Chương 31: Khởi Đầu
Lục Hi Cảnh ngồi ở trong phòng làm việc ở nhà, hai mắt nhìn chắm chằm khoảng trống trong vườn.
Khoảng đất nhỏ ban đầu vốn được trồng vài hoa hướng dương có sắc vàng rực rỡ, sau đó thì bị khô héo, nhưng không hiểu sao bây giờ lại biến thành hoa hồng đỏ.
Chuyện vặt vãnh này vốn dĩ không đáng để Lục tổng trăm công nhìn việc phải lưu tâm. Nhưng vào một lần nọ, sau khi làm việc xong, anh liếc mắt nhìn thấy một mảng nhỏ màu đỏ rực. Bỗng nhiên, một âm thanh vừa nghẹn ngào vừa đáng thương vang lên trong đầu anh: “Vậy, vậy nếu em chăm sóc không tốt……..có bị nhổ bỏ không ạ?”
Lúc ấy, anh đã trả lời như thế nào?
Anh nói: “Vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó.”
Lúc đó, anh tuy đã chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc chiến không khói súng này, nhưng đã quên rằng trong nhà còn có một người anh rất chán ghét, dù cho có Phermone có độ xứng đôi tới tận 93%, nhưng một chút anh cũng không muốn thân cận với cậu ta.
Lục Hi Cảnh gọi điện thoại cho người làm vườn để hỏi rõ ràng ngọn nguồn về những bông hoa hồng này. Sau khi anh nghe xong thì gọi ngay cho đặc trợ đến đuổi ngay kẻ khiến anh chướng mắt kia ra khỏi nhà.
Liên Hạo sau khi nghe thấy đặc trợ yêu cầu mình chuyển ra khỏi nhà, cả người đều chìm trong trạng thái không thể tin được.
“Ngài ấy muốn đuổi tôi đi? Vì sao chứ?! Tôi không làm gì cả mà!” Liên Hạo điên cuồng quát lên.
“Cậu cho rằng Lục tổng không biết cậu là do ai phái tới sao?” Vẻ mặt đặc trợ bên ngoài thì khách khí, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự chán ghét.
Sao có thể như vậy?
Liên Hạo sống ở đây gần nửa năm, tuy rằng gần như không có cơ hội gặp được Lục Hi Cảnh thường xuyên, nhưng điều đó cũng không ngăn cản giấc mộng tiến thân của cậu ta. Bằng việc người hầu đều đối xử với cậu ta rất khách khí, tựa như cậu ta thật sự là chủ nhân của căn biệt thự này, Liên Hạo tin chắc chỉ cần dựa vào vẻ đẹp và Phermone của mình, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày bản thân cậu ta có thể lên làm Lục phu nhân.
Cậu ta thậm chí còn phản bội lại kim chủ đứng đằng sau mình, một chút về tin tức hữu ích về Lục Hi Cảnh cũng chưa lộ ra.
Liên Hạo mất hết lý trí xông lên tầng ba, đập cửa phòng làm việc, gào hét: “Lục tiên sinh em không có phản bội ngài, em cũng chưa từng làm gì cả! Ngài không thể đuổi em đi!!”
Lục Hi Cảnh mở cửa phòng làm việc ra, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Vì sao tôi không thể đuổi cậu đi?”
“Độ xứng đôi của Phermone giữa chúng ta lên tới 93%, nếu ngài đuổi em đi, ngài nhất định sẽ hối hận!” Liên Hạo nói một cách chắc chắn. Truyện Cổ Đại
Lục Hi Cảnh cười nhạo một tiếng: “Cậu tự cho mình là ai?”
“…… Em thật sự không làm gì cả. Nếu ngài không tin, có thể cho người đi điều tra. Em không còn nơi nào có thể đi. Ngài để em ở lại đây, em tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài……” Liên Hạo bình tĩnh lại, khoác lên mình vẻ mặt yếu đuối và đáng thương – bộ dạng trước nay đều bất khả chiến bại, với ý đồ tìm kiếm sự đồng cảm của Alpha.
“Là do cậu đã nhổ bỏ hoa hướng dương của tôi.” Giọng nói Lục Hi Cảnh lạnh như băng, ánh mắt anh nhìn cậu ta hệt như nhìn một người đã chết.
Như thể, Liên Hạo đã gây ra chuyện ác tày trời.
Sao cơ? Chỉ vì vài bông hoa héo úa đó thôi?
Liên Hạo quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình.
Lúc trước, Liên Hạo từng hỏi qua người làm vườn vì sao không nhổ chúng đi. Một phần lý do cậu ta muốn nhổ bỏ cũng bởi vì biết mấy đóa hoa này là do Phương Tứ trồng.
“…… Ngài thích nó sao?” Liên Hạo trừng lớn hai mắt, không tin nổi chuyện này.
“Rầm!” Trả lời cậu ta chính là tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.
……
Lục Hi Cảnh không còn có thể lấy lí do “bị ảnh hưởng bởi Phermone” để lừa dối bản thân trốn khỏi hiện thực nữa.
Sẽ không một Omega nào khác có thể khiến anh đau lòng hết lần này tới lần khác như vậy, càng không một người có thể khiến anh nảy sinh nhiều dục vọng chiếm hữu như vậy.
Anh trước nay đều không phải là loại người hay ra tay nghĩa hiệp, cũng chẳng vì thấy Phương Tứ đáng thương hơn những Omega khác, nhưng trái tim sắt đá của anh lại luôn rung động mỗi lần nhìn thấy Phương Tứ.
Thậm chí ngay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lục Hi Cảnh đã bắt đầu lo chuyện bao đồng. Tất cả sự dịu dàng hiếm có của anh đều dành cho Phương Tứ.
Đáng tiếc, anh lại phải dùng tận hai năm để suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Tuy rằng đã muộn, nhưng anh vẫn còn có cơ hội cứu vãn. Thật may mắn, nhóc con của anh còn nhỏ, tâm lại mềm, nhưng vẫn chưa bị Alpha khác lừa mất.
Lục Hi Cảnh ngồi im lặng trong phòng làm việc cả một ngày. Cuối cùng, khi bình minh vừa ló rạng, anh đã nở ra một nụ cười đắc ý. Sau khi tự đả thông tư tưởng, anh lập tức gọi điện thoại rồi chỉ đạo đặc trợ mua ngay một chiếc trực thăng, đồng thời làm ngay thủ tục xin cấp phép một đường bay riêng từ tòa cao ốc của Lục thị đến một khách sạn sáu sao gần trường học của Phương Tứ. Tiếp đó, anh yêu cầu phải lấp đầy toàn bộ khu vườn bằng hoa hướng dương.
Đặc trợ còn chưa kịp tỉnh ngủ:…… Ngày mùa đông mà lại đi trồng hoa hướng dương à???
Nhưng với năng lực của đồng tiền trong tay của Lục tổng, đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Anh lập tức gọi người vào phòng làm việc để bàn bạc chuyện khởi công xây dựng một hệ gian nhà kính siêu lớn có hệ thống sưởi ấm, còn muốn trồng đầy hoa hướng dương trong đó, còn bên ngoài cũng muốn trồng đầy hoa hướng dương và một số loại hoa cỏ xinh đẹp tương xứng.
Lục Hi Cảnh nói: “Không trồng được cũng phải trồng, trong một tháng phải để tôi thấy hoa nở.”
Thủ tục cấp phép bay cũng phải qua mấy vòng cửa sau, thậm chí còn phải thiếu nợ vài cái ân tình mới được xét duyệt.
Lục Hi Cảnh trực tiếp đặt sẵn phòng tổng thống ở khách sạn sáu sao có sân bay kia trong vòng ba năm. Dù sao, nhóc con cũng phải học thêm ở gần đây ít nhất là ba năm nữa.
……
Ngay tối hôm đó, thủ tục xin cấp phép bay đã được chấp thuận. Lục Hi Cảnh tranh thủ thời gian bay từ trên nóc tòa cao ốc Lục thị tới sân bay trên tầng thượng khách sạn sáu sao bằng trực thăng, khi tới nơi đã là nửa giờ sau.
Giờ phút này, Phương Tứ đang ngồi ăn thịt xiên với Ngô Tụng trong quán ăn đêm.
“Cậu nói mấy ngày trước anh ta tới tìm cậu?” Ngô Tụng vừa lột tôm hùm đất xào cay vừa hóng hớt.
“Ừ.” Phương Tứ gật đầu, rồi uống thêm một ngụm bia lạnh giải cay.
Đây là Phương Tứ lần đầu tiên uống bia rượu. Bởi vì Ngô Tụng cật lực đề cử ăn tôm hùm đất xào cay phải uống cùng bia lạnh, không cho phép Phương Tứ uống loại khác. Tuy rằng cậu không quá thích cái vị cay đắng của đồ uống có cồn, nhưng uống nhiều lại có chút nghiện.
“Anh ta tìm cậu làm cái gì? Suốt một năm không chịu xuất hiện, đột nhiên tìm cậu nhất định là có âm mưu quỷ kế gì đó. Cậu đừng để ý đến anh ta!” Ngô Tụng chứng kiến dáng vẻ hồn bay phách lạc của bạn tốt của mình suốt năm qua. Thế nên, hắn vẫn luôn cố gắng châm ngòi ly gián. Hắn nhất định tuân thủ quy tắc không hủy đi một tòa miếu, thì phải hủy cọc hôn nhân này. Do vậy, hắn tận dụng mọi cơ hội để nói xấu Lục Hi Cảnh.
Nhưng lần nào cũng bị Phương Tứ ngó lơ, hoặc là bị giận dỗi ngược lại —— “Cậu mới âm mưu quỷ kế. Anh ấy…… anh ấy tìm tớ để tái hôn……”
Giọng nói Phương Tứ càng ngày càng nhỏ, sắc mặt càng ngày càng hồng, cũng không biết là bởi vì hai chữ “tái hôn” hay là bởi vì vừa uống bia.
“Cái gì?!” Ngô Tụng vừa vỗ bàn, vừa đứng dậy, “Anh ta đúng là không biết xấu hổ? Cậu không được phép đồng ý! Người này nhất định không có ý đồ tốt!”
“…… Cậu mới không…… có ý đồ tốt ấy……” Phương Tứ đã có chút say, cố gắng chống tay gắp tôm hùm đất, lại gắp được một nắm ớt đỏ.
“Ây dà, cậu đừng ăn cái này! Mới uống ba cốc bia đã say rồi? Cậu quá cùi bắp rồi đó……” Ngô Tụng tỏ vẻ ghét bỏ, lại bỏ một con tôm hùm đất đã được lột vỏ vào trong bát của Phương Tứ.
“Dù sao thì cậu cũng không được đồng ý với anh ta. Rõ ràng là anh ta không thích cậu. Cậu ở bên anh ta cũng chẳng vui vẻ…… Đệt! Tại sao anh lại ở đây?!”
Lục Hi Cảnh vừa mới bước vào trong quán ăn đêm liền nhìn thấy bạn học Alpha của Phương Tứ vừa lột vỏ tôm hùm đất cho Omega của mình, vừa châm ngòi ly gián hai người.
“Ồ, Lục tiên sinh, lâu rồi chưa gặp nhỉ?” Trong mắt Ngô Tụng đầy vẻ thù địch.
“Cậu là?” Lục Hi Cảnh đã biết rõ còn cố hỏi, sau đó thì ngồi xuống, kéo Phương Tứ đang mơ màng sắp ngủ vào trong lòng, rồi rút khăn giấy ở trên bàn, nhẹ nhàng lau nước ở khóe miệng cậu.
“Thật là quý nhân hay quên chuyện mà.” Ngô Tụng nói bằng giọng quái lạ, “Tôi là bạn thân nhất của Tiểu Tứ…… À, đúng rồi! Không phải hai người đã ly hôn sao? Anh còn tới nơi này làm gì?”
“Không ly hôn.” Lục Hi Cảnh mặc kệ hắn, bế Phương Tứ lên, muốn đi ra ngoài.
“Làm sao có thể? Tài liệu ly hôn của các người là do tôi soạn. Chứng nhận ly hôn hẳn là đã được gửi tới cho anh từ tuần trước nhỉ?.” Khóe miệng Ngô Tụng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Lục Hi Cảnh lập tức trừng mắt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô Tụng.
“Đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao giữa hai người đều không có tình cảm, ly hôn đối với ai cũng là chuyện tốt, đúng không?” Ngô Tụng không sợ anh, “Nếu đã ly hôn, vậy thì đừng đến quấy rầy Tiểu Tứ.”
“Chuyện giữa hai chúng tôi không liên quan đến cậu.” Vẻ mặt Lục Hi Cảnh trở nên u ám. Đôi mắt tối đến mức đáng sợ.
“Sao lại không liên quan đến tôi chứ……?” Ngô Tụng cụp mắt xuống, nhưng lại vẽ ra một cười, rồi từ từ nhìn về phía Lục Hi Cảnh, “Omega kết hôn không thể nhận thuốc ức chế. Vậy anh đoán xem, suốt một năm qua, cậu ấy đã vượt qua kỳ động dục bằng cách nào?”
Lục Hi Cảnh cố nén cơn giận đang điên cuồng bùng cháy trong ngực. Anh bế Phương Tứ lên, rời khỏi quán ăn đêm.
——————————–
Lão Lục: Mẹ nó. Hóa ra là hắn!
Mèo 40cm: Tui cũng mẹ nó. Tự dưng thích Ngô Tụng qué~~~ Xỉu-ing
.
Khoảng đất nhỏ ban đầu vốn được trồng vài hoa hướng dương có sắc vàng rực rỡ, sau đó thì bị khô héo, nhưng không hiểu sao bây giờ lại biến thành hoa hồng đỏ.
Chuyện vặt vãnh này vốn dĩ không đáng để Lục tổng trăm công nhìn việc phải lưu tâm. Nhưng vào một lần nọ, sau khi làm việc xong, anh liếc mắt nhìn thấy một mảng nhỏ màu đỏ rực. Bỗng nhiên, một âm thanh vừa nghẹn ngào vừa đáng thương vang lên trong đầu anh: “Vậy, vậy nếu em chăm sóc không tốt……..có bị nhổ bỏ không ạ?”
Lúc ấy, anh đã trả lời như thế nào?
Anh nói: “Vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó.”
Lúc đó, anh tuy đã chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc chiến không khói súng này, nhưng đã quên rằng trong nhà còn có một người anh rất chán ghét, dù cho có Phermone có độ xứng đôi tới tận 93%, nhưng một chút anh cũng không muốn thân cận với cậu ta.
Lục Hi Cảnh gọi điện thoại cho người làm vườn để hỏi rõ ràng ngọn nguồn về những bông hoa hồng này. Sau khi anh nghe xong thì gọi ngay cho đặc trợ đến đuổi ngay kẻ khiến anh chướng mắt kia ra khỏi nhà.
Liên Hạo sau khi nghe thấy đặc trợ yêu cầu mình chuyển ra khỏi nhà, cả người đều chìm trong trạng thái không thể tin được.
“Ngài ấy muốn đuổi tôi đi? Vì sao chứ?! Tôi không làm gì cả mà!” Liên Hạo điên cuồng quát lên.
“Cậu cho rằng Lục tổng không biết cậu là do ai phái tới sao?” Vẻ mặt đặc trợ bên ngoài thì khách khí, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự chán ghét.
Sao có thể như vậy?
Liên Hạo sống ở đây gần nửa năm, tuy rằng gần như không có cơ hội gặp được Lục Hi Cảnh thường xuyên, nhưng điều đó cũng không ngăn cản giấc mộng tiến thân của cậu ta. Bằng việc người hầu đều đối xử với cậu ta rất khách khí, tựa như cậu ta thật sự là chủ nhân của căn biệt thự này, Liên Hạo tin chắc chỉ cần dựa vào vẻ đẹp và Phermone của mình, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày bản thân cậu ta có thể lên làm Lục phu nhân.
Cậu ta thậm chí còn phản bội lại kim chủ đứng đằng sau mình, một chút về tin tức hữu ích về Lục Hi Cảnh cũng chưa lộ ra.
Liên Hạo mất hết lý trí xông lên tầng ba, đập cửa phòng làm việc, gào hét: “Lục tiên sinh em không có phản bội ngài, em cũng chưa từng làm gì cả! Ngài không thể đuổi em đi!!”
Lục Hi Cảnh mở cửa phòng làm việc ra, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Vì sao tôi không thể đuổi cậu đi?”
“Độ xứng đôi của Phermone giữa chúng ta lên tới 93%, nếu ngài đuổi em đi, ngài nhất định sẽ hối hận!” Liên Hạo nói một cách chắc chắn. Truyện Cổ Đại
Lục Hi Cảnh cười nhạo một tiếng: “Cậu tự cho mình là ai?”
“…… Em thật sự không làm gì cả. Nếu ngài không tin, có thể cho người đi điều tra. Em không còn nơi nào có thể đi. Ngài để em ở lại đây, em tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài……” Liên Hạo bình tĩnh lại, khoác lên mình vẻ mặt yếu đuối và đáng thương – bộ dạng trước nay đều bất khả chiến bại, với ý đồ tìm kiếm sự đồng cảm của Alpha.
“Là do cậu đã nhổ bỏ hoa hướng dương của tôi.” Giọng nói Lục Hi Cảnh lạnh như băng, ánh mắt anh nhìn cậu ta hệt như nhìn một người đã chết.
Như thể, Liên Hạo đã gây ra chuyện ác tày trời.
Sao cơ? Chỉ vì vài bông hoa héo úa đó thôi?
Liên Hạo quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình.
Lúc trước, Liên Hạo từng hỏi qua người làm vườn vì sao không nhổ chúng đi. Một phần lý do cậu ta muốn nhổ bỏ cũng bởi vì biết mấy đóa hoa này là do Phương Tứ trồng.
“…… Ngài thích nó sao?” Liên Hạo trừng lớn hai mắt, không tin nổi chuyện này.
“Rầm!” Trả lời cậu ta chính là tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.
……
Lục Hi Cảnh không còn có thể lấy lí do “bị ảnh hưởng bởi Phermone” để lừa dối bản thân trốn khỏi hiện thực nữa.
Sẽ không một Omega nào khác có thể khiến anh đau lòng hết lần này tới lần khác như vậy, càng không một người có thể khiến anh nảy sinh nhiều dục vọng chiếm hữu như vậy.
Anh trước nay đều không phải là loại người hay ra tay nghĩa hiệp, cũng chẳng vì thấy Phương Tứ đáng thương hơn những Omega khác, nhưng trái tim sắt đá của anh lại luôn rung động mỗi lần nhìn thấy Phương Tứ.
Thậm chí ngay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lục Hi Cảnh đã bắt đầu lo chuyện bao đồng. Tất cả sự dịu dàng hiếm có của anh đều dành cho Phương Tứ.
Đáng tiếc, anh lại phải dùng tận hai năm để suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Tuy rằng đã muộn, nhưng anh vẫn còn có cơ hội cứu vãn. Thật may mắn, nhóc con của anh còn nhỏ, tâm lại mềm, nhưng vẫn chưa bị Alpha khác lừa mất.
Lục Hi Cảnh ngồi im lặng trong phòng làm việc cả một ngày. Cuối cùng, khi bình minh vừa ló rạng, anh đã nở ra một nụ cười đắc ý. Sau khi tự đả thông tư tưởng, anh lập tức gọi điện thoại rồi chỉ đạo đặc trợ mua ngay một chiếc trực thăng, đồng thời làm ngay thủ tục xin cấp phép một đường bay riêng từ tòa cao ốc của Lục thị đến một khách sạn sáu sao gần trường học của Phương Tứ. Tiếp đó, anh yêu cầu phải lấp đầy toàn bộ khu vườn bằng hoa hướng dương.
Đặc trợ còn chưa kịp tỉnh ngủ:…… Ngày mùa đông mà lại đi trồng hoa hướng dương à???
Nhưng với năng lực của đồng tiền trong tay của Lục tổng, đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Anh lập tức gọi người vào phòng làm việc để bàn bạc chuyện khởi công xây dựng một hệ gian nhà kính siêu lớn có hệ thống sưởi ấm, còn muốn trồng đầy hoa hướng dương trong đó, còn bên ngoài cũng muốn trồng đầy hoa hướng dương và một số loại hoa cỏ xinh đẹp tương xứng.
Lục Hi Cảnh nói: “Không trồng được cũng phải trồng, trong một tháng phải để tôi thấy hoa nở.”
Thủ tục cấp phép bay cũng phải qua mấy vòng cửa sau, thậm chí còn phải thiếu nợ vài cái ân tình mới được xét duyệt.
Lục Hi Cảnh trực tiếp đặt sẵn phòng tổng thống ở khách sạn sáu sao có sân bay kia trong vòng ba năm. Dù sao, nhóc con cũng phải học thêm ở gần đây ít nhất là ba năm nữa.
……
Ngay tối hôm đó, thủ tục xin cấp phép bay đã được chấp thuận. Lục Hi Cảnh tranh thủ thời gian bay từ trên nóc tòa cao ốc Lục thị tới sân bay trên tầng thượng khách sạn sáu sao bằng trực thăng, khi tới nơi đã là nửa giờ sau.
Giờ phút này, Phương Tứ đang ngồi ăn thịt xiên với Ngô Tụng trong quán ăn đêm.
“Cậu nói mấy ngày trước anh ta tới tìm cậu?” Ngô Tụng vừa lột tôm hùm đất xào cay vừa hóng hớt.
“Ừ.” Phương Tứ gật đầu, rồi uống thêm một ngụm bia lạnh giải cay.
Đây là Phương Tứ lần đầu tiên uống bia rượu. Bởi vì Ngô Tụng cật lực đề cử ăn tôm hùm đất xào cay phải uống cùng bia lạnh, không cho phép Phương Tứ uống loại khác. Tuy rằng cậu không quá thích cái vị cay đắng của đồ uống có cồn, nhưng uống nhiều lại có chút nghiện.
“Anh ta tìm cậu làm cái gì? Suốt một năm không chịu xuất hiện, đột nhiên tìm cậu nhất định là có âm mưu quỷ kế gì đó. Cậu đừng để ý đến anh ta!” Ngô Tụng chứng kiến dáng vẻ hồn bay phách lạc của bạn tốt của mình suốt năm qua. Thế nên, hắn vẫn luôn cố gắng châm ngòi ly gián. Hắn nhất định tuân thủ quy tắc không hủy đi một tòa miếu, thì phải hủy cọc hôn nhân này. Do vậy, hắn tận dụng mọi cơ hội để nói xấu Lục Hi Cảnh.
Nhưng lần nào cũng bị Phương Tứ ngó lơ, hoặc là bị giận dỗi ngược lại —— “Cậu mới âm mưu quỷ kế. Anh ấy…… anh ấy tìm tớ để tái hôn……”
Giọng nói Phương Tứ càng ngày càng nhỏ, sắc mặt càng ngày càng hồng, cũng không biết là bởi vì hai chữ “tái hôn” hay là bởi vì vừa uống bia.
“Cái gì?!” Ngô Tụng vừa vỗ bàn, vừa đứng dậy, “Anh ta đúng là không biết xấu hổ? Cậu không được phép đồng ý! Người này nhất định không có ý đồ tốt!”
“…… Cậu mới không…… có ý đồ tốt ấy……” Phương Tứ đã có chút say, cố gắng chống tay gắp tôm hùm đất, lại gắp được một nắm ớt đỏ.
“Ây dà, cậu đừng ăn cái này! Mới uống ba cốc bia đã say rồi? Cậu quá cùi bắp rồi đó……” Ngô Tụng tỏ vẻ ghét bỏ, lại bỏ một con tôm hùm đất đã được lột vỏ vào trong bát của Phương Tứ.
“Dù sao thì cậu cũng không được đồng ý với anh ta. Rõ ràng là anh ta không thích cậu. Cậu ở bên anh ta cũng chẳng vui vẻ…… Đệt! Tại sao anh lại ở đây?!”
Lục Hi Cảnh vừa mới bước vào trong quán ăn đêm liền nhìn thấy bạn học Alpha của Phương Tứ vừa lột vỏ tôm hùm đất cho Omega của mình, vừa châm ngòi ly gián hai người.
“Ồ, Lục tiên sinh, lâu rồi chưa gặp nhỉ?” Trong mắt Ngô Tụng đầy vẻ thù địch.
“Cậu là?” Lục Hi Cảnh đã biết rõ còn cố hỏi, sau đó thì ngồi xuống, kéo Phương Tứ đang mơ màng sắp ngủ vào trong lòng, rồi rút khăn giấy ở trên bàn, nhẹ nhàng lau nước ở khóe miệng cậu.
“Thật là quý nhân hay quên chuyện mà.” Ngô Tụng nói bằng giọng quái lạ, “Tôi là bạn thân nhất của Tiểu Tứ…… À, đúng rồi! Không phải hai người đã ly hôn sao? Anh còn tới nơi này làm gì?”
“Không ly hôn.” Lục Hi Cảnh mặc kệ hắn, bế Phương Tứ lên, muốn đi ra ngoài.
“Làm sao có thể? Tài liệu ly hôn của các người là do tôi soạn. Chứng nhận ly hôn hẳn là đã được gửi tới cho anh từ tuần trước nhỉ?.” Khóe miệng Ngô Tụng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Lục Hi Cảnh lập tức trừng mắt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô Tụng.
“Đừng nhìn tôi như vậy. Dù sao giữa hai người đều không có tình cảm, ly hôn đối với ai cũng là chuyện tốt, đúng không?” Ngô Tụng không sợ anh, “Nếu đã ly hôn, vậy thì đừng đến quấy rầy Tiểu Tứ.”
“Chuyện giữa hai chúng tôi không liên quan đến cậu.” Vẻ mặt Lục Hi Cảnh trở nên u ám. Đôi mắt tối đến mức đáng sợ.
“Sao lại không liên quan đến tôi chứ……?” Ngô Tụng cụp mắt xuống, nhưng lại vẽ ra một cười, rồi từ từ nhìn về phía Lục Hi Cảnh, “Omega kết hôn không thể nhận thuốc ức chế. Vậy anh đoán xem, suốt một năm qua, cậu ấy đã vượt qua kỳ động dục bằng cách nào?”
Lục Hi Cảnh cố nén cơn giận đang điên cuồng bùng cháy trong ngực. Anh bế Phương Tứ lên, rời khỏi quán ăn đêm.
——————————–
Lão Lục: Mẹ nó. Hóa ra là hắn!
Mèo 40cm: Tui cũng mẹ nó. Tự dưng thích Ngô Tụng qué~~~ Xỉu-ing
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất