Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 36: Lần Đầu Tiên

Trước Sau
“Thật ạ?” Mắt Phương Tứ lập tức sáng lên.

“Thứ nhất không được gọi tôi là Lục tiên sinh nữa, gọi một câu tăng thêm một lọ thuốc ức chế.” Lục Hi Cảnh nghiêm túc nói.

“Dạ?” Phương Tứ hơi không tin vào lỗ tai mình, sao gọi như thế lại bị tăng thêm chứ?

“Dọn về ở trong biệt thự, bớt cho em một lọ thuốc ức chế.” Lục Hi Cảnh khoanh tay, đầu ngón tay gõ nhẹ trên cánh tay còn lại.

“Không, không thích hợp lắm đâu ạ……” Phương Tứ gian nan nuốt nuốt nước bọt, “Chúng ta phải, phải tránh gây lời đồn……”

“Ai dám đồn?” Lục Hi Cảnh thu lại nụ cười, lại biến trở về làm tổng tài lạnh lùng nghiêm túc bá đạo, “Sợ người khác đã biết em là vợ cũ của tôi thì không lấy được chồng mới sao?”

“Vậy em không cần phải nghĩ nhiều, ngoại trừ tôi ra, không ai dám cưới em đâu.” Lục Hi Cảnh tiến sát lại gần Phương Tứ, cười lạnh một tiếng.

Phương Tứ theo bản năng ngả người về sau né tránh, khiến cho Lục Hi Cảnh híp mắt tỏ thái độ bất mãn.

“Không……” Phương Tứ hơi hơi lắc đầu, cũng không dám thở mạnh.

“Tốt nhất là đừng có suy nghĩ đó.” Lục Hi Cảnh giống như một con sư tử bị giẫm phải đuôi, thứ duy nhất khiến anh bùng nổ lúc này chính là hai chữ —— “Lời đồn”.

“Được rồi, em muốn ăn cái gì?” Lục Hi Cảnh sợ sẽ dọa người ta chạy mất, nên đã thay một bộ mặt hiền lành không mấy khi được sử dụng, “Tôi đưa em đi ăn cơm.”

“…… Được ạ.” Phương Tứ vẫn luôn bị Lục Hi Cảnh dắt mũi, nhưng cậu cũng không cảm thấy có gì đó không ổn.

……

Lục Hi Cảnh lấy thuốc ức chế ra uy hiếp, muốn cậu phải ở lại văn phòng.

“Có muốn đi ngủ trưa hay không?” Giọng nói của Lục Hi Cảnh trở nên dịu dàng từ lúc nào không hay.

Phương Tứ bị mê hoặc tới mức vô thức gật đầu, rõ ràng là cậu muốn quay vè cửa hàng hoa cơ mà!

Lục Hi Cảnh dẫn người vào phòng nghỉ chuyên dụng của mình. Không gian này chỉ có mình anh hoặc nhân vệ sinh mới có thể đi vào, bên trong tràn đầy duy nhất một mùi hương gỗ cháy của anh.

Cả anh cũng không ngờ tới, có một ngày, anh lại sẽ dùng Phermone quyến rũ ngược lại Omega.

Gian phòng nghỉ chuyên dụng này chính là một căn phòng nhỏ, có một chiếc giường lớn và nhà tắm riêng. Cậu chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy tiên sinh, hơn nữa chăn gối còn nhiễm đầy mùi hương gỗ cháy, quả thực chính là căn phòng mơ ước của Phương Tứ.

Phương Tứ bị mùi hương này hun đến choáng váng, dù ở trước mặt Lục Hi Cảnh cũng không ngần ngại chui tọt vào ổ chăn, dùng chăn bọc kín cả người.

Lục Hi Cảnh cười thầm trong lòng, mùi hương Phermone này của mình vẫn cực kỳ hữu dụng. Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, để lộ khuôn mặt màu hồng nhạt của Phương Tứ, còn giúp cậu chỉnh lại chăn. Dường như vẫn chưa cảm thấy đủ nên đã đưa tay lên xoa xoa mái tóc của cậu, đầu ngón tay anh trong lúc lơ đãng đã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Phương Tứ.

Sau một loạt những động tác đó, mặt Omega đỏ như cà chua chín, chỉ có thể giả vờ nhắm hai mắt làm bộ như mình đã ngủ rồi.

Chất Phermone ôn hòa của Alpha có tác dụng an thần, Phương Tứ ngủ một mạch đến đến bốn giờ chiều.



Lúc tỉnh dậy cậu liền quên luôn mình đang ở chỗ nào, cuộn tròn trong chăn ngơ ngác một hồi lâu mới bắt đầu có phản ứng.

Phòng nghỉ cách âm cực tốt, Phương Tứ sợ sẽ làm phiền tiên sinh lúc đang bàn công chuyện. Cậu đột nhiên xuất hiện sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh, thế là mở hé một bên cánh cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài kiểm tra.

Quả nhiên có người đang báo cáo công tác.

Người đang báo cáo xoay lưng về phía cậu, nên cậu có thể nhìn rõ đôi lông mày đang nhíu chặt của anh. Ánh nắng mặt trời từ cửa kính khổng lồ trong suốt hắt vào dừng ở trên vai anh, giống như hết thảy mọi vật trên thế gian này đều chỉ làm nền cho tiên sinh.

Thật sự đẹp quá! – Phương Tứ nghĩ.

Tiên sinh là người đẹp nhất mà cậu từng gặp. Cho dù là hai năm đã trôi qua, cậu vẫn nghĩ như vậy.

Lục Hi Cảnh phát hiện cậu có động tĩnh, liền liếc mắt nhìn về phía cậu. Cấp dưới cũng theo đó nhìn về phía này.

Bên tai Phương Tứ chỉ còn lại tiếng tim đập hỗn loạn của chính mình, trong cơn mê man, dường như khung cảnh xung quay trở về ngày đầu tiên hai người gặp gỡ. Tiên sinh cũng giống như thế này, từng bước một kiên định tiến đến trước mặt câu.

Không biết lúc ấy tiên sinh đã suy nghĩ điều gì?

Ngoại trừ việc suy nghĩ tại sao tiên sinh lại đẹp như vậy, cậu còn suy nghĩ tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy?

Trước giờ cậu luôn phản ứng rất chậm chạp, lại có thể trong vài phút ngắn ngủn vài phút lĩnh ngộ nguyên do vì sao trái tim mình đang đập ngày càng trở nên dữ dỗi.

Lục Hi Cảnh bế Phương Tứ đang ngơ ngơ ngác ngác lên, bất mãn nói: “Nếu lại đi chân trần trên đất tôi sẽ phạt em thêm một lọ thuốc ức chế.”

Đôi bàn tay Phương Tứ vô thức quấn lên cổ Lục Hi Cảnh, nhưng vẻ mặt lúc này của cậu vẫn đang ngơ ngác.

Sắc mặt Lục Hi Cảnh dịu dàng hơn rất nhiều nhờ những động tác của Phương Tứ. Anh đặt Omega ngồi lên trên giường, ngồi xổm dưới đất giúp cậu đi tất, vẻ mặt vẫn thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì có thể khiến anh biến sắc.

Lục Hi Cảnh tự mình giúp cậu đi một chiếc tất xong, lúc này, Phương Tứ mới đột nhiên phản ứng lại: “Để em, em tự mình làm ạ!”

“Được, em tự làm đi.” Lục Hi Cảnh vẫn ngồi xổm trước mặt Phương Tứ. Đây là lần đầu tiên Phương Tứ từ trên cao nhìn xuống tiên sinh. Dùng góc độ này nhìn tiên sinh thật kỳ quái, giống như……giống như tiên sinh đang thần phục dưới chân cậu vậy……

Đây là mơ đi, làm sao có khả năng đó……

Phương Tứ nhíu mày, vô thức vươn tay chạm vào cặp lông mày sắc bén của đối phương.

“Xảy ra chuyện gì? Ngủ đến choáng váng rồi?” Lục Hi Cảnh cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch của Phương Tứ trước mặt mình thật sự quá đáng yêu. Bắt lấy bàn tay dễ thương của Omega, anh khẽ mỉm cười một cái rồi hôn lên đầu ngón tay của cậu.

Đầu ngón tay mập mạp nhanh chóng rụt lại như thể bị bỏng. Mặt Phương Tứ giống như bị bật công tắc nào đó, lập tức sung huyết, đỏ rực như máu.

Phương Tứ vội vàng cúi đầu xỏ giày như muốn trốn tránh. Mặt thì có thể giấu được, nhưng lỗ tai đỏ bừng lại bị lộ ra.

Lục Hi Cảnh bị chọc cười. Anh ỷ vào Phương Tứ đang cúi đầu, tùy ý vươn tay vuốt ve cái đầu xù xù của cậu, dịu dàng nói: “Chờ thêm hai tiếng nữa, tan làm tôi đưa em đi ăn lẩu được không?”

“Được ạ.” Giọng nói có chút ngượng, xem ra cậu vẫn còn thẹn thùng.



“Ở chỗ này có chán không? Để tôi gọi người dẫn em đi dạo?” Lục Hi Cảnh lại sờ sờ mó mó, cảm xúc tốt ngoài sức tưởng tượng.

“Vâng.” Phương Tứ chậm rì rì đi nốt tất và giày vào bên còn lại, nghiêng đầu thẹn thùng, không dám nhìn Lục Hi Cảnh.

Lục Hi Cảnh thu lại cảm xúc tốt đẹp vừa nãy, đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng nghỉ. Sau khi ngồi trở lại ghế, anh liền biến trở về thành Lục tổng lãnh khốc vô tình.

Việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại bảo thư ký đến đưa Phương Tứ ra ngoài đi dạo, sau đó thì gật đầu ra hiệu cấp dưới tiếp tục……

Mà thấy cả quá trình này đều được cấp dưới chứng kiến toàn bộ, một tay cầm tài liệu, một tay tự bóp đùi chính mình, sợ bản thân sẽ mất khống chế phát ra âm thanh kỳ quái. Nàng cúi đầu, kiềm chế vẻ mặt “nghẹn chết tôi”, rồi tiếp tục báo cáo trong tình trạng nơm nớp lo sợ.

……

Phương Tứ ra ngoài đi bộ một vòng, cậu không dám làm phiền thời gian của chị thư ký, liền cầm theo một tờ tạp chí ở khu nghỉ ngơi trở về.

Cậu ngồi ở một góc sô pha, nhẹ nhàng lật tạp chí, không hề phát ra một tiếng động nào.

Cậu đọc rất nghiêm túc, thỉnh thoảng khi Lục Hi Cảnh cảm thấy mọi mắt sẽ vô thức ngước mắt lên nhìn về  phía Omega đang ngồi yên lặng trên sô pha.

Mọi sự mệt mỏi liền tan thành mây khói theo cái nhìn này.

Hôm nay là lần đầu tiên Phương Tứ theo anh đi làm ở Lục thị, nhưng Lục Hi Cảnh lại có một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, tựa như trước kia cậu đều theo anh đi làm mỗi ngày vậy.

Vì sao chứ?

Lục Hi Cảnh hiếm khi hoài nghi trực giác của chính mình.

Ánh mắt anh quét qua quét lại trên người Phương Tứ, rồi tới khi đảo qua tờ tạp chí trên tay cậu, bỗng dưng hiểu ra cảm giác quen thuộc này tới từ đâu.

Những đóa hoa hướng dương tươi đẹp và rực rỡ trên bìa cuốn tạp chí kia hệt như hồi anh còn làm việc ở nhà lúc trước, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Lúc đó anh ngồi trong phòng làm việc ở nhà, tựa như hiện giờ, chỉ cần nhìn Phương Tứ một cái là có thể thả lỏng người, thậm chí liếc mắt một cái cũng khiến anh cảm thấy sung sướng. Đáng tiếc, anh lại thật sự trì độn, hoàn toàn không để ý tới trái tim mình từ lúc đó đã gào thét nói yêu cậu từ tận sâu trong đáy lòng.

May mắn thay, Omega nhỏ của anh không có chạy theo người khác, để anh có thể kịp thời giữ cậu lại bên mình.

……

Từ lúc bước ra khỏi văn phòng của Lục tổng, bộ dạng của cấp dưới giống như bước vào cõi thần tiên.

Hóa ra tổng tài lại ngọt ngào với tổng tài phu nhân thế này sao?!

Vẻ mặt cấp dưới không giấu nổi sự vui vẻ, tất cả đồng nghiệp trong phòng đều nhìn về phía nàng, trong mắt đều là vẻ tò mò hóng chuyện.

Sau khi giao lưu ánh mắt với vài đồng nghiệp, bọn họ liền nhanh chóng hẹn tối nay sẽ liên hoan.

Một ngày sau, tin tức về những chuyện xảy ra giữa tổng tài và tổng tài phu nhân ở phòng nghỉ đã truyền đi khắp Lục thị. Tất nhiên là sẽ có những phiên bản thêm mắm dặm muối, nhưng nhìn chung đều là Lục tổng của bọn họ đã chiều chuộng phu nhân của mình đến mức nào, rồi phu nhân vừa thẹn thùng vừa dễ thương ra sao……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau