Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 34: Hơi ấm từ bàn tay
Cánh cửa biệt thự trắng mở ra, xe chầm chậm chạy vào bên trong.
Áo khoác vest của Tô Quân không đủ che chắn cho tôi nên tôi nằm gọn vào lòng của ngài ấy.
Tôi run lên. Tôi sợ gặp người lạ. Tôi bấu chặt vào bờ ngực của Tô Quân. Dường như ngài ấy biết tôi nghĩ gì. Ngài vẫn ôm tôi ngồi yên cho đến khi người hầu trong nhà mang một chiếc chăn mỏng đưa vào trong xe.
Tô Quân nhẹ nhàng lấy chăn quấn quanh người tôi.
Cửa mở ra, ông chú suốt ngày la mắng tôi vậy mà lại khẽ hôn lên trán tôi bằng tất cả sự ôn nhu mà nói:
"Có anh ở đây, Nhật Hạ an toàn rồi! Em yên tâm có anh không ai dám làm gì em nữa. Nghe rõ chưa?"
Từ trước tới giờ chủ tịch nếu không nói những lời khó nghe thì cũng làm tôi khó chịu. Vậy mà lần này thì khác.
Nghe được câu nói này tôi cảm thấy ấm áp. Tôi thở nhẹ ra, tay thả lỏng hơn.
Rất nhanh tôi được ngài ấy bế vào phòng. Căn phòng rất rộng được lắp kính trong suốt bên trong có thể nhìn ra biển. Nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy.
Ngài đặt tôi lên giường. Tôi chưa kịp thích nghi lại đột nhiên rời khỏi vòng tay của ngài ấy nên bắt đầu hoảng loạn.
Ôm đầu co rút người lại. Nước mắt trào ra không kiểm soát. Mặc dù bản thân tôi không muốn khóc nhưng tôi không thể kiểm soát được. Hơi thở gấp gáp, dồn dập.
Vậy là ngài ấy đi nhanh hơn kéo tất cả rèm cửa lại.
Tôi lấy lại được hơi thở. Nhưng nghĩ đến cảnh vừa tôi tôi chỉ muốn tắm rửa thật sạch sẽ. Không nghĩ nhiều. Tôi lao nhanh vào phòng tắm khóa trái cửa, xả nước. Tôi vặn nước mạnh nhất có thể. Nước cứ thế xả liên tục vào người tôi.
Tôi dùng tất cả các loại xà phòng có thể cứ thế kỳ cọ liên tục.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Đến lúc này mắt tôi mở không lên nữa rồi.
"Cốc.. Cốc..."
Tôi không thể trả lời. Rồi cửa mở ra, chủ tịch xong vào bế xốc tôi dậy đặt lên chiếc nệm êm ái.
Sau đó, tôi thấy cha đang chở tôi về nhà. Băng qua những cánh đồng lúa màu vàng óng ánh, ánh nắng dịu dàng của ngày mới xuyên qua làn mi tôi làm tôi khẽ nheo mắt. Mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu xông vào mũi, tôi hít thở thật sâu. Trước cửa nhà tôi vẫn đứng đợi. Cười trìu mến nhìn cha con tôi.
Đột nhiên bầu trời u ấm éo đến sắc mặt mẹ tôi chuyển sang buồn, khóc nức nở. Mẹ tôi chạy đi xa thật xa. Tôi chạy theo níu kéo. Nhưng lại bị vật gì đó cảng chân lại. Tay tôi tê cứng.
"Mẹ.mẹ. mẹ ơi...đừng bỏ con..."
Rồi một bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt của tôi. Nắm lấy tay tôi. Tôi như tìm được chỗ dựa an tâm ngủ tiếp.
Lần này tôi lạnh run đi. Tôi thấy mình đang đứng trước cửa tiệm của anh Phục Hưng. Rồi mắt tôi nhòe đi khi thấy anh và chị Quỳnh Trâm ôm nhau. Tôi chạy lại kéo tay anh ra, tôi ngấn lệ nhìn anh. Anh vẫn dùng ánh mắt trìu mến nhìn tôi không nói câu nào.
Đau lòng quá! Tôi hét to lên:
"Em thích anh!"
Rồi anh buông tay tôi đi về phía chị Quỳnh Trâm. Tim đau nhói lên. Tôi khóc như mưa.
Tôi lạnh! Tôi đau!
Nhưng rồi cũng bàn tay to bự ấm áp ấy nắm chặt lấy tay tôi. Vẫn chất giọng trầm ấm:
"Không sao! Mọi chuyện ổn rồi! Anh ..cũng..."
Tôi nhíu mày cố gắng mở mắt ra không nhìn rõ nhưng tôi chắc chắn người là chủ tịch. Tôi thấy vẻ mặt lo lắng. Tôi cố thêm lần nữa mở to mắt ra nhìn kỹ nhưng cơ thể tôi mệt mỏi quá!
Tôi chỉ muốn ngủ.... Hơi ấm từ bàn tay truyền đến làm tôi yên tâm. Chân mày tôi giãn ra. Tôi lại ngủ tiếp.
•••
Không biết là bao lâu. Tôi nghe bên tay tiếng người nói chuyện.
"Chủ tịch cô ấy không sao. Do hoảng sợ cộng với cảm lạnh nên cần nghỉ ngơi thư giãn. Tránh bị kích động. Chăm sóc kỹ lưỡng. Ăn uống bình thường."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn ông!"
"Chào ngài!"
Tôi nghe tiếng bước chân rời đi. Sau đó không gian rơi vào tĩnh lặng.
Lần này tôi mơ mơ màng màng thấy chủ tịch ngồi bên cạnh nói với tôi:
"Nhật Hạ nếu còn lười biếng ngủ như vậy tôi sẽ trừ lương!"
Tôi thể nếu tôi khoẻ tôi sẽ đáp lại thế này:
"Không cần, tôi nghỉ việc!"
Nhưng tôi như bị rút hết sức lực không tài nào phản bác lại được. Mồ hôi trên trán nhễ nhại. Tay chân tôi cứng đờ.
Cả người tôi như bị bóng đè.
Cố gắng thêm lần nữa vẫn không được. Mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi cố mở mắt ra rồi chớp mắt thêm mấy lần nữa.
Thật không tin vào mắt mình.
Quay sang, gương mặt đẹp trai của chủ tịch đang gần kề bên tôi. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài. Sóng mũi cao ơi là cao. Đôi môi mỏng mị hoặc vô cùng. Chủ tịch đang nằm ôm tôi.
Trời ạ! Hèn gì người tôi cứng đờ như bị bóng đè.
"Á....á..."
Tôi hét lớn. Trong đầu có hàng ngàn câu hỏi vì sao tôi và ngài ấy lại nằm cạnh nhau?
Tôi muốn đẩy ngài ấy ra nhưng hiện tại tay chân tôi đều tê cứng không động.
Chủ tịch đang ngủ say nghe tiếng hét của thất thanh của tôi liền buông tôi ra ngồi dậy. Ngài ấy còn chưa kịp định hình thì bị tôi dùng một lực thật mạnh đá ngài ấy.
"Rầm"
Cũng may ngài ấy tiếp đất an toàn.
Tô Quân nhíu chặt chân mày nhìn tôi oán trách:
"Nhật Hạ, em tính lấy oán báo ơn sao?"
Áo khoác vest của Tô Quân không đủ che chắn cho tôi nên tôi nằm gọn vào lòng của ngài ấy.
Tôi run lên. Tôi sợ gặp người lạ. Tôi bấu chặt vào bờ ngực của Tô Quân. Dường như ngài ấy biết tôi nghĩ gì. Ngài vẫn ôm tôi ngồi yên cho đến khi người hầu trong nhà mang một chiếc chăn mỏng đưa vào trong xe.
Tô Quân nhẹ nhàng lấy chăn quấn quanh người tôi.
Cửa mở ra, ông chú suốt ngày la mắng tôi vậy mà lại khẽ hôn lên trán tôi bằng tất cả sự ôn nhu mà nói:
"Có anh ở đây, Nhật Hạ an toàn rồi! Em yên tâm có anh không ai dám làm gì em nữa. Nghe rõ chưa?"
Từ trước tới giờ chủ tịch nếu không nói những lời khó nghe thì cũng làm tôi khó chịu. Vậy mà lần này thì khác.
Nghe được câu nói này tôi cảm thấy ấm áp. Tôi thở nhẹ ra, tay thả lỏng hơn.
Rất nhanh tôi được ngài ấy bế vào phòng. Căn phòng rất rộng được lắp kính trong suốt bên trong có thể nhìn ra biển. Nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy.
Ngài đặt tôi lên giường. Tôi chưa kịp thích nghi lại đột nhiên rời khỏi vòng tay của ngài ấy nên bắt đầu hoảng loạn.
Ôm đầu co rút người lại. Nước mắt trào ra không kiểm soát. Mặc dù bản thân tôi không muốn khóc nhưng tôi không thể kiểm soát được. Hơi thở gấp gáp, dồn dập.
Vậy là ngài ấy đi nhanh hơn kéo tất cả rèm cửa lại.
Tôi lấy lại được hơi thở. Nhưng nghĩ đến cảnh vừa tôi tôi chỉ muốn tắm rửa thật sạch sẽ. Không nghĩ nhiều. Tôi lao nhanh vào phòng tắm khóa trái cửa, xả nước. Tôi vặn nước mạnh nhất có thể. Nước cứ thế xả liên tục vào người tôi.
Tôi dùng tất cả các loại xà phòng có thể cứ thế kỳ cọ liên tục.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Đến lúc này mắt tôi mở không lên nữa rồi.
"Cốc.. Cốc..."
Tôi không thể trả lời. Rồi cửa mở ra, chủ tịch xong vào bế xốc tôi dậy đặt lên chiếc nệm êm ái.
Sau đó, tôi thấy cha đang chở tôi về nhà. Băng qua những cánh đồng lúa màu vàng óng ánh, ánh nắng dịu dàng của ngày mới xuyên qua làn mi tôi làm tôi khẽ nheo mắt. Mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu xông vào mũi, tôi hít thở thật sâu. Trước cửa nhà tôi vẫn đứng đợi. Cười trìu mến nhìn cha con tôi.
Đột nhiên bầu trời u ấm éo đến sắc mặt mẹ tôi chuyển sang buồn, khóc nức nở. Mẹ tôi chạy đi xa thật xa. Tôi chạy theo níu kéo. Nhưng lại bị vật gì đó cảng chân lại. Tay tôi tê cứng.
"Mẹ.mẹ. mẹ ơi...đừng bỏ con..."
Rồi một bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt của tôi. Nắm lấy tay tôi. Tôi như tìm được chỗ dựa an tâm ngủ tiếp.
Lần này tôi lạnh run đi. Tôi thấy mình đang đứng trước cửa tiệm của anh Phục Hưng. Rồi mắt tôi nhòe đi khi thấy anh và chị Quỳnh Trâm ôm nhau. Tôi chạy lại kéo tay anh ra, tôi ngấn lệ nhìn anh. Anh vẫn dùng ánh mắt trìu mến nhìn tôi không nói câu nào.
Đau lòng quá! Tôi hét to lên:
"Em thích anh!"
Rồi anh buông tay tôi đi về phía chị Quỳnh Trâm. Tim đau nhói lên. Tôi khóc như mưa.
Tôi lạnh! Tôi đau!
Nhưng rồi cũng bàn tay to bự ấm áp ấy nắm chặt lấy tay tôi. Vẫn chất giọng trầm ấm:
"Không sao! Mọi chuyện ổn rồi! Anh ..cũng..."
Tôi nhíu mày cố gắng mở mắt ra không nhìn rõ nhưng tôi chắc chắn người là chủ tịch. Tôi thấy vẻ mặt lo lắng. Tôi cố thêm lần nữa mở to mắt ra nhìn kỹ nhưng cơ thể tôi mệt mỏi quá!
Tôi chỉ muốn ngủ.... Hơi ấm từ bàn tay truyền đến làm tôi yên tâm. Chân mày tôi giãn ra. Tôi lại ngủ tiếp.
•••
Không biết là bao lâu. Tôi nghe bên tay tiếng người nói chuyện.
"Chủ tịch cô ấy không sao. Do hoảng sợ cộng với cảm lạnh nên cần nghỉ ngơi thư giãn. Tránh bị kích động. Chăm sóc kỹ lưỡng. Ăn uống bình thường."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn ông!"
"Chào ngài!"
Tôi nghe tiếng bước chân rời đi. Sau đó không gian rơi vào tĩnh lặng.
Lần này tôi mơ mơ màng màng thấy chủ tịch ngồi bên cạnh nói với tôi:
"Nhật Hạ nếu còn lười biếng ngủ như vậy tôi sẽ trừ lương!"
Tôi thể nếu tôi khoẻ tôi sẽ đáp lại thế này:
"Không cần, tôi nghỉ việc!"
Nhưng tôi như bị rút hết sức lực không tài nào phản bác lại được. Mồ hôi trên trán nhễ nhại. Tay chân tôi cứng đờ.
Cả người tôi như bị bóng đè.
Cố gắng thêm lần nữa vẫn không được. Mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi cố mở mắt ra rồi chớp mắt thêm mấy lần nữa.
Thật không tin vào mắt mình.
Quay sang, gương mặt đẹp trai của chủ tịch đang gần kề bên tôi. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài. Sóng mũi cao ơi là cao. Đôi môi mỏng mị hoặc vô cùng. Chủ tịch đang nằm ôm tôi.
Trời ạ! Hèn gì người tôi cứng đờ như bị bóng đè.
"Á....á..."
Tôi hét lớn. Trong đầu có hàng ngàn câu hỏi vì sao tôi và ngài ấy lại nằm cạnh nhau?
Tôi muốn đẩy ngài ấy ra nhưng hiện tại tay chân tôi đều tê cứng không động.
Chủ tịch đang ngủ say nghe tiếng hét của thất thanh của tôi liền buông tôi ra ngồi dậy. Ngài ấy còn chưa kịp định hình thì bị tôi dùng một lực thật mạnh đá ngài ấy.
"Rầm"
Cũng may ngài ấy tiếp đất an toàn.
Tô Quân nhíu chặt chân mày nhìn tôi oán trách:
"Nhật Hạ, em tính lấy oán báo ơn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất