Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn

Chương 8: Thứ Bậc Trong Gia Đình

Trước Sau
Tiên nữ Tống Đàn ngồi phịch xuống ghế, nhất quyết không chịu nhúc nhích!

Em trai Tống Kiều là một bảo bối chu đáo, lúc này cậu ấy đã bưng bát cơm đến: "Chị, em giúp câu cá đấy! Chị ăn nhiều vào nhé!"

Tống Tam Thành không quan tâm đến điều gì khác, nhưng lòng tự tôn của người đi câu không thể bị xúc phạm: "Con chỉ xâu mỗi con giun đất thôi, câu được gì mà câu..."

Nhưng lại bị một câu của Ô Lan ‘trấn áp’: "Kiều Kiều xâu giun đất giỏi nên mới câu được cá chứ! Nếu không sao lần này anh câu được nhiều thế, phải không Kiều Kiều?"

Tống Kiều cũng nhìn ba mình, hừ mũi: "Đúng vậy!"

Thứ bậc trong gia đình đã rất rõ ràng.

Tống Đàn mỉm cười nhấp nháp một ngụm canh cá mà em trai múc, hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng.

Tuy nhiên, sau hương vị thơm ngon, lại xen lẫn một chút vẩn đục mà chỉ có cô mới cảm nhận được.

Chẳng qua tuy không có linh khí gì, vẫn còn tồn tại tạp chất. Nhưng vì quá đói nên bây giờ cô đã có thể ăn được rồi.

Dù sao, vẫn ngon hơn đồ ăn mua về lúc sáng nhiều.

...



Ô Lan nhìn con gái ăn thêm một bát nữa, lại nhìn sắc mặt nhợt nhạt và dáng người gầy gò của Tống Đàn, bà ấy vừa tự hào vừa xót xa:

"Ăn nhiều vào, trong nồi vẫn còn, ngày mai mẹ sẽ nấu cơm bằng bếp lò, đến lúc đó sẽ cho con ăn cơm cháy chan nước canh gà!"

Nhà bọn họ có bếp lớn, bếp lò cũ vẫn chưa bị đập bỏ, chỉ cần Tống Đàn về nhà, thì nhất định cô sẽ được ăn cơm cháy.

Trong lòng Tống Đàn khẽ động, lúc này cô cũng lộ ra vẻ đáng thương: "Mẹ, con không muốn đi làm nữa, mệt quá."

Cô vốn định tỏ ra yếu đuối, nhưng lại quên mất mình đã tu tiên trăm năm, không nắm bắt được tính cách của mẹ nữa.

Ví dụ như lúc này, Ô Lan cũng thở dài: "Thế thì sao bây giờ? Hay là con đổi công việc khác đi. Ít tiền một chút cũng không sao đâu, mẹ với ba con cũng tiết kiệm được kha khá, đủ để dưỡng già cùng em con rồi."

Tống Kiều bị bệnh, bệnh viện cũng nói hết cách rồi, hai vợ chồng già cũng thương con, đã quyết định sau này sẽ cùng con trai dưỡng già.

Kết hôn rồi tìm một người phụ nữ chăm sóc à...

Không thể nào.

Tuy Kiều Kiều không thông minh, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, thời buổi này đến cha mẹ ruột còn chưa chắc không chê, nói gì đến việc tìm người khác.



Không thể làm hại người ta, cũng không thể để người ta ức hiếp Kiều Kiều.

Bao nhiêu năm nay bọn họ tiết kiệm chi tiêu cũng là để dành dụm tiền dưỡng già, cố gắng không làm gánh nặng cho con gái.

Đàn Đàn xinh đẹp, lại là sinh viên đại học, không thể quay về nông thôn làm lỡ dở được... Bây giờ trong thôn còn có mấy người trẻ dưới ba mươi tuổi đâu!

Sau này chỉ mong con bé có một công việc tốt, gả vào một gia đình tốt, không phải chịu khổ là được...

Tống Đàn không biết chỉ trong chốc lát, mẹ cô đã nghĩ ngợi rất nhiều. Thấy tỏ ra yếu đuối không có tác dụng, cô quyết định nói thẳng:

"Mẹ, con muốn về nhà làm ruộng."

Tống Đàn nói ra lời này, thấy Ô Lan đã cầm cây roi, cô vô thức co rúm người lại, sau đó vội vàng bổ sung -

"Nhân tiện dưỡng sức, mẹ, sức khỏe con yếu quá!"

Lúc này Ô Lan mới ổn định lại hơi thở, trầm ngâm một lúc: "Cũng đúng, con còn trẻ như vậy mà công việc vất vả quá, cần phải nghỉ ngơi."

"Được rồi, con cứ ở nhà vài tháng đi, vừa khéo đầu xuân không bận rộn, con cũng tập thể dục một chút."

Tống Đàn và Tống Tam Thành nhìn nhau, hai ba con đều im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau