Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 26: Lo Quá Đi
Hiện tại đang là lúc nông nhàn, nam nữ từ ba mươi tuổi đến năm mươi tuổi trong thôn, những người có thể làm việc chăm chỉ đều được Tống Tam Thành gọi đến —— Thời gian không đợi người, tranh thủ bây giờ thu dọn xong, mùa xuân sẽ phải gieo hạt xuống đất.
Tống Đàn lên kế hoạch rất rõ ràng ——
Bọn họ cần phải dọn dẹp cỏ trong rừng hạt dẻ, những cây hạt dẻ lớn kia cần được bón phân, cần được cắt tỉa. Đến lúc đó bọn họ phải dựng khung nấm dưới gốc cây.
Bọn họ cũng cần phải rào bên ngoài lại, để tránh động vật hoặc người vào quấy phá.
Vừa khéo chặt một số cây ở sau núi, thân cây được chia thành đoạn để trồng phôi nấm, cành cây được dùng để dựng lều che mưa che gió cho heo ngủ, còn phải chuẩn bị vài máng ăn cho heo, dùng lưới sắt ngăn cách để rào lại.
Còn ngoài ruộng, một hai tháng này cứ trồng tử vân anh trước, đợi đến khi tử vân anh nở hoa, thì thời gian cũng tương đối rồi, bọn họ lại cày bừa tỉ mỉ, chuẩn bị trồng lúa trồng rau củ.
Một số hạt giống, thêm một thời gian nữa có thể ươm mầm trước.
Còn phải tìm gà, vịt bản địa, còn phải hẹn thời gian đón heo con với người ta, nhiều người như vậy, còn phải lo liệu cơm nước hàng ngày nữa...
Ngày nào Tống Tam Thành và Ô Lan cũng bận tối mắt tối mũi, còn con gái thì thế nào?
Cũng không phải Tống Đàn không làm việc, con gái nhà bọn họ có sức lực rất lớn, đã cùng mọi người lên núi vác cây khô rồi.
Trong thôn ai nhìn thấy mà không khen một câu!
Nhưng Ô Lan nghe mà trong lòng chua xót!
Vác cây khô gì chứ đứa trẻ ngốc này! Con nói xem, tuổi trẻ như đóa hoa, không đi làm văn phòng, về quê trồng trọt là thế nào? Sau này nói chuyện cưới xin, biết đi đâu tìm chàng trai phù hợp đây!
Con gái cũng không phải là không có thời gian rảnh, nhưng cứ rảnh rỗi lại ngồi trước máy tính tra cứu tư liệu gì đó... Có lần bà ấy vào xem thử ——
Trời ơi! Bây giờ mới nước đến chân mới nhảy, còn xem hướng dẫn trồng trọt khoa học gì đó nữa?!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này!
Bà ấy hít ngược một hơi khí lạnh, nếu không phải đã tiêu tiền rồi, thì lúc này con gái nói gì thì bà ấy cũng không làm nữa.
Hai vợ chồng ban đêm tính toán sổ sách, nhân công, máy móc, phôi nấm, gà vịt, heo con, phân bón...
Đập sáu vạn đồng vào đó, cũng chỉ nghe thấy tiếng vang.
Tính toán lại, số tiền này cũng chỉ đủ cầm cự đến cuối tháng Tư, cùng lắm chỉ có thể thu hoạch một vụ tử vân anh.
Đúng là còn có sáu vạn đồng tiền tiết kiệm của bà ấy, nhưng thấy con gái không đáng tin cậy, bây giờ bà ấy nghĩ đến chuyện phải bỏ tiền ra thì thật sự không nỡ chút nào!
Sáu vạn đồng, nếu không có việc gì lớn thì vợ chồng bà ấy phải dành dụm hai năm mới có được!
Tống Tam Thành và Ô Lan thật sự lo lắng đến mức bạc đầu.
Bọn họ cảm thấy, nuôi con trai con gái đều là nợ, cô con gái ngoan ngoãn nghe lời hai mươi năm, bây giờ vừa nổi dậy đã làm việc lớn, lo quá đi!
Tống Đàn lên kế hoạch rất rõ ràng ——
Bọn họ cần phải dọn dẹp cỏ trong rừng hạt dẻ, những cây hạt dẻ lớn kia cần được bón phân, cần được cắt tỉa. Đến lúc đó bọn họ phải dựng khung nấm dưới gốc cây.
Bọn họ cũng cần phải rào bên ngoài lại, để tránh động vật hoặc người vào quấy phá.
Vừa khéo chặt một số cây ở sau núi, thân cây được chia thành đoạn để trồng phôi nấm, cành cây được dùng để dựng lều che mưa che gió cho heo ngủ, còn phải chuẩn bị vài máng ăn cho heo, dùng lưới sắt ngăn cách để rào lại.
Còn ngoài ruộng, một hai tháng này cứ trồng tử vân anh trước, đợi đến khi tử vân anh nở hoa, thì thời gian cũng tương đối rồi, bọn họ lại cày bừa tỉ mỉ, chuẩn bị trồng lúa trồng rau củ.
Một số hạt giống, thêm một thời gian nữa có thể ươm mầm trước.
Còn phải tìm gà, vịt bản địa, còn phải hẹn thời gian đón heo con với người ta, nhiều người như vậy, còn phải lo liệu cơm nước hàng ngày nữa...
Ngày nào Tống Tam Thành và Ô Lan cũng bận tối mắt tối mũi, còn con gái thì thế nào?
Cũng không phải Tống Đàn không làm việc, con gái nhà bọn họ có sức lực rất lớn, đã cùng mọi người lên núi vác cây khô rồi.
Trong thôn ai nhìn thấy mà không khen một câu!
Nhưng Ô Lan nghe mà trong lòng chua xót!
Vác cây khô gì chứ đứa trẻ ngốc này! Con nói xem, tuổi trẻ như đóa hoa, không đi làm văn phòng, về quê trồng trọt là thế nào? Sau này nói chuyện cưới xin, biết đi đâu tìm chàng trai phù hợp đây!
Con gái cũng không phải là không có thời gian rảnh, nhưng cứ rảnh rỗi lại ngồi trước máy tính tra cứu tư liệu gì đó... Có lần bà ấy vào xem thử ——
Trời ơi! Bây giờ mới nước đến chân mới nhảy, còn xem hướng dẫn trồng trọt khoa học gì đó nữa?!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này!
Bà ấy hít ngược một hơi khí lạnh, nếu không phải đã tiêu tiền rồi, thì lúc này con gái nói gì thì bà ấy cũng không làm nữa.
Hai vợ chồng ban đêm tính toán sổ sách, nhân công, máy móc, phôi nấm, gà vịt, heo con, phân bón...
Đập sáu vạn đồng vào đó, cũng chỉ nghe thấy tiếng vang.
Tính toán lại, số tiền này cũng chỉ đủ cầm cự đến cuối tháng Tư, cùng lắm chỉ có thể thu hoạch một vụ tử vân anh.
Đúng là còn có sáu vạn đồng tiền tiết kiệm của bà ấy, nhưng thấy con gái không đáng tin cậy, bây giờ bà ấy nghĩ đến chuyện phải bỏ tiền ra thì thật sự không nỡ chút nào!
Sáu vạn đồng, nếu không có việc gì lớn thì vợ chồng bà ấy phải dành dụm hai năm mới có được!
Tống Tam Thành và Ô Lan thật sự lo lắng đến mức bạc đầu.
Bọn họ cảm thấy, nuôi con trai con gái đều là nợ, cô con gái ngoan ngoãn nghe lời hai mươi năm, bây giờ vừa nổi dậy đã làm việc lớn, lo quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất