Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn

Chương 1: Hiện Trường Tai Nạn

Sau
Hiện trường tai nạn, mười mấy chiếc xe quay cuồng hỗn loạn ở cùng một chỗ.

Va chạm, đau đớn, tiếng khóc lóc kêu gào.

Xe bị lật nghiêng, trên mặt cầu dần có dầu chảy ra.

Bốn phía là người sốt ruột lo lắng vỗ cửa xe, trước mắt Tống Đàn là một tầng máu, cô không thể động đậy, cũng không nói ra được lời nào.

“Alo, 120 đúng không? Trên cầu Ninh Hải xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn……”

“Phanh!”

“Nâng tài xế ra ngoài trước đã, vẫn còn thở——”

“Chân của cô gái này bị kẹt rồi…… Người đâu mau tới giúp đỡ——”

“Đi mau, đi mau, dầu bị chảy ra rồi, cẩn thận không nổ——”

Tống Đàn mờ mịt nhìn tất cả, trong lúc nhất thời căn bản không phản ứng lại, đây là…… tâm ma sao?

Nhưng kỳ lạ chính là trong xe có một nữ hài chặt chẽ liên lụy với tâm thần của cô.

Nhưng mà đối phương bị vỡ đầu chảy máu, đã chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh. Tống Đàn đã có thể nhìn ra linh quang trên người cô ấy đang tan đi —— hồn phách sắp tan.

Ngay sau đó, Tống Đàn chỉ cảm thấy chính mình bị thứ gì lôi kéo, rồi sau đó hồn phách sắp tan biến bỗng nhiên trầm xuống.



Trong lúc mê mang, có một cô gái da trắng như tuyết, đôi mắt đen bóng nhìn cô, ánh mắt có vui sướng và an ủi: “Cô đã trở lại rồi”

Có ý gì?

Tống Đàn vừa định hỏi thì lại thấy hồn phách sáng bừng kia đột nhiên vọt tới hồn phách rách nát của cô, rồi sau đó, chặt chẽ dung hợp ở bên nhau.

Kiếp trước, kiếp này……

Cô nhớ ra rồi!

Đây không phải tâm ma!

Mà là cô đã trở lại! Từ Tu chân giới trở lại khoảnh khắc cô sắp chết đi ở kiếp trước!

Đây là kiếp trước của cô! Vốn dĩ cô chính là Tống Đàn, chết đi trong tai nạn xe cộ, sau đó mất đi ký ức đi tới Thương Huyền Giới, từ một tiểu nữ hài ở nông thôn liều mạng tu luyện để vào Vấn Thiên Tông.

Cô, chính là Tống Đàn!

……

Nhưng mà lúc trước va chạm quá mức kịch liệt, thân thể truyền đến đau nhức khó có thể thừa nhận, đời trước cô liền chết đi trong lần tai nạn xe cộ này……

Không, không được!

Tống Đàn khó khăn dẫn động linh khí thiếu thốn ở bốn phía, cố gắng tu bổ cơ thể.

Linh khí rất loãng cố gắng lưu chuyển trong cơ thể, gian nan chữa trị nội tạng và thân thể bị hao tổn.



Cô hao hết sức lực mở ra đôi mắt bị máu tươi làm mơ hồ, trước mặt là một gương mặt của một người đàn ông anh tuấn rồi lại có gân xanh nổi lên.

Cách cực kỳ gần gũi, Tống Đàn còn có thể nhìn thấy đôi mắt màu nâu đen của anh và lông mi cực kỳ dày. Đặc biệt là một cái nốt ruồi đen nhỏ ở ngay giữa trán.

Đối phương đang cắn chặt răng, nhưng vẫn gian nan phát ra âm thanh:

“Đừng sợ! Hiện tại tôi sẽ kéo cô ra ngoài——”

Phía sau có tiếng người cố hết sức hô to: “Đi mau, đi mau, cháy rồi, cháy rồi ——”

“Kiên trì!”

Người đàn ông đang ôm cô nhỏ giọng nói, mồ hôi từ trên trán dọc theo má chảy xuống cằm rồi rơi ở trên mặt Tống Đàn.

Thân thể cô bị một sức lực lớn hơn lôi kéo về phía trước, khắp người đều truyền đến đau nhức, ngay cả hồn phách dường như cũng bị túm chặt dung hợp chặt chẽ với thân thể này.

Ngay sau đó!

“Nổ mạnh ——”

Tiếng thét chói tai bên cạnh càng thêm sợ hãi!

“Phanh!”

Cơ thể nặng nề bị quăng ra ngoài, cả người cô run lên, giờ phút này sớm đã không có tri giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau