Chương 11
DAY 1.2
Xa Chử nhịn cười sửa lại cách ngồi của cậu, bắt cậu phải ngồi đàng hoàng trên ghế.
Ban đầu nhóc con còn có chút khó chịu, không muốn ngồi theo cách Xa Chử dạy, nhưng cuối cùng cũng bị thức ăn đánh bại, đuôi cũng không vểnh lên nữa, nằm ngoan ngoãn trên ghế, mắt long lanh nhìn Xa Chử đang ngồi đối diện.
- -Cậu không biết dùng đũa.
Nhưng hiển nhiên sau khi trải qua buổi sáng hôm nay, Xa Chử đã cạn kiệt sức lực rồi, khó khăn lắm mới sắp xếp xong bé mèo mới biến thành người này, hắn chỉ biết cắm đầu ăn sủi cảo trong chén, không hề chú ý đến gương mặt đáng thương đang nhìn hắn chăm chú của người đối diện.
Nhóc Con không vui chẹp miệng, cúi đầu nhìn vào tô của mình, do dự, mặc dù không giống với chén đựng thức ăn mèo của mình lắm, nhưng cũng là cái chén thôi mà ha.
Cậu suy nghĩ một lúc, hai bàn tay chống lên cạnh bàn, cúi đầu đưa lưỡi ra liếm nước canh trong chén, nóng đến xù lông "méo!" một tiếng, cánh tay đang chống trên bàn hơi dùng sức, dẫn đến chiếc ghế cũng nhích ra sau một chút, lực cậu dùng không lớn, không đủ để lật chiếc bàn gỗ, nhưng cũng đủ để hai chén sủi cảo trên bàn cũng lắc lư.
Xa Chử nghi ngờ ngước đầu lên nhìn thấy cậu đang lè lưỡi ra dùng tay quạt quạt, đôi mi dày đều ướt đẫm bởi nước mắt sinh lý, đôi tai cũng dựng thẳng đứng, trông cực kỳ tủi thâm.
"......Em không biết dùng đũa sao?" Xa Chử ngạc nhiên nhìn cậu mất một lúc mới hiểu ra.
Mặc dù người trước mặt trông như một cậu học sinh cấp ba có đủ năng lực chăm sóc bản thân rồi, nhưng đến cuối thì cũng là do mèo biến thành, tất cả thói quen đều là của loài mèo, đương nhiên không thể yêu cầu cậu cái gì cũng phải biết.
Xa Chử thở dài trong lòng, đột nhiên có ảo giác giống như mình đang trông một đứa nhỏ vậy, lòng nói đến đối tượng hẹn hò còn không kịp kiếm đã phải bước vào cuộc sống gà trống nuôi con rồi.
Nhưng hắn vẫn là không thể hiện ra, chỉ cam chịu đi vào nhà bếp lấy một chiếc muỗng rửa sạch rồi đem ra, tay nắm tay dạy Nhóc Con cách dùng muỗng ăn sủi cảo.
Cũng may là Nhóc Con rất thông minh, lúc còn là mèo Xa Chử vẫn luôn nhận định rằng nó là bé mèo thông minh nhất thế giới loài mèo, bây giờ biến thành người rồi vẫn cực kỳ thông minh, được Xa Chử đứng ở sau lưng nắm lấy tay cậu dạy cách cầm muỗng, múc sủi cảo trong chén, nhìn mấy lần đã biết dùng rồi.
Đôi mắt màu hổ phách của cậu sáng lấp lánh, vừa kinh hỉ vừa đắc ý, đầu ngửa lên cao giống y như thói quen lúc còn là mèo, đến cọ cọ cằm Xa Chử, hai chiếc tai trắng đầy lông mềm mại cọ lên mặt Xa Chử, có hơi ngứa ngáy.
Xa Chử ngẩng người một chút cũng không hề đẩy Nhóc Con đang chủ động thân mật với mình ra, chỉ có chút không tự nhiên mà nâng tay lên xoa đầu cậu, trong giọng nói cũng đã không còn mệt mỏi và bất lực như khi nãy, còn có thể nghe ra được ý cười không mấy rõ ràng: "Được rồi, mau ăn thôi, lạnh rồi sẽ không ngon nữa đâu."
"Ừm ừm!" Đôi mắt của Nhóc Con đã cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, cười lên còn lộ ra hai chiếc răng nanh to hơn người bình thường, nhưng không hề dọa người, ngược lại cực kỳ đáng yêu.
Nhóc Con sau khi ăn sáng xong gật gù buồn ngủ, xếp bằng ngồi trên thảm lông chơi với gậy mèo, tay cầm gậy mèo lắc qua lắc lại, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào sợi lông vũ, tự mình chơi đến nhức đầu chóng mặt.
Xa Chử- người ở bên cạnh im lặng quan sát con mèo ngốc nghếch này nãy giờ:......
Hắn nhìn người này đến mắt cũng đã mở không ra rồi mà tai vẫn còn nhúc nhích theo tiếng chuông vang, cảm thấy có chút buồn cười, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Nhóc Con, nhẹ nhàng lấy gậy mèo ra khỏi tay cậu.
Ngón tay Xa Chử vừa mới chạm vào gậy mèo, cậu đã cảnh giác mở bừng mắt, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn trông có chút hung dữ, nhưng đến khi cậu nhìn thấy người đó là Xa Chử thì lại thả lỏng cả người, lười biếng ngáp một cái, buông tay ra để Xa Chử lấy gậy mèo đi.
Xa Chử vừa muốn mở miệng kêu cậu về phòng mà ngủ thì nhìn thấy người kia đang híp mắt, cực kỳ không khách khí mà mở rộng hai cánh tay, bày ra tư thế đòi ôm, mang theo âm mũi "Miao~" một tiếng.
- - Đã không còn là mèo nữa, thế mà vẫn dính người như vậy.
Xa Chử cảm thấy bất lực, nhưng nơi nào đó trong tim lại sinh ra một chút mãn nguyện và vui mừng,cúi người xuống quàng hai tay cậu quanh cổ mình, một tay ôm ngang người cậu, một tay bệ lấy mông, giống như đang bế một em bé.
Cằm Nhóc Con nhẹ nhàng tựa bên vai hắn, mặt cọ vào cổ hắn, đôi tai mềm mại và mái tóc dài mềm mại rủ bên tai hắn, ngứa ngáy tê dại.
Xa Chử vừa ôm cậu vào phòng ngủ, bên tai liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn, đôi khi còn kèm theo tiếng hừ hừ nho nhỏ, nhưng rất nhẹ, không chăm chú sẽ chẳng thể nghe được rõ ràng.
Nhóc Con sau khi biến thành người cũng rất nhẹ, ôm cậu cũng chẳng thấy nặng chút nào.
Xa Chử quỳ một chân trên giường, cẩn thận cúi xuống người muốn đặt Nhóc Con lên giường, cơ thể vừa chạm lên giường người trong lòng liền căng thẳng đến chân tay đều quấn lấy hắn, bất an ưm a vài tiếng, tai cũng không ngừng động đậy.
Điều này khiến Xa Chử đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với bác sĩ thú y lần trước, bác sĩ nói, mèo hoang dính người là một chuyện rất bình thường, bởi vì trước đó nó đã quá cực khổ mà, không có cảm giác an toàn, dưới sự bảo vệ của chủ nhân thậm chí còn "hống hách ngang ngược" hơn cả những loại mèo khác, trong tiềm thức cũng sẽ rất sợ hãi việc bị chủ nhân bỏ rơi lần nữa.
Còn Nhóc Con từ khi mới sinh ra đã là mèo hoang, được mẹ mình nuôi dưỡng, trước đây vào lần đầu tiên Xa Chử nhìn thấy nó, lông đã dơ đến mất dính bết lại, đến màu lông nguyên bản cũng chẳng thể nhìn ra, còn là trong ngày đông gió lớn, nếu như lúc đó bản thân nhẫn tâm từ chối sự cầu cứu của mèo mẹ, nói không chừng bé con này đã chẳng còn nữa rồi.
Nhưng không nghĩ đến sau khi biến thành người rồi Nhóc Con vẫn là không có cảm giác an toàn như vậy, nghĩ đến đây Xa Chử lại có chút đau lòng, ôm chặt lấy người trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng cậu an ủi, Nhóc Con quen thuộc nhắm mắt lại dùng mũi ngửi ngửi cổ hắn, ngửi thấy mùi sữa tắm và bột giặt quen thuộc mới an tâm trở lại, mơ mơ hồ hồ "Meo" một tiếng.
Tim Xa Chử lại mềm nhũn cả rồi.
Xa Chử nhịn cười sửa lại cách ngồi của cậu, bắt cậu phải ngồi đàng hoàng trên ghế.
Ban đầu nhóc con còn có chút khó chịu, không muốn ngồi theo cách Xa Chử dạy, nhưng cuối cùng cũng bị thức ăn đánh bại, đuôi cũng không vểnh lên nữa, nằm ngoan ngoãn trên ghế, mắt long lanh nhìn Xa Chử đang ngồi đối diện.
- -Cậu không biết dùng đũa.
Nhưng hiển nhiên sau khi trải qua buổi sáng hôm nay, Xa Chử đã cạn kiệt sức lực rồi, khó khăn lắm mới sắp xếp xong bé mèo mới biến thành người này, hắn chỉ biết cắm đầu ăn sủi cảo trong chén, không hề chú ý đến gương mặt đáng thương đang nhìn hắn chăm chú của người đối diện.
Nhóc Con không vui chẹp miệng, cúi đầu nhìn vào tô của mình, do dự, mặc dù không giống với chén đựng thức ăn mèo của mình lắm, nhưng cũng là cái chén thôi mà ha.
Cậu suy nghĩ một lúc, hai bàn tay chống lên cạnh bàn, cúi đầu đưa lưỡi ra liếm nước canh trong chén, nóng đến xù lông "méo!" một tiếng, cánh tay đang chống trên bàn hơi dùng sức, dẫn đến chiếc ghế cũng nhích ra sau một chút, lực cậu dùng không lớn, không đủ để lật chiếc bàn gỗ, nhưng cũng đủ để hai chén sủi cảo trên bàn cũng lắc lư.
Xa Chử nghi ngờ ngước đầu lên nhìn thấy cậu đang lè lưỡi ra dùng tay quạt quạt, đôi mi dày đều ướt đẫm bởi nước mắt sinh lý, đôi tai cũng dựng thẳng đứng, trông cực kỳ tủi thâm.
"......Em không biết dùng đũa sao?" Xa Chử ngạc nhiên nhìn cậu mất một lúc mới hiểu ra.
Mặc dù người trước mặt trông như một cậu học sinh cấp ba có đủ năng lực chăm sóc bản thân rồi, nhưng đến cuối thì cũng là do mèo biến thành, tất cả thói quen đều là của loài mèo, đương nhiên không thể yêu cầu cậu cái gì cũng phải biết.
Xa Chử thở dài trong lòng, đột nhiên có ảo giác giống như mình đang trông một đứa nhỏ vậy, lòng nói đến đối tượng hẹn hò còn không kịp kiếm đã phải bước vào cuộc sống gà trống nuôi con rồi.
Nhưng hắn vẫn là không thể hiện ra, chỉ cam chịu đi vào nhà bếp lấy một chiếc muỗng rửa sạch rồi đem ra, tay nắm tay dạy Nhóc Con cách dùng muỗng ăn sủi cảo.
Cũng may là Nhóc Con rất thông minh, lúc còn là mèo Xa Chử vẫn luôn nhận định rằng nó là bé mèo thông minh nhất thế giới loài mèo, bây giờ biến thành người rồi vẫn cực kỳ thông minh, được Xa Chử đứng ở sau lưng nắm lấy tay cậu dạy cách cầm muỗng, múc sủi cảo trong chén, nhìn mấy lần đã biết dùng rồi.
Đôi mắt màu hổ phách của cậu sáng lấp lánh, vừa kinh hỉ vừa đắc ý, đầu ngửa lên cao giống y như thói quen lúc còn là mèo, đến cọ cọ cằm Xa Chử, hai chiếc tai trắng đầy lông mềm mại cọ lên mặt Xa Chử, có hơi ngứa ngáy.
Xa Chử ngẩng người một chút cũng không hề đẩy Nhóc Con đang chủ động thân mật với mình ra, chỉ có chút không tự nhiên mà nâng tay lên xoa đầu cậu, trong giọng nói cũng đã không còn mệt mỏi và bất lực như khi nãy, còn có thể nghe ra được ý cười không mấy rõ ràng: "Được rồi, mau ăn thôi, lạnh rồi sẽ không ngon nữa đâu."
"Ừm ừm!" Đôi mắt của Nhóc Con đã cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, cười lên còn lộ ra hai chiếc răng nanh to hơn người bình thường, nhưng không hề dọa người, ngược lại cực kỳ đáng yêu.
Nhóc Con sau khi ăn sáng xong gật gù buồn ngủ, xếp bằng ngồi trên thảm lông chơi với gậy mèo, tay cầm gậy mèo lắc qua lắc lại, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào sợi lông vũ, tự mình chơi đến nhức đầu chóng mặt.
Xa Chử- người ở bên cạnh im lặng quan sát con mèo ngốc nghếch này nãy giờ:......
Hắn nhìn người này đến mắt cũng đã mở không ra rồi mà tai vẫn còn nhúc nhích theo tiếng chuông vang, cảm thấy có chút buồn cười, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Nhóc Con, nhẹ nhàng lấy gậy mèo ra khỏi tay cậu.
Ngón tay Xa Chử vừa mới chạm vào gậy mèo, cậu đã cảnh giác mở bừng mắt, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn trông có chút hung dữ, nhưng đến khi cậu nhìn thấy người đó là Xa Chử thì lại thả lỏng cả người, lười biếng ngáp một cái, buông tay ra để Xa Chử lấy gậy mèo đi.
Xa Chử vừa muốn mở miệng kêu cậu về phòng mà ngủ thì nhìn thấy người kia đang híp mắt, cực kỳ không khách khí mà mở rộng hai cánh tay, bày ra tư thế đòi ôm, mang theo âm mũi "Miao~" một tiếng.
- - Đã không còn là mèo nữa, thế mà vẫn dính người như vậy.
Xa Chử cảm thấy bất lực, nhưng nơi nào đó trong tim lại sinh ra một chút mãn nguyện và vui mừng,cúi người xuống quàng hai tay cậu quanh cổ mình, một tay ôm ngang người cậu, một tay bệ lấy mông, giống như đang bế một em bé.
Cằm Nhóc Con nhẹ nhàng tựa bên vai hắn, mặt cọ vào cổ hắn, đôi tai mềm mại và mái tóc dài mềm mại rủ bên tai hắn, ngứa ngáy tê dại.
Xa Chử vừa ôm cậu vào phòng ngủ, bên tai liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn, đôi khi còn kèm theo tiếng hừ hừ nho nhỏ, nhưng rất nhẹ, không chăm chú sẽ chẳng thể nghe được rõ ràng.
Nhóc Con sau khi biến thành người cũng rất nhẹ, ôm cậu cũng chẳng thấy nặng chút nào.
Xa Chử quỳ một chân trên giường, cẩn thận cúi xuống người muốn đặt Nhóc Con lên giường, cơ thể vừa chạm lên giường người trong lòng liền căng thẳng đến chân tay đều quấn lấy hắn, bất an ưm a vài tiếng, tai cũng không ngừng động đậy.
Điều này khiến Xa Chử đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với bác sĩ thú y lần trước, bác sĩ nói, mèo hoang dính người là một chuyện rất bình thường, bởi vì trước đó nó đã quá cực khổ mà, không có cảm giác an toàn, dưới sự bảo vệ của chủ nhân thậm chí còn "hống hách ngang ngược" hơn cả những loại mèo khác, trong tiềm thức cũng sẽ rất sợ hãi việc bị chủ nhân bỏ rơi lần nữa.
Còn Nhóc Con từ khi mới sinh ra đã là mèo hoang, được mẹ mình nuôi dưỡng, trước đây vào lần đầu tiên Xa Chử nhìn thấy nó, lông đã dơ đến mất dính bết lại, đến màu lông nguyên bản cũng chẳng thể nhìn ra, còn là trong ngày đông gió lớn, nếu như lúc đó bản thân nhẫn tâm từ chối sự cầu cứu của mèo mẹ, nói không chừng bé con này đã chẳng còn nữa rồi.
Nhưng không nghĩ đến sau khi biến thành người rồi Nhóc Con vẫn là không có cảm giác an toàn như vậy, nghĩ đến đây Xa Chử lại có chút đau lòng, ôm chặt lấy người trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng cậu an ủi, Nhóc Con quen thuộc nhắm mắt lại dùng mũi ngửi ngửi cổ hắn, ngửi thấy mùi sữa tắm và bột giặt quen thuộc mới an tâm trở lại, mơ mơ hồ hồ "Meo" một tiếng.
Tim Xa Chử lại mềm nhũn cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất