Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 40: Biển Hoa

Trước Sau
“Em còn buồn ngủ à?” Lục Hi Cảnh mím môi nhịn cười. Phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài nhà kính không có chút hấp hẫn nào đối với anh, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào trên người Omega đang xấu hộ không dám lộ diện này.

Phương Tứ lắc đầu. Cậu không buồn ngủ, nhưng lại cảm thấy bản thân mình vẫn chưa tỉnh táo lắm.

“Thích món quà anh tặng cho em không?” Lục Hi Cảnh vén chăn để lộ ra cái đầu nhỏ của Phương Tứ, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

Phương Tứ gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hầu kết đang chuyển động lên xuống trước mặt, nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt Lục Hi Cảnh.

“Còn thích cái gì không? Chỉ cần em nói, anh liền tặng cho em.” Lục Hi Cảnh dịu dàng dỗ dành; như là muốn dụ một Omega non nớt, chưa trải sự đời.

Muốn cái gì? 

Phương Tứ bối rồi liếc nhìn Lục Hi Cảnh, sau đó như thể nhận ra điều gì đó, nên đã vội vàng cúi đầu.

“Em có thể muốn bất cứ thứ gì.” Lục Hi Cảnh từng bước thuyết phục, “Em nói đi, cái gì cũng đều được hết”

“Muốn…… Muốn nghe anh nói lại một lần nữa……” Phương Tứ lấy hết can đảm nói.

“……” Lục Hi Cảnh hận không thể luyện sắt thành thép, chờ nửa ngày trời mà cậu chỉ muốn mỗi cái này? Anh vừa bế Phương Tứ vừa đứng dậy, rồi nói: “Nếu em muốn nghe sau này anh sẽ nói mỗi ngày cho em nghe, hiện tại anh đưa em đi đánh răng trước đã.”

Phương Tứ:???

Vậy mà nói cái gì cũng được!

Lục Hi Cảnh bế Phương Tứ đi dọc con đường nhỏ dẫn đến một căn biệt thự nhỏ nằm ở trong khu vườn. Căn biệt thự là thật sự rất nhỏ, chỉ có hai tầng, tọa lạc ở hướng Bắc. 

Lục Hi Cảnh đặt người đang bế trên tay lên trên sô pha, sau đó mới đi đến chỗ huyền quan tìm dép đi trong nhà cho cậu.

Phương Tứ được cuốn chăn, ngồi ở trên sô pha nhìn xung quanh. Trước mặt cậu lò sưởi cây bằng gạch đỏ ẩn vào tường, Phương Tứ mới chỉ thấy qua hàng giả, trong lò lúc này còn có vài khúc gỗ khô.

“Thích cái này không?” Lục Hi Cảnh nhìn cậu dùng ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ ngó nghiêng xung quanh thì cảm thấy vô cùng đáng yêu. Anh cầm dép đi trong nhà bước tới bên cạnh sô pha, rồi nói, “Em đi rửa mặt trước đi, anh đi đốt lò sưởi được không?”

Phương Tứ gật đầu, ngoan ngoãn xỏ dép đi trong nhà rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.

Lục Hi Cảnh bắt đầu xếp những khúc gỗ thô ráp chồng lên nhau, sau đó dùng dùng dụng cụ châm lửa đốt một nhánh cây nhỏ để dẫn lửa, chờ đến khi Phương Tứ bước ra, lò sưởi âm tường đã đang bập bùng cháy.



“Đói bụng chưa? Phòng bếp chắc là có nguyên liệu nấu ăn, để anh làm chút đồ ăn cho em?” Lục Hi Cảnh cầm khăn giấy tỉ mỉ lau bọt nước trên mặt cậu.

Cho tới tận khi khuôn mặt cậu được lau khô hẳn, Lục Hi Cảnh vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Phương Tứ.

“Xảy ra chuyện gì?” Lục Hi Cảnh vươn tay sửa sang lại tóc mái trên trán Phương Tứ.

Đường nhìn Phương Tứ chạm thẳng vào ánh mắt của Lục Hi Cảnh, nhưng lại có chút trống rỗng, có vẻ đang mất tập trung, như thể cậu đang tự rơi vào thế giới của riêng mình.

Đây là lần đầu tiên Lục Hi Cảnh thấy trạng thái này của cậu, có chút lo lắng hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho anh biết không? Không cần giữ ở trong lòng.”

“…… Tiên sinh, anh có thể nhéo em một chút không.” Phương Tứ vươn tay giữ cầm tay Lục Hi Cảnh đặt lên bụng dưới của chính mình.

“Sao vậy?” Lục Hi Cảnh nhíu mày. Anh lật ngược tay lại bắt lấy tay của Phương Tứ, kéo người đến trước mặt mình, lo lắng hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không?”

“Em là đang nằm mơ sao?” Phương Tứ cảm giác bản thân đang chìm trong ảo cảnh. Sao tiên sinh lại đột nhiên nói yêu cậu vậy? Cậu nhìn về phía Lục Hi Cảnh, cố gắng kiểm tra xem người này là thật hay là là giả, nhưng ánh mắt trước vẫn có chút uể oải.

“Không phải là mơ, là thật.” Tim Lục Hi Cảnh như bị cắn một cái, cảm giác đau nhói từ đáy lòng truyền đến, khiến giờ phút này anh chỉ muốn chặt người này vào ngực rồi dỗ dành.

“Chúng ta ăn một chút trước có được không?” Lục Hi Cảnh nỗ lực hạ thấp giọng, không dám để mặc Phương Tứ chìm đắm trong trạng thái này..

Phương Tứ gật đầu, đi theo Lục Hi Cảnh đi vào gian phòng bếp nhỏ.

Trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu nấu ăn bình dân, Lục Hi Cảnh có thể nấu một số món đơn giản, chí ít thì nấu mì cũng không quá khó.

Rất nhanh, Lục Hi Cảnh đã nấu xong hai bát mì cà chua, còn đập thêm cho Phương Tứ một quả trứng gà.

Phương Tứ  đứng ở cửa nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Lục Hi Cảnh mà không thèm chớp mắt một cái nào. Giờ phút này cậu đã có thể xác định, nhất định đây là mơ rồi —— Tiên sinh sao có khả năng vì cậu mà nấu cơm rửa bát, huống hồ, bây giờ là mùa đông, lấy đâu ra cả biển hoa hướng dương rực rỡ.

Cậu cố gắng thở nhẹ, sợ mình không cẩn thận một cái liền phá vỡ giấc mơ ngọt ngào này.

Sau khi ăn xong, Lục Hi Cảnh cảm thấy hơi mệt, đã hơn một ngày trời rồi anh chưa được nghỉ ngơi. Chính vì vừa mới ăn uống no say, lại vừa mới có thể trò chuyện thêm với Omega mà mình tâm tâm niệm niệm, cơn buồn ngủ liền lập tức ập tới.

Anh vừa kéo Phương Tứ đi lên phòng ngủ trên tầng hai, vừa nói: “Ngủ ở bên cạnh anh một lát được không?”

Phương Tứ gật đầu.



Lục Hi Cảnh cũng không phát hiện ra Phương Tứ có chút dị thường, chỉ nghĩ cậu không nói lời nào là do thẹn thùng.

Lục Hi Cảnh cởi áo khoác, bế Phương Tứ đặt ở trên giường, rồi ôm cả người cậu vào trong lòng, toàn thân phảng phất như thèm khát sự thân cận của da thịt.

Mà Phương Tứ lúc này đang nỗ lực biến mình thành một con gấu nhồi bông vô chi vô giác, cảm thấy nếu có thể bất động liền bất động, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ khi mình mở mắt lại thì sẽ tỉnh mộng.

Phương Tứ mở to hai mắt, trằn trọc suốt hai tiếng. Cuối cùng vẫn không chống lại được ” sự công kích” từ Phermone và ổ chăn mềm mại, cậu và Lục Hi Cảnh cùng nhau ngủ tới chạng vạng mới từ từ tỉnh dậy.

Phương Tứ tỉnh dậy sau một giấc ngủ. Tiên sinh vẫn đang mặc trên người chiếc áo sơmi màu đen, thậm chí còn đặt tay lên eo cậu, chậm rãi lan tỏa trong không chính là mùi hương Phermone gỗ cháy của anh.

Vậy mà vẫn chưa có tỉnh mộng?!

Phương Tứ cảm thấy hơi sợ hãi, cậu rúc vào trong ngực của Lục Hi Cảnh nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua ——

Tối hôm qua, cậu đã gửi cho tiên sinh một tin nhắn, nhưng lại không được hồi âm, trong lòng dần vì dần cảm thấy thấp thỏm lo âu mà nắm chặt di động trong tay. Cậu biết là tiên sinh đang bận, đổi là trước kia, cậu nhất định sẽ không có cảm giác bị khó xử như thế. Bởi vì lúc trước tiên sinh chưa bao giờ nói với cậu mấy câu đại loại như là “không có việc gì cũng phải gọi điện thoại”, hay là “em muốn gọi cho tôi lúc nào cũng được”. Tiên sinh hình như đã thay đổi rồi, biến hóa này khiến trong lòng cậu khẽ thắp lên hy vọng từ lúc nào không biết, nhưng dù vậy cậu vẫn âm thầm chuẩn bị trước tâm lý.

Vốn dĩ Phương Tứ sớm đã bóp chết chờ mong trong lòng mình, nhưng cách tiên sinh đối xử lại hết lần này đến lần khác nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng của cậu. Đợi không được hồi âm từ anh, Phương Tứ đành phải lấy ra vũ khí bí mật của cậu —— Một chiếc áo khoác lông màu đen và một chiếc khăn tay.

Phương Tứ lại lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn nhẹ bởi mùi hương Phermone. Cậu vãn giống như mọi khi, ôm ấp vũ khí bí mật của mình và cuốn sổ nhật ký nhỏ, nằm cuộn tròn ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi mới ngủ.

Xem ra phải rất lâu nữa cậu mới có thể tỉnh dậy.

Phương Tứ bắt đầu mặc kệ dòng suy nghĩ của chính mình, một hồi suy diễn viển vông như này, có lẽ là do cậu không cẩn thận té lăn xuống giường còn đầu đập vào đâu đó dẫn đến hôn mê, cũng có thể là Phermone của cậu hỗn loạn dẫn tới bất tỉnh nhân sự……

Trong lòng cậu âm thầm khát khao, cậu không bao giờ muốn tỉnh khỏi giấc mơ đó và quay về thực tại. Nếu có thể thì cả đời này đều chìm trong mộng đẹp thì tốt biết bao?

———————————–

Lão Lục: Tôi sắp tái hôn rồi!

Bé Tứ: Giấc mộng này thiệt là đẹp!

———————————-

Mèo 40cm: Tiên sinh trong tiếng trung cũng là cách mà vợ gọi chồng nên có đổi cách xưng hô của bé Tứ thì vẫn gọi tiên sinh như thường nhoa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau