Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 115: Em không biết
Viên Lão Hổ sở dĩ có biệt danh là Lão Hổ, không chỉ vì ông lớn lên cao lớn cường tráng, mà khi lớn giọng rống lên cũng giống như tiếng hổ gầm. Còn có một nguyên nhân là sức lực của ông vô cùng lớn, một túi lương thực khoảng một trăm cân, ông có thể ôm mỗi tay một túi, còn có thể bước đi như bay!
Một cái đập bàn này dùng hết mười phần sức lực, làm bát rượu chén đũa bị đánh ngã lăn xuống mặt đất, ầm ầm loảng xoảng một hồi lâu. Bát rượu ở trước mặt Chung Ý Thu cũng bị ngã xuống theo hiệu ứng, Tiêu Minh Dạ tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy, thì cậu mới không bị vẩy rượu lên người.
Viên Lão Hổ trợn tròn đôi mắt tức giận chỉ Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu vội đứng lên, vội vàng giải thích nói, “Chú ơi, xin lỗi chú mà, bởi vì bọn cháu nghe tin tức từ người khác, nên không dám tùy tiện nói ra ngoài.”
Viên Lão Hổ lại hướng ngón tay chỉ sang cậu, “Tôi còn chưa nói cậu đó! Còn không biết xấu hổ gọi tôi là chú, mà xoay chú như xoay khỉ vậy hả?!”
Chung Ý Thu hổ thẹn, Tiêu Minh Dạ đứng lên kéo cậu ra phía sau mình, thành khẩn xin lỗi, “Không nói sớm với chú, là lỗi của tôi.”
Viên Lão Hổ không hé răng, thở dốc hồng hộc, giận bản thân bị hai đứa nhỏ này lừa gạt, ngây ngốc chạy trước chạy sau cho chúng.
Chú Nghĩa lấy lại tinh thần sau khi bị dọa sợ, giơ tay thủ thế làm Viên Lão Hổ ngồi xuống, cười nói: “Giận cái gì mà giận! Chuyện lớn như vậy thì ai mà dám nói ra ngoài, giờ cháu nó nói cho bọn mình biết, thì đã xem người ở đây là người nhà rồi.”
Khi nói câu cuối, ông như có như không liếc mắt nhìn Vương Văn Tuấn. Chung Ý Thu thấy, đoán chú Nghĩa có cùng suy nghĩ với mình, tuy Vương Văn Tuấn là bạn bè, nhưng vẫn chưa tới mức móc hết tâm tình ra.
Vương Văn Tuấn không chú ý tới chuyện này, y thông minh, đã sớm đoán ra là có ẩn tình gì đó ở đây, nhưng y không phải là người ở nơi này, tuy là có cơ hội đó, nhưng cơ hội nó có hạn lắm, cho nên không liên quan gì nhiều tới y.
Y nhìn về phía Lục Tử, lập tức liền nổi giận, tên ngốc này còn chưa hiểu ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn tới nhìn lui.
Vương Văn Tuấn tính đá hắn một chân, nề hà chân không đủ dài, chỉ có thể dịch mông khỏi ghế một chút, chân mới đủ dài đá hắn một cái. Mũi chân mới vừa chạm vào chân, thì Lục Tử lại đột nhiên thay đổi tư thế, vô tình đẩy cái chân của y ra. Vương Văn Tuấn vốn dĩ đã không dùng sức, cũng không đề phòng động tác của hắn, nhất thời mất tay vịn, bùm một tiếng ngã ngồi dưới đất!
……
Lục Tử kinh ngạc nói: “Bị gì vậy?”
Mông quăng ngã ở trên nền xi măng, Vương Văn Tuấn đau đến nhe răng nhếch miệng, nghe hắn hỏi như vậy thì càng giận mình không đánh được người, giận dữ hét: “Câm miệng chó lại đi!”
Ha ha ha ha ha ha!
Viên Lão Hổ đột nhiên cười ha hả, giọng cười như chuông lớn chấn động khiến Chung Ý Thu đau nhức cả tai, mà không dám xoa.
Viên Lão Hổ cười đủ rồi, cũng như là suy nghĩ cẩn thận rồi, nâng bàn tay to tàn nhẫn vỗ mười mấy cái lên lưng Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ vững như Thái sơn không nhúc nhích, trên mặt không hề lộ ra biểu tình gì, còn Chung Ý Thu thì đau lòng muốn chết, cậu từng cảm thụ qua quạt hương bồ của Viên Lão Hổ rồi, giờ phút này ông lại dùng hết sức nữa, nhìn thôi mà đã đau muốn chết!
Viên Lão Hổ nhặt lên bát rượu một lần nữa đổ đầy, bưng lên nói, “Chú Nghĩa nói rất đúng, thằng nhóc mi được lắm! Có thể nói với chú, thuyết minh là mi để ý tới chú, chén này chú kính mi!”
Tiêu Minh Dạ không nói hai lời, bưng lên chén rượu một hơi cạn sạch.
Lục Tử vẫn còn mơ mơ màng màng, ghé vào trên bàn hỏi, “Nói gì vậy? Không phải là sửa đường thôi hả, còn giấu gì nữa? Sao không ai thông báo gì hết vậy?”
Chú Nghĩa kiên nhẫn giải thích, “Thông đường cao tốc cùng quốc lộ, thì giao thông sẽ thuận tiện hơn, muốn có giá trị thì phải có nhiều người qua lại, cơ hội kiếm tiền sẽ tự nhiên đến.”
“À……” Lục Tử nghe thì hiểu đấy nhưng mà không nghĩ gì sâu xa, chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện nhận thầu núi sau của anh hai Tiêu đâu.
Chú Nghĩa cười đánh hắn một cái, “Núi Ông Tiên Nhỏ tuy cách xa đường cái, khác với núi lớn, có thể mở quán ăn hay nhà nghỉ để khách dừng chân, nhưng có thể trồng cây ăn quả hoặc là mấy thứ khác, sẽ không sợ không có đầu ra. Bọn Chu Luật Thư cũng nhờ sửa đường mới giàu lên đó.”
Lục Tử rốt cuộc đã hiểu, kích động hô lớn, “Vậy anh hai phát tài rồi còn gì! Sao không bao luôn núi Ông Tiên Lớn hả?”
Tiêu Minh Dạ tối hôm qua vội vàng đi vay tiền, chưa kịp giải thích tỉ mỉ với hắn, giờ hắn hỏi mới cẩn thận kể ra.
Phanh —— Lục Tử nện một quyền lên bàn, Chung Ý Thu mới vừa nhặt bát rượu lên lại ngã xuống dưới……
Lục Tử phẫn nộ mắng, “Cái thằng súc sinh Trương Nhị Ngói, từ nhỏ đến lớn toàn làm mấy chuyện khốn nạn này không hà! Không được, tôi phải đi tìm nó tính sổ mới được!”
Tiêu Minh Dạ liếc mắt một cái bảo hắn ngồi xuống, nói, “Đất lành chưa chắc đã bội thu mùa màng, phải xem loại nào nữa.”
Chung Ý Thu thầm kiêu ngạo, cậu tin Tiêu Minh Dạ nhất định có thể làm được tốt nhất.
Viên Lão Hổ từ giận đến vui mừng, hiện tại tỉnh táo lại, sầm mặt nói: “Hôm nay ra khỏi cái cửa này, thì coi như không có chuyện gì xảy ra! Ai cũng không được nói ra ngoài, bằng không toàn bộ đại đội đều sẽ loạn lên. Anh hai Tiêu xem chúng ta là người nhà, chúng ta nhận phần ân tình này, thì càng không thể gây chuyện cho chú ấy!”
Lục Tử lập tức bảo đảm, “Tôi tuyệt đối sẽ không nói!”
Vương Văn Tuấn lúc này mới phản ứng lại đây, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng không tính là đặc biệt thân thiết, hơn nữa anh hai Tiêu rất lạnh lùng, y vẫn luôn cho rằng hắn không thích mình, lại không ngờ là hắn không chỉ có xem mình là bạn bè, mà còn đối đãi thẳng thắn thành khẩn như thế.
Vương Văn Tuấn rót đầy chén rượu, đứng lên kính Tiêu Minh Dạ, “Anh hai, cảm ơn anh tin tưởng tôi.”
Tiêu Minh Dạ hiếm khi cười cười với y, bưng chén lên lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Chung Ý Thu rất vui vẻ, cuối cùng mọi người cũng hiểu cho bọn họ rồi. Cậu cũng rót đầy chén rượu, vui vẻ chạm cốc với mỗi người.
Kết quả chính là tập thể đều uống say, Viên Lão Hổ không trở về được, bị Tiêu Minh Dạ đỡ vào phòng Chung Ý Thu. Vương Văn Tuấn kéo Lục Tử vào phòng mình như kéo con cún sắp chết.
Chung Ý Thu uống say túy lúy, không còn tinh lực để diễn trò nghiêm túc sau khi uống say nữa. Tắm cũng không tắm nằm ở trên giường, cảm giác toàn bộ căn phòng đang xoay cuồng.
Tiêu Minh Dạ đóng cửa lại đây, không trọng lượng nằm phủ xuống người của cậu, chuẩn xác tìm được đôi môi của Chung Ý Thu, cạy ra tìm lấy đầu lưỡi, tiến quân thần tốc……
Chung Ý Thu bị hắn đột ngột áp chế súyt chút nữa đã đẩy ra, lại bị hắn lấp kín miệng đoạt lấy hô hấp, cảm giác quá khó chịu, cứ như là mất hết hô hấp, chỉ có thể điên cuồng đấm đánh sau lưng Tiêu Minh Dạ bảo hắn tránh ra.
Tiêu Minh Dạ còn tính là có lương tâm, tốt xấu cũng để lại cho cậu một hơi, chưa đã thèm liếm liếm đôi môi của cậu một hồi rồi mới rời đi, ngẩng đầu nhìn cậu nhíu mày há mồm to hít thở.
“Thiếu chút nữa là đoạt mạng em luôn.” Chung Ý Thu oán giận nói, mà không biết là người say nói chuyện rất từ tính, lời nói oán giận biến thành làm nũng ngọt ngào.
Tiêu Minh Dạ cũng uống nhiều, máu nóng va chạm khắp nơi trong thân thể mà không có chỗ để phát tiết, bị cậu kích thích càng thêm thống khổ, cố nén áp lực nằm vật ra bên cạnh.
Chung Ý Thu không biết hắn bị gì mà tự nhiên kích động, trong lòng có hồi hộp lẫn sợ hãi, hơi thở nóng bỏng của Tiêu Minh Dạ ở bên người, dục vọng không kiêng nể gì mà dựng đứng cọ vào người cậu. Tiêu Minh Dạ chôn mặt ở cổ cậu nhẹ nhàng liếm lấy liếm để, nỉ non kêu, “Thu Nhi……”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Dạ gọi cậu như vậy đó, từ lúc mới quen hắn rất ít khi gọi tên Chung Ý Thu rồi, không biết từ khi nào hai người đã hình thành ăn ý, cậu có thể phân biệt rõ Tiêu Minh Dạ nói với mình câu nào, căn bản là không cần kêu tên.
Hai chữ này giống như một mật mã, thân thể của Chung Ý Thu từ từ mềm nhũn, ôm lấy đầu của hắn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
“Thu Nhi……” Tiêu Minh Dạ như đứa trẻ chưa thỏa mãn, dán ở bên tai cậu nói: “Em nguyện ý không?”
Đầu óc của Chung Ý Thu đã đặc quánh như cháo sôi ùng ục ùng ục làm cậu không rõ, nghe xong những lời này lại càng hồ đồ, nguyện ý cái gì? Chỉ cần là anh nói thì em đều nguyện ý mà……
Không đúng! Chung Ý Thu đột nhiên nhanh trí, bỗng nhiên hiểu ra ý của hắn, thần kinh toàn bộ thân thể bỗng căng thẳng, đầu óc lập tức tỉnh táo lại!
Tiêu Minh Dạ cảm nhận được dưới thân cứng đờ và khẩn trương, ngẩng đầu thấy cậu đang trừng mắt mở to, không biết là bị dọa sợ hay là đang nổi giận nữa.
Tiêu Minh Dạ xoa sườn mặt cậu đang tính nói thôi đi, Chung Ý Thu lại đột nhiên ngượng ngùng nói: “Em không biết.”
Tiêu Minh Dạ hôn hôn nơi đầu mày đang nhíu chặt của cậu, ngậm lấy bờ môi của cậu nói, “Anh biết.”
“Không phải……” Chung Ý Thu nghiêng đầu né tránh nụ hôn, tức giận nói, “Bị…… Cái kia…… Em không biết.”
Tim Tiêu Minh Dạ sắp tan chảy mất rồi, tiếng cười làm ngực chấn động, nói, “Em nên tìm cơ hội hỏi Phương Khoản Đông đi.”
Chung Ý Thu nghi ngờ, “Hỏi anh ấy làm gì? Bác sĩ cũng biết cái này nữa hả?”
Tiêu Minh Dạ trườn xuống, nghiêng người ôm lấy cậu nói, “Anh ta không chỉ biết, mà còn rành nữa.”
Chung Ý Thu: “!”
Chung Ý Thu mất một tuần mới tiêu hóa được tin tức này, Phương Khoản Đông và Chu Luật Thư hóa ra là một đôi đó! Vốn dĩ cậu không biết mối quan hệ giữa hai người họ là gì, nháy mắt mọi chuyện đều có thể giải thích rồi. Chung Ý Thu thầm có chút vui mừng, cuối cùng không có ai nguyện ý đi một mình trên con đường này cả, có thể gặp được đồng bạn luôn là niềm hạnh phúc vui vẻ mà.
Cậu chỉ là không rõ lắm vì sao Tiêu Minh Dạ lại biết được? Hỏi hắn thì hắn nói là mình nhìn ra, Chung Ý Thu lại nhớ tới Phương Khoản Đông có từng nói ánh mắt khâm phục không thể nào giấu được.
Là vậy thật sao? Chung Ý Thu không dám tin tưởng —— vậy sao mình không nhìn ra? Chẳng lẽ mắt mình mù hả ta?
Cho đến chủ nhật Phương Khoản Đông và Chu Luật Thư lại đây, cậu không tự chủ luôn rình coi hai người này, mưu toan tìm dấu vết.
Trước đó đã xảy ra một chuyện, Lý Hoành Phi hỏi Trương Huy ở cùng thôn với Trương Phong Phong, biết thằng bé không tham gia thi ca hát là bởi vì mẹ nó không cho, các giáo viên đều đoán là nguyên nhân gia đình, nhưng chưa từng nghĩ là do mẹ nó, bởi vì bà trước kia luôn ủng hộ Trương Phong Phong ca hát. Lần trước lên huyện thi đấu, Trương Phong Phong lần đầu tiên không được chọn, mẹ nó còn tìm tới Trịnh Tiểu Bình, ngàn nói vạn cầu nhất định phải cho con mình theo, chẳng sợ không lên được sân khấu, có thể nhìn thôi là cũng được rồi.
Hiện tại bà ngăn cản, thật sự là không thể tin được. Lý Hoành Phi đi cùng Trịnh Tiểu Bình tìm tới nhà, thì bị thoá mạ một trận, tốt hay xấu gì cũng hiểu rõ được ngọn nguồn.
Tham gia thi đấu có hai học sinh, trường học ra tiền cho mỗi người mua một bộ quần áo mới, con gái còn được mua đầu hoa. Bởi vì giày không có nhiều kiểu dáng, cho nên không mua mới, yêu cầu mang giày trắng, kiểu dáng thông thường, sạch sẽ là được.
Trương Phong Phong cũng có, nhưng có một chiếc đã bị rách. Giày thể thao mất mấy đồng một đôi, trước kia chỉ cần bị rách là mẹ nó đều sẽ mua lại đôi khác. Lần này nó vừa xin là bị trúng phải quả mìn, mắng nó và cha nó không biết xấu hổ, tối ngày chỉ biết trang điểm, nghĩ chuyện đồi bại!
Trương Phong Phong suy nghĩ thấu đáo, nên không muốn nói tới chuyện này nữa, và cũng không muốn tham gia thi đấu.
Chung Ý Thu chua xót trong lòng, vì sao người lớn làm sai thì đổ lỗi lên người con trẻ vậy? Chỉ vì bọn chúng không có năng lực phản kháng hay sao?
Cuối cùng cậu bàn với chú Nghĩa, trích tiền từ quỹ khen thưởng của bọn họ, mua cho hai học sinh mỗi đứa một đôi giày mới, thì mới lay động được Trương Phong Phong đồng ý tham gia thi đấu.
Chung Ý Thu mỗi ngày thấy chỗ ngồi trống trơn của Lưu Thanh Hồng, đều sẽ nghĩ cô đi tới đâu rồi? Hy sinh nhiều người để đổi lấy sự tự do, cô có hạnh phúc không?
Một cái đập bàn này dùng hết mười phần sức lực, làm bát rượu chén đũa bị đánh ngã lăn xuống mặt đất, ầm ầm loảng xoảng một hồi lâu. Bát rượu ở trước mặt Chung Ý Thu cũng bị ngã xuống theo hiệu ứng, Tiêu Minh Dạ tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy, thì cậu mới không bị vẩy rượu lên người.
Viên Lão Hổ trợn tròn đôi mắt tức giận chỉ Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu vội đứng lên, vội vàng giải thích nói, “Chú ơi, xin lỗi chú mà, bởi vì bọn cháu nghe tin tức từ người khác, nên không dám tùy tiện nói ra ngoài.”
Viên Lão Hổ lại hướng ngón tay chỉ sang cậu, “Tôi còn chưa nói cậu đó! Còn không biết xấu hổ gọi tôi là chú, mà xoay chú như xoay khỉ vậy hả?!”
Chung Ý Thu hổ thẹn, Tiêu Minh Dạ đứng lên kéo cậu ra phía sau mình, thành khẩn xin lỗi, “Không nói sớm với chú, là lỗi của tôi.”
Viên Lão Hổ không hé răng, thở dốc hồng hộc, giận bản thân bị hai đứa nhỏ này lừa gạt, ngây ngốc chạy trước chạy sau cho chúng.
Chú Nghĩa lấy lại tinh thần sau khi bị dọa sợ, giơ tay thủ thế làm Viên Lão Hổ ngồi xuống, cười nói: “Giận cái gì mà giận! Chuyện lớn như vậy thì ai mà dám nói ra ngoài, giờ cháu nó nói cho bọn mình biết, thì đã xem người ở đây là người nhà rồi.”
Khi nói câu cuối, ông như có như không liếc mắt nhìn Vương Văn Tuấn. Chung Ý Thu thấy, đoán chú Nghĩa có cùng suy nghĩ với mình, tuy Vương Văn Tuấn là bạn bè, nhưng vẫn chưa tới mức móc hết tâm tình ra.
Vương Văn Tuấn không chú ý tới chuyện này, y thông minh, đã sớm đoán ra là có ẩn tình gì đó ở đây, nhưng y không phải là người ở nơi này, tuy là có cơ hội đó, nhưng cơ hội nó có hạn lắm, cho nên không liên quan gì nhiều tới y.
Y nhìn về phía Lục Tử, lập tức liền nổi giận, tên ngốc này còn chưa hiểu ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn tới nhìn lui.
Vương Văn Tuấn tính đá hắn một chân, nề hà chân không đủ dài, chỉ có thể dịch mông khỏi ghế một chút, chân mới đủ dài đá hắn một cái. Mũi chân mới vừa chạm vào chân, thì Lục Tử lại đột nhiên thay đổi tư thế, vô tình đẩy cái chân của y ra. Vương Văn Tuấn vốn dĩ đã không dùng sức, cũng không đề phòng động tác của hắn, nhất thời mất tay vịn, bùm một tiếng ngã ngồi dưới đất!
……
Lục Tử kinh ngạc nói: “Bị gì vậy?”
Mông quăng ngã ở trên nền xi măng, Vương Văn Tuấn đau đến nhe răng nhếch miệng, nghe hắn hỏi như vậy thì càng giận mình không đánh được người, giận dữ hét: “Câm miệng chó lại đi!”
Ha ha ha ha ha ha!
Viên Lão Hổ đột nhiên cười ha hả, giọng cười như chuông lớn chấn động khiến Chung Ý Thu đau nhức cả tai, mà không dám xoa.
Viên Lão Hổ cười đủ rồi, cũng như là suy nghĩ cẩn thận rồi, nâng bàn tay to tàn nhẫn vỗ mười mấy cái lên lưng Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ vững như Thái sơn không nhúc nhích, trên mặt không hề lộ ra biểu tình gì, còn Chung Ý Thu thì đau lòng muốn chết, cậu từng cảm thụ qua quạt hương bồ của Viên Lão Hổ rồi, giờ phút này ông lại dùng hết sức nữa, nhìn thôi mà đã đau muốn chết!
Viên Lão Hổ nhặt lên bát rượu một lần nữa đổ đầy, bưng lên nói, “Chú Nghĩa nói rất đúng, thằng nhóc mi được lắm! Có thể nói với chú, thuyết minh là mi để ý tới chú, chén này chú kính mi!”
Tiêu Minh Dạ không nói hai lời, bưng lên chén rượu một hơi cạn sạch.
Lục Tử vẫn còn mơ mơ màng màng, ghé vào trên bàn hỏi, “Nói gì vậy? Không phải là sửa đường thôi hả, còn giấu gì nữa? Sao không ai thông báo gì hết vậy?”
Chú Nghĩa kiên nhẫn giải thích, “Thông đường cao tốc cùng quốc lộ, thì giao thông sẽ thuận tiện hơn, muốn có giá trị thì phải có nhiều người qua lại, cơ hội kiếm tiền sẽ tự nhiên đến.”
“À……” Lục Tử nghe thì hiểu đấy nhưng mà không nghĩ gì sâu xa, chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện nhận thầu núi sau của anh hai Tiêu đâu.
Chú Nghĩa cười đánh hắn một cái, “Núi Ông Tiên Nhỏ tuy cách xa đường cái, khác với núi lớn, có thể mở quán ăn hay nhà nghỉ để khách dừng chân, nhưng có thể trồng cây ăn quả hoặc là mấy thứ khác, sẽ không sợ không có đầu ra. Bọn Chu Luật Thư cũng nhờ sửa đường mới giàu lên đó.”
Lục Tử rốt cuộc đã hiểu, kích động hô lớn, “Vậy anh hai phát tài rồi còn gì! Sao không bao luôn núi Ông Tiên Lớn hả?”
Tiêu Minh Dạ tối hôm qua vội vàng đi vay tiền, chưa kịp giải thích tỉ mỉ với hắn, giờ hắn hỏi mới cẩn thận kể ra.
Phanh —— Lục Tử nện một quyền lên bàn, Chung Ý Thu mới vừa nhặt bát rượu lên lại ngã xuống dưới……
Lục Tử phẫn nộ mắng, “Cái thằng súc sinh Trương Nhị Ngói, từ nhỏ đến lớn toàn làm mấy chuyện khốn nạn này không hà! Không được, tôi phải đi tìm nó tính sổ mới được!”
Tiêu Minh Dạ liếc mắt một cái bảo hắn ngồi xuống, nói, “Đất lành chưa chắc đã bội thu mùa màng, phải xem loại nào nữa.”
Chung Ý Thu thầm kiêu ngạo, cậu tin Tiêu Minh Dạ nhất định có thể làm được tốt nhất.
Viên Lão Hổ từ giận đến vui mừng, hiện tại tỉnh táo lại, sầm mặt nói: “Hôm nay ra khỏi cái cửa này, thì coi như không có chuyện gì xảy ra! Ai cũng không được nói ra ngoài, bằng không toàn bộ đại đội đều sẽ loạn lên. Anh hai Tiêu xem chúng ta là người nhà, chúng ta nhận phần ân tình này, thì càng không thể gây chuyện cho chú ấy!”
Lục Tử lập tức bảo đảm, “Tôi tuyệt đối sẽ không nói!”
Vương Văn Tuấn lúc này mới phản ứng lại đây, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng không tính là đặc biệt thân thiết, hơn nữa anh hai Tiêu rất lạnh lùng, y vẫn luôn cho rằng hắn không thích mình, lại không ngờ là hắn không chỉ có xem mình là bạn bè, mà còn đối đãi thẳng thắn thành khẩn như thế.
Vương Văn Tuấn rót đầy chén rượu, đứng lên kính Tiêu Minh Dạ, “Anh hai, cảm ơn anh tin tưởng tôi.”
Tiêu Minh Dạ hiếm khi cười cười với y, bưng chén lên lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Chung Ý Thu rất vui vẻ, cuối cùng mọi người cũng hiểu cho bọn họ rồi. Cậu cũng rót đầy chén rượu, vui vẻ chạm cốc với mỗi người.
Kết quả chính là tập thể đều uống say, Viên Lão Hổ không trở về được, bị Tiêu Minh Dạ đỡ vào phòng Chung Ý Thu. Vương Văn Tuấn kéo Lục Tử vào phòng mình như kéo con cún sắp chết.
Chung Ý Thu uống say túy lúy, không còn tinh lực để diễn trò nghiêm túc sau khi uống say nữa. Tắm cũng không tắm nằm ở trên giường, cảm giác toàn bộ căn phòng đang xoay cuồng.
Tiêu Minh Dạ đóng cửa lại đây, không trọng lượng nằm phủ xuống người của cậu, chuẩn xác tìm được đôi môi của Chung Ý Thu, cạy ra tìm lấy đầu lưỡi, tiến quân thần tốc……
Chung Ý Thu bị hắn đột ngột áp chế súyt chút nữa đã đẩy ra, lại bị hắn lấp kín miệng đoạt lấy hô hấp, cảm giác quá khó chịu, cứ như là mất hết hô hấp, chỉ có thể điên cuồng đấm đánh sau lưng Tiêu Minh Dạ bảo hắn tránh ra.
Tiêu Minh Dạ còn tính là có lương tâm, tốt xấu cũng để lại cho cậu một hơi, chưa đã thèm liếm liếm đôi môi của cậu một hồi rồi mới rời đi, ngẩng đầu nhìn cậu nhíu mày há mồm to hít thở.
“Thiếu chút nữa là đoạt mạng em luôn.” Chung Ý Thu oán giận nói, mà không biết là người say nói chuyện rất từ tính, lời nói oán giận biến thành làm nũng ngọt ngào.
Tiêu Minh Dạ cũng uống nhiều, máu nóng va chạm khắp nơi trong thân thể mà không có chỗ để phát tiết, bị cậu kích thích càng thêm thống khổ, cố nén áp lực nằm vật ra bên cạnh.
Chung Ý Thu không biết hắn bị gì mà tự nhiên kích động, trong lòng có hồi hộp lẫn sợ hãi, hơi thở nóng bỏng của Tiêu Minh Dạ ở bên người, dục vọng không kiêng nể gì mà dựng đứng cọ vào người cậu. Tiêu Minh Dạ chôn mặt ở cổ cậu nhẹ nhàng liếm lấy liếm để, nỉ non kêu, “Thu Nhi……”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Dạ gọi cậu như vậy đó, từ lúc mới quen hắn rất ít khi gọi tên Chung Ý Thu rồi, không biết từ khi nào hai người đã hình thành ăn ý, cậu có thể phân biệt rõ Tiêu Minh Dạ nói với mình câu nào, căn bản là không cần kêu tên.
Hai chữ này giống như một mật mã, thân thể của Chung Ý Thu từ từ mềm nhũn, ôm lấy đầu của hắn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
“Thu Nhi……” Tiêu Minh Dạ như đứa trẻ chưa thỏa mãn, dán ở bên tai cậu nói: “Em nguyện ý không?”
Đầu óc của Chung Ý Thu đã đặc quánh như cháo sôi ùng ục ùng ục làm cậu không rõ, nghe xong những lời này lại càng hồ đồ, nguyện ý cái gì? Chỉ cần là anh nói thì em đều nguyện ý mà……
Không đúng! Chung Ý Thu đột nhiên nhanh trí, bỗng nhiên hiểu ra ý của hắn, thần kinh toàn bộ thân thể bỗng căng thẳng, đầu óc lập tức tỉnh táo lại!
Tiêu Minh Dạ cảm nhận được dưới thân cứng đờ và khẩn trương, ngẩng đầu thấy cậu đang trừng mắt mở to, không biết là bị dọa sợ hay là đang nổi giận nữa.
Tiêu Minh Dạ xoa sườn mặt cậu đang tính nói thôi đi, Chung Ý Thu lại đột nhiên ngượng ngùng nói: “Em không biết.”
Tiêu Minh Dạ hôn hôn nơi đầu mày đang nhíu chặt của cậu, ngậm lấy bờ môi của cậu nói, “Anh biết.”
“Không phải……” Chung Ý Thu nghiêng đầu né tránh nụ hôn, tức giận nói, “Bị…… Cái kia…… Em không biết.”
Tim Tiêu Minh Dạ sắp tan chảy mất rồi, tiếng cười làm ngực chấn động, nói, “Em nên tìm cơ hội hỏi Phương Khoản Đông đi.”
Chung Ý Thu nghi ngờ, “Hỏi anh ấy làm gì? Bác sĩ cũng biết cái này nữa hả?”
Tiêu Minh Dạ trườn xuống, nghiêng người ôm lấy cậu nói, “Anh ta không chỉ biết, mà còn rành nữa.”
Chung Ý Thu: “!”
Chung Ý Thu mất một tuần mới tiêu hóa được tin tức này, Phương Khoản Đông và Chu Luật Thư hóa ra là một đôi đó! Vốn dĩ cậu không biết mối quan hệ giữa hai người họ là gì, nháy mắt mọi chuyện đều có thể giải thích rồi. Chung Ý Thu thầm có chút vui mừng, cuối cùng không có ai nguyện ý đi một mình trên con đường này cả, có thể gặp được đồng bạn luôn là niềm hạnh phúc vui vẻ mà.
Cậu chỉ là không rõ lắm vì sao Tiêu Minh Dạ lại biết được? Hỏi hắn thì hắn nói là mình nhìn ra, Chung Ý Thu lại nhớ tới Phương Khoản Đông có từng nói ánh mắt khâm phục không thể nào giấu được.
Là vậy thật sao? Chung Ý Thu không dám tin tưởng —— vậy sao mình không nhìn ra? Chẳng lẽ mắt mình mù hả ta?
Cho đến chủ nhật Phương Khoản Đông và Chu Luật Thư lại đây, cậu không tự chủ luôn rình coi hai người này, mưu toan tìm dấu vết.
Trước đó đã xảy ra một chuyện, Lý Hoành Phi hỏi Trương Huy ở cùng thôn với Trương Phong Phong, biết thằng bé không tham gia thi ca hát là bởi vì mẹ nó không cho, các giáo viên đều đoán là nguyên nhân gia đình, nhưng chưa từng nghĩ là do mẹ nó, bởi vì bà trước kia luôn ủng hộ Trương Phong Phong ca hát. Lần trước lên huyện thi đấu, Trương Phong Phong lần đầu tiên không được chọn, mẹ nó còn tìm tới Trịnh Tiểu Bình, ngàn nói vạn cầu nhất định phải cho con mình theo, chẳng sợ không lên được sân khấu, có thể nhìn thôi là cũng được rồi.
Hiện tại bà ngăn cản, thật sự là không thể tin được. Lý Hoành Phi đi cùng Trịnh Tiểu Bình tìm tới nhà, thì bị thoá mạ một trận, tốt hay xấu gì cũng hiểu rõ được ngọn nguồn.
Tham gia thi đấu có hai học sinh, trường học ra tiền cho mỗi người mua một bộ quần áo mới, con gái còn được mua đầu hoa. Bởi vì giày không có nhiều kiểu dáng, cho nên không mua mới, yêu cầu mang giày trắng, kiểu dáng thông thường, sạch sẽ là được.
Trương Phong Phong cũng có, nhưng có một chiếc đã bị rách. Giày thể thao mất mấy đồng một đôi, trước kia chỉ cần bị rách là mẹ nó đều sẽ mua lại đôi khác. Lần này nó vừa xin là bị trúng phải quả mìn, mắng nó và cha nó không biết xấu hổ, tối ngày chỉ biết trang điểm, nghĩ chuyện đồi bại!
Trương Phong Phong suy nghĩ thấu đáo, nên không muốn nói tới chuyện này nữa, và cũng không muốn tham gia thi đấu.
Chung Ý Thu chua xót trong lòng, vì sao người lớn làm sai thì đổ lỗi lên người con trẻ vậy? Chỉ vì bọn chúng không có năng lực phản kháng hay sao?
Cuối cùng cậu bàn với chú Nghĩa, trích tiền từ quỹ khen thưởng của bọn họ, mua cho hai học sinh mỗi đứa một đôi giày mới, thì mới lay động được Trương Phong Phong đồng ý tham gia thi đấu.
Chung Ý Thu mỗi ngày thấy chỗ ngồi trống trơn của Lưu Thanh Hồng, đều sẽ nghĩ cô đi tới đâu rồi? Hy sinh nhiều người để đổi lấy sự tự do, cô có hạnh phúc không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất