Chương 2
3
Nguyên gia dùng năng lực bói toán nổi danh khắp thiên hạ, tuy nhiên bói toán bình thường có lúc đúng, có lúc không. Huyết mạch Thần toán thì khác, xác suất tính toán chính xác của chúng ta gần như tuyệt đối, hơn nữa còn có thể trực tiếp "thấu thị" tương lai.
Tuy nhiên, "thấu thị tương lai trong phạm vi rộng" sẽ gây thương tổn lớn đến cơ thể. Ta sống hai mươi ba năm cũng chỉ "thấu thị" không quá ba lần.
Lần đầu tiên là khi còn nhỏ dại, tò mò nhất thời sử dụng năng lực. Ta không nhớ rõ lúc đấy nhìn thấy những gì, chỉ nhớ sau đó phải nằm liệt giường ba tháng trời.
Lần thứ hai là vào năm năm trước, "thấu thị" tương lai của Nguyên gia chúng ta, kết quả thấy Bỉnh Đường làm gia chủ rất đáng tin cậy, trong tương lai trực hệ còn sẽ có một nữ nhân vừa có năng lực và mị lực. Ít nhất trong 300 năm tới, Nguyên gia sẽ không lụn bại —— Vì thân thể suy yếu nên ta không nhìn ngoài phạm vi 300 năm.
Lần thứ ba là bốn năm trước, tiền triều bị lật đổ, Hoàng Đế Đại Tề thành lập tân triều đích thân tìm đến, muốn Bỉnh Đường mang "huyết mạch Thần toán" nhìn trước tương lai của Tề Triều.
Khi đó sức khỏe của ta rất yếu, Bỉnh Đường tỏ vẻ không thể tiết lộ thiên cơ, lễ phép từ chối Tề Đế. Nhưng ta lo làm vậy sẽ đắc tội hoàng đế, có thể cản trở công việc của Nguyên gia, vì thế đã gạt Bỉnh Đường dùng khả năng Thấu Thị.
Quả thật, thiên cơ không thể tiết lộ. Ta chỉ chỉ ra Tề Triều có thể tồn tại ít nhất 280 năm. Những sự kiện lớn khác, ta viết lại như một lời tiên tri.
Tề Đế khá hài lòng với kết quả này, không những hạ thấp thuế suất cho Nguyên Gia, còn phong tước cho Bỉnh Đường, chuyển toàn bộ vùng phụ cận của Nguyên Gia thành đất phong của hắn, còn ban tặng một kim bài miễn tử, đời sau của Nguyên gia cũng có thể sử dụng.
Đương nhiên, tất cả những điều này vẫn khiến Bỉnh Đường cực kỳ bất mãn. Lần thứ hai ta ốm liệt giường, tuy trước mặt ta hắn vẫn vậy nhưng tin đồn nói, khoảng thời gian đó hắn vô cùng nóng tính, tất cả mọi người trong gia tộc đều cảm thấy bất an, run rẩy sợ hãi.
Một chuyện đáng nói khác là Bỉnh Đường có thiên phú võ học cực cao, năm mười sáu tuổi đã có thể chiến thắng những cao nhân, tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Lại nói đến chuyện chính. Ngoài xe ngựa, gia tộc còn phái thêm thị vệ, thân tín của Bỉnh Đường, ám vệ, người hầu thân cận của ta cùng với y sư riêng.
"Chủ thượng, ngài không biết đâu, gia chủ phái Nguyên Khải thay ngài đi từ hôn với Đào tiểu thư, nói đồng ý đưa 3 vạn lượng bạc bồi thường. Đào tiểu thư nói việc này phá hoại thanh xuân và thanh danh của nàng ta, đòi 30 vạn lượng bạc. Thôi được, tuy rằng toàn bộ gia tộc đều là thân nhân của nàng ta, biết chuyện thành thân không đến 10 người, chưa kể thời gian hai người bên nhau chưa đầy một tháng, nhưng rốt cuộc vẫn là chúng ta đuối lý. Thỏa thuận cuối cùng chốt lại là 10 vạn lượng, Đào tiểu thư đã ký tên lên thư từ hôn." Tinh Đồng, người hầu thân cận của ta nói.
Ta áy náy vì làm phiền đến nhiều người như vậy: "Nếu biết sớm, trước khi định hôn ta đã gieo quẻ cát hung."
"Thuộc hạ đã bảo ngài tính bát tự của nàng ta từ đầu rồi, nhưng ngài nói làm vậy không tôn trọng nhà gái, là nhìn trộm đời sống riêng tư của người ta gì đó. Ngài biết sau đó còn xảy ra chuyện gì không?" Tinh Đồng lại nói.
"Chuyện gì?"
"Tối đến —— cũng chính là tối qua, tỳ nữ thân cận của Đào tiểu thư chạy tới Giới Luật Đường, người đầy thương tích, tố cáo Đào tiểu thư thường xuyên đánh đập hành hạ nàng ta. Sau đó, chấp pháp giả đã bắt Đào tiểu thư lại, chờ điều tra xét xử. Theo thuộc hạ thấy, phân nửa là tội danh đã định, trước đấy đã nghe phong thanh rồi."
Hôm qua Bỉnh Đường cũng nhắc đến chuyện nàng ta có khuynh hướng bạo lực, ta thở dài.
Ta có sinh thần bát tự của vị cựu hôn thê này, tuy nhiên chưa hề gieo quẻ tính thử. Bởi với năng lực của ta, đối phương sẽ không thể che giấu bất kỳ chuyện gì, dù là chuyện tăm tối, sâu kín nhất. Chính vì thế, bình thường ta không muốn tính sinh thần bát tự của người khác. Ta chỉ muốn chung sống bình thường, không muốn mạo phạm bí mật của ai.
Tinh Đồng lại nói: "Thấy chủ thượng nói vậy, thuộc hạ an tâm rồi. Thuộc hạ còn tưởng ngài thích nàng ta thật."
Ta cảm thấy khó tin: "Vì sao các ngươi đều cho rằng ta thật lòng thích nàng ta? Ta vốn không hề thể hiện điều gì."
Tinh Đồng cười gượng hai tiếng: "Chẳng phải vì chủ thượng đồng ý thành thân với nàng ta quá nhanh sao? Ta nghe các trưởng lão nói là ngài bị tình cảm mê hoặc. Nhắc đến đây, ta cảm thấy rất kỳ quái. Hôm qua gia chủ đột nhiên bắt cóc chủ thượng, không giống tác phong hành sự thường ngày của gia chủ lắm..."
Ta chống người nhìn ra cửa sổ, thấy Bỉnh Đường ở bên ngoài chuyên chú an bài thị vệ, sau đó u sầu nói: "Tinh Đồng, ta gặp chuyện phiền toái rồi."
Tinh thần Tinh Đồng chấn động: "Chủ thượng, ngài nói đi! Thuộc hạ nhất định trèo đèo lội suối vượt rừng đao biển lửa, quyết không từ nan!"
"Không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là, Bỉnh Đường thổ lộ với ta."
Ta nói xong, Tinh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng, hô to: "Thổ lộ? Có phải điều mà thuộc hạ nghĩ đến không?"
Ta gật đầu, càng thêm phiền muộn: "Hắn còn hôn ta —— đấy là nụ hôn đầu tiên của ta."
Sự chú ý của Tinh Đồng căn bản không nằm ở việc nụ hôn thuần khiết đầu tiên của ta đã bị cướp mất: "Hôn thế nào? Có dùng đến lưỡi không?"
Ta tức giận bất bình: "Này căn bản không phải trọng điểm! Có."
"Cái gì?" Tinh Đồng giậm chân, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy ngài có tát hắn một cú trời giáng không?"
"Không..."
Hắn ảo não như thể hy vọng lúc ấy có mặt ở hiện trường, khi chuyện xảy ra có thể thay ta tát Bỉnh Đường một cái vang dội. Hắn hận rèn sắt không thành thép nói: "Sao lại có thể không tát được?"
Ta nỗ lực giải thích: "Lúc đấy ta còn không thở nổi."
"Thuộc hạ hiểu rồi, hắn giậu đổ bìm leo, đục nước béo cò! Hừ, tên đăng đồ tử đê tiện!" Tinh Đồng phẫn hận mắng.
Nhưng ngay sau đó, cửa mở ra, Bỉnh Đường bước vào. Tên Tinh Đồng trời đánh ngay tức khắc ngậm miệng, dáng vẻ nghiêm chỉnh như thể "ta là người câm, xin đừng nhìn ta".
Lật mặt nhanh như chớp, ta nhìn nhiều đã quen.
Ta biết Tinh Đồng sợ Bình Đường vì nguyên nhân không rõ nào đó. Tuy nhiên chuyện người thân cận không dám ra mặt vì mình vẫn khiến ta càng thêm u sầu.
Bỉnh Đường cúi người, nhẹ nhàng nói với ta: "Thừa Ý, ta ôm huynh ra ngoài nhé?"
"Không cần!" Nhớ tới 'sự trong trắng' bị cướp mất của bản thân, ta dùng giọng cực kỳ chém đinh chặt sắt: "Tuy ngươi giúp ta tìm thấy phụ thân và huynh đệ nhưng ngươi cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta. Ta quyết định ít nhất mười ngày tới không để ý đến ngươi."
Bỉnh Đường thở dài: "Đều đã là chuyện của ngày hôm qua..."
"Quan phủ phá án ngắn thì năm năm, dài thì truy tố hai mươi năm, chẳng lẽ ta không được so đo chuyện ngày hôm qua?" Ta nói hùng hồn, đầy lý lẽ.
"Được..." Bỉnh Đường lại đổi sang vẻ mặt đầy khổ sở, nói: "Nhưng nếu Thừa Ý không để ý ta, ta sẽ rất đau lòng."
Ta cười lạnh: "Nguyên Bỉnh Đường, ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi chắc? Còn dùng mánh khóe này đối phó ta? Ai quan tâm ngươi đau lòng hay không! Tinh Đồng!"
Tinh Đồng không dám nhìn Bỉnh Đường, mắt nhìn thẳng đi đến, đỡ ta lên xe lăn, đẩy ta ra cửa.
Bên ngoài, thị vệ và ám vệ thấy ta, đồng loạt quỳ gối, có người hô "Tham kiến chủ thượng", cũng có người hô "Tham kiến Cửu trưởng lão".
Ta lãnh đạm khẽ gật đầu. Bọn họ đứng dậy, ăn ý bắt đầu chuẩn bị. Một thị vệ đặt kệ cầu dốc bên cạnh xe. Trưởng thị vệ cùng Tinh Đồng nâng xe lăn vào trong xe ngựa.
Tinh Đồng đỡ ta lên giường nệm, sau đó gấp xe lăn đặt ở tầng phía dưới xe.
Xe ngựa này được đặt làm riêng cho ta. Tuy nói để dùng nhưng nơi xa nhất ta từng đến chỉ là ngọn núi bên cạnh thành trấn của gia tộc.
Không gian trong xe tương đối rộng rãi, hai bên có kệ tủ. Một bên đặt vài quyển sách ta thích, một bên để một số đồ dùng linh tinh và một hộp đựng đồ ăn.
Ta mở hộp đồ ăn ra xem. Bên trong có ba ngăn, một ngăn là đủ loại trái cây mới cắt sẵn, một ngăn là điểm tâm ta thích ăn, ngăn cuối cùng là những loại kẹo mà ta ưa thích.
Ta nghĩ, đây nhất định do Nguyệt Đồng - thân tín lần này không đi cùng - chuẩn bị. Hắn quả thật vô cùng chu đáo.
Ta cảm thán một tiếng, dùng que cắm một quả dâu tây cho vào miệng. Đúng lúc này, Bỉnh Đường tiến vào.
Quả dâu tây này nhìn thì đỏ au, vị lại cực kỳ chua. Trước giờ ta không ăn được đồ quá chua, nhai vài lần đã bị chua đến ứa nước mắt.
Tu dưỡng không cho phép ta nhè ra, thế nên chỉ có thể rưng rưng cố nuốt xuống.
"Dâu tây chua quá à?" Bỉnh Đường hỏi, đưa cho ta bình nước.
Ta nhớ kỹ việc "trong vòng mười ngày không để ý đến hắn" nên chỉ cầm bình nước, lạnh mặt không trả lời.
"Chua thì thử loại trái cây khác đi."
Ta không nghe hắn, ăn thêm một quả dâu tây.
Lần này ngọt hơn, ta vui vẻ ăn hết.
Lúc này, xe ngựa bắt đầu chuyển động. Bỉnh Đường vẫn tiếp tục dụ dỗ ta mở miệng: "Thừa Ý có thể cho ta ăn một quả anh đào không?"
Ta yên lặng đặt hộp đồ ăn sang phía ngược lại, tỏ rõ lập trường kiên định.
Ta vốn đã ăn sáng, ăn hết một phần ba số hoa quả trong hộp là đã không thể ăn nổi nữa, đóng hộp lại, tính tìm quyển sách nào đó đọc.
Ta nỗ lực cử động cơ thể. Vừa mới xoay người một chút, Bỉnh Đường lập tức chủ động hỏi: "Thừa Ý muốn đọc sách gì? Ta giúp huynh lấy nhé?"
Ta vẫn mặc kệ hắn, cố gắng tự thân vận động.
Hắn cau mày, ôm ta tới gần phía giá sách.
Ta lại khom người muốn lấy sách, hắn đặt luôn quyển sách ta cần lên tay ta.
Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, tựa như chờ đợi điều gì đó.
Ta "Hừ" một tiếng, mở sách, dùng sách che kín mặt, chặn tầm mắt của hắn.
Ta cảm giác được hắn từ giường nệm cạnh ghế dựa nhích đến gần ta, kề sát vào người ta, nói khẽ: "Thật xin lỗi, Thừa Ý. Ta không nên hôn huynh."
Ta nhịn một lúc rồi không nhịn được nữa, nhấn mạnh: "Là nụ hôn đầu tiên."
"Đúng, thật xin lỗi. Ta không nên cướp đi nụ hôn đầu tiên của huynh."
"Ta tiếp nhận, nhưng hiện tại còn chưa tha thứ. Đã nói mười ngày chính là mười ngày sẽ không để ý đến ngươi." Nói xong, ta bỗng ý thức được mình vừa phá vỡ lời thề, vội vàng ngậm miệng, chuyên tâm đọc quyển sách trên tay.
Thế nhưng, tín hiệu vũ trụ quyết định lời thề này của ta không thể thực hiện.
Chỉ một lát sau, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng quay cuồng - dù xe ngựa được chuyên làm chống chấn động, rất ít xóc nảy.
Ta nhắm hai mắt, khẽ thở hổn hển, cảm giác được Bỉnh Đường ôm lấy ta, còn nhét vào miệng ta một viên thuốc.
Viên thuốc này chuyên dùng để ta bớt say xe. Ta ngậm một lát, cảm thấy khá hơn nhiều, mở mắt thì thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Bỉnh Đường.
"Nếu không thoải mái thì để ta ôm huynh ngủ một lát." Hắn nói.
Ta lại "Hừ" một tiếng, không phản đối.
Hắn lập tức ôm lấy ta, để ta ngồi lên đùi hắn, sờ đầu ta, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, Thừa Ý."
Ta dựa lên vai hắn, khép mắt lại.
Đang nửa mộng nửa tỉnh, ta cảm giác môi mình lại bị nhẹ nhàng hôn một cái.
Ta bỗng chốc mở to mắt, cảnh giác nói: "Ngươi lại hôn ta?!"
"Thừa Ý đẹp quá, ta không nhịn nổi. Có điều đây không phải nụ hôn đầu tiên, hẳn là không đến nỗi nghiêm trọng như lần trước?" Bỉnh Đường rất trấn định.
Ta mơ hồ thấy điều gì không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra. Chủ yếu vẫn là do cơn buồn ngủ ngăn trở dòng suy nghĩ. Trước khi nhắm mắt lần nữa, ta cảnh cáo: "Lần này tạm tha cho ngươi. Không được hôn!"
Hắn đáp lại đầy vẻ chính trực: "Được!"
Ta tạm thời yên tâm, nhắm mắt ngủ.
Hết Chương 2.
- --
Editor: Chấm nước mắt vì sự vô tri ngoo nger của Ý Bảo...
Mở bát nên phá lệ đăng 2 chương:D
Nguyên gia dùng năng lực bói toán nổi danh khắp thiên hạ, tuy nhiên bói toán bình thường có lúc đúng, có lúc không. Huyết mạch Thần toán thì khác, xác suất tính toán chính xác của chúng ta gần như tuyệt đối, hơn nữa còn có thể trực tiếp "thấu thị" tương lai.
Tuy nhiên, "thấu thị tương lai trong phạm vi rộng" sẽ gây thương tổn lớn đến cơ thể. Ta sống hai mươi ba năm cũng chỉ "thấu thị" không quá ba lần.
Lần đầu tiên là khi còn nhỏ dại, tò mò nhất thời sử dụng năng lực. Ta không nhớ rõ lúc đấy nhìn thấy những gì, chỉ nhớ sau đó phải nằm liệt giường ba tháng trời.
Lần thứ hai là vào năm năm trước, "thấu thị" tương lai của Nguyên gia chúng ta, kết quả thấy Bỉnh Đường làm gia chủ rất đáng tin cậy, trong tương lai trực hệ còn sẽ có một nữ nhân vừa có năng lực và mị lực. Ít nhất trong 300 năm tới, Nguyên gia sẽ không lụn bại —— Vì thân thể suy yếu nên ta không nhìn ngoài phạm vi 300 năm.
Lần thứ ba là bốn năm trước, tiền triều bị lật đổ, Hoàng Đế Đại Tề thành lập tân triều đích thân tìm đến, muốn Bỉnh Đường mang "huyết mạch Thần toán" nhìn trước tương lai của Tề Triều.
Khi đó sức khỏe của ta rất yếu, Bỉnh Đường tỏ vẻ không thể tiết lộ thiên cơ, lễ phép từ chối Tề Đế. Nhưng ta lo làm vậy sẽ đắc tội hoàng đế, có thể cản trở công việc của Nguyên gia, vì thế đã gạt Bỉnh Đường dùng khả năng Thấu Thị.
Quả thật, thiên cơ không thể tiết lộ. Ta chỉ chỉ ra Tề Triều có thể tồn tại ít nhất 280 năm. Những sự kiện lớn khác, ta viết lại như một lời tiên tri.
Tề Đế khá hài lòng với kết quả này, không những hạ thấp thuế suất cho Nguyên Gia, còn phong tước cho Bỉnh Đường, chuyển toàn bộ vùng phụ cận của Nguyên Gia thành đất phong của hắn, còn ban tặng một kim bài miễn tử, đời sau của Nguyên gia cũng có thể sử dụng.
Đương nhiên, tất cả những điều này vẫn khiến Bỉnh Đường cực kỳ bất mãn. Lần thứ hai ta ốm liệt giường, tuy trước mặt ta hắn vẫn vậy nhưng tin đồn nói, khoảng thời gian đó hắn vô cùng nóng tính, tất cả mọi người trong gia tộc đều cảm thấy bất an, run rẩy sợ hãi.
Một chuyện đáng nói khác là Bỉnh Đường có thiên phú võ học cực cao, năm mười sáu tuổi đã có thể chiến thắng những cao nhân, tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Lại nói đến chuyện chính. Ngoài xe ngựa, gia tộc còn phái thêm thị vệ, thân tín của Bỉnh Đường, ám vệ, người hầu thân cận của ta cùng với y sư riêng.
"Chủ thượng, ngài không biết đâu, gia chủ phái Nguyên Khải thay ngài đi từ hôn với Đào tiểu thư, nói đồng ý đưa 3 vạn lượng bạc bồi thường. Đào tiểu thư nói việc này phá hoại thanh xuân và thanh danh của nàng ta, đòi 30 vạn lượng bạc. Thôi được, tuy rằng toàn bộ gia tộc đều là thân nhân của nàng ta, biết chuyện thành thân không đến 10 người, chưa kể thời gian hai người bên nhau chưa đầy một tháng, nhưng rốt cuộc vẫn là chúng ta đuối lý. Thỏa thuận cuối cùng chốt lại là 10 vạn lượng, Đào tiểu thư đã ký tên lên thư từ hôn." Tinh Đồng, người hầu thân cận của ta nói.
Ta áy náy vì làm phiền đến nhiều người như vậy: "Nếu biết sớm, trước khi định hôn ta đã gieo quẻ cát hung."
"Thuộc hạ đã bảo ngài tính bát tự của nàng ta từ đầu rồi, nhưng ngài nói làm vậy không tôn trọng nhà gái, là nhìn trộm đời sống riêng tư của người ta gì đó. Ngài biết sau đó còn xảy ra chuyện gì không?" Tinh Đồng lại nói.
"Chuyện gì?"
"Tối đến —— cũng chính là tối qua, tỳ nữ thân cận của Đào tiểu thư chạy tới Giới Luật Đường, người đầy thương tích, tố cáo Đào tiểu thư thường xuyên đánh đập hành hạ nàng ta. Sau đó, chấp pháp giả đã bắt Đào tiểu thư lại, chờ điều tra xét xử. Theo thuộc hạ thấy, phân nửa là tội danh đã định, trước đấy đã nghe phong thanh rồi."
Hôm qua Bỉnh Đường cũng nhắc đến chuyện nàng ta có khuynh hướng bạo lực, ta thở dài.
Ta có sinh thần bát tự của vị cựu hôn thê này, tuy nhiên chưa hề gieo quẻ tính thử. Bởi với năng lực của ta, đối phương sẽ không thể che giấu bất kỳ chuyện gì, dù là chuyện tăm tối, sâu kín nhất. Chính vì thế, bình thường ta không muốn tính sinh thần bát tự của người khác. Ta chỉ muốn chung sống bình thường, không muốn mạo phạm bí mật của ai.
Tinh Đồng lại nói: "Thấy chủ thượng nói vậy, thuộc hạ an tâm rồi. Thuộc hạ còn tưởng ngài thích nàng ta thật."
Ta cảm thấy khó tin: "Vì sao các ngươi đều cho rằng ta thật lòng thích nàng ta? Ta vốn không hề thể hiện điều gì."
Tinh Đồng cười gượng hai tiếng: "Chẳng phải vì chủ thượng đồng ý thành thân với nàng ta quá nhanh sao? Ta nghe các trưởng lão nói là ngài bị tình cảm mê hoặc. Nhắc đến đây, ta cảm thấy rất kỳ quái. Hôm qua gia chủ đột nhiên bắt cóc chủ thượng, không giống tác phong hành sự thường ngày của gia chủ lắm..."
Ta chống người nhìn ra cửa sổ, thấy Bỉnh Đường ở bên ngoài chuyên chú an bài thị vệ, sau đó u sầu nói: "Tinh Đồng, ta gặp chuyện phiền toái rồi."
Tinh thần Tinh Đồng chấn động: "Chủ thượng, ngài nói đi! Thuộc hạ nhất định trèo đèo lội suối vượt rừng đao biển lửa, quyết không từ nan!"
"Không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là, Bỉnh Đường thổ lộ với ta."
Ta nói xong, Tinh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng, hô to: "Thổ lộ? Có phải điều mà thuộc hạ nghĩ đến không?"
Ta gật đầu, càng thêm phiền muộn: "Hắn còn hôn ta —— đấy là nụ hôn đầu tiên của ta."
Sự chú ý của Tinh Đồng căn bản không nằm ở việc nụ hôn thuần khiết đầu tiên của ta đã bị cướp mất: "Hôn thế nào? Có dùng đến lưỡi không?"
Ta tức giận bất bình: "Này căn bản không phải trọng điểm! Có."
"Cái gì?" Tinh Đồng giậm chân, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy ngài có tát hắn một cú trời giáng không?"
"Không..."
Hắn ảo não như thể hy vọng lúc ấy có mặt ở hiện trường, khi chuyện xảy ra có thể thay ta tát Bỉnh Đường một cái vang dội. Hắn hận rèn sắt không thành thép nói: "Sao lại có thể không tát được?"
Ta nỗ lực giải thích: "Lúc đấy ta còn không thở nổi."
"Thuộc hạ hiểu rồi, hắn giậu đổ bìm leo, đục nước béo cò! Hừ, tên đăng đồ tử đê tiện!" Tinh Đồng phẫn hận mắng.
Nhưng ngay sau đó, cửa mở ra, Bỉnh Đường bước vào. Tên Tinh Đồng trời đánh ngay tức khắc ngậm miệng, dáng vẻ nghiêm chỉnh như thể "ta là người câm, xin đừng nhìn ta".
Lật mặt nhanh như chớp, ta nhìn nhiều đã quen.
Ta biết Tinh Đồng sợ Bình Đường vì nguyên nhân không rõ nào đó. Tuy nhiên chuyện người thân cận không dám ra mặt vì mình vẫn khiến ta càng thêm u sầu.
Bỉnh Đường cúi người, nhẹ nhàng nói với ta: "Thừa Ý, ta ôm huynh ra ngoài nhé?"
"Không cần!" Nhớ tới 'sự trong trắng' bị cướp mất của bản thân, ta dùng giọng cực kỳ chém đinh chặt sắt: "Tuy ngươi giúp ta tìm thấy phụ thân và huynh đệ nhưng ngươi cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta. Ta quyết định ít nhất mười ngày tới không để ý đến ngươi."
Bỉnh Đường thở dài: "Đều đã là chuyện của ngày hôm qua..."
"Quan phủ phá án ngắn thì năm năm, dài thì truy tố hai mươi năm, chẳng lẽ ta không được so đo chuyện ngày hôm qua?" Ta nói hùng hồn, đầy lý lẽ.
"Được..." Bỉnh Đường lại đổi sang vẻ mặt đầy khổ sở, nói: "Nhưng nếu Thừa Ý không để ý ta, ta sẽ rất đau lòng."
Ta cười lạnh: "Nguyên Bỉnh Đường, ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi chắc? Còn dùng mánh khóe này đối phó ta? Ai quan tâm ngươi đau lòng hay không! Tinh Đồng!"
Tinh Đồng không dám nhìn Bỉnh Đường, mắt nhìn thẳng đi đến, đỡ ta lên xe lăn, đẩy ta ra cửa.
Bên ngoài, thị vệ và ám vệ thấy ta, đồng loạt quỳ gối, có người hô "Tham kiến chủ thượng", cũng có người hô "Tham kiến Cửu trưởng lão".
Ta lãnh đạm khẽ gật đầu. Bọn họ đứng dậy, ăn ý bắt đầu chuẩn bị. Một thị vệ đặt kệ cầu dốc bên cạnh xe. Trưởng thị vệ cùng Tinh Đồng nâng xe lăn vào trong xe ngựa.
Tinh Đồng đỡ ta lên giường nệm, sau đó gấp xe lăn đặt ở tầng phía dưới xe.
Xe ngựa này được đặt làm riêng cho ta. Tuy nói để dùng nhưng nơi xa nhất ta từng đến chỉ là ngọn núi bên cạnh thành trấn của gia tộc.
Không gian trong xe tương đối rộng rãi, hai bên có kệ tủ. Một bên đặt vài quyển sách ta thích, một bên để một số đồ dùng linh tinh và một hộp đựng đồ ăn.
Ta mở hộp đồ ăn ra xem. Bên trong có ba ngăn, một ngăn là đủ loại trái cây mới cắt sẵn, một ngăn là điểm tâm ta thích ăn, ngăn cuối cùng là những loại kẹo mà ta ưa thích.
Ta nghĩ, đây nhất định do Nguyệt Đồng - thân tín lần này không đi cùng - chuẩn bị. Hắn quả thật vô cùng chu đáo.
Ta cảm thán một tiếng, dùng que cắm một quả dâu tây cho vào miệng. Đúng lúc này, Bỉnh Đường tiến vào.
Quả dâu tây này nhìn thì đỏ au, vị lại cực kỳ chua. Trước giờ ta không ăn được đồ quá chua, nhai vài lần đã bị chua đến ứa nước mắt.
Tu dưỡng không cho phép ta nhè ra, thế nên chỉ có thể rưng rưng cố nuốt xuống.
"Dâu tây chua quá à?" Bỉnh Đường hỏi, đưa cho ta bình nước.
Ta nhớ kỹ việc "trong vòng mười ngày không để ý đến hắn" nên chỉ cầm bình nước, lạnh mặt không trả lời.
"Chua thì thử loại trái cây khác đi."
Ta không nghe hắn, ăn thêm một quả dâu tây.
Lần này ngọt hơn, ta vui vẻ ăn hết.
Lúc này, xe ngựa bắt đầu chuyển động. Bỉnh Đường vẫn tiếp tục dụ dỗ ta mở miệng: "Thừa Ý có thể cho ta ăn một quả anh đào không?"
Ta yên lặng đặt hộp đồ ăn sang phía ngược lại, tỏ rõ lập trường kiên định.
Ta vốn đã ăn sáng, ăn hết một phần ba số hoa quả trong hộp là đã không thể ăn nổi nữa, đóng hộp lại, tính tìm quyển sách nào đó đọc.
Ta nỗ lực cử động cơ thể. Vừa mới xoay người một chút, Bỉnh Đường lập tức chủ động hỏi: "Thừa Ý muốn đọc sách gì? Ta giúp huynh lấy nhé?"
Ta vẫn mặc kệ hắn, cố gắng tự thân vận động.
Hắn cau mày, ôm ta tới gần phía giá sách.
Ta lại khom người muốn lấy sách, hắn đặt luôn quyển sách ta cần lên tay ta.
Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, tựa như chờ đợi điều gì đó.
Ta "Hừ" một tiếng, mở sách, dùng sách che kín mặt, chặn tầm mắt của hắn.
Ta cảm giác được hắn từ giường nệm cạnh ghế dựa nhích đến gần ta, kề sát vào người ta, nói khẽ: "Thật xin lỗi, Thừa Ý. Ta không nên hôn huynh."
Ta nhịn một lúc rồi không nhịn được nữa, nhấn mạnh: "Là nụ hôn đầu tiên."
"Đúng, thật xin lỗi. Ta không nên cướp đi nụ hôn đầu tiên của huynh."
"Ta tiếp nhận, nhưng hiện tại còn chưa tha thứ. Đã nói mười ngày chính là mười ngày sẽ không để ý đến ngươi." Nói xong, ta bỗng ý thức được mình vừa phá vỡ lời thề, vội vàng ngậm miệng, chuyên tâm đọc quyển sách trên tay.
Thế nhưng, tín hiệu vũ trụ quyết định lời thề này của ta không thể thực hiện.
Chỉ một lát sau, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng quay cuồng - dù xe ngựa được chuyên làm chống chấn động, rất ít xóc nảy.
Ta nhắm hai mắt, khẽ thở hổn hển, cảm giác được Bỉnh Đường ôm lấy ta, còn nhét vào miệng ta một viên thuốc.
Viên thuốc này chuyên dùng để ta bớt say xe. Ta ngậm một lát, cảm thấy khá hơn nhiều, mở mắt thì thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Bỉnh Đường.
"Nếu không thoải mái thì để ta ôm huynh ngủ một lát." Hắn nói.
Ta lại "Hừ" một tiếng, không phản đối.
Hắn lập tức ôm lấy ta, để ta ngồi lên đùi hắn, sờ đầu ta, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, Thừa Ý."
Ta dựa lên vai hắn, khép mắt lại.
Đang nửa mộng nửa tỉnh, ta cảm giác môi mình lại bị nhẹ nhàng hôn một cái.
Ta bỗng chốc mở to mắt, cảnh giác nói: "Ngươi lại hôn ta?!"
"Thừa Ý đẹp quá, ta không nhịn nổi. Có điều đây không phải nụ hôn đầu tiên, hẳn là không đến nỗi nghiêm trọng như lần trước?" Bỉnh Đường rất trấn định.
Ta mơ hồ thấy điều gì không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra. Chủ yếu vẫn là do cơn buồn ngủ ngăn trở dòng suy nghĩ. Trước khi nhắm mắt lần nữa, ta cảnh cáo: "Lần này tạm tha cho ngươi. Không được hôn!"
Hắn đáp lại đầy vẻ chính trực: "Được!"
Ta tạm thời yên tâm, nhắm mắt ngủ.
Hết Chương 2.
- --
Editor: Chấm nước mắt vì sự vô tri ngoo nger của Ý Bảo...
Mở bát nên phá lệ đăng 2 chương:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất