Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng
Chương 29: Cắm trại (2)
Đúng là người tính không bằng trời tính, Ngụy Hân Nhã không ngờ là lớp Tô Mạch sẽ đi từ sườn núi phía bắc lên đỉnh, đến khi Ngụy Hân Nhã mang nguyên một lớp ngoại ngữ toàn đám con gái nũng nịu kia leo lên đỉnh núi từ phía nam, đừng nói là Tô Mạch, đến người qua đường còn không có mấy ai. Kế hoạch của Ngụy Hân Nhã liền vỡ lở, đang định "tình cờ" gặp Tô Mạch để cậu thương tiếc bản thân cố ý mang nhiều đồ hơn người khác, nhưng chờ Ngụy Hân Nhã vất vả mãi mới kéo được chính mình lên núi, lớp trang điểm đã bị mồ hôi lau đi hơn một nửa.
Ngụy Hân Nhã mồ hôi mồ kê dầm dề, tóc dính hết cả vào mặt, nhìn cực kỳ chật vật, mà càng khổ hơn là Tô Mạch đang ở phía trước nhìn sang bên này. Mặc dù hoa khôi khoa ngoại ngữ không trang điểm có chút kém sắc hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới phản ứng hưng phấn của đám sói con trước mặt, vừa huýt sáo vừa kêu gào, không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Một đám con trai vốn dĩ đã đói sắp ngất rồi, lại còn mất một ngày leo núi mà giữa trưa chỉ ăn có tí lương khô, trong đầu vẫn nhớ đến việc dành bụng cho bữa tiệc thịt nướng tối nay, bấy giờ tất cả mới vội vàng lắp bếp nướng thịt. Bỗng nhiên lại có đám con gái bên khoa ngoại ngữ tới tiếp sức, cả bầy nhiều sói ít thịt này lập tức thay đổi kế hoạch, nhanh chóng chạy qua xách đồ hộ cho bọn họ và lắp bếp nướng, rất nhanh hai lớp liền hợp thành một tập thể.
Ngụy Hân Nhã vẫn lặng lẽ quan sát Tô Mạch, đáng tiếc đến nửa cái liếc mắt cũng không nhận lại được, nét mặt Tô Mạch có chút lạnh, trong lòng không khỏi hối hận không nên nghe theo cái ý kiến cắm trại trên núi Tây Sơn của cô gái này, quả nhiên là có tính kế. Giang Ly vẫn luôn bên cạnh Tô Mạch lúc này lại có vẻ quan tâm Ngụy Hân Nhã không ít, mặc dù vẫn quanh quẩn xung quanh người cậu, nhưng vẫn gân cổ lên hét sang nói chuyện với Ngụy Hân Nhã.
"Hân Nhã! Chút nữa ngồi cùng bàn nha!" Giang Ly vẫy tay với cô, Ngụy Hân Nhã chả đồng ý vội ấy chứ, cô cười cười gật đầu.
Ánh mắt Tô Mạch càng lạnh hơn, lạnh đến mức sắp biến thành băng luôn rồi. Tay nghề Tô Mạch tuy rất tốt, nhưng lại chỉ nguyện ý nướng thịt cho một người ăn, nếu Ngụy Hân Nhã tới ngồi cùng, Tô Mạch dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thừa Giang Ly sẽ chủ động nướng cho cô, nếu thật sự là như vậy, cậu thà nướng thêm một phần cho Ngụy Hân Nhã, để Giang Ly bớt chú ý tới cô còn hơn.
Vì vậy đợi sau khi bọn họ lắp xong bếp nướng thịt, tình huống nhất thời lại có chút kỳ quặc. Tô Mạch thì chắc chắn sẽ muốn ở gần Giang Ly, Giang Ly cũng có ý định này, mấy xiên nướng Tô Mạch nướng chỉ khiến hắn càng chảy thêm một miệng đầy nước miếng mà thôi. Ngụy Hân Nhã có chút ngượng ngùng, để được ngồi vào cái bàn này cô phải dùng tới mối quan hệ với Giang Ly đó, lần trước bị Tô Mạch từ chối nên vị trí tốt nhất hiện tại là bên cạnh Giang Ly, nhưng Ngụy Hân Nhã lại nhìn tới chỗ trống bên trái Tô Mạch.
Giang Ly lại không nghĩ loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, chỉ bên phải mình, nói với Ngụy Hân Nhã: "Tới đây, đứng đây này!"
Tô Mạch nhìn sang: "Chỗ đó gió thổi nhiều, chút nữa lại nhiều khói, đứng sang đây đi."
Ngụy Hân Nhã dịu dàng cười, chân váy lắc lư hai bên đi sang bên trái Tô Mạch, khuôn mặt sau khi trang điểm lại cùng vị trí không dính khói bụi khiến cô như tiên nữ hạ phàm vậy. Có Tô Mạch đứng bên cạnh, hai người nam thanh nữ tú nhìn thật xứng đôi, người khác cũng có ý định tới nói chuyện với cô, nhưng chỉ cần xét nhan sắc thôi cũng không đủ trình để tới phá đám rồi. Giang Ly lại càng uất ức hơn, hắn rất không vui với cách ứng xử của Tô Mạch, nhưng nhìn Ngụy Hân Nhã rất vui vẻ nên cũng không nói gì cả.
Giang Ly đặt một xiên thịt lên bếp than nướng, phét lung tung chút gia vị, sau đó hung ác nhìn chằm chằm mỡ thịt bắn ra ngoài. Đợi thịt nướng chín, Giang Ly liền cầm lấy xiên thịt thổi thổi, điều chỉnh nét mặt của mình, vòng qua người Tô Mạch, muốn đưa nó cho Ngụy Hân Nhã. Tô Mạch nhìn thấy liền bắt lấy cổ tay hắn, kéo tới trước mặt cúi đầu cắn một miếng thịt xiên.
"Cũng được, hơi cháy một chút." Tô Mạch né tránh ánh mắt Giang Ly, miệng nhai thịt, quyết định sẽ cắt đứt mối liên hệ này giữa Ngụy Hân Nhã và Giang Ly. Giang Ly cắn răng, Ngụy Hân Nhã lại càng mỉm cười ngọt ngào hơn.
Giang Ly hụt hẫng, Tô Mạch có ý gì đây? Không cho mình quan tâm Ngụy Hân Nhã? Lẽ nào Tô Mạch cũng.....? Giang Ly đen mặt.
Nhưng Giang Ly đen mặt không quá ba giây liền thành công bị đầu bếp Tô dụ dỗ, thịt đầu bếp Tô nướng chắc chắn ngon hơn gấp vạn lần người khác, thịt được nướng chuẩn, không sống
không cháy, một màu vàng ươm, khối nào khối nấy đều dậy lên một mùi hương tuyệt hảo. Giang Ly nhìn không chớp mắt, thèm thuồng đến suýt chảy nước miếng khỏi miệng, Tô Mạch buồn cười, cầm một xiên thịt lên đưa tới bên miệng hắn. Giang Ly không chờ nổi liền há miệng trực tiếp cắn một miếng, một miệng toàn thịt nướng, trong chớp mắt, hắn liền quên sạch ân oán tình thù gì đó kia, trong lòng chỉ có thịt, chỉ có xiên thịt mỹ vị của Tô ba ba nướng.
"Mẹ nó!" Giang Ly hai má phồng phồng, mơ hồ đánh giá, "Hương vị này có thể khiến người ta lên thiên đàng luôn quá! Tiếp tục, tiếp tục, đừng nghỉ tay a!"
Đầu bếp riêng của Giang Ly cẩn thận thỏa mãn cái dạ dày lớn như bò của con trai Giang, Giang Ly cũng dùng tay nghề nửa vời của mình nướng mấy xiên, nhưng cứ chuẩn bị vào tay Ngụy Hân Nhã lại bị Tô Mạch đoạt lấy. Đám người Vương Tư Hãn đứng đối diện còn nghĩ bản thân đã nhìn rõ sự việc, đứng nhìn nhau bàn tán như đang xem kịch, nhưng không bao lâu sau, nét mặt cả lũ càng trở lên kỳ lạ.
Bởi vì Tô Mạch hoàn toàn không thuận theo kịch bản được vẽ sẵn trong đầu mọi người, tình tiết anh em tương tàn đâu? còn tình tay ba đâu nữa rồi? Lớp trưởng cậu mặc dù nhìn rất giống đang ghen tuông mà chặn lại hết tất cả xiên nướng của Giang Ly cho Ngụy Hân Nhã, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ nướng thịt cho Giang Ly, để mỹ nhân sáng chói kia đói bụng một bên là thế quái nào?
Ngụy Hân Nhã sắp cười không nổi nữa rồi. Vương Tư Hãn vốn không định dính vào cái vở kịch này, nhưng thực sự không thể nhịn nổi nữa, nhanh nhẹn chạy qua đưa cho Ngụy Hân Nhã hai xiên, tốt xấu gì cũng giúp giải vây cho cô đỡ bị xấu hổ. Giang Ly bị Tô Mạch đút ăn ngon lúc này mới phát hiện Ngụy Hân Nhã còn chưa ăn gì, lại nhanh chân đá Tô Mạch một cái: "Sao cậu không nướng một chút cho Hân Nhã đi? Để một mình bạn ấy tự nướng sao được?"
Tô Mạch lúc này mới lạnh mặt chọn mấy xiên như đi bố thí người ta, nhẹ tay đặt trước mặt Ngụy Hân Nhã. Cô thấp giọng nói cảm ơn, nghĩ một lúc lại đưa một xiên củ sen tự mình nướng tới trước mặt cậu: "Cậu cũng chưa ăn gì cả mà, ăn cái này đi."
Tô Mạch cũng không quay sang nhìn, từ chối: "Không cần."
Giang Ly lập tức ha ha: "Tôi muốn tôi muốn!"
Tô Mạch liền liếc Giang Ly một cái, nhanh tay cầm lấy củ sen nướng vừa nói không cần kia đặt lên vỉ nướng lại cho nóng, lúc này mới cho vào miệng Giang Ly.
Ngụy Hân Nhã: "......."
Vương Tư Hãn ở đối diện lúc này mới hiểu ra, câu chuyện xoay quanh Ngụy Hân Nhã chẳng qua là pháo xịt, Giang Ly mới là chính cung nương nương trong lòng Tô Mạch.
Ngụy Hân Nhã mồ hôi mồ kê dầm dề, tóc dính hết cả vào mặt, nhìn cực kỳ chật vật, mà càng khổ hơn là Tô Mạch đang ở phía trước nhìn sang bên này. Mặc dù hoa khôi khoa ngoại ngữ không trang điểm có chút kém sắc hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới phản ứng hưng phấn của đám sói con trước mặt, vừa huýt sáo vừa kêu gào, không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Một đám con trai vốn dĩ đã đói sắp ngất rồi, lại còn mất một ngày leo núi mà giữa trưa chỉ ăn có tí lương khô, trong đầu vẫn nhớ đến việc dành bụng cho bữa tiệc thịt nướng tối nay, bấy giờ tất cả mới vội vàng lắp bếp nướng thịt. Bỗng nhiên lại có đám con gái bên khoa ngoại ngữ tới tiếp sức, cả bầy nhiều sói ít thịt này lập tức thay đổi kế hoạch, nhanh chóng chạy qua xách đồ hộ cho bọn họ và lắp bếp nướng, rất nhanh hai lớp liền hợp thành một tập thể.
Ngụy Hân Nhã vẫn lặng lẽ quan sát Tô Mạch, đáng tiếc đến nửa cái liếc mắt cũng không nhận lại được, nét mặt Tô Mạch có chút lạnh, trong lòng không khỏi hối hận không nên nghe theo cái ý kiến cắm trại trên núi Tây Sơn của cô gái này, quả nhiên là có tính kế. Giang Ly vẫn luôn bên cạnh Tô Mạch lúc này lại có vẻ quan tâm Ngụy Hân Nhã không ít, mặc dù vẫn quanh quẩn xung quanh người cậu, nhưng vẫn gân cổ lên hét sang nói chuyện với Ngụy Hân Nhã.
"Hân Nhã! Chút nữa ngồi cùng bàn nha!" Giang Ly vẫy tay với cô, Ngụy Hân Nhã chả đồng ý vội ấy chứ, cô cười cười gật đầu.
Ánh mắt Tô Mạch càng lạnh hơn, lạnh đến mức sắp biến thành băng luôn rồi. Tay nghề Tô Mạch tuy rất tốt, nhưng lại chỉ nguyện ý nướng thịt cho một người ăn, nếu Ngụy Hân Nhã tới ngồi cùng, Tô Mạch dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thừa Giang Ly sẽ chủ động nướng cho cô, nếu thật sự là như vậy, cậu thà nướng thêm một phần cho Ngụy Hân Nhã, để Giang Ly bớt chú ý tới cô còn hơn.
Vì vậy đợi sau khi bọn họ lắp xong bếp nướng thịt, tình huống nhất thời lại có chút kỳ quặc. Tô Mạch thì chắc chắn sẽ muốn ở gần Giang Ly, Giang Ly cũng có ý định này, mấy xiên nướng Tô Mạch nướng chỉ khiến hắn càng chảy thêm một miệng đầy nước miếng mà thôi. Ngụy Hân Nhã có chút ngượng ngùng, để được ngồi vào cái bàn này cô phải dùng tới mối quan hệ với Giang Ly đó, lần trước bị Tô Mạch từ chối nên vị trí tốt nhất hiện tại là bên cạnh Giang Ly, nhưng Ngụy Hân Nhã lại nhìn tới chỗ trống bên trái Tô Mạch.
Giang Ly lại không nghĩ loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, chỉ bên phải mình, nói với Ngụy Hân Nhã: "Tới đây, đứng đây này!"
Tô Mạch nhìn sang: "Chỗ đó gió thổi nhiều, chút nữa lại nhiều khói, đứng sang đây đi."
Ngụy Hân Nhã dịu dàng cười, chân váy lắc lư hai bên đi sang bên trái Tô Mạch, khuôn mặt sau khi trang điểm lại cùng vị trí không dính khói bụi khiến cô như tiên nữ hạ phàm vậy. Có Tô Mạch đứng bên cạnh, hai người nam thanh nữ tú nhìn thật xứng đôi, người khác cũng có ý định tới nói chuyện với cô, nhưng chỉ cần xét nhan sắc thôi cũng không đủ trình để tới phá đám rồi. Giang Ly lại càng uất ức hơn, hắn rất không vui với cách ứng xử của Tô Mạch, nhưng nhìn Ngụy Hân Nhã rất vui vẻ nên cũng không nói gì cả.
Giang Ly đặt một xiên thịt lên bếp than nướng, phét lung tung chút gia vị, sau đó hung ác nhìn chằm chằm mỡ thịt bắn ra ngoài. Đợi thịt nướng chín, Giang Ly liền cầm lấy xiên thịt thổi thổi, điều chỉnh nét mặt của mình, vòng qua người Tô Mạch, muốn đưa nó cho Ngụy Hân Nhã. Tô Mạch nhìn thấy liền bắt lấy cổ tay hắn, kéo tới trước mặt cúi đầu cắn một miếng thịt xiên.
"Cũng được, hơi cháy một chút." Tô Mạch né tránh ánh mắt Giang Ly, miệng nhai thịt, quyết định sẽ cắt đứt mối liên hệ này giữa Ngụy Hân Nhã và Giang Ly. Giang Ly cắn răng, Ngụy Hân Nhã lại càng mỉm cười ngọt ngào hơn.
Giang Ly hụt hẫng, Tô Mạch có ý gì đây? Không cho mình quan tâm Ngụy Hân Nhã? Lẽ nào Tô Mạch cũng.....? Giang Ly đen mặt.
Nhưng Giang Ly đen mặt không quá ba giây liền thành công bị đầu bếp Tô dụ dỗ, thịt đầu bếp Tô nướng chắc chắn ngon hơn gấp vạn lần người khác, thịt được nướng chuẩn, không sống
không cháy, một màu vàng ươm, khối nào khối nấy đều dậy lên một mùi hương tuyệt hảo. Giang Ly nhìn không chớp mắt, thèm thuồng đến suýt chảy nước miếng khỏi miệng, Tô Mạch buồn cười, cầm một xiên thịt lên đưa tới bên miệng hắn. Giang Ly không chờ nổi liền há miệng trực tiếp cắn một miếng, một miệng toàn thịt nướng, trong chớp mắt, hắn liền quên sạch ân oán tình thù gì đó kia, trong lòng chỉ có thịt, chỉ có xiên thịt mỹ vị của Tô ba ba nướng.
"Mẹ nó!" Giang Ly hai má phồng phồng, mơ hồ đánh giá, "Hương vị này có thể khiến người ta lên thiên đàng luôn quá! Tiếp tục, tiếp tục, đừng nghỉ tay a!"
Đầu bếp riêng của Giang Ly cẩn thận thỏa mãn cái dạ dày lớn như bò của con trai Giang, Giang Ly cũng dùng tay nghề nửa vời của mình nướng mấy xiên, nhưng cứ chuẩn bị vào tay Ngụy Hân Nhã lại bị Tô Mạch đoạt lấy. Đám người Vương Tư Hãn đứng đối diện còn nghĩ bản thân đã nhìn rõ sự việc, đứng nhìn nhau bàn tán như đang xem kịch, nhưng không bao lâu sau, nét mặt cả lũ càng trở lên kỳ lạ.
Bởi vì Tô Mạch hoàn toàn không thuận theo kịch bản được vẽ sẵn trong đầu mọi người, tình tiết anh em tương tàn đâu? còn tình tay ba đâu nữa rồi? Lớp trưởng cậu mặc dù nhìn rất giống đang ghen tuông mà chặn lại hết tất cả xiên nướng của Giang Ly cho Ngụy Hân Nhã, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ nướng thịt cho Giang Ly, để mỹ nhân sáng chói kia đói bụng một bên là thế quái nào?
Ngụy Hân Nhã sắp cười không nổi nữa rồi. Vương Tư Hãn vốn không định dính vào cái vở kịch này, nhưng thực sự không thể nhịn nổi nữa, nhanh nhẹn chạy qua đưa cho Ngụy Hân Nhã hai xiên, tốt xấu gì cũng giúp giải vây cho cô đỡ bị xấu hổ. Giang Ly bị Tô Mạch đút ăn ngon lúc này mới phát hiện Ngụy Hân Nhã còn chưa ăn gì, lại nhanh chân đá Tô Mạch một cái: "Sao cậu không nướng một chút cho Hân Nhã đi? Để một mình bạn ấy tự nướng sao được?"
Tô Mạch lúc này mới lạnh mặt chọn mấy xiên như đi bố thí người ta, nhẹ tay đặt trước mặt Ngụy Hân Nhã. Cô thấp giọng nói cảm ơn, nghĩ một lúc lại đưa một xiên củ sen tự mình nướng tới trước mặt cậu: "Cậu cũng chưa ăn gì cả mà, ăn cái này đi."
Tô Mạch cũng không quay sang nhìn, từ chối: "Không cần."
Giang Ly lập tức ha ha: "Tôi muốn tôi muốn!"
Tô Mạch liền liếc Giang Ly một cái, nhanh tay cầm lấy củ sen nướng vừa nói không cần kia đặt lên vỉ nướng lại cho nóng, lúc này mới cho vào miệng Giang Ly.
Ngụy Hân Nhã: "......."
Vương Tư Hãn ở đối diện lúc này mới hiểu ra, câu chuyện xoay quanh Ngụy Hân Nhã chẳng qua là pháo xịt, Giang Ly mới là chính cung nương nương trong lòng Tô Mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất