Chương 7
Sức của Nguyên Huyền Khanh không đủ để có thể kháng cự hắn, thôi thì đành thuận theo mà ngừng lại. Nhưng dù y đã ngừng viết nhưng người kia vẫn chưa chịu buông tha cho cây bút. Nguyên Huyền Khanh thấy vậy thì nói.
- Được rồi ta không viết nữa, ngươi đừng giữ chặt thế chứ... Cây bút sắp bị ngươi làm gãy đến nơi rồi kìa.
Cảnh Vệ kia nghe vậy chẳng những không nhẹ tay hơn, trái lại còn dùng sức khiến chiếc bút gãy thật. Nguyên Huyền Khanh chỉ nghe một tiếng *rắc*, cây bút trên tay đã bị chia làm hai. Y tiếc của không chịu được, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại đang khóc than. Vậy là phải thay bút sao? Cây bút này mới được dùng có hai năm thôi mà...
Đường đường là Hầu Vị cao quý, vàng bạc châu báu chẳng thiếu gì, tất nhiên không thiếu bút để dùng nhưng Nguyên Huyền Khanh hiện tại lại tiếc một cây bút dùng hai năm. Nghe thì có vẻ giống mấy lão phú hộ keo kiệt trong ngôi làng nào đấy nhưng sự thật thì... Là vậy thật.
Cảnh Vệ phá bút xong thì chắp tay sau lưng rời đi, bỏ lại Nguyên Huyền Khanh đang tiếc của ngồi tại chỗ. Bút dùng hai năm rồi nên y mới tiếc chứ không phải vì nó đắt tiền. Thôi thì đằng nào nó cũng gãy rồi, có tiếc cũng đâu được gì nữa. Y nên đi ngủ rồi.
Nguyên Huyền Khanh vừa đứng dậy khỏi ghế, còn chưa kịp định hình phương hướng về giường thì đã bị ai đó nhấc bổng lên. Hóa ra Cảnh Vệ kia chưa đi đâu cả, hắn vẫn ở trong phòng chỉ là đứng ở một chỗ mà tầm mắt y không thể thấy được mà thôi.
Đường đi về phòng ngủ ở đây và Triều Minh Cung khác nhau, thú thực là đến bây giờ Nguyên Huyền Khanh vẫn chưa thể thuộc... Nguyên nhân chủ yếu là do tên Cảnh Vệ này không để cho y tự đi.
- Này, mắt ta hỏng chứ có phải chân tay tàn phế đâu. Để ta tự đi có được không?
Câu hỏi này vẫn như vậy, chỉ được đáp lại bằng sự im lặng đến quái dị cùng một cái vỗ nhẹ lên cánh tay. Nguyên Huyền Khanh đã quen nên y không giận. Có thể là hắn không thể nói chuyện.
Cảnh Vệ này nghe nói là mang họ Nhạc, vào đây khi nào cũng không ai biết, tuổi tác gia thế cụ thể ra sao lại càng không ai nắm được. Chắc do hắn quá mờ nhạt hoặc không muốn được ai để ý đến. Nhưng hiện tại đã gây được sự chú ý không hề nhỏ khi được cả Hầu Gia giữ bên mình. Nhưng nói Hầu Gia giữ cũng không đúng lắm vì hắn tình nguyện ở lại, hơn nữa cũng là hắn tự ý ở lại.
Nguyên Huyền Khanh đối với hạ nhân trong cung luôn rất thoải mái, không hà khắc lại càng không hề tỏ ra mình là người quyền thế cao hơn mà bắt nạt bọn họ. Tất nhiên đó chỉ là khi hạ nhân tự giác biết điều thì mới được đối đãi như thế. Đối với họ Nhạc kia cũng vậy, chỉ là hắn không lên tiếng nói khiến y đôi lúc hơi khó chịu chút thôi, còn lại đều rất ổn.
- Này, đụng chạm ta hơi nhiều rồi đấy.
Họ Nhạc vậy mà dám đụng vào bàn tay của Nguyên Huyền Khanh nhiều hơn mấy cái khi hắn cầm khăn lau tay giúp y. Lý do cần lau tay là do y lúc nãy viết chữ không cẩn thận bị mực dính vào tay hơi nhiều. Mặc dù biết rõ lau tay thì phải cầm tay là đúng nhưng việc này Nguyên Huyền Khanh có thể tự làm được mà...
Cứ vậy, Nguyên Huyền Khanh quyết định kháng cự họ Nhạc kia đến cùng. Sáng ra tự túc làm mọi việc kể cả khi hắn muốn giúp cũng bị y dứt khoát dùng uy lực của chức vị để đuổi đi. Hết cách, hắn đành cho y tự mình làm hết.
[Hòa Quân Điện]
Nguyên Huyền Khanh đặt chân đến Hòa Quân Điện vừa hay kịp giờ thượng triều, vừa vào đã nghe tin động trời khiến y suýt đứng không vững.
Vũ Đức Văn - Vân Linh Cốc Chủ đương nhiệm là đệ tử của Phong Linh Sứ Giả. Đây đã đủ ngạc nhiên nhưng không ai ngờ tới một kẻ hóng hách xem thường Thánh Đế đương nhiệm lại là đệ tử của người mà ai cũng kính trọng. Nguyên Huyền Khanh tuy hoài nghi nhưng cũng không lên tiếng nói gì, một phần là không biết nói gì, hai là không muốn nói gì.
Vũ Đức Văn bước vào Hòa Quân Điện, Nguyên Chiêu Võ cũng được tiền triều cho trở về với danh nghĩa là một giảng sư nhưng tất nhiên không mang họ Nguyên nữa. Không phải tự nhiên hắn được về mà là trước đó khi hắn rời đi đã có rất nhiều chủ vị lên tiếng xin giúp, trong số đó có Nguyên Huyền Khanh.
Nghị Chính cũng tức là tên của Nguyên Chiêu Võ hiện tại. Hắn không được bước vào Hòa Quân Điện nữa nhưng trở về đã tốt lắm rồi.
Ngoại trừ Tiên Đế, Vũ Đức Văn không nể mặt ai. Từng người từng người trong Hòa Quân Điện đều bị gã đem ra so sánh với Tiên Đế. Mắng chửi như thể gã mới là quân chủ. Không ai là ưa gã cà, càng không ai nể nổi gã. Vậy mà ở trước mặt Nghị Chính gã lại nói.
- Rất thuận lợi, các chủ vị đều rất nể ta.
Người trong Hòa Quân Điện cũng nghe thấy nhưng ai nấy đều là cái vẻ khinh bỉ không thèm giấu. Chỉ có Nguyên Huyền Khanh là không ai nhìn ra ý tứ của y. Nghị Chính có lẽ đã biết người trong Hòa Quân Điện nghĩ gì, bởi hơn ai hết hắn rất hiểu bọn họ. Nguyên Huyền Khanh thì thôi hắn không cần phải đoán cũng biết rồi. Nhưng hắn lại chọn cách giả vờ như không biết gì mà khen Vũ Đức Văn kia mấy câu.
Tối nay ở một nơi khác gọi là Vĩnh Hòa Điện, trà cùng điểm tâm được bày đầy đủ. Các chủ vị cùng với đệ tử cũng chưa một ai rời đi. Nguyên Huyền Khanh hôm nay cũng ở lại cùng với họ, dù sao bây giờ về cung cũng không có việc gì để làm.
- Chư vị à, ta nghe nói châu báu của Thánh... À không, Nghị Giảng Sư rất nhiều, còn có thể lấp đầy cả sông Thông Thiên đấy.
Một chủ vị lên tiếng khiến cho tất cả các chủ vị khác đều tò mà nhìn sang phía đó, có người nói.
- Vụ này ta có nghe nói nha.
Nguyên Huyền Khanh thì nghe nhiều rồi nên không có phản ứng, y yên lặng ngồi một bên lắng nghe thôi.
Thiên hạ có lời đồn, tài sản của Nghị Chính rất đồ sộ. Một cái viện đã lớn hơn cả tám cái Hoài Văn Cung cộng vào ây chứ. Nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, thật giả ra sao thì không ai rõ.
- Hầu Gia cẩn thận...
Tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên khiến tất cả mọi người đang có mặt tại Vĩnh Hòa Điện đều phải rời sự chú ý từ lời đồn sang phía Nguyên Huyền Khanh. chẳng ai biết đã có chuyện gì, chỉ thấy trên mặt Nguyên Huyền Khanh xuất hiện một vết thương đang không ngừng chảy máu. Tiếng đồ sứ vỡ vang lên sau đó khiến ai nấy đều giật mình, vậy mà lại có người đánh lén Nguyên Huyền Khanh à?
- Được rồi ta không viết nữa, ngươi đừng giữ chặt thế chứ... Cây bút sắp bị ngươi làm gãy đến nơi rồi kìa.
Cảnh Vệ kia nghe vậy chẳng những không nhẹ tay hơn, trái lại còn dùng sức khiến chiếc bút gãy thật. Nguyên Huyền Khanh chỉ nghe một tiếng *rắc*, cây bút trên tay đã bị chia làm hai. Y tiếc của không chịu được, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại đang khóc than. Vậy là phải thay bút sao? Cây bút này mới được dùng có hai năm thôi mà...
Đường đường là Hầu Vị cao quý, vàng bạc châu báu chẳng thiếu gì, tất nhiên không thiếu bút để dùng nhưng Nguyên Huyền Khanh hiện tại lại tiếc một cây bút dùng hai năm. Nghe thì có vẻ giống mấy lão phú hộ keo kiệt trong ngôi làng nào đấy nhưng sự thật thì... Là vậy thật.
Cảnh Vệ phá bút xong thì chắp tay sau lưng rời đi, bỏ lại Nguyên Huyền Khanh đang tiếc của ngồi tại chỗ. Bút dùng hai năm rồi nên y mới tiếc chứ không phải vì nó đắt tiền. Thôi thì đằng nào nó cũng gãy rồi, có tiếc cũng đâu được gì nữa. Y nên đi ngủ rồi.
Nguyên Huyền Khanh vừa đứng dậy khỏi ghế, còn chưa kịp định hình phương hướng về giường thì đã bị ai đó nhấc bổng lên. Hóa ra Cảnh Vệ kia chưa đi đâu cả, hắn vẫn ở trong phòng chỉ là đứng ở một chỗ mà tầm mắt y không thể thấy được mà thôi.
Đường đi về phòng ngủ ở đây và Triều Minh Cung khác nhau, thú thực là đến bây giờ Nguyên Huyền Khanh vẫn chưa thể thuộc... Nguyên nhân chủ yếu là do tên Cảnh Vệ này không để cho y tự đi.
- Này, mắt ta hỏng chứ có phải chân tay tàn phế đâu. Để ta tự đi có được không?
Câu hỏi này vẫn như vậy, chỉ được đáp lại bằng sự im lặng đến quái dị cùng một cái vỗ nhẹ lên cánh tay. Nguyên Huyền Khanh đã quen nên y không giận. Có thể là hắn không thể nói chuyện.
Cảnh Vệ này nghe nói là mang họ Nhạc, vào đây khi nào cũng không ai biết, tuổi tác gia thế cụ thể ra sao lại càng không ai nắm được. Chắc do hắn quá mờ nhạt hoặc không muốn được ai để ý đến. Nhưng hiện tại đã gây được sự chú ý không hề nhỏ khi được cả Hầu Gia giữ bên mình. Nhưng nói Hầu Gia giữ cũng không đúng lắm vì hắn tình nguyện ở lại, hơn nữa cũng là hắn tự ý ở lại.
Nguyên Huyền Khanh đối với hạ nhân trong cung luôn rất thoải mái, không hà khắc lại càng không hề tỏ ra mình là người quyền thế cao hơn mà bắt nạt bọn họ. Tất nhiên đó chỉ là khi hạ nhân tự giác biết điều thì mới được đối đãi như thế. Đối với họ Nhạc kia cũng vậy, chỉ là hắn không lên tiếng nói khiến y đôi lúc hơi khó chịu chút thôi, còn lại đều rất ổn.
- Này, đụng chạm ta hơi nhiều rồi đấy.
Họ Nhạc vậy mà dám đụng vào bàn tay của Nguyên Huyền Khanh nhiều hơn mấy cái khi hắn cầm khăn lau tay giúp y. Lý do cần lau tay là do y lúc nãy viết chữ không cẩn thận bị mực dính vào tay hơi nhiều. Mặc dù biết rõ lau tay thì phải cầm tay là đúng nhưng việc này Nguyên Huyền Khanh có thể tự làm được mà...
Cứ vậy, Nguyên Huyền Khanh quyết định kháng cự họ Nhạc kia đến cùng. Sáng ra tự túc làm mọi việc kể cả khi hắn muốn giúp cũng bị y dứt khoát dùng uy lực của chức vị để đuổi đi. Hết cách, hắn đành cho y tự mình làm hết.
[Hòa Quân Điện]
Nguyên Huyền Khanh đặt chân đến Hòa Quân Điện vừa hay kịp giờ thượng triều, vừa vào đã nghe tin động trời khiến y suýt đứng không vững.
Vũ Đức Văn - Vân Linh Cốc Chủ đương nhiệm là đệ tử của Phong Linh Sứ Giả. Đây đã đủ ngạc nhiên nhưng không ai ngờ tới một kẻ hóng hách xem thường Thánh Đế đương nhiệm lại là đệ tử của người mà ai cũng kính trọng. Nguyên Huyền Khanh tuy hoài nghi nhưng cũng không lên tiếng nói gì, một phần là không biết nói gì, hai là không muốn nói gì.
Vũ Đức Văn bước vào Hòa Quân Điện, Nguyên Chiêu Võ cũng được tiền triều cho trở về với danh nghĩa là một giảng sư nhưng tất nhiên không mang họ Nguyên nữa. Không phải tự nhiên hắn được về mà là trước đó khi hắn rời đi đã có rất nhiều chủ vị lên tiếng xin giúp, trong số đó có Nguyên Huyền Khanh.
Nghị Chính cũng tức là tên của Nguyên Chiêu Võ hiện tại. Hắn không được bước vào Hòa Quân Điện nữa nhưng trở về đã tốt lắm rồi.
Ngoại trừ Tiên Đế, Vũ Đức Văn không nể mặt ai. Từng người từng người trong Hòa Quân Điện đều bị gã đem ra so sánh với Tiên Đế. Mắng chửi như thể gã mới là quân chủ. Không ai là ưa gã cà, càng không ai nể nổi gã. Vậy mà ở trước mặt Nghị Chính gã lại nói.
- Rất thuận lợi, các chủ vị đều rất nể ta.
Người trong Hòa Quân Điện cũng nghe thấy nhưng ai nấy đều là cái vẻ khinh bỉ không thèm giấu. Chỉ có Nguyên Huyền Khanh là không ai nhìn ra ý tứ của y. Nghị Chính có lẽ đã biết người trong Hòa Quân Điện nghĩ gì, bởi hơn ai hết hắn rất hiểu bọn họ. Nguyên Huyền Khanh thì thôi hắn không cần phải đoán cũng biết rồi. Nhưng hắn lại chọn cách giả vờ như không biết gì mà khen Vũ Đức Văn kia mấy câu.
Tối nay ở một nơi khác gọi là Vĩnh Hòa Điện, trà cùng điểm tâm được bày đầy đủ. Các chủ vị cùng với đệ tử cũng chưa một ai rời đi. Nguyên Huyền Khanh hôm nay cũng ở lại cùng với họ, dù sao bây giờ về cung cũng không có việc gì để làm.
- Chư vị à, ta nghe nói châu báu của Thánh... À không, Nghị Giảng Sư rất nhiều, còn có thể lấp đầy cả sông Thông Thiên đấy.
Một chủ vị lên tiếng khiến cho tất cả các chủ vị khác đều tò mà nhìn sang phía đó, có người nói.
- Vụ này ta có nghe nói nha.
Nguyên Huyền Khanh thì nghe nhiều rồi nên không có phản ứng, y yên lặng ngồi một bên lắng nghe thôi.
Thiên hạ có lời đồn, tài sản của Nghị Chính rất đồ sộ. Một cái viện đã lớn hơn cả tám cái Hoài Văn Cung cộng vào ây chứ. Nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, thật giả ra sao thì không ai rõ.
- Hầu Gia cẩn thận...
Tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên khiến tất cả mọi người đang có mặt tại Vĩnh Hòa Điện đều phải rời sự chú ý từ lời đồn sang phía Nguyên Huyền Khanh. chẳng ai biết đã có chuyện gì, chỉ thấy trên mặt Nguyên Huyền Khanh xuất hiện một vết thương đang không ngừng chảy máu. Tiếng đồ sứ vỡ vang lên sau đó khiến ai nấy đều giật mình, vậy mà lại có người đánh lén Nguyên Huyền Khanh à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất