Chương 25
Giản Diệc Minh sau khi tan ca nhanh chóng lái xe về nhà, anh lúc này không muốn chậm trễ một phút giây nào.
Anh đứng trước của nhà một lúc, hít thở đều đều để bình ổn lại hơi thở của mình rồi mới vặn chìa khóa vào nhà.
Bạch Lộ nghe thấy tiếng động liền từ trong bếp ló đầu ra xem, thấy người kia là bác sĩ Giản, cậu mới nở một nụ cười.
"Anh về rồi, mau vào nhà đi."
Bạch Lộ lau lau tay vào tạp dề, sau đó cởi nó ra vứt sang một bên.
Giản Diệc Minh không kìm được kéo cậu lại, ôm lấy cậu vào lòng. Bạch Lộ hơi giật mình, nhưng sau đó liền mỉm cười, dụi đầu vào ngực anh.
"Sao vậy?"
"Lộ Lộ!"
"Em đây!"
Bác sĩ Giản cọ má vào mái tóc mềm của cậu, nơi đó còn vương mùi thơm của nước gội đầu.
"Anh đã đọc bài viết kia rồi, em... không sao chứ?"
"Em có thể làm sao đây?"
Bạch Lộ cười hì hì mấy tiếng, nhưng mà mặt cậu càng vùi sâu vào lòng anh hơn, Giản Diệc Minh mặc dù vừa từ bên ngoài trở về nhưng người của anh vẫn rất ấm áp, Bạch Lộ ôm một lúc lại thấy mắt hơi nóng lên.
Nói thật cậu không phải không cảm thấy gì, cậu rất tủi thân chứ, tại sao muốn yêu đương cũng không được, làm gì cũng bị người khác soi mói, cậu không thích việc này chút nào.
Đáng lẽ Bạch Lộ sẽ không khóc đâu, nhưng bởi vì mỗi lần ở bên cạnh Giản Diệc Minh, được anh ôm vào lòng vỗ về, cậu đều không kìm được mà trút hết mọi thứ mình nén lại bấy lâu này.
Giản Diệc Minh đợi một lúc cũng không thấy cậu có phản ứng gì, cứ tưởng cậu thực sự không sao, nhưng sau đó lại cảm nhận được thứ gì đó nóng hổi thấm ướt áo mình.
"Lộ Lộ?"
Bác sĩ Giản khẽ gọi, Bạch Lộ nãy giờ im lặng đột nhiên khóc nấc lên, anh có chút giật mình, luống cuống dỗ dành cậu.
"Ngoan, đừng khóc, có anh ở đây."
"Giản Diệc Minh... hức... em, em thực sự rất mệt mỏi..."
"Ừ!"
"Em... hức... em không muốn... hức..."
Bạch Lộ nói không thành tiếng, cuối cùng căn nhà yên tĩnh giờ đây chỉ còn lại tiếng nức nở của cậu.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Giản Diệc Minh ôm lấy Bạch Lộ vẫn còn thút thít ngồi trên sô pha, mỗi lần khóc xong cậu lại bị nghẹt mũi giống như cảm lạnh vậy, sụt sịt mãi không dừng.
Bác sĩ Giản bất đắc dĩ để cậu dựa vào lòng mình, một tay vỗ vỗ lưng cậu, một tay cầm khăn giấy đưa cho cậu.
Bạch Lộ khóc xong tâm trạng đã tốt hơn, vành mắt cậu đỏ hoe, hơi sưng lên, mũi cũng đỏ ửng.
"Giản Diệc Minh, em đói rồi!"
"Vậy em muốn ăn gì nào? Anh làm cho em!"
Bạch Lộ ở trong lòng anh yếu ớt lắc lắc đầu, vì mũi bị nghẹt nên giọng cũng có chút khác lạ, nghe giống như cậu đang làm nũng vậy.
"Có thể ra ngoài ăn không?"
"Được, muốn ăn gì nào?"
Giản Diệc Minh nói rất nhỏ , bởi vì anh sợ cậu sẽ lại xúc động quá mà bật khóc, anh dỗ rất mệt.
"Em, muốn ăn thịt nướng, có được không?"
Thấy Giản Diệc Minh khẽ nhíu mày, Bạch Lộ ngay lập tức trở nên ỉu xìu, tỏ ra đáng thương kéo kéo áo anh, ngước đôi mắt hoe đỏ lên.
"Anh ơi..."
Bác sĩ Giản hít sâu một hơi, vứt cậu ngồi trên ghế còn mình thì bỏ chạy vào phòng.
Bạch Lộ ngây ngây ngốc ngốc thành thật ngồi yên trên sô pha, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cuối cùng Giản Diệc Minh vẫn đưa cậu đi ăn thịt nướng.
Trong quán đông nghẹt người, Bạch Lộ đeo khẩu trang đội mũ rất tự nhiên đi vào, phía sau còn có thêm một người cao cao cũng đeo khẩu trang.
Bạch Lộ tìm một chỗ kín đáo trong góc quán ngồi xuống, đợi phục vụ đến liền gọi món ngay.
Cậu cười tít mắt nhìn thịt đang nằm trên vỉ nướng bốc khói nghi ngút, miệng cũng muốn chảy nước miếng. Đã rất lâu rồi cậu không có ăn thịt nướng, nói đúng hơn là từ sau khi nổi tiếng liền không ăn nữa.
"Ăn từ từ thôi, đâu có ai giành của em."
Giản Diệc Minh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, sau đó giơ một miếng thịt đã nướng chín đến trước mặt cậu, đút cho cậu ăn.
Bạch Lộ cũng rất vui vẻ đón nhận, vừa được ăn món mình thích còn có người yêu bên cạnh, cái này phải gọi có béo lên cậu cũng chịu.
Mấy ngày sau, người đại diện lập tức gọi điện cho cậu nói đã sắp xếp được cho cậu một buổi họp báo, bảo cậu buổi chiều lập tức chuẩn bị, trợ lý sẽ đến đón cậu đi.
Bạch Lộ đứng sau hậu trường, hít một hơi thật sâu cố gắng thả lỏng cơ thể, trước đây có đóng phim cậu cũng không căng thẳng như vậy, nhưng chuyện này là chuyện quan trọng, không thể xảy ra sai sót.
Người đại diện vỗ vỗ vai cậu.
"Bình tĩnh đi, lát nữa lên đó đừng có mà nói lung tung đấy, tôi khó khăn lắm mới sắp xếp được buổi họp báo này cho cậu."
"Vâng! Em biết rồi."
"Thầy Bạch, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi, tôi ra ngay!"
Bạch Lộ vừa bước lên bục, ánh đèn từ máy ảnh liền nhấp nháy liên tục.
Cậu ngồi xuống ghế, khuôn mặt nghiêm túc, người đại diện của cậu cũng ngồi bên cạnh.
Phóng viên bên dưới thấy cậu đã ngồi vào vị trí mới nói:
"Xin hỏi Bạch Lộ, cậu có gì muốn nói về tin tồn của cậu gần đây không?"
"Mọi người muốn tôi trả lời như thế nào?"
Phóng viên nọ vừa nghe xong không khỏi sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần.
"Ừm... cậu là người đồng tính sao?"
"Phải!"
Bạch Lộ nói một cách dứt khoát, không cần suy nghĩ gì cả.
Mọi người phía dưới liền nhao nhao hết cả lên, cậu ấy là đang muốn làm gì đây, không phải bình thường những người gặp phải vấn đề này đều sẽ bác bỏ mấy tin đồn này sao, cậu là muốn chặn đường lui của mình?
Bạch Lộ nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người đều đang bàn tán về chuyện đó, cậu cũng không quan tâm bọn họ rốt cuộc nói gì về mình.
"Có thể hỏi cậu một chút về vị kia không?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi này, tôi không muốn anh ấy gặp rắc rối vì tôi."
"Ừm... vậy thì, hai người quen nhau bao lâu rồi?
Cậu mỉm cười một cái, không kiêng dè gì mà nói:
"Chúng tôi quen nhau hai năm, chính thức ở bên nhau, tính đến bây giờ chắc là đã hơn bảy năm rồi."
"Lâu như vậy sao?"
Đám phóng viên và nhà báo bên dưới khá là ngạc nhiên vì chuyện này, mọi người quay lại nhìn nhau, có người cảm thấy chuyện này bình thường, nhưng cũng có người cảm thấy việc hai người con trai yêu nhau quá mức phản cảm, cậu biết chứ.
"Cái đó... cậu ở bên cạnh người đó... có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Hạnh phúc hay không không thể nói ra là được. Có điều tôi có thể khẳng định rằng, tôi không muốn rời xa anh ấy. Anh ấy là nguồn động lực của tôi, là chỗ dựa tinh thần của tôi mỗi lúc tôi mệt mỏi nhất, quan trọng hơn hết, anh ấy là 'nhà' của tôi."
Mọi người bên dưới im lặng không nói gì, ban nãy cả hậu trường vẫn còn rất ồn ào, nhưng sau khi nghe cậu nói vậy, bọn họ không biết nên nói gì nữa.
Bạch Lộ mỉm cười.
"Mọi người còn muốn hỏi gì không? Nếu không... tôi có một chuyện muốn thông báo với mọi người, còn có cả fan của tôi, những người từng dõi theo tôi từ trước đến nay..."
"Rất cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã luôn đồng hành cùng tôi, chia sẻ vui buồn cùng tôi. Cảm ơn người đại diện và trợ lý luôn bên cạnh tôi mỗi lúc tôi cần nhất. Cũng cảm ơn fan đã ủng hộ tôi cho tới tận bây giờ... tôi rất yêu mọi người."
Cậu hít sâu một hơi, cố bình tĩnh để mình không đột nhiên bật khóc.
Bởi vì cuộc họp báo này là phát trực tiếp, cho nên có rất nhiều người xem được, đặc biệt nó còn được chiếu trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại, fan của cậu nghe cậu nói vậy cũng thật xúc động, bọn họ nhao nhao vào bình luận, màn đạn che kín cả màn hình.
[Bạch Lộ, bọn em cũng yêu anh, mãi mãi yêu anh.]
[Bạch Lộ là chân ái, không cần biết người khác nghĩ gì về anh, nhưng trong mắt bọn em anh là tuyệt nhất.]
[Tiểu Lộ, mama yêu con, mama mãi ở bên cạnh con.]
[Bạch Lộ, bọn em sẽ dõi theo anh, ủng hộ anh, bọn em yêu anh nhất.]
Mặc dù biết cậu có thể không đọc được những dòng bình luận đó, nhưng fan của cậu vẫn rất trung thành ở phía dưới cổ vũ cậu, trở thành chỗ dựa cho cậu.
Bạch Lộ im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn thẳng ống kính.
"Có thể trong thời gian tới, tôi sẽ không quay phim hay tham gia chương trình nữa. Nói đúng hơn, có lẽ tôi nên rút khỏi giới, nhường chỗ cho người mới bước tiếp. Tôi muốn nói với fan của tôi rằng, mọi người không cần chờ tôi, tôi hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh người kia thôi, bởi vì tôi đã dành quá nhiều thời gian cho việc đóng phim rồi, tôi cũng muốn ích kỷ một lần. Đây sẽ là kết thúc tốt nhất cho tất cả mọi người. Cảm ơn!"
Nói rồi, cậu đứng dậy, cúi người chào tất cả mọi người rồi rời đi, đây có thể là lần cuối cùng cậu xuất hiện trước ống kính.
Mấy ngày sau đó, cậu đến công ty chấm dứt hợp đồng, xem như cậu đã giải thoát cho bản thân mình rồi. Mặc dù chuyện này đã để lại chấn động không hề nhỏ cho mọi người, miến của cậu cũng có một số người rời đi, nhưng cuối cùng họ cũng đã từng ở bên cậu.
Sau buổi họp báo đó, fan của cậu hầu như đều đăng weibo nói lời tạm biệt với cậu, bọn họ còn chúc phúc cho cậu, nói cậu nhất định phải hạnh phúc, một số diễn viên từng quen biết với cậu cũng đăng bài, Bạch Lộ rất vui, cậu nhiệt tình trả lời vào bài viết của họ, xem như là món quà tặng mọi người đi.
Đến cuối cùng cậu đã giữ được lời hứa với Giản Diệc Minh, cùng anh bình bình đạm đạm trôi qua từng ngày.
Anh đứng trước của nhà một lúc, hít thở đều đều để bình ổn lại hơi thở của mình rồi mới vặn chìa khóa vào nhà.
Bạch Lộ nghe thấy tiếng động liền từ trong bếp ló đầu ra xem, thấy người kia là bác sĩ Giản, cậu mới nở một nụ cười.
"Anh về rồi, mau vào nhà đi."
Bạch Lộ lau lau tay vào tạp dề, sau đó cởi nó ra vứt sang một bên.
Giản Diệc Minh không kìm được kéo cậu lại, ôm lấy cậu vào lòng. Bạch Lộ hơi giật mình, nhưng sau đó liền mỉm cười, dụi đầu vào ngực anh.
"Sao vậy?"
"Lộ Lộ!"
"Em đây!"
Bác sĩ Giản cọ má vào mái tóc mềm của cậu, nơi đó còn vương mùi thơm của nước gội đầu.
"Anh đã đọc bài viết kia rồi, em... không sao chứ?"
"Em có thể làm sao đây?"
Bạch Lộ cười hì hì mấy tiếng, nhưng mà mặt cậu càng vùi sâu vào lòng anh hơn, Giản Diệc Minh mặc dù vừa từ bên ngoài trở về nhưng người của anh vẫn rất ấm áp, Bạch Lộ ôm một lúc lại thấy mắt hơi nóng lên.
Nói thật cậu không phải không cảm thấy gì, cậu rất tủi thân chứ, tại sao muốn yêu đương cũng không được, làm gì cũng bị người khác soi mói, cậu không thích việc này chút nào.
Đáng lẽ Bạch Lộ sẽ không khóc đâu, nhưng bởi vì mỗi lần ở bên cạnh Giản Diệc Minh, được anh ôm vào lòng vỗ về, cậu đều không kìm được mà trút hết mọi thứ mình nén lại bấy lâu này.
Giản Diệc Minh đợi một lúc cũng không thấy cậu có phản ứng gì, cứ tưởng cậu thực sự không sao, nhưng sau đó lại cảm nhận được thứ gì đó nóng hổi thấm ướt áo mình.
"Lộ Lộ?"
Bác sĩ Giản khẽ gọi, Bạch Lộ nãy giờ im lặng đột nhiên khóc nấc lên, anh có chút giật mình, luống cuống dỗ dành cậu.
"Ngoan, đừng khóc, có anh ở đây."
"Giản Diệc Minh... hức... em, em thực sự rất mệt mỏi..."
"Ừ!"
"Em... hức... em không muốn... hức..."
Bạch Lộ nói không thành tiếng, cuối cùng căn nhà yên tĩnh giờ đây chỉ còn lại tiếng nức nở của cậu.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Giản Diệc Minh ôm lấy Bạch Lộ vẫn còn thút thít ngồi trên sô pha, mỗi lần khóc xong cậu lại bị nghẹt mũi giống như cảm lạnh vậy, sụt sịt mãi không dừng.
Bác sĩ Giản bất đắc dĩ để cậu dựa vào lòng mình, một tay vỗ vỗ lưng cậu, một tay cầm khăn giấy đưa cho cậu.
Bạch Lộ khóc xong tâm trạng đã tốt hơn, vành mắt cậu đỏ hoe, hơi sưng lên, mũi cũng đỏ ửng.
"Giản Diệc Minh, em đói rồi!"
"Vậy em muốn ăn gì nào? Anh làm cho em!"
Bạch Lộ ở trong lòng anh yếu ớt lắc lắc đầu, vì mũi bị nghẹt nên giọng cũng có chút khác lạ, nghe giống như cậu đang làm nũng vậy.
"Có thể ra ngoài ăn không?"
"Được, muốn ăn gì nào?"
Giản Diệc Minh nói rất nhỏ , bởi vì anh sợ cậu sẽ lại xúc động quá mà bật khóc, anh dỗ rất mệt.
"Em, muốn ăn thịt nướng, có được không?"
Thấy Giản Diệc Minh khẽ nhíu mày, Bạch Lộ ngay lập tức trở nên ỉu xìu, tỏ ra đáng thương kéo kéo áo anh, ngước đôi mắt hoe đỏ lên.
"Anh ơi..."
Bác sĩ Giản hít sâu một hơi, vứt cậu ngồi trên ghế còn mình thì bỏ chạy vào phòng.
Bạch Lộ ngây ngây ngốc ngốc thành thật ngồi yên trên sô pha, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cuối cùng Giản Diệc Minh vẫn đưa cậu đi ăn thịt nướng.
Trong quán đông nghẹt người, Bạch Lộ đeo khẩu trang đội mũ rất tự nhiên đi vào, phía sau còn có thêm một người cao cao cũng đeo khẩu trang.
Bạch Lộ tìm một chỗ kín đáo trong góc quán ngồi xuống, đợi phục vụ đến liền gọi món ngay.
Cậu cười tít mắt nhìn thịt đang nằm trên vỉ nướng bốc khói nghi ngút, miệng cũng muốn chảy nước miếng. Đã rất lâu rồi cậu không có ăn thịt nướng, nói đúng hơn là từ sau khi nổi tiếng liền không ăn nữa.
"Ăn từ từ thôi, đâu có ai giành của em."
Giản Diệc Minh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, sau đó giơ một miếng thịt đã nướng chín đến trước mặt cậu, đút cho cậu ăn.
Bạch Lộ cũng rất vui vẻ đón nhận, vừa được ăn món mình thích còn có người yêu bên cạnh, cái này phải gọi có béo lên cậu cũng chịu.
Mấy ngày sau, người đại diện lập tức gọi điện cho cậu nói đã sắp xếp được cho cậu một buổi họp báo, bảo cậu buổi chiều lập tức chuẩn bị, trợ lý sẽ đến đón cậu đi.
Bạch Lộ đứng sau hậu trường, hít một hơi thật sâu cố gắng thả lỏng cơ thể, trước đây có đóng phim cậu cũng không căng thẳng như vậy, nhưng chuyện này là chuyện quan trọng, không thể xảy ra sai sót.
Người đại diện vỗ vỗ vai cậu.
"Bình tĩnh đi, lát nữa lên đó đừng có mà nói lung tung đấy, tôi khó khăn lắm mới sắp xếp được buổi họp báo này cho cậu."
"Vâng! Em biết rồi."
"Thầy Bạch, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi, tôi ra ngay!"
Bạch Lộ vừa bước lên bục, ánh đèn từ máy ảnh liền nhấp nháy liên tục.
Cậu ngồi xuống ghế, khuôn mặt nghiêm túc, người đại diện của cậu cũng ngồi bên cạnh.
Phóng viên bên dưới thấy cậu đã ngồi vào vị trí mới nói:
"Xin hỏi Bạch Lộ, cậu có gì muốn nói về tin tồn của cậu gần đây không?"
"Mọi người muốn tôi trả lời như thế nào?"
Phóng viên nọ vừa nghe xong không khỏi sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần.
"Ừm... cậu là người đồng tính sao?"
"Phải!"
Bạch Lộ nói một cách dứt khoát, không cần suy nghĩ gì cả.
Mọi người phía dưới liền nhao nhao hết cả lên, cậu ấy là đang muốn làm gì đây, không phải bình thường những người gặp phải vấn đề này đều sẽ bác bỏ mấy tin đồn này sao, cậu là muốn chặn đường lui của mình?
Bạch Lộ nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người đều đang bàn tán về chuyện đó, cậu cũng không quan tâm bọn họ rốt cuộc nói gì về mình.
"Có thể hỏi cậu một chút về vị kia không?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi này, tôi không muốn anh ấy gặp rắc rối vì tôi."
"Ừm... vậy thì, hai người quen nhau bao lâu rồi?
Cậu mỉm cười một cái, không kiêng dè gì mà nói:
"Chúng tôi quen nhau hai năm, chính thức ở bên nhau, tính đến bây giờ chắc là đã hơn bảy năm rồi."
"Lâu như vậy sao?"
Đám phóng viên và nhà báo bên dưới khá là ngạc nhiên vì chuyện này, mọi người quay lại nhìn nhau, có người cảm thấy chuyện này bình thường, nhưng cũng có người cảm thấy việc hai người con trai yêu nhau quá mức phản cảm, cậu biết chứ.
"Cái đó... cậu ở bên cạnh người đó... có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Hạnh phúc hay không không thể nói ra là được. Có điều tôi có thể khẳng định rằng, tôi không muốn rời xa anh ấy. Anh ấy là nguồn động lực của tôi, là chỗ dựa tinh thần của tôi mỗi lúc tôi mệt mỏi nhất, quan trọng hơn hết, anh ấy là 'nhà' của tôi."
Mọi người bên dưới im lặng không nói gì, ban nãy cả hậu trường vẫn còn rất ồn ào, nhưng sau khi nghe cậu nói vậy, bọn họ không biết nên nói gì nữa.
Bạch Lộ mỉm cười.
"Mọi người còn muốn hỏi gì không? Nếu không... tôi có một chuyện muốn thông báo với mọi người, còn có cả fan của tôi, những người từng dõi theo tôi từ trước đến nay..."
"Rất cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã luôn đồng hành cùng tôi, chia sẻ vui buồn cùng tôi. Cảm ơn người đại diện và trợ lý luôn bên cạnh tôi mỗi lúc tôi cần nhất. Cũng cảm ơn fan đã ủng hộ tôi cho tới tận bây giờ... tôi rất yêu mọi người."
Cậu hít sâu một hơi, cố bình tĩnh để mình không đột nhiên bật khóc.
Bởi vì cuộc họp báo này là phát trực tiếp, cho nên có rất nhiều người xem được, đặc biệt nó còn được chiếu trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại, fan của cậu nghe cậu nói vậy cũng thật xúc động, bọn họ nhao nhao vào bình luận, màn đạn che kín cả màn hình.
[Bạch Lộ, bọn em cũng yêu anh, mãi mãi yêu anh.]
[Bạch Lộ là chân ái, không cần biết người khác nghĩ gì về anh, nhưng trong mắt bọn em anh là tuyệt nhất.]
[Tiểu Lộ, mama yêu con, mama mãi ở bên cạnh con.]
[Bạch Lộ, bọn em sẽ dõi theo anh, ủng hộ anh, bọn em yêu anh nhất.]
Mặc dù biết cậu có thể không đọc được những dòng bình luận đó, nhưng fan của cậu vẫn rất trung thành ở phía dưới cổ vũ cậu, trở thành chỗ dựa cho cậu.
Bạch Lộ im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn thẳng ống kính.
"Có thể trong thời gian tới, tôi sẽ không quay phim hay tham gia chương trình nữa. Nói đúng hơn, có lẽ tôi nên rút khỏi giới, nhường chỗ cho người mới bước tiếp. Tôi muốn nói với fan của tôi rằng, mọi người không cần chờ tôi, tôi hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh người kia thôi, bởi vì tôi đã dành quá nhiều thời gian cho việc đóng phim rồi, tôi cũng muốn ích kỷ một lần. Đây sẽ là kết thúc tốt nhất cho tất cả mọi người. Cảm ơn!"
Nói rồi, cậu đứng dậy, cúi người chào tất cả mọi người rồi rời đi, đây có thể là lần cuối cùng cậu xuất hiện trước ống kính.
Mấy ngày sau đó, cậu đến công ty chấm dứt hợp đồng, xem như cậu đã giải thoát cho bản thân mình rồi. Mặc dù chuyện này đã để lại chấn động không hề nhỏ cho mọi người, miến của cậu cũng có một số người rời đi, nhưng cuối cùng họ cũng đã từng ở bên cậu.
Sau buổi họp báo đó, fan của cậu hầu như đều đăng weibo nói lời tạm biệt với cậu, bọn họ còn chúc phúc cho cậu, nói cậu nhất định phải hạnh phúc, một số diễn viên từng quen biết với cậu cũng đăng bài, Bạch Lộ rất vui, cậu nhiệt tình trả lời vào bài viết của họ, xem như là món quà tặng mọi người đi.
Đến cuối cùng cậu đã giữ được lời hứa với Giản Diệc Minh, cùng anh bình bình đạm đạm trôi qua từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất