Nhật Ký Giam Cầm

Chương 10: Sụp đổ

Trước Sau
Đừng đi.

58

‎Giấc mơ lại tiếp tục.‎

‎Tôi vẫn đi làm như bình thường, nghiêm túc sinh hoạt, chỉ có khi đêm về khuya lúc nghĩ lại, khẽ thở dài một tiếng.

‎Tôi không phải là không đau lòng, nhưng đau lòng thì có ý nghĩa gì chứ.

‎Cuộc sống yên tĩnh như vậy cũng đã trôi qua hai tháng.‎

‎Tôi nhớ hôm đó trời mưa rất to, tôi tăng ca xong cũng đã kiệt sức, lúc về đến nhà phát hiện Du Lệ đứng ở cửa chờ tôi.‎

‎Người hắn toàn mùi rượu, thấy tôi về thì vội ôm lấy tôi, liên tục nói xin lỗi tôi.

‎Tôi đẩy hắn ra, mở cửa vào nhà.‎

‎Hắn cứ thế xông thẳng vào, cầu xin tôi tha thứ cho hắn.

‎Tôi cảm thấy kinh tởm.‎

Hắn cứ liên tục cầu xin tôi, tôi chỉ muốn hắn cút đi.

‎Hắn thấy tôi thờ ơ, liền tiến lại gần hôn tôi.‎

‎Tôi đẩy hắn ra, mở cửa kêu hắn cút.

‎Sức mạnh của hắn rất lớn, vác tôi lên vai, ném tôi lên giường trong phòng ngủ.

Hắn cởi cà vạt trói chặt tay tôi, tôi liều mạng giãy giụa, hắn tát tôi một tát vang dội.

‎Sau một trận ù tai chóng mặt, hắn cứ vậy mà tiến vào cơ thể tôi.

‎Hắn vừa dùng sức, vừa mắng tôi dâm đĩ, mắng tôi trời sinh là để người khác chơi, mắng tôi hủy hoại cuộc sống bình thường mà hắn vốn có.

‎Tôi đau đến một chút khí lực cũng không có, nhìn bộ dáng dữ tợn của hắn chỉ cảm thấy tuyệt vọng.‎

‎Tôi không nhớ bao lâu, chỉ nhớ hắn bắn vào cơ thể tôi nhiều lần.‎

‎Sau đó, hắn nằm trên người tôi thở hổn hển.

‎Lúc này, một người phụ nữ xông vào.‎

‎Du Lệ hoảng sợ đứng lên, người phụ nữ giơ tay cho hắn một cái tát, mắng hắn biến thái, mắng hắn không biết xấu hổ.‎

‎Du Lệ nói là tôi quyến rũ hắn.



‎Người phụ nữ hung tợn nhìn tôi, mắng tôi là tiểu tam, mắng tôi là tiện nhân, mắng tôi cướp chồng người khác, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.‎

‎Tôi không thể làm gì được.‎

‎Ngày hôm sau, cha mẹ tôi tìm đến cửa tôi mới biết rằng người phụ nữ đó đem ảnh chụp phát tán trên mạng, nói tôi là tiểu tam.‎

‎Cha cho tôi một tát, mẹ mắng tôi xối xả.

‎Gia đình tôi đã không gặp nhau hơn bảy năm, không ngờ lúc gặp lại lại là tình cảnh này.

‎Bọn họ nói Phương gia sau này không có đứa con trai như tôi.

‎Sau khi họ rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ ông chủ của tôi, tôi đã bị sa thải, ông chủ rủ lòng thương không chỉ cho tôi tất cả tiền lương của tháng này mà còn cho tôi thêm một tháng tiền lương.‎

‎Địa chỉ nhà tôi cũng bị tiết lộ, chủ thuê còn yêu cầu tôi dọn ra khỏi chỗ này.

Tôi biết tôi không làm gì sai cả.‎

‎Nhưng nơi này thực sự không thể sống.‎

‎Tôi đổi một khu khác, tìm một căn nhà bình thường, tiền thuê nhà rẻ, giao thông bất tiện, người đi làm tấp nập, sẽ không có ai để ý tôi là tên tiểu tam mà trên mạng người người mắng chửi.

‎Tôi đã làm việc chăm chỉ rất lâu nên có dành dụm được một khoản tiền, không thể chết đói được.

‎Ban ngày tôi ở nhà, ban đêm đến quán bar uống rượu.

Cứ như vậy trôi qua hơn một tháng, một đêm nọ, lúc tôi từ quán bar đi ra đụng phải Dương Khả đi ngang qua.‎

‎Dương Khả xin lỗi tôi, hỏi tôi có cần giúp gọi taxi không.

‎Hắn đẹp trai, trên người có hơi thở thiếu niên khiến tôi khao khát.

‎Tôi muốn hắn đưa tôi về nhà, rồi chúng tôi phát sinh quan hệ ngay sau đó.

‎Đó là lần đầu tiên của hắn, mãi sau này tôi mới biết được.

‎Hắn là một người bướng bỉnh, cũng mãi sau này tôi mới biết được.

‎Hắn bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của tôi, giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho tôi và dặn dò tôi không được uống rượu.‎

‎Nhưng tôi không uống rượu thì biết làm gì bây giờ.

‎Có đôi khi tôi ngồi trên sofa nhìn hắn bận rộn trong phòng bếp, tôi sẽ nghĩ đến Du Lệ, hắn cũng từng đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng sau đó thì sao?‎

Tất cả chỉ là một đống cứt!‎

‎Thái độ của tôi đối với Dương Khả không tốt, chỉ có lúc ở trên giường mới nhẹ nhàng hơn vài phần.‎



‎Hắn không hề để bụng chút nào, còn nói thích tôi.‎

‎Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.‎

‎Tôi vẫn cả đêm mua say như trước, Dương Khả ngồi với tôi, đợi đến khi tôi say thì đưa tôi về nhà rồi nấu canh giải rượu cho tôi uống.‎

‎Tôi nghĩ hắn có bệnh thích bị ngược.

‎Nhưng không biết tại sao, tôi dần dần không muốn đến quán bar nữa.‎

‎Tôi nói với Dương Khả tôi sẽ không thích hắn, mong hắn sớm rời khỏi tôi.‎

‎Hắn không đồng ý.

‎Tôi hỏi hắn thích tôi vì điều gì.‎

‎"Nhìn anh lạnh lùng, nhưng thật ra lại dễ mềm lòng và tốt bụng" hắn nói.‎

Tôi cười khẩy, Dương Khả mới là người như vậy đúng không? Hắn dịu dàng đáng yêu, đối xử thật lòng, có tiền có nhan sắc.‎

‎Có lẽ nhược điểm duy nhất là mắt nhìn người không tốt, coi trọng tôi.‎

‎Tôi bắt đầu mất ngủ, trạng thái tinh thần của tôi bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, tôi vô duyên vô cớ nổi giận, tôi thậm chí còn động thủ đánh Dương Khả.‎

‎Nhưng hắn vẫn ở lại bên tôi đưa tôi đến bệnh viện gặp bác sĩ.‎

Nhưng thật sự khiến tôi sụp đổ chính là lần gặp lại Du Lệ này.‎

‎Du Lệ nói tôi là đồ đã bị hắn chơi tã.‎

‎Dương Khả thiếu chút nữa đánh nhau với hắn.‎

‎Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi thích Dương Khả.‎

‎Tôi yêu Dương Khả, nhưng tôi bị hủy hoại rồi.‎

‎Kể từ đó, trạng thái của tôi trở nên tồi tệ hơn.‎

‎Tôi muốn kết thúc tất cả, tôi muốn rời khỏi thế giới này.‎

‎Dương Khả ngăn cản hết lần này đến lần khác.‎

‎Hắn cầu xin tôi ở lại với hắn, hắn cầu xin tôi đừng đi.‎

Hắn cứ nói cứ nói hắn yêu tôi.

Nhưng người như tôi sao mà dám níu giữ hắn cơ chứ?‎

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau