Chương 64: Văn thân bà bà
Những nụ hôn ôn nhu không ngừng rơi xuống sau tai, nóng rực cả một mảng da thịt, sau đó lan ra toàn thân. Vân Ỷ Phong nắm lấy ngón tay hắn, nhớ lại mộng cảnh kiều diễm đêm qua, không khỏi rung động cùng chờ mong, vòng eo bị vuốt ve đến bủn rủn, tựa như động tình, lại tựa như... động cả lên đầu, hô hấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ tác động đến đau nhức trong lồng ngực.
Quý Yến Nhiên ôm đối phương vào lòng, nhẹ nhàng nâng chưởng đặt lên ngực, giúp hắn bình ổn lại khí tức.
Khắc trước còn đang tình nồng ý mật ngươi ngươi ta ta, thiếu hai chén rượu nữa là đủ cảnh động phòng hoa chúc, thế mà chớp mắt một cái đã biến thành tiết mục khổ tình chữa thương khiến ai nhìn vào cũng muốn rơi lệ. Nghĩ lại thì cũng chẳng khác cuốn thoại bản trang trước điên loan đảo phượng trang sau đã phổ cập kiến thức nuôi heo hôm bữa là bao.
Đầu năm nay, tiệm sách cũng quả là có lương tâm tả thực.
Vân Ỷ Phong thành tâm đặt câu hỏi: "Ta làm ngươi mất hứng sao?"
"Là ta quá nóng vội." Quý Yến Nhiên kéo lại vạt áo cho hắn, "Phải để ngươi nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."
Lời này vốn dĩ không sai, song Vân Ỷ Phong lại nghĩ, kể cả mình có "nghỉ ngơi thật tốt" thì e vẫn chẳng có chuyển biến tích cực gì, ngược lại cũng chỉ tốn thêm một ngày.
Quý Yến Nhiên vỗ vỗ sau lưng hắn: "Đừng nghĩ lung tung."
Sự tồn tại mơ hồ của thứ Huyết Linh chi trong truyền thuyết kia, giống như một cái gai chặn giữa hai người. Vân Ỷ Phong cảm thấy nếu thực tế chẳng có thứ nào như thế, mình dứt khoát đã không còn thuốc chữa, thì chính ra lại đơn giản, chí ít vẫn có thể lên kế hoạch thật tốt cho khoảng thời gian cuối, muốn tận lực khoái hoạt tiêu sái thế nào cũng được. Thế nhưng thứ giải dược này lại dường như có tồn tại, vì vậy nhiệm vụ mỗi ngày trở thành tận lực sống sót, dù phải sống thực cẩn trọng, thực mệt mỏi, thực giống như đang đi trên một lớp băng mỏng manh, có khi còn bế tắc đến vô độ, thì cũng không dám làm càn.
Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, qua một lúc lâu mới cất lời: "Kì thực có thể gặp được Vương gia—"
"Nhất định sẽ tìm được." Quý Yến Nhiên ngắt lời hắn, "Ngoài Đại Lương, vẫn còn các chư quốc xung quanh, những nơi ẩn sâu trong rừng rậm hay đại mạc bao la hẳn sẽ có chút thứ hiếm lạ, thị vệ Hoàng gia đã đi tìm hiểu rồi, ít ngày nữa sẽ có hồi âm." Hơn nữa, còn có thành Bắc Minh Phong, nơi từng bị ôn dịch càn quét qua, cũng được biết đến là hài cốt chất đống, huống hồ đó lại là cố hương của Vân Ỷ Phong, biết đâu từ một nơi xa, ông trời đã an bài như vậy.
Vân Ỷ Phong cười cười: "Ừm."
Quý Yến Nhiên nắm lấy bả vai đơn bạc của hắn, siết chặt vòng ôm. Ngoài cửa sổ, mưa phùn lâm thâm thấm xuống vạn vật, thấm xuống hoa nhài Bạch Châu toả hương thơm ngát khắp sân—ấy là gốc cây lão Ngô mới trồng trong lúc rảnh rỗi, so với hoa nhài bình thường thì nở hoa sớm và lâu hơn, bởi ngày nọ khi đi ngang qua vườn Ngự uyển, Quý Yến Nhiên chợt nhớ Vân Ỷ Phong rất thích hoa nhài, nên đã sai nô bộc mang về một ít để cấy, thay cho mảnh sân u ám trước đây.
Hai người mười ngón đan nhau, ở trong không gian tràn ngập hương hoa nhài cuối xuân, thì thầm nhỏ to, nhu tình mật ý, say quên lối về.
...
Dân thành Bắc Minh Phong năm đó đều đã di tản đến Hổ Khẩu quan. Giang Lăng Phi đích thân dẫn người tới đây, muốn xem có thể tìm ra chút manh mối gì không.
Đường lớn rộng rãi bằng phằng, chiến mã chạy vô tư, một thị vệ đứng tuổi đi cùng trong lúc tán gẫu có nói, vùng này vốn dĩ toàn đường nhỏ trơn trượt đầy sình lầy, sau khi Hoàng thượng đăng cơ mới bỏ ra một số tiền lớn, thuê những người thợ có tay nghề nhất đến tu sửa, có được con đường lớn thông thiên giữa vùng băng nguyên hẻo lánh này, dân chúng biên cảnh muốn xuôi nam kiếm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều.
"Nếu con đường này xuất hiện sớm hơn mấy chục năm, biết đâu người dân thành Bắc Minh Phong đã có thể sống lâu hơn một chút."
Mà không giống như lúc này, Giang Lăng Phi cùng quan viên địa phương lục lọi tất cả hồ sơ, cũng chỉ tìm được bảy tám gia đình, toàn là những người trẻ tuổi, kí ức về La địa chủ và La Nhập Hoạ đều rất mông lung, nhao nhao nghĩ lại nửa ngày mới có người giật mình nhớ ra, Lý bà bà từng làm người hầu tại La gia một thời gian, nhưng nàng không có người thân, tuổi tác đã lớn, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ.
"Bà bà." Giang Lăng Phi ngồi xổm cạnh giường, lớn tiếng nói, "Người cố nhớ lại một chút được không?"
"La tiểu thư, chỉ có một nhi tử thôi." Nàng ngờ vực đáp.
"Ta biết nàng chỉ có một nhi tử, nhưng còn chất nhi, chất nhi là con ai?"
"Không có chất nhi, không có, thật sự không có mà."
Giang Lăng Phi: "..."
Được rồi, không có thì thôi.
Hắn lại hỏi tiếp: "Thế La tiểu thư và phu quân của nàng, hoặc người nào đó khác trong nhà, có ai am hiểu về hình xăm, cơ quan hay độc dược không?"
Vấn đề này hiển nhiên có chút quá sức với một lão bà bà đầu óc chậm chạp, đáy mắt nàng lập tức lộ đầy vẻ mờ mịt.
Giang Lăng Phi hít sâu một hơi, tiếp tục tươi cười: "Vậy trong nhà từng có sự tình kì quái hay người kì quái nào không?"
Lý bà bà: "..."
Giang Lăng Phi hai tay đỡ hàm, khóc không ra nước mắt nhìn nàng.
Lý bà bà bị hắn hỏi cũng thấy phiền, vén chăn lên định đi ra ngoài, trong lúc cử động, cánh tay lộ ra một mảng hoa văn.
Giang Lăng Phi lập tức nắm lấy cổ tay nàng, lột tay áo lên nhìn.
Cánh tay đầy hình xăm. Dù bởi tuổi cao nên lớp da đã lỏng lẻo, không còn nhìn rõ nét vẽ cụ thể, nhưng hình ảnh oách liệt vẫn ở đó, có thể tưởng tượng ra hồi trẻ của lão bà bà tóc trắng bạc phơ này... nói thế nào nhỉ, tóm lại là rất đặc biệt, rất nữ hiệp, không bị chi phối bởi ánh mắt của người đời, cũng khiến Giang thiếu gia rất thích.
Vì vậy hắn lập tức thân mật nói với vị hồng nhan tri kỉ cao tuổi này: "Bà bà, đây là ai vẽ cho người vậy?"
Lý bà bà lúc này nghe rõ, cười nói: "Tự ta đó."
Giang Lăng Phi một lần nữa muốn cảm tạ Lý Cảnh đã hao tốn tiền bạc nhân lực để xây nên con đường lớn này.
Hắn làm một cỗ xe ngựa rộng rãi thoải mái, đưa theo cả đại phu, giao cho "tình nhân cũ" Tiểu Hồng nhiệm vụ kéo xe, chở Lý bà bà oanh oanh liệt liệt về Vương thành.
Hoa mùa hạ đã nở khắp phố dài.
Thân thể Vân Ỷ Phong không kém đi, có lẽ là nhờ được lão Thái phi dốc lòng chăm sóc, ngày qua ngày đều rất có tinh thần, rảnh rỗi còn ra sân đứng đánh một bộ quyền.
Thanh Nguyệt cả giận nói: "Sư phụ!"
Vân Ỷ Phong bình tĩnh thu chiêu đáp xuống đất, mong mỏi Quý Yến Nhiên có thể sớm trở lại cứu rỗi mình, nếu không khẳng định là sẽ bị lải nhải đến tận bữa chiều.
Thanh Nguyệt đưa trà nóng trong tay cho hắn: "Giang thiếu gia đã về, nghe nói đưa về được một người hầu trước kia của La gia."
Vân Ỷ Phong giật mình: "Thật sự tìm được sao?"
"Đang ở trong nhà khách." Thanh Nguyệt nói, "Vương gia bảo ta đưa sư phụ qua đó."
Bỗng dưng xuất hiện một "cố nhân", Vân Ỷ Phong cũng rất nóng ruột, bước chân vội vàng, gần như là chạy đến khu nhà khách.
Một đám người đang dò xét hình vẽ trên tay Lý bà bà, lão Thái phi ở đây, ngay cả Ngọc thẩm cũng ở đây, nàng vốn chỉ đến để đưa canh, vừa đến cửa đã đụng phải Giang thiếu gia sốt sốt sắng sắng nên quyết định theo.
Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xăm hình lên thân là một việc đòi hỏi kĩ thuật cao." Giang Lăng Phi nói, "Năm đó thực hành trên một đứa bé còn nhỏ như vậy, không thể nào đâm loạn vài cái được đúng không? Chắc chắn phải có một người cao tay nào đó, Lý bà bà đây từng là người hầu trong La gia, cũng tinh thông về xăm hình, theo lí mà nói, ít nhiều hẳn cũng biết được gì đó."
Nói là vậy, nhưng nhìn lão bà giống như mơ màng buồn ngủ... Vân Ỷ Phong dí gần mặt vào, hi vọng nàng có thể nhận ra mình, dù sao diễn biến trong thoại bản cũng đều như vậy.
Kết quả Lý bà bà chỉ ghét bỏ nói: "Còn không mau tránh ra đi!"
Vân Ỷ Phong: "..."
Quỷ Thứ cũng không có cách nào, hắn chỉ biết trị bệnh, chứ không trị chứng ngây dại ở tuổi già.
Mà căn bản cũng không muốn trị, nói chưa được hai câu đã lại nhắc đến Huyết Linh chi rồi chửi loạn, cuối cùng bị Thanh Nguyệt đuổi ra ngoài.
Ngọc thẩm đột nhiên nói: "Để ta thử xem sao."
Lão Thái phi giật mình: "Ngươi còn biết xem bệnh?"
"Ta nào có biết xem bệnh, nhưng ta biết hầu hết nữ nhân đều rất thương trẻ nhỏ, nhất là trẻ nhỏ vừa ra đời." Ngọc thẩm nói, "Trong phủ có đứa bé nào đầy tháng rồi không?"
Lão Thái phi nói: "Có một, là đứa nhỏ của tú nương, vừa tròn hai tháng."
(*tú nương: người lo việc may mặc trong nhà)
Đứa bé nhanh chóng được ôm đến, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, dễ sợ hãi, vừa nhìn thấy cả phòng toàn người lớn đã giật mình khóc ré lên.
Lão Thái phi cứng rắn mở tấm chăn bọc, Ngọc thẩm không biết lôi đâu ra một cây châm dài, vung cao như muốn đâm xuống đứa bé.
Các nam nhân trong phòng trầm mặc theo dõi tiết mục vụng về này, không ai kì vọng sẽ thu được kết quả, chẳng ngờ trong mắt Lý bà bà run lên hai cái, nàng vội vàng nói: "Đừng, nó còn nhỏ!"
"Nhỏ sao... đâu có nhỏ." Lão Thái phi tiếp lời nàng, "Xăm một tấm địa đồ thôi mà, sợ gì đâu."
"Hoa Thanh Liệu dù sao cũng có độc, nó còn nhỏ như mèo con thế này thì chịu nổi thế nào?" Lý bà bà nhanh chóng quấn lại chăn, muốn ôm đứa bé kia đi.
Mẫu tính chính là thứ tình cảm kì diệu mà không cách nào lí giải được như vậy.
Tinh tế mà kiên cường, chôn sâu trong bản năng, luôn xuất hiện ở những thời khắc mấu chốt.
Lão Thái phi sai người đi tìm đại phu tốt nhất trong thành cho Lý bà bà, lại cử hai nha hoàn đi theo chăm sóc, để nàng có thể hưởng một tuổi già an ổn.
Về phần hoa Thanh Liệu rốt cục là thứ gì, các Thái y lúc này rốt cục cũng phát huy được tác dụng của mình, bưng theo cuốn dược điển dày cộp tấu lên Lý Cảnh, nói rằng ấy là một loại dây leo màu xanh sinh trưởng trong gió tuyết, nụ hoa cứng như đá, nghiền ra thành một chất lỏng màu lam nhạt xong có thể dùng để xăm hình, hình xăm bình thường sẽ ẩn vào máu thịt, chỉ khi nào tiếp xúc với Tử Thiềm Vương Tô mới hiện ra.
(*dược điển: từ điển dược học)
Nghe được bốn chữ "Tử Thiềm Vương Tô", Vân Ỷ Phong liền thấy không ổn lắm, nghĩ bụng chắc lại phải mất ba năm năm năm mới tìm được, dù sao hồi còn trên đảo Mê Tung hắn cũng chưa bao giờ nghe về thứ này.
Kết quả các Thái y vui vẻ ra mặt, tranh nhau nói: "Đúng là hiếm thấy, nhưng trong kho thuốc vừa vặn có một hộp, Lũng Việt Quốc mới hiến tới năm ngoái."
Lận đận đã lâu, đột nhiên hết thảy đều thuận lợi như vậy, Vân Ỷ Phong lại có chút không quen.
Mặc dù diễn biến thuận lợi này không liên quan gì đến việc giải độc, nhưng nếu trên lưng mình thật sự có hình vẽ bí mật, giúp phá giải được Tư Xuyên thì bí đồ cũng là một chuyện tốt.
Thái y nói, bào chế dược cao từ Tử Thiềm Vương Tô mất tầm năm ngày.
Mà trong suốt năm ngày này, Vân Ỷ Phong đã ngắm lưng mình không dưới mười mấy lần. Đến nỗi lần nào Tiêu đương điện hạ về nhà cũng thấy hắn đang nửa mặc nửa cởi đứng trước gương đồng với vẻ mặt hết sức chuyên chú.
...
Đau đầu.
Vân Ỷ Phong mặc lại quần áo tử tế: "Ngươi nói xem, trên lưng ta liệu có địa đồ thật không?"
"Ngươi muốn nó có không?" Quý Yến Nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
"Muốn." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Thứ nhất là vì giúp Hoàng thượng, giúp ngươi phá giải được Tư Xuyên bí đồ; thứ hai, địa đồ ở trên người ta... nhưng vì sao địa đồ lại ở trên người ta được nhỉ?"
Dù sao năm đó Bồ Xương xăm xuống địa đồ là để bảo vệ thân nhi tử, để hắn trở nên hữu dụng, trở nên hữu dụng mới có thể được Vương Đông bảo hộ, được bộ tộc Dã Mã tiếp nhận chiếu cố, tình thương của cha thâm trầm như vậy, không lí nào lại dành cho chất nhi của La Nhập Hoạ.
Đương nhiên, còn một loại khả năng, chính là trong đêm bỏ trốn, La Nhập Hoạ vì hốt hoảng nên đã nhận nhầm con, ôm theo chất nhi chạy đi. Nhưng liệu tình huống này có thể xảy ra thật sao, Lý bà bà lớn tuổi ngây dại mà vẫn còn nhận ra Thiếu chủ, thương bé còn nhỏ, huống hồ đây còn là thân mẫu?
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng muốn thở dài.
Con người quả nhiên là tham lam. Lúc trước còn chẳng hề mong ước xa vời về cố thổ, luôn cảm thấy chỉ cần biết đại khái nơi đó ở đâu là viên mãn, thế nhưng bây giờ không chỉ có thành Bắc Minh Phong, mà ngay cả gia đình cũng đã mơ hồ xuất hiện, đáng ra nên thấy hài lòng thoả ý rồi mới phải, vì sao được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giờ còn muốn biết về cả phụ mẫu lẫn gia tộc nữa.
(*cố thổ: quê hương)
"Để xem trên lưng ngươi có hình xăm hay không đã, sau đó rồi tính tiếp." Quý Yến Nhiên nhéo nhéo cằm đối phương, "Ngày mai Thái y viện sẽ chế xong thuốc, nhưng e là ngươi sẽ phải tiến cung một mình rồi."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương—bà bà có hình xăm
Quý Yến Nhiên ôm đối phương vào lòng, nhẹ nhàng nâng chưởng đặt lên ngực, giúp hắn bình ổn lại khí tức.
Khắc trước còn đang tình nồng ý mật ngươi ngươi ta ta, thiếu hai chén rượu nữa là đủ cảnh động phòng hoa chúc, thế mà chớp mắt một cái đã biến thành tiết mục khổ tình chữa thương khiến ai nhìn vào cũng muốn rơi lệ. Nghĩ lại thì cũng chẳng khác cuốn thoại bản trang trước điên loan đảo phượng trang sau đã phổ cập kiến thức nuôi heo hôm bữa là bao.
Đầu năm nay, tiệm sách cũng quả là có lương tâm tả thực.
Vân Ỷ Phong thành tâm đặt câu hỏi: "Ta làm ngươi mất hứng sao?"
"Là ta quá nóng vội." Quý Yến Nhiên kéo lại vạt áo cho hắn, "Phải để ngươi nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."
Lời này vốn dĩ không sai, song Vân Ỷ Phong lại nghĩ, kể cả mình có "nghỉ ngơi thật tốt" thì e vẫn chẳng có chuyển biến tích cực gì, ngược lại cũng chỉ tốn thêm một ngày.
Quý Yến Nhiên vỗ vỗ sau lưng hắn: "Đừng nghĩ lung tung."
Sự tồn tại mơ hồ của thứ Huyết Linh chi trong truyền thuyết kia, giống như một cái gai chặn giữa hai người. Vân Ỷ Phong cảm thấy nếu thực tế chẳng có thứ nào như thế, mình dứt khoát đã không còn thuốc chữa, thì chính ra lại đơn giản, chí ít vẫn có thể lên kế hoạch thật tốt cho khoảng thời gian cuối, muốn tận lực khoái hoạt tiêu sái thế nào cũng được. Thế nhưng thứ giải dược này lại dường như có tồn tại, vì vậy nhiệm vụ mỗi ngày trở thành tận lực sống sót, dù phải sống thực cẩn trọng, thực mệt mỏi, thực giống như đang đi trên một lớp băng mỏng manh, có khi còn bế tắc đến vô độ, thì cũng không dám làm càn.
Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, qua một lúc lâu mới cất lời: "Kì thực có thể gặp được Vương gia—"
"Nhất định sẽ tìm được." Quý Yến Nhiên ngắt lời hắn, "Ngoài Đại Lương, vẫn còn các chư quốc xung quanh, những nơi ẩn sâu trong rừng rậm hay đại mạc bao la hẳn sẽ có chút thứ hiếm lạ, thị vệ Hoàng gia đã đi tìm hiểu rồi, ít ngày nữa sẽ có hồi âm." Hơn nữa, còn có thành Bắc Minh Phong, nơi từng bị ôn dịch càn quét qua, cũng được biết đến là hài cốt chất đống, huống hồ đó lại là cố hương của Vân Ỷ Phong, biết đâu từ một nơi xa, ông trời đã an bài như vậy.
Vân Ỷ Phong cười cười: "Ừm."
Quý Yến Nhiên nắm lấy bả vai đơn bạc của hắn, siết chặt vòng ôm. Ngoài cửa sổ, mưa phùn lâm thâm thấm xuống vạn vật, thấm xuống hoa nhài Bạch Châu toả hương thơm ngát khắp sân—ấy là gốc cây lão Ngô mới trồng trong lúc rảnh rỗi, so với hoa nhài bình thường thì nở hoa sớm và lâu hơn, bởi ngày nọ khi đi ngang qua vườn Ngự uyển, Quý Yến Nhiên chợt nhớ Vân Ỷ Phong rất thích hoa nhài, nên đã sai nô bộc mang về một ít để cấy, thay cho mảnh sân u ám trước đây.
Hai người mười ngón đan nhau, ở trong không gian tràn ngập hương hoa nhài cuối xuân, thì thầm nhỏ to, nhu tình mật ý, say quên lối về.
...
Dân thành Bắc Minh Phong năm đó đều đã di tản đến Hổ Khẩu quan. Giang Lăng Phi đích thân dẫn người tới đây, muốn xem có thể tìm ra chút manh mối gì không.
Đường lớn rộng rãi bằng phằng, chiến mã chạy vô tư, một thị vệ đứng tuổi đi cùng trong lúc tán gẫu có nói, vùng này vốn dĩ toàn đường nhỏ trơn trượt đầy sình lầy, sau khi Hoàng thượng đăng cơ mới bỏ ra một số tiền lớn, thuê những người thợ có tay nghề nhất đến tu sửa, có được con đường lớn thông thiên giữa vùng băng nguyên hẻo lánh này, dân chúng biên cảnh muốn xuôi nam kiếm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều.
"Nếu con đường này xuất hiện sớm hơn mấy chục năm, biết đâu người dân thành Bắc Minh Phong đã có thể sống lâu hơn một chút."
Mà không giống như lúc này, Giang Lăng Phi cùng quan viên địa phương lục lọi tất cả hồ sơ, cũng chỉ tìm được bảy tám gia đình, toàn là những người trẻ tuổi, kí ức về La địa chủ và La Nhập Hoạ đều rất mông lung, nhao nhao nghĩ lại nửa ngày mới có người giật mình nhớ ra, Lý bà bà từng làm người hầu tại La gia một thời gian, nhưng nàng không có người thân, tuổi tác đã lớn, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ.
"Bà bà." Giang Lăng Phi ngồi xổm cạnh giường, lớn tiếng nói, "Người cố nhớ lại một chút được không?"
"La tiểu thư, chỉ có một nhi tử thôi." Nàng ngờ vực đáp.
"Ta biết nàng chỉ có một nhi tử, nhưng còn chất nhi, chất nhi là con ai?"
"Không có chất nhi, không có, thật sự không có mà."
Giang Lăng Phi: "..."
Được rồi, không có thì thôi.
Hắn lại hỏi tiếp: "Thế La tiểu thư và phu quân của nàng, hoặc người nào đó khác trong nhà, có ai am hiểu về hình xăm, cơ quan hay độc dược không?"
Vấn đề này hiển nhiên có chút quá sức với một lão bà bà đầu óc chậm chạp, đáy mắt nàng lập tức lộ đầy vẻ mờ mịt.
Giang Lăng Phi hít sâu một hơi, tiếp tục tươi cười: "Vậy trong nhà từng có sự tình kì quái hay người kì quái nào không?"
Lý bà bà: "..."
Giang Lăng Phi hai tay đỡ hàm, khóc không ra nước mắt nhìn nàng.
Lý bà bà bị hắn hỏi cũng thấy phiền, vén chăn lên định đi ra ngoài, trong lúc cử động, cánh tay lộ ra một mảng hoa văn.
Giang Lăng Phi lập tức nắm lấy cổ tay nàng, lột tay áo lên nhìn.
Cánh tay đầy hình xăm. Dù bởi tuổi cao nên lớp da đã lỏng lẻo, không còn nhìn rõ nét vẽ cụ thể, nhưng hình ảnh oách liệt vẫn ở đó, có thể tưởng tượng ra hồi trẻ của lão bà bà tóc trắng bạc phơ này... nói thế nào nhỉ, tóm lại là rất đặc biệt, rất nữ hiệp, không bị chi phối bởi ánh mắt của người đời, cũng khiến Giang thiếu gia rất thích.
Vì vậy hắn lập tức thân mật nói với vị hồng nhan tri kỉ cao tuổi này: "Bà bà, đây là ai vẽ cho người vậy?"
Lý bà bà lúc này nghe rõ, cười nói: "Tự ta đó."
Giang Lăng Phi một lần nữa muốn cảm tạ Lý Cảnh đã hao tốn tiền bạc nhân lực để xây nên con đường lớn này.
Hắn làm một cỗ xe ngựa rộng rãi thoải mái, đưa theo cả đại phu, giao cho "tình nhân cũ" Tiểu Hồng nhiệm vụ kéo xe, chở Lý bà bà oanh oanh liệt liệt về Vương thành.
Hoa mùa hạ đã nở khắp phố dài.
Thân thể Vân Ỷ Phong không kém đi, có lẽ là nhờ được lão Thái phi dốc lòng chăm sóc, ngày qua ngày đều rất có tinh thần, rảnh rỗi còn ra sân đứng đánh một bộ quyền.
Thanh Nguyệt cả giận nói: "Sư phụ!"
Vân Ỷ Phong bình tĩnh thu chiêu đáp xuống đất, mong mỏi Quý Yến Nhiên có thể sớm trở lại cứu rỗi mình, nếu không khẳng định là sẽ bị lải nhải đến tận bữa chiều.
Thanh Nguyệt đưa trà nóng trong tay cho hắn: "Giang thiếu gia đã về, nghe nói đưa về được một người hầu trước kia của La gia."
Vân Ỷ Phong giật mình: "Thật sự tìm được sao?"
"Đang ở trong nhà khách." Thanh Nguyệt nói, "Vương gia bảo ta đưa sư phụ qua đó."
Bỗng dưng xuất hiện một "cố nhân", Vân Ỷ Phong cũng rất nóng ruột, bước chân vội vàng, gần như là chạy đến khu nhà khách.
Một đám người đang dò xét hình vẽ trên tay Lý bà bà, lão Thái phi ở đây, ngay cả Ngọc thẩm cũng ở đây, nàng vốn chỉ đến để đưa canh, vừa đến cửa đã đụng phải Giang thiếu gia sốt sốt sắng sắng nên quyết định theo.
Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xăm hình lên thân là một việc đòi hỏi kĩ thuật cao." Giang Lăng Phi nói, "Năm đó thực hành trên một đứa bé còn nhỏ như vậy, không thể nào đâm loạn vài cái được đúng không? Chắc chắn phải có một người cao tay nào đó, Lý bà bà đây từng là người hầu trong La gia, cũng tinh thông về xăm hình, theo lí mà nói, ít nhiều hẳn cũng biết được gì đó."
Nói là vậy, nhưng nhìn lão bà giống như mơ màng buồn ngủ... Vân Ỷ Phong dí gần mặt vào, hi vọng nàng có thể nhận ra mình, dù sao diễn biến trong thoại bản cũng đều như vậy.
Kết quả Lý bà bà chỉ ghét bỏ nói: "Còn không mau tránh ra đi!"
Vân Ỷ Phong: "..."
Quỷ Thứ cũng không có cách nào, hắn chỉ biết trị bệnh, chứ không trị chứng ngây dại ở tuổi già.
Mà căn bản cũng không muốn trị, nói chưa được hai câu đã lại nhắc đến Huyết Linh chi rồi chửi loạn, cuối cùng bị Thanh Nguyệt đuổi ra ngoài.
Ngọc thẩm đột nhiên nói: "Để ta thử xem sao."
Lão Thái phi giật mình: "Ngươi còn biết xem bệnh?"
"Ta nào có biết xem bệnh, nhưng ta biết hầu hết nữ nhân đều rất thương trẻ nhỏ, nhất là trẻ nhỏ vừa ra đời." Ngọc thẩm nói, "Trong phủ có đứa bé nào đầy tháng rồi không?"
Lão Thái phi nói: "Có một, là đứa nhỏ của tú nương, vừa tròn hai tháng."
(*tú nương: người lo việc may mặc trong nhà)
Đứa bé nhanh chóng được ôm đến, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, dễ sợ hãi, vừa nhìn thấy cả phòng toàn người lớn đã giật mình khóc ré lên.
Lão Thái phi cứng rắn mở tấm chăn bọc, Ngọc thẩm không biết lôi đâu ra một cây châm dài, vung cao như muốn đâm xuống đứa bé.
Các nam nhân trong phòng trầm mặc theo dõi tiết mục vụng về này, không ai kì vọng sẽ thu được kết quả, chẳng ngờ trong mắt Lý bà bà run lên hai cái, nàng vội vàng nói: "Đừng, nó còn nhỏ!"
"Nhỏ sao... đâu có nhỏ." Lão Thái phi tiếp lời nàng, "Xăm một tấm địa đồ thôi mà, sợ gì đâu."
"Hoa Thanh Liệu dù sao cũng có độc, nó còn nhỏ như mèo con thế này thì chịu nổi thế nào?" Lý bà bà nhanh chóng quấn lại chăn, muốn ôm đứa bé kia đi.
Mẫu tính chính là thứ tình cảm kì diệu mà không cách nào lí giải được như vậy.
Tinh tế mà kiên cường, chôn sâu trong bản năng, luôn xuất hiện ở những thời khắc mấu chốt.
Lão Thái phi sai người đi tìm đại phu tốt nhất trong thành cho Lý bà bà, lại cử hai nha hoàn đi theo chăm sóc, để nàng có thể hưởng một tuổi già an ổn.
Về phần hoa Thanh Liệu rốt cục là thứ gì, các Thái y lúc này rốt cục cũng phát huy được tác dụng của mình, bưng theo cuốn dược điển dày cộp tấu lên Lý Cảnh, nói rằng ấy là một loại dây leo màu xanh sinh trưởng trong gió tuyết, nụ hoa cứng như đá, nghiền ra thành một chất lỏng màu lam nhạt xong có thể dùng để xăm hình, hình xăm bình thường sẽ ẩn vào máu thịt, chỉ khi nào tiếp xúc với Tử Thiềm Vương Tô mới hiện ra.
(*dược điển: từ điển dược học)
Nghe được bốn chữ "Tử Thiềm Vương Tô", Vân Ỷ Phong liền thấy không ổn lắm, nghĩ bụng chắc lại phải mất ba năm năm năm mới tìm được, dù sao hồi còn trên đảo Mê Tung hắn cũng chưa bao giờ nghe về thứ này.
Kết quả các Thái y vui vẻ ra mặt, tranh nhau nói: "Đúng là hiếm thấy, nhưng trong kho thuốc vừa vặn có một hộp, Lũng Việt Quốc mới hiến tới năm ngoái."
Lận đận đã lâu, đột nhiên hết thảy đều thuận lợi như vậy, Vân Ỷ Phong lại có chút không quen.
Mặc dù diễn biến thuận lợi này không liên quan gì đến việc giải độc, nhưng nếu trên lưng mình thật sự có hình vẽ bí mật, giúp phá giải được Tư Xuyên thì bí đồ cũng là một chuyện tốt.
Thái y nói, bào chế dược cao từ Tử Thiềm Vương Tô mất tầm năm ngày.
Mà trong suốt năm ngày này, Vân Ỷ Phong đã ngắm lưng mình không dưới mười mấy lần. Đến nỗi lần nào Tiêu đương điện hạ về nhà cũng thấy hắn đang nửa mặc nửa cởi đứng trước gương đồng với vẻ mặt hết sức chuyên chú.
...
Đau đầu.
Vân Ỷ Phong mặc lại quần áo tử tế: "Ngươi nói xem, trên lưng ta liệu có địa đồ thật không?"
"Ngươi muốn nó có không?" Quý Yến Nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
"Muốn." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Thứ nhất là vì giúp Hoàng thượng, giúp ngươi phá giải được Tư Xuyên bí đồ; thứ hai, địa đồ ở trên người ta... nhưng vì sao địa đồ lại ở trên người ta được nhỉ?"
Dù sao năm đó Bồ Xương xăm xuống địa đồ là để bảo vệ thân nhi tử, để hắn trở nên hữu dụng, trở nên hữu dụng mới có thể được Vương Đông bảo hộ, được bộ tộc Dã Mã tiếp nhận chiếu cố, tình thương của cha thâm trầm như vậy, không lí nào lại dành cho chất nhi của La Nhập Hoạ.
Đương nhiên, còn một loại khả năng, chính là trong đêm bỏ trốn, La Nhập Hoạ vì hốt hoảng nên đã nhận nhầm con, ôm theo chất nhi chạy đi. Nhưng liệu tình huống này có thể xảy ra thật sao, Lý bà bà lớn tuổi ngây dại mà vẫn còn nhận ra Thiếu chủ, thương bé còn nhỏ, huống hồ đây còn là thân mẫu?
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng muốn thở dài.
Con người quả nhiên là tham lam. Lúc trước còn chẳng hề mong ước xa vời về cố thổ, luôn cảm thấy chỉ cần biết đại khái nơi đó ở đâu là viên mãn, thế nhưng bây giờ không chỉ có thành Bắc Minh Phong, mà ngay cả gia đình cũng đã mơ hồ xuất hiện, đáng ra nên thấy hài lòng thoả ý rồi mới phải, vì sao được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giờ còn muốn biết về cả phụ mẫu lẫn gia tộc nữa.
(*cố thổ: quê hương)
"Để xem trên lưng ngươi có hình xăm hay không đã, sau đó rồi tính tiếp." Quý Yến Nhiên nhéo nhéo cằm đối phương, "Ngày mai Thái y viện sẽ chế xong thuốc, nhưng e là ngươi sẽ phải tiến cung một mình rồi."
-
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương—bà bà có hình xăm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất