Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 83: Sấm rền đuổi sói

Trước Sau
Nửa tháng sau, thủ lĩnh các phương tề tụ về quân doanh Đại Lương, kí kết minh ước, chung tay xuất binh vây quét vu tộc Dạ Lang.

Trong mười ba bộ tộc, thực lực mạnh nhất dĩ nhiên thuộc về Gia Nhĩ Đằng. Xếp hạng thứ hai là bộ tộc Vân Châu của thảo nguyên Thiên Luân, thủ lĩnh tên Ngân Châu, cũng là nghĩa nữ của Mai Trúc Tùng. Mái tóc đen nhánh được nàng tết lại gọn gàng, bên hông treo một thanh viên nguyệt loan đao, váy thêu kim tuyến, ở dưới ánh mặt trời, không giống ngân châu thần bí ưu nhã, mà tựa như một khối vàng giữa liệt hoả, rực cháy mãnh liệt.

(*nghĩa nữ: con gái nuôi

*viên nguyệt loan đao: loại đao có phần lưỡi cong cong hơi giống lưỡi liềm)

*ngân châu: ngọc ánh bạc)

Lý Quân nhìn thân ảnh vàng kim ở xa xa, tán thưởng nói: "Thật xinh đẹp."

Giang Lăng Phi ở bên nhắc nhở: "Người ta đã thành thân, nhi nữ song toàn rồi."

"Thành thân thì sao." Lý Quân lỡ đễnh hỏi, "Chẳng lẽ lấy chồng sinh con xong thì mĩ nhân hết đẹp? Ta cũng chỉ tức cảnh sinh tình cảm thán một câu thôi mà." Vừa nói, ánh mắt lại chuyển sang nơi khác, Gia Nhĩ Đằng đang trò chuyện, thị thiếp mắt xanh kia vẫn hầu hạ bên người hắn, khuôn mặt bị một tấm khăn lụa che khuất hơn phân nửa, cho nên càng giống một loài động vật thần bí có linh tính nào đó.

Như nhận thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, thị thiếp kia khó chịu nhìn về phía này, đôi ngươi xanh biếc nổi bật giữa trời nắng chói chang cùng loạt ánh kim loại sáng loáng, làn da nàng tái nhợt, mặt không cảm xúc, khiến Lý Quân không khỏi rụt cổ sợ hãi, gấp gáp dời mắt ra chỗ khác, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh—nói thế nào nhỉ, đẹp thì đẹp thật, nhưng quá đỗi quỷ dị, trong thoáng chạm mắt vừa rồi, hắn có cảm giác như đối phương chẳng phải người, mà là một con rối tinh xảo, được điêu khắc từ bạch ngọc, khảm một đôi lưu li làm tròng mắt, tô son trát phấn, mặc lên y phục mĩ lệ, cứ như vậy bày trong quầy hàng đầy cứng nhắc và lạnh lẽo.

Thật đáng sợ!

"Ngươi thưởng thức mĩ nhân ở Đại Lương thế nào ta mặc kệ, nhưng đã ở đây thì biết đường chú ý quy củ chút đi!" Giang Lăng Phi chưa từng chú ý đến điều này, chỉ cảnh cáo hắn, "Nếu vì cái tính háo sắc đó mà gây ra rắc rối, không ai cứu nổi ngươi đâu!"

Lý Quân rất muốn bình tĩnh lí sự với hắn rằng, thưởng thức cái đẹp và háo sắc là hai việc hoàn toàn khác nhau, người xưa nói rồi, ai mà chả có lòng yêu cái đẹp. Nhưng mắt thấy đại quân đã chuẩn bị xuất phát, không phải lúc để bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, vì vậy chỉ nói: "Ngươi có cảm thấy cô nương mắt xanh kia rất cổ quái không?"

"A Bích là thị thiếp được Gia Nhĩ Đằng sủng ái nhất, bởi có dung mạo tuyệt mĩ lại rất ít khi nói chuyện, cho nên nhiều người thường bảo nàng là mị yêu trong tuyết." Giang Lăng Phi nói, "Ngươi đã thấy cổ quái, về sau biết đường mà né xa ra."

Lý Quân đáp ứng lia lịa, lại lẩm bẩm: "Nhưng ta cảm thấy nàng nhìn quen mắt lắm."

Giang Lăng Phi liếc hắn một cái: "Có mĩ nhân nào mà Bình Lạc Vương không quen mắt sao?"

Lý Quân: "..."

Lý Quân vội vàng giải thích: "Ý ta không phải như vậy."

Giang Lăng Phi phất dây cương, Tiểu Hồng bốn vó tung bay, lướt đi như gió.

Lý Quân than thở oán thán, cũng đuổi theo.

Nói thế nào nhỉ, nhìn thì quen mắt, nhưng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu, phiền muộn ghê gớm.

Theo tiếng kèn, đại quân nhổ trại tiến lên.

Cờ xí của Hắc Giao đón gió phần phật, đội ngũ như vô biên, sắc đen giáp sắt như khiến ánh dương cũng trở nên ảm đạm, ngân thương um tùm, hàn quang lạnh lẽo.

Dân chúng tập trung đứng trước cửa thành, đưa mắt nhìn theo đoàn quân rồng rắn rời đi, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết khói lửa hung tàn sẽ tràn đến tận nơi nào, chỉ mong cho các chiến sĩ trẻ tuổi có thể bình an trở lại.

Vân Ỷ Phong cũng nhận được một tuấn mã mới, là lễ vật do thảo nguyên Thiên Luân dâng tặng, hình thể không khác Phi Sương Giao là bao, toàn thân đen nhánh lông bờm bóng loáng, phơi nắng một lát, trên lưng liền hiện ra một đường vằn mặc ngọc, uy phong như thế, lại có một danh tự không phù hợp chút, là Thuý Hoa—hẳn là chỉ lông bờm hoa mĩ như mặc thuý, nhưng mà nghe xem, sao lại đặt thành Thuý Hoa không biết nữa.

(*mặc ngọc: ngọc đen

*mặc thuý: loại phỉ thuý trong xanh có đen trong đen có xanh)

Phi Sương Giao phì phò một hơi, bất mãn xóc nảy vài lần, đướng lớn rộng rãi không đi, lại cố tình chen đến bên cạnh ngựa lớn mặc ngọc.

Quý Yến Nhiên: "..."

Trong đoàn có một cỗ xe ngựa lớn, do Gia Nhĩ Đằng đặc biệt chuẩn bị cho A Bích, đi đánh trận còn dẫn theo thị thiếp, nghe dù hoang đường, nhưng người ta đồn rằng, A Bích bị ma ám, lúc phát tác vô cùng đáng sợ, còn dẫn đến những thứ tà uế khác, cho nên Gia Nhĩ Đằng cũng không dám để mình nàng ở lại thảo nguyên Thanh Dương, chỉ đành mang kè kè theo mình.

Lúc này, rèm xe ngựa bị xốc lên một góc nhỏ, con mắt xanh biếc ẩn trong bóng tối, không chớp một lần nào, ánh nhìn dừng lại ở công tử áo trắng trên lưng ngựa, giống như đã sớm xuyên thủng thân thể hắn, nhìn về nơi chân trời hư vô xa xăm.

...

Đống lửa cháy hừng hực.

Đêm tháng Chín đã rất rất lạnh rồi.

Vân Ỷ Phong khoác một tấm áo choàng màu bạc, rụt cả tay lẫn cằm vào trong áo, chỉ để lộ vài ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn, đang cầm tấm bản đồ chăm chú nghiên cứu. Hang ổ của vu tộc Dạ Lang ở tận sâu của Sa Thảo Hoang Khâu, chung quanh đều là sa mạc mênh mông, một khi cuồng phong nổi lên thì trời đất đều mịt mù, vô tình há cũng hớp phải đầy miệng đất cát. Địa phương quỷ quái như vậy, vu hay yêu e cũng đều khó mà sống nổi, huống hồ một đám tự xưng là vu phỉ kia, tham tài háo sắc dã tâm bừng bừng, làm gì có chuyện nhẫn nhịn chui lủi ở đây mãi mãi, hoàn cảnh cực đoan laii càng dưỡng ra cái hung ở bọn hắn, giống như ác thú lấy sức chỉ chực chờ để xông ra ngoài, tranh đoạt một sinh hoạt dễ chịu thoải mái hơn.

(*vu: phù thuỷ; yêu: yêu quái yêu tinh mị yêu...)

Quý Yến Nhiên cắt thịt nướng thành các khối nhỏ, kẹp vào bánh đưa cho Vân Ỷ Phong: "Ăn xong nghỉ sớm đi, sắp tới đi đường sẽ rất vất vả."

"Thơ văn vẫn thường nhắc đến ngân hà trải dài." Vân Ỷ Phong nhìn lên khung trời đầy sao, "Đại mạc quả là một nơi thú vị, ban ngày tràn ngập bão cát đi lại cũng khó khăn, đêm đến an tĩnh lại là một cảnh tượng khác hoàn toàn."



"Trời sao có đẹp đến mấy, cũng chẳng thể khiến nơi này dễ sống hơn." Quý Yến Nhiên nói, "Nhiều năm nay, triều đình vẫn nghiên cứu biện pháp khai hoang, chiêu mộ không ít nhân tài trong dân gian, dã định ra phương án sơ bộ, cũng dưỡng được những loại cây chịu hạn tốt. Ngoại trừ vu tộc Dạ Lang, hoàng huynh luôn hi vọng các bộ lạc ở biên cảnh sẽ chung sống hoà bình, bởi vì chỉ khi chiến tranh dừng lại, Đại Lương mới có thể bỏ ra một món tiền lớn, toàn tâm toàn ý quản lí hoang mạc."

"Đây là chuyện tốt a." Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ, "Tiêu diệt vu tộc Dạ Lang xong, có lẽ mọi người cũng có thể cùng nhau ngồi xuống đàm phán, kí kết một hiệp ước hoà bình lâu dài và trải rộng hơn, lấy tinh lực dùng cho chiến trận chuyển sang chuyên chú trị hoang trồng cây, một trăm năm nữa, không thì ba trăm năm nữa, nơi này nhất định sẽ có một diện mạo mới."

"Người khác thì không lo, nhưng Gia Nhĩ Đằng là một con cáo giảo hoạt." Quý Yến Nhiên vặn mở túi nước, "Lợi ích mà hắn muốn, vĩnh viễn trái ngược với lợi ích của Đại Lương, e là khuyên không nổi."

Vân Ỷ Phong lấy uống một ngụm, nhíu mày: "Sao lại có rượu?"

"Là nước trộn rượu, cho ấm người." Quý Yến Nhiên nói, "Uống thêm chút đi, đêm đến có ta ôm ngươi nữa, sẽ không bị lạnh."

Đúng lúc này Giang Lăng Phi và Lý Quân đi ngang qua, hai người nghe xong cũng hơi cấn, sau đó không hẹn mà cùng rảo bước thật nhanh.

Không nghe thấy gì hết.

Ngay giữa nơi quần chúng còn đang qua lại, thiệt tình.

Nếu nói sủng ái của Gia Nhĩ Đằng dành cho A Bích lúc nào cũng trưng ra đến chói mắt, khiến cho người ngoài chỉ trích, thì của Tiêu vương điện hạ đối với người trong lòng lại thể hiện ở những tiểu tiết vụn vặt nhất, mà chỉ duy nhất một người có thể cảm nhận được. Rương quần áo chứa đầy những gấm lụa mềm mại, còn thả huân hương thơm lừng, riêng y phục thường ngày đã mang đến mười bộ, túi ngủ của người khác cùng lắm có nhồi ít lông lạc đà, chỉ mình của Vân Ỷ Phong được làm từ lông hoàng yến, vừa ấm vừa nhẹ, mặt trong còn may thêm một lớp gấm vân nhu mềm mại, trải ra nằm, cảm giác như ngã vào tầng mây trong nắng. Ngọc chẩm cũng là cái thường ngày quen dùng, Quý Yến Nhiên giúp hắn xoã tóc ra, nói: "Ta phát hiện ngươi phải nằm đúng gối mới ngủ được."

Vân Ỷ Phong nghi hoặc hỏi: "Vậy sao? Chính ta cũng không nhận ra nữa."

Quý Yến Nhiên cười cười, dập tắt ánh đèn, lại bao lấy hai bên tai của hắn, gạt đi phần nào ồn ào cũng gió hú ngoài lều, dỗ: "Như vậy mới giống ở nhà chứ."

Vân Ỷ Phong chôn mặt trong ngực hắn, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Thật ấm áp.

Bên trong lều vải sát vách, Lý Quân bọc mình trong chăn bông, rét đến lẩy bẩy. Dù sao cũng không ngủ được, liền bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, trong đầu rốt cục lại hiện lên đôi mắt xanh biếc, đuổi mãi không đi, quá nửa ngày, hắn đột nhiên kinh hoảng nhào về phía bên kia lều vải, hỏi: "Có lẽ nào ta trúng phải Nhiếp Hồn Thuật rồi?"

Giang Lăng Phi không buồn mở mắt, vung ra một đấm: "Xéo!"

Lý Quân che mũi, ỉu xìu nằm trở về túi ngủ.

Hầy.

Mà đêm đen đằng đẵng như này, đối với vu tộc Dạ Lang lại là một ngày mới bắt đầu.

Nhà ở của bọn chúng là dùng đá tảng dựng nên, nhìn từ xa giống như một con dã thú quái dị, đột nhiên biến ra trong sa mạc.

Hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau, một là tộc trưởng vu tộc Dạ Lang Hào Mãnh, một là giáo chủ Hồng Nha giáo, không có tên, chỉ tự xưng là Phù Hề, danh tự đại biểu cho chiến tranh và giết chóc từ xa xưa, mà đối với bên ngoài còn chính là "Linh Thần" mê hoặc nhân tâm.

(*Phù Hề có phiên âm /Fúxī/ giống Phục Hy—một nhân vật trong thần tích Trung Hoa, là anh trai và chồng của Nữ Oa thánh nhân)

"Mười ba bộ lạc liên hợp với Quý Yến Nhiên, khoảng ba tháng nữa là đến Sa Thảo Hoang Khâu." Phù Hề hỏi, "Tộc trưởng đã quyết định sẽ ứng phó thế nào chưa?"

"Ta chờ bọn hắn từ lâu rồi." Hào Mãnh oán hận nói, "Doanh trại Hắc Giao của Đại Lương, cùng Tiêu vương điện hạ danh tiếng lẫy lừng. Phải rồi, còn cả Ngân Châu của bộ lạc Vân Châu nữa, trượng phu của nàng đã giết thê tử của ta, ta phải giết nàng để đền mạng."

Bên ngoài, ánh lửa nổi lên.

Từng đám từng đám ra khỏi phòng, lúc nhúc như kiến, chen nhau quỳ rạp xuống đất, bắt đầu nghi lễ tế bái mỗi ngày. Bọn hắn sợ bóng đêm dày đặc, giống như sợ tận thế sắp đến, trên miệng lầm bầm những chú ngữ không rõ nghĩa, dí sát trán xuống mặt đất lạnh lẽo, nơm nớp mong rằng khi Thiên Lôi giáng xuống, Linh Thần có thể phù hộ cho mình bình an.

Hoang đường là thế, nhưng nhìn vào lại thật ớn lạnh.

...

Bởi Sa Thảo Hoang Khâu ở xa chiến trường, cho nên sinh hoạt của bách tính nơi biên cảnh cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Vẫn chăn nuôi, ca hát, nhảy múa, vẫn có những người bán rong đi khắp các thôn trấn, đôi khi cũng chọn được chút hàng hiếm hay ho, tỉ như thanh nhạc cụ có năm dây cung dài hai thước rộng bảy tám tấc trước mắt lúc này.

(*dài ~70cm, rộng ~25cm)

"Chính là Phượng Tê Ngô đây!" Người bán hàng rong la lên một câu tiếng Hán không rõ ràng, nói như đúng rồi!

"Thì ra là thứ này à." Lý Quân bừng tỉnh đại ngộ, sảng khoái nói, "Được, ta mua!"

Đến lúc nghỉ chân lại một quán trà, thì mang đến cho Vân Ỷ Phong như hiến bảo.

Tất cả bỗng rơi vào trầm mặc.

Lý Quân vốn chỉ có ý tốt, hắn vẫn nhớ một câu "đáng tiếc là không có Phượng Tê Ngô ở đây" ngày đó, cho nên cứ tâm niệm mãi chuyện này, đến thôn trấn nào cũng thử hỏi một lần, trời nào có phụ lòng người, rốt cục hôm nay đã hỏi được rồi. Cụ thể cuộc đối thoại như sau—

"Ông chủ nhỏ, ngươi có Phượng Tê Ngô không?"

"Cái gì?"

"Phượng Tê Ngô, đàn ấy!"

"Đàn á, có!"



Cứ như vậy mà thuận mua vừa bán.

Vân Ỷ Phong cười nói: "Phượng Tê Ngô là đàn cổ nhiều năm kìa, nhưng mà không sao, nhạc cụ này nhìn cũng rất độc đáo đáng yêu."

"Đây là đàn Lôi Minh, vốn dùng để đuổi sói, sau cũng để tấu tìm niềm vui." Lâm Ảnh đến Tây Bắc từ sớm, chưa có cơ hội cảm thụ cảnh tượng hoành tráng trong Vương phủ, cho nên thuận lí thành chương phạm phải sai lầm mà mọi người đều dễ dàng mắc phải, cảm thấy một vị công tử tuyết y nhã nhặn như Vân môn chủ, mười ngón lướt trên dây đàn hẳn sẽ đánh ra thiên âm tựa cảnh phong hữu tình, vì vậy nhiệt tình mời mọc, "Hay là đánh thử một khúc luôn đi."

(*Lôi Minh: sấm rền)

Bộ mặt cười cợt của Giang Lăng Phi cứng đờ, hắn nghiến răng phát ra tiếng nói: "Không được." Bên trên vừa nói bên dưới lại dùng chân đá cho Quý Yến Nhiên một cước, mau cản đi!

Tiêu vương điện hạ lù lù bất động, ta không cản, cũng không cản được, cản sẽ giận ta.

Giang Lăng Phi: "..."

Vân Ỷ Phong gảy gảy vài âm thử nghiệm, tiếng như sấm rền, quả hợp để đuổi sói.

Giang Lăng Phi buông đũa định chạy.

Quý Yến Nhiên bình tĩnh vươn tay, đè vai hắn bắt ngồi xuống, ở lại nghe cho ta!

Lý Quân thì tràn đầy hứng khởi, chờ đợi một màn mĩ nhân đánh đàn.

Âm thứ nhất vang lên như xé vải, không phải tiếng xé vải chói tai ưu mĩ, mà là dạng tráng hán cơ bắp đang giận dữ xé vải, bất cứ lúc nào cũng có thể điên lên đập nát cái máy dệt chết tiệt.

Biểu tình trên mặt Lý Quân cứng đờ.

Lâm Ảnh cùng các tướng sĩ trong quán trà cũng sợ ngây người.

Tiếng đàn truyền đi thật xa, các bộ tộc còn lại đều đang chửi mắng, thanh âm kiểu quỷ gì vậy?

Gia Nhĩ Đằng nghe thấy cũng bực bội, đang định tìm đến quán trà, thị thiếp mắt xanh lại đột nhiên cất lời: "Là đàn Lôi Minh."

Hắn mừng rỡ, cũng không quan tâm đến tiếng quỷ giống từ xa vọng lại kia nữa, ngồi xổm trước mặt nàng, ôn nhu nói: "Nàng chịu nói rồi?"

A Bích né tránh ánh mắt của hắn, nhìn về phía chân trời xa xa.

Khúc nhạc kết thúc, mà kết thúc hay chưa cũng không ai nghe rõ.

Chỉ là thấy Vân Ỷ Phong dừng tay, Quý Yến Nhiên liền khích lệ động viên: "Không tệ!"

Những người khác cũng như tỉnh lại từ trong mộng, nhao nhao vỗ tay, ngưng đàn rồi, ngưng đàn là tốt rồi.

Vân Ỷ Phong vội vàng khiêm tốn: "Ta đàn cũng thường thôi mà."

Quý Yến Nhiên dùng ngón cái cọ cọ gò má hắn, vui mừng tự đáy lòng, ngươi vẫn biết mình còn "thường thôi".

Kết quả chưa đầy một khắc sau, Vân môn chủ lại nói thêm một câu, "Cho nên phải luyện nhiều một chút mới được."

Quý Yến Nhiên rất muốn ôm trán, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu đáp lại, được.

Lý Quân nhận lấy một dàn ánh mắt khiển trách từ xung quanh, cũng muốn khóc lắm rồi. Ta ta ta đâu có biết, các ngươi cũng chưa từng nhắc qua, ngày đó hắn bày ra vẻ mặt tiếc nuối vì không có Phượng Tê Ngô như vậy, ta lại tưởng tưởng tưởng là thật!

Đàn Lôi Minh được Vân Ỷ Phong cẩn thận cất vào túi vải, treo bên thân Thuý Hoa, cứ như danh sĩ Nguỵ Tấn, đi đâu cũng mang theo rượu và đàn, vô cùng phong lưu.

Lý Quân rón rén, ngày ngày đi đằng sau chỉ nghĩ đến chuyện phải làm sao mới lấy trộm được thứ kia.

Hôm ấy, vài con tuấn mã màu trắng gấp gáp đuổi theo, vượt lên trước mặt đại quân, để lại một màn khói bụi cuồn cuộn gây nên rối loạn.

"Có chuyện gì?" Lâm Ảnh siết chặt cương ngựa, hỏi lại.

"Bẩm Lâm phó tướng, một đám người tự xưng là đệ tử Phong Vũ môn tìm tới." Thuộc hạ đáp, "Nói có việc gấp cần gặp Vân môn chủ!"

-

vtrans by xiandzg

Eo ôi Lâm Ảnh ngầu chết, niên hạ của lòng tôi, má San tung hint tùm lum xong cứ vứt đó là thế nào T__T

////



Tuyệt không hối hận vì đã nhảy hố, hi vọng khi đọc đến cuối các cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau