Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 14: Uy hiếp
Khi Chung Ý Thu mới đến nơi này, lúc ban đầu cậu không hiểu nghĩa của từ “Ác lắm”, vì ở chỗ cậu không có ai dùng từ này cả.
Chậm rãi nghe nhiều, kết hợp câu trước với câu sau đại khái đoán được nó có nghĩa là hung ác, là lợi hại.
Cơ mà Tiêu Minh Dạ có hung ác hay không?
Chẳng lẽ là bởi vì lớn lên tàn ác ư? Quả thật có một chút, hay là đang nói người ta đẹp trai dữ dội?
Chung Ý Thu ngồi ở trên ghế sau xe đạp suy nghĩ cả một đường mà vẫn chưa hiểu thấu.
Lo cho cánh tay bị thương, nên lúc về trường vẫn do Lý Hoành Phi chở cậu.
Hai người bàn nhau sẽ không kể cho ai nghe chuyện bữa nay vì mất mặt quá!
Nhưng mà tai vách mạch rừng, căn bản giấu không được, Chung Ý Thu cũng không nghĩ tới, chỉ sau một bữa cơm trưa thôi mà cánh tay phải bị đập của cậu đã nổi một mảng máu bầm lớn, nhìn rất dọa người.
“Sao vậy, bị té à?”
Vào giờ học, trong văn phòng tuy không có nhiều người nhưng chú Nghĩa vẫn nhỏ giọng hỏi cậu.
Chung Ý Thu không muốn để chú lo lắng, nên nói là té bị thương.
Nhưng cho dù cậu có ngẩng đầu hay là cúi đầu, hay là nhắm mắt lại, đều có thể mãnh liệt cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ phía đối diện của Tiêu Minh Dạ, làm cậu sợ đến mức không dám nói nhiều nữa.
“Tối nay về ký túc xá rồi con kể,” Chung Ý Thu lặng lẽ nói, ngoài mặt là nói với chú Nghĩa, nhưng càng giống với nói cho người đối diện nghe hơn.
Đến giờ tan học buổi chiều, Viên Binh vẫn không tới báo danh.
Chung Ý Thu thật sự mất mát, từ ngày hôm qua cho tới ngày hôm nay, cậu cảm nhận được sự bất lực của giáo viên ở đây, bọn họ tận lực khuyên bảo bao nhiêu, thì đều bị đối phương dùng đạo lý khác để lấp đi đạo lý của họ.
Không có tiền là nguyên nhân không được đi học sao? Chung Ý Thu không biết.
Nhà cậu không giàu có, cha mẹ đều chờ phát lương mỗi tháng, Chung Ý Thu trước khi lên cấp hai đều phải mặc đồ cũ của chị gái.
Từ sau khi sinh cậu ra, mẹ không mua quần áo con gái cho chị hai nữa, toàn mua đồ nhìn không ra giới tính cho hai chị em, bởi vì chị hai mặc không vừa nữa thì sẽ chuyển sang cho cậu mặc.
Nhưng cha mẹ chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cho hai chị em nghỉ học.
Cậu nghĩ bọn nhỏ muốn đi học, điều này không thể nghi ngờ, nhưng trong nhà không có tiền để đóng tiền học phí, cũng là sự thật, không có ai đúng ai sai ở đây.
Hoàn cảnh ở đây hoàn toàn khác với cuộc sống hai mươi năm qua của cậu, từ cách sống, cho đến quan niệm của mỗi người, đều làm cho cậu không biết theo ai.
Buổi tối nhân lúc chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ nấu cơm, Chung Ý Thu kể lại chuyện đã xảy ra.
Nói xong còn cường điệu, “Bà ấy không cố ý đánh cháu đâu, là đánh cha con bé, không cẩn thận mới đánh trúng cháu.”
“Nhóm phụ nữ trong thôn đó dữ dằn lắm! Sau này cháu tránh xa bọn họ một chút.” Chú Nghĩa cảm thán xong, lại dặn dò cậu, “Lát nữa đi phòng y tế nhìn xem.”
Tiêu Minh Dạ giống như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, hơi nước từ cái chảo bao phủ gương mặt của hắn mất rồi, một tay đánh sáu cái trứng gà trong chén, rồi bỏ vào chảo xào cùng với cà chua.
Hắn không nói lời nào làm Chung Ý Thu rất nản lòng, cậu đoán có phải người ta đang thầm cười nhạo mình không.
Chung Ý Thu gãi gãi cánh tay, da mặt dày thỉnh cầu, “Hai người đừng nói cho ai khác biết được không, chừa mặt mũi cho bọn cháu với.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Gõ cửa gọi Vương Văn Tuấn ăn cơm, khi ra cửa y tiện tay chọt chọt cánh tay phải đang bị thương của cậu làm Chung Ý Thu kêu la oai oái.
“Cậu giỏi lắm! Vừa đi làm đã vinh quang bị thương rồi!” Vương Văn Tuấn ngồi ở trên ghế, âm dương quái khí nói.
“Tôi không cẩn thận bị ngã……”
Chung Ý Thu còn chưa nói xong, Vương Văn Tuấn đã cười nhạo đánh gãy, “Té ngã cái gì? Ai cũng biết cậu tới nhà Lý Vân Hoàn bị phụ huynh đánh mà!”
Chung Ý Thu: “!”
“Mọi người là ai? Ai vậy?” Cậu hoảng sợ hỏi.
“Toàn bộ mọi người ở Đức Doanh!” Vương Văn Tuấn lại quăng cho cậu một bồn nước lạnh.
Chung Ý Thu không thể tin, “Sao nhanh vậy mà ai cũng biết hả?”
“Chủ nhiệm Viên biết rồi, một khi chủ nhiệm Viên biết là toàn thể người dân đều biết.” Vương Văn Tuấn giải thích nghi hoặc cho cậu.
“Là chủ nhiệm Viên tới đón cháu đó hả?” Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa.
“Đúng vậy.” Chú Nghĩa trả lời, lại an ủi cậu, “Nông thôn là vậy đó, chuyện gì cũng biết hết trơn.”
Vương Văn Tuấn cà lơ phất phơ nói: “Bởi vì công tác, quang vinh bị thương, đây là chuyện tốt, cần phải tuyên truyền!”
Vừa nói vừa khoa tay múa chân làm tư thế chào của quân dân tự vệ với Chung Ý Thu, cười ha ha mấy tiếng, rồi lại vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Cạch,” Tiêu Minh Dạ bưng dĩa trứng xào cà chua đặt xuống trước mặt Chung Ý Thu, nói, “Ăn nhiều một chút.”
Chung Ý Thu nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cúi đầu uể oải nói, “Ăn không vô, tay đau quá.”
Bởi vì thân thể và tinh thần bị thương tổn, nên Chung Ý Thu được đặc cách không cần rửa chén, mặt dày ngồi chỉ huy Tiêu Minh Dạ rửa chén nữa.
Rửa chén xong, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu đi ra ngoài từ cửa nhỏ sân sau, đi thêm một chút rồi ghé vào cửa chính của phòng y tế.
Phòng y tế không lớn, chỉ bằng một phần ba của Cung Tiêu Xã, bên trái phòng khám đặt một cái bàn dài khám bệnh, dựa ven tường là kệ đựng thuốc, bên phải là một loạt ghế dựa, hẳn là để cho người chờ khám bệnh dùng, phòng chữa trị được tách ra bằng một tấm màn xanh.
Nghe được tiếng bọn họ bước vào, từ sau tấm màn bước ra một người đàn ông, nhìn dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm tầm, mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn không giống với nông dân ở đây.
Người đầu tiên có da trắng giống với mình nè, Chung Ý Thu nghĩ.
“Xem cánh tay cậu ta bị sao?” Tiêu Minh Dạ nói thẳng.
“Cậu là giáo viên tới từ thành phố đúng không?” Bác sĩ cười hỏi, nói chuyện lễ phép văn nhã.
Chung Ý Thu ngồi xuống ghế theo hướng dẫn của y, trả lời nói, “Chào bác sĩ, tôi là Chung Ý Thu.”
“Tôi là Trương Tây Minh, gọi tôi là bác sĩ Trương đi,” vừa nói y vừa nâng cánh tay của Chung Ý Thu lên, lại hỏi, “Động vào chỗ nào à?”
Chung Ý Thu hoảng loạn trong lòng, không biết lời đồn đã truyền tới tai bác sĩ chưa, nên hàm hồ trả lời là đụng vào.
“Có đau hay không?” Bác sĩ Trương nhẹ nhàng đè đè.
“Không chạm vào thì không đau,” Chung Ý Thu đáp.
“Vậy thì không sao, dùng rượu thuốc xoa bóp là được rồi,” dứt lời đứng dậy chuẩn bị tới kệ lấy thuốc.
Chung Ý Thu trên đường tới đây vẫn luôn do dự có nên hỏi bác sĩ chuyện gãy tay không, rồi sợ người khác hỏi nhiều, lúc này đã ngồi ở đây nên hỏi luôn, “Bác sĩ Trương này, cách đây mấy tháng tay của tôi bị gãy, đã lành rồi, ở ngay vị trí này luôn, tôi lo không biết có bị gãy xương nữa không?”
Tiêu Minh Dạ giống một cái tháp sắt đứng ở phía sau không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, nghe xong lời cậu nói thì giương mắt tìm tòi nghiên cứu.
Bác sĩ Trương lại ngồi xuống một lần nữa sờ sờ cánh tay của cậu, đề nghị, “Sờ vào thì không thấy bị động đến xương cốt, nhưng nếu là cùng vị trí, thì tốt nhất là ngày mai lên bệnh viện trên thị trấn chụp hình đi, cho yên tâm.”
Giao tiền cầm thuốc, bác sĩ Trương nhiệt tình tiễn bọn họ đến cửa, cười nói với Chung Ý Thu, “Thầy Chung dạy bài hay quá, đứa nhỏ nhà tôi ngày nào đi học về cũng khoe thầy giáo dạy Toán giỏi lắm, còn nói tiếng phổ thông nữa!”
Chung Ý Thu bị khen thì ngượng ngùng, “Con của bác sĩ Trương học lớp hai à?”
“Đúng vậy, con tôi tên là Trương Phong Phong, phiền thầy Chung chiếu cố nhiều hơn.” Bác sĩ Trương khi nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, tạo cảm tình tốt cho người đối diện.
Hôm nay, Chung Ý Thu chỉ dạy hai tiết, căn bản không nhớ rõ ai là Trương Phong Phong, chỉ đại khái nhớ rằng trong danh sách học sinh có tên này, rồi lễ phép chào bác sĩ ra về.
Trên đường về, Tiêu Minh Dạ đi trước dẫn đường, Chung Ý Thu đi theo bước chân của hắn mà vẫn bị cỏ dại bên đường cọ vào chân làm nghiêng ngả lảo đảo.
Đi đến chỗ rẽ vào trong sân, Tiêu Minh Dạ dừng chân, Chung Ý Thu đuổi theo thì hắn lại bất động.
Chung Ý Thu nghi hoặc nhìn hắn, trong đêm tối, ánh mắt như là đang tìm kiếm gì đó, Tiêu Minh Dạ mất tự nhiên mở lời.
“Sáng mai cậu đổi tiết với Lý Hoành Phi đi, tôi mang cậu lên bệnh viện chụp hình.” Tiêu Minh Dạ nhìn ruộng bắp rung rinh trong gió mà nói.
Chung Ý Thu không hiểu, bác sĩ Trương đã nói là không giống với gãy xương mà, nhưng Tiêu Minh Dạ không có ý trưng cầu ý kiến, trực tiếp sắp xếp luôn, không cho cậu từ chối.
“Ừ, cảm ơn anh.” Chung Ý Thu chân thành nói lời cảm ơn.
“Tại sao bị gãy xương vậy?” Tiêu Minh Dạ làm như vô tình hỏi.
Chung Ý Thu có vô số lý do để che đậy, nào là tông xe, nào là ngã cầu thang, mỗi một cái đều có lí hết, nhưng không biết vì sao mà cậu không muốn nói dối Tiêu Minh Dạ.
“Ba tôi lấy ghế phang tôi.” Chung Ý Thu bình tĩnh nói.
Tiêu Minh Dạ quay đầu lại, lập tức tìm tới đôi mắt của cậu.
Chung quanh là tiếng động vật đang hợp ca, không biết là dế mèn hay là ve sầu, lớn lớn nhỏ nhỏ, chậm rãi thăm tiến vào lỗ tai tra tấn người.
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, Chung Ý Thu biết im lặng là đang chờ mình nói.
“Tôi gây chuyện ở trường bị đuổi học, ba giận nên đánh.” Giọng nói ngày thường trong trẻo của Chung Ý Thu ở trong đêm tối đầy cô đơn.
Từ lúc bị phân đến đây cho đến nhận việc ở trường, ai hỏi thì cậu cũng nói là mình bị bệnh nặng nên mới nghỉ học, chứ không có nói là mình bị đuổi.
Chung Ý Thu không biết vì sao mình lại tin tưởng mà kể cho Tiêu Minh Dạ nghe, nói xong thì lại hối hận không thôi.
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho người khác biết à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu hoảng hốt, vội vàng lấy lòng, “Anh sẽ không nói đâu, tôi biết anh là người tốt.”
Tiêu Minh Dạ nhếch miệng cười, đặt tay lên vai kéo cậu vào sát, y như lưu manh đang ăn hiếp trẻ nhỏ, “Sau này nghe lời tôi thì tôi sẽ không kể cho ai nghe.”
Chung Ý Thu giãy giụa một chút nói, “Được thôi, nhưng không phải cái gì cũng nghe theo, tôi có giới hạn mà!”
Tiêu Minh Dạ cười, càng làm càn, “Giới hạn ở đâu, cậu……”
Một ánh đèn xuyên qua ruộng bắp hắt lên gương mặt của hắn, xoay vòng trên đầu.
Cùng với một tiếng gọi to “Anh hai!” Tiêu Minh Dạ hung hăng nhíu mày.
“Hai người đứng ở đây làm gì vậy? Cho muỗi ăn há!” Lục Tử chạy bay như gió tới đây.
“Mày lại tới làm gì?!” Tiêu Minh Dạ gằn giọng hỏi.
Lục Tử vô tội nói, “Sao? Em không được tới à?”
Chung Ý Thu đang muốn nói, có thể tới chứ! Anh tới thật tốt quá! Còn chưa kịp mở miệng, thì thấy sau lưng Lục Tử có hai bóng người một cao, một thấp đi tới gần.
Đến gần, Chung Ý Thu thấy rõ, người tới là Viên Binh và ông nội của nó, Viên Binh cúi đầu đá chân không nhìn ai, nhưng lại như ăn trộm lén lút nhìn cậu.
Lục Tử nói hai ông cháu đã sắp xếp xong rồi, ngày mai sẽ bắt Viên Binh đi học, nhưng ông cụ không biết chữ, cầm tiền tới đưa cho chú Nghĩa, nhờ chú ngày mai lên trường báo danh giúp thằng nhỏ.
Chung Ý Thu thở dài một hơi, rất là vui mừng, cuối cùng họ đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng nhìn thân hình gầy yếu của ông cụ, lại lo lắng thân thể của ông có còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Tiêu Minh Dạ mở cửa nhỏ bảo bọn họ vào, Lục Tử ôm Chung Ý Thu kề vai sát cánh đi đứng không đàng hoàng, làm cho Viên Binh đi ở đằng sau rất là hâm mộ.
“Này! Thu Nhi, cánh tay sao rồi? Bà già đó độc ác quá ha, dám đánh cậu luôn!” Lục Tử tức giận hỏi.
“Người ta không cố ý.” Chung Ý Thu không chê phiền giải thích.
“Bả đồng ý ngày mai mang con bé đi báo danh rồi đó!” Lục Tử vỗ vỗ bả vai Chung Ý Thu nói.
“Thật hả?” Chung Ý Thu rất kinh ngạc, hôm nay đã quậy một trận tưng bừng, nên cậu còn tưởng phụ huynh sẽ không cho con bé đi học đâu.
Lục Tử bất mãn, “Sao còn không tin, tôi cũng có công lao đó, cậu phải cảm ơn tôi đó nha!”
“Có liên quan gì đến anh?” Chung Ý Thu nghi ngờ.
“Sao lại không có quan hệ, nếu không có tôi, thì Viên Lão Hổ làm sao biết được? Viên Lão Hổ không biết, thì ai sẽ tới mắng bọn họ? Lãnh đạo không mắng, thì bả có chịu đi báo danh không?” Lục Tử dào dạt đắc ý như đang thuận miệng hát vè.
“Là anh nói cho chủ nhiệm Viên đó hả?” Chung Ý Thu hỏi.
“Đúng vậy! Không tin thì cậu hỏi anh hai đi!” Lục Tử nói xong chỉ vào Tiêu Minh Dạ đang đi ở đằng trước, “Đúng không? Anh hai…… Sao không hé răng gì hết vậy? Không phải anh bảo em nói cho Viên lão Hổ à?!”
Chung Ý Thu: “Là anh ta bảo anh nói chuyện tôi bị đánh cho Viên Lão Hổ à?”
“Đúng vậy, giục tôi dữ lắm, sống chết cũng không cho tôi làm xong công việc nữa, bắt chạy nhanh luôn đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Tiêu Minh Dạ!” Trong đêm tối, Chung Ý Thu chạy nhanh như điên đuổi theo.
Chậm rãi nghe nhiều, kết hợp câu trước với câu sau đại khái đoán được nó có nghĩa là hung ác, là lợi hại.
Cơ mà Tiêu Minh Dạ có hung ác hay không?
Chẳng lẽ là bởi vì lớn lên tàn ác ư? Quả thật có một chút, hay là đang nói người ta đẹp trai dữ dội?
Chung Ý Thu ngồi ở trên ghế sau xe đạp suy nghĩ cả một đường mà vẫn chưa hiểu thấu.
Lo cho cánh tay bị thương, nên lúc về trường vẫn do Lý Hoành Phi chở cậu.
Hai người bàn nhau sẽ không kể cho ai nghe chuyện bữa nay vì mất mặt quá!
Nhưng mà tai vách mạch rừng, căn bản giấu không được, Chung Ý Thu cũng không nghĩ tới, chỉ sau một bữa cơm trưa thôi mà cánh tay phải bị đập của cậu đã nổi một mảng máu bầm lớn, nhìn rất dọa người.
“Sao vậy, bị té à?”
Vào giờ học, trong văn phòng tuy không có nhiều người nhưng chú Nghĩa vẫn nhỏ giọng hỏi cậu.
Chung Ý Thu không muốn để chú lo lắng, nên nói là té bị thương.
Nhưng cho dù cậu có ngẩng đầu hay là cúi đầu, hay là nhắm mắt lại, đều có thể mãnh liệt cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ phía đối diện của Tiêu Minh Dạ, làm cậu sợ đến mức không dám nói nhiều nữa.
“Tối nay về ký túc xá rồi con kể,” Chung Ý Thu lặng lẽ nói, ngoài mặt là nói với chú Nghĩa, nhưng càng giống với nói cho người đối diện nghe hơn.
Đến giờ tan học buổi chiều, Viên Binh vẫn không tới báo danh.
Chung Ý Thu thật sự mất mát, từ ngày hôm qua cho tới ngày hôm nay, cậu cảm nhận được sự bất lực của giáo viên ở đây, bọn họ tận lực khuyên bảo bao nhiêu, thì đều bị đối phương dùng đạo lý khác để lấp đi đạo lý của họ.
Không có tiền là nguyên nhân không được đi học sao? Chung Ý Thu không biết.
Nhà cậu không giàu có, cha mẹ đều chờ phát lương mỗi tháng, Chung Ý Thu trước khi lên cấp hai đều phải mặc đồ cũ của chị gái.
Từ sau khi sinh cậu ra, mẹ không mua quần áo con gái cho chị hai nữa, toàn mua đồ nhìn không ra giới tính cho hai chị em, bởi vì chị hai mặc không vừa nữa thì sẽ chuyển sang cho cậu mặc.
Nhưng cha mẹ chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cho hai chị em nghỉ học.
Cậu nghĩ bọn nhỏ muốn đi học, điều này không thể nghi ngờ, nhưng trong nhà không có tiền để đóng tiền học phí, cũng là sự thật, không có ai đúng ai sai ở đây.
Hoàn cảnh ở đây hoàn toàn khác với cuộc sống hai mươi năm qua của cậu, từ cách sống, cho đến quan niệm của mỗi người, đều làm cho cậu không biết theo ai.
Buổi tối nhân lúc chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ nấu cơm, Chung Ý Thu kể lại chuyện đã xảy ra.
Nói xong còn cường điệu, “Bà ấy không cố ý đánh cháu đâu, là đánh cha con bé, không cẩn thận mới đánh trúng cháu.”
“Nhóm phụ nữ trong thôn đó dữ dằn lắm! Sau này cháu tránh xa bọn họ một chút.” Chú Nghĩa cảm thán xong, lại dặn dò cậu, “Lát nữa đi phòng y tế nhìn xem.”
Tiêu Minh Dạ giống như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, hơi nước từ cái chảo bao phủ gương mặt của hắn mất rồi, một tay đánh sáu cái trứng gà trong chén, rồi bỏ vào chảo xào cùng với cà chua.
Hắn không nói lời nào làm Chung Ý Thu rất nản lòng, cậu đoán có phải người ta đang thầm cười nhạo mình không.
Chung Ý Thu gãi gãi cánh tay, da mặt dày thỉnh cầu, “Hai người đừng nói cho ai khác biết được không, chừa mặt mũi cho bọn cháu với.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Gõ cửa gọi Vương Văn Tuấn ăn cơm, khi ra cửa y tiện tay chọt chọt cánh tay phải đang bị thương của cậu làm Chung Ý Thu kêu la oai oái.
“Cậu giỏi lắm! Vừa đi làm đã vinh quang bị thương rồi!” Vương Văn Tuấn ngồi ở trên ghế, âm dương quái khí nói.
“Tôi không cẩn thận bị ngã……”
Chung Ý Thu còn chưa nói xong, Vương Văn Tuấn đã cười nhạo đánh gãy, “Té ngã cái gì? Ai cũng biết cậu tới nhà Lý Vân Hoàn bị phụ huynh đánh mà!”
Chung Ý Thu: “!”
“Mọi người là ai? Ai vậy?” Cậu hoảng sợ hỏi.
“Toàn bộ mọi người ở Đức Doanh!” Vương Văn Tuấn lại quăng cho cậu một bồn nước lạnh.
Chung Ý Thu không thể tin, “Sao nhanh vậy mà ai cũng biết hả?”
“Chủ nhiệm Viên biết rồi, một khi chủ nhiệm Viên biết là toàn thể người dân đều biết.” Vương Văn Tuấn giải thích nghi hoặc cho cậu.
“Là chủ nhiệm Viên tới đón cháu đó hả?” Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa.
“Đúng vậy.” Chú Nghĩa trả lời, lại an ủi cậu, “Nông thôn là vậy đó, chuyện gì cũng biết hết trơn.”
Vương Văn Tuấn cà lơ phất phơ nói: “Bởi vì công tác, quang vinh bị thương, đây là chuyện tốt, cần phải tuyên truyền!”
Vừa nói vừa khoa tay múa chân làm tư thế chào của quân dân tự vệ với Chung Ý Thu, cười ha ha mấy tiếng, rồi lại vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Cạch,” Tiêu Minh Dạ bưng dĩa trứng xào cà chua đặt xuống trước mặt Chung Ý Thu, nói, “Ăn nhiều một chút.”
Chung Ý Thu nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cúi đầu uể oải nói, “Ăn không vô, tay đau quá.”
Bởi vì thân thể và tinh thần bị thương tổn, nên Chung Ý Thu được đặc cách không cần rửa chén, mặt dày ngồi chỉ huy Tiêu Minh Dạ rửa chén nữa.
Rửa chén xong, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu đi ra ngoài từ cửa nhỏ sân sau, đi thêm một chút rồi ghé vào cửa chính của phòng y tế.
Phòng y tế không lớn, chỉ bằng một phần ba của Cung Tiêu Xã, bên trái phòng khám đặt một cái bàn dài khám bệnh, dựa ven tường là kệ đựng thuốc, bên phải là một loạt ghế dựa, hẳn là để cho người chờ khám bệnh dùng, phòng chữa trị được tách ra bằng một tấm màn xanh.
Nghe được tiếng bọn họ bước vào, từ sau tấm màn bước ra một người đàn ông, nhìn dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm tầm, mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn không giống với nông dân ở đây.
Người đầu tiên có da trắng giống với mình nè, Chung Ý Thu nghĩ.
“Xem cánh tay cậu ta bị sao?” Tiêu Minh Dạ nói thẳng.
“Cậu là giáo viên tới từ thành phố đúng không?” Bác sĩ cười hỏi, nói chuyện lễ phép văn nhã.
Chung Ý Thu ngồi xuống ghế theo hướng dẫn của y, trả lời nói, “Chào bác sĩ, tôi là Chung Ý Thu.”
“Tôi là Trương Tây Minh, gọi tôi là bác sĩ Trương đi,” vừa nói y vừa nâng cánh tay của Chung Ý Thu lên, lại hỏi, “Động vào chỗ nào à?”
Chung Ý Thu hoảng loạn trong lòng, không biết lời đồn đã truyền tới tai bác sĩ chưa, nên hàm hồ trả lời là đụng vào.
“Có đau hay không?” Bác sĩ Trương nhẹ nhàng đè đè.
“Không chạm vào thì không đau,” Chung Ý Thu đáp.
“Vậy thì không sao, dùng rượu thuốc xoa bóp là được rồi,” dứt lời đứng dậy chuẩn bị tới kệ lấy thuốc.
Chung Ý Thu trên đường tới đây vẫn luôn do dự có nên hỏi bác sĩ chuyện gãy tay không, rồi sợ người khác hỏi nhiều, lúc này đã ngồi ở đây nên hỏi luôn, “Bác sĩ Trương này, cách đây mấy tháng tay của tôi bị gãy, đã lành rồi, ở ngay vị trí này luôn, tôi lo không biết có bị gãy xương nữa không?”
Tiêu Minh Dạ giống một cái tháp sắt đứng ở phía sau không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, nghe xong lời cậu nói thì giương mắt tìm tòi nghiên cứu.
Bác sĩ Trương lại ngồi xuống một lần nữa sờ sờ cánh tay của cậu, đề nghị, “Sờ vào thì không thấy bị động đến xương cốt, nhưng nếu là cùng vị trí, thì tốt nhất là ngày mai lên bệnh viện trên thị trấn chụp hình đi, cho yên tâm.”
Giao tiền cầm thuốc, bác sĩ Trương nhiệt tình tiễn bọn họ đến cửa, cười nói với Chung Ý Thu, “Thầy Chung dạy bài hay quá, đứa nhỏ nhà tôi ngày nào đi học về cũng khoe thầy giáo dạy Toán giỏi lắm, còn nói tiếng phổ thông nữa!”
Chung Ý Thu bị khen thì ngượng ngùng, “Con của bác sĩ Trương học lớp hai à?”
“Đúng vậy, con tôi tên là Trương Phong Phong, phiền thầy Chung chiếu cố nhiều hơn.” Bác sĩ Trương khi nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, tạo cảm tình tốt cho người đối diện.
Hôm nay, Chung Ý Thu chỉ dạy hai tiết, căn bản không nhớ rõ ai là Trương Phong Phong, chỉ đại khái nhớ rằng trong danh sách học sinh có tên này, rồi lễ phép chào bác sĩ ra về.
Trên đường về, Tiêu Minh Dạ đi trước dẫn đường, Chung Ý Thu đi theo bước chân của hắn mà vẫn bị cỏ dại bên đường cọ vào chân làm nghiêng ngả lảo đảo.
Đi đến chỗ rẽ vào trong sân, Tiêu Minh Dạ dừng chân, Chung Ý Thu đuổi theo thì hắn lại bất động.
Chung Ý Thu nghi hoặc nhìn hắn, trong đêm tối, ánh mắt như là đang tìm kiếm gì đó, Tiêu Minh Dạ mất tự nhiên mở lời.
“Sáng mai cậu đổi tiết với Lý Hoành Phi đi, tôi mang cậu lên bệnh viện chụp hình.” Tiêu Minh Dạ nhìn ruộng bắp rung rinh trong gió mà nói.
Chung Ý Thu không hiểu, bác sĩ Trương đã nói là không giống với gãy xương mà, nhưng Tiêu Minh Dạ không có ý trưng cầu ý kiến, trực tiếp sắp xếp luôn, không cho cậu từ chối.
“Ừ, cảm ơn anh.” Chung Ý Thu chân thành nói lời cảm ơn.
“Tại sao bị gãy xương vậy?” Tiêu Minh Dạ làm như vô tình hỏi.
Chung Ý Thu có vô số lý do để che đậy, nào là tông xe, nào là ngã cầu thang, mỗi một cái đều có lí hết, nhưng không biết vì sao mà cậu không muốn nói dối Tiêu Minh Dạ.
“Ba tôi lấy ghế phang tôi.” Chung Ý Thu bình tĩnh nói.
Tiêu Minh Dạ quay đầu lại, lập tức tìm tới đôi mắt của cậu.
Chung quanh là tiếng động vật đang hợp ca, không biết là dế mèn hay là ve sầu, lớn lớn nhỏ nhỏ, chậm rãi thăm tiến vào lỗ tai tra tấn người.
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, Chung Ý Thu biết im lặng là đang chờ mình nói.
“Tôi gây chuyện ở trường bị đuổi học, ba giận nên đánh.” Giọng nói ngày thường trong trẻo của Chung Ý Thu ở trong đêm tối đầy cô đơn.
Từ lúc bị phân đến đây cho đến nhận việc ở trường, ai hỏi thì cậu cũng nói là mình bị bệnh nặng nên mới nghỉ học, chứ không có nói là mình bị đuổi.
Chung Ý Thu không biết vì sao mình lại tin tưởng mà kể cho Tiêu Minh Dạ nghe, nói xong thì lại hối hận không thôi.
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho người khác biết à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu hoảng hốt, vội vàng lấy lòng, “Anh sẽ không nói đâu, tôi biết anh là người tốt.”
Tiêu Minh Dạ nhếch miệng cười, đặt tay lên vai kéo cậu vào sát, y như lưu manh đang ăn hiếp trẻ nhỏ, “Sau này nghe lời tôi thì tôi sẽ không kể cho ai nghe.”
Chung Ý Thu giãy giụa một chút nói, “Được thôi, nhưng không phải cái gì cũng nghe theo, tôi có giới hạn mà!”
Tiêu Minh Dạ cười, càng làm càn, “Giới hạn ở đâu, cậu……”
Một ánh đèn xuyên qua ruộng bắp hắt lên gương mặt của hắn, xoay vòng trên đầu.
Cùng với một tiếng gọi to “Anh hai!” Tiêu Minh Dạ hung hăng nhíu mày.
“Hai người đứng ở đây làm gì vậy? Cho muỗi ăn há!” Lục Tử chạy bay như gió tới đây.
“Mày lại tới làm gì?!” Tiêu Minh Dạ gằn giọng hỏi.
Lục Tử vô tội nói, “Sao? Em không được tới à?”
Chung Ý Thu đang muốn nói, có thể tới chứ! Anh tới thật tốt quá! Còn chưa kịp mở miệng, thì thấy sau lưng Lục Tử có hai bóng người một cao, một thấp đi tới gần.
Đến gần, Chung Ý Thu thấy rõ, người tới là Viên Binh và ông nội của nó, Viên Binh cúi đầu đá chân không nhìn ai, nhưng lại như ăn trộm lén lút nhìn cậu.
Lục Tử nói hai ông cháu đã sắp xếp xong rồi, ngày mai sẽ bắt Viên Binh đi học, nhưng ông cụ không biết chữ, cầm tiền tới đưa cho chú Nghĩa, nhờ chú ngày mai lên trường báo danh giúp thằng nhỏ.
Chung Ý Thu thở dài một hơi, rất là vui mừng, cuối cùng họ đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng nhìn thân hình gầy yếu của ông cụ, lại lo lắng thân thể của ông có còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Tiêu Minh Dạ mở cửa nhỏ bảo bọn họ vào, Lục Tử ôm Chung Ý Thu kề vai sát cánh đi đứng không đàng hoàng, làm cho Viên Binh đi ở đằng sau rất là hâm mộ.
“Này! Thu Nhi, cánh tay sao rồi? Bà già đó độc ác quá ha, dám đánh cậu luôn!” Lục Tử tức giận hỏi.
“Người ta không cố ý.” Chung Ý Thu không chê phiền giải thích.
“Bả đồng ý ngày mai mang con bé đi báo danh rồi đó!” Lục Tử vỗ vỗ bả vai Chung Ý Thu nói.
“Thật hả?” Chung Ý Thu rất kinh ngạc, hôm nay đã quậy một trận tưng bừng, nên cậu còn tưởng phụ huynh sẽ không cho con bé đi học đâu.
Lục Tử bất mãn, “Sao còn không tin, tôi cũng có công lao đó, cậu phải cảm ơn tôi đó nha!”
“Có liên quan gì đến anh?” Chung Ý Thu nghi ngờ.
“Sao lại không có quan hệ, nếu không có tôi, thì Viên Lão Hổ làm sao biết được? Viên Lão Hổ không biết, thì ai sẽ tới mắng bọn họ? Lãnh đạo không mắng, thì bả có chịu đi báo danh không?” Lục Tử dào dạt đắc ý như đang thuận miệng hát vè.
“Là anh nói cho chủ nhiệm Viên đó hả?” Chung Ý Thu hỏi.
“Đúng vậy! Không tin thì cậu hỏi anh hai đi!” Lục Tử nói xong chỉ vào Tiêu Minh Dạ đang đi ở đằng trước, “Đúng không? Anh hai…… Sao không hé răng gì hết vậy? Không phải anh bảo em nói cho Viên lão Hổ à?!”
Chung Ý Thu: “Là anh ta bảo anh nói chuyện tôi bị đánh cho Viên Lão Hổ à?”
“Đúng vậy, giục tôi dữ lắm, sống chết cũng không cho tôi làm xong công việc nữa, bắt chạy nhanh luôn đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Tiêu Minh Dạ!” Trong đêm tối, Chung Ý Thu chạy nhanh như điên đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất