Chương 136: Chồn từ trên trời
Càng về phía Nam, thời tiết càng nóng nực. Sau trận mưa nặng hạt lúc nửa đêm, trời không những không mát lên, mà còn thêm vài phần ẩm ướt khó chịu, áo trong dính sát vào thân thể, lật tới lật lui trên giường một hồi, Vân Ỷ Phong rốt cục từ bỏ ý định đi ngủ, đành chống người ngồi dậy, không có gì bất ngờ—bên giường lại trống không.
Quý Yến Nhiên đang ngồi trên nóc nhà, nhìn chân trời đen nhánh đằng xa. Đêm nay không có sao, chỉ có hai chuỗi đèn lồng dưới mái hiên nhà trọ, đung đưa rọi xuống hoa cỏ trong sân.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn cũng không quay đầu lại. Chẳng bao lâu sau, trên eo đã xuất hiện thêm vòng ôm dịu dàng, người kia nhỏ giọng hỏi: "Lại uống rượu à?"
"Nửa vò Triêu Tuyết thôi." Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, dỗ dành, "Trời còn lâu mới sáng, ngủ thêm lát nữa đi."
"Trong phòng bí bức quá." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh hắn, "Hồi chiều tối vừa rồi, Phong Vũ môn có gửi đến một phong tín hàm, ta vốn còn định để ngươi ngủ cho ngon, sáng mai mới nói."
Quý Yến Nhiên khẽ động hai mày: "Liên quan đến Lăng Phi?"
"Có người trông thấy Xích Tiêu ở vùng ngoại ô thành Điền Hoa." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Trên đường hướng về rừng Tịch Mộc."
Bộ tộc Dã Mã mai danh ẩn tích đã nhiều năm, vài năm trước, Chá Cô xây dựng hang ổ ở sâu trong rừng Tịch Mộc, cây cao bóng lớn, chướng khí dày đặc, rắn bọ kiến chuột bò lổm ngổm trên đất, bất kì đoá hoa ngọn cỏ nào cũng có thể mang kịch độc lấy mạng.
"Dò ra hành tung của hắn là tốt rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Rừng Tịch Mộc, chính là nơi năm xưa Lư tướng quân bất chấp độc chướng hung hiểm, xông vào không biết bao nhiêu lần trong suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng thuyết phục được Chá Cô ngưng đối đầu với Đại Lương."
"Biết đâu chúng ta cũng sẽ thuyết phục được Giang đại ca thì sao." Vân Ỷ Phong cười cười, "Đừng lo quá."
Quý Yến Nhiên choàng tay qua vai hắn: "Ta quen Lăng Phi năm mười tám tuổi, trong một ngày hội săn bắn mùa thu dành riêng cho con cháu thế gia."
Giờ nghĩ lại mới nhớ, quan viên phụ trách toàn bộ ngày hội hôm ấy chính là Vương Đông đại nhân, cho nên trình tự săn bắn hay vị trí chỗ ngồi trong buổi tiệc... có lẽ đều đã được tính toán sẵn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn nguyện tin tưởng vào tất cả những lần trò chuyện thâu đêm trong vườn săn bắn Thanh Khê ngày mới quen, tiếng cười là thật, khí phách thiếu niên là thật, vừa quen đã thân là thật, ngàn chén khó say cũng là thật.
"Bao nhiêu năm qua, nếu Giang đại ca thực sự muốn giết ngươi hay Hoàng thượng, nhất định đã có không ít cơ hội." Vân Ỷ Phong nói, "Một đám người giang hồ hắn còn không nỡ xuống tay, thì sao có thể giúp Tạ Hàm Yên gây ra mưa máu gió tanh khắp giang hồ." Cho dù có là mẫu thân ruột thịt, hay ân nhân cứu mạng, cũng không đủ để biến con người ta trở thành ác quỷ, huống hồ ở Vương thành vẫn còn lão Thái phi, đang ngày ngày vui vẻ ngóng trông con nuôi quay về.
Quý Yến Nhiên lấy tay lau lau mặt, đáy mắt đỏ ửng hằn đầy tơ máu: "Lẽ ra ta không nên để hắn rời khỏi Vương thành."
Vân Ỷ Phong không đáp lại, chỉ vươn tay ôm người kia vào ngực, như có như không vỗ về sau lưng hắn.
Gió đêm lặng lẽ thổi qua hai gò má, cỏ cây xào xạc xao động.
...
Ngoài thành Ngọc Lệ, núi rừng thâm sâu. Vùng biên cảnh đó giờ hỗn tạp, phiên chợ cũng không quy củ như ở Trung Nguyên mà đầy rẫy tiếng la ó ầm ĩ. Khách chơi cược đá túm tụm lại thành một vòng, lớn giọng la hét, cứ thấy hàng tốt là âm vang như xé trời, khiến cho ông chủ các tiệm hàng nhỏ gần đó cũng váng cả đầu, đành phải tìm đến chỗ thoáng mát lánh nạn.
(*cược đá: jade gambling, đại khái là một trò đánh cược vận may với đá—chọn mua đá thô rồi cắt ra xem bên trong có đá quý hay không)
Một đao bổ xuống để lộ ra những đường vân tuyệt mĩ, gã gầy chốc đầu gật gù đắc ý, mừng tí xỉu, vừa định cất bảo bối ra về thì bị người vỗ vai: "Bán cho ta."
"Bán? Ngươi mua được chắc?" Gã gầy đảo mắt dò xét, thấy đối phương ăn mặc giản dị, đeo mặt nạ che phân nửa khuôn mặt, bộ dạng bất phân, đang định mỉa mai vài câu, đối phương đã giơ mấy tấm vàng lá đến trước mặt: "Đủ chưa?"
"...Đủ, đủ đủ đủ." Tay gã gầy phát run bần bật, giọng nói cũng run theo, mãi mới nhét được vàng lá vào tay áo, lúc ngẩng đầu lên, người áo đen kia đã đi xa.
"Thiếu gia." Người áo xanh đang chờ sẵn phía trước, "Người đi đâu vậy?"
"Mua đồ." Giang Lăng Phi dắt ngựa, "Đi."
Người áo xanh tên Mãnh Báo, được xem như chỉ đứng sau Chá Cô, cũng là quản gia của bộ tộc Dã Mã. Hắn thấy Giang Lăng Phi vẫn giữ thái độ thờ ơ bất cần, mới nhắc nhở: "Lần này hành động thất bại, lại còn để lộ thân phận, Tạ phu nhân vừa nghe liền nổi giận lôi đình, e là khi Thiếu gia về nhà..."
"Cứ để nàng giết ta đi." Giang Lăng Phi không buồn nghe hết, trở mình lên ngựa, hướng thẳng xuống phía Nam.
Mãnh Báo bị chẹn họng phát nghẹn, một lúc sau cũng vội vàng đuổi theo.
...
Vân Ỷ Phong đang ngồi xổm trước một sạp hàng nhỏ, tỉ mỉ lựa ra một loạt khối ngọc.
"Thích mấy thứ này sao?" Quý Yến Nhiên cũng không ngờ đến.
"Đây là đá kị trùng, mài thành phấn rồi chế thành dầu, dùng vào sẽ khiến rắn rết trùng bọ không dám đến gần, hữu dụng hơn bất kì thảo dược thông thường nào." Vân Ỷ Phong cất kĩ đám đá vụn kia đi, "Hồi nhỏ ta đã nếm qua bách độc, dĩ nhiên không sợ chướng khí trong rừng, nhưng Vương gia thì khác, không có Mai tiền bối ở đây, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Nhìn trời như muốn mưa to, hai người quyết định nghỉ lại nhà trọ trong thành. Vân Ỷ Phong đúng lúc có thời gian mài đống đá thành phấn, bỏ thêm ít dầu hoa vào chế thành thuốc diệt trùng. Quý Yến Nhiên thấy hắn bận rộn, không muốn làm phân tâm, bèn kêu tiểu nhị đem cơm tối lên phòng, thịt lợn đen cùng đồ sấy đặc sản vừa rời khỏi chảo dầu xèo xèo, mùi thơm bay ra khỏi cửa sổ, lượn lờ tản rộng, vừa vặn chui vào gian khách phòng nào đó.
Đầu mũi nhỏ khẽ động, cặp mắt đậu run run.
Chồn béo đi theo sát thủ đã phải ăn chay suốt nửa tháng, nằm trong chăn nhưng hai mắt đã sáng bừng, vô cùng phấn chấn!
Vân Ỷ Phong còn đang chê: "Vừa mỡ vừa ngấy, ta muốn ăn một bát—"
Còn chưa kip cất lên chữ "mì", một cục bông trắng như tuyết đã đạp lên bệ cửa sổ, lao vào nhanh như chớp!
Quý Yến Nhiên xuất thủ như gió táp, túm ngay cái đuôi bông xù, xách ngược lên tay. Chồn béo không những không ăn được thịt, lại còn trúng phải tai bay vạ gió này, nhất thời vừa kinh vừa sợ, móng vuốt tứ chi cuống cuồng quơ loạn, bên trong lớp da lông bóng loáng, cục thịt nhỏ đã bắt đầu run lên.
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong run giọng: "Ngươi thả nó xuống."
Quý Yến Nhiên cũng chẳng ngờ, mình chỉ tiện tay chụp một cái lại bắt được vật nhỏ này, vừa đưa nó đến tận ngực Vân Ỷ Phong, vừa nói: "Mộ Thành Tuyết đang ở gần đây?"
Thế thì còn chần chờ gì nữa? Vân Ỷ Phong thăm dò vật nhỏ trong ngực, lập tức thu dọn bao phục định chuồn. Kết quả vừa ra đến cửa đã gặp sắt thủ ôm kiếm dựa tường.
Vân Ỷ Phong bình tĩnh phất tay áo lên che, mặt không đổi sắc: "Hân hạnh gặp lại."
Mộ Thành Tuyết giơ tay: "Trả ta."
Vân Ỷ Phong lùi lại vài bước: "Mơ đi."
Chồn nhan hoạ thuỷ ra sức nhướn đầu, vẫn không khỏi nhớ thương đĩa thịt nướng trên bàn, móng vuốt nhỏ bắt đầu cào loạn, cào một hồi khiến lão phụ thân xộc xệch quần áo, mất hết cả khí diễm, một tay nhặt quần chạy biến về phòng thắt lại đai lưng.
Chồn béo ngồi xổm trên bàn, chuyên tâm càn quét thịt nướng.
Căn phòng rơi vào sự cân bằng và tĩnh lặng quỷ dị, song tựa hồ chỉ cần âm thanh nhai nuốt xoành xoạch ấy chấm dứt, là một trận đánh kinh thiên động địa sẽ lập tức nổ ra.
Cuối cùng vẫn là Tiêu vương điện hạ lên tiếng trước: "Nhân dịp gì mà Mộ huynh lại tới biên giới Tây Nam này?"
"Đến mua mấy khối ngọc." Mộ Thành Tuyết nhìn chồn sương vét sạch đĩa thịt, "Hôm nay quấy rầy nhiều rồi, cáo từ."
Phi Loan kiếm lập tức thoát vỏ, Vân Ỷ Phong nói: "Ngồi xuống."
Mộ Thành Tuyết lạnh lùng liếc mắt: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Ngươi cho ta một tấc bao giờ?"
"..."
"Không nói chuyện chồn vội." Vân Ỷ Phong kéo ghế ngồi xuống, "Đã có duyên gặp lại, ta có món làm ăn lớn muốn bàn với ngươi đây."
Mộ Thành Tuyết đáp: "Không nhận."
Vân Ỷ Phong ngạc nhiên: "Ngươi rửa tay gác kiếm rồi sao?"
"Không phải." Mộ Thành Tuyết đáp, "Do thấy ngươi ngứa mắt thôi."
Vân Ỷ Phong lưu loát nói tiếp: "Ngươi đi trộm con của người ta, ngứa mắt với cha ruột nó là phải rồi. Cũng dễ hiểu."
Mộ Thành Tuyết: "..."
Vân Ỷ Phong rót hai chén trà: "Rừng Tịch Mộc là nơi ẩn nấp của bộ tộc Dã Mã, có thủ lĩnh tên Chá Cô, ngươi biết rõ về người này không?"
"Ngươi là môn chủ Phong Vũ môn, mà lại đi hỏi ta biết rõ về hắn không?" Mộ Thành Tuyết một tay giữ chồn béo lại, ngón tay thon dài như có như không gãi gãi nhúm lông trên đỉnh đầu vật nhỏ.
"Tin tức của Phong Vũ môn cũng là dựa vào thám thính, chứ không phải thần cơ diệu toán." Vân Ỷ Phong mềm giọng, "Ba năm trước Mộ huynh từng nhận bạc để vào rừng giải cứu con tin mà, hẳn phải hiểu rõ về rừng Tịch Mộc chứ."
"Đám cướp ấy đến từ Lâm Miễn Quốc, không có quan hệ với bộ tộc Dã Mã. Để tìm con tin, ta dành nguyên một tháng trời trong đó, gần như đã đi hết cả khu rừng, nhưng ngoại trừ vài cái nhà trên cây cùng đám vượn hoang thì chưa từng gặp được ai khác." Mộ Thành Tuyết nói, "Ngươi chắc Chá Cô và bộ tộc của hắn vẫn còn ở trong rừng chứ?"
Vân Ỷ Phong vuốt vuốt cằm, không chắc thì mới phải hỏi ngươi đây. Nhưng tuyến báo của Phong Vũ môn lại nói Giang Lăng Phi hướng đến rừng Tịch Mộc, cho nên hẳn là... toàn bộ lạc đều ở dưới mặt đất? Nếu vậy thì cũng lí giải được vì sao chỉ sau một đêm, bộ tộc Dã Mã đã biến mất không còn tăm tích.
Nhưng bất luận thế nào cũng phải giữ tên sát thủ này lại, một vì hắn đã từng vào rừng Tịch Mộc, quen thuộc với địa hình bên trong, hai vì võ công cao cường, còn ba, là vì chồn.
Mộ Thành Tuyết khẽ nhíu mày: "Đã nói rồi, ta sẽ không nhận vụ này."
"Đây không phải làm ăn, mà là trao đổi." Vân Ỷ Phong gõ gõ mặt bàn, "Giải quyết xong chuyện của bộ tộc Dã Mã, ta sẽ không tiếp tục tranh chồn với ngươi nữa, thấy sao?"
"Được."
"..."
Vì cái gì ngươi lại đột nhiên sảng khoái thế.
"Ta về phòng trước, bao giờ các ngươi bàn bạc xong bước tiếp theo của kế hoạch thì tới tìm ta." Mộ Thành Tuyết xách trường kiếm lên, xoay người rời đi. Chồn béo ghé đầu lên vai hắn, ngái ngủ nhìn lão phụ thân, ăn hết thịt rồi, buồn ngủ.
Vân Ỷ Phong vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Hắn đồng ý cũng quá nhanh rồi đi?"
Quý Yến Nhiên vỗ vỗ đầu hắn: "Bị ngươi ba lần bảy lượt quấn lấy thế, chắc hắn cũng phiền phát điên rồi, chẳng bằng nghe ngươi, vất một lần rồi nhàn cả đời."
Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, xem ra, đáng ghét một chút cũng có tác dụng đấy chứ.
Chỉ là không biết Giang đại ca bây giờ sao rồi.
...
Trong địa cung khảm đầy minh châu, Giang Lăng Phi đang quỳ trên đất, mặt không biểu cảm, đối diện với một hàng bài vị hương hoả.
Một phụ nhân đứng phía sau hắn, lạnh lùng nói: "Ở trước mặt phụ thân ngươi, trước mặt liệt tổ liệt tông của Lư gia, thử nghĩ lại về những lỗi lầm của mình đi."
-
vtrans by xiandzg
Quý Yến Nhiên đang ngồi trên nóc nhà, nhìn chân trời đen nhánh đằng xa. Đêm nay không có sao, chỉ có hai chuỗi đèn lồng dưới mái hiên nhà trọ, đung đưa rọi xuống hoa cỏ trong sân.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn cũng không quay đầu lại. Chẳng bao lâu sau, trên eo đã xuất hiện thêm vòng ôm dịu dàng, người kia nhỏ giọng hỏi: "Lại uống rượu à?"
"Nửa vò Triêu Tuyết thôi." Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, dỗ dành, "Trời còn lâu mới sáng, ngủ thêm lát nữa đi."
"Trong phòng bí bức quá." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh hắn, "Hồi chiều tối vừa rồi, Phong Vũ môn có gửi đến một phong tín hàm, ta vốn còn định để ngươi ngủ cho ngon, sáng mai mới nói."
Quý Yến Nhiên khẽ động hai mày: "Liên quan đến Lăng Phi?"
"Có người trông thấy Xích Tiêu ở vùng ngoại ô thành Điền Hoa." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Trên đường hướng về rừng Tịch Mộc."
Bộ tộc Dã Mã mai danh ẩn tích đã nhiều năm, vài năm trước, Chá Cô xây dựng hang ổ ở sâu trong rừng Tịch Mộc, cây cao bóng lớn, chướng khí dày đặc, rắn bọ kiến chuột bò lổm ngổm trên đất, bất kì đoá hoa ngọn cỏ nào cũng có thể mang kịch độc lấy mạng.
"Dò ra hành tung của hắn là tốt rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Rừng Tịch Mộc, chính là nơi năm xưa Lư tướng quân bất chấp độc chướng hung hiểm, xông vào không biết bao nhiêu lần trong suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng thuyết phục được Chá Cô ngưng đối đầu với Đại Lương."
"Biết đâu chúng ta cũng sẽ thuyết phục được Giang đại ca thì sao." Vân Ỷ Phong cười cười, "Đừng lo quá."
Quý Yến Nhiên choàng tay qua vai hắn: "Ta quen Lăng Phi năm mười tám tuổi, trong một ngày hội săn bắn mùa thu dành riêng cho con cháu thế gia."
Giờ nghĩ lại mới nhớ, quan viên phụ trách toàn bộ ngày hội hôm ấy chính là Vương Đông đại nhân, cho nên trình tự săn bắn hay vị trí chỗ ngồi trong buổi tiệc... có lẽ đều đã được tính toán sẵn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn nguyện tin tưởng vào tất cả những lần trò chuyện thâu đêm trong vườn săn bắn Thanh Khê ngày mới quen, tiếng cười là thật, khí phách thiếu niên là thật, vừa quen đã thân là thật, ngàn chén khó say cũng là thật.
"Bao nhiêu năm qua, nếu Giang đại ca thực sự muốn giết ngươi hay Hoàng thượng, nhất định đã có không ít cơ hội." Vân Ỷ Phong nói, "Một đám người giang hồ hắn còn không nỡ xuống tay, thì sao có thể giúp Tạ Hàm Yên gây ra mưa máu gió tanh khắp giang hồ." Cho dù có là mẫu thân ruột thịt, hay ân nhân cứu mạng, cũng không đủ để biến con người ta trở thành ác quỷ, huống hồ ở Vương thành vẫn còn lão Thái phi, đang ngày ngày vui vẻ ngóng trông con nuôi quay về.
Quý Yến Nhiên lấy tay lau lau mặt, đáy mắt đỏ ửng hằn đầy tơ máu: "Lẽ ra ta không nên để hắn rời khỏi Vương thành."
Vân Ỷ Phong không đáp lại, chỉ vươn tay ôm người kia vào ngực, như có như không vỗ về sau lưng hắn.
Gió đêm lặng lẽ thổi qua hai gò má, cỏ cây xào xạc xao động.
...
Ngoài thành Ngọc Lệ, núi rừng thâm sâu. Vùng biên cảnh đó giờ hỗn tạp, phiên chợ cũng không quy củ như ở Trung Nguyên mà đầy rẫy tiếng la ó ầm ĩ. Khách chơi cược đá túm tụm lại thành một vòng, lớn giọng la hét, cứ thấy hàng tốt là âm vang như xé trời, khiến cho ông chủ các tiệm hàng nhỏ gần đó cũng váng cả đầu, đành phải tìm đến chỗ thoáng mát lánh nạn.
(*cược đá: jade gambling, đại khái là một trò đánh cược vận may với đá—chọn mua đá thô rồi cắt ra xem bên trong có đá quý hay không)
Một đao bổ xuống để lộ ra những đường vân tuyệt mĩ, gã gầy chốc đầu gật gù đắc ý, mừng tí xỉu, vừa định cất bảo bối ra về thì bị người vỗ vai: "Bán cho ta."
"Bán? Ngươi mua được chắc?" Gã gầy đảo mắt dò xét, thấy đối phương ăn mặc giản dị, đeo mặt nạ che phân nửa khuôn mặt, bộ dạng bất phân, đang định mỉa mai vài câu, đối phương đã giơ mấy tấm vàng lá đến trước mặt: "Đủ chưa?"
"...Đủ, đủ đủ đủ." Tay gã gầy phát run bần bật, giọng nói cũng run theo, mãi mới nhét được vàng lá vào tay áo, lúc ngẩng đầu lên, người áo đen kia đã đi xa.
"Thiếu gia." Người áo xanh đang chờ sẵn phía trước, "Người đi đâu vậy?"
"Mua đồ." Giang Lăng Phi dắt ngựa, "Đi."
Người áo xanh tên Mãnh Báo, được xem như chỉ đứng sau Chá Cô, cũng là quản gia của bộ tộc Dã Mã. Hắn thấy Giang Lăng Phi vẫn giữ thái độ thờ ơ bất cần, mới nhắc nhở: "Lần này hành động thất bại, lại còn để lộ thân phận, Tạ phu nhân vừa nghe liền nổi giận lôi đình, e là khi Thiếu gia về nhà..."
"Cứ để nàng giết ta đi." Giang Lăng Phi không buồn nghe hết, trở mình lên ngựa, hướng thẳng xuống phía Nam.
Mãnh Báo bị chẹn họng phát nghẹn, một lúc sau cũng vội vàng đuổi theo.
...
Vân Ỷ Phong đang ngồi xổm trước một sạp hàng nhỏ, tỉ mỉ lựa ra một loạt khối ngọc.
"Thích mấy thứ này sao?" Quý Yến Nhiên cũng không ngờ đến.
"Đây là đá kị trùng, mài thành phấn rồi chế thành dầu, dùng vào sẽ khiến rắn rết trùng bọ không dám đến gần, hữu dụng hơn bất kì thảo dược thông thường nào." Vân Ỷ Phong cất kĩ đám đá vụn kia đi, "Hồi nhỏ ta đã nếm qua bách độc, dĩ nhiên không sợ chướng khí trong rừng, nhưng Vương gia thì khác, không có Mai tiền bối ở đây, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Nhìn trời như muốn mưa to, hai người quyết định nghỉ lại nhà trọ trong thành. Vân Ỷ Phong đúng lúc có thời gian mài đống đá thành phấn, bỏ thêm ít dầu hoa vào chế thành thuốc diệt trùng. Quý Yến Nhiên thấy hắn bận rộn, không muốn làm phân tâm, bèn kêu tiểu nhị đem cơm tối lên phòng, thịt lợn đen cùng đồ sấy đặc sản vừa rời khỏi chảo dầu xèo xèo, mùi thơm bay ra khỏi cửa sổ, lượn lờ tản rộng, vừa vặn chui vào gian khách phòng nào đó.
Đầu mũi nhỏ khẽ động, cặp mắt đậu run run.
Chồn béo đi theo sát thủ đã phải ăn chay suốt nửa tháng, nằm trong chăn nhưng hai mắt đã sáng bừng, vô cùng phấn chấn!
Vân Ỷ Phong còn đang chê: "Vừa mỡ vừa ngấy, ta muốn ăn một bát—"
Còn chưa kip cất lên chữ "mì", một cục bông trắng như tuyết đã đạp lên bệ cửa sổ, lao vào nhanh như chớp!
Quý Yến Nhiên xuất thủ như gió táp, túm ngay cái đuôi bông xù, xách ngược lên tay. Chồn béo không những không ăn được thịt, lại còn trúng phải tai bay vạ gió này, nhất thời vừa kinh vừa sợ, móng vuốt tứ chi cuống cuồng quơ loạn, bên trong lớp da lông bóng loáng, cục thịt nhỏ đã bắt đầu run lên.
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong run giọng: "Ngươi thả nó xuống."
Quý Yến Nhiên cũng chẳng ngờ, mình chỉ tiện tay chụp một cái lại bắt được vật nhỏ này, vừa đưa nó đến tận ngực Vân Ỷ Phong, vừa nói: "Mộ Thành Tuyết đang ở gần đây?"
Thế thì còn chần chờ gì nữa? Vân Ỷ Phong thăm dò vật nhỏ trong ngực, lập tức thu dọn bao phục định chuồn. Kết quả vừa ra đến cửa đã gặp sắt thủ ôm kiếm dựa tường.
Vân Ỷ Phong bình tĩnh phất tay áo lên che, mặt không đổi sắc: "Hân hạnh gặp lại."
Mộ Thành Tuyết giơ tay: "Trả ta."
Vân Ỷ Phong lùi lại vài bước: "Mơ đi."
Chồn nhan hoạ thuỷ ra sức nhướn đầu, vẫn không khỏi nhớ thương đĩa thịt nướng trên bàn, móng vuốt nhỏ bắt đầu cào loạn, cào một hồi khiến lão phụ thân xộc xệch quần áo, mất hết cả khí diễm, một tay nhặt quần chạy biến về phòng thắt lại đai lưng.
Chồn béo ngồi xổm trên bàn, chuyên tâm càn quét thịt nướng.
Căn phòng rơi vào sự cân bằng và tĩnh lặng quỷ dị, song tựa hồ chỉ cần âm thanh nhai nuốt xoành xoạch ấy chấm dứt, là một trận đánh kinh thiên động địa sẽ lập tức nổ ra.
Cuối cùng vẫn là Tiêu vương điện hạ lên tiếng trước: "Nhân dịp gì mà Mộ huynh lại tới biên giới Tây Nam này?"
"Đến mua mấy khối ngọc." Mộ Thành Tuyết nhìn chồn sương vét sạch đĩa thịt, "Hôm nay quấy rầy nhiều rồi, cáo từ."
Phi Loan kiếm lập tức thoát vỏ, Vân Ỷ Phong nói: "Ngồi xuống."
Mộ Thành Tuyết lạnh lùng liếc mắt: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Ngươi cho ta một tấc bao giờ?"
"..."
"Không nói chuyện chồn vội." Vân Ỷ Phong kéo ghế ngồi xuống, "Đã có duyên gặp lại, ta có món làm ăn lớn muốn bàn với ngươi đây."
Mộ Thành Tuyết đáp: "Không nhận."
Vân Ỷ Phong ngạc nhiên: "Ngươi rửa tay gác kiếm rồi sao?"
"Không phải." Mộ Thành Tuyết đáp, "Do thấy ngươi ngứa mắt thôi."
Vân Ỷ Phong lưu loát nói tiếp: "Ngươi đi trộm con của người ta, ngứa mắt với cha ruột nó là phải rồi. Cũng dễ hiểu."
Mộ Thành Tuyết: "..."
Vân Ỷ Phong rót hai chén trà: "Rừng Tịch Mộc là nơi ẩn nấp của bộ tộc Dã Mã, có thủ lĩnh tên Chá Cô, ngươi biết rõ về người này không?"
"Ngươi là môn chủ Phong Vũ môn, mà lại đi hỏi ta biết rõ về hắn không?" Mộ Thành Tuyết một tay giữ chồn béo lại, ngón tay thon dài như có như không gãi gãi nhúm lông trên đỉnh đầu vật nhỏ.
"Tin tức của Phong Vũ môn cũng là dựa vào thám thính, chứ không phải thần cơ diệu toán." Vân Ỷ Phong mềm giọng, "Ba năm trước Mộ huynh từng nhận bạc để vào rừng giải cứu con tin mà, hẳn phải hiểu rõ về rừng Tịch Mộc chứ."
"Đám cướp ấy đến từ Lâm Miễn Quốc, không có quan hệ với bộ tộc Dã Mã. Để tìm con tin, ta dành nguyên một tháng trời trong đó, gần như đã đi hết cả khu rừng, nhưng ngoại trừ vài cái nhà trên cây cùng đám vượn hoang thì chưa từng gặp được ai khác." Mộ Thành Tuyết nói, "Ngươi chắc Chá Cô và bộ tộc của hắn vẫn còn ở trong rừng chứ?"
Vân Ỷ Phong vuốt vuốt cằm, không chắc thì mới phải hỏi ngươi đây. Nhưng tuyến báo của Phong Vũ môn lại nói Giang Lăng Phi hướng đến rừng Tịch Mộc, cho nên hẳn là... toàn bộ lạc đều ở dưới mặt đất? Nếu vậy thì cũng lí giải được vì sao chỉ sau một đêm, bộ tộc Dã Mã đã biến mất không còn tăm tích.
Nhưng bất luận thế nào cũng phải giữ tên sát thủ này lại, một vì hắn đã từng vào rừng Tịch Mộc, quen thuộc với địa hình bên trong, hai vì võ công cao cường, còn ba, là vì chồn.
Mộ Thành Tuyết khẽ nhíu mày: "Đã nói rồi, ta sẽ không nhận vụ này."
"Đây không phải làm ăn, mà là trao đổi." Vân Ỷ Phong gõ gõ mặt bàn, "Giải quyết xong chuyện của bộ tộc Dã Mã, ta sẽ không tiếp tục tranh chồn với ngươi nữa, thấy sao?"
"Được."
"..."
Vì cái gì ngươi lại đột nhiên sảng khoái thế.
"Ta về phòng trước, bao giờ các ngươi bàn bạc xong bước tiếp theo của kế hoạch thì tới tìm ta." Mộ Thành Tuyết xách trường kiếm lên, xoay người rời đi. Chồn béo ghé đầu lên vai hắn, ngái ngủ nhìn lão phụ thân, ăn hết thịt rồi, buồn ngủ.
Vân Ỷ Phong vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Hắn đồng ý cũng quá nhanh rồi đi?"
Quý Yến Nhiên vỗ vỗ đầu hắn: "Bị ngươi ba lần bảy lượt quấn lấy thế, chắc hắn cũng phiền phát điên rồi, chẳng bằng nghe ngươi, vất một lần rồi nhàn cả đời."
Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, xem ra, đáng ghét một chút cũng có tác dụng đấy chứ.
Chỉ là không biết Giang đại ca bây giờ sao rồi.
...
Trong địa cung khảm đầy minh châu, Giang Lăng Phi đang quỳ trên đất, mặt không biểu cảm, đối diện với một hàng bài vị hương hoả.
Một phụ nhân đứng phía sau hắn, lạnh lùng nói: "Ở trước mặt phụ thân ngươi, trước mặt liệt tổ liệt tông của Lư gia, thử nghĩ lại về những lỗi lầm của mình đi."
-
vtrans by xiandzg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất