Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 109: Kinh động

Trước Sau
Tiêu Minh Dạ là do chú Nghĩa dẫn dắt, hiệu trưởng Trịnh mời hắn tới trường dạy Thể dục. Hắn trở về từ bộ đội, những năm nay ai đi lính về đều có chút tiếng tăm, dù bỏ công tác ở thành phố, thì lẽ ra tìm việc ở huyện hay trấn sẽ không thành vấn đề.

Tuy nhiên, hắn một không bối cảnh hai không quan hệ, khẳng định là không vào được đơn vị nào tốt, chú Đao có nhờ bạn cũ giới thiệu, có thể sắp xếp đến đồn công an địa phương, nhưng người giới thiệu cũng không có nhân mạch gì, chỉ có thể để hắn đi hỗ trợ trước, không có biên chế chính thức, chậm rãi làm quen rồi tính tiếp.

Cao Tiểu Bao tìm người đưa hắn vào bưu cục ở thị trấn, có biên chế chính thức, nhưng bưu cục thị trấn không bao lớn, không dùng được bao nhiêu người, hắn đi cũng không có việc gì làm, không khác gì ăn không ngồi rồi cho lắm.

Hai chỗ này Tiêu Minh Dạ đều không nghĩ đi, đơn giản là hắn muốn kiếm một chức quan nhàn tản mà không bị đói chết, mơ màng hồ đồ sống qua ngày thôi. Hắn nghĩ ra ngoài làm công, nhưng Vương Quế Chi vất vả kéo hắn trở về, thì làm gì có chuyện dễ dàng để hắn ra cửa nữa, sẽ quậy long trời lở đất cho mà xem.

Bà uống thuốc trừ sâu tuy đã được cứu sống, nhưng thân thể cũng bị tàn phế hết một nửa, eo và chân không đứng thẳng, mỗi ngày chống gậy đi khắp thôn, gặp được ai thì cũng lôi kéo kể lể: Số mình khổ quá, thời trẻ thủ tiết, vất vả nuôi con trai trưởng thành, đến khi già rồi không nhờ được vào nó, đã không gọi bà là mẹ, mà còn bất hiếu, nói chưa tới hai câu đã muốn vươn tay đánh! Tại sao sét không đánh chết thằng con trời đánh này đi……

Người trong thôn đều biết Tiêu Minh Dạ lớn lên như thế nào, Vương Quế Chi than thân trách phận thế nào cũng vô dụng. Nhưng Tiêu Minh Dạ là người khác họ, từ nhỏ đến lớn hung dữ không dễ chọc, ngày thường mọi người có hơi sợ hắn, nên nỗ lực trốn tránh hắn khắp mọi nơi, càng đừng nói đến trò chuyện. Còn bà mẹ vất vả kéo hắn về lại kể lể khắp nơi, trách không được người khác nghị luận trào phúng.

Vậy mà Tiêu Minh Dạ không để bụng, hắn trước nay không để mắt tới thái độ của người khác. Chuyện hắn sầu lo là làm thế nào để rời khỏi đây, hắn đã từng vô số lần tà ác nghĩ tới, nếu mẹ mình chết đi, thì hắn sẽ được tự do.

Chú Nghĩa không đành lòng, ông vẫn luôn để ý tới Tiêu Minh Dạ nhưng khi đó giao tình còn quá mờ nhạt, dù đã cùng sống cùng Tiêu Minh Dạ hơn một năm, giao tiếp cũng không phải quá nhiều, từ sau khi Chung Ý Thu tới thì mọi người mới chậm rãi giống người một nhà.

Chú Nghĩa tìm tới hỏi hắn có muốn làm giáo viên dạy Thể dục cho trường tiểu học không, còn có chỗ ở nữa. Vừa vặn thời gian đó, bên trên bắt đầu đề xướng giáo dục thể chất cho học sinh tiểu học, hiệu trưởng Trịnh đích thân mang theo lễ vật tới cửa mời hắn tới làm thầy giáo, cái này làm Vương Quế Chi không còn lời gì để nói.

Cho nên lời của hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ đều nghe theo.

Chỉ là hắn chưa từng đứng lớp, hồi mới đến trường học các phụ huynh thường bàn tán sau lưng rằng hắn cả ngày đen mặt lại cao lớn, dáng vẻ hung thần ác sát ai mà dám không nghe theo? Học sinh không bị dọa khóc mới là lạ đó?

Chung Ý Thu cũng sầu như bọn họ, cậu ôm mặt Tiêu Minh Dạ, muốn giúp hắn điều chỉnh nét mặt hòa ái một chút.

Tiêu Minh Dạ để mặc cậu xoa nắn, mở chân ra kẹp lấy cậu, an ủi nói, “Đừng lo lắng, anh từng lên lớp rồi, sẽ không ai quấy rối đâu.”

“Vô nghĩa, có đứa nào dám quấy rối đâu! Em lo là anh quá dữ dằn làm mấy đứa nhỏ sợ thôi.”

“Em có sợ không?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

Chung Ý Thu thành thật trả lời, “Lúc đầu có hơi sợ.”

“Sợ cái gì?”

Chung Ý Thu nhớ tới hồi mình mới gặp Tiêu Minh Dạ, ánh mắt đầu tiên đã đoán ra bản thân không đánh lại hắn, trong lòng yên lặng phân hắn tới hàng ngũ không dễ chọc vào. Không nghĩ tới chính là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ không chỉ trở thành bạn thân mà còn biến thành người yêu nữa, thật là thần kỳ quá đi.

Tiêu Minh Dạ không biết cậu đang nghĩ tới cái gì, lúc thì ngơ ngẩn lúc thì nhấp miệng cười, giống như một đứa nhỏ ngây thơ. Hắn nghĩ Chung Ý Thu đúng là một đứa trẻ, vốn nên đọc sách ở trường, lại vì biến cố bất thình lình xảy ra mà nhân sinh chuyển hướng hoàn toàn.

“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh!” Chung Ý Thu nghĩ tới, nghiêm túc nói, “Em nghe mấy giáo viên kia nói là Viên Bảo Tài và ông lãnh đạo đó được thả ra rồi, không có chuyện gì xảy ra hết.”

“Vốn là không có chuyện gì lớn mà, cảnh sát biết bọn họ đang truyền giáo, cũng không thể làm gì được họ, xảy ra chuyện mới làm theo thủ tục thôi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.

Chung Ý Thu khó hiểu, “Vậy chẳng phải uổng công sao, còn gây họa cho bản thân nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hận anh lắm.”

“Không uổng phí, dọa bọn họ một chút, nhưng nhanh như vậy mà đã thả ra, thì người này có thủ đoạn đó.”

Chung Ý Thu càng bất an, lo lắng người lãnh đạo đó sẽ trả thù, dù sao tín đồ của gã đông đảo, trả thù Tiêu Minh Dạ thì sẽ dễ như trở lòng bàn tay thôi.

Tiêu Minh Dạ không cho là đúng, giục cậu đi ngủ, “Nhanh lên, hôm nay còn chưa huấn luyện đâu đó.”



Chung Ý Thu: “…… Hôm nay có thể nghỉ ngơi một đêm được không?”

Bởi vì cậu thật sự quá mẫn cảm, chạm vào là cười ngay, nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thân thiết của hai người. Đến nỗi Tiêu Minh Dạ cũng không dám chạm vào cậu luôn, tay còn chưa dán lên da mà cậu đã cảm giác được cơn ngứa, giống như con cá bị bắt lên bờ, giãy nãy thân thể một cách tuyệt vọng.

Chung Ý Thu cảm giác Tiêu Minh Dạ sắp có bóng ma tâm lý rồi, tay không cẩn thận đụng đến người cậu là như bị lửa đốt nhanh chóng lùi lại ngay, sợ cậu cười thở không nổi. Chung Ý Thu cũng tuyệt vọng lắm á, nhưng mà có cách nào đâu, cậu chủ động đưa ra cách hằng đêm luyện tập để thân thể chậm rãi thích ứng.

Nhưng khổ quá đi, trời sinh cậu có máu buồn thật mà, mẹ kể khi còn nhỏ bà nội thích chọt lét cậu, bị cậu cười lăn lộn thở hổn hển, làm bà không dám chạm vào cậu nữa. Cảm giác này phảng phất như là bị ngàn con kiến cắn vào tim, ngứa ngáy toàn thân làm người hỏng mất, ngày đầu tiên cậu chịu đựng cắn môi đến chảy máu, làm Tiêu Minh Dạ đau lòng nói thôi, hắn không muốn nữa, vẫn kiên trì mấy ngày nay.

Tốt hay xấu gì cũng có chút hiệu quả, chậm rãi dưỡng thành thói quen. Đến bây giờ cũng không còn gian khổ như lúc ban đầu nữa, Tiêu Minh Dạ đặt tay ở eo sườn cậu, nếu không cố tình vuốt ve, thì cậu cũng sẽ không có cảm giác ngứa ngáy.

“Không được!” Tiêu Minh Dạ mạnh mẽ ra lệnh.

Chung Ý Thu dạy thêm Toán lớp 1, với cậu mà nói thì nó không khó, cũng không tăng thêm lượng công việc gì cả, thậm chí cũng không cần soạn thêm giáo án. Bởi vì tình hình đặc biệt của Viên Diễm, mà cậu đã thuộc lòng các bài học và ghi chú của nó hết rồi. Viên Diễm đã học chậm mà còn hay quên, năm nhất chủ yếu học phép cộng trừ trong vòng một trăm số, con bé học xong rồi mà không luyện tập hai ngày thì đầu óc sẽ quên sạch sẽ.

Chung Ý Thu mỗi ngày dạy Toán lớp 2, rồi vì con bé mà soạn luôn giáo án lớp 1.

Chung Ý Thu nghĩ tới câu nói —— độ người độ mình. Viên Diễm mang đến cái gọi là “Phiền toái” cho mọi người, mà tới hôm nay nó đã giúp cậu thành thạo dạy được Toán học lớp 1 luôn rồi.

Ít nhất không cần giống Tiêu Minh Dạ một lúc nhận tới ba lớp, bỏ mất hai buổi tối để soạn bài……

Tuy rằng tới mùng chín mới khai giảng, nhưng không ai để tâm, cơ hồ phải qua Tết Nguyên Tiêu mới xem như là chính thức khai giảng.

Học kỳ này bọn họ không cần đi nhận sách, vì hiệu trưởng Trịnh trực tiếp sai ba người Viên Bảo Lâm, Viên Vinh Cử và lão Cao đi.

Sau khai giảng vài ngày, Chung Ý Thu nhờ các giáo viên Ngữ văn thông báo với các học sinh đi trả sách. Cậu và Vương Văn Tuấn ngồi ở trước cửa thư viện, ký tên thu hồi từng quyển một.

Kết quả lại làm hai người bọn họ buồn bực không thôi!

Sách được trả chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã không cánh mà bay, bọn nhỏ có đủ loại lý do, nào là ném mất rồi, nào là người lớn bỏ đâu mất, nào là họ hàng mượn về nhà đọc, còn có chó gặm nữa……

Mà phần được trả về thì thảm đến không nỡ nhìn, gáy sách bị xé mất là chuyện nhỏ, có quyển trên mặt còn tàn dư của bãi phân gà nữa!

Đỉnh đầu Vương Văn Tuấn bốc khói, bởi vì bộ sách tiểu thuyết võ hiệp mà y quyên tặng, rất có thể là đã sống thọ và chết tại nhà mất rồi……

Chung Ý Thu cũng khó chịu muốn khóc, mấy quyển sách này đều do bọn họ vất vả mua về, còn có ký ức thanh xuân của người quyên góp nữa, bọn họ bảo quản chúng như đó là một phần ký ức của mình, mà lại bị người ta đạp hư, đau lòng lắm chứ.

Vương Văn Tuấn nổi nóng, cho mượn sách là do y đề ra, quy định cũng do y quản lý, không trả sách thì phải phạt tiền, có văn bản rõ ràng!

Bọn học sinh chưa biết đến thư viện, không biết trong đó có quy tắc rõ ràng, có mấy phụ huynh thích chiếm tiện nghi của người khác, xúi giục bọn chúng đừng trả, để dành làm của riêng. Vương Văn Tuấn không quen bọn họ, đi từng lớp thông báo, trong vòng hai ngày phải trả sách, bằng không phải đóng tiền phạt.

Phương pháp này quả nhiên dùng được, không đến hai ngày sách lại quay về như trước, có một số nhỏ làm mất sách thật, mà y cũng không lưu tình, bắt bồi thường ngay.

Chung Ý Thu dành ra mấy ngày sửa sang lại đóng sách, tu tu bổ bổ xong vẫn còn đọc được.

Lục Tử nói mấy ngày nay không có việc gì làm thì sẽ giúp bọn họ đóng bảng hiệu để thư viện chính thức hành nghề.

Tết Nguyên Tiêu được nghỉ, sáng hôm đó Chung Ý Thu ra Cung Tiêu Xã gọi điện thoại cho mẹ và chị gái. Mẹ oán giận ba cứ ru rú ở trong nhà suốt mấy ngày Tết, bởi vì sợ có người nói chuyện với ông, cảm thấy rất mất mặt, cho rằng hàng xóm láng giềng đều đang chê cười mình.

Chung Ý Thu thật sự bất đắc dĩ, ba cậu là người sĩ diện, vất vả chèo chống gia đình từ nghèo khó cho đến bây giờ đã là không tồi. Chung Ý Thu và chị gái vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ông, hai người từ nhỏ đã học giỏi, còn đều thi đậu đại học danh giá. Dùng câu nói của mẹ, mấy năm đó ba ra cửa đôi mắt đều chỉ nhìn bầu trời mà không nhìn đường đi. Con nhà người ta chỉ cần học tập không tốt, thì ở trong mắt ông chính là vô dụng, há mồm là nói nuôi con thất bại!



Mà ông không có ác ý gì, chỉ cho rằng con cái có tiền đồ thì người lớn mới có mặt mũi. Cho nên chuyện Chung Ý Thu bị trường đuổi học tương đương với cái tát vào mặt ông, cho dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa.

Chung Ý Thu vô cùng không hiểu tại sao bọn họ muốn sống dưới nước miếng của người đời?

Từ Cung Tiêu Xã ra ngoài gặp được Lưu Thanh Hồng tới mua đồ, trong Tết Chung Ý Thu vẫn không gặp cô, khí sắc của cô hiện giờ khá hơn trước rất nhiều.

Cô cắt tóc ngắn nên nhìn cứ như học sinh, hiếm khi không cúi đầu mà hào phóng chào hỏi Chung Ý Thu.

“Ngày mai là khai giảng, cô có quay lại làm không?” Chung Ý Thu hỏi.

“Ừ.”

Trên quầy hàng Liên miệng rộng gào to nói, “Thanh Hồng! Cưng ra cửa rồi hen, lâu rồi không gặp cưng đó!”

Chung Ý Thu không biết cô có cố ý hay không, ai cũng biết Lưu Thanh Hồng bị gì mà không ra khỏi cửa, nói như vậy khẳng định lại làm cô nhớ tới chuyện thương tâm.

Lưu Thanh Hồng lại không ngại, cười nói, “Chị Liên Hoa cho em mua hai hộp bánh quy.”

Bánh quy là loại đặc biệt, chuyên dùng để đi thăm người thân, Liên miệng rộng quả nhiên hỏi, “Về nhà mẹ đẻ à?”

“Ừ.” Lưu Thanh Hồng trả lời.

Quy củ ở đây là Tết Nguyên Tiêu con gái gả ra ngoài đều phải về nhà mẹ đẻ ăn Tết.

Mua đồ xong, hai người cùng nhau ra ngoài, khi đến ngã tư Lưu Thanh Hồng đột nhiên nghiêm túc nói, “Ý Thu, cảm ơn cậu.”

Chung Ý Thu khó hiểu, không rõ cô có ý gì, đoán chắc là do mình mời Phương Khoản Đông tới, nên cười nói, “Không cần cảm ơn.”

Hai người tách ra ở ngã rẽ, Chung Ý Thu nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn cô, thấy cô còn chưa đi xa, thì nói với theo, “Cô Lưu, hẹn ngày mai gặp.”

Lưu Thanh Hồng có hơi mở to mắt, môi động đậy một chút mà không nói gì, chỉ cười cười với cậu.

Chờ đến sau này mỗi khi Chung Ý Thu nhớ lại cảnh tượng đó, thì đều cảm thấy hết thảy đều là trò chơi của định mệnh, cậu nghĩ hoài cũng không ra, lúc ấy rõ ràng mình đã đi rồi, vì sao còn quay đầu về nói một câu ngày mai gặp cơ chứ.

Có lẽ từ tận đáy lòng cậu đã ẩn ẩn cảm giác được, ngày mai, ngày mai, ngày mai…… Bọn họ sẽ không gặp lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, một tin tức sấm rền nổ tung toàn bộ Đức Doanh. Sở dĩ nói là sấm rền, bởi vì tin tức này tuy rằng cuồng bạo nhưng lại không dám lộ ra.

Chung Ý Thu tối hôm qua ăn nhiều bánh trôi bị sình bụng đến sau nửa đêm mới ngủ, Tiêu Minh Dạ giúp cậu xoa nhẹ cả đêm, hai người ngủ đến hơn 7 giờ mà còn chưa tỉnh.

Chú Nghĩa gõ cửa rầm rầm mới kêu bọn họ tỉnh, Tiêu Minh Dạ đi mở cửa, Chung Ý Thu ngồi ở trên giường dụi mắt.

Ngoài cửa chú Nghĩa nôn nóng, nói: “Thanh Hồng và Trương Tây Minh chạy rồi!”

Tiêu Minh Dạ nhíu mày, nhìn về phía mép giường Chung Ý Thu, cậu mờ mịt hỏi, “Chạy là sao hở chú?”

“Chạy chính là bỏ trốn.”

Chung Ý Thu: “!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau