Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn

Chương 23: Thuê Người Làm Cỏ

Trước Sau
Bên này, Ô Lan vừa tính toán món ăn trưa, vừa không quên dặn dò con gái:

"Ba mẹ cũng đã tìm được kha khá người chặt cây trên núi sau, vừa khéo chặt mấy cây sồi to bằng bát ăn cơm mọc quá dày, một mặt dọn chỗ làm chuồng heo, mặt khác, không phải con muốn trồng nấm mèo và nấm tuyết à? Thân cây này cũng dùng được."

Tiền đã tiêu rồi, Ô Lan cũng chỉ có thể ngầm đồng ý với những kế hoạch này, lúc này bà ấy nói chuyện cũng khá bình tĩnh:

"Để mẹ hỏi xem, tìm người dọn cỏ dại ở khu rừng hạt dẻ cạnh ao. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc trồng nấm tuyết."

Bà ấy lại lẩm bẩm: "Thuê người nhổ cỏ còn đắt hơn cả phun thuốc..."

Tống Đàn giả vờ không nghe thấy, dù sao phun thuốc là chuyện không thể nào.

Nhưng giả vờ không nghe thấy cũng không thoát được, Ô Lan lại nhìn chằm chằm cô: "Con tự muốn trồng trọt, vậy thì không được lười biếng. Đi xử lý hạt giống cho mẹ đi."

Tống Đàn vội vàng gật đầu.

Kiều Kiều bưng bát của mình, vừa dùng đũa gắp một chiếc sủi cảo lớn, chưa hiểu gì đã vội vàng nói: "Chị ơi! Em giúp chị!"

Ô Lan trông có vẻ càng tức giận hơn.

...

Xử lý hạt giống tử vân anh khá đơn giản.



Tống Đàn dẫn Kiều Kiều ra ngoài xúc hai xẻng cát, trộn với hạt giống tử vân anh, rồi dùng sức chà xát - làm như vậy có thể khiến vỏ hạt dày trở nên mỏng hơn chút, nảy mầm nhanh hơn.

Việc chà xát qua túi này ngoài việc cần dùng chút sức lực ra, còn có một loại thú vui đặc biệt, Kiều Kiều vừa chà vừa cười, rõ ràng cậu ấy rất có năng khiếu làm nông.

Chà xát xong, đến lượt nghịch nước - à không, là ngâm hạt giống trong nước nửa ngày.

Đến trưa, Tống Đàn khuấy vài lần, cô vớt bỏ những hạt giống kém chất lượng nổi lên trên, sau đó trải ra phơi vài tiếng.

Hạt giống xem như đã xử lý xong.

Dù sao cũng là phân xanh, bao nhiêu năm nay mọi người đều dùng phương pháp trồng trọt thô sơ này. Điểm khác biệt duy nhất là, Tống Đàn đã hòa một ít linh khí vào nước khi ngâm hạt giống.

Kiều Kiều nhìn hạt giống trải đầy nửa sân, lúc này cậu ấy vô cùng đắc ý: "Chị ơi, trồng trọt vui thật đấy!"

Chỉ là cánh tay hơi mỏi.

Cuối tháng Hai đầu tháng Ba, chính là thời điểm hiếm hoi nông dân được nghỉ ngơi trong năm.

Hết Tết rồi, con cái lại kéo nhau đi xa, chim én trên mái nhà chưa quay lại, đất bỏ hoang ngày càng nhiều, màu vàng úa và nâu xám chiếm phần lớn trên đất đai.

Ngoại trừ những ngọn núi xanh tươi ở xa, cả thôn đều chìm trong sự cô đơn tĩnh lặng.



Nhưng hôm nay, trên cánh đồng cạnh rừng tre nhà họ Tống lại nhộn nhịp.

"Tống Tam Thành, nhà ông năm nay sao vậy? Phát tài rồi định làm ăn lớn hả? Nhiều ruộng như vậy mà dọn dẹp hết à?"

"Đúng đấy lão Tống, ông định trồng gì thế? Vốn lúc trước còn có hai vùng trồng trà trong ruộng, cũng không cần nữa à?"

Mọi người đều được Tống Tam Thành mời đến dọn dẹp ruộng.

Máy cày đang ầm ầm làm việc ở góc ruộng, nhưng trước khi cày, bọn họ phải dọn sạch cỏ dại và cây cối trên ruộng trước.

Nếu không, chiếc máy nhỏ đó có thể bị kẹt lại.

May mà có nhiều người, mọi người cùng làm không chỉ vui mà còn hiệu quả. Phía trước dọn xong một thửa ruộng, phía sau máy cày lại cày hai lượt, phối hợp rất ăn ý.

Những người đến cũng đều trạc tuổi Tống Tam Thành.

Bọn họ ở độ tuổi này muốn đi làm thuê, thì các nhà máy thường không nhận.

Làm những công việc nặng nhọc thì có thể nới lỏng yêu cầu về tuổi tác, nhưng chủ cũng sợ xảy ra chuyện.

Thêm vào đó, người bốn năm mươi tuổi, khi còn trẻ đã vất vả, ít nhiều gì cơ thể cũng có bệnh tật...

Bây giờ bọn họ ở lại thôn, cũng chỉ là làm một thời gian nghỉ một thời gian, cố gắng không làm gánh nặng cho con cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau