Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 73: Trịnh Thành Bắc phát hiện

Trước Sau
"Nói nhiều quá, nhớ lời anh nói đấy, thua cấm chơi bẩn."

Giang Quân chỉ được cái mồm to. Từ lúc hắn tham gia chiếu bạc của bọn họ, vận khí của Tương Vũ đỡ đen hẳn, bởi vì có người còn đen hơn, thường xuyên về bài cuối cùng.

Giang Quân chơi một lúc mà mồ hôi trên trán đã toát ra.

Từ nãy tới giờ hắn toàn thua, tiền dưới chân ngày một vơi đi, còn Trịnh Thành Bắc chơi như bật hack, thỉnh thoảng lại ù một cái làm cả bọn đều nghiến răng nghiến lợi.

Bên kia tiếng cười sảng khoái cũng vang vọng, ngay cả mấy cô gái cũng không kém phần, chỉ có hai người ngồi ngoài, ba người kia cũng khoanh chân ngồi như đàn ông.

Không nên hoài nghi sức mạnh của nữ dị năng giả, Tương Vũ từng chứng kiến một cô nàng thuộc Phong Thần tay không xẻ đôi người con dị thú, hiển nhiên là dị năng giả hệ sức mạnh.

Cứ thế chơi đến tận mười một giờ đêm, Giang Quân sờ soạng khoảng trống trước mặt thấy còn đúng một tờ một trăm ngàn, hắn lại nhìn xuống bài, không có một quân nào đi được.

"Ù." Trịnh Thành Bắc phía đối diện thản nhiên nói rồi xoè bài ra, Giang Quân trợn mắt, tay thu vội tờ một trăm rồi nhảy phắt dậy, ném bài tung toé.

"Mười một giờ rồi, đi ngủ thôi không chơi nữa."

Trịnh Thành Bắc nhanh tay túm ống quần hắn kéo lại:

"Ê bùng làng hả đội trưởng Giang? Là ai vừa nãy kêu thua không chơi bẩn?"

"A Bắc, đội trưởng Trịnh đẹp giai uy mãnh, cả nhà cả cửa anh bây giờ còn có mỗi tờ này, cậu tha cho anh."

Nói xong giật mạnh chân rồi co giò chạy mất.

Tương Vũ cũng méo xệch miệng, hắn thua không nhiều bằng mọi hôm nhưng cũng mất không ít. Số tiền bỏ ra đã vơi phân nửa, thấy Giang Quân bùng, nhân lúc hai người kia dây dưa hắn cũng vội vàng vơ tiền chuồn êm.

Hách Thiên thấy hai người chạy cũng đâu chịu ngồi không, chỉ một lát ở chiếu còn mỗi Trịnh Thành Bắc với đống bài vứt ngổn ngang.

Đám người kia lại dám bùng làng, quá khốn nạn.

Nhưng nể tình ngày hôm nay làm ăn được, Trịnh Thành Bắc đếm tiền xong vui vẻ cất vào ví, sau đó ngồi nhặt hết quân bài xếp gọn gàng cất đi. Ngày hôm nay ngồi chơi một lúc bằng anh đi làm cả nửa tháng, thảo nào có nhiều người trầm mê vào thứ này.

Mọi người thấy bên này giải tán cũng lục tục dọn dẹp nghỉ, sau một lúc, chỉ có hai đội viên ngồi bên ngoài canh lửa, còn lại đều đi ngủ.

Trịnh Thành Bắc chui vào lều ngoài ý muốn thấy có mình Hách Thiên nằm đấy nghịch quang não, anh liền hỏi:

"Đại sư Vô Tranh đâu?"

"Tôi không biết, vừa nãy còn ở đây mà?"

Bây giờ đã quen ngủ cùng chiếu. Trịnh Thành Bắc không nghĩ nhiều nữa, thản nhiên nằm xuống vị trí ở giữa.

Chỉ một lúc sau tiếng côn trùng thi nhau cất tiếng kêu, không gian không còn tiếng động nào lạ nữa, ngay cả Hách Thiên bên cạnh cũng đã bắt đầu thở đều đều, thế mà người kia vẫn chưa về.

Trịnh Thành Bắc không ngủ được, quyết định ra ngoài hút điếu thuốc.

Tương Vũ mới đầu chỉ định ra võng nằm chơi một lát thôi. Hồ nước cũng cách khá xa lều trại, buổi tối vì đề phòng dị thú nên chẳng mấy người ra đây, một lúc sau hắn thấy mọi người ngủ hết, đánh bạo cởi áo trùm ra xuống nước tắm một cái.

Trước khi xuống nước hắn dán một lá bùa ẩn giấu ngay bờ hồ, như vậy ai có lỡ đi ra đây cũng không thể nhìn thấy hắn.

Nước hồ mát lạnh, ngâm mình cực hợp lý, tất nhiên Tương Vũ không dám tắm lâu, nhanh chóng kỳ cọ rồi đi lên.

Mọi việc diễn ra vô cùng bình thường, mãi đến lúc mặc quần áo, bỗng nhiên đằng sau gốc cây có tiếng cành cây gẫy vụn, giữa đêm đen nghe cực rõ ràng, Tương Vũ vội vàng cảnh giác trùm mũ lên đầu rồi quát lớn:

"Ai?"

Chỉ có tiếng côn trùng vang vọng đáp lại hắn.

Có lẽ chỉ là thần hồn nát thần tính, Tương Vũ nhíu mày kiểm tra lại bùa ẩn giấu, vẫn còn nguyên tác dụng, bèn lắc đầu rồi quay trở lại lều.



Vào bên trong quả nhiên Trịnh Thành Bắc và Hách Thiên đều đã ngủ say. Hắn cẩn thận nằm xuống, loay hoay một lúc rồi cũng thiếp đi.

Lúc này, đôi mắt người bên cạnh mới mở ra, rõ ràng vẫn tỉnh queo, đâu có chút nào buồn ngủ.

***

Tương Vũ bị tiếng hô hào gọi tỉnh, sau một đêm ngon giấc, hắn tinh thần sảng khoái vươn mình, thấy Trịnh Thành Bắc bên cạnh vẫn còn ngủ, trong ánh sáng le lói từ ngoài chiếu vào, hình như mắt người này hôm nay có quầng thâm.

Rõ ràng hôm qua đi ngủ còn sớm hơn cả hắn, bày đặt mắt thâm cái gì không biết?

Không để bụng nữa, Tương Vũ đứng lên, kiểm tra trên người cẩn thận rồi mới đi ra ngoài, tiếng hô đến từ đội viên của Thần Phong, dù đi làm nhiệm vụ nhưng bọn họ không quên thói quen của mình, mới sáng sớm đã dậy huấn luyện, đàn ông thì hít đất và tập cơ, các cô gái tụ tập một chỗ nâng xà.

Tương Vũ nhìn nhìn, ngay cả đội trưởng Giang Quân cũng không hề trễ nải, hắn ta đang dùng một tay hít đất, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên cực kỳ đẹp.

Thật chăm chỉ, chẳng bù cho Trịnh Thành Bắc nhà mình, mặt trời sắp chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ như heo.

Đội viên sau buổi đánh bạc ngày hôm qua đã quen thuộc với mấy người Tương Vũ, thấy hắn đi ra liền giơ tay chào:

"Chào đại sư, có tập thể dục không? Chỗ chúng tôi đang còn trống."

"Thôi các cô cậu tập đi, lão già rồi không chịu được mấy thứ này." Tương Vũ thản nhiên từ chối.

Giang Quân cũng chú ý đến bên này, hắn hít đất vài cái, lại đẩy tạ vài cái rồi vất đấy, rút khăn lông vắt trên dây xuống lau mặt rồi nói với hắn:

"Đại sư, đêm rồi ngủ có ngon không? Chỗ của bọn tôi nhỏ quá, làm phiền đại sư phải chen chúc rồi." Lời nói rõ ràng cực kỳ khách sáo, Tương Vũ vội vàng xua tay.

"Không sao, mấy cậu cũng vậy mà." Hắn cứ nói chuyện với người tên Giang Quân này lại có cảm giác là lạ, không tự chủ được mà muốn tìm hiểu rõ.

Hai người trò chuyện đôi ba câu, Giang Quân rủ Tương Vũ đi ăn sáng, hắn liền đồng ý. Bọn họ đến chỗ quân lương, mỗi người cầm một cái bát múc cháo trong nồi.

Cháo là cháo nấm nấu thịt, ở vào hoàn cảnh này cũng là mỹ vị, Tương Vũ múc hẳn một bát đầy sau đó cùng Giang Quân ngồi tạm ở tảng đá gần đó. Gia vị trong cháo được nêm nếm đầy đủ, hắn thoả mãn múc một thìa cho vào miệng, ừm sắc thì không đẹp mắt cho lắm nhưng hương vị cực kỳ ngon.

Lúc Trịnh Thành Bắc ngủ dậy không thấy người bên cạnh đâu, mò ra khỏi lều đi kiếm một vòng nhìn thấy cảnh nói cười của hai người kia, anh hậm hực tiến đến ngồi xuống ngay bên cạnh.

Hơi thở áp bách của đàn ông trưởng thành làm hai người không thể không chú ý tới. Tương Vũ nhìn bộ dạng uể oải như gà rù của Trịnh Thành Bắc liền giục:

"Cậu không tập thể dục thể thao gì đi à? Nhìn kìa mà làm gương, mới sáng sớm họ đã dậy huấn luyện rồi, lười biếng cẩn thận mấy miếng cơ teo hết."

Trịnh Thành Bắc quay sang nhìn hắn một cái, ánh mắt hơi là lạ, làm Tương Vũ cảm thấy mình đang bị lột trần, hắn níu lại một góc áo trùm, lẩm bẩm:

"Lão chỉ muốn tốt cho cậu thôi, nhìn xem đội trưởng Giang đây này, rõ ràng mạnh mẽ vậy rồi sáng vẫn dậy sớm chăm chỉ tập luyện cùng đội viên."

Giang Quân vội giơ tay lên thanh minh: "Oan quá, tôi không chăm, đây là thói quen hàng ngày thôi."

Trịnh Thành Bắc vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đến khi người kia ngượng quá quay đầu đi, cuối cùng anh thở dài, đứng dậy vươn vai rồi chạy tới một cái ghế cầm tạ lên nâng.

Tương Vũ vừa ăn vừa đếm, cực kỳ tích cực như hắn mới là người nâng tạ vậy. Giang Quân thấy không khí giữa hai người là lạ, nửa đối đầu nửa lại rất thân mật, hai ba nhát xúc hết cháo trong bát rồi nói:

"Trịnh Thành Bắc trông vậy thôi, cực kỳ chăm chỉ đấy, hồi bằng đấy tuổi tôi chỉ là một đội viên quèn thôi. Số lượng tập huấn của cậu ta chưa chắc tôi đã bằng."

"Tất nhiên." Tương Vũ gật đầu, cho đó là việc đương nhiên, dù sao cũng là người của hắn cơ mà. "Làm nghề này của các cậu không có sức khoẻ là không được, tại lão chỉ thấy cậu ta hôm nay hơi ủ rũ, tập thể thao để nâng cao tinh thần cũng tốt."

Nhưng hắn cũng thắc mắc, Giang Quân này vs Trịnh Thành Bắc có vẻ khá thân thiết với nhau. Hắn múc một miếng cháo lên miệng, thử thăm dò:

"Mà sao cậu lại quen được Trịnh Thành Bắc?"

Giang Quân nhớ lại chuyện ngày xưa, môi khẽ nở một nụ cười.

"Chuyện nói ra thì dài lắm, đại khái cũng là một lần làm nhiệm vụ, chúng tôi tình cờ đụng nhau, không đánh không quen biết. Lúc đầu cậu ta khá hiếu chiến, dị năng mới đạt cấp năm mà đã đấu ngang tay với tôi rồi. Càng về sau, mấy lần cùng nhau vào sinh ra tử liền quen thuộc."



Giang Quân quen Trịnh Thành Bắc khi anh còn rất nhỏ, chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, ở cái tuổi đấy mà cậu nhóc kia đã rất nghiêm túc rồi, trên khuôn mặt non nớt hiếm khi nở nụ cười.

Nghĩ lại lúc đó, Giang Quân bật cười: "Nhanh thật, tôi cũng không ngạc nhiên khi cậu ta tiến xa như bây giờ, chàng trai này tuy rất mạnh nhưng mà cũng hơi lạnh nhạt, những người như thế này cấp trên thường không thích lắm."

Tương Vũ không nói gì chỉ gật đầu. Trịnh Thành Bắc còn nhỏ đã tiến vào Tuyệt Sát, hắn đoán là từ sau cha mẹ cậu ta gặp chuyện. Còn nhỏ mà có một gánh nặng em trai phải nuôi, tính tình cậu ta như vậy cũng có thể lý giải được.

Còn về cấp trên, nếu lợi ích không đụng nhau có lẽ Trịnh Thành Bắc sẽ được trọng dụng. Nhưng Tương Vũ không lo điều này, một ngày hắn còn ở Liệp Hoả thì chuyện của hai anh em Trịnh gia đều là chuyện của hắn.

Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, bàn tay trắng nõn thò ra khỏi ống tay áo cũng chẳng thèm che giấu, chân liên tục đá qua đá lại.

Giang Quân chú ý đến điều này, âm thầm ngạc nhiên một phen. Hắn đã từng nghe vô số lời đồn về vị đại sư ngồi cạnh này rồi nhưng khi gặp, có vẻ không giống tưởng tượng lắm, cứ nghĩ đây sẽ là một ông già cổ hủ sắp xuống lỗ, ai mà dè tư tưởng còn rất phóng khoáng. Nếu không phải cái giọng khàn khàn, hắn nghĩ Tương Vũ chỉ ngang tầm tuổi mình.

Nói chuyện một lúc, Giang Quân đã thành công xin được số quang não của Tương Vũ, còn Tương Vũ biết được Giang gia cũng có một chi nhỏ ở thành phố Thiên Phong, thỉnh thoảng cậu ta cũng đến đấy chơi.

Tuy nói chuyện với Giang Quân nhưng Tương Vũ vẫn cần mẫn đếm xem Trịnh Thành Bắc lên tạ được bao nhiêu cái. Chỉ tiếc là vừa lên số ba trăm, cậu ta đã lưu loát ném tạ xuống đất rồi đi lại đây.

Con số này cũng làm Tương Vũ hài lòng gật đầu, ném cho Trịnh Thành Bắc một cái khăn mặt để lau mồ hôi:

"Lau người đi rồi ăn sáng, có cháo nấm rất ngon." Nói xong giơ bát cháo còn hơn nửa trên tay lên. "Nhanh lên tôi đợi."

Trịnh Thành Bắc gật đầu tiếp nhận khăn, lại ra múc cháo rồi chen vào giữa Giang Quân và Tương Vũ ngồi xuống.

Giang Quân thấy vậy lắc đầu, cầm bát không đứng lên:

"Ngày hôm nay hoạt động tự do thôi, tí ăn xong cậu thử liên lạc với đội viên xem nào. Nếu họ đến sớm còn chuẩn bị kế hoạch."

"Được, các anh cứ chuẩn bị dần đi là vừa."

Giang Quân đi rồi, hai người bọn họ không biết nói gì với nhau, bèn yên lặng ngồi ăn cháo. Bầu không khí buổi sáng khá thanh tân tươi mát, nếu không kể đến ánh mắt Trịnh Thành Bắc cứ như có như không lia sang bên này.

Tương Vũ vừa xúc miếng cháo cuối cùng vào miệng thì Trịnh Thành Bắc đã mở miệng hỏi:

"Anh và Giang Quân nói gì với nhau vậy?"

Tương Vũ lắc đầu: "Nói gì đâu, vài chuyện vu vơ."

Trịnh Thành Bắc chần chừ một lát rồi nói: "Anh không cần thiết phải đi lại gần với Giang Quân quá, hắn ta trông hi ha vậy thôi nhưng tâm cơ rất sâu, cẩn thận bị lợi dụng."

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tương Vũ nhàn nhạt nhìn sang. "Người có thể lợi dụng tôi còn chưa sinh ra đời đâu."

"Anh đừng chủ quan."

"Cậu im mồm, ăn cháo đi, tự dưng nhiều lời thế?"

Hai người nói đôi ba câu lại có xu hướng cãi nhau, Trịnh Thành Bắc biết điều ngậm miệng lại, ánh mắt vẫn gay gắt nhìn chằm chằm vào Tương Vũ.

"Ngày hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào lão già này làm gì? Cậu bất mãn tôi à?" Con ngươi âm trầm nhìn thẳng vào Trịnh Thành Bắc, hắn nhạy cảm phát hiện hôm nay hàng này có gì không đúng, ánh mắt nhìn hắn nửa tìm tòi nửa soi mói, khiến hắn khó chịu cực kỳ.

"Tôi..." Trịnh Thành Bắc nói được một từ đột ngột đứng dậy, cơ thể cao lớn gây nên áp lực không nhỏ, anh liếc Tương Vũ lần cuối rồi cầm hai cái bát không đi mất.

Tương Vũ: "..."

Hôm nay hắn chọc gì cậu ta à? Vẻ mặt rối rắm kia là sao?

Trịnh Thành Bắc dựa lưng vào vách đá, sau khi liên lạc được với Trương Hàng, nói qua loa cùng cậu ta về vị trí chỗ này, có vẻ như quãng đường lúc trước bọn anh dọn dẹp khá sạch sẽ, cậu ta và đội viên đi tương đối thuận lợi, ngày mai là có thể tới.

Tuyệt Sát đến đây, anh cũng yên tâm hơn hẳn, mới ngày hôm qua đây chỉ là một nhiệm vụ có cũng được không hoàn thành cũng chẳng sao, ngày hôm nay mọi việc đã khác.

Anh vẫn còn chưa ổn định lại được tâm tình của mình, đêm hôm qua anh gần như không ngủ, phấn khích, kích động, anh như một thằng trẻ ranh mười tám tuổi lăn lộn không yên.

Sau khi nhắn mười mấy tin vào số của Tương Vũ trái tim đập loạn mới bình ổn lại được, nhưng nhìn thấy người bên cạnh cuộn mình dựa vào anh, nó lại bắt đầu nổi trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau