Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân
Chương 35: Y chết rồi, trước khi chết, y sống rất thống khổ ...
Thượng thư đại nhân nhận lấy mảnh vải, bả vai run run, hai hàng lệ lăn dài rơi xuống, bị tay áo vội vã chùi đi mất. Sự thống khổ đã không thể nào xóa nhòa trên gương mặt, tạo thành những dấu chân thời gian khó phai, mái tóc lấm tấm hoa râm càng thêm thê thương.
Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh!
Người trong cuộc, nào có được ai thấu hiểu?
Viễn Chi không nhịn được quay đầu đi, lặng lẽ rơi nước mắt, những người có tâm ở đây đều không nhịn được rơi nước mắt.
Đáng thương cho một mảnh đời!
Mệnh số khắc nghiệt, chẳng thể quay đầu!
Cẩm Thư công tử là một vị công tử tài hoa vang danh kinh thành năm xưa, ôn nhuận như ngọc, nhan sắc kinh diễm, được rất nhiều người yêu mến.
Tuy không làm quan, nhưng tài học của Cẩm Thư không ai bì kịp, y mở một học xá, dành cho những người hiếu học, không hề thu lấy một đồng nào, sĩ tử khắp kinh thành đều lấy y làm gương, ra sức học hành.
Tuy Nam Yên quốc ngăn cấm nam phong, nhưng ngoại trừ nữ tử ngưỡng mộ y, trong kinh thành có rất nhiều công tử thế gia thầm mơ ước y.
Dù sao chỉ là một công tử không quyền không thế, bị người khác ức hϊếp, tự nhiên sẽ câm miệng.
Nghĩ như vậy, nhưng không có ai dám chạm đến Cẩm Thư, một phần là vì có sắc tâm nhưng không có tặc đảm, một phần là vì y không phải là một người nhu nhược vô dụng. Cẩm Thư từ nhỏ vân du khắp nơi, nên chút thuật phòng thân không phải là không có.
Cho đến một ngày, hoàng đế cải trang vi hành, tình cờ nhìn thấy Cẩm Thư đang tranh luận cùng các đồng học, một thoáng nhìn qua, ngài đã nổi lên lòng tham.
Hoàng thất xưa nay khinh thường nam phong, nhưng vị hoàng đế này lại nổi lên tâm tư bất chính với Cẩm Thư, ngài nghĩ rằng thiên hạ này là của mình, nếu chỉ muốn một mỹ nhân, tại sao lại không được?
Nhưng mà, vị hoàng đế nhu nhược này vẫn rất sợ hãi lời đàm tiếu của người ngoài, thế nên, ngài cho mời Cẩm Thư công tử tiến vào triều làm quan, lại còn là chức quan ghi chép sinh hoạt thường ngày của hoàng đế, ngày đêm kề cận thánh nhan.
Thế nhưng, Cẩm Thư công tử thẳng thừng từ chối, y còn nói, chí hướng không đặt ở con đường làm quan.
Chuyện này kể ra thì nực cười, nhưng ba hôm sau, Cẩm Thư công tử đột nhiên mất tích.
Mất tích một cái đã ngót nghét trăm năm.
Không ai biết y xảy ra chuyện gì, dù có đoán được, cũng sợ hãi bàn luận.
Thục quý phi nhắm mắt hồi tưởng, che đi giọng nói nghẹn uất của mình
“Năm đó, ta chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé, vốn yêu thích chốn nhân gian phồn hoa, không muốn hầu hạ hoàng đế. Một ngày nọ, ta bị người ta bắt nạt, vô tình tìm thấy một cung điện vắng người lạnh lẽo, bên trong chỉ có một người duy nhất, y nằm đó, sống không bằng chết, nhưng không hề cất lên một tiếng than oán nào.
Cẩm Thư công tử vì liên tục bị hành hạ mà phát sốt nằm trên giường, chân bị xích vào giường, trên người không mảnh vải che thân, gân mạch đứt đoạn, hạ thân còn không ngừng xuất huyết.
Ta lúc nhỏ học được chút y thuật, lén lút giúp y chữa trị, từ đó mà chúng ta trở thành bằng hữu nơi thâm cung không có tình người này.
Sau này, ta thăng phi vị, vì tránh tai mắt, không thể thường xuyên đến chữa trị cho y, sức khỏe của y cũng ngày một yếu đi.
Đến khi ta sinh hạ thập thất hoàng tử, Khuê nhi thường xuyên bị người hãm hại, ta tự kiếm chuyện gây sự, bị phạt vào lãnh cung, mới có thời gian gặp Cẩm Thư công tử nhiều hơn.
Sau đó, ta lực bất tòng tâm, hầu như mỗi ngày bệ hạ đều lén đến nơi đó, tự tay đưa cơm nước cho y, tự tay giặt giũ y phục. Nhưng mỗi lần hắn rời đi, tình trạng của y càng trở nên không thể vãn hồi. Có một hôm, trong lúc phát sốt, y mê sảng khóc rất lâu, y nói y không sống nổi nữa, y rất nhớ nhà, nhưng lại chẳng còn tư cách để về, cũng chẳng có cách nào về. Ta vừa lau người cho y, vừa cắn răng mà khóc. Giữa chốn địa ngục trần ai này, chẳng có ai cứu được y cả, bọn họ khiến một người lạc quan kiên cường trở nên hoàn toàn sống trong tuyệt vọng. Đến một tháng trước ngày đại hôn đế hậu hai người, Cẩm Thư công tử đã không gượng nổi qua đời, chỉ kịp để lại bức huyết thư này.”
Y mất rồi, trước khi mất, y sống rất thống khổ. Kiêu ngạo khi xưa đều mất hết, chỉ còn nỗi đau dài thê lê.
Một con người tài hoa bị mệnh số vùi lấp.
Đáng lẽ ra, y phải được người người ca tụng, phong quang vô hạn mà sống.
Nhưng y lại bị xiềng xích lại nơi cung cấm, chịu cảnh đọa đày, lê lết thân tàn, đến chết cũng không được an nghỉ.
“Sau này, khi ra khỏi lãnh cung, nhìn thấy dung nhan người, ta mới hiểu rõ, tại sao hoàng đế lại chọn người làm hoàng hậu” Thục quý phi khẽ mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào hoàng hậu.
Hoàng hậu không nói không rằng, chỉ gắng gượng hỏi
“Ngươi nói hết sự thật năm xưa trước mặt hoàng đế, không sợ ta không bảo hộ được ngươi à?”
Thục quý phi cười khẽ lắc đầu
“Đến Khuê nhi cũng mất tích rồi, còn là bệ hạ ban cho, ta còn gì để mà sợ nữa chứ?” Nếu không phải từ nhỏ bị người người ganh ghét, hoàng đế có mắt như mù, hắn sẽ không bị trách oan, cũng sẽ không bị đày ra biên cương, không bị thổ phỉ tấn công, mất tích mấy mươi năm nay. Dù cho hoàng đế cảm thấy hối lỗi, phong nàng làm quý phi thì đã làm sao? Có đổi được mạng của hài tử nàng không?
Hoàng đế vẫn kinh hãi không dám cất tiếng, hắn nhìn thấy thái độ không muốn giúp đỡ của Vân Nhạc quốc, đã hiểu được, mình thực sự cùng đường rồi.
Hoàng hậu lúc bấy giờ mới từng bước từng bước tiến ngai vàng, từng món từng món trên người đều tháo xuống, rơi vương vãi trên mặt đất.
Nàng kinh tởm hắn, những gì hắn cho, nàng đều kinh tởm, cả ngôi vị hoàng hậu này cũng vậy.
“Bệ hạ, đến lúc ngài trả mạng lại cho ca ca ta rồi, ngài biết bao nhiêu năm nay, cùng ngài đồng giường cộng chẩm, ta buồn nôn thế nào không? Ngài phát hiện ta uống dược tránh thai, lén đổi thành dược dưỡng thân, nhưng ta vẫn mãi không hoài tự. Ngài biết tại sao không? Thật ra ta đã tự tay uống hết thang thuốc phá thai này đến thang thuốc phá thai khác. Ta kinh tởm ngài, ta cũng kinh tởm chính ta, càng kinh tởm những đứa nghiệt chủng đó. Ta muốn ngài nếm cảnh đoạn tử tuyệt tôn của gia tộc ta, muốn ngài thống khổ nhìn từng đứa từng đứa con của mình lìa đời.
Bệ hạ a bệ hạ, ngài ngu si đần độn như vậy? Ác độc cầm thú như vậy? Vậy mà cũng có tư cách ngồi trên ngai vàng sao? Ông trời a ông trời, ông có mắt sao, ông để cho một tên phế vật thế này gây họa nhân gian sao? Thế ca ca của ta, ca ca của ta phải làm sao, phải làm sao? Ngài nói đi! Ca ca ta phải làm sao?” Ai đòi lại công đạo cho y? Ai có thể cứu rỗi cuộc đời bất hạnh của y?
Tiếng hét vang vọng của Hoàng hậu ám ảnh đến tâm trí của từng người, như tiếng ai oán của ma quỷ bò ra từ địa ngục. Hoàng đế Nam Yên bị ngã từ trên long ỷ xuống, không ai đến đỡ hắn dậy, cũng không ai muốn.
Các hoàng tử của hắn có lẽ còn mong hắn chết nhanh một chút, để bọn họ tranh giành ngôi vị đâu.
Nhưng hoàng hậu chưa kịp vung tay lên, đã bị một đoạn tiễn vút đến, đâm phập vào tim.
Thập tứ hoàng tử tự nhốt mình trong cung điện nửa tháng nay, dẫn theo một đội tư binh khoảng năm ngàn người, gϊếŧ ra một đường máu tiến vào, kịp thời cứu giá hoàng đế.
Cuối cùng, cả nhà hoàng hậu mưu phản, những người tham gia đều bị chém đầu thị chúng, Thục quý phi bị giáng xuống hàng phi, phạt tự đóng cửa cung hối lỗi một năm. Đám dược nhân đều đã được Dung Ly và Viễn Chi giam lại, hoàng hậu bị trọng thương được bọn họ giành lại từ trên tay hoàng đế, lén để bọn Thanh Nghi dẫn đi Bạch Hạc tông môn xử lý.
Cả nhà Thượng thư mấy đời cũng chỉ còn có Thượng thư đại nhân cùng hoàng hậu, sau khi treo trên cổng thành đủ ba ngày, chỉ có Minh Nguyệt công chúa đến lãnh thi thể đi, cẩn thận mai táng trong núi.
Thắp cho những người đã khuất vài nén hương, Minh Nguyệt quay đầu lại hỏi Viễn Chi
“Mẫu … hậu …. bà … bà ấy ….”
Viễn Chi lắc đầu
“Bà ấy là dược vương, không thể cứu, nếu không sau này sẽ bị bọn tà tu lợi dụng, bọn ta dùng danh nghĩa tiên gia nhốt lại cũng chỉ để bà ấy được chết toàn thây, có lẽ, bà ấy cũng sắp không qua khỏi rồi!” Trên vai gánh bao nhiêu mạng người, làm sao có thể tiếp tục sống yên ổn được nữa?
Mộ phu nhân bất ngờ hỏi Minh Nguyệt
“Hài nhi ngoan, con không hận bà ấy sao?” Dẫu sao cũng là người quậy đục vũng nước hậu cung trăm năm nay, lại kiên quyết gả Minh Nguyệt cho một lão già đã chết hai đời vợ.
Minh Nguyệt lắc đầu nói
“Không … không phải” Bà ấy không phải.
Mộ Bích Tuyết thay Minh Nguyệt giải thích
“Bà ấy chưa từng hại qua Minh Nguyệt, bất quá cũng chỉ là vài lần răng đe, nếu không, bà ấy cũng đã không chấp nhận mối hôn sự này. Ban đầu, bà ấy muốn gả Minh Nguyệt đi là vì vị lão gia kia tuy chết hai đời thê tử nhưng trong nhà không có thϊếp thất, con cái đều đã trưởng thành, làm ăn đàng hoàng. Nửa năm sau sẽ rời khỏi kinh thành về quê, đến khi vị lão gia đó chết rồi thì tất cả của hồi môn đều là của Minh Nguyệt. Nếu một năm sau sẽ xảy ra binh biến, thì cũng xem như bảo hộ Minh Nguyệt tránh khỏi kiếp nạn. Chỉ không ngờ, thì ra nguyên do mọi thứ là như vậy” Cũng xem như một cố sự bi ai.
Mộ tướng lúc này mới lên tiếng
“Chẳng hay, thái tử điện hạ có dụng ý gì?” Mọi chuyện hôm nay tuy thoạt nhìn là việc riêng của Nam Yên quốc, nhưng đều do một tay ngài ấy góp gió nổi lửa, chắc chắn có âm mưu đằng sau.
Dung Ly bật cười đáp
“Bình Nam đại tướng quân quả nhiên tinh tường, cô chỉ là, giúp một số sự thật được phơi bày. Giúp kinh thành một năm sau không chịu cảnh máu chảy thành sông. Giúp hoàng hậu đối phó đúng người.”
Mộ tướng nghiêm chỉnh nói
“Giúp kinh thành một năm sau không máu chảy thành sông thì ta có thể hiểu, dẫu sau nếu đội quân dược nhân được hoàn thành thì sẽ đồ sát cả Nam Yên quốc này. Còn hai cái còn lại …”
Lão nhị nhà Mộ tướng nghi hoặc tiếp lời
“Ngài muốn mở đường cho ai sao?”
Dung Ly cảm khái gật đầu
“Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử, Mộ tiểu tướng đoán đúng rồi. Ngươi nghĩ xem, nếu đội quân dược nhân năm sau mới hoàn thành, mà người ngồi trên ngai vàng lúc đó không phải là vị hoàng đế này, mà là một vị minh quân khác, Thục quý phi và Hoàng hậu càng không có cơ hội để làm sáng tỏ chuyện năm xưa thì thế nào?”
“Ý ngài là vị minh quân kia là con trai đã mất tích của Thục quý phi, thập thất hoàng tử?” Mộ tiểu tướng bất ngờ “Thế thì Hoàng hậu sẽ không biết Thục quý phi từng có ơn với Cẩm Thư công tử, với mối thù của bà ta, sẽ đồ sát cả hoàng cung, như vậy thì mẹ con Thục quý phi phải đứng ra làm tấm khiên chắn đạn, dọn dẹp tội nghiệt mà hoàng đế làm ra năm xưa!”
“Nhưng mà” Mộ tiểu tướng tiếp tục “Sự việc hôm nay diễn ra, hoàng đế cũng biết Thục quý phi năm đó đã lén cứu Cẩm Thư công tử, bị phạt xuống hàm phi, thế thì con đường đoạt vị của thập thất hoàng tử này sẽ càng gian nan hơn!”
Viễn Chi thay Dung Ly hỏi ngược lại
“Mộ tiểu tướng, ngài thấy, hoàng đế có yêu Cẩm Thư công tử không?”
Lão nhị lắc đầu, nghiêm túc đáp
“Nếu chân tình yêu một người, sẽ không làm ra hành vi như vậy, đó chẳng qua chỉ là nỗi lòng chiếm đoạt ích kỷ mà thôi! Dùng mọi cách để có được, có được lại không trân trọng, mất đi rồi mới thấy hối tiếc!”
“Không sai!” Viễn Chi gật gù “Cái chúng ta cần là thứ gọi là mất đi rồi mới hối tiếc đó. Không cần biết hoàng đế yêu Cẩm Thư công tử hay không, nhưng hắn nghĩ rằng hắn yêu thảm Cẩm Thư công tử là được. Nay hắn đã khiến y nhà tan cửa nát, diệt tộc tuyệt hậu, hủy hoại cả đời y, hắn ít nhiều sẽ cảm thấy hối hận. Nhìn thấy cách hắn cưng chiều hoàng hậu sẽ hiểu. Thân là hoàng hậu, tự ý uống dược tránh thai cũng không truy cứu, chuyện hoang đường như gả công chúa cho một ông lão ngang tuổi tiên đế vẫn chấp thuận. Tuy tội tạo phản không thể tha, nhưng sự hối hận muốn bù đắp đó sẽ tiếp tục chuyển từ người hoàng hậu sang người Thục quý phi, bằng hữu kiêm ân nhân của Cẩm Thư công tử.
Hơn thế nữa, do hoàng thượng phạt oan thập thất hoàng tử, hắn mới gặp nạn mất tích trên đường ra biên cương. Thái độ của hoàng đế đối với Thục quý phi sẽ càng nhượng bộ hơn.”
“Ý ngài là nói, Thục quý phi lợi dụng cả hoàng hậu và Cẩm Thư công tử, tạo bước đệm cho con mình?” Mộ Bích Tuyết chen vào hỏi
“Không đâu” Viễn Chi lắc đầu “Hoàng hậu đã nhận ra ngay từ đầu rồi, nhưng bức huyết thư đó lại gửi gắm trên người Thục quý phi, chứng tỏ, đây cũng là ý của Cẩm Thư công tử.” Trước khi chết, để lại một tấm bùa bảo mệnh cho mẹ con Thục quý phi. Đến thời khắc quan trọng, có thể gợi lên nỗi ân hận của hoàng đế, ép hoàng đế nhượng bộ.
Mộ tướng lắc đầu cảm khái
“Thật là một người tài hoa bạc mệnh!”
Mộ Bích Tuyết chau mày thắc mắc
“Nhưng chuyện hôm nay, cuối cùng thập tứ hoàng tử được lợi nhiều nhất không phải sao?”
Nhị ca nàng vừa nghe xong đã lấy kiếm gõ lên đầu nàng một cái cốp vang dội, nhắc nhở
“Muội dẫn binh đánh trận mấy mươi năm với cái đầu thiển cận này đó hả? Hoàng tử được tự ý dưỡng tư binh sao? Hắn dẫn tư binh ra cứu giá đã trở thành một nước cờ sai không thể vãn hồi. Hiện tại nổi bật như vậy, về sau càng khó sống, hiểu chưa?”
Viễn Chi thấy thế mới cười cười đáp
“Có lẽ hắn nghĩ hai canh giờ đã đủ để hoàng đế lìa đời rồi đi!” Thật khổ cực cho hắn chớp đúng thời cơ, tập hợp binh mã thần tốc, chờ sau khi đại loạn xảy ra được hai canh giờ mới dẫn binh xông vào, nhưng hoàng đế và các hoàng tử khác vẫn còn sống trơ trơ ra.
Một nước cờ sai, thua cả một ván cờ!
“Chỉ mong vị thập thất hoàng tử này là một vị minh quân như ngài nói!” Mộ tướng thở dài.
Dung Ly cười cười không nói, chuyện này người có kinh nghiệm nhiều nhất là Dung Lạc đi! Mấy tháng sau khi Mộ Bích Tuyết qua đời, Dung Lạc buồn bực chuyện tỷ muội tâm giao bỗng dưng chết trận, còn vị tân nhiệm hoàng đế kia thì như chó điên cắn hoài không nhả, tiến công Vân Nhạc không biết mệt, bị Dung Lạc đánh te tua tơi tả nhưng vẫn ương ngạnh đóng quân ở biên cương chờ ăn đánh. Bọn họ đánh nhau đánh mấy mươi năm, đánh đến tướng sĩ hai bên khi ra trận đều chỉ đứng một chỗ đặt cược xem lần này hoàng đế Nam Yên sẽ bị Dung Lạc công chúa đánh nằm giường bao nhiêu ngày.
Cũng xem như bằng hữu tốt đi!
Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh!
Người trong cuộc, nào có được ai thấu hiểu?
Viễn Chi không nhịn được quay đầu đi, lặng lẽ rơi nước mắt, những người có tâm ở đây đều không nhịn được rơi nước mắt.
Đáng thương cho một mảnh đời!
Mệnh số khắc nghiệt, chẳng thể quay đầu!
Cẩm Thư công tử là một vị công tử tài hoa vang danh kinh thành năm xưa, ôn nhuận như ngọc, nhan sắc kinh diễm, được rất nhiều người yêu mến.
Tuy không làm quan, nhưng tài học của Cẩm Thư không ai bì kịp, y mở một học xá, dành cho những người hiếu học, không hề thu lấy một đồng nào, sĩ tử khắp kinh thành đều lấy y làm gương, ra sức học hành.
Tuy Nam Yên quốc ngăn cấm nam phong, nhưng ngoại trừ nữ tử ngưỡng mộ y, trong kinh thành có rất nhiều công tử thế gia thầm mơ ước y.
Dù sao chỉ là một công tử không quyền không thế, bị người khác ức hϊếp, tự nhiên sẽ câm miệng.
Nghĩ như vậy, nhưng không có ai dám chạm đến Cẩm Thư, một phần là vì có sắc tâm nhưng không có tặc đảm, một phần là vì y không phải là một người nhu nhược vô dụng. Cẩm Thư từ nhỏ vân du khắp nơi, nên chút thuật phòng thân không phải là không có.
Cho đến một ngày, hoàng đế cải trang vi hành, tình cờ nhìn thấy Cẩm Thư đang tranh luận cùng các đồng học, một thoáng nhìn qua, ngài đã nổi lên lòng tham.
Hoàng thất xưa nay khinh thường nam phong, nhưng vị hoàng đế này lại nổi lên tâm tư bất chính với Cẩm Thư, ngài nghĩ rằng thiên hạ này là của mình, nếu chỉ muốn một mỹ nhân, tại sao lại không được?
Nhưng mà, vị hoàng đế nhu nhược này vẫn rất sợ hãi lời đàm tiếu của người ngoài, thế nên, ngài cho mời Cẩm Thư công tử tiến vào triều làm quan, lại còn là chức quan ghi chép sinh hoạt thường ngày của hoàng đế, ngày đêm kề cận thánh nhan.
Thế nhưng, Cẩm Thư công tử thẳng thừng từ chối, y còn nói, chí hướng không đặt ở con đường làm quan.
Chuyện này kể ra thì nực cười, nhưng ba hôm sau, Cẩm Thư công tử đột nhiên mất tích.
Mất tích một cái đã ngót nghét trăm năm.
Không ai biết y xảy ra chuyện gì, dù có đoán được, cũng sợ hãi bàn luận.
Thục quý phi nhắm mắt hồi tưởng, che đi giọng nói nghẹn uất của mình
“Năm đó, ta chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé, vốn yêu thích chốn nhân gian phồn hoa, không muốn hầu hạ hoàng đế. Một ngày nọ, ta bị người ta bắt nạt, vô tình tìm thấy một cung điện vắng người lạnh lẽo, bên trong chỉ có một người duy nhất, y nằm đó, sống không bằng chết, nhưng không hề cất lên một tiếng than oán nào.
Cẩm Thư công tử vì liên tục bị hành hạ mà phát sốt nằm trên giường, chân bị xích vào giường, trên người không mảnh vải che thân, gân mạch đứt đoạn, hạ thân còn không ngừng xuất huyết.
Ta lúc nhỏ học được chút y thuật, lén lút giúp y chữa trị, từ đó mà chúng ta trở thành bằng hữu nơi thâm cung không có tình người này.
Sau này, ta thăng phi vị, vì tránh tai mắt, không thể thường xuyên đến chữa trị cho y, sức khỏe của y cũng ngày một yếu đi.
Đến khi ta sinh hạ thập thất hoàng tử, Khuê nhi thường xuyên bị người hãm hại, ta tự kiếm chuyện gây sự, bị phạt vào lãnh cung, mới có thời gian gặp Cẩm Thư công tử nhiều hơn.
Sau đó, ta lực bất tòng tâm, hầu như mỗi ngày bệ hạ đều lén đến nơi đó, tự tay đưa cơm nước cho y, tự tay giặt giũ y phục. Nhưng mỗi lần hắn rời đi, tình trạng của y càng trở nên không thể vãn hồi. Có một hôm, trong lúc phát sốt, y mê sảng khóc rất lâu, y nói y không sống nổi nữa, y rất nhớ nhà, nhưng lại chẳng còn tư cách để về, cũng chẳng có cách nào về. Ta vừa lau người cho y, vừa cắn răng mà khóc. Giữa chốn địa ngục trần ai này, chẳng có ai cứu được y cả, bọn họ khiến một người lạc quan kiên cường trở nên hoàn toàn sống trong tuyệt vọng. Đến một tháng trước ngày đại hôn đế hậu hai người, Cẩm Thư công tử đã không gượng nổi qua đời, chỉ kịp để lại bức huyết thư này.”
Y mất rồi, trước khi mất, y sống rất thống khổ. Kiêu ngạo khi xưa đều mất hết, chỉ còn nỗi đau dài thê lê.
Một con người tài hoa bị mệnh số vùi lấp.
Đáng lẽ ra, y phải được người người ca tụng, phong quang vô hạn mà sống.
Nhưng y lại bị xiềng xích lại nơi cung cấm, chịu cảnh đọa đày, lê lết thân tàn, đến chết cũng không được an nghỉ.
“Sau này, khi ra khỏi lãnh cung, nhìn thấy dung nhan người, ta mới hiểu rõ, tại sao hoàng đế lại chọn người làm hoàng hậu” Thục quý phi khẽ mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào hoàng hậu.
Hoàng hậu không nói không rằng, chỉ gắng gượng hỏi
“Ngươi nói hết sự thật năm xưa trước mặt hoàng đế, không sợ ta không bảo hộ được ngươi à?”
Thục quý phi cười khẽ lắc đầu
“Đến Khuê nhi cũng mất tích rồi, còn là bệ hạ ban cho, ta còn gì để mà sợ nữa chứ?” Nếu không phải từ nhỏ bị người người ganh ghét, hoàng đế có mắt như mù, hắn sẽ không bị trách oan, cũng sẽ không bị đày ra biên cương, không bị thổ phỉ tấn công, mất tích mấy mươi năm nay. Dù cho hoàng đế cảm thấy hối lỗi, phong nàng làm quý phi thì đã làm sao? Có đổi được mạng của hài tử nàng không?
Hoàng đế vẫn kinh hãi không dám cất tiếng, hắn nhìn thấy thái độ không muốn giúp đỡ của Vân Nhạc quốc, đã hiểu được, mình thực sự cùng đường rồi.
Hoàng hậu lúc bấy giờ mới từng bước từng bước tiến ngai vàng, từng món từng món trên người đều tháo xuống, rơi vương vãi trên mặt đất.
Nàng kinh tởm hắn, những gì hắn cho, nàng đều kinh tởm, cả ngôi vị hoàng hậu này cũng vậy.
“Bệ hạ, đến lúc ngài trả mạng lại cho ca ca ta rồi, ngài biết bao nhiêu năm nay, cùng ngài đồng giường cộng chẩm, ta buồn nôn thế nào không? Ngài phát hiện ta uống dược tránh thai, lén đổi thành dược dưỡng thân, nhưng ta vẫn mãi không hoài tự. Ngài biết tại sao không? Thật ra ta đã tự tay uống hết thang thuốc phá thai này đến thang thuốc phá thai khác. Ta kinh tởm ngài, ta cũng kinh tởm chính ta, càng kinh tởm những đứa nghiệt chủng đó. Ta muốn ngài nếm cảnh đoạn tử tuyệt tôn của gia tộc ta, muốn ngài thống khổ nhìn từng đứa từng đứa con của mình lìa đời.
Bệ hạ a bệ hạ, ngài ngu si đần độn như vậy? Ác độc cầm thú như vậy? Vậy mà cũng có tư cách ngồi trên ngai vàng sao? Ông trời a ông trời, ông có mắt sao, ông để cho một tên phế vật thế này gây họa nhân gian sao? Thế ca ca của ta, ca ca của ta phải làm sao, phải làm sao? Ngài nói đi! Ca ca ta phải làm sao?” Ai đòi lại công đạo cho y? Ai có thể cứu rỗi cuộc đời bất hạnh của y?
Tiếng hét vang vọng của Hoàng hậu ám ảnh đến tâm trí của từng người, như tiếng ai oán của ma quỷ bò ra từ địa ngục. Hoàng đế Nam Yên bị ngã từ trên long ỷ xuống, không ai đến đỡ hắn dậy, cũng không ai muốn.
Các hoàng tử của hắn có lẽ còn mong hắn chết nhanh một chút, để bọn họ tranh giành ngôi vị đâu.
Nhưng hoàng hậu chưa kịp vung tay lên, đã bị một đoạn tiễn vút đến, đâm phập vào tim.
Thập tứ hoàng tử tự nhốt mình trong cung điện nửa tháng nay, dẫn theo một đội tư binh khoảng năm ngàn người, gϊếŧ ra một đường máu tiến vào, kịp thời cứu giá hoàng đế.
Cuối cùng, cả nhà hoàng hậu mưu phản, những người tham gia đều bị chém đầu thị chúng, Thục quý phi bị giáng xuống hàng phi, phạt tự đóng cửa cung hối lỗi một năm. Đám dược nhân đều đã được Dung Ly và Viễn Chi giam lại, hoàng hậu bị trọng thương được bọn họ giành lại từ trên tay hoàng đế, lén để bọn Thanh Nghi dẫn đi Bạch Hạc tông môn xử lý.
Cả nhà Thượng thư mấy đời cũng chỉ còn có Thượng thư đại nhân cùng hoàng hậu, sau khi treo trên cổng thành đủ ba ngày, chỉ có Minh Nguyệt công chúa đến lãnh thi thể đi, cẩn thận mai táng trong núi.
Thắp cho những người đã khuất vài nén hương, Minh Nguyệt quay đầu lại hỏi Viễn Chi
“Mẫu … hậu …. bà … bà ấy ….”
Viễn Chi lắc đầu
“Bà ấy là dược vương, không thể cứu, nếu không sau này sẽ bị bọn tà tu lợi dụng, bọn ta dùng danh nghĩa tiên gia nhốt lại cũng chỉ để bà ấy được chết toàn thây, có lẽ, bà ấy cũng sắp không qua khỏi rồi!” Trên vai gánh bao nhiêu mạng người, làm sao có thể tiếp tục sống yên ổn được nữa?
Mộ phu nhân bất ngờ hỏi Minh Nguyệt
“Hài nhi ngoan, con không hận bà ấy sao?” Dẫu sao cũng là người quậy đục vũng nước hậu cung trăm năm nay, lại kiên quyết gả Minh Nguyệt cho một lão già đã chết hai đời vợ.
Minh Nguyệt lắc đầu nói
“Không … không phải” Bà ấy không phải.
Mộ Bích Tuyết thay Minh Nguyệt giải thích
“Bà ấy chưa từng hại qua Minh Nguyệt, bất quá cũng chỉ là vài lần răng đe, nếu không, bà ấy cũng đã không chấp nhận mối hôn sự này. Ban đầu, bà ấy muốn gả Minh Nguyệt đi là vì vị lão gia kia tuy chết hai đời thê tử nhưng trong nhà không có thϊếp thất, con cái đều đã trưởng thành, làm ăn đàng hoàng. Nửa năm sau sẽ rời khỏi kinh thành về quê, đến khi vị lão gia đó chết rồi thì tất cả của hồi môn đều là của Minh Nguyệt. Nếu một năm sau sẽ xảy ra binh biến, thì cũng xem như bảo hộ Minh Nguyệt tránh khỏi kiếp nạn. Chỉ không ngờ, thì ra nguyên do mọi thứ là như vậy” Cũng xem như một cố sự bi ai.
Mộ tướng lúc này mới lên tiếng
“Chẳng hay, thái tử điện hạ có dụng ý gì?” Mọi chuyện hôm nay tuy thoạt nhìn là việc riêng của Nam Yên quốc, nhưng đều do một tay ngài ấy góp gió nổi lửa, chắc chắn có âm mưu đằng sau.
Dung Ly bật cười đáp
“Bình Nam đại tướng quân quả nhiên tinh tường, cô chỉ là, giúp một số sự thật được phơi bày. Giúp kinh thành một năm sau không chịu cảnh máu chảy thành sông. Giúp hoàng hậu đối phó đúng người.”
Mộ tướng nghiêm chỉnh nói
“Giúp kinh thành một năm sau không máu chảy thành sông thì ta có thể hiểu, dẫu sau nếu đội quân dược nhân được hoàn thành thì sẽ đồ sát cả Nam Yên quốc này. Còn hai cái còn lại …”
Lão nhị nhà Mộ tướng nghi hoặc tiếp lời
“Ngài muốn mở đường cho ai sao?”
Dung Ly cảm khái gật đầu
“Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử, Mộ tiểu tướng đoán đúng rồi. Ngươi nghĩ xem, nếu đội quân dược nhân năm sau mới hoàn thành, mà người ngồi trên ngai vàng lúc đó không phải là vị hoàng đế này, mà là một vị minh quân khác, Thục quý phi và Hoàng hậu càng không có cơ hội để làm sáng tỏ chuyện năm xưa thì thế nào?”
“Ý ngài là vị minh quân kia là con trai đã mất tích của Thục quý phi, thập thất hoàng tử?” Mộ tiểu tướng bất ngờ “Thế thì Hoàng hậu sẽ không biết Thục quý phi từng có ơn với Cẩm Thư công tử, với mối thù của bà ta, sẽ đồ sát cả hoàng cung, như vậy thì mẹ con Thục quý phi phải đứng ra làm tấm khiên chắn đạn, dọn dẹp tội nghiệt mà hoàng đế làm ra năm xưa!”
“Nhưng mà” Mộ tiểu tướng tiếp tục “Sự việc hôm nay diễn ra, hoàng đế cũng biết Thục quý phi năm đó đã lén cứu Cẩm Thư công tử, bị phạt xuống hàm phi, thế thì con đường đoạt vị của thập thất hoàng tử này sẽ càng gian nan hơn!”
Viễn Chi thay Dung Ly hỏi ngược lại
“Mộ tiểu tướng, ngài thấy, hoàng đế có yêu Cẩm Thư công tử không?”
Lão nhị lắc đầu, nghiêm túc đáp
“Nếu chân tình yêu một người, sẽ không làm ra hành vi như vậy, đó chẳng qua chỉ là nỗi lòng chiếm đoạt ích kỷ mà thôi! Dùng mọi cách để có được, có được lại không trân trọng, mất đi rồi mới thấy hối tiếc!”
“Không sai!” Viễn Chi gật gù “Cái chúng ta cần là thứ gọi là mất đi rồi mới hối tiếc đó. Không cần biết hoàng đế yêu Cẩm Thư công tử hay không, nhưng hắn nghĩ rằng hắn yêu thảm Cẩm Thư công tử là được. Nay hắn đã khiến y nhà tan cửa nát, diệt tộc tuyệt hậu, hủy hoại cả đời y, hắn ít nhiều sẽ cảm thấy hối hận. Nhìn thấy cách hắn cưng chiều hoàng hậu sẽ hiểu. Thân là hoàng hậu, tự ý uống dược tránh thai cũng không truy cứu, chuyện hoang đường như gả công chúa cho một ông lão ngang tuổi tiên đế vẫn chấp thuận. Tuy tội tạo phản không thể tha, nhưng sự hối hận muốn bù đắp đó sẽ tiếp tục chuyển từ người hoàng hậu sang người Thục quý phi, bằng hữu kiêm ân nhân của Cẩm Thư công tử.
Hơn thế nữa, do hoàng thượng phạt oan thập thất hoàng tử, hắn mới gặp nạn mất tích trên đường ra biên cương. Thái độ của hoàng đế đối với Thục quý phi sẽ càng nhượng bộ hơn.”
“Ý ngài là nói, Thục quý phi lợi dụng cả hoàng hậu và Cẩm Thư công tử, tạo bước đệm cho con mình?” Mộ Bích Tuyết chen vào hỏi
“Không đâu” Viễn Chi lắc đầu “Hoàng hậu đã nhận ra ngay từ đầu rồi, nhưng bức huyết thư đó lại gửi gắm trên người Thục quý phi, chứng tỏ, đây cũng là ý của Cẩm Thư công tử.” Trước khi chết, để lại một tấm bùa bảo mệnh cho mẹ con Thục quý phi. Đến thời khắc quan trọng, có thể gợi lên nỗi ân hận của hoàng đế, ép hoàng đế nhượng bộ.
Mộ tướng lắc đầu cảm khái
“Thật là một người tài hoa bạc mệnh!”
Mộ Bích Tuyết chau mày thắc mắc
“Nhưng chuyện hôm nay, cuối cùng thập tứ hoàng tử được lợi nhiều nhất không phải sao?”
Nhị ca nàng vừa nghe xong đã lấy kiếm gõ lên đầu nàng một cái cốp vang dội, nhắc nhở
“Muội dẫn binh đánh trận mấy mươi năm với cái đầu thiển cận này đó hả? Hoàng tử được tự ý dưỡng tư binh sao? Hắn dẫn tư binh ra cứu giá đã trở thành một nước cờ sai không thể vãn hồi. Hiện tại nổi bật như vậy, về sau càng khó sống, hiểu chưa?”
Viễn Chi thấy thế mới cười cười đáp
“Có lẽ hắn nghĩ hai canh giờ đã đủ để hoàng đế lìa đời rồi đi!” Thật khổ cực cho hắn chớp đúng thời cơ, tập hợp binh mã thần tốc, chờ sau khi đại loạn xảy ra được hai canh giờ mới dẫn binh xông vào, nhưng hoàng đế và các hoàng tử khác vẫn còn sống trơ trơ ra.
Một nước cờ sai, thua cả một ván cờ!
“Chỉ mong vị thập thất hoàng tử này là một vị minh quân như ngài nói!” Mộ tướng thở dài.
Dung Ly cười cười không nói, chuyện này người có kinh nghiệm nhiều nhất là Dung Lạc đi! Mấy tháng sau khi Mộ Bích Tuyết qua đời, Dung Lạc buồn bực chuyện tỷ muội tâm giao bỗng dưng chết trận, còn vị tân nhiệm hoàng đế kia thì như chó điên cắn hoài không nhả, tiến công Vân Nhạc không biết mệt, bị Dung Lạc đánh te tua tơi tả nhưng vẫn ương ngạnh đóng quân ở biên cương chờ ăn đánh. Bọn họ đánh nhau đánh mấy mươi năm, đánh đến tướng sĩ hai bên khi ra trận đều chỉ đứng một chỗ đặt cược xem lần này hoàng đế Nam Yên sẽ bị Dung Lạc công chúa đánh nằm giường bao nhiêu ngày.
Cũng xem như bằng hữu tốt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất