Chương 15: Kết Thúc
Kỳ động dục đầu tiên kéo dài thật lâu, lâu đến độ Phương Tứ cho rằng mình sẽ chết ở trên giường.
Trên thực tế, ngay ngày hôm sau, đặc trợ của Lục Hi Cảnh đã đem thuốc ức chế đến biệt thự, tuy nói rằng Omega đã kết hôn không thể nhận thuốc ức chế, nhưng chỉ cần Lục tổng muốn, không có chuyện gì là không thể.
Trong kỳ động dục Omega không còn lý trí, ngoại trừ làm tình thì chỉ có ngủ, tắm rửa hay uống thuốc bổ sung dinh dưỡng cũng phải tranh thủ trong khoảng thời gian làm tình.
Lục Hi Cảnh lo lắng sức khỏe Phương Tứ còn yếu, làm nhiều lần đối với thân thể cậu không tốt. Cậu còn chưa dậy thì hoàn toàn mà.
Thế là Lục Hi Cảnh muốn dụ Phương Tứ tiêm thuốc ức chế. Nhưng lại tìm lầm thời cơ, trong kỳ động dục mỗi khi Phương Tứ nhìn thấy thuốc ức chế khóc đến rối tinh rối mù, nói lời nào cũng không lọt vào tai, như thể cực kỳ ấm ức, dùng ánh mắt ướt đẫm vô cùng đáng thương cầu xin Lục Hi Cảnh chạm vào. Tiếng khóc không lớn nhưng lại đánh sâu vào tận đáy lòng anh, rõ ràng là vì tốt cho thân thể cậu, kết quả lại giống như kẻ xấu bỏ rơi nhóc con.
Lục Hi Cảnh luôn luôn lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, cũng không đành lòng, đành phải mặc kệ muốn làm gì thì làm. Phương Tứ dùng hết mọi kỹ năng trên người, ngậm hết chỗ này tới chỗ kia, cho dù cảm thấy khó chịu cũng không dừng lại, đến mức nôn khan rất nhiều lần. Cuối cùng Lục Hi Cảnh không nhịn được bắn vào trong miệng của cậu. Phương Tứ nuốt trọn toàn bộ còn nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn tiên sinh.”
Lục Hi Cảnh lập tức buông súng đầu hàng, bỏ xuống thuốc ức chế trên tay, lại đè lên người Phương Tứ làm hai ngày.
Cuối cùng Lục Hi Cảnh nhìn thấy tiểu huyệt của Phương Tứ thật sự là sưng tấy. Toàn thân vệt đỏ trải rộng, không còn được mấy chỗ lạnh lặn. Phần da trên tuyến thể sau cổ thì càng đáng sợ, bôi thuốc vài lần đều vô dụng. Dấu răng cái sau so với cái trước thì càng sâu hơn.
Thế là Lục Hi Cảnh liền thừa dịp lúc Phương Tứ đang ngủ tiêm thuốc ức chế vào trong người cậu. Lúc này, kỳ động dục đầu tiên của Phương Tứ mới xem như chân chính kết thúc.
Vừa mới kết thúc kỳ động dục, Omega đối với Alpha vô cùng ỷ lại, mà Phương Tứ khi tỉnh dậy lại tìm không thấy Lục Hi Cảnh, cảm xúc tủi thân lập tức từ bốn phương tám hướng tràn về, muốn bao phủ cả người cậu.
Cậu thật sự là không chịu đựng nổi loại tra tấn từ bản năng này, vô thức bước chân vào phòng Lục Hi Cảnh cứ như là người nghiện. Nếu là ngày thường, dù cho Phương Tứ trăm triệu cậu cũng không dám làm như thế, kể cả khi Lục Hi Cảnh ôm cậu vào phòng không chỉ một lần, thậm chí còn lên giường cùng nhau.
Lý trí Phương Tứ đang giằng xé, một bên phỏng đoán phản ứng giận dữ của tiên sinh, một bên ngửi mùi Phermone dễ chịu của tiên sinh. Sau khi do dự một hồi, cậu liền bò lên trên chiếc ghế băng* để ở đuôi giường.
*Ghế băng: ghế dài hay để cuối giường
……..
Lục Hi Cảnh nhân lúc Phương Tứ ngủ quay trở về công ty một chuyến, sau khi thu xếp tốt toàn bộ cộng việc còn tham gia một buổi tiệc mới vội vàng chạy về nhà.
Việc đầu tiên sau khi trở về là đi phòng dành cho khách trên tầng hai tìm người, kết quả là người không có ở đây, thế là lại đi vào phòng ngủ chính trên tầng ba. Lúc anh tìm thấy Phương Tứ đã ngủ trên ghế băng phía đuôi giường. Vóc dáng 1m7 cuộn tròn trên đó thế nhưng chỉ chiếm một nửa chiếc ghế, bàn tay nhỏ còn nắm chặt một góc ga trải giường.
Bởi vì còn chưa tới giờ cơm tối, cho nên Lục Hi Cảnh bế người đặt lên giường, dùng chăn bọc kín mít người cậu.
Có thể là bởi vì trong chăn mùi Phermone Alpha nhiều hơn, cơ thể Phương Tứ giãn ra rất nhiều.
Dưới đáy lòng Lục Hi Cảnh nổi lên bình luận: “Đây mới là tư thế ngủ khỏe mạnh.”
Lục Hi Cảnh lại phóng một chút Phermone, gọi đầu bếp tới chuẩn bị bữa tối, rồi mới tới phòng làm việc. Vừa mới kết thúc kỳ động dục, Omega cực kỳ dính người, đành phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi đọc thêm mấy cuốn tài liệu.
…….
Đúng 6 giờ, người giúp việc tới gõ cửa thư phòng, cung kính mời Lục Hi Cảnh dùng bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi Lục Hi Cảnh bảo người giúp việc rời khỏi liền đi tới mép giường, lay người Phương Tứ, gọi cậu tỉnh dậy: “Dậy ăn cơm thôi.”
Phương Tứ ngủ một giấc này cực ngon, Lục Hi Cảnh lay vài lần mới miễn cưỡng mở mắt.
Cậu ngái ngủ, cọ cọ gối đầu, cảm giác mình đang nằm giữa một đám mây mềm mại và ấm áp, không cứng rắn lại lạnh lẽo như ghế băng cuối giường chút nào….
Phương Tứ ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu lập tức nhảy xuống giường, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi nói lời xin lỗi Lục Hi Cảnh: “Xin, xin lỗi Lục tiên sinh, em không phải…. lần sau em sẽ không như vậy. Em sẽ đi ngay bây giờ đây ạ…..”
Cậu cho rằng mình bị mộng du khi ngủ nên đã bò lên trên giường Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ hoảng sợ đứng chân trần trên đất, mày hơi nhăn lại, rồi dùng một tay nhắc người lên, khiến Phương Tứ sợ tới mức vội vàng ôm lấy cổ Lục Hi Cảnh, đến khi bình tĩnh lại thì vành tai lập tức đỏ, xấu hổ thẹn thùng. Phương Tứ vẫn muốn ghé vào vai Lục Hi Cảnh, trộm ngửi mùi hương cây gỗ hơi khét thoảng thoảng sau cổ anh.
Sau khi dùng cơm xong cơm, Lục Hi Cảnh lại ôm Phương Tứ vào phòng làm việc, ở bên nhau giống như khoảng thời gian trong kỳ động dục, vừa ôm Phương Tứ vào lòng vừa đọc tài liệu.
Điều này đối với Phương Tứ mà nói quả thực là món quà to lớn và tuyệt vời nhất, nếu mỗi một ngày đều là kỳ động dục thì tốt rồi. Cậu gối đầu lên ngực anh nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ, nhẹ nhàng ngáp một cái.
“……..Ngủ đi.” Lục Hi Cảnh chú ý tới động tác nhỏ của cậu, xé miếng dán ức chế sau cổ xuống.
Đợi người nào đó an ổn ngủ, Lục Hi Cảnh gọi một cuộc điện thoại cho đặc trợ của mình.
…….
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Tứ tỉnh dậy còn sớm hơn so với Lục Hi Cảnh. Cậu ngẩn ngơ nhìn áo ngủ sẫm màu trước mặt, hít sâu một hơi và khẽ vuốt nhẹ mái tóc của anh, mùi hương dễ chịu của tiên sinh bao vây quanh người cậu.
Đây là ở trong mơ sao? Mình có thể vĩnh viễn không tỉnh lại không?
Đầu óc Phương Tứ vẫn hỗn loạn, ký ức trong khoảng thời gian động dục từng chút một từng chút một ùa về. Cậu nhớ lại mình giống như một dâm phụ khẩn cầu tiên sinh yêu thương, không quan tâm mặt mũi, khóc nháo từ chối tiêm thuốc ức chế….
Sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, thân thể lại theo thói quen kề sát vào thân thể Lục Hi Cảnh.
Điều khiến Phương Tứ tuyệt vọng nhất chính là, tiên sinh tránh né việc hôn cậu. Thời điểm anh làm chuyện đó với cậu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không hề có dấu hiệu bị Phermone của cậu làm ảnh hưởng….. dùng tư thế tiến vào từ phía sau là bởi vì không muốn nhìn thấy mặt cậu.
Phương Tứ lẳng lặng khẽ lau nước mắt trên mặt mình, sau đó vùi mặt vào gối đầu, không muốn nghĩ nữa.
Một lát sau, Lục Hi Cảnh bị chiếc đồng hồ thông mình đánh thức. Anh nhìn Phương Tứ còn đang “ngủ say”, lại phóng một ít Phermone rồi rời giường.
Phương Tứ biết kỳ động dục của mình đã kết thúc, không còn đặc quyền để có thể ngủ ở trên giường tiên sinh. Cậu nhắm mắt lại, làm bộ như chính mình còn chưa tỉnh.
……..
Giữa trưa, Lục Hi Cảnh trở về nhà một chuyến. Đúng lúc, Phương Tứ đang nấu cơm, khi thấy anh đã trở lại còn hoang mang rối loạn, vội vàng nói rằng cậu đang làm dở, kêu anh chờ một lát.
“Kết thúc rồi à?” Lục Hi Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt Phương Tứ đôi mắt hỏi.
Có chút không đầu không đuôi, nhưng Phương Tứ vẫn hiểu, nở một nụ cười hơi chua xót: “Kết thúc rồi ạ. Cảm ơn tiên sinh.”
Lục Hi Cảnh nhìn cậu không nói gì.
——————-
Tác giả: Tui sẽ không nói là ai không muốn kết thúc đâu…..
Trên thực tế, ngay ngày hôm sau, đặc trợ của Lục Hi Cảnh đã đem thuốc ức chế đến biệt thự, tuy nói rằng Omega đã kết hôn không thể nhận thuốc ức chế, nhưng chỉ cần Lục tổng muốn, không có chuyện gì là không thể.
Trong kỳ động dục Omega không còn lý trí, ngoại trừ làm tình thì chỉ có ngủ, tắm rửa hay uống thuốc bổ sung dinh dưỡng cũng phải tranh thủ trong khoảng thời gian làm tình.
Lục Hi Cảnh lo lắng sức khỏe Phương Tứ còn yếu, làm nhiều lần đối với thân thể cậu không tốt. Cậu còn chưa dậy thì hoàn toàn mà.
Thế là Lục Hi Cảnh muốn dụ Phương Tứ tiêm thuốc ức chế. Nhưng lại tìm lầm thời cơ, trong kỳ động dục mỗi khi Phương Tứ nhìn thấy thuốc ức chế khóc đến rối tinh rối mù, nói lời nào cũng không lọt vào tai, như thể cực kỳ ấm ức, dùng ánh mắt ướt đẫm vô cùng đáng thương cầu xin Lục Hi Cảnh chạm vào. Tiếng khóc không lớn nhưng lại đánh sâu vào tận đáy lòng anh, rõ ràng là vì tốt cho thân thể cậu, kết quả lại giống như kẻ xấu bỏ rơi nhóc con.
Lục Hi Cảnh luôn luôn lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, cũng không đành lòng, đành phải mặc kệ muốn làm gì thì làm. Phương Tứ dùng hết mọi kỹ năng trên người, ngậm hết chỗ này tới chỗ kia, cho dù cảm thấy khó chịu cũng không dừng lại, đến mức nôn khan rất nhiều lần. Cuối cùng Lục Hi Cảnh không nhịn được bắn vào trong miệng của cậu. Phương Tứ nuốt trọn toàn bộ còn nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn tiên sinh.”
Lục Hi Cảnh lập tức buông súng đầu hàng, bỏ xuống thuốc ức chế trên tay, lại đè lên người Phương Tứ làm hai ngày.
Cuối cùng Lục Hi Cảnh nhìn thấy tiểu huyệt của Phương Tứ thật sự là sưng tấy. Toàn thân vệt đỏ trải rộng, không còn được mấy chỗ lạnh lặn. Phần da trên tuyến thể sau cổ thì càng đáng sợ, bôi thuốc vài lần đều vô dụng. Dấu răng cái sau so với cái trước thì càng sâu hơn.
Thế là Lục Hi Cảnh liền thừa dịp lúc Phương Tứ đang ngủ tiêm thuốc ức chế vào trong người cậu. Lúc này, kỳ động dục đầu tiên của Phương Tứ mới xem như chân chính kết thúc.
Vừa mới kết thúc kỳ động dục, Omega đối với Alpha vô cùng ỷ lại, mà Phương Tứ khi tỉnh dậy lại tìm không thấy Lục Hi Cảnh, cảm xúc tủi thân lập tức từ bốn phương tám hướng tràn về, muốn bao phủ cả người cậu.
Cậu thật sự là không chịu đựng nổi loại tra tấn từ bản năng này, vô thức bước chân vào phòng Lục Hi Cảnh cứ như là người nghiện. Nếu là ngày thường, dù cho Phương Tứ trăm triệu cậu cũng không dám làm như thế, kể cả khi Lục Hi Cảnh ôm cậu vào phòng không chỉ một lần, thậm chí còn lên giường cùng nhau.
Lý trí Phương Tứ đang giằng xé, một bên phỏng đoán phản ứng giận dữ của tiên sinh, một bên ngửi mùi Phermone dễ chịu của tiên sinh. Sau khi do dự một hồi, cậu liền bò lên trên chiếc ghế băng* để ở đuôi giường.
*Ghế băng: ghế dài hay để cuối giường
……..
Lục Hi Cảnh nhân lúc Phương Tứ ngủ quay trở về công ty một chuyến, sau khi thu xếp tốt toàn bộ cộng việc còn tham gia một buổi tiệc mới vội vàng chạy về nhà.
Việc đầu tiên sau khi trở về là đi phòng dành cho khách trên tầng hai tìm người, kết quả là người không có ở đây, thế là lại đi vào phòng ngủ chính trên tầng ba. Lúc anh tìm thấy Phương Tứ đã ngủ trên ghế băng phía đuôi giường. Vóc dáng 1m7 cuộn tròn trên đó thế nhưng chỉ chiếm một nửa chiếc ghế, bàn tay nhỏ còn nắm chặt một góc ga trải giường.
Bởi vì còn chưa tới giờ cơm tối, cho nên Lục Hi Cảnh bế người đặt lên giường, dùng chăn bọc kín mít người cậu.
Có thể là bởi vì trong chăn mùi Phermone Alpha nhiều hơn, cơ thể Phương Tứ giãn ra rất nhiều.
Dưới đáy lòng Lục Hi Cảnh nổi lên bình luận: “Đây mới là tư thế ngủ khỏe mạnh.”
Lục Hi Cảnh lại phóng một chút Phermone, gọi đầu bếp tới chuẩn bị bữa tối, rồi mới tới phòng làm việc. Vừa mới kết thúc kỳ động dục, Omega cực kỳ dính người, đành phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi đọc thêm mấy cuốn tài liệu.
…….
Đúng 6 giờ, người giúp việc tới gõ cửa thư phòng, cung kính mời Lục Hi Cảnh dùng bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi Lục Hi Cảnh bảo người giúp việc rời khỏi liền đi tới mép giường, lay người Phương Tứ, gọi cậu tỉnh dậy: “Dậy ăn cơm thôi.”
Phương Tứ ngủ một giấc này cực ngon, Lục Hi Cảnh lay vài lần mới miễn cưỡng mở mắt.
Cậu ngái ngủ, cọ cọ gối đầu, cảm giác mình đang nằm giữa một đám mây mềm mại và ấm áp, không cứng rắn lại lạnh lẽo như ghế băng cuối giường chút nào….
Phương Tứ ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu lập tức nhảy xuống giường, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi nói lời xin lỗi Lục Hi Cảnh: “Xin, xin lỗi Lục tiên sinh, em không phải…. lần sau em sẽ không như vậy. Em sẽ đi ngay bây giờ đây ạ…..”
Cậu cho rằng mình bị mộng du khi ngủ nên đã bò lên trên giường Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ hoảng sợ đứng chân trần trên đất, mày hơi nhăn lại, rồi dùng một tay nhắc người lên, khiến Phương Tứ sợ tới mức vội vàng ôm lấy cổ Lục Hi Cảnh, đến khi bình tĩnh lại thì vành tai lập tức đỏ, xấu hổ thẹn thùng. Phương Tứ vẫn muốn ghé vào vai Lục Hi Cảnh, trộm ngửi mùi hương cây gỗ hơi khét thoảng thoảng sau cổ anh.
Sau khi dùng cơm xong cơm, Lục Hi Cảnh lại ôm Phương Tứ vào phòng làm việc, ở bên nhau giống như khoảng thời gian trong kỳ động dục, vừa ôm Phương Tứ vào lòng vừa đọc tài liệu.
Điều này đối với Phương Tứ mà nói quả thực là món quà to lớn và tuyệt vời nhất, nếu mỗi một ngày đều là kỳ động dục thì tốt rồi. Cậu gối đầu lên ngực anh nghe tiếng tim đập vững vàng và mạnh mẽ, nhẹ nhàng ngáp một cái.
“……..Ngủ đi.” Lục Hi Cảnh chú ý tới động tác nhỏ của cậu, xé miếng dán ức chế sau cổ xuống.
Đợi người nào đó an ổn ngủ, Lục Hi Cảnh gọi một cuộc điện thoại cho đặc trợ của mình.
…….
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Tứ tỉnh dậy còn sớm hơn so với Lục Hi Cảnh. Cậu ngẩn ngơ nhìn áo ngủ sẫm màu trước mặt, hít sâu một hơi và khẽ vuốt nhẹ mái tóc của anh, mùi hương dễ chịu của tiên sinh bao vây quanh người cậu.
Đây là ở trong mơ sao? Mình có thể vĩnh viễn không tỉnh lại không?
Đầu óc Phương Tứ vẫn hỗn loạn, ký ức trong khoảng thời gian động dục từng chút một từng chút một ùa về. Cậu nhớ lại mình giống như một dâm phụ khẩn cầu tiên sinh yêu thương, không quan tâm mặt mũi, khóc nháo từ chối tiêm thuốc ức chế….
Sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, thân thể lại theo thói quen kề sát vào thân thể Lục Hi Cảnh.
Điều khiến Phương Tứ tuyệt vọng nhất chính là, tiên sinh tránh né việc hôn cậu. Thời điểm anh làm chuyện đó với cậu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không hề có dấu hiệu bị Phermone của cậu làm ảnh hưởng….. dùng tư thế tiến vào từ phía sau là bởi vì không muốn nhìn thấy mặt cậu.
Phương Tứ lẳng lặng khẽ lau nước mắt trên mặt mình, sau đó vùi mặt vào gối đầu, không muốn nghĩ nữa.
Một lát sau, Lục Hi Cảnh bị chiếc đồng hồ thông mình đánh thức. Anh nhìn Phương Tứ còn đang “ngủ say”, lại phóng một ít Phermone rồi rời giường.
Phương Tứ biết kỳ động dục của mình đã kết thúc, không còn đặc quyền để có thể ngủ ở trên giường tiên sinh. Cậu nhắm mắt lại, làm bộ như chính mình còn chưa tỉnh.
……..
Giữa trưa, Lục Hi Cảnh trở về nhà một chuyến. Đúng lúc, Phương Tứ đang nấu cơm, khi thấy anh đã trở lại còn hoang mang rối loạn, vội vàng nói rằng cậu đang làm dở, kêu anh chờ một lát.
“Kết thúc rồi à?” Lục Hi Cảnh nhìn chằm chằm đôi mắt Phương Tứ đôi mắt hỏi.
Có chút không đầu không đuôi, nhưng Phương Tứ vẫn hiểu, nở một nụ cười hơi chua xót: “Kết thúc rồi ạ. Cảm ơn tiên sinh.”
Lục Hi Cảnh nhìn cậu không nói gì.
——————-
Tác giả: Tui sẽ không nói là ai không muốn kết thúc đâu…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất