Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 31: Vạn Vật Hồi Sinh
Tống Đàn không chịu nhận tội này: “Nói bậy, chị đã gieo hết toàn bộ hạt giống rồi mà, sao lại không gieo đàng hoàng? Không phải chị đã để lại một nắm hạt giống cho em, để em từ từ gieo à?”
Sau đó, cô nhỏ giọng giải thích với Ô Lan: Hạt giống tử vân anh chỉ cần rắc trực tiếp xuống đất là được, nhưng Kiều Kiều chỉ biết cách trồng ngô, nên thằng bé nhất quyết phải gieo từng hạt một.
Cuối cùng, Tống Đàn đã gieo hết tất cả hạt giống, chỉ để lại một khoảng đất lớn bằng bàn tay, cùng một nắm hạt giống chỉ có ba mươi đến năm mươi hạt, để Kiều Kiều gieo hạt vào từng hố một...
Tống Kiều khóc lóc rất thảm thiết: “Nhưng chị... Nhưng chị! Chị gieo hạt lung tung, sau này không mọc được ngô nữa đâu! Em...”
Cậu ấy dùng hai tay áo chà xát lung tung trên mặt, càng nói càng tủi thân: “Hu hu hu mẹ ơi, chị con hức... Chỉ cho con một ít hạt giống, con gieo cẩn thận lắm... Đến lúc đó ra ngô ít quá, không đủ ăn hu hu hu...”
Cậu ấy nhìn Tống Đàn với đôi mắt đẫm lệ: “Sau này... Em không nuôi nổi chị nữa đâu hu hu hu...”
Ôi chao, đứa ngốc này!
Đột nhiên Tống Đàn mềm lòng —— Không trách Kiều Kiều khóc thảm thiết như vậy, có lẽ thằng bé nhớ chuyện lúc đầu cô đã nói sẽ trồng trọt để nuôi bản thân!
Kết quả cô rải hạt giống lung tung, chắc chắn cậu ấy nghĩ ngô mọc lên không đủ ăn, cho nên vừa buồn vừa tủi thân.
Không ngoài dự đoán, Ô Lan cũng trừng mắt nhìn cô, rồi vội vàng an ủi: “Không sao đâu Kiều Kiều, mẹ biết trồng trọt, mẹ nuôi con!”
Tống Kiều nín khóc, do dự một lúc, rồi lại nức nở: “Vậy... Vậy mẹ cũng nuôi chị nữa nhé.”
Vừa dứt lời, Tống Đàn đã ôm lấy vai cậu ấy: “Em trai tốt! Kiều Kiều ngoan! Chị cảm động lắm —— Thôi, đừng khóc nữa, lau mặt đi rồi chúng ta xem heo Peppa!”
“Hôm nay được xem hai tập!”
Cuối cùng, chú heo màu hồng đã chấm dứt được những giọt nước mắt của Kiều Kiều.
...
Đầu tháng ba.
Ngày mùng ba tháng hai âm lịch, Kinh Trập.
Vạn vật bắt đầu, côn trùng cỏ cây hồi sinh.
Tống Đàn đã về quê được nửa tháng.
Nửa tháng này, Tống Tam Thành đã dẫn người trong thôn đi dọn dẹp sườn núi gần xong rồi, ruộng đồng cũng phủ một lớp xanh mơn mởn——
Đó là những cây tử vân anh mới nhú mầm, sắc xanh non mơn mởn vươn lên từ lớp đất nâu, run rẩy giống như gió thổi qua cũng gãy rụng.
Người trong thôn nhìn thấy đều tấm tắc khen ngợi: “Bây giờ hạt giống không sợ lạnh nữa rồi! Nhìn xem, mọi năm tháng ba mới dám gieo hạt, vậy mà tháng ba năm nay cây đã nảy mầm rồi.”
Mười mấy mẫu đất liền kề đều phủ một màu xanh mướt như nhung, ruộng đồng cao thấp nhấp nhô, vừa nhìn đã thấy vui vẻ trong lòng.
Tất cả mọi người trong thôn đi qua đều không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm vài lần.
Cái gọi là “xa xa cỏ biếc chân trời, lại gần hóa thành đất nâu”, chính là như vậy.
Một cụ già trong thôn dắt con trâu già đi ngang qua, không nhịn được hỏi: “Đàn Đàn à, khi nào tử vân anh lớn lên, ông dắt bò ra ruộng cho nó ăn được không?”
Tử vân anh dinh dưỡng tốt, ăn cũng non, trâu bò rất thích ăn! Trước đây, khi cần trâu cày ruộng nước, năm nào ông cũng phải cho nó ăn một bữa, sau này ông không trồng trọt nữa, trâu cũng già rồi.
Cũng không còn ai trồng tử vân anh nữa.
Sau đó, cô nhỏ giọng giải thích với Ô Lan: Hạt giống tử vân anh chỉ cần rắc trực tiếp xuống đất là được, nhưng Kiều Kiều chỉ biết cách trồng ngô, nên thằng bé nhất quyết phải gieo từng hạt một.
Cuối cùng, Tống Đàn đã gieo hết tất cả hạt giống, chỉ để lại một khoảng đất lớn bằng bàn tay, cùng một nắm hạt giống chỉ có ba mươi đến năm mươi hạt, để Kiều Kiều gieo hạt vào từng hố một...
Tống Kiều khóc lóc rất thảm thiết: “Nhưng chị... Nhưng chị! Chị gieo hạt lung tung, sau này không mọc được ngô nữa đâu! Em...”
Cậu ấy dùng hai tay áo chà xát lung tung trên mặt, càng nói càng tủi thân: “Hu hu hu mẹ ơi, chị con hức... Chỉ cho con một ít hạt giống, con gieo cẩn thận lắm... Đến lúc đó ra ngô ít quá, không đủ ăn hu hu hu...”
Cậu ấy nhìn Tống Đàn với đôi mắt đẫm lệ: “Sau này... Em không nuôi nổi chị nữa đâu hu hu hu...”
Ôi chao, đứa ngốc này!
Đột nhiên Tống Đàn mềm lòng —— Không trách Kiều Kiều khóc thảm thiết như vậy, có lẽ thằng bé nhớ chuyện lúc đầu cô đã nói sẽ trồng trọt để nuôi bản thân!
Kết quả cô rải hạt giống lung tung, chắc chắn cậu ấy nghĩ ngô mọc lên không đủ ăn, cho nên vừa buồn vừa tủi thân.
Không ngoài dự đoán, Ô Lan cũng trừng mắt nhìn cô, rồi vội vàng an ủi: “Không sao đâu Kiều Kiều, mẹ biết trồng trọt, mẹ nuôi con!”
Tống Kiều nín khóc, do dự một lúc, rồi lại nức nở: “Vậy... Vậy mẹ cũng nuôi chị nữa nhé.”
Vừa dứt lời, Tống Đàn đã ôm lấy vai cậu ấy: “Em trai tốt! Kiều Kiều ngoan! Chị cảm động lắm —— Thôi, đừng khóc nữa, lau mặt đi rồi chúng ta xem heo Peppa!”
“Hôm nay được xem hai tập!”
Cuối cùng, chú heo màu hồng đã chấm dứt được những giọt nước mắt của Kiều Kiều.
...
Đầu tháng ba.
Ngày mùng ba tháng hai âm lịch, Kinh Trập.
Vạn vật bắt đầu, côn trùng cỏ cây hồi sinh.
Tống Đàn đã về quê được nửa tháng.
Nửa tháng này, Tống Tam Thành đã dẫn người trong thôn đi dọn dẹp sườn núi gần xong rồi, ruộng đồng cũng phủ một lớp xanh mơn mởn——
Đó là những cây tử vân anh mới nhú mầm, sắc xanh non mơn mởn vươn lên từ lớp đất nâu, run rẩy giống như gió thổi qua cũng gãy rụng.
Người trong thôn nhìn thấy đều tấm tắc khen ngợi: “Bây giờ hạt giống không sợ lạnh nữa rồi! Nhìn xem, mọi năm tháng ba mới dám gieo hạt, vậy mà tháng ba năm nay cây đã nảy mầm rồi.”
Mười mấy mẫu đất liền kề đều phủ một màu xanh mướt như nhung, ruộng đồng cao thấp nhấp nhô, vừa nhìn đã thấy vui vẻ trong lòng.
Tất cả mọi người trong thôn đi qua đều không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm vài lần.
Cái gọi là “xa xa cỏ biếc chân trời, lại gần hóa thành đất nâu”, chính là như vậy.
Một cụ già trong thôn dắt con trâu già đi ngang qua, không nhịn được hỏi: “Đàn Đàn à, khi nào tử vân anh lớn lên, ông dắt bò ra ruộng cho nó ăn được không?”
Tử vân anh dinh dưỡng tốt, ăn cũng non, trâu bò rất thích ăn! Trước đây, khi cần trâu cày ruộng nước, năm nào ông cũng phải cho nó ăn một bữa, sau này ông không trồng trọt nữa, trâu cũng già rồi.
Cũng không còn ai trồng tử vân anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất