Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 37: Rủ đi chơi
Tôi ở trong phòng cũng chẳng biết làm gì nhưng tôi lại không dám bước ra khỏi cửa. Tôi mở rèm cửa ra. Đập vào mắt tôi là một bãi cát trắng dài, sóng biển vỗ nhẹ nhàng, xa xa những chiếc thuyền neo đậu. Bầu trời xanh trong, hàng dừa khẽ đung đưa trong gió. Xung quanh không có sự ồn ào, nơi này quả thật rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Phải chi cha mẹ tôi có ở đây để nhìn những cảnh như vậy. Mấy ngày nay tôi cũng chưa gọi cho mẹ.
Tôi xoay người vào trong cầm điện thoại định gọi cho cha mẹ. Lúc cầm điện thoại lên, tôi thấy tin nhắn của anh
Phục Hưng:
"Nhật Hạ, em khỏe không? Khi nào về gọi anh ra đó nhá!"
" Nhật Hạ, em ăn sáng chưa? Em có thèm ăn gì ở Sài Gòn không? Khi nào về anh dẫn em đi ăn nhé!"
"Nhật Hạ sao không trả lời anh? Chắc em đang bận. Chúc em ngày mới tốt lành!"
Cũng còn mấy cuộc gọi nhỡ của anh.
Trong lòng thoáng buồn, cảm giác đan xen nhau. Nhận được tin nhắn này tôi không còn vui như lúc trước.
Nhớ ngày xưa, mỗi lần nhìn thấy màn hình sáng đèn hiện người gửi tin nhắn là anh. Tôi mừng lắm, tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tôi ôm điện thoại nâng niu, hôn vào điện thoại một cái. Xoay người thêm một vòng mới mở tin nhắn ra đọc. Tôi hay trông chờ vào cuối tuần để được anh rủ đi chơi. Nếu anh không nhắn tôi cũng chủ động kiếm cớ tìm anh. Nhưng mà có phải vì anh với chị Quỳnh Trâm không đến được với nhau anh mới nhắn tin cho tôi kiểu như vậy? Tôi cũng không phải một đứa ngốc mà không biết. Lúc đầu, khi anh tìm tôi, tôi rất vui nhưng lần này khi đọc những tin nhắn từ anh. Tôi không biết mình nên vui hay buồn.
Trong đầu tôi rối như tơ vò.
Chủ tịch đối với tôi là gì?
Tôi cũng không biết nữa! Có lẽ vì bản thân ngài ấy cảm thấy có lỗi với tôi nên mới cư xử như vậy!
Thật ra tôi không muốn trách chủ tịch vì chính xác chúng tôi không là gì của nhau nên ngài ấy cũng không cần phải cứu tôi, phải xin lỗi tôi, phải chịu đựng tính trẻ con của tôi. Không nghĩ thêm gì được nữa.
Tôi ngủ vùi.
Từ sáng đến chiều tôi không bước ra khỏi phòng. Nếu gặp chủ tịch tôi sẽ rất ngại. Thức ăn cũng là do người giúp việc mang vào.
Tôi vẫn còn hoảng sợ nên không dám đi lung tung. Lỡ gặp chuyện không biết sẽ còn may mắn như vậy nữa không.
Cho đến tối, cửa phòng có tiếng gõ cửa. Chắc là cô giúp việc mang thức ăn vào. Lúc nảy, đi vào phòng tắm không may bị trật chân bong gân nên tôi đi cà nhắc ra mở cửa. Do đau quá không đi được nữa tôi ngồi xuống ghế sopha trong phòng nói vọng ra:
"Cô ơi! Con không có khóa cửa phòng. Cô mang vào giúp con. Chân con bị đau!"
Tôi méo mặt ngồi xoa chân. Cửa lúc này mở ra, tôi cũng không để ý. Cho đến khi hương thơm quen thuộc xộc vào mũi tôi, tôi mới biết là chủ tịch. Tôi ngước mặt lên nhìn.
Chủ tịch có vẻ không vui nhìn tôi:
"Chân bị sao?"
Tôi cười nhẹ một cái rồi quay mặt sang chỗ khác:
"Không cần ngài quản?"
Chủ tịch ngồi xuống cạnh tôi, tay nắm lấy cổ chân xem xét:
"Sao không quản được? Nhìn vết thương này nếu để lâu nói không chừng sẽ tàn phế không đi được luôn?"
Tôi cười mỉm, quay mặt lại nhìn ngài ấy rồi lè lưỡi ra:
"Chủ tịch Tô, ngài đang dọa con nít? Rất tiếc thưa ngài, tôi lớn rồi!"
Xong!
Tôi nhấc chân co chân định chạy cà nhắc rời khỏi sopha đi về phía khác. Ai ngờ, chủ tịch nắm cổ chân tôi kéo lại.
Vì không chuẩn bị trước tình huống này nên tôi bất ngờ ngã nhào nằm sóng soài trên sopha.
Thê thảm rồi!
Tôi ôm lưng xoay người định phi cước để trả thù thì ngay lập tức tôi bị ngài ấy dùng toàn bộ cơ thể săn chắc đèn lên người.
Khó thở!"
Muốn tránh cũng không tránh được!
Tôi và ngài ấy mặt đối mặt rất gần. Tôi thở cũng không dám. Mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ấy.
Cuối cùng tôi bị búng một cái lên trán:
"Tơ tưởng gì vậy? Còn không mau xuống nhà. Tôi gọi bác sĩ đến!", Chủ tịch đứng lên đợi tôi đi.
"Tôi không đi!, tôi nhăn mặt. Chỉ bị bong gân, đâu nghiêm trọng đến mức phải gặp cả bác sĩ.
"Không đi tôi trừ lương!", mặt chủ tịch rất kiên quyết.
"Tôi nghỉ việc!". Tôi khoanh tay, xếp bằng. Quay mặt.
"Nghỉ việc tôi nuôi em!"
Tôi cũng không thèm đôi co nhiều với ngài ấy làm gì.
Hồi lâu bác sĩ cũng đến. Bác sĩ xem qua chân tôi, sau đó căn dặn một vài thứ rồi rời đi.
Bác sĩ đi rồi nên tôi cũng về lại phòng mình. Tôi đứng lên rời đi thì bị chủ tịch giữ lại:
"Đi theo tôi!"
Ngài ấy đưa đôi bàn tay thon dài về phía tôi, ánh mắt trìu mến nhìn tôi, cái miệng khẽ nhếch lên.
Phải chi cha mẹ tôi có ở đây để nhìn những cảnh như vậy. Mấy ngày nay tôi cũng chưa gọi cho mẹ.
Tôi xoay người vào trong cầm điện thoại định gọi cho cha mẹ. Lúc cầm điện thoại lên, tôi thấy tin nhắn của anh
Phục Hưng:
"Nhật Hạ, em khỏe không? Khi nào về gọi anh ra đó nhá!"
" Nhật Hạ, em ăn sáng chưa? Em có thèm ăn gì ở Sài Gòn không? Khi nào về anh dẫn em đi ăn nhé!"
"Nhật Hạ sao không trả lời anh? Chắc em đang bận. Chúc em ngày mới tốt lành!"
Cũng còn mấy cuộc gọi nhỡ của anh.
Trong lòng thoáng buồn, cảm giác đan xen nhau. Nhận được tin nhắn này tôi không còn vui như lúc trước.
Nhớ ngày xưa, mỗi lần nhìn thấy màn hình sáng đèn hiện người gửi tin nhắn là anh. Tôi mừng lắm, tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tôi ôm điện thoại nâng niu, hôn vào điện thoại một cái. Xoay người thêm một vòng mới mở tin nhắn ra đọc. Tôi hay trông chờ vào cuối tuần để được anh rủ đi chơi. Nếu anh không nhắn tôi cũng chủ động kiếm cớ tìm anh. Nhưng mà có phải vì anh với chị Quỳnh Trâm không đến được với nhau anh mới nhắn tin cho tôi kiểu như vậy? Tôi cũng không phải một đứa ngốc mà không biết. Lúc đầu, khi anh tìm tôi, tôi rất vui nhưng lần này khi đọc những tin nhắn từ anh. Tôi không biết mình nên vui hay buồn.
Trong đầu tôi rối như tơ vò.
Chủ tịch đối với tôi là gì?
Tôi cũng không biết nữa! Có lẽ vì bản thân ngài ấy cảm thấy có lỗi với tôi nên mới cư xử như vậy!
Thật ra tôi không muốn trách chủ tịch vì chính xác chúng tôi không là gì của nhau nên ngài ấy cũng không cần phải cứu tôi, phải xin lỗi tôi, phải chịu đựng tính trẻ con của tôi. Không nghĩ thêm gì được nữa.
Tôi ngủ vùi.
Từ sáng đến chiều tôi không bước ra khỏi phòng. Nếu gặp chủ tịch tôi sẽ rất ngại. Thức ăn cũng là do người giúp việc mang vào.
Tôi vẫn còn hoảng sợ nên không dám đi lung tung. Lỡ gặp chuyện không biết sẽ còn may mắn như vậy nữa không.
Cho đến tối, cửa phòng có tiếng gõ cửa. Chắc là cô giúp việc mang thức ăn vào. Lúc nảy, đi vào phòng tắm không may bị trật chân bong gân nên tôi đi cà nhắc ra mở cửa. Do đau quá không đi được nữa tôi ngồi xuống ghế sopha trong phòng nói vọng ra:
"Cô ơi! Con không có khóa cửa phòng. Cô mang vào giúp con. Chân con bị đau!"
Tôi méo mặt ngồi xoa chân. Cửa lúc này mở ra, tôi cũng không để ý. Cho đến khi hương thơm quen thuộc xộc vào mũi tôi, tôi mới biết là chủ tịch. Tôi ngước mặt lên nhìn.
Chủ tịch có vẻ không vui nhìn tôi:
"Chân bị sao?"
Tôi cười nhẹ một cái rồi quay mặt sang chỗ khác:
"Không cần ngài quản?"
Chủ tịch ngồi xuống cạnh tôi, tay nắm lấy cổ chân xem xét:
"Sao không quản được? Nhìn vết thương này nếu để lâu nói không chừng sẽ tàn phế không đi được luôn?"
Tôi cười mỉm, quay mặt lại nhìn ngài ấy rồi lè lưỡi ra:
"Chủ tịch Tô, ngài đang dọa con nít? Rất tiếc thưa ngài, tôi lớn rồi!"
Xong!
Tôi nhấc chân co chân định chạy cà nhắc rời khỏi sopha đi về phía khác. Ai ngờ, chủ tịch nắm cổ chân tôi kéo lại.
Vì không chuẩn bị trước tình huống này nên tôi bất ngờ ngã nhào nằm sóng soài trên sopha.
Thê thảm rồi!
Tôi ôm lưng xoay người định phi cước để trả thù thì ngay lập tức tôi bị ngài ấy dùng toàn bộ cơ thể săn chắc đèn lên người.
Khó thở!"
Muốn tránh cũng không tránh được!
Tôi và ngài ấy mặt đối mặt rất gần. Tôi thở cũng không dám. Mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ấy.
Cuối cùng tôi bị búng một cái lên trán:
"Tơ tưởng gì vậy? Còn không mau xuống nhà. Tôi gọi bác sĩ đến!", Chủ tịch đứng lên đợi tôi đi.
"Tôi không đi!, tôi nhăn mặt. Chỉ bị bong gân, đâu nghiêm trọng đến mức phải gặp cả bác sĩ.
"Không đi tôi trừ lương!", mặt chủ tịch rất kiên quyết.
"Tôi nghỉ việc!". Tôi khoanh tay, xếp bằng. Quay mặt.
"Nghỉ việc tôi nuôi em!"
Tôi cũng không thèm đôi co nhiều với ngài ấy làm gì.
Hồi lâu bác sĩ cũng đến. Bác sĩ xem qua chân tôi, sau đó căn dặn một vài thứ rồi rời đi.
Bác sĩ đi rồi nên tôi cũng về lại phòng mình. Tôi đứng lên rời đi thì bị chủ tịch giữ lại:
"Đi theo tôi!"
Ngài ấy đưa đôi bàn tay thon dài về phía tôi, ánh mắt trìu mến nhìn tôi, cái miệng khẽ nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất