Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 26: Góc Nhìn Của Lục Hi Cảnh (2)

Trước Sau
Lục Hi Cảnh thật sự là không ngờ tới, kỳ động dục của nhóc con lại đến sớm như vậy. Tuy rằng trông cậu có vẻ rất nhỏ, nhưng trên thực tế cũng đã qua tuổi 18, đương nhiên là đến tuổi động dục.

Bởi vì Omega sau khi kết hôn không thể nhận thuốc ức chế, cho nên trước đó Lục Hi Cảnh đã nói với Phương Tứ rằng sẽ trợ giúp cậu vượt qua kỳ động dục. Lời này cũng chỉ là để nhóc con có sự chuẩn bị tinh thần, nào ngờ kỳ động dục của nhóc con đã trực tiếp giáng ngay cho anh một đòn, khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Tuy rằng chỉ cần Lục Hi Cảnh muốn là có thể lấy được thuốc ức chế, nhưng việc này cũng mất một khoảng thời gian. Nếu trong kỳ động dục đầu tiên của Omega xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn, như vậy rất có khả năng sẽ gây các bệnh như rối loạn Phermone hay tệ hơn nữa là sẽ bị vô sinh trong tương lai. Đây là điều mà ngàn lần Lục Hi Cảnh không muốn nghĩ tới.

Vốn dĩ ở thời điểm Phương Tứ còn tỉnh táo, anh không kịp đưa cậu quay trở lại biệt thự để điều trị. Đối với chuyện nay, anh cũng có chút áy náy. Huống hồ anh còn phát hiện ra, kỳ động dục lần này của cậu tới sớm là do bị Phermone của anh ảnh hưởng.

Bản năng sinh lý này giữa các AO thật khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Lục Hi Cảnh chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người khác, càng đừng nói là chăm sóc Omega đang động dục. Bề ngoài thì trông có vẻ như đang làm việc, nhưng trên thực tế tìm kiếm những tài liệu liên quan đến kỳ động dục của Omega. Đọc lướt qua thật nhanh vài tờ báo và tạp chí, lúc này anh mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Có thể là bởi vì nguyên nhân bắt nguồn từ Phermone, Lục Hi Cảnh luôn cảm thấy Phương Tứ trong kỳ động dục đáng yêu hơn so với ngày thường rất nhiều, không còn vẻ mặt thận trọng mù quáng, mà là tùy hứng làm điều mình muốn. Lục Hi Cảnh chưa gặp qua những Omega đang trong kỳ động dục khác, nhưng hẳn là không có khác biệt quá lớn giữa họ và Phương Tứ.

Chỉ là, kỳ động dục này không những thay đổi tính tình của Phương Tứ, mà còn khiến cho Lục Hi Cảnh mất đi lý trí. Sau khi xé bỏ miếng dán ức chế, hai người hệt như là hai con dã thú chỉ biết giao cấu. Toàn bộ sự dịu dàng mà anh vừa mới tự nhắc nhở bản thân mình đã bị vứt hết ra sau đầu, thế nhưng Lục Hi Cảnh vẫn có thể dùng hết tất cả sự lý trí và tự chủ để chịu đựng, tránh để dương v*t của mình phá mở khoang sinh sản của cậu

Một tiếng rồi lại một tiếng “Tiên sinh” vụn vỡ thốt lên cứ như đang làm nũng, mang theo một chút ngọt ngào và gần gũi khó tả. Hạ thân truyền đến một luồng khoái cảm đã biết mất từ lâu, giống như một ngọn lửa càng ngày cháy càng dữ dội, không ngừng thiêu đốt lý trí của anh.

Nhóc con kia dùng ánh mắt ướt đẫm cầu xin khiến trái tim trong lồng ngực Lục Hi Cảnh lỡ nhịp. Anh sợ rằng sẽ không thể hoàn toàn khống chế được chính mình, sẽ bị bản năng của Alpha chi phối.

Lục Hi Cảnh không còn cách nào, đành phải lật người cậu lại, dùng tư thế quỳ gối, như vậy cũng thuận tiện giúp đánh dấu tạm thời.

Nhưng rốt cuộc là đánh dấu tạm thời hay là nhân cơ hội phóng túng những ham muốn tàn bạo của chính mình, điều này chỉ có minh anh biết.

Bị ảnh hưởng bới Phermone nên Lục Hi Cảnh lúc này chỉ muốn từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài Omega này đều nhiễm đầy mùi hương của mình, rồi còn phải để lại dấu vết của cá nhân lên gáy của đối phương.

Nhìn vết thương cả cũ lẫn mới nằm ngang dọc đan xen trên người của nhóc con, anh lại vừa bôi thuốc cho cậu vừa tự phỉ nhổ chính mình. Thậm chí, anh còn cảm thấy mình thật là cầm con mẹ nó thú mà.

Nhưng anh đã đánh giá quá cao chính mình, vốn tưởng rằng sẽ có thể khống chế được bản năng sinh lý của bản thân nhưng không ngờ tới anh lại mất kiểm soát như vậy.

Bản năng sinh lý giữa AO không chỉ phiền phức, mà còn vô cùng đáng sợ.

Kỳ sinh lý của Omega sắp kết thúc, Phương Tứ lại biến trở về dáng vẻ cẩn thận và dè dặt như cũ. Lục Hi Cảnh nhìn cậu cuộn tròn trên ở dưới đuôi giường. Sau đó lại sợ anh trách phạt nên đã hoảng loạn xin lỗi, trái tim Lục Hi Cảnh lúc này giống như đã dần bị cậu nhẹ nhàng rung động.

Tại sao em ấy lại luôn cảm thấy bất an như vậy? Là do thiếu Phermone Alpha sao?

Thế là Lục Hi Cảnh bảo cậu dọn vào phòng anh, rồi mua thêm một chếc ghế băng, thậm chí còn đặt loại có thêm chỗ dựa– phòng ngừa cậu lại lăn xuống giường. Sau đó, Lục Hi Cảnh lại tự cảm thấy việc mình làm thật bối rối và khó hiểu.

Lục Hi Cảnh không khỏi cười khổ sau khi Omega kết thúc kỳ động dục, anh còn tưởng rằng cậu không muốn dành lần đầu tiên cho anh, chỉ là do tờ hôn thú và kỳ động dục chết tiệt này ép buộc nên cậu mới bất đắc dĩ đồng ý.

Nhưng gì thì gì, dù không muốn thì cũng vẫn là tôi. Hơn nữa sau này nếu có ly hôn, vẫn sẽ có mình làm chỗ dựa. rõ ràng là lời cho nhóc con này rồi.



Lục Hi Cảnh mạnh mẽ đè nén sự khó chịu của mình xuống đáy lòng.

……

Lục Hi Cảnh đã sớm đoán trước việc Lục Tốn chó cùng rứt giậu sẽ tìm Phương Tứ gây phiền toái, cũng đoán được gã sẽ làm một ít hành vi hung hăng, còn có khả năng sẽ xúc phạm tới Phương Tứ. Bởi vậy anh đã sớm tìm người theo dõi nhất cử nhất động của Lục Tốn.

Nhưng anh lại không có bằng chứng cụ thể để bụp một phát đánh chết loại người phiền phức như ruồi bọ này, đành phải dùng bạn đời Omega đáng thương của mình làm mồi nhử.

Lúc Phương Tứ gọi điện thoại cầu cứu, Lục Hi Cảnh đang trên đường về nhà. Nhưng anh vẫn cảm thấy bất mãn, trường hợp khẩn cấp như thế không phải nên gọi trực tiếp cho anh sao? Chẳng lẽ, đặc trợ lại còn đáng tin cậy hơn so với anh sao?

Tình huống nào Lục Hi Cảnh cũng đều có thể dự đoán được hết thảy, chỉ có một điều duy nhất không nằm trong dự đoán là Phương Tứ sẽ khóc đến mức thảm thương như vậy, xem ra là đã rất hoảng sợ.

Có lẽ là do bản năng của Alpha, Lục Hi Cảnh khi đó nghĩ: Cho dù em muốn cái gì, tôi đều đồng ý.

Lục Hi Cảnh không dùng tới lý trí, lời nói dỗ dành thốt ra tới miệng cũng không thèm suy nghĩ, giống như chỉ cần Omega trước mặt không khóc, muốn anh làm cái gì đều được.

Chỉ là tại sao “Tiên sinh” lại quay trở về thành “Lục tiên sinh”? Lục Hi Cảnh cảm giác trong lòng nhóc con này vẫn đang thầm giận dỗi mình. Vất vả lắm anh mới tìm được cách để cậu gần gũi hơn một ít.

Tiếng “Lục tiên sinh” kia có chỗ nào dễ nghe được bằng với tiếng “Tiên sinh” này chứ?

……

Chuyện tìm gia sư cho Phương Tứ cũng không phải đã được xác định ngay từ ban đầu là ai, mà là do Lục Hi Cảnh bảo đặc trợ tìm một gia sư đến dạy cậu, sau đó thì đặc trợ liền tự đề cử chính mình.

Lục Hi Cảnh một bên vừa nghe đặc trợ liệt kê các loại ưu tú giải thưởng vừa khóc than, một bên lại dùng ánh mắt đánh giá thật kỹ đến mức đặc trợ âm thầm sởn hết gai ốc.

Đặc trợ là một Beta, sắp kết hôn với bạn gái, lại còn có vẻ rất si tình.

Chẹp, có vẻ an toàn, tốt hơn nhiều so với đám người lung tung và lộn xộn ngoài kia.

Thời điểm Lục Hi Cảnh nghe được lời Phương Tứ cầu xin mình tới lễ trưởng thành, anh vốn dĩ là muốn từ chối. Bởi lẽ, anh rất bận, không có thời gian cùng nhóc con này làm mấy loại chuyện trong mắt anh cơ bản là cực kỳ nhàm chán.

Người lớn đúng là có chỗ khó hiểu của người lớn, chỉ cần hiệu trưởng nói mấy câu hoặc một tờ giấy khen liền có thể quyết định ngay.

Nhưng nhóc con lại dùng loại ánh mắt kiểu như cầu xin nhìn anh.

Cuộc “đàm phán” này chỉ kéo dài một phút, Lục Hi Cảnh nghĩ tới đây là kỷ niệm đáng nhớ tuổi 18. Cuối cùng anh vẫn là mềm lòng.

Hiếm khi thấy cậu yêu cầu anh một điều gì đó, không đồng ý với cậu nói thực ra thì cũng thật quá đáng rồi. Tuy rằng trong lòng đã quyết định sẽ đi, nhưng Lục Hi Cảnh vẫn không nói ra miệng, có lẽ là sợ Phương Tứ phát hiện anh gần như không chịu nổi mỗi lần cậu cầu xin.



Buổi sáng hôm sau, đặc trợ lén lút hỏi Lục Hi Cảnh một cách hóng hớt: “Ngài cần điều chỉnh lại lịch trình cuối tuần này không?”

Lục Hi Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía đặc trợ: “Em ấy có nói gì sao?”

“Tiểu tiên sinh muốn tôi hỏi ngài hộ, nhưng tôi nói là cậu ấy nên tự hỏi ngài.” Đặc trợ thẳng thắn nói.

“Hai ngươi có vẻ thân nhau nhỉ?” Lục Hi Cảnh nhướng mày nhìn về phía đặc trợ, vẻ mặt khó chịu.

“Không có không có, một chút cũng không thân!” Đặc trợ lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng Lục Hi Cảnh vẫn có một cuộc họp trước giờ ăn trưa, sau đó thì hoãn thời gian tham dự lễ cắt băng tới chạng vạng tối.

Vốn dĩ là đặc trợ sẽ đi cùng Lục Hi Cảnh, nhưng cuối cùng anh lại đổi thành thư ký đi cùng mình.

Đặc trợ:……

Mới vừa bước qua cổng trường không được bao lâu, Lục Hi Cảnh đã thấy ngay cảnh một nam Alpha đang ôm lấy bả vai bạn đời của mình, còn đang trò chuyện một cách rất thân mật

Bí thư ngay lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, một luồng khí lạnh quen thuộc ập đến.

Khi nghe nói rằng nam Alpha kia là bạn học ngồi cùng bàn với vợ mình, lông mày Lục Hi Cảnh dựng ngược lên. Bạn học ngồi cùng bàn còn không phải là do anh tự mình gọi điện thoại bảo chủ nhiệm lớp sắp xếp sao?

Chẳng lẽ đây gọi là dẫn sói vào nhà.

Lúc trước là do anh sơ sót, đáng lẽ nên bảo chủ nhiệm lớp tìm một Omega đến để làm bạn ngồi cùng bàn với Phương Tứ.

Sắc mặt Lục Hi Cảnh có chút trầm xuồng, nhưng giây tiếp theo khi nghe Phương Tứ thừa nhận mình là anh trai, tâm trạng anh lại thoải mái một cách kỳ lạ.

Chẳng phải là anh trai sao? Vậy về sau, khi nhóc con lựa chọn bạn đời hay thành gia lập nghiệp, khẳng định là cậu đều sẽ để ý đến ánh mắt của anh.

Bạn học Alpha đứng hạng nhất này thật không có chuẩn mực, dám ở trước mặt đám đông ấp ấp ôm ôm một Omega đã thành gia lập thất, còn ra thể thống gì nữa!

————————-

Lão Lục: Không thấy cậu ấy rất bám dính lấy tôi sao? Bạn ngồi cùng bàn chỗ nào sánh được với anh trai chứ.

————————-

Tác giả: Cả nhà cảm thấy nick name “Nhóc con” này sao nhỉ? QAQ

Hiện tại Lão Lục đang trong giai đoạn xác định tình cảm, giờ chỉ cảm thấy Bé Tứ là một đứa nhóc con, hơn nữa Lão Lục cũng sẽ không gọi ra miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau