Chương 101
Ở căn phòng tổng chỉ huy có hai người đàn ông cũng đang thảo luận về vấn đề này. Người đàn ông cao gầy chống một tay lên bàn, tay vân vê chén trà, tuỳ ý hỏi:
"Anh nghĩ thế nào?"
"Em muốn nói về chuyện Trịnh Thành Bắc sắp có con?" Người lên tiếng rất đẹp trai, cũng rất quen thuộc, là Hàn Viễn, quân chủ quốc gia Liệp hoả, hắn đâu có bận rộn hay chật vật như lời bên ngoài đồn đại, vẻ mặt bình tĩnh thong dong không phải giả vờ.
"Còn chuyện nào nữa." Người đàn ông cao gầy là Thất Huyền, gã hơi nhăn mi. "Cậu ta thật may mắn. Mới hai sáu tuổi, tương lai xán lạn, có bạn trai giờ còn có cả con nữa."
"Em ghen tị à?" Hàn Viễn nghe thấy trong giọng nói của bạn đời có một tia hâm mộ, bọn họ lấy nhau mười năm rồi mà vẫn chưa thể có con. Nghĩ đến đây hắn hơi hối lỗi, nhẹ giọng an ủi. "A Huyền, rồi chúng ta sẽ có, em hãy tự tin lên."
Thất Huyền tính tình khá lạnh lùng, dường như gã ít khi mất thời gian vào mấy chuyện tình cảm, chỉ hơi cảm khái chút rồi nói:
"Em đã vận dụng tay chân bên chính phủ để tra nhưng vẫn không tìm ra lai lịch người tên Tương Vũ này. Hắn lấy quốc tịch quốc gia Thanh Long, em cho người hỏi thăm mã số thì chỉ hiển thị thông số qua loa."
"Sao em lại có ý định đi tra xét người này?" Hàn Viễn bất ngờ. "Hắn ta không phải là thủ thư của Học Viện Liên Minh à?"
"Thủ thư mới nhận chức được bốn tháng." Thất Huyền nói. "Trịnh Thành Bắc quá quan trọng trong kế hoạch của anh, em sợ mấy người xung quanh cậu ta sẽ gây ảnh hưởng đến kết quả. Trịnh Thành Huy kia bị nuôi đến vô hại, khống chế quá dễ, còn Tương Vũ này nói thật em không nhìn thấu."
Hàn Viễn gật đầu. Tuỳ tiện nói:
"Em nói vậy tôi sẽ chú ý, nếu mà cảm thấy vướng chân vướng tay thì giải quyết đi là xong."
"Anh không sợ Trịnh Thành Bắc kia chống đối à?"
Hàn Viễn bật cười. "Con người mà, đôi khi cuộc đời cũng phải trải qua đôi chút biến cố, như vậy mới trưởng thành được."
Thất Huyền cũng cười theo. Người đàn ông của gã rất tham vọng, mười năm trước gã đã biết, thế nhưng gã tình nguyện làm quân cờ để hắn thực hiện kế hoạch.
Hi vọng tương lai ngày càng tươi sáng hơn.
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ không hề biết mọi người nói gì về mình, hai người bọn họ bình yên về tới nhà.
Vừa bước xuống xe huyền phù Tương Vũ đã cảm thấy không khí hình như tinh khiết hơn trước. Không rõ đó là tác dụng của việc nâng cấp hay chất lượng môi trường tăng lên mà hắn còn cảm nhận được một chút linh khí nhàn nhạt.
Phải biết là từ khi thế giới thay đổi, mấy thứ linh khí này cũng dần biến mất.
Hai cây Hi Lam mới có mấy ngày không nhìn thấy đã mọc thêm hai cái lá, trông vô cùng tươi tốt, hiển nhiên là được chăm sóc kỹ lưỡng.
Trịnh Thành Huy không có nhà, có vẻ đã đi học, Trịnh Thành Bắc muốn Tương Vũ trước hết nghỉ ngơi đã, hắn lại lắc đầu:
"Tôi cảm thấy mình đúng là đã thăng cấp, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng đã."
Nói xong hắn cũng không tránh đi, ngồi nguyên trên giường khoanh chân lại bắt đầu vận hành tâm pháp.
Trịnh Thành Bắc ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tương Vũ lẩm bẩm liên tục. Linh văn từ miệng bắt đầu bay ra, cả người cũng phát sáng, hắn bắt đầu ngưng tụ linh nguyên. Đây là cách sư phụ từng dạy, tu tiên giả mới bắt đầu chập chững tu luyện như Tương Vũ cùng lắm chỉ ngưng tụ ra ba giọt linh nguyên, nếu đột phá Tiên thiên chính tức thành tu sĩ thì có thể ngưng tụ ra năm giọt linh nguyên. Đến chừng nào ngưng tụ đủ mười giọt thì linh lực trong người sẽ hoá lỏng, từ đó tiến vào cảnh giới Trúc cơ.
Nghe đồn cảnh giới này có thể dời núi lấp biển, vũ khí sinh học bình thường không thể làm tổn hại đến da thịt. Tương Vũ nghe sư phụ nói thế giới này cũng có một vài tu tiên giả nhưng chưa ai đạt đến cảnh giới Trúc cơ. Sư phụ hắn ngày xưa cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên thiên.
Hắn tập trung ngưng tụ, linh lực nhẹ nhàng từ kinh mạch thoáng đãng xoay vòng vòng rồi hoá thành một giọt linh nguyên xanh dương rơi xuống đan điền, trong đây chứa vô số đạo vận vờn quanh. Hắn không ngừng lại mà tiếp tục ngưng tụ, một giọt tiếp một giọt. Đến lúc trán lấm tấm mồ hôi, linh lực trong kinh mạch khô kiệt hắn mới ngừng lại.
Cúi xuống nhìn chằm chằm vào đan điền, ở đó có sáu giọt linh nguyên màu xanh dương xinh đẹp nằm an yên. Tương Vũ hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Chắc chắn một thế lực thần kỳ nào đó giúp hắn có thể ngưng tụ được sáu giọt linh nguyên, phải biết bình thường hắn có dùng hết sức cũng chỉ đạt được tối đa hai viên.
Hai viên với sáu viên, chênh lệch hẳn một cảnh giới, chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Ngủ một giấc thăng cấp lên cảnh giới Tiên thiên. Chuyện tốt tự dưng va vào người làm Tương Vũ không bình tĩnh nổi, hắn nhảy bật lên bám vào tay áo Trịnh Thành Bắc:
"Trịnh Thành Bắc, tôi thăng cấp. Ha ha không ngờ ngủ có một giấc đã thăng cấp, đúng là tu lâu cũng không bằng trời độ.
"Một giấc đâu." Trịnh Thành Bắc nghiêm túc sửa lại. "Anh đã ngủ một tuần liền."
Tương Vũ nghe vậy giật mình, thử ngó qua quang não, cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Con mẹ nó từ hôm vào trận yểm đến nay đã mười một ngày rồi. Hắn bất tỉnh từng đó ngày. Hơn nữa hắn nhớ mình xin phép nghỉ với thầy hiệu trưởng có ba ngày. Kiểu này biết giải thích ra sao.
Trong mười một ngày đó có chuyện gì xảy ra?
Tương Vũ ngẫm nghĩ rồi quyết định kể lại mọi chuyện với Trịnh Thành Bắc, anh chăm chú lắng nghe, đến lúc xong xuôi mới hỏi.
"Như vậy là sau khi phá xong cái Quang minh trận gì đó kia, một quầng sáng từ đó bắn ra đánh anh ngất xỉu, mà còn là ngay ngày đầu tiên vào trận yểm?"
Tương Vũ gật đầu. "Là Quang Minh huyễn trận pháp. Nó thường dùng để trấn áp, trận pháp bình thường thôi, chủ yếu là thứ kia kìa, chẳng biết nó là thứ gì?"
Sự chú ý của Trịnh Thành Bắc hiển nhiên lại va vào thứ khác:
"Anh nằm viện hết năm ngày, còn lại sáu ngày trước đó không ăn không uống, thế lực nào đã giúp anh sống sót không bị chết đói?"
Tuy tu tiên giả cao cấp không cần ăn uống, hay còn gọi là tích cốc, nhưng với tu vi của Tương Vũ thì không ăn vài ngày cơ thể sẽ kiệt sức.
"Cái này tôi cần phải đến đó mới kiểm tra được."
Trịnh Thành Bắc quan sát thấy sắc mặt Tương Vũ không có vấn đề gì thì khá yên tâm. "Thôi bỏ qua đi, miễn là không ảnh hưởng tới cơ thể. Hôm nào khoẻ rồi em với anh đến đó xem thế nào."
Tương Vũ phấn khích: "Không bỏ qua được, tôi đã phấn đấu để đạt cảnh giới Tiên thiên này rất lâu rồi, nếu ở đó có cách thì sau này vấn đề tu luyện sẽ đơn giản hơn nhiều."
Trịnh Thành Bắc trầm tư, sau đó bỗng dưng vươn tay siết chặt Tương Vũ vào lòng:
"Tương Vũ, nếu sau này anh trở nên thật mạnh, anh phải chờ em nhé, em nhất định sẽ cố gắng sánh vai bên anh, đừng bỏ rơi em."
Nếu là trước kia, Tương Vũ nhất định sẽ cho Trịnh Thành Bắc một lời hứa hẹn, nhưng mà giờ đây hắn lại có một mong muốn khác. Hắn không cam lòng những ngày hạnh phúc thế này sẽ kết thúc ngắn ngủi. Sau này hai người bọn họ còn có bé con là một gia đình, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình.
Trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hắn hỏi:
"Trịnh Thành Bắc, cậu nghĩ thế nào về tu tiên?"
Trịnh Thành Bắc không thể ngờ Tương Vũ lại hỏi vấn đề này, hắn trả lời ngay lập tức: "Thấy hơi huyền ảo và mông lung, nhưng không thể phủ nhận là anh rất giỏi."
"Vậy cậu có hứng thú tu tiên không?"
"Em?" Tương Vũ hỏi vậy, Trịnh Thành Bắc lập tức hiểu hắn có ý gì. Anh hơi rũ mắt. "Em nhớ anh từng nói chỉ những người có duyên mới hấp thu được linh khí, dù em có hứng thú thì sao chứ. Mấy thứ bùa chú của anh em còn chẳng dùng được nữa là."
"Lúc trước tôi cũng nghĩ vậy." Tương Vũ hào hứng nói. "Nhưng sau khi biết được gia phả tổ tông của cậu thì tôi đã đổi ý. Gia tộc của cậu từ xưa đã có tài chế thuốc, chắc chắn cũng có liên quan đến giới tu tiên, hơn nữa hai anh em cậu cả người tràn trề dương khí, đây là do ảnh hưởng từ pháp khí tổ tông cố ý để lại. Cái gì cũng phải thử mới biết được, cứ để tôi tìm hiểu trước đã, chắc chắn sẽ có cách để cậu tu luyện."
"Nhưng mà..."
Thấy Trịnh Thành Bắc còn do dự, Tương Vũ liền nói: "Chỉ cần đạt được cảnh giới Tiên thiên giống tôi, tuổi thọ ít nhất sẽ tăng lên gấp năm lần. Chẳng lẽ cậu không muốn sống cùng tôi mãi hay sao?"
"Hơn nữa sau này sinh bé con ra rồi, thể chất của nó chắc sẽ giống tôi tám phần, cậu nghĩ xem sau này nó cũng tu luyện, cậu sẽ làm sao?"
Tương Vũ bắt đầu dụ dỗ, hắn vẽ ra viễn cảnh tươi sáng trong tương lai cho Trịnh Thành Bắc xem, đến mức anh sắp sửa bị tẩy não suýt nữa thì gật đầu, nhưng mà phút trót anh vẫn kịp dừng lại.
"Trước tiên em phải thử đã, em sợ hi vọng quá nhiều thì thất vọng thật sâu, trước tiên phải chắc chắn là em có thể tu luyện."
Tương Vũ cũng biết điểm dừng, liền bỏ qua vấn đề này.
"Được, không bàn nữa, bây giờ tôi đói rồi cậu đi nấu cơm cho tôi ăn được không?"
Trịnh Thành Bắc gật đầu, hôn một cái lên chóp mũi Tương Vũ:
"Vậy anh nằm đây nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị thức ăn nhanh thôi."
Đuổi Trịnh Thành Bắc đi rồi Tương Vũ liền ngã người xuống giường. Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, hắn cần phải chỉnh đốn lại một chút đã.
Sờ sờ xuống bụng, nơi ấy vẫn bằng phẳng, hắn phóng mắt âm dương nhìn chằm chằm vào hạt đậu trong đó, do dự một chút lại đưa linh khí vào, hạt đậu rung rung lên như đang vui sướng.
Thật kỳ diệu, hắn sắp có đứa con của mình.
"Anh nghĩ thế nào?"
"Em muốn nói về chuyện Trịnh Thành Bắc sắp có con?" Người lên tiếng rất đẹp trai, cũng rất quen thuộc, là Hàn Viễn, quân chủ quốc gia Liệp hoả, hắn đâu có bận rộn hay chật vật như lời bên ngoài đồn đại, vẻ mặt bình tĩnh thong dong không phải giả vờ.
"Còn chuyện nào nữa." Người đàn ông cao gầy là Thất Huyền, gã hơi nhăn mi. "Cậu ta thật may mắn. Mới hai sáu tuổi, tương lai xán lạn, có bạn trai giờ còn có cả con nữa."
"Em ghen tị à?" Hàn Viễn nghe thấy trong giọng nói của bạn đời có một tia hâm mộ, bọn họ lấy nhau mười năm rồi mà vẫn chưa thể có con. Nghĩ đến đây hắn hơi hối lỗi, nhẹ giọng an ủi. "A Huyền, rồi chúng ta sẽ có, em hãy tự tin lên."
Thất Huyền tính tình khá lạnh lùng, dường như gã ít khi mất thời gian vào mấy chuyện tình cảm, chỉ hơi cảm khái chút rồi nói:
"Em đã vận dụng tay chân bên chính phủ để tra nhưng vẫn không tìm ra lai lịch người tên Tương Vũ này. Hắn lấy quốc tịch quốc gia Thanh Long, em cho người hỏi thăm mã số thì chỉ hiển thị thông số qua loa."
"Sao em lại có ý định đi tra xét người này?" Hàn Viễn bất ngờ. "Hắn ta không phải là thủ thư của Học Viện Liên Minh à?"
"Thủ thư mới nhận chức được bốn tháng." Thất Huyền nói. "Trịnh Thành Bắc quá quan trọng trong kế hoạch của anh, em sợ mấy người xung quanh cậu ta sẽ gây ảnh hưởng đến kết quả. Trịnh Thành Huy kia bị nuôi đến vô hại, khống chế quá dễ, còn Tương Vũ này nói thật em không nhìn thấu."
Hàn Viễn gật đầu. Tuỳ tiện nói:
"Em nói vậy tôi sẽ chú ý, nếu mà cảm thấy vướng chân vướng tay thì giải quyết đi là xong."
"Anh không sợ Trịnh Thành Bắc kia chống đối à?"
Hàn Viễn bật cười. "Con người mà, đôi khi cuộc đời cũng phải trải qua đôi chút biến cố, như vậy mới trưởng thành được."
Thất Huyền cũng cười theo. Người đàn ông của gã rất tham vọng, mười năm trước gã đã biết, thế nhưng gã tình nguyện làm quân cờ để hắn thực hiện kế hoạch.
Hi vọng tương lai ngày càng tươi sáng hơn.
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ không hề biết mọi người nói gì về mình, hai người bọn họ bình yên về tới nhà.
Vừa bước xuống xe huyền phù Tương Vũ đã cảm thấy không khí hình như tinh khiết hơn trước. Không rõ đó là tác dụng của việc nâng cấp hay chất lượng môi trường tăng lên mà hắn còn cảm nhận được một chút linh khí nhàn nhạt.
Phải biết là từ khi thế giới thay đổi, mấy thứ linh khí này cũng dần biến mất.
Hai cây Hi Lam mới có mấy ngày không nhìn thấy đã mọc thêm hai cái lá, trông vô cùng tươi tốt, hiển nhiên là được chăm sóc kỹ lưỡng.
Trịnh Thành Huy không có nhà, có vẻ đã đi học, Trịnh Thành Bắc muốn Tương Vũ trước hết nghỉ ngơi đã, hắn lại lắc đầu:
"Tôi cảm thấy mình đúng là đã thăng cấp, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng đã."
Nói xong hắn cũng không tránh đi, ngồi nguyên trên giường khoanh chân lại bắt đầu vận hành tâm pháp.
Trịnh Thành Bắc ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tương Vũ lẩm bẩm liên tục. Linh văn từ miệng bắt đầu bay ra, cả người cũng phát sáng, hắn bắt đầu ngưng tụ linh nguyên. Đây là cách sư phụ từng dạy, tu tiên giả mới bắt đầu chập chững tu luyện như Tương Vũ cùng lắm chỉ ngưng tụ ra ba giọt linh nguyên, nếu đột phá Tiên thiên chính tức thành tu sĩ thì có thể ngưng tụ ra năm giọt linh nguyên. Đến chừng nào ngưng tụ đủ mười giọt thì linh lực trong người sẽ hoá lỏng, từ đó tiến vào cảnh giới Trúc cơ.
Nghe đồn cảnh giới này có thể dời núi lấp biển, vũ khí sinh học bình thường không thể làm tổn hại đến da thịt. Tương Vũ nghe sư phụ nói thế giới này cũng có một vài tu tiên giả nhưng chưa ai đạt đến cảnh giới Trúc cơ. Sư phụ hắn ngày xưa cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên thiên.
Hắn tập trung ngưng tụ, linh lực nhẹ nhàng từ kinh mạch thoáng đãng xoay vòng vòng rồi hoá thành một giọt linh nguyên xanh dương rơi xuống đan điền, trong đây chứa vô số đạo vận vờn quanh. Hắn không ngừng lại mà tiếp tục ngưng tụ, một giọt tiếp một giọt. Đến lúc trán lấm tấm mồ hôi, linh lực trong kinh mạch khô kiệt hắn mới ngừng lại.
Cúi xuống nhìn chằm chằm vào đan điền, ở đó có sáu giọt linh nguyên màu xanh dương xinh đẹp nằm an yên. Tương Vũ hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Chắc chắn một thế lực thần kỳ nào đó giúp hắn có thể ngưng tụ được sáu giọt linh nguyên, phải biết bình thường hắn có dùng hết sức cũng chỉ đạt được tối đa hai viên.
Hai viên với sáu viên, chênh lệch hẳn một cảnh giới, chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Ngủ một giấc thăng cấp lên cảnh giới Tiên thiên. Chuyện tốt tự dưng va vào người làm Tương Vũ không bình tĩnh nổi, hắn nhảy bật lên bám vào tay áo Trịnh Thành Bắc:
"Trịnh Thành Bắc, tôi thăng cấp. Ha ha không ngờ ngủ có một giấc đã thăng cấp, đúng là tu lâu cũng không bằng trời độ.
"Một giấc đâu." Trịnh Thành Bắc nghiêm túc sửa lại. "Anh đã ngủ một tuần liền."
Tương Vũ nghe vậy giật mình, thử ngó qua quang não, cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Con mẹ nó từ hôm vào trận yểm đến nay đã mười một ngày rồi. Hắn bất tỉnh từng đó ngày. Hơn nữa hắn nhớ mình xin phép nghỉ với thầy hiệu trưởng có ba ngày. Kiểu này biết giải thích ra sao.
Trong mười một ngày đó có chuyện gì xảy ra?
Tương Vũ ngẫm nghĩ rồi quyết định kể lại mọi chuyện với Trịnh Thành Bắc, anh chăm chú lắng nghe, đến lúc xong xuôi mới hỏi.
"Như vậy là sau khi phá xong cái Quang minh trận gì đó kia, một quầng sáng từ đó bắn ra đánh anh ngất xỉu, mà còn là ngay ngày đầu tiên vào trận yểm?"
Tương Vũ gật đầu. "Là Quang Minh huyễn trận pháp. Nó thường dùng để trấn áp, trận pháp bình thường thôi, chủ yếu là thứ kia kìa, chẳng biết nó là thứ gì?"
Sự chú ý của Trịnh Thành Bắc hiển nhiên lại va vào thứ khác:
"Anh nằm viện hết năm ngày, còn lại sáu ngày trước đó không ăn không uống, thế lực nào đã giúp anh sống sót không bị chết đói?"
Tuy tu tiên giả cao cấp không cần ăn uống, hay còn gọi là tích cốc, nhưng với tu vi của Tương Vũ thì không ăn vài ngày cơ thể sẽ kiệt sức.
"Cái này tôi cần phải đến đó mới kiểm tra được."
Trịnh Thành Bắc quan sát thấy sắc mặt Tương Vũ không có vấn đề gì thì khá yên tâm. "Thôi bỏ qua đi, miễn là không ảnh hưởng tới cơ thể. Hôm nào khoẻ rồi em với anh đến đó xem thế nào."
Tương Vũ phấn khích: "Không bỏ qua được, tôi đã phấn đấu để đạt cảnh giới Tiên thiên này rất lâu rồi, nếu ở đó có cách thì sau này vấn đề tu luyện sẽ đơn giản hơn nhiều."
Trịnh Thành Bắc trầm tư, sau đó bỗng dưng vươn tay siết chặt Tương Vũ vào lòng:
"Tương Vũ, nếu sau này anh trở nên thật mạnh, anh phải chờ em nhé, em nhất định sẽ cố gắng sánh vai bên anh, đừng bỏ rơi em."
Nếu là trước kia, Tương Vũ nhất định sẽ cho Trịnh Thành Bắc một lời hứa hẹn, nhưng mà giờ đây hắn lại có một mong muốn khác. Hắn không cam lòng những ngày hạnh phúc thế này sẽ kết thúc ngắn ngủi. Sau này hai người bọn họ còn có bé con là một gia đình, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình.
Trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hắn hỏi:
"Trịnh Thành Bắc, cậu nghĩ thế nào về tu tiên?"
Trịnh Thành Bắc không thể ngờ Tương Vũ lại hỏi vấn đề này, hắn trả lời ngay lập tức: "Thấy hơi huyền ảo và mông lung, nhưng không thể phủ nhận là anh rất giỏi."
"Vậy cậu có hứng thú tu tiên không?"
"Em?" Tương Vũ hỏi vậy, Trịnh Thành Bắc lập tức hiểu hắn có ý gì. Anh hơi rũ mắt. "Em nhớ anh từng nói chỉ những người có duyên mới hấp thu được linh khí, dù em có hứng thú thì sao chứ. Mấy thứ bùa chú của anh em còn chẳng dùng được nữa là."
"Lúc trước tôi cũng nghĩ vậy." Tương Vũ hào hứng nói. "Nhưng sau khi biết được gia phả tổ tông của cậu thì tôi đã đổi ý. Gia tộc của cậu từ xưa đã có tài chế thuốc, chắc chắn cũng có liên quan đến giới tu tiên, hơn nữa hai anh em cậu cả người tràn trề dương khí, đây là do ảnh hưởng từ pháp khí tổ tông cố ý để lại. Cái gì cũng phải thử mới biết được, cứ để tôi tìm hiểu trước đã, chắc chắn sẽ có cách để cậu tu luyện."
"Nhưng mà..."
Thấy Trịnh Thành Bắc còn do dự, Tương Vũ liền nói: "Chỉ cần đạt được cảnh giới Tiên thiên giống tôi, tuổi thọ ít nhất sẽ tăng lên gấp năm lần. Chẳng lẽ cậu không muốn sống cùng tôi mãi hay sao?"
"Hơn nữa sau này sinh bé con ra rồi, thể chất của nó chắc sẽ giống tôi tám phần, cậu nghĩ xem sau này nó cũng tu luyện, cậu sẽ làm sao?"
Tương Vũ bắt đầu dụ dỗ, hắn vẽ ra viễn cảnh tươi sáng trong tương lai cho Trịnh Thành Bắc xem, đến mức anh sắp sửa bị tẩy não suýt nữa thì gật đầu, nhưng mà phút trót anh vẫn kịp dừng lại.
"Trước tiên em phải thử đã, em sợ hi vọng quá nhiều thì thất vọng thật sâu, trước tiên phải chắc chắn là em có thể tu luyện."
Tương Vũ cũng biết điểm dừng, liền bỏ qua vấn đề này.
"Được, không bàn nữa, bây giờ tôi đói rồi cậu đi nấu cơm cho tôi ăn được không?"
Trịnh Thành Bắc gật đầu, hôn một cái lên chóp mũi Tương Vũ:
"Vậy anh nằm đây nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị thức ăn nhanh thôi."
Đuổi Trịnh Thành Bắc đi rồi Tương Vũ liền ngã người xuống giường. Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, hắn cần phải chỉnh đốn lại một chút đã.
Sờ sờ xuống bụng, nơi ấy vẫn bằng phẳng, hắn phóng mắt âm dương nhìn chằm chằm vào hạt đậu trong đó, do dự một chút lại đưa linh khí vào, hạt đậu rung rung lên như đang vui sướng.
Thật kỳ diệu, hắn sắp có đứa con của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất