Chương 42: Giận hờn
Vỏ với nhân sủi cảo quá nhiều, hai người gói mãi mới xong. Trịnh Thành Huy xếp hai phần ba chỗ đó vào từng hộp nhỏ một sau đó đem chỗ còn lại đi luộc. Tương Vũ xong việc rửa tay sạch sẽ ngồi vắt chân cạnh bàn mở quang não ra xem tin tức.
Việc lên diễn đàn nhờ người làm bạn nhảy cũng không hiếm, Triệu Lam cũng từng đề cập với hắn một lần rồi. Nghĩ ngợi làm sao Tương Vũ thấy khá động tâm.
Việc gì phải nhờ ai, cứ lên diễn đàn thuê một cô gái hiền lành là xong.
Nhìn thấy Trịnh Thành Huy đang lúi húi quay lưng lại hướng này, Tương Vũ mở màn hình 3D của diễn đàn ra, lướt một vòng.
Ngay đầu trang vẫn là mấy bài viết có tên Tương Vũ, nhưng mà mấy tiêu đề làm hắn cạn lời.
Hắn thử bấm vào một bài, tình cờ làm sao lại đúng là bài Trịnh Thành Bắc đội nón xanh kia.
Qua loa đọc bài, Tương Vũ lướt ngay xuống phần bình luận, đọc thấy giang cư mận bàn luận về mình toàn mấy thứ loạn thất bát tao, thậm chí nói xấu khá nhiều. Hắn cũng mặc kệ. Trên mạng toàn mấy tin như vậy, dân tình rảnh rỗi chỉ đi bình luận dạo, có khi còn chẳng để trong lòng.
Hắn mà để bụng mấy lời này thì chắc tức chết từ lâu rồi.
Thấy hơi khát nước, hắn tiện tay cầm cốc trà Trịnh Thành Huy vừa pha đưa lên miệng uống, tay vẫn kéo không dừng, bỗng hắn đọc được một bình luận làm mém ném cốc nước xuống đất.
Bình luận của Trịnh Thành Bắc.
Cái tên đần này, thời buổi này còn ai dùng tài khoản thật vào diễn đàn liên minh để bình luận nữa chứ? Nhưng mà nhìn giọng điệu này, Tương Vũ lại tưởng tượng ra khuôn mặt đang cố chấp và nghiêm túc khi đang gõ chữ.
Tự dưng hắn lại thấy cậu ta có hơi đáng yêu.
Bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, Tương Vũ vội lắc đầu hòng đánh bay hình ảnh người nào đó. Chẳng qua lúc nãy đọc quá nhập tâm, hắn không biết chính chủ đã về từ lúc nào, đang đứng ngay trước cửa nhìn mình.
Tương Vũ vừa ngẩng đầu lên, bị giật mình không nhẹ, hắn hốt hoảng che ngực, đang định mở miệng chất vấn thì Trịnh Thành Bắc đã nói trước.
"Anh sang đây làm gì?"
Trịnh Thành Bắc làm xong nhiệm vụ lại đưa Tiến Phương về tổng bộ rồi dùng hết tốc lực phóng về nhà. Vừa vào đến cổng đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Em trai mình đang nấu cơm, người đàn ông này thong thả ngồi uống trà, khói bếp kèm theo hương thơm bốc lên thơm phức, nhìn viễn cảnh êm đềm này anh cảm thấy hơi ghen tị.
Anh đi làm hết hơi, còn hai người bọn họ ở nhà vui vui vẻ vẻ bên nhau. Có khi cũng chẳng tính toán anh vào bữa ăn đâu.
Tương Vũ cau mày, nghe thấy giọng nói đầy bài xích thế này tự dưng tâm trạng trầm xuống, hắn nghĩ ngợi sao đứng phắt dậy đi thẳng, không thèm trả lời câu hỏi của Trịnh Thành Bắc.
Mẹ kiếp, tuy mặt hắn dày thật đấy nhưng cũng không đến mức phải bám lấy người ta mà ăn chực.
Hắn nuốt hết đám nước bọt đang nghèn nghẹn nơi cổ họng, lúc đi qua người Trịnh Thành Bắc còn cố tình bước thật nhanh.
Tên đần này có gì mà dễ thương chứ, hắn bị mù rồi!
Trịnh Thành Bắc sững sờ đứng nguyên ở đó, mùi hương cây cỏ thơm mát còn quanh quẩn nơi không khí. Trịnh Thành Huy đang đứng bếp quay ra thấy anh trai mình, còn chưa kịp vui mừng thì thấy Tương Vũ đã đi đến cổng, cậu ngơ ngác hỏi.
"Anh hai, anh Tương Vũ đi đâu vậy?"
"Ai biết." Một nỗi phiền muộn dâng lên trong lòng Trịnh Thành Bắc, anh biết mình hơi lỗ mãng, nhưng người ta đã đi rồi thì cũng thôi, bèn hạ giọng hỏi Trịnh Thành Huy. "Anh ta sang đây làm gì vậy?"
Nghe giọng nói không mặn không nhạt của anh trai, Trịnh Thành Huy nhăn mặt lại:
"Trời ơi anh hai, em hết hơi mới mời được người về ăn cơm đấy. Em gửi bài anh đã đọc chưa? Anh không cảm thấy nguy cơ gì hết à?"
Về căn bản Trịnh Thành Huy cũng không nghĩ đến Tương Vũ sẽ giận dỗi đi về, chỉ nghĩ anh ra ngoài có việc gì đó, lại quay về với nồi sủi cảo, lẩm bẩm trong miệng.
"Anh mà không mời người ta nhanh là tên Hàn Phi kia mời mất, lúc đó vợ chạy mất rồi anh có hối cũng không kịp."
Trịnh Thành Huy nói thầm nhưng mà thính giác của dị năng giả đâu có tầm thường, anh ngẩng đầu lên hỏi lại:
"Em nói cái gì? Ai là vợ ai?"
Em đâu có nói gì." Trịnh Thành Huy nhanh chóng trốn tránh. "Thôi anh đi tắm rồi còn ăn cơm, muộn rồi."
"Đừng có mỗi ngày lên cái diễn đàn gì đó xem mấy bài viết vớ vẩn, lo mà học đi."
Trịnh Thành Huy gật đầu lia lịa: "Vâng vâng em biết rồi. Anh đi tắm đi."
Trịnh Thành Bắc hơi phiền muộn, anh quay lại nhìn về phía cổng không một bóng người. Lúc nãy giọng anh đúng là có hơi nặng nề, anh ta không vì thế mà đi về đấy chứ? Nhỏ mọn vậy?
Đến lúc tắm rửa thay quần áo xong hết ra ngoài thấy Trịnh Thành Huy đang ngồi ngẩn người bên cạnh bàn, vừa thấy anh đã hốt hoảng hỏi:
"Anh hai, hình như anh Tương Vũ giận em rồi, em gọi không nghe, sang nhà thấy khoá cửa, không liên lạc được."
"Vậy ăn cơm thôi." Trịnh Thành Bắc thản nhiên ngồi xuống bàn, thấy trên đó để ba cái bát và ba đôi đũa, trong lòng hơi hối hận nhưng vẫn cứng miệng. "Người ta không muốn ăn em đợi làm gì?"
"Vâng em biết rồi."
Trịnh Thành Huy nhận ra ngay tâm trạng anh trai mình không tốt, cậu cảm thấy lý do đúng là vì bài viết ngày hôm nay. Cậu không miễn cưỡng nữa, định bụng tí ăn xong sẽ mang sủi cảo vừa nãy gói cho Tương Vũ.
Mấy cái sủi cảo trên đĩa lúc này hơi méo mó, đa phần là sản phẩm của Tương Vũ lúc đầu, Trịnh Thành Huy mang những cái đẹp cất đi còn đem luộc mấy cái này trước. Lúc Trịnh Thành Bắc gắp, miếng sủi cảo còn lòi cả nhân ra ngoài. Anh hơi khựng lại nhìn chăm chú vào vật thể méo xẹo giữa đôi đũa.
Chưa kịp nói gì Trịnh Thành Huy đã khoe: "Anh Tương Vũ gói đấy, lúc đầu anh ấy luống cuống nên gói hỏng, nhưng về sau gói cũng đẹp lắm. Mấy cái này trông xấu vậy thôi không hề ảnh hưởng đến mùi vị đâu."
"Vậy à."
Trịnh Thành Bắc ngẩn người, thử cắn một miếng sủi cảo, thơm thơm mềm mềm, vị rất dễ ăn, nghĩ đến người kia không biết bây giờ đang ở đâu, anh hơi phiền muộn.
Đã thế Trịnh Thành Huy còn liên tục lải nhải bên tai, "Anh Tương Vũ đi đâu không biết, anh ấy thích ăn món này lắm, lúc nãy còn trông mong mãi cơ."
Trịnh Thành Bắc vốn định nói hình như chính anh làm hắn giận bỏ về, nhưng nghĩ không thoả đáng lại im lặng.
Ăn được hai miếng mà không vào, Trịnh Thành Bắc đứng bật dậy nói qua loa với Trịnh Thành Huy:
"Em ăn trước đi, anh ra đây có việc."
Miệng Trịnh Thành Huy còn ngậm miếng sủi cảo, cậu lúng búng nói: "Anh i âu?"
"Đừng hỏi nhiều. Mau ăn đi." Trịnh Thành Bắc nói xong lập tức đi ra ngoài.
Đi được một đoạn anh lại quay về xách hộp sủi cảo chưa nấu kia lên, không buồn nghe tiếng gọi của em trai.
Không phải anh muốn xin lỗi Tương Vũ kia đâu, chẳng qua anh thấy hắn đã có lòng gói sủi cảo mà không được ăn thì hơi tội nghiệp. Đúng. Anh chỉ hơi tội nghiệp hắn mà thôi.
Hít sâu một hơi, Trịnh Thành Bắc hạ quyết tâm đi tìm Tương Vũ, chỉ tiếc nhà hắn đúng là đang khoá cửa.
Thật ra từ bữa hắn chuyển tới đến giờ, anh còn chưa từng bước vào căn nhà này lần nào, nhóc Huy nhắc mấy lần nhưng anh không có cớ gì để sang.
Mở quang não lên, anh thử nhắn một tin vào dãy số Tương Vũ cho để chuyển tiền lần trước.
Trịnh Thành Bắc: "Anh đang ở đâu?"
Đợi một lúc mà quang não không hề có động tĩnh, anh cắn răng thử bấm gọi, đúng là không liên lạc được.
Một người đàn ông cao lớn như Trịnh Thành Bắc mặc chiếc áo may ô cùng quần sooc đứng ở ngay trước cửa nhà người ta cũng không ổn, anh nhụt chí, vốn định cầm hộp sủi cảo đi về, nhưng mà nghĩ sao bước chân lại đi sâu vào bên trong ngõ.
Ngõ An Hoà khá dài, ở giữa nhà anh và khu chợ có một công viên nhỏ, hồi còn bé ngây thơ anh cũng hay thường dắt nhóc Huy ra đây chơi, nhưng mà mười mấy năm nay bận rộn nên anh chỉ đi ngang.
Trịnh Thành Bắc tự hỏi có khi nào người kia lại ra đấy không? Hoặc là ra chợ, ở chợ có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn cả ngày lẫn đêm.
Mang theo mấy suy nghĩ rối tinh rối mù, anh đi bộ chậm rãi về phía chợ, không ngờ vừa bước tới công viên đã thấy một bóng dáng ngồi ủ rũ trên ghế đá.
Trời đã tối hẳn rồi, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt từ trên chiếu xuống, công viên trong trí nhớ giờ đây rất vắng vẻ, người đàn ông ngồi đó càng thêm nhỏ bé và cô đơn.
Không hiểu sao Trịnh Thành Bắc thấy trái tim mình hẫng một nhịp. Anh cố gắng đè nén tâm tình, lẳng lặng bước tới chỗ Tương Vũ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay Tương Vũ có hơi bực mình thật, mà thật ra lý do cũng rất ngớ ngẩn, cái miệng của Trịnh Thành Bắc có lúc nào nói được mấy lời tốt đẹp đâu, mọi lần hắn không để bụng, hôm nay tự dưng lại thấy ấm ức.
Chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa nên Tương Vũ đi ra đây ngồi một chút cho thoáng gió. Công viên này cũng là ngày hôm qua hắn mới phát hiện ra, tuy nhỏ mà không khí cũng khá thoáng đãng.
Thấy bước chân đang tiến gần hắn mới cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cái tên khốn làm mình tức giận đang chuẩn bị lại đây, hắn nhíu chặt chân mày, đứng bật dậy tính rời khỏi chỗ này.
Đừng bảo hàng này cố tình đi tìm hắn nhé, hắn mới không thèm.
Chưa kịp rời đi, Tương Vũ đã bị một sức mạnh níu vào tay kéo lại, hắn đứng không vững, tí nữa thì ngã.
Nhìn bàn tay đang giữ tay mình không buông, hắn phiền chán hỏi: "Cậu có ý gì?"
Chính Trịnh Thành Bắc cũng không biết mình đang có ý gì thì làm sao trả lời Tương Vũ được. Anh bình tĩnh kéo người đang làm mình làm mẩy ấn xuống ghế rồi ngồi ngay bên cạnh.
Sức của Tương Vũ không thể so với cái tên dị năng giả thô kệch này được, không còn cách nào đành phải thuận theo, nhưng cố tình di chuyển cách xa Trịnh Thành Bắc một khoảng.
Ai dè thằng cha mặt dày này lại sấn tới. Cứ dịch hoài dịch mãi sẽ ngã xuống đất mất, Tương Vũ bất lực mặc xác cậu ta.
Bàn tay Trịnh Thành Bắc vẫn giữ chặt như sợ hắn bỏ chạy, anh nhanh chóng nói:
"Lúc nãy tôi không cố tình gắt lên với anh." Anh quay sang thăm dò thấy vẻ mặt Tương Vũ vẫn nhăn nhó, vội nói tiếp. "Tôi đã nghe nhóc Huy nói mời anh ăn cơm, mau quay lại ăn tối cùng chúng tôi đi, nhóc ấy đang chờ ở nhà."
"Không cần." Tương Vũ mặt không biểu tình đáp. "Tôi chưa thấy đói, hai người ăn đi."
Ai ngờ đúng lúc này cái bụng phản chủ của hắn lại kêu lên ùng ục, trong không gian thanh vắng nghe rất rõ ràng.
Cũng phải thôi, uống trà sữa đã là chuyện lúc năm giờ chiều, sau đó sang nhà Trịnh Thành Bắc còn uống thêm một cốc trà khá đặc, bụng toàn nước là nước, bây giờ gần tám giờ rồi, không đói mới là lạ.
Vừa mới nói dối đã bị lật xe, tai Tương Vũ hơi đỏ. Trịnh Thành Bắc liếc sang nhìn thấy vậy, tranh thủ lúc hắn còn chưa thẹn quá hoá giận thì nói nhanh:
"Khụ, lúc nãy nhóc Huy bảo luộc sủi cảo cả phần anh, bây giờ nhiều quá ăn không hết, anh sang ăn với chúng tôi đi."
Tương Vũ đói nhưng cũng vẫn giận, im lặng không nói gì, Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ phải dỗ dành ai, sắp bất lực rồi.
"Anh không muốn ăn sủi cảo chính mình gói à? Anh giận tôi thì giận chứ nhóc Huy có làm gì đâu, nó gọi điện mấy lần liền không được, đang ngồi ở nhà lo lắng cho anh kìa."
Trịnh Thành Bắc không nói thì thôi, càng nói Tương Vũ càng thấy ngứa tai. "Tôi nào có dám giận ai, tôi chỉ là hàng xóm của hai người, ăn hay không ăn một bữa thì có ảnh hưởng gì đâu chứ?"
Cho Trịnh Thành Bắc đối phó với hai con dị thú cấp bảy chắc còn không mệt bằng trường hợp này. Trong lòng cực kỳ rối rắm, suốt hai mươi lăm năm sống trên đời lần đầu tiên anh không biết phải làm sao với một người.
"Đừng thế nữa mà, tôi thấy mệt lắm." Trịnh Thành Bắc nói xong mới thấy sai, nhưng lời ra miệng rồi lại không rút lại được.
Quả nhiên.
"Mệt thì cậu cút đi, ở đây làm gì, tôi cần cậu ở đây à?" Tương Vũ gắt lên.
Không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, gương mặt Trịnh Thành Bắc quanh năm không có biểu tình giờ đây càng thêm đáng sợ, dường như chỉ cần nói thêm một câu là anh bạo phát.
Tương Vũ ưa mềm không ưa cứng, càng gay gắt hắn càng muốn chống đối. Thấy Trịnh Thành Bắc im lặng nên hắn thử quay sang liếc trộm, ai dè thấy mặt cậu ta đang hằm hằm nhìn mình.
Chẳng lẽ cậu ta muốn đánh mình?
Hừ, đánh thì đánh, chẳng lẽ hắn lại sợ. Một dị năng giả thôi mà, nếu mà so sức lực thì Tương Vũ hắn không bằng nhưng mà làm thầy pháp đâu cần dựa vào sức lực.
Đương lúc Tương Vũ nghĩ vậy chợt nghe Trịnh Thành Bắc hạ giọng xuống.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cố tình làm anh tức giận, cũng không hề thấy mệt gì hết. Là chính tôi muốn ăn cơm cùng anh, chúng ta quay về được không?"
Tương Vũ nhìn trừng trừng vào tên đàn ông này, thật không ngờ hàng này có thể hạ mình xin lỗi, nhìn bản mặt kia trông cũng khá chân thành làm hắn không tức nổi.
Tên tiểu nhân trong lòng đang đắc ý, vốn định gây khó dễ nhưng nhớ đến mấy lần mình làm màu đều không có kết cục tốt. Cuối cùng Tương Vũ vênh mặt lên, kiêu ngạo nói.
"Hừ. Vậy thì đi thôi."
Trịnh Thành Bắc phấn khởi trong lòng, vội vàng đứng lên. Trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Anh có phải tự ngược hay không? Nhìn cái đuôi người kia như sắp vểnh lên trời lại thấy rất đáng yêu.
Trịnh Thành Bắc mang tâm trạng vui vẻ, một tay xách hộp sủi cảo, một tay đút vào túi cùng Tương Vũ thong thả đi về. Bầu không khí buổi tối khá mát mẻ, ngõ khá vắng người, một vài đứa trẻ con chơi đằng xa, ở đây lúc này chỉ có hai chiếc bóng trải dài dưới ánh đèn đường.
Việc lên diễn đàn nhờ người làm bạn nhảy cũng không hiếm, Triệu Lam cũng từng đề cập với hắn một lần rồi. Nghĩ ngợi làm sao Tương Vũ thấy khá động tâm.
Việc gì phải nhờ ai, cứ lên diễn đàn thuê một cô gái hiền lành là xong.
Nhìn thấy Trịnh Thành Huy đang lúi húi quay lưng lại hướng này, Tương Vũ mở màn hình 3D của diễn đàn ra, lướt một vòng.
Ngay đầu trang vẫn là mấy bài viết có tên Tương Vũ, nhưng mà mấy tiêu đề làm hắn cạn lời.
Hắn thử bấm vào một bài, tình cờ làm sao lại đúng là bài Trịnh Thành Bắc đội nón xanh kia.
Qua loa đọc bài, Tương Vũ lướt ngay xuống phần bình luận, đọc thấy giang cư mận bàn luận về mình toàn mấy thứ loạn thất bát tao, thậm chí nói xấu khá nhiều. Hắn cũng mặc kệ. Trên mạng toàn mấy tin như vậy, dân tình rảnh rỗi chỉ đi bình luận dạo, có khi còn chẳng để trong lòng.
Hắn mà để bụng mấy lời này thì chắc tức chết từ lâu rồi.
Thấy hơi khát nước, hắn tiện tay cầm cốc trà Trịnh Thành Huy vừa pha đưa lên miệng uống, tay vẫn kéo không dừng, bỗng hắn đọc được một bình luận làm mém ném cốc nước xuống đất.
Bình luận của Trịnh Thành Bắc.
Cái tên đần này, thời buổi này còn ai dùng tài khoản thật vào diễn đàn liên minh để bình luận nữa chứ? Nhưng mà nhìn giọng điệu này, Tương Vũ lại tưởng tượng ra khuôn mặt đang cố chấp và nghiêm túc khi đang gõ chữ.
Tự dưng hắn lại thấy cậu ta có hơi đáng yêu.
Bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, Tương Vũ vội lắc đầu hòng đánh bay hình ảnh người nào đó. Chẳng qua lúc nãy đọc quá nhập tâm, hắn không biết chính chủ đã về từ lúc nào, đang đứng ngay trước cửa nhìn mình.
Tương Vũ vừa ngẩng đầu lên, bị giật mình không nhẹ, hắn hốt hoảng che ngực, đang định mở miệng chất vấn thì Trịnh Thành Bắc đã nói trước.
"Anh sang đây làm gì?"
Trịnh Thành Bắc làm xong nhiệm vụ lại đưa Tiến Phương về tổng bộ rồi dùng hết tốc lực phóng về nhà. Vừa vào đến cổng đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Em trai mình đang nấu cơm, người đàn ông này thong thả ngồi uống trà, khói bếp kèm theo hương thơm bốc lên thơm phức, nhìn viễn cảnh êm đềm này anh cảm thấy hơi ghen tị.
Anh đi làm hết hơi, còn hai người bọn họ ở nhà vui vui vẻ vẻ bên nhau. Có khi cũng chẳng tính toán anh vào bữa ăn đâu.
Tương Vũ cau mày, nghe thấy giọng nói đầy bài xích thế này tự dưng tâm trạng trầm xuống, hắn nghĩ ngợi sao đứng phắt dậy đi thẳng, không thèm trả lời câu hỏi của Trịnh Thành Bắc.
Mẹ kiếp, tuy mặt hắn dày thật đấy nhưng cũng không đến mức phải bám lấy người ta mà ăn chực.
Hắn nuốt hết đám nước bọt đang nghèn nghẹn nơi cổ họng, lúc đi qua người Trịnh Thành Bắc còn cố tình bước thật nhanh.
Tên đần này có gì mà dễ thương chứ, hắn bị mù rồi!
Trịnh Thành Bắc sững sờ đứng nguyên ở đó, mùi hương cây cỏ thơm mát còn quanh quẩn nơi không khí. Trịnh Thành Huy đang đứng bếp quay ra thấy anh trai mình, còn chưa kịp vui mừng thì thấy Tương Vũ đã đi đến cổng, cậu ngơ ngác hỏi.
"Anh hai, anh Tương Vũ đi đâu vậy?"
"Ai biết." Một nỗi phiền muộn dâng lên trong lòng Trịnh Thành Bắc, anh biết mình hơi lỗ mãng, nhưng người ta đã đi rồi thì cũng thôi, bèn hạ giọng hỏi Trịnh Thành Huy. "Anh ta sang đây làm gì vậy?"
Nghe giọng nói không mặn không nhạt của anh trai, Trịnh Thành Huy nhăn mặt lại:
"Trời ơi anh hai, em hết hơi mới mời được người về ăn cơm đấy. Em gửi bài anh đã đọc chưa? Anh không cảm thấy nguy cơ gì hết à?"
Về căn bản Trịnh Thành Huy cũng không nghĩ đến Tương Vũ sẽ giận dỗi đi về, chỉ nghĩ anh ra ngoài có việc gì đó, lại quay về với nồi sủi cảo, lẩm bẩm trong miệng.
"Anh mà không mời người ta nhanh là tên Hàn Phi kia mời mất, lúc đó vợ chạy mất rồi anh có hối cũng không kịp."
Trịnh Thành Huy nói thầm nhưng mà thính giác của dị năng giả đâu có tầm thường, anh ngẩng đầu lên hỏi lại:
"Em nói cái gì? Ai là vợ ai?"
Em đâu có nói gì." Trịnh Thành Huy nhanh chóng trốn tránh. "Thôi anh đi tắm rồi còn ăn cơm, muộn rồi."
"Đừng có mỗi ngày lên cái diễn đàn gì đó xem mấy bài viết vớ vẩn, lo mà học đi."
Trịnh Thành Huy gật đầu lia lịa: "Vâng vâng em biết rồi. Anh đi tắm đi."
Trịnh Thành Bắc hơi phiền muộn, anh quay lại nhìn về phía cổng không một bóng người. Lúc nãy giọng anh đúng là có hơi nặng nề, anh ta không vì thế mà đi về đấy chứ? Nhỏ mọn vậy?
Đến lúc tắm rửa thay quần áo xong hết ra ngoài thấy Trịnh Thành Huy đang ngồi ngẩn người bên cạnh bàn, vừa thấy anh đã hốt hoảng hỏi:
"Anh hai, hình như anh Tương Vũ giận em rồi, em gọi không nghe, sang nhà thấy khoá cửa, không liên lạc được."
"Vậy ăn cơm thôi." Trịnh Thành Bắc thản nhiên ngồi xuống bàn, thấy trên đó để ba cái bát và ba đôi đũa, trong lòng hơi hối hận nhưng vẫn cứng miệng. "Người ta không muốn ăn em đợi làm gì?"
"Vâng em biết rồi."
Trịnh Thành Huy nhận ra ngay tâm trạng anh trai mình không tốt, cậu cảm thấy lý do đúng là vì bài viết ngày hôm nay. Cậu không miễn cưỡng nữa, định bụng tí ăn xong sẽ mang sủi cảo vừa nãy gói cho Tương Vũ.
Mấy cái sủi cảo trên đĩa lúc này hơi méo mó, đa phần là sản phẩm của Tương Vũ lúc đầu, Trịnh Thành Huy mang những cái đẹp cất đi còn đem luộc mấy cái này trước. Lúc Trịnh Thành Bắc gắp, miếng sủi cảo còn lòi cả nhân ra ngoài. Anh hơi khựng lại nhìn chăm chú vào vật thể méo xẹo giữa đôi đũa.
Chưa kịp nói gì Trịnh Thành Huy đã khoe: "Anh Tương Vũ gói đấy, lúc đầu anh ấy luống cuống nên gói hỏng, nhưng về sau gói cũng đẹp lắm. Mấy cái này trông xấu vậy thôi không hề ảnh hưởng đến mùi vị đâu."
"Vậy à."
Trịnh Thành Bắc ngẩn người, thử cắn một miếng sủi cảo, thơm thơm mềm mềm, vị rất dễ ăn, nghĩ đến người kia không biết bây giờ đang ở đâu, anh hơi phiền muộn.
Đã thế Trịnh Thành Huy còn liên tục lải nhải bên tai, "Anh Tương Vũ đi đâu không biết, anh ấy thích ăn món này lắm, lúc nãy còn trông mong mãi cơ."
Trịnh Thành Bắc vốn định nói hình như chính anh làm hắn giận bỏ về, nhưng nghĩ không thoả đáng lại im lặng.
Ăn được hai miếng mà không vào, Trịnh Thành Bắc đứng bật dậy nói qua loa với Trịnh Thành Huy:
"Em ăn trước đi, anh ra đây có việc."
Miệng Trịnh Thành Huy còn ngậm miếng sủi cảo, cậu lúng búng nói: "Anh i âu?"
"Đừng hỏi nhiều. Mau ăn đi." Trịnh Thành Bắc nói xong lập tức đi ra ngoài.
Đi được một đoạn anh lại quay về xách hộp sủi cảo chưa nấu kia lên, không buồn nghe tiếng gọi của em trai.
Không phải anh muốn xin lỗi Tương Vũ kia đâu, chẳng qua anh thấy hắn đã có lòng gói sủi cảo mà không được ăn thì hơi tội nghiệp. Đúng. Anh chỉ hơi tội nghiệp hắn mà thôi.
Hít sâu một hơi, Trịnh Thành Bắc hạ quyết tâm đi tìm Tương Vũ, chỉ tiếc nhà hắn đúng là đang khoá cửa.
Thật ra từ bữa hắn chuyển tới đến giờ, anh còn chưa từng bước vào căn nhà này lần nào, nhóc Huy nhắc mấy lần nhưng anh không có cớ gì để sang.
Mở quang não lên, anh thử nhắn một tin vào dãy số Tương Vũ cho để chuyển tiền lần trước.
Trịnh Thành Bắc: "Anh đang ở đâu?"
Đợi một lúc mà quang não không hề có động tĩnh, anh cắn răng thử bấm gọi, đúng là không liên lạc được.
Một người đàn ông cao lớn như Trịnh Thành Bắc mặc chiếc áo may ô cùng quần sooc đứng ở ngay trước cửa nhà người ta cũng không ổn, anh nhụt chí, vốn định cầm hộp sủi cảo đi về, nhưng mà nghĩ sao bước chân lại đi sâu vào bên trong ngõ.
Ngõ An Hoà khá dài, ở giữa nhà anh và khu chợ có một công viên nhỏ, hồi còn bé ngây thơ anh cũng hay thường dắt nhóc Huy ra đây chơi, nhưng mà mười mấy năm nay bận rộn nên anh chỉ đi ngang.
Trịnh Thành Bắc tự hỏi có khi nào người kia lại ra đấy không? Hoặc là ra chợ, ở chợ có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn cả ngày lẫn đêm.
Mang theo mấy suy nghĩ rối tinh rối mù, anh đi bộ chậm rãi về phía chợ, không ngờ vừa bước tới công viên đã thấy một bóng dáng ngồi ủ rũ trên ghế đá.
Trời đã tối hẳn rồi, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt từ trên chiếu xuống, công viên trong trí nhớ giờ đây rất vắng vẻ, người đàn ông ngồi đó càng thêm nhỏ bé và cô đơn.
Không hiểu sao Trịnh Thành Bắc thấy trái tim mình hẫng một nhịp. Anh cố gắng đè nén tâm tình, lẳng lặng bước tới chỗ Tương Vũ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay Tương Vũ có hơi bực mình thật, mà thật ra lý do cũng rất ngớ ngẩn, cái miệng của Trịnh Thành Bắc có lúc nào nói được mấy lời tốt đẹp đâu, mọi lần hắn không để bụng, hôm nay tự dưng lại thấy ấm ức.
Chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa nên Tương Vũ đi ra đây ngồi một chút cho thoáng gió. Công viên này cũng là ngày hôm qua hắn mới phát hiện ra, tuy nhỏ mà không khí cũng khá thoáng đãng.
Thấy bước chân đang tiến gần hắn mới cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cái tên khốn làm mình tức giận đang chuẩn bị lại đây, hắn nhíu chặt chân mày, đứng bật dậy tính rời khỏi chỗ này.
Đừng bảo hàng này cố tình đi tìm hắn nhé, hắn mới không thèm.
Chưa kịp rời đi, Tương Vũ đã bị một sức mạnh níu vào tay kéo lại, hắn đứng không vững, tí nữa thì ngã.
Nhìn bàn tay đang giữ tay mình không buông, hắn phiền chán hỏi: "Cậu có ý gì?"
Chính Trịnh Thành Bắc cũng không biết mình đang có ý gì thì làm sao trả lời Tương Vũ được. Anh bình tĩnh kéo người đang làm mình làm mẩy ấn xuống ghế rồi ngồi ngay bên cạnh.
Sức của Tương Vũ không thể so với cái tên dị năng giả thô kệch này được, không còn cách nào đành phải thuận theo, nhưng cố tình di chuyển cách xa Trịnh Thành Bắc một khoảng.
Ai dè thằng cha mặt dày này lại sấn tới. Cứ dịch hoài dịch mãi sẽ ngã xuống đất mất, Tương Vũ bất lực mặc xác cậu ta.
Bàn tay Trịnh Thành Bắc vẫn giữ chặt như sợ hắn bỏ chạy, anh nhanh chóng nói:
"Lúc nãy tôi không cố tình gắt lên với anh." Anh quay sang thăm dò thấy vẻ mặt Tương Vũ vẫn nhăn nhó, vội nói tiếp. "Tôi đã nghe nhóc Huy nói mời anh ăn cơm, mau quay lại ăn tối cùng chúng tôi đi, nhóc ấy đang chờ ở nhà."
"Không cần." Tương Vũ mặt không biểu tình đáp. "Tôi chưa thấy đói, hai người ăn đi."
Ai ngờ đúng lúc này cái bụng phản chủ của hắn lại kêu lên ùng ục, trong không gian thanh vắng nghe rất rõ ràng.
Cũng phải thôi, uống trà sữa đã là chuyện lúc năm giờ chiều, sau đó sang nhà Trịnh Thành Bắc còn uống thêm một cốc trà khá đặc, bụng toàn nước là nước, bây giờ gần tám giờ rồi, không đói mới là lạ.
Vừa mới nói dối đã bị lật xe, tai Tương Vũ hơi đỏ. Trịnh Thành Bắc liếc sang nhìn thấy vậy, tranh thủ lúc hắn còn chưa thẹn quá hoá giận thì nói nhanh:
"Khụ, lúc nãy nhóc Huy bảo luộc sủi cảo cả phần anh, bây giờ nhiều quá ăn không hết, anh sang ăn với chúng tôi đi."
Tương Vũ đói nhưng cũng vẫn giận, im lặng không nói gì, Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ phải dỗ dành ai, sắp bất lực rồi.
"Anh không muốn ăn sủi cảo chính mình gói à? Anh giận tôi thì giận chứ nhóc Huy có làm gì đâu, nó gọi điện mấy lần liền không được, đang ngồi ở nhà lo lắng cho anh kìa."
Trịnh Thành Bắc không nói thì thôi, càng nói Tương Vũ càng thấy ngứa tai. "Tôi nào có dám giận ai, tôi chỉ là hàng xóm của hai người, ăn hay không ăn một bữa thì có ảnh hưởng gì đâu chứ?"
Cho Trịnh Thành Bắc đối phó với hai con dị thú cấp bảy chắc còn không mệt bằng trường hợp này. Trong lòng cực kỳ rối rắm, suốt hai mươi lăm năm sống trên đời lần đầu tiên anh không biết phải làm sao với một người.
"Đừng thế nữa mà, tôi thấy mệt lắm." Trịnh Thành Bắc nói xong mới thấy sai, nhưng lời ra miệng rồi lại không rút lại được.
Quả nhiên.
"Mệt thì cậu cút đi, ở đây làm gì, tôi cần cậu ở đây à?" Tương Vũ gắt lên.
Không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, gương mặt Trịnh Thành Bắc quanh năm không có biểu tình giờ đây càng thêm đáng sợ, dường như chỉ cần nói thêm một câu là anh bạo phát.
Tương Vũ ưa mềm không ưa cứng, càng gay gắt hắn càng muốn chống đối. Thấy Trịnh Thành Bắc im lặng nên hắn thử quay sang liếc trộm, ai dè thấy mặt cậu ta đang hằm hằm nhìn mình.
Chẳng lẽ cậu ta muốn đánh mình?
Hừ, đánh thì đánh, chẳng lẽ hắn lại sợ. Một dị năng giả thôi mà, nếu mà so sức lực thì Tương Vũ hắn không bằng nhưng mà làm thầy pháp đâu cần dựa vào sức lực.
Đương lúc Tương Vũ nghĩ vậy chợt nghe Trịnh Thành Bắc hạ giọng xuống.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cố tình làm anh tức giận, cũng không hề thấy mệt gì hết. Là chính tôi muốn ăn cơm cùng anh, chúng ta quay về được không?"
Tương Vũ nhìn trừng trừng vào tên đàn ông này, thật không ngờ hàng này có thể hạ mình xin lỗi, nhìn bản mặt kia trông cũng khá chân thành làm hắn không tức nổi.
Tên tiểu nhân trong lòng đang đắc ý, vốn định gây khó dễ nhưng nhớ đến mấy lần mình làm màu đều không có kết cục tốt. Cuối cùng Tương Vũ vênh mặt lên, kiêu ngạo nói.
"Hừ. Vậy thì đi thôi."
Trịnh Thành Bắc phấn khởi trong lòng, vội vàng đứng lên. Trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Anh có phải tự ngược hay không? Nhìn cái đuôi người kia như sắp vểnh lên trời lại thấy rất đáng yêu.
Trịnh Thành Bắc mang tâm trạng vui vẻ, một tay xách hộp sủi cảo, một tay đút vào túi cùng Tương Vũ thong thả đi về. Bầu không khí buổi tối khá mát mẻ, ngõ khá vắng người, một vài đứa trẻ con chơi đằng xa, ở đây lúc này chỉ có hai chiếc bóng trải dài dưới ánh đèn đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất