Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 44: Tranh Nhau
Tống Đàn nhanh chóng vuốt đầu cậu ấy: "Kiều Kiều giỏi quá!"
Rồi nhanh tay lấy rau lên cho mọi người xem: "Rau mã lan xào thịt hoặc làm rau trộm. Cải xoong tươi ngon. Rau sam thanh nhiệt giải độc..."
"Rau nhà chúng cháu, đảm bảo ăn một lần lại muốn ăn lần nữa."
Rau được cô lật qua lật lại lấy ra cho mọi người xem, cọng nào cũng tươi ngon, lá xanh mướt, không chút hư hại.
Thêm vào đó xung quanh đều là người sành rau, cầm lên là biết cô gái này không bó thiếu cân thiếu lượng. Nói thật hai mươi đồng một cân, lại còn là rau dại đào lên từ thôn, quả thật không đắt.
Mọi người càng nhìn càng thích, lại nhìn rau trong nhà kính trong tay.
"Nào, cho tôi hai cân tể thái. Con trai tôi thích ăn sủi cảo!"
"Tôi cũng muốn hai cân - thêm một bó hẹ tây dại. Ôi trời, thật sự là rau dại, mùi thơm! Mấy chục năm rồi tôi không ăn!"
"Tôi cũng muốn! Cho tôi một bó rau đắng, thứ này giảm nhiệt lợi tiểu..."
"Rau mã lan tốt cho tiêu hóa, tôi muốn loại này, cho tôi hai bó. Tể thái tôi cũng muốn!"
"Cải xoong! Cải xoong tươi quá, cho tôi ba bó, cho con gái tôi một bó!"
Con người ai cũng có tâm lý đám đông.
Khi một nhóm người mua sắm tại một sạp nhỏ trong chợ, càng ngày càng có nhiều người khác kéo đến.
Tống Đàn chỉ nghe mã QR thanh toán không ngừng kêu, tay liên tục đóng gói rau.
Người này muốn hẹ tây dại, người kia muốn tể thái, còn có người muốn rau mã lan...
May mà cô là người tu chân, mắt tinh tay nhanh, nếu không lần đầu bán rau gặp cảnh này chắc chắn sẽ bị người ta lừa gạt.
Kiều Kiều bên cạnh vui vẻ kéo túi nhựa, mở túi ra rồi đưa cho chị, chơi vui lắm.
Cậu ấy không hiểu kinh doanh tốt hay xấu, nhưng việc mở túi thật sự rất thú vị!
"Kiều Kiều, kêu một tiếng, nói rằng bán hết tể thái rồi."
"Vâng ạ."
Cậu ấy ngoan ngoãn đặt túi xuống, đứng thẳng người, chắp tay vào miệng: "Tể thái… bán hết rồi!"
Nghe vậy, những người ở sau chưa mua được càng không cam lòng: "Sao lại hết rồi? Tôi còn đang đợi để gói sủi cảo đây!"
Họ không cam tâm chen lên phía trước. Không có cá thì tôm cũng được!
Người mua ở xa nghe thấy. Cái gì? Bây giờ có bán cây thể thái à? Ở đâu có bán? Đã bán hết rồi à?
Ôi, tể thái này chắc chắn rất ngon! Phải đi xem, nhận diện sạp hàng, ngày mai đến sớm!
Vì vậy, theo mặt trời mọc, người trước sạp nhỏ ngày càng nhiều, lúc này Kiều Kiều buồn bã nói:
"Chị ơi, hết túi rồi."
Bây giờ người mua đâu còn quan tâm đến túi hay không túi nữa?
"Không sao! Tôi có túi, mau lấy bó đó… Bó bên cạnh đó cho tôi! Tôi đã quét mã rồi!"
"Tôi có tiền lẻ. Đây, hai bó, bốn mươi đồng."
Kiều Kiều vui vẻ nhận tiền, lớn tiếng nói: "Cháu nhận được rồi!"
Ôi cậu nhóc này, ngốc nghếch, trông thật khiến cho người ta thấy mến. Động tác của các dì càng nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, Kiều Kiều lại hét lên: "Hẹ tây dại… cũng bán hết rồi!"
Tiếp theo là rau mã lan.
Rau sam…
Đến khi còn lại ba bó cải xoong, cuối cùng trước mặt sạp hàng cũng yên tĩnh trở lại.
Rồi nhanh tay lấy rau lên cho mọi người xem: "Rau mã lan xào thịt hoặc làm rau trộm. Cải xoong tươi ngon. Rau sam thanh nhiệt giải độc..."
"Rau nhà chúng cháu, đảm bảo ăn một lần lại muốn ăn lần nữa."
Rau được cô lật qua lật lại lấy ra cho mọi người xem, cọng nào cũng tươi ngon, lá xanh mướt, không chút hư hại.
Thêm vào đó xung quanh đều là người sành rau, cầm lên là biết cô gái này không bó thiếu cân thiếu lượng. Nói thật hai mươi đồng một cân, lại còn là rau dại đào lên từ thôn, quả thật không đắt.
Mọi người càng nhìn càng thích, lại nhìn rau trong nhà kính trong tay.
"Nào, cho tôi hai cân tể thái. Con trai tôi thích ăn sủi cảo!"
"Tôi cũng muốn hai cân - thêm một bó hẹ tây dại. Ôi trời, thật sự là rau dại, mùi thơm! Mấy chục năm rồi tôi không ăn!"
"Tôi cũng muốn! Cho tôi một bó rau đắng, thứ này giảm nhiệt lợi tiểu..."
"Rau mã lan tốt cho tiêu hóa, tôi muốn loại này, cho tôi hai bó. Tể thái tôi cũng muốn!"
"Cải xoong! Cải xoong tươi quá, cho tôi ba bó, cho con gái tôi một bó!"
Con người ai cũng có tâm lý đám đông.
Khi một nhóm người mua sắm tại một sạp nhỏ trong chợ, càng ngày càng có nhiều người khác kéo đến.
Tống Đàn chỉ nghe mã QR thanh toán không ngừng kêu, tay liên tục đóng gói rau.
Người này muốn hẹ tây dại, người kia muốn tể thái, còn có người muốn rau mã lan...
May mà cô là người tu chân, mắt tinh tay nhanh, nếu không lần đầu bán rau gặp cảnh này chắc chắn sẽ bị người ta lừa gạt.
Kiều Kiều bên cạnh vui vẻ kéo túi nhựa, mở túi ra rồi đưa cho chị, chơi vui lắm.
Cậu ấy không hiểu kinh doanh tốt hay xấu, nhưng việc mở túi thật sự rất thú vị!
"Kiều Kiều, kêu một tiếng, nói rằng bán hết tể thái rồi."
"Vâng ạ."
Cậu ấy ngoan ngoãn đặt túi xuống, đứng thẳng người, chắp tay vào miệng: "Tể thái… bán hết rồi!"
Nghe vậy, những người ở sau chưa mua được càng không cam lòng: "Sao lại hết rồi? Tôi còn đang đợi để gói sủi cảo đây!"
Họ không cam tâm chen lên phía trước. Không có cá thì tôm cũng được!
Người mua ở xa nghe thấy. Cái gì? Bây giờ có bán cây thể thái à? Ở đâu có bán? Đã bán hết rồi à?
Ôi, tể thái này chắc chắn rất ngon! Phải đi xem, nhận diện sạp hàng, ngày mai đến sớm!
Vì vậy, theo mặt trời mọc, người trước sạp nhỏ ngày càng nhiều, lúc này Kiều Kiều buồn bã nói:
"Chị ơi, hết túi rồi."
Bây giờ người mua đâu còn quan tâm đến túi hay không túi nữa?
"Không sao! Tôi có túi, mau lấy bó đó… Bó bên cạnh đó cho tôi! Tôi đã quét mã rồi!"
"Tôi có tiền lẻ. Đây, hai bó, bốn mươi đồng."
Kiều Kiều vui vẻ nhận tiền, lớn tiếng nói: "Cháu nhận được rồi!"
Ôi cậu nhóc này, ngốc nghếch, trông thật khiến cho người ta thấy mến. Động tác của các dì càng nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, Kiều Kiều lại hét lên: "Hẹ tây dại… cũng bán hết rồi!"
Tiếp theo là rau mã lan.
Rau sam…
Đến khi còn lại ba bó cải xoong, cuối cùng trước mặt sạp hàng cũng yên tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất