Chương 12
Cảm giác khi ra mắt ba mẹ của bạn trai là như thế nào, trời ơi, nó quá là áp lực đi.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ của Giản Diệc Minh, đây đã là lần thứ rất rất nhiều rồi, cậu cũng không biết chắc chắn.
Nghe nói trong nhà anh còn có một người anh trai và em gái nữa.
Bạch Lộ ngồi trên sô pha, hai tay đặt lên đùi nhìn rất là nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Ba Giản vẫn không thèm nhìn cậu, tay nâng cốc trà lên uống, chỉ có mẹ Giản là vui vẻ cười nói với cậu, nhưng nó vẫn không giúp cậu bớt căng thẳng phần nào.
Giản Diệc Minh bưng đĩa hoa quả ra, thấy bộ dáng cậu như vậy liền không kìm được mà khóe môi cong lên.
"Nào, tiểu Lộ, mau ăn hoa quả đi."
"Vâng ạ! Dì cũng ăn đi."
Bác sĩ Giản ngồi xuống bên cạnh cậu, Bạch Lộ ngay lập tức nắm chặt lấy áo anh.
Giản Diệc Minh mỉm cười, gỡ tay cậu ra rồi nắm lấy.
Bạch Lộ được an ủi liền thả lỏng một chút, cậu thở ra một hơi, đối thoại với mẹ Giản cũng không còn ngượng ngùng nữa.
"Ba mẹ con đâu rồi?"
"Dạ! Ba mẹ con hiện tại đang ở Ý."
"Xa như vậy, không quan tâm đến con sao?"
Hạ Ý Văn vừa ăn vừa nói, chớp chớp mắt nhìn cậu.
"Hai hôm trước mẹ con có gọi điện về, với lại bình thường con không đi làm cũng toàn ở nhà với Diệc Minh, đã quen rồi."
"Vậy sao."
Mẹ Giản gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn ba Giản, đẩy cánh tay ông một cái. Giản Tuấn Cường ho khan một tiếng, đặt tờ báo xuống.
"Nghề diễn viên đó của con phải tiếp xúc với nhiều người như vậy, còn không thường xuyên ở nhà... "
"Ba!"
Giản Tuấn Cường còn chưa nói xong đã bị Giản Diệc Minh ngắt lời, anh hơi nhíu mày lại.
"Không phải chú có ý kiến gì với con, nhưng mà cái nghề đó... "
"Chú đừng lo, con định qua năm sau sẽ giải nghệ."
Bác sĩ Giản ngạc nhiên, anh mở to mắt nhìn Bạch Lộ đang mỉm cười, dường như không thể tin vào điều mà tai mình vừa nghe thấy.
Giản Diệc Minh đứng dậy, nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài ban công.
"Đau!"
Nghe thấy tiếng cậu kêu đau, anh liền buông tay cậu ra, trầm mặc.
"Anh sao vậy?"
"Lộ Lộ, em thực sự định giải nghệ?"
"Ừm!"
"Không phải em rất thích đóng phim? Em đừng quan tâm lời ba anh nói... "
Bạch Lộ ôm lấy Giản Diệc Minh, tựa đầu vào ngực anh.
"Không phải đâu, là do em muốn giải nghệ, em muốn dành thời gian ở bên anh nhiều hơn."
Sống mũi chợt cay, bác sĩ Giản cố nén nước mắt, cậu vì anh mà quyết định từ bỏ ước mơ của mình, anh làm sao có thể không cảm động đây?
Giản Diệc Minh ôm lấy Bạch Lộ, xoa xoa đầu cậu.
Đến lúc hai người trở vào, ba Giản đã không còn ở đó, chỉ có mẹ Giản đang dọn dẹp lại bàn. Bạch Lộ nhanh chân chạy tới, cười nói:
"Dì, để con dọn cho."
"Ai ya, con vừa xuống máy bay, mau đi nghỉ ngơi đi, để đó cho dì."
Cậu ngước mắt nhìn anh, bày tỏ 'em nên làm gì đây?'
Bác sĩ Giản đi đến, nói:
"Mẹ anh nói đúng đấy, em đi nghỉ đi."
"Vậy... con đi đây, nếu cần gì dì cứ gọi con."
"Thằng bé này, dì có Diệc Minh ở đây rồi."
Đợi Bạch Lộ trở về phòng, Hạ Ý Văn lúc này mới kéo anh, không cho anh dọn dẹp nữa, bà nói:
"Ba con đó... "
"Con biết mẹ định nói gì, con hiểu tính ba mà."
Mẹ Giản thở dài một hơi, vỗ vỗ vai anh.
"Con hiểu thì tốt. Tiểu Lộ đáng yêu như vậy, lại còn ngoan nữa, ba con sẽ sớm chấp nhận nó thôi."
"Vâng!"
Bạch Lộ ngủ đến gần năm giờ chiều mới dậy, mở mắt ra liền thấy ngay lồng ngực rộng lớn của anh. Giản Diệc Minh hôn lên trán cậu một cái, nhẹ giọng nói:
"Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Cậu dụi đầu vào lòng anh, giọng khàn khàn.
"Ngày mai em lại phải đến Thượng Hải rồi."
"Ừm!"
"Nhưng mà em nhất định sẽ về sớm."
"Anh đợi em."
Đến giờ cơm tối, Bạch Lộ cùng Giản Diệc Minh ở trong bếp, mẹ Giản ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.
Vốn dĩ bà định vào bếp, để cho hai đứa nhỏ có không gian riêng một chút, nhưng tụi nó không chịu, giờ xem ra trong bếp mới chính là thánh địa tình yêu.
"Ba mẹ anh có không ăn được cái gì không?"
"Em đừng lo, ba mẹ anh không kén ăn."
Từng món ăn lần lượt được bưng lên, Hạ Ý Văn nhìn một bàn đầy thức ăn trước mắt, vui vẻ nói:
"Rất thơm."
"Mẹ vui là được."
"Đã giờ này rồi, sao chú còn chưa về nhỉ?"
Bạch Lộ vừa sắp bát đũa vừa nhìn đồng hồ.
Mẹ Giản ngồi xuống ghế, nhíu mày nói:
"Mặc kệ ông ấy đi, ông ấy đói sẽ tự khắc mò về."
Hạ Ý Văn gắp một đũa đồ ăn lên, ngay lập tức mùi vị liền lan tỏa ra khắp khoang miệng, bà mỉm cười.
"Thật ngon."
"Đều là Lộ Lộ nấu đó, mẹ ăn nhiều vào."
Mẹ Giản gắp cho Bạch Lộ một miếng cá, cậu hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm miếng cá trong bát mình, trầm mặc.
Bầu không khí rơi vào im lặng, Giản Diệc Minh thấy vậy liền đổi bát của cậu với của mình.
"Ăn của anh đi, không phải em rất thích ăn thịt sao?"
Cậu mỉm cười, Giản Diệc Minh luôn chứ đáo như vậy, biết cậu bị dị ứng với cá.
Muộn một chút Giản Tuấn Cường mới trở về nhà, vừa vào phòng khách chỉ thấy Hạ Ý Văn đang ngồi ăn hoa quả xem ti vi.
Ông hơi nhíu mày, bước lại ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi:
"Hai đứa nó đâu rồi?"
"Tiểu Lộ ngày mai phải đến Thượng Hải, Diệc Minh đang giúp nó thu xếp đồ đạc."
"Mới về đã đi rồi?"
"Ông phiền quá vậy, nó là diễn viên, cái này là điều bình thường."
Hạ Ý Văn tức giận, không thèm nói chuyện với Giản Tuấn Cường nữa.
Ở trong phòng, Bạch Lộ vừa xếp quần áo vừa lướt weibo, bởi vì cậu chỉ đến Thượng Hải có ba ngày, cho nên không cần phải đem theo nhiều đồ đi, nếu có thiếu gì thì mua sau cũng được.
Cậu lướt đến bài viết của Giang Cảnh Văn, là cảnh hắn đứng trước cổng của bảo tàng nghệ thuật Thượng Hải.
Bạch Lộ lập tức viết một dòng bình luận bên dưới.
[Văn nhi, em sắp đến Thượng Hải rồi, nhớ dẫn em đi chơi.]
Mấy phút sau, Giang Cảnh Văn trả lời lại.
[@Bạch Lộ cưng cứ đến đây, anh nhất định sẽ dẫn cưng đi hết cả Thượng Hải này luôn.]
Sáng hôm sau, cửa nhà bị gõ, Hạ Ý Văn ra ngoài mở cửa liền thấy ngay một cô gái đeo kính ăn mặc thoải mái mà lịch sự đứng trước nhà mình.
Cô gái đó nhìn bà xong lại quay ra nhìn cửa, lầm bầm một câu gì đó.
"Đúng nhà rồi mà."
Mẹ Giản mỉm cười với cô gái kia, nói:
"Cháu tìm ai sao?"
"Dạ chào dì, cháu tìm tiểu Lộ ạ."
"Tìm tiểu Lộ sao, mau vào đi."
"Vâng! Cháu cảm ơn dì."
Hạ Ý Văn dẫn cô gái lạ mặt kia vào nhà, sau đó đến gõ cửa phòng Bạch Lộ, Giản Diệc Minh mở cửa, nói:
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Có một cô gái đến tìm tiểu Lộ."
"À, vậy chắc là trợ lý của em ấy. Lộ Lộ, tiểu Hiểu đến rồi."
Bạch Lộ gật gật gù gù, đi từ nhà vệ sinh ra, cổ áo sơ mi trễ xuống để lộ xương quai xanh và dấu hôn đỏ đỏ trên vai. Mẹ Giản thấy vậy liền thốt lên một câu sau đó xấu hổ nhanh chóng đi ra ngoài, xem như mình chưa thấy gì.
'Con trai mình lớn thật rồi.'
Giản Diệc Minh cũng không để ý nhiều, giúp cậu thay đồ, ở bên ngoài, mẹ Giản cười cười rót nước cho tiểu trợ lý.
"Cháu uống nước đi, đợi một lát nó sẽ ra."
"Không cần đâu dì, cháu không khát."
"Cái đó... làm diễn viên có mệt không?"
"Cũng tùy thôi ạ. Làm diễn viên nếu như không nổi thì không sao, nhưng đối với những diễn viên như tiểu Lộ thực sự rất mệt. Lịch trình kín mít, một năm ngày nghỉ hầu như cũng không có nhiều, không đóng phim thì cũng tham gia chương trình, đi sự kiện. Nhưng em ấy quen rồi."
"À!"
Hạ Ý Văn gật gật đầu, nâng cốc trà lên uống một hơi.
'Bảo sao thằng bé lại gầy như vậy.'
Mẹ Giản thầm thở dài trong lòng.
Bạch Lộ chưa kịp ăn gì đã bị tiểu trợ lý kéo lên máy bay đến Thượng Hải, đều tại Giản Diệc Minh hôm qua không cho cậu ngủ, hại cậu sáng nay dậy muộn.
Sau khi Bạch Lộ đi, bác sĩ Giản cũng phải đến bệnh viện, anh khoác áo vào, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà. Hạ Ý Văn vội đuổi theo.
"Diệc Minh!"
"Sao vậy mẹ?"
"Ừm... tiểu Lộ thằng bé... con đối tốt với nó một chút, nhìn thằng bé gầy như vậy, bình thường không được nghỉ ngơi đầy đủ."
"Mẹ đây là đau lòng cho con dâu sao?"
Bác sĩ Giản cười, vỗ vỗ vai bà.
"Mẹ đừng lo, bình thường em ấy ăn còn nhiều hơn con. Mẹ mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh."
Nói rồi, bác sĩ Giản vẫy tay tạm biệt với Hạ Ý Văn sau đó lên xe đến bệnh viện.
____________________
Bảo tàng nghệ thuật Thượng Hải (China Art Museum)
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ của Giản Diệc Minh, đây đã là lần thứ rất rất nhiều rồi, cậu cũng không biết chắc chắn.
Nghe nói trong nhà anh còn có một người anh trai và em gái nữa.
Bạch Lộ ngồi trên sô pha, hai tay đặt lên đùi nhìn rất là nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Ba Giản vẫn không thèm nhìn cậu, tay nâng cốc trà lên uống, chỉ có mẹ Giản là vui vẻ cười nói với cậu, nhưng nó vẫn không giúp cậu bớt căng thẳng phần nào.
Giản Diệc Minh bưng đĩa hoa quả ra, thấy bộ dáng cậu như vậy liền không kìm được mà khóe môi cong lên.
"Nào, tiểu Lộ, mau ăn hoa quả đi."
"Vâng ạ! Dì cũng ăn đi."
Bác sĩ Giản ngồi xuống bên cạnh cậu, Bạch Lộ ngay lập tức nắm chặt lấy áo anh.
Giản Diệc Minh mỉm cười, gỡ tay cậu ra rồi nắm lấy.
Bạch Lộ được an ủi liền thả lỏng một chút, cậu thở ra một hơi, đối thoại với mẹ Giản cũng không còn ngượng ngùng nữa.
"Ba mẹ con đâu rồi?"
"Dạ! Ba mẹ con hiện tại đang ở Ý."
"Xa như vậy, không quan tâm đến con sao?"
Hạ Ý Văn vừa ăn vừa nói, chớp chớp mắt nhìn cậu.
"Hai hôm trước mẹ con có gọi điện về, với lại bình thường con không đi làm cũng toàn ở nhà với Diệc Minh, đã quen rồi."
"Vậy sao."
Mẹ Giản gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn ba Giản, đẩy cánh tay ông một cái. Giản Tuấn Cường ho khan một tiếng, đặt tờ báo xuống.
"Nghề diễn viên đó của con phải tiếp xúc với nhiều người như vậy, còn không thường xuyên ở nhà... "
"Ba!"
Giản Tuấn Cường còn chưa nói xong đã bị Giản Diệc Minh ngắt lời, anh hơi nhíu mày lại.
"Không phải chú có ý kiến gì với con, nhưng mà cái nghề đó... "
"Chú đừng lo, con định qua năm sau sẽ giải nghệ."
Bác sĩ Giản ngạc nhiên, anh mở to mắt nhìn Bạch Lộ đang mỉm cười, dường như không thể tin vào điều mà tai mình vừa nghe thấy.
Giản Diệc Minh đứng dậy, nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài ban công.
"Đau!"
Nghe thấy tiếng cậu kêu đau, anh liền buông tay cậu ra, trầm mặc.
"Anh sao vậy?"
"Lộ Lộ, em thực sự định giải nghệ?"
"Ừm!"
"Không phải em rất thích đóng phim? Em đừng quan tâm lời ba anh nói... "
Bạch Lộ ôm lấy Giản Diệc Minh, tựa đầu vào ngực anh.
"Không phải đâu, là do em muốn giải nghệ, em muốn dành thời gian ở bên anh nhiều hơn."
Sống mũi chợt cay, bác sĩ Giản cố nén nước mắt, cậu vì anh mà quyết định từ bỏ ước mơ của mình, anh làm sao có thể không cảm động đây?
Giản Diệc Minh ôm lấy Bạch Lộ, xoa xoa đầu cậu.
Đến lúc hai người trở vào, ba Giản đã không còn ở đó, chỉ có mẹ Giản đang dọn dẹp lại bàn. Bạch Lộ nhanh chân chạy tới, cười nói:
"Dì, để con dọn cho."
"Ai ya, con vừa xuống máy bay, mau đi nghỉ ngơi đi, để đó cho dì."
Cậu ngước mắt nhìn anh, bày tỏ 'em nên làm gì đây?'
Bác sĩ Giản đi đến, nói:
"Mẹ anh nói đúng đấy, em đi nghỉ đi."
"Vậy... con đi đây, nếu cần gì dì cứ gọi con."
"Thằng bé này, dì có Diệc Minh ở đây rồi."
Đợi Bạch Lộ trở về phòng, Hạ Ý Văn lúc này mới kéo anh, không cho anh dọn dẹp nữa, bà nói:
"Ba con đó... "
"Con biết mẹ định nói gì, con hiểu tính ba mà."
Mẹ Giản thở dài một hơi, vỗ vỗ vai anh.
"Con hiểu thì tốt. Tiểu Lộ đáng yêu như vậy, lại còn ngoan nữa, ba con sẽ sớm chấp nhận nó thôi."
"Vâng!"
Bạch Lộ ngủ đến gần năm giờ chiều mới dậy, mở mắt ra liền thấy ngay lồng ngực rộng lớn của anh. Giản Diệc Minh hôn lên trán cậu một cái, nhẹ giọng nói:
"Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."
Cậu dụi đầu vào lòng anh, giọng khàn khàn.
"Ngày mai em lại phải đến Thượng Hải rồi."
"Ừm!"
"Nhưng mà em nhất định sẽ về sớm."
"Anh đợi em."
Đến giờ cơm tối, Bạch Lộ cùng Giản Diệc Minh ở trong bếp, mẹ Giản ngồi ngoài phòng khách xem ti vi.
Vốn dĩ bà định vào bếp, để cho hai đứa nhỏ có không gian riêng một chút, nhưng tụi nó không chịu, giờ xem ra trong bếp mới chính là thánh địa tình yêu.
"Ba mẹ anh có không ăn được cái gì không?"
"Em đừng lo, ba mẹ anh không kén ăn."
Từng món ăn lần lượt được bưng lên, Hạ Ý Văn nhìn một bàn đầy thức ăn trước mắt, vui vẻ nói:
"Rất thơm."
"Mẹ vui là được."
"Đã giờ này rồi, sao chú còn chưa về nhỉ?"
Bạch Lộ vừa sắp bát đũa vừa nhìn đồng hồ.
Mẹ Giản ngồi xuống ghế, nhíu mày nói:
"Mặc kệ ông ấy đi, ông ấy đói sẽ tự khắc mò về."
Hạ Ý Văn gắp một đũa đồ ăn lên, ngay lập tức mùi vị liền lan tỏa ra khắp khoang miệng, bà mỉm cười.
"Thật ngon."
"Đều là Lộ Lộ nấu đó, mẹ ăn nhiều vào."
Mẹ Giản gắp cho Bạch Lộ một miếng cá, cậu hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm miếng cá trong bát mình, trầm mặc.
Bầu không khí rơi vào im lặng, Giản Diệc Minh thấy vậy liền đổi bát của cậu với của mình.
"Ăn của anh đi, không phải em rất thích ăn thịt sao?"
Cậu mỉm cười, Giản Diệc Minh luôn chứ đáo như vậy, biết cậu bị dị ứng với cá.
Muộn một chút Giản Tuấn Cường mới trở về nhà, vừa vào phòng khách chỉ thấy Hạ Ý Văn đang ngồi ăn hoa quả xem ti vi.
Ông hơi nhíu mày, bước lại ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi:
"Hai đứa nó đâu rồi?"
"Tiểu Lộ ngày mai phải đến Thượng Hải, Diệc Minh đang giúp nó thu xếp đồ đạc."
"Mới về đã đi rồi?"
"Ông phiền quá vậy, nó là diễn viên, cái này là điều bình thường."
Hạ Ý Văn tức giận, không thèm nói chuyện với Giản Tuấn Cường nữa.
Ở trong phòng, Bạch Lộ vừa xếp quần áo vừa lướt weibo, bởi vì cậu chỉ đến Thượng Hải có ba ngày, cho nên không cần phải đem theo nhiều đồ đi, nếu có thiếu gì thì mua sau cũng được.
Cậu lướt đến bài viết của Giang Cảnh Văn, là cảnh hắn đứng trước cổng của bảo tàng nghệ thuật Thượng Hải.
Bạch Lộ lập tức viết một dòng bình luận bên dưới.
[Văn nhi, em sắp đến Thượng Hải rồi, nhớ dẫn em đi chơi.]
Mấy phút sau, Giang Cảnh Văn trả lời lại.
[@Bạch Lộ cưng cứ đến đây, anh nhất định sẽ dẫn cưng đi hết cả Thượng Hải này luôn.]
Sáng hôm sau, cửa nhà bị gõ, Hạ Ý Văn ra ngoài mở cửa liền thấy ngay một cô gái đeo kính ăn mặc thoải mái mà lịch sự đứng trước nhà mình.
Cô gái đó nhìn bà xong lại quay ra nhìn cửa, lầm bầm một câu gì đó.
"Đúng nhà rồi mà."
Mẹ Giản mỉm cười với cô gái kia, nói:
"Cháu tìm ai sao?"
"Dạ chào dì, cháu tìm tiểu Lộ ạ."
"Tìm tiểu Lộ sao, mau vào đi."
"Vâng! Cháu cảm ơn dì."
Hạ Ý Văn dẫn cô gái lạ mặt kia vào nhà, sau đó đến gõ cửa phòng Bạch Lộ, Giản Diệc Minh mở cửa, nói:
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Có một cô gái đến tìm tiểu Lộ."
"À, vậy chắc là trợ lý của em ấy. Lộ Lộ, tiểu Hiểu đến rồi."
Bạch Lộ gật gật gù gù, đi từ nhà vệ sinh ra, cổ áo sơ mi trễ xuống để lộ xương quai xanh và dấu hôn đỏ đỏ trên vai. Mẹ Giản thấy vậy liền thốt lên một câu sau đó xấu hổ nhanh chóng đi ra ngoài, xem như mình chưa thấy gì.
'Con trai mình lớn thật rồi.'
Giản Diệc Minh cũng không để ý nhiều, giúp cậu thay đồ, ở bên ngoài, mẹ Giản cười cười rót nước cho tiểu trợ lý.
"Cháu uống nước đi, đợi một lát nó sẽ ra."
"Không cần đâu dì, cháu không khát."
"Cái đó... làm diễn viên có mệt không?"
"Cũng tùy thôi ạ. Làm diễn viên nếu như không nổi thì không sao, nhưng đối với những diễn viên như tiểu Lộ thực sự rất mệt. Lịch trình kín mít, một năm ngày nghỉ hầu như cũng không có nhiều, không đóng phim thì cũng tham gia chương trình, đi sự kiện. Nhưng em ấy quen rồi."
"À!"
Hạ Ý Văn gật gật đầu, nâng cốc trà lên uống một hơi.
'Bảo sao thằng bé lại gầy như vậy.'
Mẹ Giản thầm thở dài trong lòng.
Bạch Lộ chưa kịp ăn gì đã bị tiểu trợ lý kéo lên máy bay đến Thượng Hải, đều tại Giản Diệc Minh hôm qua không cho cậu ngủ, hại cậu sáng nay dậy muộn.
Sau khi Bạch Lộ đi, bác sĩ Giản cũng phải đến bệnh viện, anh khoác áo vào, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà. Hạ Ý Văn vội đuổi theo.
"Diệc Minh!"
"Sao vậy mẹ?"
"Ừm... tiểu Lộ thằng bé... con đối tốt với nó một chút, nhìn thằng bé gầy như vậy, bình thường không được nghỉ ngơi đầy đủ."
"Mẹ đây là đau lòng cho con dâu sao?"
Bác sĩ Giản cười, vỗ vỗ vai bà.
"Mẹ đừng lo, bình thường em ấy ăn còn nhiều hơn con. Mẹ mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh."
Nói rồi, bác sĩ Giản vẫy tay tạm biệt với Hạ Ý Văn sau đó lên xe đến bệnh viện.
____________________
Bảo tàng nghệ thuật Thượng Hải (China Art Museum)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất