Chương 8: Yêu hay không yêu
Tôi yêu Dương Khả.
50
Dương Khả bắt đầu đi theo tôi một bước cũng không rời, tôi lấy điện thoại viết nhật ký, hắn cũng sớm nhìn thành thói quen.
Hắn nói dạo này không khí ngoài trời không được tốt cho lắm, vì thế buổi đi dạo chiều này bị hủy bỏ.
Tôi không có ý kiến gì.
Tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ, hắn ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nói muốn nghe chuyện cười, hắn liền kể cho tôi nghe.
Tôi nói tôi muốn ra ngoài xem, hắn lắc đầu trong im lặng.
Tôi hỏi hắn, hắn yêu tôi nhiều như nào?
Hắn nói, tôi yêu em, nhưng tôi sợ mất em hơn.
Hắn nói rằng, đôi khi, hai người yêu nhau chưa chắc sẽ mãi ở bên nhau.
51
Gần đây, ngoài ba bữa ăn chính ra, tôi còn có thêm rất nhiều món tráng miệng và trái cây, rồi cứ cách một ngày lại uống súp gà.
Dương Khả nói tôi quá gầy, phải cẩn thận bổ sung dinh dưỡng.
Tôi mơ hồ cảm nhận được sự săn sóc của hắn khá quen thuộc, nhưng không rõ cảm giác này từ đâu tới.
Hắn cực kỳ dịu dàng, chăm sóc tôi từng ngày.
Tôi nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy đau đớn.
52
Mấy ngày nay tôi không mơ, ngủ đến hừng đông.
Dương Khả cầm máy ảnh, kéo tôi chụp ảnh.
Hắn nói chụp lại để làm kỷ niệm.
Tôi cũng đã ở đây rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn cầm ảnh để ngắm?
Tôi không nói ra lời trong lòng, nhẫn nại cùng hắn chụp ảnh.
Ảnh chụp chung chỉ có hai ba tấm, còn lại đều là ảnh của một mình tôi.
Chụp chụp, Dương Khả liền khóc.
Tôi không biết phải làm gì chỉ biết ngồi im trên ghế, một câu an ủi cũng không mở miệng nói.
Hắn đặt máy ảnh trên bàn, đưa tay lên lau nước mắt, từ từ đi đến trước mặt tôi.
Hắn khom hai đầu gối, quỳ xuống trước mặt tôi, nửa người trên nằm sấp trên đùi tôi.
Bả vai hắn run rẩy, thỉnh thoảng có tiếng hít mũi.
Hắn vẫn còn khóc.
Trái tim tôi đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên nước mắt vẫn còn chảy xuống, hốc mắt đỏ, hai tay nắm lấy tay tôi.
Hắn nói, tôi yêu em, em đừng đi, tôi nhớ em cần em, tôi nhớ em yêu em, tôi muốn, tôi muốn, em không thể đi.
Chỉ cần gật đầu một cái thật dễ dàng, nhưng tôi không thể làm điều đó.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, còn tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn đã tắt dần.
Hẳn thở dài, nhìn tôi mỉm cười.
53
Đêm đó, tôi lại mơ.
Tôi mơ thấy tôi đang viết nhật ký, nhật ký dày chỉ còn lại vài trang cuối cùng, tôi dường như đã viết một đoạn dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy nửa đầu của dòng cuối cùng.
Trên đó viết: Tôi yêu Dương Khả.
54
Tôi cũng không nói cho Dương Khả biết giấc mơ tối qua.
Nếu tôi yêu Dương Khả, tại sao tôi không thể thẳng thắn nói với hắn một câu tôi yêu anh?
Khi ăn sáng, tôi muốn nói với hắn, nhưng có một giọng nói lặp đi lặp lại: không thể nói, không thể nói, không thể nói.
55
Buổi chiều, tôi và Dương Khả ngồi trước cửa sổ, Dương Khả cầm sách cổ tích đọc cho tôi nghe.
Tôi lắng nghe một cách lặng lẽ, thỉnh thoảng hắn nhìn tôi.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, làm cho cả người hắn lấp lánh.
Tôi tiến lại gần hắn.
Tôi đột nhiên bị ù tai, rất nhiều âm thanh hỗn loạn nổ tung trong tâm trí của tôi.
"Tiện nhân không biết xấu hổ! Sao cậu còn chưa cút! Bây giờ cậu có cởi sạch, tôi cũng không muốn chơi cậu! ", "Một người đàn ông ghê tởm như cậu, không có gì là không thể sao!" "Chúng tôi không có đứa con trai như cậu!" "Sao cậu không đi chết đi! "Cậu trời sinh chính là bị người ta làm!" "Tôi muốn cho mọi người biết cậu đê tiện tới mức nào!" " Vô sỉ!" "Tôi yêu em, Kiều Kiều, đừng bỏ tôi.", "Làm ơn, đừng đi!".......
Tôi dùng sức lắc đầu, Dương Khả ném sách đưa tay ôm lấy tôi.
Thính giác từ từ trở lại bình thường, bên tai tôi chỉ còn lại câu" yêu em" của Dương Khả.-----
50
Dương Khả bắt đầu đi theo tôi một bước cũng không rời, tôi lấy điện thoại viết nhật ký, hắn cũng sớm nhìn thành thói quen.
Hắn nói dạo này không khí ngoài trời không được tốt cho lắm, vì thế buổi đi dạo chiều này bị hủy bỏ.
Tôi không có ý kiến gì.
Tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ, hắn ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nói muốn nghe chuyện cười, hắn liền kể cho tôi nghe.
Tôi nói tôi muốn ra ngoài xem, hắn lắc đầu trong im lặng.
Tôi hỏi hắn, hắn yêu tôi nhiều như nào?
Hắn nói, tôi yêu em, nhưng tôi sợ mất em hơn.
Hắn nói rằng, đôi khi, hai người yêu nhau chưa chắc sẽ mãi ở bên nhau.
51
Gần đây, ngoài ba bữa ăn chính ra, tôi còn có thêm rất nhiều món tráng miệng và trái cây, rồi cứ cách một ngày lại uống súp gà.
Dương Khả nói tôi quá gầy, phải cẩn thận bổ sung dinh dưỡng.
Tôi mơ hồ cảm nhận được sự săn sóc của hắn khá quen thuộc, nhưng không rõ cảm giác này từ đâu tới.
Hắn cực kỳ dịu dàng, chăm sóc tôi từng ngày.
Tôi nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy đau đớn.
52
Mấy ngày nay tôi không mơ, ngủ đến hừng đông.
Dương Khả cầm máy ảnh, kéo tôi chụp ảnh.
Hắn nói chụp lại để làm kỷ niệm.
Tôi cũng đã ở đây rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn cầm ảnh để ngắm?
Tôi không nói ra lời trong lòng, nhẫn nại cùng hắn chụp ảnh.
Ảnh chụp chung chỉ có hai ba tấm, còn lại đều là ảnh của một mình tôi.
Chụp chụp, Dương Khả liền khóc.
Tôi không biết phải làm gì chỉ biết ngồi im trên ghế, một câu an ủi cũng không mở miệng nói.
Hắn đặt máy ảnh trên bàn, đưa tay lên lau nước mắt, từ từ đi đến trước mặt tôi.
Hắn khom hai đầu gối, quỳ xuống trước mặt tôi, nửa người trên nằm sấp trên đùi tôi.
Bả vai hắn run rẩy, thỉnh thoảng có tiếng hít mũi.
Hắn vẫn còn khóc.
Trái tim tôi đau đớn.
Hắn ngẩng đầu lên nước mắt vẫn còn chảy xuống, hốc mắt đỏ, hai tay nắm lấy tay tôi.
Hắn nói, tôi yêu em, em đừng đi, tôi nhớ em cần em, tôi nhớ em yêu em, tôi muốn, tôi muốn, em không thể đi.
Chỉ cần gật đầu một cái thật dễ dàng, nhưng tôi không thể làm điều đó.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, còn tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn đã tắt dần.
Hẳn thở dài, nhìn tôi mỉm cười.
53
Đêm đó, tôi lại mơ.
Tôi mơ thấy tôi đang viết nhật ký, nhật ký dày chỉ còn lại vài trang cuối cùng, tôi dường như đã viết một đoạn dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy nửa đầu của dòng cuối cùng.
Trên đó viết: Tôi yêu Dương Khả.
54
Tôi cũng không nói cho Dương Khả biết giấc mơ tối qua.
Nếu tôi yêu Dương Khả, tại sao tôi không thể thẳng thắn nói với hắn một câu tôi yêu anh?
Khi ăn sáng, tôi muốn nói với hắn, nhưng có một giọng nói lặp đi lặp lại: không thể nói, không thể nói, không thể nói.
55
Buổi chiều, tôi và Dương Khả ngồi trước cửa sổ, Dương Khả cầm sách cổ tích đọc cho tôi nghe.
Tôi lắng nghe một cách lặng lẽ, thỉnh thoảng hắn nhìn tôi.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, làm cho cả người hắn lấp lánh.
Tôi tiến lại gần hắn.
Tôi đột nhiên bị ù tai, rất nhiều âm thanh hỗn loạn nổ tung trong tâm trí của tôi.
"Tiện nhân không biết xấu hổ! Sao cậu còn chưa cút! Bây giờ cậu có cởi sạch, tôi cũng không muốn chơi cậu! ", "Một người đàn ông ghê tởm như cậu, không có gì là không thể sao!" "Chúng tôi không có đứa con trai như cậu!" "Sao cậu không đi chết đi! "Cậu trời sinh chính là bị người ta làm!" "Tôi muốn cho mọi người biết cậu đê tiện tới mức nào!" " Vô sỉ!" "Tôi yêu em, Kiều Kiều, đừng bỏ tôi.", "Làm ơn, đừng đi!".......
Tôi dùng sức lắc đầu, Dương Khả ném sách đưa tay ôm lấy tôi.
Thính giác từ từ trở lại bình thường, bên tai tôi chỉ còn lại câu" yêu em" của Dương Khả.-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất