Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn

Chương 7: Ủng Hộ

Trước Sau
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên vang lên tiếng reo vui:

“Chị! Chị!”

Tống Đàn theo bản năng quay đầu, chỉ thấy từ đường cái chạy tới một thanh niên mặc áo khoác màu đen, chân rất dài, khoảng 1m80, gầy nhưng da trắng nõn, gương mặt có lúm đồng tiền, giờ phút này cười rạng rỡ chạy tới, cả người tràn đầy vui mừng:

“Chị!”

Đây là em trai Tống Kiều của cô, 18 tuổi, nhưng tâm lý chỉ như đứa trẻ 6 tuổi.

Ô Lan sinh cậu ấy khi 40 tuổi, ở nông thôn không có thói quen kiểm tra thai, kết quả khi sinh ra, cậu ấy cứ như vậy mãi mãi ở tuổi sáu, bảy.

Nhưng rất ngoan, rất hiểu chuyện, khi cậu ấy còn nhỏ đều do Tống Đàn chăm sóc.

Cho đến khi cô rời nhà đi học, rồi ở lại Ninh Thành...

Tống Kiều đứng trước mặt Tống Đàn, đôi mắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn nhìn cô, giống như chú cún nhỏ.

Tống Đàn duỗi tay, cậu ấy ngoan ngoãn cúi đầu, để cô sờ mặt lạnh băng của mình: “Kiều Kiều.”

“Ừm!”

“Chị trở về chơi với em, được không?”



“Được!” Tiếng đáp rất lớn.

Sau đó cậu lại do dự nhìn Tống Tam Thành: “Nhưng ba nói, chị phải kiếm tiền, rất mệt, em không thể quấn lấy chị.”

Tống Đàn bật cười, rồi kiểm tra tay cậu, xem móng tay có sạch không - thật ngoan, không có đi đào bùn vào mùa đông.

“Kiếm tiền quá mệt, chị không muốn chịu khổ nữa, chị về bồi Kiều Kiều, bồi ba mẹ, chúng ta ở cạnh nhau, được không?”

Tống Kiều không hiểu việc sinh viên về trồng trọt có ý nghĩa gì, cậu chỉ reo lên:

“Hay quá!”

“Chị đừng sợ! Em biết trồng ngô, em nuôi chị!”

Lúc này, ngay cả Tống Tam Thành, người luôn buồn bã cũng bật cười:

“Em chỉ biết ném hạt ngô vào hố, rồi bẻ xuống từ cây, em biết trồng ngô gì chứ!”

Sau khi Tống Tam Thành đồng ý cho cô về quê làm ruộng, Tống Đàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, đến lượt mẹ cô, Ô Lan.



Đúng lúc này, Ô Lan lên tiếng: "Ăn cơm thôi - Kiều Kiều, đi rửa tay bê thức ăn ra nào!"

Tống Kiều ngoan ngoãn chạy đi, giữa mùa đông lạnh giá, cậu ấy vặn vòi nước ngoài trời rửa tay rồi nhanh nhẹn đi bê thức ăn.

Canh cá diếc hoang dã hầm đến khi có màu trắng sữa, rắc thêm một ít rau thơm, chỉ cần ngửi một hơi thôi cũng biết cá tươi đến mức nào!

Tiếp theo là tám con cá diếc kho, cá diếc không lớn, mỗi con chỉ khoảng hai ba lạng, lúc này được kho cùng rau thơm, ớt, hành lá, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp nhà!

Nếu trời ấm hơn một chút, chắc chắn trong bụng cá còn có cả trứng cá nữa!

Tiếp theo là thịt heo hầm nhừ với củ cải.

Thịt hầm nhừ là món ăn địa phương của bọn họ, thịt heo ba chỉ được ướp muối, thái miếng nhỏ, cho vào chảo thêm một ít dầu lạc đảo đều, xào cho đến khi thịt chuyển màu vàng, mỡ heo thơm phức chảy ra một phần, sau đó cho cả thịt và mỡ vào niêu đất.

Sau khi nguội, lớp mỡ heo trắng dày sẽ bao bọc lấy từng miếng thịt, đậy nắp niêu lại và đặt ở nơi thoáng mát, ăn đến đâu múc đến đó...

Bây giờ hầm lên, ngay cả phần mỡ cũng thơm phức, không hề ngán!

Tiếp đến là một đĩa tỏi dại xào trứng, tỏi dại xanh mướt được thái nhỏ, trứng gà nhà tự nuôi được xào lên có màu vàng óng, kết hợp với nhau tạo nên hương thơm ngào ngạt!

Cuối cùng là món "vẹt xanh mỏ dỏ"!

Rau chân vịt xanh mướt, tươi non, vị ngọt thanh, xào cùng tỏi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau