Chương 66: Rừng Tử Thần
Nghĩ vậy anh lại lấy quang não ra nhắn cho Tương Vũ một tin, đây là thói quen mỗi ngày của anh, mặc kệ người kia có nhận không vẫn nhắn, xong rồi lại nhắn cho Trịnh Thành Huy ở nhà, hỏi nó xem đã tưới cây Hi Lam chưa.
Trịnh Thành Huy liên tục theo dõi động tĩnh ngôi nhà của Tương Vũ, hàng ngày vẫn cần mẫn báo cho Trịnh Thành Bắc biết, cậu không rõ hai người anh của mình xảy ra chuyện gì, mấy hôm nay cậu cũng đang buồn thối ruột đây.
Đến đêm, rốt cuộc trời cũng đã mưa, từng tiếng nước va vào mái tôn thành những tiếng tanh tách rõ rệt, nhiệt độ không khí hạ xuống rõ rệt, mùi ẩm mốc bốc lên, Trịnh Thành Bắc ngồi nghiêm chỉnh một chỗ không động đậy, bỗng có thứ gì cọ vào cánh tay.
Thì ra là Tương Vũ thấy lạnh, theo bản năng co người lại rồi tìm đến nơi ấm cúng. Trịnh Thành Bắc nhíu mày, lạnh nhạt đẩy người ra.
Tuy anh thấy bản thân hơi kỳ lạ khi chẳng hề phản cảm lúc tiếp xúc cơ thể với người này nhưng anh đã có Tương Vũ rồi, tuyệt nhiên không muốn đụng chạm vào bất cứ ai nữa.
Ngày hôm sau lại ngồi một chỗ theo dõi nhàm chán, đồ cổ bán cũng không dễ, thi thoảng cửa hàng tên răng hô mới có khách, Tương Vũ chán không chịu nổi bèn lôi ra một bộ bài tây, mới đầu Trịnh Thành Bắc tỏ ý không muốn, sau Hách Thiên và hắn đánh hăng quá anh cũng ngứa ngáy chân tay, thế là một chiếu bạc tạm thời đã nhanh chóng ra đời.
Chơi suông thì không vui, thế là cả bọn bèn chơi tiền. Trịnh Thành Bắc khù khờ chẳng bao giờ chơi bài thế nhưng vận may khá lớn, Hách Thiên cũng không kém, nhưng dù sao cậu ta còn thắng được vài ván, ngược lại là Tương Vũ đen không chịu nổi, hắn cũng không dám lôi mắt âm dương ra chơi ăn gian, thế là bị thua liên tục, đến mức cứ nghe thấy chữ ù là da đầu tê dại.
Cứ thế một tuần vật vã cũng trôi qua, đến ngày cuối cùng tên răng hô cũng có động tĩnh, gã ta không chờ đợi hội chợ kết thúc, đến bốn giờ chiều có một người đàn ông tới, gã trao đổi gì đó một lúc lâu rồi cả hai bắt đầu thu dọn quán.
Cả ba người suốt một tuần đã quen nếp ăn ngủ vạ vật rồi nên khá tỉnh táo, tất cả đều sẵn sàng chỉ chờ đợi ngày hôm nay.
Người đàn ông răng hô cùng đồng bọn thu dọn xong nhanh chóng rời khỏi chợ rồi lên một chiếc xe huyền phù, không hề biết đằng sau có ba người lặng lẽ đi theo.
Xe huyền phù có tốc độ cố định, Tương Vũ lại có mắt âm dương xác định được mục tiêu, bọn họ không sợ bị mất dấu, chỉ là quãng đường có chút xa, ba người chẳng có việc gì làm, cử một người theo dõi, hai người còn lại tiếp tục lôi bài ra chơi tay đôi.
Trải qua mấy ngày chung sống, Hách Thiên đã biết đội trưởng Trịnh nghiêm khắc ngày thường cũng rất dễ sống chung, chẳng qua bộ mặt ngàn năm không đổi khiến người khác có định kiến về tính cách của anh.
Đại sư Vô Tranh thì khỏi phải nói, tuy không đến mức từ thần đàn rớt xuống nhưng đối với cậu ta, vị thần tượng đáng kính ngưỡng này đã bị bỏ đi một lớp kính lọc, khá hoà đồng và đôi khi còn nhây không chịu được, nhất là những lúc chơi bạc thua quá nhiều, công phu ăn quỵt của ngài ấy cậu còn phải học hỏi rất nhiều.
Đến khi gần mười tiếng trôi qua, nhìn thấy bên dưới một màu xanh bát ngát, bọn họ mới ý thức được một điều cực kỳ kinh ngạc, Hách Thiên không kiềm chế được thốt lên: "Đây là sắp tới quốc gia Hùng Ưng?"
"Chắc chắn là vậy." Trịnh Thành Bắc nghiêm túc gật đầu, anh nói thêm. "Qua quốc gia Hùng Ưng cần phải có giấy thông hành, cũng may hôm nay ở đây là tôi, nếu không bước tiếp theo chắc chắn khó đi."
Điểm đến mà tên răng hô đến đúng là quốc gia Hùng Ưng, xe huyền phù đều được quản lý, dù thân phận giả hay thật thì đều phải qua trạm kiểm soát biên giới để đăng ký.
Cuối cùng cũng phải đem bộ bài cất đi, Trịnh Thành Bắc ấy thế mà lại không nỡ, mấy ngày hôm nay anh thắng rất nhiều tiền, có chút trầm mê vào thứ này. Đây là trò giải trí khá ổn, có lẽ sau này cùng đồng đội đi làm nhiệm vụ sẽ không còn nhàm chán nữa.
Đại sư Vô Tranh thua liểng xiểng, xung quanh người như có một tầng áp suất thấp bao bọc, chỉ cần liếc qua là thấy có một quả bom sắp nổ dưới vạt áo trùm. Hắn cứ nhìn sau gáy Trịnh Thành Bắc chằm chằm, như thể muốn chọc thủng một cái lỗ trên đầu anh.
Anh cảm thấy oan ức, rõ ràng là hắn đầu têu ra trò này mà.
Sau khi đến trạm kiểm soát, bọn họ cố tình chờ đến khi hai tên kia gần hoàn thành thủ tục rồi mới đi vào. Trịnh Thành Bắc có quyền hạn trên toàn liên minh, chỉ cần giơ thẻ công tác ra là có thể điều tra hai người vừa xong đăng ký tên gì.
Một người tên Ngã Vụ, một người tên Huỷ Tang, đều là mấy cái tên thuộc những dân tộc thiểu số, thẻ thân phận đều thuộc quốc gia Hùng Ưng.
Cứ thế đuổi theo hai ngày ròng rã, bên dưới nhà cửa cũng thưa thớt dần, bọn họ bắt đầu tiến vào một vùng núi nguyên sinh chưa từng được khai phá và cũng không chịu ảnh hưởng nặng nề của trận thiên tai năm trăm năm trước.
Nhưng càng như vậy bọn họ càng lo sợ hơn, bởi vì Trịnh Thành Bắc biết trong những khu rừng như thế này, số lượng dị thú rất đông, có nhiều nhân tố không xác định, đến anh cũng không còn tự tin vào sức mạnh của mình.
Dị thú tuổi thọ cao hơn con người rất nhiều lần, năm trăm năm trôi qua, đến con người còn có thể tu luyện đến cấp bảy, dị thú có tiềm năng vô hạn, tồn tại cấp chín đã từng nghe qua, nhưng đâu ai có thể khẳng định cấp mười cấp mười một không có, nếu giờ đụng phải một con như vậy, bọn họ cứ xác định tạm biệt đường về.
Trịnh Thành Bắc suy nghĩ cực lâu, cuối cùng lôi ra từ quang não ra một số vũ khí nóng đưa cho Hách thiên và Tương Vũ.
Nhưng hắn không ngờ đến Hách Thiên từ chối, hoá ra cậu ta cũng chuẩn bị khá nhiều đồ cần dùng, Tương Vũ thì rất phối hợp cầm lấy khẩu súng và vài băng nhiên liệu, nhưng hắn biết mình cũng không cần phụ thuộc vào vũ khí, cách chiến đấu quen thuộc của hắn quen thuộc và hữu dụng hơn nhiều.
Trịnh Thành Bắc không hề chủ quan, nhân lúc còn trên xe huyền phù cố tình dạy Tương Vũ một số cách sử dụng súng laze và cách thay nhiên liệu.
Cuối cùng đến ngày thứ năm rong ruổi, xe huyền phù của đối phương cũng dừng lại tại một bìa rừng, ba người bọn họ cũng nhanh chóng kiếm một chỗ khác để dừng xe, không ngờ hai người kia vừa bước vào rừng đã biến mất không còn tung tích.
Tương Vũ nhíu mày, mắt âm dương được vận dụng có thể nhìn trong khoảng cách gần năm trăm mét, không hề gần, thế mà chỉ vài phút đã mất đi dấu vết của hai người đàn ông to lớn.
Ba người quay sang nhìn nhau, hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng tiến đến con đường hai người đàn ông kia đi vào.
Vụ này nhìn thế nào cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, Tương Vũ cau mày nói:
"Chúng ta cứ đi vào trong thử xem sao, dù sao nơi gã ta đến chắc chắn có cổ trùng, chỉ cần trong phạm vi nhất định tôi sẽ có cách nhận ra."
Trịnh Thành Bắc trên xe đã thay ra bộ đồng phục màu xanh lục thường thấy, quần áo này có chất liệu riêng, có thể chống đạn, phòng bị được một số đòn tấn công cơ bản, anh gật đầu đồng ý. "Đây là đường rừng, tất cả phải đề cao cảnh giác, rất nhiều dị thú nguy hiểm có thể chạm phải, lúc đấy tôi mong mỗi người phải bình tĩnh, trước tiên phải bảo vệ được bản thân đã."
Anh lấy ra từ trong túi một lọ xịt, không hỏi ý kiến bọn họ mà xịt tứ tung vào người cả ba, xịt xong anh mới giải thích: "Đây là thuốc chống côn trùng, rất cần cho đường rừng."
"Tôi biết rồi." Tương Vũ gật đầu, hắn cũng biết được quãng đường tiếp theo rất nguy hiểm, giắt khẩu súng laze Trịnh Thành Bắc đưa vào thắt lưng, tay còn lại cầm cây kiếm đào quen thuộc.
Trịnh Thành Bắc đã từng chứng kiến sự lợi hại của cây kiếm nhìn qua mỏng manh này rồi, anh không có ý kiến gì nhìn sang Hách Thiên:
"Cậu nữa, nhớ phải phòng hộ cẩn thận, chúng ta đi làm nhiệm vụ cùng nhau, điều đầu tiên là phải biết phối hợp và nghĩ cho tập thể, tôi không mong ai tự ý hành động một mình."
"Đã rõ."
Nhiệm vụ cấp S, độ khó quá cao, không phải như lần trong trận yểm anh còn chưa tin tưởng và tiếp xúc quá nhiều với đại sư Vô Tranh, trải qua một tuần sống chung, anh đã dần dần chấp nhận người này.
Tất nhiên là chỉ chấp nhận năng lực, còn về bản chất hay đi lừa gạt thì anh không sao ưa nổi.
Hách Thiên tự mặc cho mình một bộ đồ bảo hộ, nhìn về khu rừng phía trước, lại bấm vài cái vào quang não trên tay, tỏ ra cực kỳ quen thuộc với công việc, cuối cùng tổng kết lại:
"Tôi đã xác định được cơ bản địa phương chúng ta đang đứng rồi, có vẻ như đây là rừng Tử Thần ở biên giới quốc gia Hùng Ưng và quốc gia Thần Hi thuộc Liên Minh Mộc La. Là một địa phương cấm, người địa phương cũng không dám tiến vào, nghe đâu bên trong có một con dị thú cấp tám hay chín gì đó." Cậu ta khựng lại, nhấn mạnh. "Rất nguy hiểm."
Trịnh Thành Huy liên tục theo dõi động tĩnh ngôi nhà của Tương Vũ, hàng ngày vẫn cần mẫn báo cho Trịnh Thành Bắc biết, cậu không rõ hai người anh của mình xảy ra chuyện gì, mấy hôm nay cậu cũng đang buồn thối ruột đây.
Đến đêm, rốt cuộc trời cũng đã mưa, từng tiếng nước va vào mái tôn thành những tiếng tanh tách rõ rệt, nhiệt độ không khí hạ xuống rõ rệt, mùi ẩm mốc bốc lên, Trịnh Thành Bắc ngồi nghiêm chỉnh một chỗ không động đậy, bỗng có thứ gì cọ vào cánh tay.
Thì ra là Tương Vũ thấy lạnh, theo bản năng co người lại rồi tìm đến nơi ấm cúng. Trịnh Thành Bắc nhíu mày, lạnh nhạt đẩy người ra.
Tuy anh thấy bản thân hơi kỳ lạ khi chẳng hề phản cảm lúc tiếp xúc cơ thể với người này nhưng anh đã có Tương Vũ rồi, tuyệt nhiên không muốn đụng chạm vào bất cứ ai nữa.
Ngày hôm sau lại ngồi một chỗ theo dõi nhàm chán, đồ cổ bán cũng không dễ, thi thoảng cửa hàng tên răng hô mới có khách, Tương Vũ chán không chịu nổi bèn lôi ra một bộ bài tây, mới đầu Trịnh Thành Bắc tỏ ý không muốn, sau Hách Thiên và hắn đánh hăng quá anh cũng ngứa ngáy chân tay, thế là một chiếu bạc tạm thời đã nhanh chóng ra đời.
Chơi suông thì không vui, thế là cả bọn bèn chơi tiền. Trịnh Thành Bắc khù khờ chẳng bao giờ chơi bài thế nhưng vận may khá lớn, Hách Thiên cũng không kém, nhưng dù sao cậu ta còn thắng được vài ván, ngược lại là Tương Vũ đen không chịu nổi, hắn cũng không dám lôi mắt âm dương ra chơi ăn gian, thế là bị thua liên tục, đến mức cứ nghe thấy chữ ù là da đầu tê dại.
Cứ thế một tuần vật vã cũng trôi qua, đến ngày cuối cùng tên răng hô cũng có động tĩnh, gã ta không chờ đợi hội chợ kết thúc, đến bốn giờ chiều có một người đàn ông tới, gã trao đổi gì đó một lúc lâu rồi cả hai bắt đầu thu dọn quán.
Cả ba người suốt một tuần đã quen nếp ăn ngủ vạ vật rồi nên khá tỉnh táo, tất cả đều sẵn sàng chỉ chờ đợi ngày hôm nay.
Người đàn ông răng hô cùng đồng bọn thu dọn xong nhanh chóng rời khỏi chợ rồi lên một chiếc xe huyền phù, không hề biết đằng sau có ba người lặng lẽ đi theo.
Xe huyền phù có tốc độ cố định, Tương Vũ lại có mắt âm dương xác định được mục tiêu, bọn họ không sợ bị mất dấu, chỉ là quãng đường có chút xa, ba người chẳng có việc gì làm, cử một người theo dõi, hai người còn lại tiếp tục lôi bài ra chơi tay đôi.
Trải qua mấy ngày chung sống, Hách Thiên đã biết đội trưởng Trịnh nghiêm khắc ngày thường cũng rất dễ sống chung, chẳng qua bộ mặt ngàn năm không đổi khiến người khác có định kiến về tính cách của anh.
Đại sư Vô Tranh thì khỏi phải nói, tuy không đến mức từ thần đàn rớt xuống nhưng đối với cậu ta, vị thần tượng đáng kính ngưỡng này đã bị bỏ đi một lớp kính lọc, khá hoà đồng và đôi khi còn nhây không chịu được, nhất là những lúc chơi bạc thua quá nhiều, công phu ăn quỵt của ngài ấy cậu còn phải học hỏi rất nhiều.
Đến khi gần mười tiếng trôi qua, nhìn thấy bên dưới một màu xanh bát ngát, bọn họ mới ý thức được một điều cực kỳ kinh ngạc, Hách Thiên không kiềm chế được thốt lên: "Đây là sắp tới quốc gia Hùng Ưng?"
"Chắc chắn là vậy." Trịnh Thành Bắc nghiêm túc gật đầu, anh nói thêm. "Qua quốc gia Hùng Ưng cần phải có giấy thông hành, cũng may hôm nay ở đây là tôi, nếu không bước tiếp theo chắc chắn khó đi."
Điểm đến mà tên răng hô đến đúng là quốc gia Hùng Ưng, xe huyền phù đều được quản lý, dù thân phận giả hay thật thì đều phải qua trạm kiểm soát biên giới để đăng ký.
Cuối cùng cũng phải đem bộ bài cất đi, Trịnh Thành Bắc ấy thế mà lại không nỡ, mấy ngày hôm nay anh thắng rất nhiều tiền, có chút trầm mê vào thứ này. Đây là trò giải trí khá ổn, có lẽ sau này cùng đồng đội đi làm nhiệm vụ sẽ không còn nhàm chán nữa.
Đại sư Vô Tranh thua liểng xiểng, xung quanh người như có một tầng áp suất thấp bao bọc, chỉ cần liếc qua là thấy có một quả bom sắp nổ dưới vạt áo trùm. Hắn cứ nhìn sau gáy Trịnh Thành Bắc chằm chằm, như thể muốn chọc thủng một cái lỗ trên đầu anh.
Anh cảm thấy oan ức, rõ ràng là hắn đầu têu ra trò này mà.
Sau khi đến trạm kiểm soát, bọn họ cố tình chờ đến khi hai tên kia gần hoàn thành thủ tục rồi mới đi vào. Trịnh Thành Bắc có quyền hạn trên toàn liên minh, chỉ cần giơ thẻ công tác ra là có thể điều tra hai người vừa xong đăng ký tên gì.
Một người tên Ngã Vụ, một người tên Huỷ Tang, đều là mấy cái tên thuộc những dân tộc thiểu số, thẻ thân phận đều thuộc quốc gia Hùng Ưng.
Cứ thế đuổi theo hai ngày ròng rã, bên dưới nhà cửa cũng thưa thớt dần, bọn họ bắt đầu tiến vào một vùng núi nguyên sinh chưa từng được khai phá và cũng không chịu ảnh hưởng nặng nề của trận thiên tai năm trăm năm trước.
Nhưng càng như vậy bọn họ càng lo sợ hơn, bởi vì Trịnh Thành Bắc biết trong những khu rừng như thế này, số lượng dị thú rất đông, có nhiều nhân tố không xác định, đến anh cũng không còn tự tin vào sức mạnh của mình.
Dị thú tuổi thọ cao hơn con người rất nhiều lần, năm trăm năm trôi qua, đến con người còn có thể tu luyện đến cấp bảy, dị thú có tiềm năng vô hạn, tồn tại cấp chín đã từng nghe qua, nhưng đâu ai có thể khẳng định cấp mười cấp mười một không có, nếu giờ đụng phải một con như vậy, bọn họ cứ xác định tạm biệt đường về.
Trịnh Thành Bắc suy nghĩ cực lâu, cuối cùng lôi ra từ quang não ra một số vũ khí nóng đưa cho Hách thiên và Tương Vũ.
Nhưng hắn không ngờ đến Hách Thiên từ chối, hoá ra cậu ta cũng chuẩn bị khá nhiều đồ cần dùng, Tương Vũ thì rất phối hợp cầm lấy khẩu súng và vài băng nhiên liệu, nhưng hắn biết mình cũng không cần phụ thuộc vào vũ khí, cách chiến đấu quen thuộc của hắn quen thuộc và hữu dụng hơn nhiều.
Trịnh Thành Bắc không hề chủ quan, nhân lúc còn trên xe huyền phù cố tình dạy Tương Vũ một số cách sử dụng súng laze và cách thay nhiên liệu.
Cuối cùng đến ngày thứ năm rong ruổi, xe huyền phù của đối phương cũng dừng lại tại một bìa rừng, ba người bọn họ cũng nhanh chóng kiếm một chỗ khác để dừng xe, không ngờ hai người kia vừa bước vào rừng đã biến mất không còn tung tích.
Tương Vũ nhíu mày, mắt âm dương được vận dụng có thể nhìn trong khoảng cách gần năm trăm mét, không hề gần, thế mà chỉ vài phút đã mất đi dấu vết của hai người đàn ông to lớn.
Ba người quay sang nhìn nhau, hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng tiến đến con đường hai người đàn ông kia đi vào.
Vụ này nhìn thế nào cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, Tương Vũ cau mày nói:
"Chúng ta cứ đi vào trong thử xem sao, dù sao nơi gã ta đến chắc chắn có cổ trùng, chỉ cần trong phạm vi nhất định tôi sẽ có cách nhận ra."
Trịnh Thành Bắc trên xe đã thay ra bộ đồng phục màu xanh lục thường thấy, quần áo này có chất liệu riêng, có thể chống đạn, phòng bị được một số đòn tấn công cơ bản, anh gật đầu đồng ý. "Đây là đường rừng, tất cả phải đề cao cảnh giác, rất nhiều dị thú nguy hiểm có thể chạm phải, lúc đấy tôi mong mỗi người phải bình tĩnh, trước tiên phải bảo vệ được bản thân đã."
Anh lấy ra từ trong túi một lọ xịt, không hỏi ý kiến bọn họ mà xịt tứ tung vào người cả ba, xịt xong anh mới giải thích: "Đây là thuốc chống côn trùng, rất cần cho đường rừng."
"Tôi biết rồi." Tương Vũ gật đầu, hắn cũng biết được quãng đường tiếp theo rất nguy hiểm, giắt khẩu súng laze Trịnh Thành Bắc đưa vào thắt lưng, tay còn lại cầm cây kiếm đào quen thuộc.
Trịnh Thành Bắc đã từng chứng kiến sự lợi hại của cây kiếm nhìn qua mỏng manh này rồi, anh không có ý kiến gì nhìn sang Hách Thiên:
"Cậu nữa, nhớ phải phòng hộ cẩn thận, chúng ta đi làm nhiệm vụ cùng nhau, điều đầu tiên là phải biết phối hợp và nghĩ cho tập thể, tôi không mong ai tự ý hành động một mình."
"Đã rõ."
Nhiệm vụ cấp S, độ khó quá cao, không phải như lần trong trận yểm anh còn chưa tin tưởng và tiếp xúc quá nhiều với đại sư Vô Tranh, trải qua một tuần sống chung, anh đã dần dần chấp nhận người này.
Tất nhiên là chỉ chấp nhận năng lực, còn về bản chất hay đi lừa gạt thì anh không sao ưa nổi.
Hách Thiên tự mặc cho mình một bộ đồ bảo hộ, nhìn về khu rừng phía trước, lại bấm vài cái vào quang não trên tay, tỏ ra cực kỳ quen thuộc với công việc, cuối cùng tổng kết lại:
"Tôi đã xác định được cơ bản địa phương chúng ta đang đứng rồi, có vẻ như đây là rừng Tử Thần ở biên giới quốc gia Hùng Ưng và quốc gia Thần Hi thuộc Liên Minh Mộc La. Là một địa phương cấm, người địa phương cũng không dám tiến vào, nghe đâu bên trong có một con dị thú cấp tám hay chín gì đó." Cậu ta khựng lại, nhấn mạnh. "Rất nguy hiểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất