Chương 72: Cửu biệt trùng phùng
Chiều đến, chủ nhân của Chương Đài trang Chương Minh đích thân tới thăm. Giống như Cam Dũng của Tiêu Dao sơn trang, hắn từng đến đảo Mê Tung cầu y vì có người nhà bị bệnh, thế nhưng khác với Cam Dũng—bởi vì đôi lúc nghe được các tì nữ khe khẽ bàn luận, hắn mơ hồ biết được một chút về cảnh ngộ của Vân Ỷ Phong, năm đó khi vẫn còn là người xa lạ, hắn đã từng kín đáo hỏi xem liệu đối phương có cần giúp đỡ hay không.
Chỉ vì một lời này, Vân Ỷ Phong liền ghi tạc trong lòng, kính trọng đối phương như đại ca. Đúng lúc Chu Nhi bị Quỷ Thứ gọi đi, Linh Tinh Nhi cũng đang ở bên ngoài sắc thuốc, Chương Minh ngồi cạnh giường, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi vẫn ở cùng với Quỷ Thứ, hắn lại áp bức ngươi sao?"
"Chuyện này nói ra có chút dài dòng, nhưng mà cũng không tính là áp bức, là ta phải dựa vào thuốc của hắn để giữ mạng." Vân Ỷ Phong nói, "Còn có chuyện này, Phong Vũ môn làm ra sai lầm, dò nhầm tin tức, chỉ sợ mấy ngày nữa ta cũng không còn nơi dung thân trong chốn giang hồ nữa rồi, nếu để mọi người biết ta ở đây, e là sẽ mang đến phiền phức cho đại ca."
"Lời này sao mà lạnh nhạt thế, giữa ta với ngươi đâu cần khách khí như vậy." Chương Minh trấn an, "Mấy năm gần đây Chương Đài trang kinh doanh đất đai thuận lợi đều là nhờ có tin tức của Phong Vũ môn, ngươi cứ an tâm ở lại đây, cho dù những người giang hồ kia tìm tới cửa, ta cũng có cách đuổi bọn hắn đi."
Vân Ỷ Phong cười cười: "Ta còn có việc, muốn nhờ đại ca hỗ trợ."
Chương Minh hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Ỷ Phong xích lại gần, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu.
"Được rồi, ngươi yên tâm." Chương Minh nói, "Chuyện này cứ giao cho ta."
Chương Đài trang nằm giữa sườn núi, núi non vùng này phần lớn lại hiểm trở, cả toà nhà bị cây xanh và sương trắng bao quanh, giống như lơ lửng bồng bềnh trong mây.
Phong cảnh thì đẹp, nhưng mà hơi lạnh, Linh Tinh Nhi khoác cho Vân Ỷ Phong một tấm chăn: "Môn chủ vào nằm đi, mãi mà mặt mới hồng hào được chút, đừng để cảm lạnh."
"Chuyện ta giao cho ngươi, nhớ kĩ chưa?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Đã nhớ kĩ, nhưng thật sự làm vậy có được không?" Linh Tinh Nhi chỉnh lại giúp hắn phần đầu vai, "Nhỡ như giữa đường, độc này của môn chủ cần phải tăng giảm lượng thuốc thì sao, chúng ta lại không biết chuyên môn, nếu cứ chỉ dựa theo đơn thuốc cũ kia thì... Ta quả thực rất ghét đám người đó, nhưng chính môn chủ cũng nói là phải dựa vào thuốc của hắn mới có thể giữ mạng mà."
"Liều lượng của thuốc sẽ không thay đổi." Vân Ỷ Phong nói, "Uống nhiều năm như vậy rồi, cứ lần nào sắp chết lại được tống cho một bát, thực chất cũng chẳng có công hiệu giải độc chữa thương gì đâu, chỉ kéo mạng dài ra thêm một chút thôi. Trước đây ta cũng từng đòi đơn thuốc, nhưng Quỷ Thứ không chịu, hắn sợ ta lấy được xong sẽ cao chạy xa bay, trốn đến một nơi hắn không thể tìm ra."
Linh Tinh Nhi gật gật đầu, lại nói: "Vậy môn chủ nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, dưỡng sức cho tốt chút, Vương gia chắc cũng sắp xuống núi rồi, đến lúc đó chúng ta khởi hành."
Việc sắc thuốc vẫn luôn do Chu Nhi đảm nhiệm, bã thuốc cũng là do nàng xử lí. Hôm đó Linh Tinh Nhi xốc váy bước vào phòng bếp, nàng cũng vừa lúc bê bát thuốc ra, lại là một bát nước xanh lè.
"Này!" Linh Tinh Nhi khó chịu gõ gõ bàn, "Môn chủ nhà ta tìm ngươi."
Chu Nhi run tay một cái, suýt nữa đổ thuốc ra bàn, khó tin ngẩng đầu lên, giống như không tin vào lỗ tai của mình.
Linh Tinh Nhi bĩu môi: "Làm sao, không muốn đi hả? Vậy để ta về bẩm lại với môn chủ." Vừa nói vừa quay người định ra ngoài, quả nhiên liền nghe được một thanh âm xé gió, nàng nhanh nhẹn tránh sang một bên, giao mắt với đối phương trong thoáng chốc. Mặt dây bằng sứ trắng treo bên hông bị quăng lên, vừa vặn trúng phải nồi thuốc, âm thanh nồi đất vỡ vụn vang lên, nước thuốc còn sót lại chảy tràn ra bàn.
"Ngươi bị cái gì vậy?" Linh Tinh Nhi phủi phủi bã thuốc bắn lên người, ngang ngược mắng, "Lóng la lóng ngóng, môn chủ còn đang chờ thuốc uống đấy!"
Chu Nhi trừng nàng một chút, bưng chén thuốc vội vàng đến phòng Vân Ỷ Phong.
Linh Tinh Nhi khoanh tay đứng trước phòng bếp, nhìn thấy đối phương đã vào phòng đóng cửa lại rồi mới trở về cạnh bàn, nhặt hết tất cả bã thuốc bỏ vào một cái bình nhỏ, đổ bừa một ít bã thuốc lung tung đã chuẩn bị trước ra bàn, sau đó mới gọi hạ nhân đến dọn dẹp.
Ban tối, Chương Minh đích thân cầm bã thuốc đến tìm đại phu tốt nhất trong thành, được bảo thành phần của thuốc không quá phổ biến nhưng không phải là không tìm được, chỉ cần chịu chi thì có thể bốc một đơn y hệt. Ngoài ra, Chương Minh còn tìm cho Vân Ỷ Phong một toà nhà ở nơi vắng vẻ, vốn định an bài thêm cả ít bảo tiêu và hạ nhân theo cùng nhưng lại bị uyển chuyển từ chối.
Vân Ỷ Phong nói: "Càng ít người càng tốt, đông đúc quá sẽ gây chú ý."
"Nói là vậy, nhưng để ngươi và Tinh Nhi cô nương đi một mình, ta thực không yên lòng nổi." Chương Minh khuyên nhủ, "Ta thấy Quỷ Thứ mấy nay cũng yên tĩnh, không có tra tấn ngươi, hay là cứ ở lại đi, tốt xấu gì bên người cũng có một đại phu."
"Ta không muốn nhìn thấy hắn, cũng không muốn bị ép uống mấy chén thuốc giải độc loạn thất bát tao nữa." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu đã chẳng còn sống được mấy ngày, dù sao cũng nên sống tiêu dao thanh tĩnh một chút."
Chương Minh thở dài: "Cái tính tình này của ngươi, thôi được rồi, nếu gặp phiền toái gì, lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Đêm đến, với sự giúp đỡ của Chương Minh, Vân Ỷ Phong và Linh Tinh Nhi thuận lợi ra khỏi Chương Đài trang, được xe ngựa chở đi, một mạch hướng về phía đông. Mãi đến sáng sớm hôm sau, Chu Nhi đến đưa thuốc mới phát hiện trong phòng đã không còn ai.
Quỷ Thứ giận tím mặt, Chương Minh đứng bên cạnh, tỏ vẻ khó hiểu: "Thần y một lòng muốn giải độc giúp Vân môn chủ, vì sao hắn không nói không rằng đã bỏ chạy rồi, giữa sư đồ các ngươi có hiểu lầm gì đó sao?"
Quỷ Thứ vốn luôn được khen ngợi là "Hoa Đà tái thế" "diệu thủ nhân tâm", tất nhiên không thể nói lộ ra chuyện thử nghiệm thuốc, chỉ đành lầm bầm chửi mắng. Chu Nhi cũng gấp đến độ chạy vòng quanh, suy đoán: "Hay là đuổi theo đến Trường Anh phong rồi?"
"Đi, chúng ta lập tức lên đường." Quỷ Thứ ra lệnh, "Bất luận thế nào cũng phải mang được người về cho ta!"
Trường Anh phong ở phía Nam của Chương Đài trang, cũng coi như đã đánh lạc hướng thành công. Tiễn đoàn người Quỷ Thứ xong, Chương Minh mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cầu mong Vân Ỷ Phong một đường thuận lợi, ở nơi thôn trấn nhỏ bé kia dưỡng sức cho tốt.
...
Đầu bên kia, đám người giang hồ rốt cục đã tới Trường Anh phong. Đệ tử đi trước thăm dò trở lại bẩm báo, nói người của triều đình hình như cũng đang soát núi, quy mô không nhỏ chút nào.
Biết được tin tức này, Lê Thanh Hải nhất thời không thể đoán định, giang hồ không tranh chấp với triều đình, ước định này đã thành quy củ. Nếu Hoàng thượng thật sự nhắm đến mộ táng của Trường An Vương, người bên ngoài tất nhiên không thể nhúng tay vào. Một người trong đoàn cất tiếng hỏi Thanh Nguyệt: "Tin tức này, triều đình cũng biết à?"
"Hẳn là không chứ." Thanh Nguyệt nhíu mày, "Sư phụ vừa nhận được cấp báo đã lập tức không quản ngày đêm chạy tới đây báo cho Lê minh chủ, mật thám của triều đình có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng Phong Vũ môn."
"Nhưng quân đội cũng ở đây, không phải đi tìm mộ táng thì là gì?" Người kia lại nói, "Lê minh chủ, thiết nghĩ chúng ta vẫn nên quan sát thêm hai ngày đi, nhỡ đâu lại sơ ý đắc tội với triều đình thì hỏng."
Thanh Nguyệt dù không biểu hiện gì ra mặt, trong lòng lại âm thầm lo lắng, vừa định mở miệng nói vài câu, đối diện đường đã có người giục ngựa tiến tới, áo đen thương dài, khí khái oai hùng.
Có người nhận ra hắn, nói đây là Vệ đại nhân trong triều.
"Lê minh chủ." Vệ Liệt ôm quyền cười nói, "Nhìn từ xa còn tưởng là nhận lầm, sao vậy, đại hội võ lâm kết thúc rồi à?"
"Mấy năm gần đây biển êm sóng lặng, giang hồ cũng không có mấy đại sự để thương nghị." Lê Thanh Hải đáp lễ, thuận tiện thăm dò, "Vệ đại nhân tới Trường Anh phong làm gì sao?"
"À, Hoàng thượng thương nhớ bách tính ở Vĩnh Lạc châu, nói nơi này đường núi gập ghềnh trắc trở, đi lại không tiện, cho nên lệnh cho ta tới khảo sát một chút, chuẩn bị năm sau sẽ trải đường sửa cầu." Vệ Liệt đáp, "Đúng là rừng sâu núi thẳm, bận rộn mất bao nhiêu ngày mà mới chỉ chặt được mấy chục gốc đại thụ."
Nghe bảo triều đình chỉ tới sửa đường, đám người cùng nhẹ nhàng thở ra. Lê Thanh Hải vẫn giữ bình tĩnh, lại hỏi: "Nếu bọn ta muốn lên đỉnh Trường Anh phong lấy một vật, không biết có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Vệ đại nhân không?"
"Đỉnh Trường Anh phong sao?" Vệ Liệt ngẩng đầu nhìn, "Ôi chà, đây là trèo lên cổng trời luôn rồi, sửa đường không sửa tới tận trên đó đâu, chư vị cứ tự nhiên đi."
Nói xong, hắn liền quay người trở về trụ sở, hiển nhiên không có để ý đến Lê Thanh Hải. Thanh Nguyệt ở bên cạnh nói: "Lúc trước ở Vương thành cũng nghe Vương gia nhắc đến vụ sửa đường vài lần, xem thái độ của Vệ đại nhân vừa rồi, hình như là không biết ở đây có mộ táng đâu, nếu không thì đã sớm ngăn cản rồi."
Mà ý của những người còn lại, cũng là tìm được kho báu càng sớm càng an tâm. Thứ nhất, khi minh chủ nói muốn lên núi lấy đồ, chính Vệ đại nhân đã nói "cứ tự nhiên"; thứ hai, nơi này tập trung nhiều đại môn phái như vậy, toàn bộ đều đã biết chỗ giấu mộ táng, hiện tại không đi lấy, sau này lẽ nào còn phải phái người tới trông coi, phòng trường hợp bị trộm đi? Rồi thì phái ai tới trông cũng là một vấn đề, vạn nhất người này biển thủ thì sao?
Thấy Lê Thanh Hải trầm mặc không nói gì, Giang Nam Đấu cười khẩy: "Nếu Lê minh chủ vẫn còn lo lắng, thế thì để bọn ta lên trước đi."
"Giang chưởng môn cũng thật nóng vội." Lê Thanh Hải tung người xuống ngựa, bất mãn nói, "Mộ táng này đã thuộc về toàn võ lâm, tất nhiên phải để toàn võ lâm cùng nhau đi lấy rồi, tránh lại bị ai đó có ý đồ độc chiếm."
Hai người xưa nay như lửa với nước, xung khắc xì xèo với nhau vô hình chung lại thành giúp Thanh Nguyệt một tay. Vệ Liệt cưỡi ngựa đi đường, nghe được động tĩnh, quay đầu lại đã thấy đám người giang hồ kia đang trèo lên đỉnh núi, nửa lòng như được nới lỏng, nửa khác lại như căng thẳng hơn, chỉ cầu cho Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi có thể bình an vô sự.
Bên trong địa cung, Giang tam thiếu đờ đẫn nhai lương khô, hai mắt thê lương, ngữ điệu như oán phụ: "Ngươi vừa mới chạy đi đâu vậy? Bỏ ta một mình ở đây tối đen như mực không nơi nương tựa lòng bao bối rối."
"Đi nhìn quanh lại một lần." Quý Yến Nhiên chống người ngồi xuống, "Nhưng mà vẫn không có thu hoạch gì."
Cái nơi quỷ dị này, la liệt một đống xương khô, miễn cưỡng cũng coi như dính dáng đến cái gọi là thi cốt máu tươi. Chỉ có điều kì tích không dễ tìm đến vậy, đã sờ qua từng kẽ hở một, mà đừng nói là Huyết Linh chi, ngay cả một gốc nấm thường cũng còn không tìm được.
Giang Lăng Phi thở dài ôm quyền, Vương gia đúng là vô địch về thâm tình, chính mình có thể thoát nạn hay không còn chưa biết, thế mà vẫn không quên nhiệm vụ tìm thuốc cho người trong lòng, tình ý nồng đậm thế này, không biết có thể khiến trời cao cảm động mà giáng xuống một nhát Cửu Thiên Huyền Lôi bổ tung sơn động ra không.
Dù sao diễn biến trong thoại bản cũng đều là như vậy.
Đang nghĩ như vậy, trên đỉnh đầu lại quả thật truyền đến một tiếng vang rúng động.
...
Thanh Nguyệt cầm bản đồ cơ quan trong tay, chắc chắn nói: "Cửa trận ở ngay đây!"
Đám người võ lâm lại một lần nữa hiệp lực, nhấc chưởng bổ về phía thân núi.
"Ruỳnh" một tiếng vang lên, khiến cho màng nhĩ cũng mơ hồ nhói lên, vụn đá cùng tro bụi bị chấn động văng ra tứ tung, mù mịt qua đi, một cánh cổng lớn bằng huyền thiết hiện ra, vô cùng xứng rắn.
(*huyền thiết: bằng sắt, màu đen)
"Chẳng trách bao nhiêu năm mà không ai tìm được, thì ra là bị giấu kín đến như vậy!"
"Đây là chuyện tốt a, chứng tỏ đó giờ chưa ai vào được, nào, chúng ta lại đẩy thêm một lần nữa!"
Lê Thanh Hải tụ lực trong lòng bàn tay, Giang Nam Đấu thuận lợi rút trường đao, Ninh Vi Lộ lấy ra vũ khí là một cuộn roi rắn, những người còn lại cũng nhao nhao xuất chưởng mười phần công lực, chỉ cầu mong có thể công phá trong một lần.
(*roi rắn: binh khí bằng cao su hoặc da, bện thành dây, dùng để quật, nhìn tổng thể giống con rắn)
Đuỳnh đoàng!
Cứ như mấy trăm bao thuốc nổ vừa bị dẫn đốt, nền đất dưới chân rúng động, vô số đá lớn từ trên sườn núi cuồn cuộn rơi xuống, tro bụi mù mịt nhuộm vàng cả không gian. Cánh cổng huyền thiết bị lực tác động mạnh mẽ xé ra khe hở, cửa hang đen thẫm tựa một con mắt của cự thú, bị cây cối tùm lum che khuất, nửa kín nửa hở, càng dụ người mong mỏi tới khám phá.
Đám người thắp đuốc, nối đuôi nhau đi vào.
Mấy ngày trước, các cạm bẫy bên trong đều đã bị Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi phá huỷ hết sạch, người vào sau tất nhiên không còn nguy hiểm gì, thế nhưng kho báu thì cũng chẳng thấy đâu, trên vách tường hoàn toàn sạch sẽ, không có bất kì bí kíp tuyệt thế thần công nào, tìm tới tìm lui mà chỉ thấy được mấy chục bộ xương khô.
"Thế này là sao?" Có người bắt đầu náo loạn, bao vây Thanh Nguyệt, "Không phải Vân môn chủ nói tin tức tuyệt đối không sai, quả quyết rằng mộ táng Trường An đang ở đây à?"
Thanh Nguyệt chau mày nói: "Đích thực là sư phụ nói như vậy."
"Thế thì mộ táng đâu?"
"Bây giờ Phong Vũ môn làm ăn cũng không đáng tin như vậy à?"
"Bảo Vân môn chủ ra mặt giải thích đi!"
"Đúng rồi, chúng ta bôn ba vất vả cả đường, phải nói cho ra nhẽ chứ!"
Lê Thanh Hải cũng nói: "Việc này không thể cứ thế bỏ qua được, Vân môn chủ về Phong Vũ môn rồi à?"
Thanh Nguyệt lắc đầu: "Sức khoẻ của sư phụ gần đây không tốt, có lẽ đã đến nơi nào đó tĩnh dưỡng rồi."
Trong đám đông, người ôm hi vọng lớn nhất đối với mộ táng là Giang Nam Đấu, lúc này tất nhiên cũng rất bất mãn, chanh chua châm chọc nói: "Thế nào, hắn biết tin tức là sai lệch, cho nên sớm đã trốn chạy rồi sao?"
Giang Lăng Phi ngồi xổm trong bóng tối, trao đổi ánh mắt với Quý Yến Nhiên.
Chỗ ẩn thân nằm ở đỉnh động, sau khi ám khí bắn ra hết, bên trong biến thành một huyệt trống, chứa đủ hai nam tử trưởng thành. Sau khi cửa động huyền thiết bị công phá, cả địa cung mù mịt khói bụi, không đoán được tình trạng bên ngoài ra sao, hai người trước hết núp vào nơi này, vừa vặn nghe được mọi người đang xúm vào công kích Phong Vũ môn.
Không thể nhìn thấy mộ táng, Ninh Vi Lộ không khỏi thất vọng, song thấy đám người này chỉ lo vây quanh Thanh Nguyệt chửi mắng Vân Ỷ Phong, ngôn từ thô tục, trong lòng cũng không vui, bèn lành lạnh nói: "Muốn giải thích thì đi tìm Vân môn chủ, nếu quả thực hắn làm sai thì đã có quy củ giang hồ rồi, cùng lắm là tước đi chức vị môn chủ, chư vị cần gì phải ở đây chửi cha chửi mẹ chửi cả tổ tông họ hàng người ta, có khác nào một đám lưu manh vô lại không."
Nàng bình thường vẫn luôn đoan trang khiêm tốn, lần này bỗng dưng lạnh mặt cất lời, ngược lại khiến cho cả hiện trường dần yên tĩnh.
"Dựa theo quy củ giang hồ, trong vòng ba ngày, Phong Vũ môn phải cho mọi người một câu trả lời thoả đáng." Lê Thanh Hải nói, "Nếu ngươi biết Vân môn chủ ở đâu, tốt nhất khuyên hắn mau ra mặt đi, nếu không thì không ai có thể bảo vệ được hắn nữa đâu."
Thanh Nguyệt âm thầm siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: "Được."
Lê Thanh Hải đã lên tiếng, đám người dù không phục cũng chỉ có thể hùng hổ tản đi. Địa cung một lần nữa yên tĩnh trở lại, Quý Yến Nhiên chậm rãi bước ra từ bóng tối, Thanh Nguyệt ngẩng đầu thấy hắn vẫn bình an vô sự, dù vẫn uể oải, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng cười lên một cái.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Rốt cục chuyện này là sao?"
"Tư Xuyên bí đồ kia chỉ sai, nơi này là Khô Thiền Tử Môn." Thanh Nguyệt kể lại đại khái sự tình cho hắn, lại nói, "Sư phụ còn bảo, Vương gia cứ việc yên tâm, hắn chữa khỏi thương thế xong sẽ tự mình trở về Vương thành."
Giang Lăng Phi nghe xong nghẹn họng trân trối nhìn, bình thường hắn cũng thích đâm đầu vào nữ nhân son phấn đấy, nhưng cùng lắm chỉ là nghe hát uống rượu, hoặc nói chút lời ngon ý ngọt dỗ các cô nương vui vẻ, thế nhưng chưa từng động tâm với ai bao giờ, tất nhiên không biết người thâm tình nghĩa nặng sẽ bất chấp tất cả, vì yêu mà quên mình đến thế.
Hắn vỗ vai Thanh Nguyệt, sư phụ của ngươi si tình như vậy, Vương gia làm sao có thể quay về Vương thành một mình được, mau nói ra người đang ở đâu đi. Kể cả có Quỷ Thứ ở bên xem bệnh, đám người giang hồ kia sẽ tuỳ tiện bỏ qua cho hắn chắc, kiểu gì mà chẳng lùng sục như điên khắp cả Đại Lương thôi—dù sao suốt những năm qua, Phong Vũ môn cung cấp tin tức cho các môn phái rất nhanh gọn, song cũng mang lại cho họ không ít phiền toái từ to đến nhỏ, mà con người thì lúc nào chẳng nhớ xấu hơn nhớ tốt, nhớ thù hơn nhớ ơn, lúc trước vì có quy củ giang hồ nên chỉ đành mang hận trong lòng, hiện tại là Phong Vũ môn phá vỡ quy củ trước, những người này làm gì còn đủ kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa, phỏng chừng lúc này đã ồ ạt kéo nhau đi kiếm người rồi cũng nên.
Thanh Nguyệt thở dài: "Quỷ Thứ xách hắn lên ngựa xong, ta cũng không biết bọn họ đã đến nơi nào. Sư phụ chỉ lệnh cho ta đi cứu Vương gia rồi mau chóng chạy về Phong Vũ môn, nhỡ lại có người tới cửa quấy rối."
"Ngươi về thành Xuân Lâm trước đi, giúp hắn giữ vững Phong Vũ môn." Quý Yến Nhiên nói, "Việc tìm người cứ để ta."
Thanh Nguyệt gật đầu: "Vậy ta đi trước." Hắn do dự một lúc, nói thêm, "Sức khoẻ của sư phụ đã xấu lắm rồi, cả đường này hắn thường xuyên ho ra máu, không đêm nào ngủ yên, nửa đêm tỉnh lại vì mơ cũng chỉ ôm đầu gối ngồi chờ bình minh."
Mà thứ Huyết Linh chi cứu mạng trong truyền thuyết kia, cả Phong Vũ môn lẫn triều đình hợp lực mà mãi còn chưa tìm ra nổi, e là tương lai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi tê rần, để tránh thất thố, đành vội vàng quay người rời đi.
Giang Lăng Phi cẩn thận quan sát Quý Yến Nhiên: "Cũng không lưu lại manh mối gì, phải tìm từ đâu đây?"
"Xung quanh Quang Minh sơn, Vân nhi đang yếu, Quỷ Thứ hẳn cũng không dám mang hắn đi đường xa." Quý Yến Nhiên nói, "Đi thôi, tìm người đã rồi nói tiếp."
Giang Lăng Phi đáp lại một tiếng, lo lắng những người giang hồ vừa rồi đã kích động đến hắn, muốn nhìn rõ thần sắc của đối phương lúc này, Quý Yến Nhiên lại bị bóng tối che khuất nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt dần nhuốm vẻ lạnh lẽo âm u, khiến đáy lòng người nhìn không khỏi hốt hoảng.
...
Nơi Vân Ỷ Phong đặt chân đến là một cái thôn nhỏ, nói là thôn, song bởi vì địa thế mà mỗi nhà đều cách nhau rất xa, vừa vặn cũng thật thanh tĩnh.
Linh Tinh Nhi chạy từ bên ngoài vào, tay ôm một bó hoa dại màu vàng nhạt: "Môn chủ, nhìn này!"
"Xinh xắn đáng yêu, rất hợp với ngươi." Vân Ỷ Phong ngả người trên ghế mềm, cười nói, "Tìm cái bình nào cắm đi, có thể tươi được thêm hai ngày."
"Sườn núi thấp thấp phía sau nở rất nhiều hoa." Linh Tinh Nhi nói, "Màu nào cũng có, chờ môn chủ khoẻ lại một chút, ta dẫn ngươi đi xem."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Linh Tinh Nhi cẩn thận cắm hoa, sau đó bận rộn đến phòng bếp. Nàng vốn là một tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, mà luyện tập vài hôm nay đã biết nấu cơm, miễn cưỡng cũng cho Vân Ỷ Phong được vài bữa cơm thư thái—chỉ là hơi tốn gạo tốn dầu một chút, nguyên liệu nấu ăn Chương Minh chuẩn bị cho cả tháng mà mới mười ngày đã sắp thấy, biết làm sao, mới vào nghề kiểu gì chẳng phải mất chút học phí.
"Hai ngày nữa có phiên chợ, ta định xuống núi mua chút đồ." Lúc ăn cơm, Linh Tinh Nhi bóc trứng gà cho hắn, "Môn chủ muốn ăn món gì?"
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, đáp: "Sóc cá chua ngọt, váng đậu thái sợi, hải sâm sò khô, tôm nõn pha lê, thịt cua viên tròn."
(*cá sốt chua ngọt được tạo hình như con sóc; váng đậu thái sợi nấu trong nước hầm gà; súp hải sâm + conpoy; tôm bóc vỏ chiên qua một lượt dầu đậu phộng sôi; crab ball)
Linh Tinh Nhi nói: "Được rồi, để ta bắt cóc một đầu bếp lên đây."
"Mồm mép ngày càng trôi chảy rồi đấy." Vân Ỷ Phong cười nói, "Lúc xuống núi nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm."
Tuy nơi đây hoang vắng, nhưng khó đảm bảo đám người giang hồ sẽ không tìm đến, vài năm gần đây Phong Vũ môn đắc tội kha khá môn phái, hắn không dám khinh suất.
Ăn cơm xong, Linh Tinh Nhi thu dọn phòng bếp, đun ấm trà nóng, để hắn ôm trong tay sưởi ấm, rồi mới hỏi: "Môn chủ cứ định đợi trên núi này thôi à?"
"Sao?" Vân Ỷ Phong nhìn nàng, "Ngươi muốn về?"
"Không phải ta muốn trở về." Linh Tinh Nhi ngồi xuống cạnh hắn, nói cho rõ ý, "Lúc này chắc hẳn Vương gia đã thoát rồi, môn chủ không muốn đi tìm sao?"
"Ta bây giờ lết được hai bước đã mệt lử, đi tìm thế nào đây?" Vân Ỷ Phong cười một tiếng, "Không tìm thấy mộ táng Trường An Vương, hiện tại e là toàn giang hồ đều đang đuổi giết ta, lại cộng thêm cả một Quỷ Thứ nữa, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, muốn gì cũng phải dưỡng sức đến khi đánh trả được người đã rồi hẵng xuống núi, giờ mà lộ diện, khác nào tự đi tìm cái chết."
"Cũng đúng." Linh Tinh Nhi ngẫm nghĩ, "Dù sao nếu Vương gia tìm tới Chương Đài trang, chắc kiểu gì cũng sẽ biết được tung tích của môn chủ thôi, để ta đi chuẩn bị ít đồ ăn khuya mang đến."
Nàng hoạt bát rực rỡ, chưa thấu qua chua xót nhân gian, bởi vậy ưu sầu tới nhanh mà đi còn nhanh hơn, tung tăng chạy đến phòng bếp. Vân Ỷ Phong nhếch miệng cười, dựa người trên băng ghế dài, đơn độc nhìn về phía xa đến xuất thần, một thân bạch y trắng như tuyết.
Ban đêm ở sơn thôn, có sao cùng sương.
...
Trong rừng, đống lửa cháy hừng hực, Quỷ Thứ ngồi dưới gốc cây, xoay xoay vài viên dược trong tay. Chu Nhi đứng bên cạnh, trong lòng đã như sắp phát điên nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ vặn xoắn chiếc khăn trong tay, cơ hồ muốn nghiền nát nó ra. Nghĩ đến cảnh lúc này Vân Ỷ Phong đang ở một mình với Linh Tinh Nhi, có lẽ còn đang nhẹ nói nhẹ cười, được ả hầu hạ ăn uống sinh hoạt mỗi ngày, nàng chỉ hận không thể cắn xé ả tan tác, còn cả nữ nhân gặp được dưới núi hôm bữa nữa, cả gan mặc nguyên bộ bạch y, các nàng thế mà dám? Rặt một lũ đáng chết!
Một đám chim bị doạ bay đi, nàng cảnh giác ngẩng đầu, nhìn đám người bước ra từ trong rừng: "...Tiêu vương?"
Quỷ Thứ cũng lập tức giương mắt, nhìn quanh hắn vài vòng.
"Công tử nhà ta đâu?" Chu Nhi chạy lên trước, vội vàng nói, "Hắn, hắn sao lại không ở cùng Vương gia?"
Giang Lăng Phi nghe xong khó hiểu: "Không phải ngày đó Vân môn chủ bị các ngươi bắt đi à? Giờ lại quay ra hỏi bọn ta là thế nào."
"Hắn bỏ trốn khỏi Chương Đài trang rồi." Chu Nhi khóc ròng nói, lại quỳ xuống đất cầu khẩn, "Vương gia, ngươi đi tìm môn chủ đi, hắn trốn tránh chúng ta, nhưng nhất định sẽ không trốn ngươi đâu, nếu không uống thuốc đúng hạn, sợ là... sợ là ba tháng cũng không trụ được nữa đâu."
Thanh âm thê lương, tựa oan hồn chui ra từ lòng đất, gào như xé cổ.
...
Sáng sớm mặt trời lên, chiếu xuống ấm áp cho cả trấn, phiên chợ rất náo nhiệt. Linh Tinh Nhi vác theo một cái gùi nhỏ, mặc y phục mộc mạc của nữ nông gia, dịch dung đơn giản, hoà vào dòng người mua thịt mua đồ ăn, nhìn cũng rất ra dáng, nàng nhớ Vân Ỷ Phong thích uống canh, liền đi mua ít cá tươi, để vào một cái hũ lớn, chuẩn bị sẵn túi lưới về nuôi trong suối nhỏ, tuỳ thời có thể lấy ra nấu.
Một cô nương vác trên lưng mì thịt đồ ăn, trong ngực lại còn ôm một hũ nước lớn, đi đường không thu hút sự chú ý mới là lạ.
Thôn dân đều đang cười cười chỉ trỏ, nói nàng không biết là Nữ Oa đến từ nơi nào, tương lai xuất giá có khi còn đánh cả tướng công cũng nên. Linh Tinh Nhi kéo mũ vành rộng che đi hơn nửa khuôn mặt, bước chân gấp gáp hơn, nhẹ nhàng như bay, thoáng chốc đã thấy biến mất trong núi.
Mấy tên nam tử liếc nhau, lặng lẽ đi theo.
Vân Ỷ Phong vẫn đang nằm trên ghế dài phơi nắng, toàn thân mềm nhũn. Đột nhiên có một con ngỗng lớn không biết của nhà ai chạy vào trong sân, giễu võ dương oai đi khắp nơi. Nhớ đến khi còn ở thành Vọng Tinh, người nào đó từng nói một câu "Giống ngỗng" kia, hắn không nhịn được mà tiến lại gần, muốn nhìn kĩ rốt cục tướng mạo của ngỗng là như thế nào.
Ngỗng lớn bình tĩnh đối mặt với hắn một lát, không nói lời nào, mở miệng liền phát ra những âm thanh như cãi nhau, cánh trắng như tuyết "phần phật" vung lên, này chính là bằng trong truyền thuyết a!
(*bằng: con chim có kích cỡ siêu to khổng lồ trong truyền thuyết côn bằng)
Vân Ỷ Phong lết cái thân bệnh nhân suy yếu vọt chạy. Hiện tại hắn đang cần dưỡng bệnh, nửa phần khí lực cũng không muốn hao tổn, huống hồ muốn đánh thắng được con ngỗng bự này, chỉ dùng nửa phần khí lực chắc chắn là không đủ.
Hoàng hôn đến, Linh Tinh Nhi đẩy cửa sân bước vào: "Môn chủ."
Ngỗng lớn đang nằm trên băng ghế dài, hai chi chổng lên trời, đã ngủ được một giấc vô cùng thư thái thoải mái, nghẹo cổ sang nhìn nàng.
Linh Tinh Nhi: "..."
Vân Ỷ Phong ngồi xổm trong góc tường, hai tay chống cằm, ánh mắt yếu ớt.
Linh Tinh Nhi không ngừng được cười suốt nửa canh giờ, đến trước khi đi ngủ vẫn còn thỉnh thoảng phì ra một tiếng, nghĩ bụng đợi tương lai môn chủ khoẻ lại, nhất định phải kể cho sư huynh chuyện này. Vân Ỷ Phong cũng dở khóc dở cười, tựa trên giường uể oải ngáp một cái, vừa đắp chăn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dường như bên ngoài lại truyền đến tiếng động lạ.
Hắn nhíu mày, tay trái lần đến Phi Loan kiếm cạnh gối, căng tai cẩn thận nghe ngóng.
Hơn chục tên nam tử lần lượt nhảy vào trong sân, tay cầm đao kiếm sáng loáng, ra hiệu cho nhau, lặng lẽ tiến gần đến buồng ngủ.
Linh Tinh Nhi cũng đã phát hiện ra dị dạng, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, mấy chiếc phi đao nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay, chỉ là còn chưa kịp hành động, từ trong phòng sát vách đã vun vút bay ra mấy chục cây ngân châm, Vân Ỷ Phong cầm kiếm phi ra, thân ảnh ở dưới trăng nhẹ nhàng như tuyết bay. Đám người giang hồ kia không biết hắn trúng độc, cho nên không dám xông lên, chỉ lo lùi lại về phía sau, thừa dịp này, Vân Ỷ Phong kéo theo Linh Tinh Nhi chạy vào trong núi.
Vừa chạy đi, người giang hồ liền nhìn ra bước chân hắn có chút trì trệ, lại thấy khắp bếp đều là thuốc, đoán ra thân thể hắn không ổn, đang trốn ở nơi này dưỡng thương, lập tức nhao nhao đuổi theo. Núi đêm gió lạnh, Vân Ỷ Phong ăn mặc phong phanh, một chiêu vừa rồi cũng đã dùng hết khí lực còn lại trong hắn, chạy được một lúc, trong ngực đã xuất hiện đau nhức.
"Môn chủ!" Linh Tinh Nhi đỡ lấy hắn, "Ngươi không sao chứ?"
"Tự mình chạy đi." Vân Ỷ Phong thở dốc, "Đừng quản ta."
"Ta giết bọn hắn!" Linh Tinh Nhi hung hăng hất tóc, rút kiếm nghênh chiến. Vân Ỷ Phong trong lòng thở dài, tự tay phong bế hai đại huyệt trên ngực xong, cũng cắn răng đi giúp nàng, vốn tưởng chí ít cũng phải tiếp được hơn trăm chiêu, kiếm được một chút hi vọng sống, nào ngờ vừa ra tay đã bị đánh rớt Phi Loan kiếm, người cũng lảo đảo ngã nhào xuống đất.
"Các ngươi buông môn chủ ra!" Linh Tinh Nhi bị hai tên chế trụ, chỉ gấp đến độ giãy dụa mắng to.
"Là Phong Vũ môn phá vỡ quy củ trước, dù sao cũng phải cho chúng ta một câu trả lời thoả đáng chứ." Người dẫn đầu kéo Vân Ỷ Phong từ dưới đất lên, "Chẳng lẽ còn định trốn tránh trong thôn trang đến hết đời?"
Vân Ỷ Phong lau máu trên khoé miệng: "Được Vương bang chủ nhớ thương như vậy, ta nào dám hi vọng trốn được cả đời."
"Hiện nay không có minh chủ bao che cho ngươi đâu." Người kia ghé tai hắn nói, "Đã rơi vào tay ta, ngươi cứ an tâm chờ chết đi."
Vân Ỷ Phong lồng ngực phập phồng, thanh âm suy yếu: "Muốn chém giết róc thịt gì thì tuỳ, nhưng nếu ngươi dám đụng một ngón tay đến Tinh Nhi, không những truyền ra giang hồ bị bẽ mặt, mà ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Ta so đo với một tiểu nha đầu như nàng làm gì." Vương Phan nhìn thoáng về phía sãu khinh thường, "Huyệt đạo tự động giải khai sau ba canh giờ, sẽ không ai tổn thương đến nàng."
Vân Ỷ Phong nói: "Vương bang chủ quả thật là hiệp nghĩa... Khụ." Lời còn chưa dứt, dưới bụng đã nhận phải một nắm đấm rắn chắc, mất nửa ngày mới thở lại được bình thường, giương mắt nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói, "Làm sao, không chờ nổi đến khi ta quay lại Bạch Hà bang à?"
Nhớ tới chuyện cũ, Vương Phan hận đến nghiến răng, vừa túm mặt đối phương muốn đánh xuống, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nơi đó không biết từ lúc nào đã bị xuyên ra một lỗ máu.
Linh Tinh Nhi mừng rỡ nói: "Vương gia!"
-
vtrans by xiandzg
Đám người giang hồ có thể nào bất nhân hơn nữa không, đã nhận tình báo miễn phí, lựa chọn tin vào cũng là của các ngươi, rồi có ai trả tiền cho Phong Vũ môn chưa mà đòi đi đòi lại công bằng thực thi quy củ, cmn từ minh chủ đến một tên quèn như VP, thử xem có ai xứng đáng ở trong cái gọi là võ lâm minh??? Xxxxxx
Chỉ vì một lời này, Vân Ỷ Phong liền ghi tạc trong lòng, kính trọng đối phương như đại ca. Đúng lúc Chu Nhi bị Quỷ Thứ gọi đi, Linh Tinh Nhi cũng đang ở bên ngoài sắc thuốc, Chương Minh ngồi cạnh giường, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi vẫn ở cùng với Quỷ Thứ, hắn lại áp bức ngươi sao?"
"Chuyện này nói ra có chút dài dòng, nhưng mà cũng không tính là áp bức, là ta phải dựa vào thuốc của hắn để giữ mạng." Vân Ỷ Phong nói, "Còn có chuyện này, Phong Vũ môn làm ra sai lầm, dò nhầm tin tức, chỉ sợ mấy ngày nữa ta cũng không còn nơi dung thân trong chốn giang hồ nữa rồi, nếu để mọi người biết ta ở đây, e là sẽ mang đến phiền phức cho đại ca."
"Lời này sao mà lạnh nhạt thế, giữa ta với ngươi đâu cần khách khí như vậy." Chương Minh trấn an, "Mấy năm gần đây Chương Đài trang kinh doanh đất đai thuận lợi đều là nhờ có tin tức của Phong Vũ môn, ngươi cứ an tâm ở lại đây, cho dù những người giang hồ kia tìm tới cửa, ta cũng có cách đuổi bọn hắn đi."
Vân Ỷ Phong cười cười: "Ta còn có việc, muốn nhờ đại ca hỗ trợ."
Chương Minh hỏi: "Chuyện gì?"
Vân Ỷ Phong xích lại gần, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu.
"Được rồi, ngươi yên tâm." Chương Minh nói, "Chuyện này cứ giao cho ta."
Chương Đài trang nằm giữa sườn núi, núi non vùng này phần lớn lại hiểm trở, cả toà nhà bị cây xanh và sương trắng bao quanh, giống như lơ lửng bồng bềnh trong mây.
Phong cảnh thì đẹp, nhưng mà hơi lạnh, Linh Tinh Nhi khoác cho Vân Ỷ Phong một tấm chăn: "Môn chủ vào nằm đi, mãi mà mặt mới hồng hào được chút, đừng để cảm lạnh."
"Chuyện ta giao cho ngươi, nhớ kĩ chưa?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Đã nhớ kĩ, nhưng thật sự làm vậy có được không?" Linh Tinh Nhi chỉnh lại giúp hắn phần đầu vai, "Nhỡ như giữa đường, độc này của môn chủ cần phải tăng giảm lượng thuốc thì sao, chúng ta lại không biết chuyên môn, nếu cứ chỉ dựa theo đơn thuốc cũ kia thì... Ta quả thực rất ghét đám người đó, nhưng chính môn chủ cũng nói là phải dựa vào thuốc của hắn mới có thể giữ mạng mà."
"Liều lượng của thuốc sẽ không thay đổi." Vân Ỷ Phong nói, "Uống nhiều năm như vậy rồi, cứ lần nào sắp chết lại được tống cho một bát, thực chất cũng chẳng có công hiệu giải độc chữa thương gì đâu, chỉ kéo mạng dài ra thêm một chút thôi. Trước đây ta cũng từng đòi đơn thuốc, nhưng Quỷ Thứ không chịu, hắn sợ ta lấy được xong sẽ cao chạy xa bay, trốn đến một nơi hắn không thể tìm ra."
Linh Tinh Nhi gật gật đầu, lại nói: "Vậy môn chủ nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, dưỡng sức cho tốt chút, Vương gia chắc cũng sắp xuống núi rồi, đến lúc đó chúng ta khởi hành."
Việc sắc thuốc vẫn luôn do Chu Nhi đảm nhiệm, bã thuốc cũng là do nàng xử lí. Hôm đó Linh Tinh Nhi xốc váy bước vào phòng bếp, nàng cũng vừa lúc bê bát thuốc ra, lại là một bát nước xanh lè.
"Này!" Linh Tinh Nhi khó chịu gõ gõ bàn, "Môn chủ nhà ta tìm ngươi."
Chu Nhi run tay một cái, suýt nữa đổ thuốc ra bàn, khó tin ngẩng đầu lên, giống như không tin vào lỗ tai của mình.
Linh Tinh Nhi bĩu môi: "Làm sao, không muốn đi hả? Vậy để ta về bẩm lại với môn chủ." Vừa nói vừa quay người định ra ngoài, quả nhiên liền nghe được một thanh âm xé gió, nàng nhanh nhẹn tránh sang một bên, giao mắt với đối phương trong thoáng chốc. Mặt dây bằng sứ trắng treo bên hông bị quăng lên, vừa vặn trúng phải nồi thuốc, âm thanh nồi đất vỡ vụn vang lên, nước thuốc còn sót lại chảy tràn ra bàn.
"Ngươi bị cái gì vậy?" Linh Tinh Nhi phủi phủi bã thuốc bắn lên người, ngang ngược mắng, "Lóng la lóng ngóng, môn chủ còn đang chờ thuốc uống đấy!"
Chu Nhi trừng nàng một chút, bưng chén thuốc vội vàng đến phòng Vân Ỷ Phong.
Linh Tinh Nhi khoanh tay đứng trước phòng bếp, nhìn thấy đối phương đã vào phòng đóng cửa lại rồi mới trở về cạnh bàn, nhặt hết tất cả bã thuốc bỏ vào một cái bình nhỏ, đổ bừa một ít bã thuốc lung tung đã chuẩn bị trước ra bàn, sau đó mới gọi hạ nhân đến dọn dẹp.
Ban tối, Chương Minh đích thân cầm bã thuốc đến tìm đại phu tốt nhất trong thành, được bảo thành phần của thuốc không quá phổ biến nhưng không phải là không tìm được, chỉ cần chịu chi thì có thể bốc một đơn y hệt. Ngoài ra, Chương Minh còn tìm cho Vân Ỷ Phong một toà nhà ở nơi vắng vẻ, vốn định an bài thêm cả ít bảo tiêu và hạ nhân theo cùng nhưng lại bị uyển chuyển từ chối.
Vân Ỷ Phong nói: "Càng ít người càng tốt, đông đúc quá sẽ gây chú ý."
"Nói là vậy, nhưng để ngươi và Tinh Nhi cô nương đi một mình, ta thực không yên lòng nổi." Chương Minh khuyên nhủ, "Ta thấy Quỷ Thứ mấy nay cũng yên tĩnh, không có tra tấn ngươi, hay là cứ ở lại đi, tốt xấu gì bên người cũng có một đại phu."
"Ta không muốn nhìn thấy hắn, cũng không muốn bị ép uống mấy chén thuốc giải độc loạn thất bát tao nữa." Vân Ỷ Phong nói, "Nếu đã chẳng còn sống được mấy ngày, dù sao cũng nên sống tiêu dao thanh tĩnh một chút."
Chương Minh thở dài: "Cái tính tình này của ngươi, thôi được rồi, nếu gặp phiền toái gì, lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Đêm đến, với sự giúp đỡ của Chương Minh, Vân Ỷ Phong và Linh Tinh Nhi thuận lợi ra khỏi Chương Đài trang, được xe ngựa chở đi, một mạch hướng về phía đông. Mãi đến sáng sớm hôm sau, Chu Nhi đến đưa thuốc mới phát hiện trong phòng đã không còn ai.
Quỷ Thứ giận tím mặt, Chương Minh đứng bên cạnh, tỏ vẻ khó hiểu: "Thần y một lòng muốn giải độc giúp Vân môn chủ, vì sao hắn không nói không rằng đã bỏ chạy rồi, giữa sư đồ các ngươi có hiểu lầm gì đó sao?"
Quỷ Thứ vốn luôn được khen ngợi là "Hoa Đà tái thế" "diệu thủ nhân tâm", tất nhiên không thể nói lộ ra chuyện thử nghiệm thuốc, chỉ đành lầm bầm chửi mắng. Chu Nhi cũng gấp đến độ chạy vòng quanh, suy đoán: "Hay là đuổi theo đến Trường Anh phong rồi?"
"Đi, chúng ta lập tức lên đường." Quỷ Thứ ra lệnh, "Bất luận thế nào cũng phải mang được người về cho ta!"
Trường Anh phong ở phía Nam của Chương Đài trang, cũng coi như đã đánh lạc hướng thành công. Tiễn đoàn người Quỷ Thứ xong, Chương Minh mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cầu mong Vân Ỷ Phong một đường thuận lợi, ở nơi thôn trấn nhỏ bé kia dưỡng sức cho tốt.
...
Đầu bên kia, đám người giang hồ rốt cục đã tới Trường Anh phong. Đệ tử đi trước thăm dò trở lại bẩm báo, nói người của triều đình hình như cũng đang soát núi, quy mô không nhỏ chút nào.
Biết được tin tức này, Lê Thanh Hải nhất thời không thể đoán định, giang hồ không tranh chấp với triều đình, ước định này đã thành quy củ. Nếu Hoàng thượng thật sự nhắm đến mộ táng của Trường An Vương, người bên ngoài tất nhiên không thể nhúng tay vào. Một người trong đoàn cất tiếng hỏi Thanh Nguyệt: "Tin tức này, triều đình cũng biết à?"
"Hẳn là không chứ." Thanh Nguyệt nhíu mày, "Sư phụ vừa nhận được cấp báo đã lập tức không quản ngày đêm chạy tới đây báo cho Lê minh chủ, mật thám của triều đình có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng Phong Vũ môn."
"Nhưng quân đội cũng ở đây, không phải đi tìm mộ táng thì là gì?" Người kia lại nói, "Lê minh chủ, thiết nghĩ chúng ta vẫn nên quan sát thêm hai ngày đi, nhỡ đâu lại sơ ý đắc tội với triều đình thì hỏng."
Thanh Nguyệt dù không biểu hiện gì ra mặt, trong lòng lại âm thầm lo lắng, vừa định mở miệng nói vài câu, đối diện đường đã có người giục ngựa tiến tới, áo đen thương dài, khí khái oai hùng.
Có người nhận ra hắn, nói đây là Vệ đại nhân trong triều.
"Lê minh chủ." Vệ Liệt ôm quyền cười nói, "Nhìn từ xa còn tưởng là nhận lầm, sao vậy, đại hội võ lâm kết thúc rồi à?"
"Mấy năm gần đây biển êm sóng lặng, giang hồ cũng không có mấy đại sự để thương nghị." Lê Thanh Hải đáp lễ, thuận tiện thăm dò, "Vệ đại nhân tới Trường Anh phong làm gì sao?"
"À, Hoàng thượng thương nhớ bách tính ở Vĩnh Lạc châu, nói nơi này đường núi gập ghềnh trắc trở, đi lại không tiện, cho nên lệnh cho ta tới khảo sát một chút, chuẩn bị năm sau sẽ trải đường sửa cầu." Vệ Liệt đáp, "Đúng là rừng sâu núi thẳm, bận rộn mất bao nhiêu ngày mà mới chỉ chặt được mấy chục gốc đại thụ."
Nghe bảo triều đình chỉ tới sửa đường, đám người cùng nhẹ nhàng thở ra. Lê Thanh Hải vẫn giữ bình tĩnh, lại hỏi: "Nếu bọn ta muốn lên đỉnh Trường Anh phong lấy một vật, không biết có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Vệ đại nhân không?"
"Đỉnh Trường Anh phong sao?" Vệ Liệt ngẩng đầu nhìn, "Ôi chà, đây là trèo lên cổng trời luôn rồi, sửa đường không sửa tới tận trên đó đâu, chư vị cứ tự nhiên đi."
Nói xong, hắn liền quay người trở về trụ sở, hiển nhiên không có để ý đến Lê Thanh Hải. Thanh Nguyệt ở bên cạnh nói: "Lúc trước ở Vương thành cũng nghe Vương gia nhắc đến vụ sửa đường vài lần, xem thái độ của Vệ đại nhân vừa rồi, hình như là không biết ở đây có mộ táng đâu, nếu không thì đã sớm ngăn cản rồi."
Mà ý của những người còn lại, cũng là tìm được kho báu càng sớm càng an tâm. Thứ nhất, khi minh chủ nói muốn lên núi lấy đồ, chính Vệ đại nhân đã nói "cứ tự nhiên"; thứ hai, nơi này tập trung nhiều đại môn phái như vậy, toàn bộ đều đã biết chỗ giấu mộ táng, hiện tại không đi lấy, sau này lẽ nào còn phải phái người tới trông coi, phòng trường hợp bị trộm đi? Rồi thì phái ai tới trông cũng là một vấn đề, vạn nhất người này biển thủ thì sao?
Thấy Lê Thanh Hải trầm mặc không nói gì, Giang Nam Đấu cười khẩy: "Nếu Lê minh chủ vẫn còn lo lắng, thế thì để bọn ta lên trước đi."
"Giang chưởng môn cũng thật nóng vội." Lê Thanh Hải tung người xuống ngựa, bất mãn nói, "Mộ táng này đã thuộc về toàn võ lâm, tất nhiên phải để toàn võ lâm cùng nhau đi lấy rồi, tránh lại bị ai đó có ý đồ độc chiếm."
Hai người xưa nay như lửa với nước, xung khắc xì xèo với nhau vô hình chung lại thành giúp Thanh Nguyệt một tay. Vệ Liệt cưỡi ngựa đi đường, nghe được động tĩnh, quay đầu lại đã thấy đám người giang hồ kia đang trèo lên đỉnh núi, nửa lòng như được nới lỏng, nửa khác lại như căng thẳng hơn, chỉ cầu cho Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi có thể bình an vô sự.
Bên trong địa cung, Giang tam thiếu đờ đẫn nhai lương khô, hai mắt thê lương, ngữ điệu như oán phụ: "Ngươi vừa mới chạy đi đâu vậy? Bỏ ta một mình ở đây tối đen như mực không nơi nương tựa lòng bao bối rối."
"Đi nhìn quanh lại một lần." Quý Yến Nhiên chống người ngồi xuống, "Nhưng mà vẫn không có thu hoạch gì."
Cái nơi quỷ dị này, la liệt một đống xương khô, miễn cưỡng cũng coi như dính dáng đến cái gọi là thi cốt máu tươi. Chỉ có điều kì tích không dễ tìm đến vậy, đã sờ qua từng kẽ hở một, mà đừng nói là Huyết Linh chi, ngay cả một gốc nấm thường cũng còn không tìm được.
Giang Lăng Phi thở dài ôm quyền, Vương gia đúng là vô địch về thâm tình, chính mình có thể thoát nạn hay không còn chưa biết, thế mà vẫn không quên nhiệm vụ tìm thuốc cho người trong lòng, tình ý nồng đậm thế này, không biết có thể khiến trời cao cảm động mà giáng xuống một nhát Cửu Thiên Huyền Lôi bổ tung sơn động ra không.
Dù sao diễn biến trong thoại bản cũng đều là như vậy.
Đang nghĩ như vậy, trên đỉnh đầu lại quả thật truyền đến một tiếng vang rúng động.
...
Thanh Nguyệt cầm bản đồ cơ quan trong tay, chắc chắn nói: "Cửa trận ở ngay đây!"
Đám người võ lâm lại một lần nữa hiệp lực, nhấc chưởng bổ về phía thân núi.
"Ruỳnh" một tiếng vang lên, khiến cho màng nhĩ cũng mơ hồ nhói lên, vụn đá cùng tro bụi bị chấn động văng ra tứ tung, mù mịt qua đi, một cánh cổng lớn bằng huyền thiết hiện ra, vô cùng xứng rắn.
(*huyền thiết: bằng sắt, màu đen)
"Chẳng trách bao nhiêu năm mà không ai tìm được, thì ra là bị giấu kín đến như vậy!"
"Đây là chuyện tốt a, chứng tỏ đó giờ chưa ai vào được, nào, chúng ta lại đẩy thêm một lần nữa!"
Lê Thanh Hải tụ lực trong lòng bàn tay, Giang Nam Đấu thuận lợi rút trường đao, Ninh Vi Lộ lấy ra vũ khí là một cuộn roi rắn, những người còn lại cũng nhao nhao xuất chưởng mười phần công lực, chỉ cầu mong có thể công phá trong một lần.
(*roi rắn: binh khí bằng cao su hoặc da, bện thành dây, dùng để quật, nhìn tổng thể giống con rắn)
Đuỳnh đoàng!
Cứ như mấy trăm bao thuốc nổ vừa bị dẫn đốt, nền đất dưới chân rúng động, vô số đá lớn từ trên sườn núi cuồn cuộn rơi xuống, tro bụi mù mịt nhuộm vàng cả không gian. Cánh cổng huyền thiết bị lực tác động mạnh mẽ xé ra khe hở, cửa hang đen thẫm tựa một con mắt của cự thú, bị cây cối tùm lum che khuất, nửa kín nửa hở, càng dụ người mong mỏi tới khám phá.
Đám người thắp đuốc, nối đuôi nhau đi vào.
Mấy ngày trước, các cạm bẫy bên trong đều đã bị Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi phá huỷ hết sạch, người vào sau tất nhiên không còn nguy hiểm gì, thế nhưng kho báu thì cũng chẳng thấy đâu, trên vách tường hoàn toàn sạch sẽ, không có bất kì bí kíp tuyệt thế thần công nào, tìm tới tìm lui mà chỉ thấy được mấy chục bộ xương khô.
"Thế này là sao?" Có người bắt đầu náo loạn, bao vây Thanh Nguyệt, "Không phải Vân môn chủ nói tin tức tuyệt đối không sai, quả quyết rằng mộ táng Trường An đang ở đây à?"
Thanh Nguyệt chau mày nói: "Đích thực là sư phụ nói như vậy."
"Thế thì mộ táng đâu?"
"Bây giờ Phong Vũ môn làm ăn cũng không đáng tin như vậy à?"
"Bảo Vân môn chủ ra mặt giải thích đi!"
"Đúng rồi, chúng ta bôn ba vất vả cả đường, phải nói cho ra nhẽ chứ!"
Lê Thanh Hải cũng nói: "Việc này không thể cứ thế bỏ qua được, Vân môn chủ về Phong Vũ môn rồi à?"
Thanh Nguyệt lắc đầu: "Sức khoẻ của sư phụ gần đây không tốt, có lẽ đã đến nơi nào đó tĩnh dưỡng rồi."
Trong đám đông, người ôm hi vọng lớn nhất đối với mộ táng là Giang Nam Đấu, lúc này tất nhiên cũng rất bất mãn, chanh chua châm chọc nói: "Thế nào, hắn biết tin tức là sai lệch, cho nên sớm đã trốn chạy rồi sao?"
Giang Lăng Phi ngồi xổm trong bóng tối, trao đổi ánh mắt với Quý Yến Nhiên.
Chỗ ẩn thân nằm ở đỉnh động, sau khi ám khí bắn ra hết, bên trong biến thành một huyệt trống, chứa đủ hai nam tử trưởng thành. Sau khi cửa động huyền thiết bị công phá, cả địa cung mù mịt khói bụi, không đoán được tình trạng bên ngoài ra sao, hai người trước hết núp vào nơi này, vừa vặn nghe được mọi người đang xúm vào công kích Phong Vũ môn.
Không thể nhìn thấy mộ táng, Ninh Vi Lộ không khỏi thất vọng, song thấy đám người này chỉ lo vây quanh Thanh Nguyệt chửi mắng Vân Ỷ Phong, ngôn từ thô tục, trong lòng cũng không vui, bèn lành lạnh nói: "Muốn giải thích thì đi tìm Vân môn chủ, nếu quả thực hắn làm sai thì đã có quy củ giang hồ rồi, cùng lắm là tước đi chức vị môn chủ, chư vị cần gì phải ở đây chửi cha chửi mẹ chửi cả tổ tông họ hàng người ta, có khác nào một đám lưu manh vô lại không."
Nàng bình thường vẫn luôn đoan trang khiêm tốn, lần này bỗng dưng lạnh mặt cất lời, ngược lại khiến cho cả hiện trường dần yên tĩnh.
"Dựa theo quy củ giang hồ, trong vòng ba ngày, Phong Vũ môn phải cho mọi người một câu trả lời thoả đáng." Lê Thanh Hải nói, "Nếu ngươi biết Vân môn chủ ở đâu, tốt nhất khuyên hắn mau ra mặt đi, nếu không thì không ai có thể bảo vệ được hắn nữa đâu."
Thanh Nguyệt âm thầm siết chặt nắm đấm, cúi đầu nói: "Được."
Lê Thanh Hải đã lên tiếng, đám người dù không phục cũng chỉ có thể hùng hổ tản đi. Địa cung một lần nữa yên tĩnh trở lại, Quý Yến Nhiên chậm rãi bước ra từ bóng tối, Thanh Nguyệt ngẩng đầu thấy hắn vẫn bình an vô sự, dù vẫn uể oải, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng cười lên một cái.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Rốt cục chuyện này là sao?"
"Tư Xuyên bí đồ kia chỉ sai, nơi này là Khô Thiền Tử Môn." Thanh Nguyệt kể lại đại khái sự tình cho hắn, lại nói, "Sư phụ còn bảo, Vương gia cứ việc yên tâm, hắn chữa khỏi thương thế xong sẽ tự mình trở về Vương thành."
Giang Lăng Phi nghe xong nghẹn họng trân trối nhìn, bình thường hắn cũng thích đâm đầu vào nữ nhân son phấn đấy, nhưng cùng lắm chỉ là nghe hát uống rượu, hoặc nói chút lời ngon ý ngọt dỗ các cô nương vui vẻ, thế nhưng chưa từng động tâm với ai bao giờ, tất nhiên không biết người thâm tình nghĩa nặng sẽ bất chấp tất cả, vì yêu mà quên mình đến thế.
Hắn vỗ vai Thanh Nguyệt, sư phụ của ngươi si tình như vậy, Vương gia làm sao có thể quay về Vương thành một mình được, mau nói ra người đang ở đâu đi. Kể cả có Quỷ Thứ ở bên xem bệnh, đám người giang hồ kia sẽ tuỳ tiện bỏ qua cho hắn chắc, kiểu gì mà chẳng lùng sục như điên khắp cả Đại Lương thôi—dù sao suốt những năm qua, Phong Vũ môn cung cấp tin tức cho các môn phái rất nhanh gọn, song cũng mang lại cho họ không ít phiền toái từ to đến nhỏ, mà con người thì lúc nào chẳng nhớ xấu hơn nhớ tốt, nhớ thù hơn nhớ ơn, lúc trước vì có quy củ giang hồ nên chỉ đành mang hận trong lòng, hiện tại là Phong Vũ môn phá vỡ quy củ trước, những người này làm gì còn đủ kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa, phỏng chừng lúc này đã ồ ạt kéo nhau đi kiếm người rồi cũng nên.
Thanh Nguyệt thở dài: "Quỷ Thứ xách hắn lên ngựa xong, ta cũng không biết bọn họ đã đến nơi nào. Sư phụ chỉ lệnh cho ta đi cứu Vương gia rồi mau chóng chạy về Phong Vũ môn, nhỡ lại có người tới cửa quấy rối."
"Ngươi về thành Xuân Lâm trước đi, giúp hắn giữ vững Phong Vũ môn." Quý Yến Nhiên nói, "Việc tìm người cứ để ta."
Thanh Nguyệt gật đầu: "Vậy ta đi trước." Hắn do dự một lúc, nói thêm, "Sức khoẻ của sư phụ đã xấu lắm rồi, cả đường này hắn thường xuyên ho ra máu, không đêm nào ngủ yên, nửa đêm tỉnh lại vì mơ cũng chỉ ôm đầu gối ngồi chờ bình minh."
Mà thứ Huyết Linh chi cứu mạng trong truyền thuyết kia, cả Phong Vũ môn lẫn triều đình hợp lực mà mãi còn chưa tìm ra nổi, e là tương lai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi tê rần, để tránh thất thố, đành vội vàng quay người rời đi.
Giang Lăng Phi cẩn thận quan sát Quý Yến Nhiên: "Cũng không lưu lại manh mối gì, phải tìm từ đâu đây?"
"Xung quanh Quang Minh sơn, Vân nhi đang yếu, Quỷ Thứ hẳn cũng không dám mang hắn đi đường xa." Quý Yến Nhiên nói, "Đi thôi, tìm người đã rồi nói tiếp."
Giang Lăng Phi đáp lại một tiếng, lo lắng những người giang hồ vừa rồi đã kích động đến hắn, muốn nhìn rõ thần sắc của đối phương lúc này, Quý Yến Nhiên lại bị bóng tối che khuất nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt dần nhuốm vẻ lạnh lẽo âm u, khiến đáy lòng người nhìn không khỏi hốt hoảng.
...
Nơi Vân Ỷ Phong đặt chân đến là một cái thôn nhỏ, nói là thôn, song bởi vì địa thế mà mỗi nhà đều cách nhau rất xa, vừa vặn cũng thật thanh tĩnh.
Linh Tinh Nhi chạy từ bên ngoài vào, tay ôm một bó hoa dại màu vàng nhạt: "Môn chủ, nhìn này!"
"Xinh xắn đáng yêu, rất hợp với ngươi." Vân Ỷ Phong ngả người trên ghế mềm, cười nói, "Tìm cái bình nào cắm đi, có thể tươi được thêm hai ngày."
"Sườn núi thấp thấp phía sau nở rất nhiều hoa." Linh Tinh Nhi nói, "Màu nào cũng có, chờ môn chủ khoẻ lại một chút, ta dẫn ngươi đi xem."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Linh Tinh Nhi cẩn thận cắm hoa, sau đó bận rộn đến phòng bếp. Nàng vốn là một tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, mà luyện tập vài hôm nay đã biết nấu cơm, miễn cưỡng cũng cho Vân Ỷ Phong được vài bữa cơm thư thái—chỉ là hơi tốn gạo tốn dầu một chút, nguyên liệu nấu ăn Chương Minh chuẩn bị cho cả tháng mà mới mười ngày đã sắp thấy, biết làm sao, mới vào nghề kiểu gì chẳng phải mất chút học phí.
"Hai ngày nữa có phiên chợ, ta định xuống núi mua chút đồ." Lúc ăn cơm, Linh Tinh Nhi bóc trứng gà cho hắn, "Môn chủ muốn ăn món gì?"
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, đáp: "Sóc cá chua ngọt, váng đậu thái sợi, hải sâm sò khô, tôm nõn pha lê, thịt cua viên tròn."
(*cá sốt chua ngọt được tạo hình như con sóc; váng đậu thái sợi nấu trong nước hầm gà; súp hải sâm + conpoy; tôm bóc vỏ chiên qua một lượt dầu đậu phộng sôi; crab ball)
Linh Tinh Nhi nói: "Được rồi, để ta bắt cóc một đầu bếp lên đây."
"Mồm mép ngày càng trôi chảy rồi đấy." Vân Ỷ Phong cười nói, "Lúc xuống núi nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm."
Tuy nơi đây hoang vắng, nhưng khó đảm bảo đám người giang hồ sẽ không tìm đến, vài năm gần đây Phong Vũ môn đắc tội kha khá môn phái, hắn không dám khinh suất.
Ăn cơm xong, Linh Tinh Nhi thu dọn phòng bếp, đun ấm trà nóng, để hắn ôm trong tay sưởi ấm, rồi mới hỏi: "Môn chủ cứ định đợi trên núi này thôi à?"
"Sao?" Vân Ỷ Phong nhìn nàng, "Ngươi muốn về?"
"Không phải ta muốn trở về." Linh Tinh Nhi ngồi xuống cạnh hắn, nói cho rõ ý, "Lúc này chắc hẳn Vương gia đã thoát rồi, môn chủ không muốn đi tìm sao?"
"Ta bây giờ lết được hai bước đã mệt lử, đi tìm thế nào đây?" Vân Ỷ Phong cười một tiếng, "Không tìm thấy mộ táng Trường An Vương, hiện tại e là toàn giang hồ đều đang đuổi giết ta, lại cộng thêm cả một Quỷ Thứ nữa, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, muốn gì cũng phải dưỡng sức đến khi đánh trả được người đã rồi hẵng xuống núi, giờ mà lộ diện, khác nào tự đi tìm cái chết."
"Cũng đúng." Linh Tinh Nhi ngẫm nghĩ, "Dù sao nếu Vương gia tìm tới Chương Đài trang, chắc kiểu gì cũng sẽ biết được tung tích của môn chủ thôi, để ta đi chuẩn bị ít đồ ăn khuya mang đến."
Nàng hoạt bát rực rỡ, chưa thấu qua chua xót nhân gian, bởi vậy ưu sầu tới nhanh mà đi còn nhanh hơn, tung tăng chạy đến phòng bếp. Vân Ỷ Phong nhếch miệng cười, dựa người trên băng ghế dài, đơn độc nhìn về phía xa đến xuất thần, một thân bạch y trắng như tuyết.
Ban đêm ở sơn thôn, có sao cùng sương.
...
Trong rừng, đống lửa cháy hừng hực, Quỷ Thứ ngồi dưới gốc cây, xoay xoay vài viên dược trong tay. Chu Nhi đứng bên cạnh, trong lòng đã như sắp phát điên nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ vặn xoắn chiếc khăn trong tay, cơ hồ muốn nghiền nát nó ra. Nghĩ đến cảnh lúc này Vân Ỷ Phong đang ở một mình với Linh Tinh Nhi, có lẽ còn đang nhẹ nói nhẹ cười, được ả hầu hạ ăn uống sinh hoạt mỗi ngày, nàng chỉ hận không thể cắn xé ả tan tác, còn cả nữ nhân gặp được dưới núi hôm bữa nữa, cả gan mặc nguyên bộ bạch y, các nàng thế mà dám? Rặt một lũ đáng chết!
Một đám chim bị doạ bay đi, nàng cảnh giác ngẩng đầu, nhìn đám người bước ra từ trong rừng: "...Tiêu vương?"
Quỷ Thứ cũng lập tức giương mắt, nhìn quanh hắn vài vòng.
"Công tử nhà ta đâu?" Chu Nhi chạy lên trước, vội vàng nói, "Hắn, hắn sao lại không ở cùng Vương gia?"
Giang Lăng Phi nghe xong khó hiểu: "Không phải ngày đó Vân môn chủ bị các ngươi bắt đi à? Giờ lại quay ra hỏi bọn ta là thế nào."
"Hắn bỏ trốn khỏi Chương Đài trang rồi." Chu Nhi khóc ròng nói, lại quỳ xuống đất cầu khẩn, "Vương gia, ngươi đi tìm môn chủ đi, hắn trốn tránh chúng ta, nhưng nhất định sẽ không trốn ngươi đâu, nếu không uống thuốc đúng hạn, sợ là... sợ là ba tháng cũng không trụ được nữa đâu."
Thanh âm thê lương, tựa oan hồn chui ra từ lòng đất, gào như xé cổ.
...
Sáng sớm mặt trời lên, chiếu xuống ấm áp cho cả trấn, phiên chợ rất náo nhiệt. Linh Tinh Nhi vác theo một cái gùi nhỏ, mặc y phục mộc mạc của nữ nông gia, dịch dung đơn giản, hoà vào dòng người mua thịt mua đồ ăn, nhìn cũng rất ra dáng, nàng nhớ Vân Ỷ Phong thích uống canh, liền đi mua ít cá tươi, để vào một cái hũ lớn, chuẩn bị sẵn túi lưới về nuôi trong suối nhỏ, tuỳ thời có thể lấy ra nấu.
Một cô nương vác trên lưng mì thịt đồ ăn, trong ngực lại còn ôm một hũ nước lớn, đi đường không thu hút sự chú ý mới là lạ.
Thôn dân đều đang cười cười chỉ trỏ, nói nàng không biết là Nữ Oa đến từ nơi nào, tương lai xuất giá có khi còn đánh cả tướng công cũng nên. Linh Tinh Nhi kéo mũ vành rộng che đi hơn nửa khuôn mặt, bước chân gấp gáp hơn, nhẹ nhàng như bay, thoáng chốc đã thấy biến mất trong núi.
Mấy tên nam tử liếc nhau, lặng lẽ đi theo.
Vân Ỷ Phong vẫn đang nằm trên ghế dài phơi nắng, toàn thân mềm nhũn. Đột nhiên có một con ngỗng lớn không biết của nhà ai chạy vào trong sân, giễu võ dương oai đi khắp nơi. Nhớ đến khi còn ở thành Vọng Tinh, người nào đó từng nói một câu "Giống ngỗng" kia, hắn không nhịn được mà tiến lại gần, muốn nhìn kĩ rốt cục tướng mạo của ngỗng là như thế nào.
Ngỗng lớn bình tĩnh đối mặt với hắn một lát, không nói lời nào, mở miệng liền phát ra những âm thanh như cãi nhau, cánh trắng như tuyết "phần phật" vung lên, này chính là bằng trong truyền thuyết a!
(*bằng: con chim có kích cỡ siêu to khổng lồ trong truyền thuyết côn bằng)
Vân Ỷ Phong lết cái thân bệnh nhân suy yếu vọt chạy. Hiện tại hắn đang cần dưỡng bệnh, nửa phần khí lực cũng không muốn hao tổn, huống hồ muốn đánh thắng được con ngỗng bự này, chỉ dùng nửa phần khí lực chắc chắn là không đủ.
Hoàng hôn đến, Linh Tinh Nhi đẩy cửa sân bước vào: "Môn chủ."
Ngỗng lớn đang nằm trên băng ghế dài, hai chi chổng lên trời, đã ngủ được một giấc vô cùng thư thái thoải mái, nghẹo cổ sang nhìn nàng.
Linh Tinh Nhi: "..."
Vân Ỷ Phong ngồi xổm trong góc tường, hai tay chống cằm, ánh mắt yếu ớt.
Linh Tinh Nhi không ngừng được cười suốt nửa canh giờ, đến trước khi đi ngủ vẫn còn thỉnh thoảng phì ra một tiếng, nghĩ bụng đợi tương lai môn chủ khoẻ lại, nhất định phải kể cho sư huynh chuyện này. Vân Ỷ Phong cũng dở khóc dở cười, tựa trên giường uể oải ngáp một cái, vừa đắp chăn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, dường như bên ngoài lại truyền đến tiếng động lạ.
Hắn nhíu mày, tay trái lần đến Phi Loan kiếm cạnh gối, căng tai cẩn thận nghe ngóng.
Hơn chục tên nam tử lần lượt nhảy vào trong sân, tay cầm đao kiếm sáng loáng, ra hiệu cho nhau, lặng lẽ tiến gần đến buồng ngủ.
Linh Tinh Nhi cũng đã phát hiện ra dị dạng, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, mấy chiếc phi đao nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay, chỉ là còn chưa kịp hành động, từ trong phòng sát vách đã vun vút bay ra mấy chục cây ngân châm, Vân Ỷ Phong cầm kiếm phi ra, thân ảnh ở dưới trăng nhẹ nhàng như tuyết bay. Đám người giang hồ kia không biết hắn trúng độc, cho nên không dám xông lên, chỉ lo lùi lại về phía sau, thừa dịp này, Vân Ỷ Phong kéo theo Linh Tinh Nhi chạy vào trong núi.
Vừa chạy đi, người giang hồ liền nhìn ra bước chân hắn có chút trì trệ, lại thấy khắp bếp đều là thuốc, đoán ra thân thể hắn không ổn, đang trốn ở nơi này dưỡng thương, lập tức nhao nhao đuổi theo. Núi đêm gió lạnh, Vân Ỷ Phong ăn mặc phong phanh, một chiêu vừa rồi cũng đã dùng hết khí lực còn lại trong hắn, chạy được một lúc, trong ngực đã xuất hiện đau nhức.
"Môn chủ!" Linh Tinh Nhi đỡ lấy hắn, "Ngươi không sao chứ?"
"Tự mình chạy đi." Vân Ỷ Phong thở dốc, "Đừng quản ta."
"Ta giết bọn hắn!" Linh Tinh Nhi hung hăng hất tóc, rút kiếm nghênh chiến. Vân Ỷ Phong trong lòng thở dài, tự tay phong bế hai đại huyệt trên ngực xong, cũng cắn răng đi giúp nàng, vốn tưởng chí ít cũng phải tiếp được hơn trăm chiêu, kiếm được một chút hi vọng sống, nào ngờ vừa ra tay đã bị đánh rớt Phi Loan kiếm, người cũng lảo đảo ngã nhào xuống đất.
"Các ngươi buông môn chủ ra!" Linh Tinh Nhi bị hai tên chế trụ, chỉ gấp đến độ giãy dụa mắng to.
"Là Phong Vũ môn phá vỡ quy củ trước, dù sao cũng phải cho chúng ta một câu trả lời thoả đáng chứ." Người dẫn đầu kéo Vân Ỷ Phong từ dưới đất lên, "Chẳng lẽ còn định trốn tránh trong thôn trang đến hết đời?"
Vân Ỷ Phong lau máu trên khoé miệng: "Được Vương bang chủ nhớ thương như vậy, ta nào dám hi vọng trốn được cả đời."
"Hiện nay không có minh chủ bao che cho ngươi đâu." Người kia ghé tai hắn nói, "Đã rơi vào tay ta, ngươi cứ an tâm chờ chết đi."
Vân Ỷ Phong lồng ngực phập phồng, thanh âm suy yếu: "Muốn chém giết róc thịt gì thì tuỳ, nhưng nếu ngươi dám đụng một ngón tay đến Tinh Nhi, không những truyền ra giang hồ bị bẽ mặt, mà ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Ta so đo với một tiểu nha đầu như nàng làm gì." Vương Phan nhìn thoáng về phía sãu khinh thường, "Huyệt đạo tự động giải khai sau ba canh giờ, sẽ không ai tổn thương đến nàng."
Vân Ỷ Phong nói: "Vương bang chủ quả thật là hiệp nghĩa... Khụ." Lời còn chưa dứt, dưới bụng đã nhận phải một nắm đấm rắn chắc, mất nửa ngày mới thở lại được bình thường, giương mắt nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói, "Làm sao, không chờ nổi đến khi ta quay lại Bạch Hà bang à?"
Nhớ tới chuyện cũ, Vương Phan hận đến nghiến răng, vừa túm mặt đối phương muốn đánh xuống, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, nơi đó không biết từ lúc nào đã bị xuyên ra một lỗ máu.
Linh Tinh Nhi mừng rỡ nói: "Vương gia!"
-
vtrans by xiandzg
Đám người giang hồ có thể nào bất nhân hơn nữa không, đã nhận tình báo miễn phí, lựa chọn tin vào cũng là của các ngươi, rồi có ai trả tiền cho Phong Vũ môn chưa mà đòi đi đòi lại công bằng thực thi quy củ, cmn từ minh chủ đến một tên quèn như VP, thử xem có ai xứng đáng ở trong cái gọi là võ lâm minh??? Xxxxxx
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất