Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 5: Về Quê Làm Ruộng 2
Thôn Vân Kiều ở trong núi, tuy nói có đường thôn và tuyến xe mỗi ngày một lần nên đi ra ngoài đã không phải vấn đề gì. Nhưng đường núi uốn lượn vẫn mang tới sự bất tiện. Những năm gần đây, người trẻ tuổi trong thôn vẫn càng ngày càng ít.
Người già dần mất đi, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài kiếm ăn, người ở lại trong thôn lại càng thêm thưa thớt.
Tính toán đâu ra đấy thì hiện giờ xung quanh đã không có nổi 30 hộ gia đình.
Tống Đàn từ trên xe máy xuống dưới, chỉ cảm thấy trong thân thể có một cảm giác kỳ diệu ngo ngoe rục rịch —— đó là sự dao động đến từ linh căn, có thể có phản ứng này, chứng minh trong núi sâu rừng già quả nhiên càng thích hợp tu luyện.
Nghĩ đến năng lực sau khi mình khôi phục tu vi, Tống Đàn càng có nắm chắc về tương lai hơn.
Một người phụ nữ có dáng người béo lùn đi ra từ phòng bếp:
“Đàn Đàn, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu canh cá trích, lại chưng trứng gà cho con nhé, không phải con thích ăn trứng gà sao? Hiện tại không kịp thịt gà, ngày mai lại hầm cho con ăn sau. Lão Tống, đi hái chút rau thơm để lát nữa tôi cho vào canh cá”
Tống Đàn nhìn mẹ Ô Lan của mình thì cũng nở nụ cười: “Lại thêm hoắc hương nữa, người Ninh Thành ăn cá chưa bao giờ cho cái này vào, con rất là nhớ hương vị của nó”
Ô Lan cười ra tiếng: “Cơm bên ngoài nấu có thể ngon bằng cơm nhà sao? Nhưng mà hiện tại là mùa đông thì làm gì có hoắc hương chứ, chỉ có rau thơm thôi”
Sân nhà ở quê rất lớn, phần xi măng bị nứt ra một cái khe hở. Tuy là mùa đông nhưng vẫn có một gốc cây hoa dại nho nhỏ chui ra khỏi cái khe, ở trong gió lạnh run rẩy nở ra một đóa hoa màu tím.
Tống Đàn nhìn chăm chú vào đóa hoa kia, chỉ cảm thấy hoàn cảnh thay đổi, ngay cả một đóa hoa dại nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tống Tam Thành đặt hành lý vào trong phòng xong liền gọi con gái:
“Đàn Đàn, bên ngoài lạnh, mau vào nhà sưởi ấm”
Nói xong liền chà xát tay chân: “Lái xe máy thật là lạnh!”
Tống Đàn hơi ngây ra một chút mới phản ứng lại. Lái xe vào mùa đông đúng là rất lạnh.
Nhưng cô không có cảm giác quá lớn.
Mở đôi tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trắng sáng như ngọc, nghĩ đến lúc tai nạn xe cộ thì cô đã liều mạng chữa trị thân thể, muốn né tránh vận mệnh hẳn phải chết, cũng bởi vậy nên thân thể được rèn luyện.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Giống như giờ phút này, một trận gió lạnh thổi qua, thân thể Tống Đàn không chịu khống chế mà run rẩy, cô hơi ngây ngẩn, vội chạy vào nhà.
Đây là một căn phòng nhỏ để sưởi ấm.
Diện tích không lớn, góc dựa vào cửa sổ có đặt một cái bếp lò, phía trên có một khối ván sắt vuông vức, ống khói làm thật dài, ở chỗ trần nhà cong một cái, lại lan tràn vào bên trong một mặt tường khác.
Bởi vậy, trong lò có ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ cũng theo đó mà lan tràn ra khắp phòng ở.
Tống Tam Thành thấy con gái đi vào liền nói:
“Có đói bụng không? Ăn một củ khoai lang đỏ lót dạ nhé!”
Ông không sợ nóng, hiện giờ Tống Đàn cũng không sợ, giờ phút này liền duỗi tay nhận lấy: “Ba, ba cũng ăn đi”
“Ba không ăn!” Tống Tam Thành vội xua tay: “Lúc ba còn nhỏ thì bà nội của con luôn cho ba ăn cái này, thứ này ăn nhiều nóng ruột”
Người già dần mất đi, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài kiếm ăn, người ở lại trong thôn lại càng thêm thưa thớt.
Tính toán đâu ra đấy thì hiện giờ xung quanh đã không có nổi 30 hộ gia đình.
Tống Đàn từ trên xe máy xuống dưới, chỉ cảm thấy trong thân thể có một cảm giác kỳ diệu ngo ngoe rục rịch —— đó là sự dao động đến từ linh căn, có thể có phản ứng này, chứng minh trong núi sâu rừng già quả nhiên càng thích hợp tu luyện.
Nghĩ đến năng lực sau khi mình khôi phục tu vi, Tống Đàn càng có nắm chắc về tương lai hơn.
Một người phụ nữ có dáng người béo lùn đi ra từ phòng bếp:
“Đàn Đàn, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu canh cá trích, lại chưng trứng gà cho con nhé, không phải con thích ăn trứng gà sao? Hiện tại không kịp thịt gà, ngày mai lại hầm cho con ăn sau. Lão Tống, đi hái chút rau thơm để lát nữa tôi cho vào canh cá”
Tống Đàn nhìn mẹ Ô Lan của mình thì cũng nở nụ cười: “Lại thêm hoắc hương nữa, người Ninh Thành ăn cá chưa bao giờ cho cái này vào, con rất là nhớ hương vị của nó”
Ô Lan cười ra tiếng: “Cơm bên ngoài nấu có thể ngon bằng cơm nhà sao? Nhưng mà hiện tại là mùa đông thì làm gì có hoắc hương chứ, chỉ có rau thơm thôi”
Sân nhà ở quê rất lớn, phần xi măng bị nứt ra một cái khe hở. Tuy là mùa đông nhưng vẫn có một gốc cây hoa dại nho nhỏ chui ra khỏi cái khe, ở trong gió lạnh run rẩy nở ra một đóa hoa màu tím.
Tống Đàn nhìn chăm chú vào đóa hoa kia, chỉ cảm thấy hoàn cảnh thay đổi, ngay cả một đóa hoa dại nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Tống Tam Thành đặt hành lý vào trong phòng xong liền gọi con gái:
“Đàn Đàn, bên ngoài lạnh, mau vào nhà sưởi ấm”
Nói xong liền chà xát tay chân: “Lái xe máy thật là lạnh!”
Tống Đàn hơi ngây ra một chút mới phản ứng lại. Lái xe vào mùa đông đúng là rất lạnh.
Nhưng cô không có cảm giác quá lớn.
Mở đôi tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trắng sáng như ngọc, nghĩ đến lúc tai nạn xe cộ thì cô đã liều mạng chữa trị thân thể, muốn né tránh vận mệnh hẳn phải chết, cũng bởi vậy nên thân thể được rèn luyện.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Giống như giờ phút này, một trận gió lạnh thổi qua, thân thể Tống Đàn không chịu khống chế mà run rẩy, cô hơi ngây ngẩn, vội chạy vào nhà.
Đây là một căn phòng nhỏ để sưởi ấm.
Diện tích không lớn, góc dựa vào cửa sổ có đặt một cái bếp lò, phía trên có một khối ván sắt vuông vức, ống khói làm thật dài, ở chỗ trần nhà cong một cái, lại lan tràn vào bên trong một mặt tường khác.
Bởi vậy, trong lò có ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ cũng theo đó mà lan tràn ra khắp phòng ở.
Tống Tam Thành thấy con gái đi vào liền nói:
“Có đói bụng không? Ăn một củ khoai lang đỏ lót dạ nhé!”
Ông không sợ nóng, hiện giờ Tống Đàn cũng không sợ, giờ phút này liền duỗi tay nhận lấy: “Ba, ba cũng ăn đi”
“Ba không ăn!” Tống Tam Thành vội xua tay: “Lúc ba còn nhỏ thì bà nội của con luôn cho ba ăn cái này, thứ này ăn nhiều nóng ruột”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất