Chương 7: Yêu nhất
Mỗi ngày tôi đều yêu em nhiều hơn một chút.
45
Chúng tôi đi một vòng quanh vườn hoa, Dương Khả bảo quản gia mang bàn ghế tới, chúng tôi cùng ngồi xuống uống trà chiều.
Còng tay vẫn chưa được tháo ra.
Tôi hỏi hắn có phải đã từng đưa người khác đến đây không, hắn nói không.
Tôi nói một ngôi nhà lớn như thế này hẳn là có một câu chuyện nào đó.
Dương Khả nói căn nhà này là do mẹ hắn để lại cho hắn, để sau này hắn đưa người mình yêu đến ở.
Hắn nói tôi là người hắn yêu nhất.
Tôi hỏi hắn, mẹ hắn có biết hắn sẽ giam cầm người mà hắn yêu nhất không?
Hắn nói mẹ hắn sẽ hiểu cho hắn thôi.
Tôi đổi chủ đề, hỏi hắn ngày trước học ở trường nào.
Hắn nói hắn học trung học ở nước ngoài rồi trở về nhà sau khi tốt nghiệp đại học.
Nói vậy nghĩa là tôi quen Mộng Hồ Quân trước.
Dương Khả nói thứ tự xuất hiện không quan trọng, có thể đi đến cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Tôi hỏi, chúng ta có thể đi đến cuối cùng không?
Dương Khả nói có thể.
Tôi hỏi hắn yêu tôi nhiều như thế nào.
Hắn nói mỗi ngày đều yêu tôi nhiều hơn ngày hôm trước.
Tôi hỏi hắn yêu tôi vì điều gì.
Hắn nói hắn yêu tất cả những gì mà tôi có.
Dương Khả thật sự rất biết nói lời tán tỉnh.
46
Tối đến vẫn mơ mộng như trước, nhân vật chính lần này là tôi và Dương Khả.
Không có đau thương buồn bã, chỉ có bạo lực tức giận.
Tôi đang đánh Dương Khả.
Tôi đẩy hắn, đạp hắn, đấm hắn.
Hắn không đánh trả, còn lo lắng tay tôi có đau hay không.
Tôi hất đổ mọi thứ, tôi hét lên điên cuồng, tôi yêu cầu hắn không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng thu dọn tàn cục, bảo tôi cẩn thận mảnh thủy tinh trên mặt đất.
Hình ảnh vừa chuyển, tôi ôm hắn khóc, liên tục xin lỗi hắn.
Hắn có một vết bầm trên khuôn mặt với khóe miệng bị rách.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười nói hắn không sao.
Sao có thể không sao được chứ? Chắc phải đau lắm.
Nửa đêm tôi tỉnh lại, bật đèn bàn, nửa chống người lên, tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của người bên gối.
Dương Khả chậm rãi mở hai mắt ra, thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi tôi có phải lại bị ác mộng đánh thức hay không.
Tôi nói tôi đã đánh hắn trong giấc mơ.
Hắn ôm tôi vào lòng nói đó chỉ là một giấc mơ.
47
Tôi nói với Dương Khả tôi muốn soi gương.
Dương Khả dẫn tôi đi đến một căn phòng khác, nơi đó có một gương toàn thân.
Tôi nhìn vào bản thân mình trong gương, có chút xa lạ.
Tôi thậm chí không biết rằng mình đã gầy như vậy.
Dương Khả thân mật ôm eo tôi, mỉm cười nhìn chúng tôi trong gương.
Tôi nói tôi muốn làm trước gương.
Dương Khả gật đầu, kéo một cái ghế từ bên cạnh, hắn ngồi trên ghế, tôi ngồi trên người hắn.
Bộ dạng chìm đắm của chúng tôi, rất đẹp.
48
Trong lúc ngủ trưa, tôi vẫn mơ.
Trong giấc mơ, Dương Khả nấu ăn, tôi từ phía sau ôm eo hắn.
Hắn chỉ mặc một chiếc tạp dề, còn tôi không mặc gì cả, tôi đưa tay sờ cậu bé của hắn.
Sau khi hắn múc thức ăn ra đĩa, hắn bế tôi lên bàn rồi bắt đầu hành động xâm chiếm tôi.
Trong ngôi nhà đó, ghế sofa, bàn trà, nhà bếp, phòng sách, phòng ngủ, phòng tắm, ban công... Hầu như mọi nơi chúng tôi đều đã làm.
Tôi thở hổn hển từ trong mộng tỉnh lại, thấy Dương Khả đang ngồi bên giường đọc sách.
Tôi nói với hắn rằng tôi và hắn đã làm rất nhiều lần.
Hắn nói ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ.
49
Giấc ngủ trưa kết thúc, tôi và Dương Khả đi dạo trong vườn.
Trời nắng to, chúng tôi đi bộ một lúc thì ngồi dưới một chiếc ô.
Tôi nhìn sườn mặt Dương Khả, trong đầu lại đột ngột vang lên giọng nói của mình.
Tôi đang nói, "Dương Khả, tôi chỉ đang trêu đùa anh thôi, coi anh hàng to dùng sướng, anh thật sự xem là thật à? Đừng nói với tôi là anh có tình cảm với tôi sau khi lên giường vài lần với nhau nhé!"
Tôi còn nói, "Dương Khả, tôi sẽ không làm với anh nữa, tôi tình nguyện tìm trai bao, ít nhất trai bao sẽ không dây dưa không rõ!"
Tôi bắt đầu khó thở.
Dương Khả luống cuống tay chân cởi còng tay, ôm tôi về phòng, để cho tôi hít sâu, nói cho tôi biết không sao.
Tôi nắm chặt quần áo của hắn, nước mắt tôi chảy xuống một cách mất kiểm soát.
Trạng thái này kéo dài bao lâu, tôi không nhớ, nhưng khi tôi bình tĩnh lại, mặt trời đã lặn.
Dương Khả sợ hãi, hỏi tôi có cảm thấy không thoải mái nữa không.
Tôi nói mắt hơi đau.
Hắn hôn nhẹ vào mắt tôi, thì thầm nói, anh yêu em.
45
Chúng tôi đi một vòng quanh vườn hoa, Dương Khả bảo quản gia mang bàn ghế tới, chúng tôi cùng ngồi xuống uống trà chiều.
Còng tay vẫn chưa được tháo ra.
Tôi hỏi hắn có phải đã từng đưa người khác đến đây không, hắn nói không.
Tôi nói một ngôi nhà lớn như thế này hẳn là có một câu chuyện nào đó.
Dương Khả nói căn nhà này là do mẹ hắn để lại cho hắn, để sau này hắn đưa người mình yêu đến ở.
Hắn nói tôi là người hắn yêu nhất.
Tôi hỏi hắn, mẹ hắn có biết hắn sẽ giam cầm người mà hắn yêu nhất không?
Hắn nói mẹ hắn sẽ hiểu cho hắn thôi.
Tôi đổi chủ đề, hỏi hắn ngày trước học ở trường nào.
Hắn nói hắn học trung học ở nước ngoài rồi trở về nhà sau khi tốt nghiệp đại học.
Nói vậy nghĩa là tôi quen Mộng Hồ Quân trước.
Dương Khả nói thứ tự xuất hiện không quan trọng, có thể đi đến cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Tôi hỏi, chúng ta có thể đi đến cuối cùng không?
Dương Khả nói có thể.
Tôi hỏi hắn yêu tôi nhiều như thế nào.
Hắn nói mỗi ngày đều yêu tôi nhiều hơn ngày hôm trước.
Tôi hỏi hắn yêu tôi vì điều gì.
Hắn nói hắn yêu tất cả những gì mà tôi có.
Dương Khả thật sự rất biết nói lời tán tỉnh.
46
Tối đến vẫn mơ mộng như trước, nhân vật chính lần này là tôi và Dương Khả.
Không có đau thương buồn bã, chỉ có bạo lực tức giận.
Tôi đang đánh Dương Khả.
Tôi đẩy hắn, đạp hắn, đấm hắn.
Hắn không đánh trả, còn lo lắng tay tôi có đau hay không.
Tôi hất đổ mọi thứ, tôi hét lên điên cuồng, tôi yêu cầu hắn không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng thu dọn tàn cục, bảo tôi cẩn thận mảnh thủy tinh trên mặt đất.
Hình ảnh vừa chuyển, tôi ôm hắn khóc, liên tục xin lỗi hắn.
Hắn có một vết bầm trên khuôn mặt với khóe miệng bị rách.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười nói hắn không sao.
Sao có thể không sao được chứ? Chắc phải đau lắm.
Nửa đêm tôi tỉnh lại, bật đèn bàn, nửa chống người lên, tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của người bên gối.
Dương Khả chậm rãi mở hai mắt ra, thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi tôi có phải lại bị ác mộng đánh thức hay không.
Tôi nói tôi đã đánh hắn trong giấc mơ.
Hắn ôm tôi vào lòng nói đó chỉ là một giấc mơ.
47
Tôi nói với Dương Khả tôi muốn soi gương.
Dương Khả dẫn tôi đi đến một căn phòng khác, nơi đó có một gương toàn thân.
Tôi nhìn vào bản thân mình trong gương, có chút xa lạ.
Tôi thậm chí không biết rằng mình đã gầy như vậy.
Dương Khả thân mật ôm eo tôi, mỉm cười nhìn chúng tôi trong gương.
Tôi nói tôi muốn làm trước gương.
Dương Khả gật đầu, kéo một cái ghế từ bên cạnh, hắn ngồi trên ghế, tôi ngồi trên người hắn.
Bộ dạng chìm đắm của chúng tôi, rất đẹp.
48
Trong lúc ngủ trưa, tôi vẫn mơ.
Trong giấc mơ, Dương Khả nấu ăn, tôi từ phía sau ôm eo hắn.
Hắn chỉ mặc một chiếc tạp dề, còn tôi không mặc gì cả, tôi đưa tay sờ cậu bé của hắn.
Sau khi hắn múc thức ăn ra đĩa, hắn bế tôi lên bàn rồi bắt đầu hành động xâm chiếm tôi.
Trong ngôi nhà đó, ghế sofa, bàn trà, nhà bếp, phòng sách, phòng ngủ, phòng tắm, ban công... Hầu như mọi nơi chúng tôi đều đã làm.
Tôi thở hổn hển từ trong mộng tỉnh lại, thấy Dương Khả đang ngồi bên giường đọc sách.
Tôi nói với hắn rằng tôi và hắn đã làm rất nhiều lần.
Hắn nói ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ.
49
Giấc ngủ trưa kết thúc, tôi và Dương Khả đi dạo trong vườn.
Trời nắng to, chúng tôi đi bộ một lúc thì ngồi dưới một chiếc ô.
Tôi nhìn sườn mặt Dương Khả, trong đầu lại đột ngột vang lên giọng nói của mình.
Tôi đang nói, "Dương Khả, tôi chỉ đang trêu đùa anh thôi, coi anh hàng to dùng sướng, anh thật sự xem là thật à? Đừng nói với tôi là anh có tình cảm với tôi sau khi lên giường vài lần với nhau nhé!"
Tôi còn nói, "Dương Khả, tôi sẽ không làm với anh nữa, tôi tình nguyện tìm trai bao, ít nhất trai bao sẽ không dây dưa không rõ!"
Tôi bắt đầu khó thở.
Dương Khả luống cuống tay chân cởi còng tay, ôm tôi về phòng, để cho tôi hít sâu, nói cho tôi biết không sao.
Tôi nắm chặt quần áo của hắn, nước mắt tôi chảy xuống một cách mất kiểm soát.
Trạng thái này kéo dài bao lâu, tôi không nhớ, nhưng khi tôi bình tĩnh lại, mặt trời đã lặn.
Dương Khả sợ hãi, hỏi tôi có cảm thấy không thoải mái nữa không.
Tôi nói mắt hơi đau.
Hắn hôn nhẹ vào mắt tôi, thì thầm nói, anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất