Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 141: “Cậu hai” của anh hai
Chung Ý Thu có một đôi mắt phượng sắc bén, khi nhìn người chăm chú tự giác mang ba phần lạnh nhạt, nhưng với cái mũi thẳng, môi hơi cong, hai bên má còn có chút phúng phính trẻ con, da lại trắng làm người không thể rời được mắt, cho nên nhìn qua vẫn là dáng vẻ anh tuấn, trang nhã, dễ nói chuyện.
Khi cậu giận dữ nói ra những lời này đã hù Trịnh Tề Quân sửng sốt, phản ứng đầu tiên là thầy giáo trẻ này lợi hại quá…… Qua nửa phút mới hiểu được, vừa tức vừa bực, phẫn nộ trừng mắt nhìn Chung Ý Thu sắp mắng người.
Lý Hoành Phi cũng hoảng loạn theo, sao càng nói càng cương vậy hả? Cứ theo đà này thì không những không giải quyết được vấn đề, mà còn sẽ gây hoạ tới bản thân cho coi!
Hắn vội duỗi cánh tay ngăn cản, nâng mông, cúi người, xin lỗi nói, “Anh, anh đừng nóng giận, bọn tôi không có ác ý. Anh nói bọn tôi và hiệu trưởng Trịnh năm lần bảy lượt tới nhà anh khuyên bảo là vì cái gì? Còn không phải là vì Lệ Lệ hay sao?”
Trịnh Tề Quân cười lạnh một tiếng, “Các cậu là vì cái gì? Trẻ con không đi học thì các cậu không có tiền học phí, còn không phải là vì tiền à!”
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi vô cùng mệt mỏi, không biết họ đã giải thích bao nhiêu lần rồi, mà phụ huynh nào cũng cho rằng học phí đều trực tiếp cho vào túi hiệu trưởng, giáo viên cả.
Lý Hoành Phi nói: “Anh, bọn họ nói thì không tính, chứ anh và chị dâu đều là người có văn hóa, hẳn là hiểu rõ chứ.”
Trịnh Tề Quân đã hết kiên nhẫn, đứng lên đi tới cửa, trực tiếp tiễn khách, lạnh lùng nói: “Được rồi, các cậu đừng nói nữa, bọn tôi không đi!”
Chung Ý Thu có chút nhụt chí, nói chuyện cả nửa ngày mà căn bản chưa nói đến trọng điểm, đã kiên trì không muốn tới trường, thì có lý do lý trấu gì cũng chẳng muốn nghe.
Chủ nhân đã tiễn khách, làm hai người bọn họ cũng ngại ngồi, nhưng cũng không nghĩ từ bỏ, đứng lên muốn nói thêm gì đó.
Trịnh Lệ Lệ có thể là ở phòng bếp bị mẹ dạy dỗ, khóc lóc chạy đến trước mặt ba mình, quật cường nói: “Ba, con muốn đi học, con sẽ tự đóng học phí!”
Mặc dù là mặt đầy nước mắt, nhưng con bé vẫn xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương, đôi mắt to di truyền từ ba nó, liên tục chớp chớp trào ra nước mắt, chọc người trìu mến.
Trịnh Lệ Lệ khác với đa số bọn trẻ con nông thôn, con bé có lòng tự trọng rất mạnh, tuổi còn nhỏ đã có mục tiêu rõ ràng, biết mình nên làm cái gì. Mấy đứa trẻ bảy tám tuổi khác thì còn ngây thơ, mỗi ngày chỉ biết ăn và chơi, vừa nghe không đi học thì gật đầu ở nhà ngay, vì có thể rong chơi tự do mà.
Trịnh Lệ Lệ lại khác, có lẽ từ nhỏ con bé đã được dạy dỗ tầm quan trọng của tri thức, hiểu rõ muốn thay đổi vận mệnh thì cần phải đi học, con bé là một trong số rất ít học sinh chủ động đi học, chân chính nhiệt tình yêu thương học tập.
Tuy nhiên, cha mẹ cho nó hy vọng, rồi lại tự tay bóp chết hy vọng của nó.
Chu Xuân Mỹ chạy ra theo, bắt lấy cánh tay con bé kéo vào trong phòng, Trịnh Lệ Lệ không muốn, dùng sức tránh, khóc to.
Lý Hoành Phi không đành lòng, Trịnh Lệ Lệ vẫn luôn là ủy viên môn Ngữ Văn của lớp, hắn rất thích học sinh này, thường xuyên nói đùa với các giáo viên khác rằng, chờ tương lai Trịnh Lệ Lệ vào được Thanh Hoa Bắc Đại, thì đời hắn đã viên mãn rồi.
Hiện tại thấy một màn này thật sự khó chịu, tiến lên ngăn cản một chút, khuyên nhủ, “Chị dâu, chị xem Lệ Lệ rất muốn đi học đó, người lớn dù sao cũng nên ủng hộ con bé chứ.”
Chu Xuân Mỹ không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình rõ ràng, chỉ là dùng sức kéo con bé vào trong phòng thôi. Lý Hoành Phi lại đi tới trước một bước tính kéo Trịnh Lệ Lệ lại, Chu Xuân Mỹ không quay đầu lại mà trực tiếp giơ tay đẩy hắn ra, vừa vặn đụng trúng cánh tay vẫn chưa lành của hắn.
Lý Hoành Phi bị đau hét lớn, Chung Ý Thu vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lo lắng cánh tay lại bị thương.
Trịnh Tề Quân nghe thấy hắn kêu cũng đi ra, bực bội rống, “Các người mau đi đi! Nói toạc ra là bọn tôi không cho đi học đó, phiền phức quá!”
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm gương mặt giận dữ của y, nghe tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Trịnh Lệ Lệ, bên cạnh là thân thể run rẩy của Lý Hoành Phi, chán nản vô cùng, chỉ muốn mắng to mới hả giận.
“Về nhà ăn cơm.”
Tiêu Minh Dạ đột nhiên xuất hiện, mặt đen thui không thèm để ai vào mắt, chỉ nhìn Chung Ý Thu nhỏ giọng nói.
Chung Ý Thu biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh chờ, thấy hắn thì không khỏi có chút tủi thân, lại cảm nhận được sự chán nản không khuyên được người ta của mình, nghĩ thôi mặc kệ, Tiêu Minh Dạ đi đâu thì mình theo đó, làm việc gì cũng không khổ bằng làm giáo viên!
Thật sự quá mệt mỏi!
Nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả, bọn họ chỉ có thể đi về trước. Lúc đi Trịnh Lệ Lệ bị ba nó kẹp cánh tay ôm vào phòng, hai cái chân vung đá trong tuyệt vọng.
Chung Ý Thu liếc mắt nhìn Lý Hoành Phi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Hoành Phi giữa trưa ăn cơm với bọn họ, cánh tay hắn vẫn còn đau, Chung Ý Thu muốn mang hắn đi bệnh viện nhìn lại, hắn nói gì cũng không đi, chỉ có thể từ bỏ.
Cơm sáng làm quá nhiều không ăn hết, mà Tiêu Minh Dạ lại nấu cho Chung Ý Thu một nồi cháo trắng mới, để những người kia ăn đồ thừa hồi sáng……
Vương Văn Tuấn đặc biệt không thể nhẫn nhịn sự phân biệt đối xử này, ồn ào đòi ăn, không ăn cơm thừa. Tiêu Minh Dạ hoàn toàn không phản ứng, khi cầm chén đũa chỉ lấy cho bốn người, xem Vương Văn Tuấn không hề tồn tại.
Vương Văn Tuấn tức giận mắng vốn, “Chú Nghĩa, chú xem anh ta kìa!”
Tiêu Minh Dạ lạnh giọng hỏi, “Không phải không ăn sao?”
“Tôi nói tôi không ăn cơm thừa, tôi muốn ăn như Chung Ý Thu!”
Chung Ý Thu đỏ cả mặt lẫn cổ, xấu hổ không thôi. Hành vi này của Tiêu Minh Dạ quá khiến người ta nghĩ nhiều, mà lại trẻ con, đáng yêu mới chết chứ.
Chú Nghĩa nghe xong Chung Ý Thu báo kết quả, thì phiền lòng lắm, xua xua tay khuyên nhủ, “Chú ăn cơm thừa cũng không sao, muốn ăn đồ mới thì tự đi nấu đi.”
Chung Ý Thu cúi đầu không dám nói lời nào, sợ gây thêm phẫn nộ.
Tối hôm qua không ngủ cả đêm, Chung Ý Thu sáng nay điên cuồng chống đỡ, mà hôm nay trời lại đầy mây, làm cậu mơ màng buồn ngủ.
Ăn cơm trưa xong cậu muốn ngủ một lát, vậy mà nằm hoài không ngủ được.
Tiêu Minh Dạ tuy rằng rất cẩn thận, các phương diện đều chuẩn bị đầy đủ, cũng đủ dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng với kích cỡ bẩm sinh đó thì chắc chắn Chung Ý Thu phải là người chịu tội. Trừ bỏ nhức mỏi trên người, thì cái làm cậu không thoải mái chính là nơi tư mật đó, cho đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy hình như Tiêu Minh Dạ còn ở trong thân thể của mình, nó trướng đến khó chịu.
Tiêu Minh Dạ rửa chén xong tiến vào, thấy cậu gian nan động đậy ở trên giường để tìm tư thế thích hợp nhất, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết có phải đang mắng người hay không.
Ôm lấy cậu từ phía sau, Tiêu Minh Dạ nằm xuống trước rồi lại kéo người cậu sang, nói: “Nằm trên người anh đi.”
Chung Ý Thu đúng là đang lầm bầm lầu bầu mắng hắn, than vãn “cậu hai” quá hùng vĩ, sắp bị đau chết rồi. Bị ôm ở trên người hắn thì lại vui vẻ, nhẹ giọng hỏi, “Khoá cửa chưa?”
“Khóa, yên tâm ngủ đi.”
Chung Ý Thu dựa đầu vào cổ hắn, khuyên nhủ: “Anh đừng tốt với em quá, người ta nhìn ra.”
Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng vỗ về eo cậu, có chút tủi thân nói: “Anh hận không thể để cho toàn thế giới thấy.”
Chung Ý Thu hoảng sợ, cảnh cáo, “Anh không thể xằng bậy!”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu hôn lên cái trán trơn láng của cậu, trấn an, “Không xằng bậy, sau này đều nghe lời em, ngủ đi.”
Chung Ý Thu an tâm nhắm mắt chìm vào giấc mộng đẹp đẽ.
Buổi chiều, Lý Hoành Phi báo lại tình hình thăm hỏi gia đình cho hiệu trưởng Trịnh, ông không hề ngạc nhiên, ông đã đi thăm rất nhiều lần, quá hiểu nguyên nhân ở đâu, dù sao họ đã quyết tâm không đi học, không có lý do gì đặc biệt cả.
Ông xua xua tay bảo Lý Hoành Phi lên lớp, nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội đi lại một chuyến, thật sự không được thì phải từ bỏ thôi, chờ cậu ta suy nghĩ cẩn thận thì sẽ đưa con bé về trường học.”
Bọn họ biết chờ Trịnh Tề Quân suy nghĩ cẩn thận cơ hồ không có khả năng, trừ phi y không tin giáo nữa.
Buổi chiều tan học, Chung Ý Thu là người cuối cùng ra khỏi lớp. Viên Diễm vẫn luôn theo không kịp Toán học, học kỳ này con bé mới bắt đầu học phép nhân, tri thức mới với con bé mà nói thì quá khó khăn, Chung Ý Thu miệng nói tay làm, mà con bé vẫn chậm chạp không hiểu.
Không còn biện pháp nào khác, mỗi giờ chiều ở lại dạy thêm cho con bé nửa giờ.
Khóa cửa lớp xong, Chung Ý Thu tính đưa Viên Diễm về nhà. Mới ra khỏi phòng học thì thấy Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa văn phòng, khoanh tay lẳng lặng chờ cậu.
Chung Ý Thu thầm ấm áp dễ chịu, Tiêu Minh Dạ ngọt ngào làm cậu ê răng quá chừng, ngượng ngùng làm càn ở trước mặt học sinh, mà không khống chế được tâm tình, nhanh chân chạy về hướng người thương của mình.
Viên Diễm không rõ tại sao thầy Tiểu Chung lại bước nhanh hơn, cũng vội vàng đuổi theo.
Tiêu Minh Dạ đưa Viên Diễm về thôn, thuận tiện gọi Viên Lão Hổ tới ăn cơm.
Lão Bàn Tính hôm nay lại tìm tới, bảo chú Nghĩa giao lương thực cho đại đội, nói là mệnh lệnh của thư ký, chú Nghĩa muốn tìm hỏi chủ nhiệm Viên một chút.
Con gái của Viên Lão Hổ học lớp 6, Vương Văn Tuấn dạy Ngữ Văn lớp 6, ông hỏi Vương Văn Tuấn, con gái bảo thầy khuyến khích con bé tham gia thi viết Văn, có phải hay không?
Vương Văn Tuấn gần đây đang hướng dẫn vài học sinh giỏi Văn tham gia thi đấu, hơn nữa đó là thi đấu của tỉnh, tác phẩm đoạt giải có thể đăng ở tạp chí. Y cũng là nhân lúc Viên Vinh Cử xin nghỉ, bằng không lại muốn đánh nhau.
Viên Lão Hổ hình như có chút không muốn, nói: “Sắp thi tốt nghiệp rồi, còn lăn lộn cái này, lỡ không đậu Nhất Trung thì sao?”
Trên trấn có hai trường trung học, tốt nhất chính là Nhất Trung, còn Nhị Trung ở ngoại ô, chuyên môn nhận những đứa trẻ có thành tính kém, không đậu Nhất Trung. Giáo viên không lo dạy học, học sinh đánh nhau, làm phụ huynh nhắc tới đều khinh thường.
Đối mặt với công tác thì Vương Văn Tuấn vẫn rất nghiêm túc, cẩn thận giải thích với Viên Lão Hổ, phân tích tầm quan trọng trong việc bồi dưỡng hứng thú và sở trường cho học sinh, hơn nữa y đã sắp xếp kĩ càng, không để bọn nhỏ bởi vì tham gia thi đấu mà chậm trễ các môn học khác.
Viên Lão Hổ nghe xong cũng rất hoan nghênh, ông vẫn luôn quan tâm chuyện học tập của con gái, sau khi con bé vào lớp 6, cho dù có bận cỡ nào thì buổi tối ông vẫn sẽ ngồi học với nó, giáo viên chăm lo tới học sinh, thì ông sẽ ủng hộ.
Uống lên vài chén rượu, Viên Lão Hổ hỏi trước, “Cái người đổi núi với Trương Nhị Ngói có phải quen với các cậu không?”
Chuyện này sau khi truyền ra thì biến thành thông tin nóng sốt mấy ngày liền, mọi người đều hâm mộ Trương Nhị Ngói có vận khí tốt, đầu óc linh hoạt, lấy được một mảnh vườn trái cây đắt đỏ. Rồi nói cái người bị đổi núi quả thật ngốc nghếch, đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện xem xét núi Ông Tiên Lớn, chắc sắp tức chết rồi.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu nói quen.
Người khác không rõ, chứ Viên Lão Hổ có thể thấy rõ tà đạo, bội phục nói, “Người anh em này cao tay quá! Sau này Trương Nhị Ngói mà biết, chắc sẽ liều mạng với hắn!”
Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói: “Trương Nhị Ngói đấu không lại đâu.”
Viên Lão Hổ uống ly rượu gật gật đầu, đúng vậy, chuyện này làm không hề có sơ hở, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, có thể thấy được người này không phải là người tầm thường.
Ông bưng ly rượu lên chạm vào chén rượu của Tiêu Minh Dạ, cười nói: “Ầy! Có thể giới thiệu cho tôi quen không, tôi có chuyện cần nhờ người ta đây.”
Khi cậu giận dữ nói ra những lời này đã hù Trịnh Tề Quân sửng sốt, phản ứng đầu tiên là thầy giáo trẻ này lợi hại quá…… Qua nửa phút mới hiểu được, vừa tức vừa bực, phẫn nộ trừng mắt nhìn Chung Ý Thu sắp mắng người.
Lý Hoành Phi cũng hoảng loạn theo, sao càng nói càng cương vậy hả? Cứ theo đà này thì không những không giải quyết được vấn đề, mà còn sẽ gây hoạ tới bản thân cho coi!
Hắn vội duỗi cánh tay ngăn cản, nâng mông, cúi người, xin lỗi nói, “Anh, anh đừng nóng giận, bọn tôi không có ác ý. Anh nói bọn tôi và hiệu trưởng Trịnh năm lần bảy lượt tới nhà anh khuyên bảo là vì cái gì? Còn không phải là vì Lệ Lệ hay sao?”
Trịnh Tề Quân cười lạnh một tiếng, “Các cậu là vì cái gì? Trẻ con không đi học thì các cậu không có tiền học phí, còn không phải là vì tiền à!”
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi vô cùng mệt mỏi, không biết họ đã giải thích bao nhiêu lần rồi, mà phụ huynh nào cũng cho rằng học phí đều trực tiếp cho vào túi hiệu trưởng, giáo viên cả.
Lý Hoành Phi nói: “Anh, bọn họ nói thì không tính, chứ anh và chị dâu đều là người có văn hóa, hẳn là hiểu rõ chứ.”
Trịnh Tề Quân đã hết kiên nhẫn, đứng lên đi tới cửa, trực tiếp tiễn khách, lạnh lùng nói: “Được rồi, các cậu đừng nói nữa, bọn tôi không đi!”
Chung Ý Thu có chút nhụt chí, nói chuyện cả nửa ngày mà căn bản chưa nói đến trọng điểm, đã kiên trì không muốn tới trường, thì có lý do lý trấu gì cũng chẳng muốn nghe.
Chủ nhân đã tiễn khách, làm hai người bọn họ cũng ngại ngồi, nhưng cũng không nghĩ từ bỏ, đứng lên muốn nói thêm gì đó.
Trịnh Lệ Lệ có thể là ở phòng bếp bị mẹ dạy dỗ, khóc lóc chạy đến trước mặt ba mình, quật cường nói: “Ba, con muốn đi học, con sẽ tự đóng học phí!”
Mặc dù là mặt đầy nước mắt, nhưng con bé vẫn xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương, đôi mắt to di truyền từ ba nó, liên tục chớp chớp trào ra nước mắt, chọc người trìu mến.
Trịnh Lệ Lệ khác với đa số bọn trẻ con nông thôn, con bé có lòng tự trọng rất mạnh, tuổi còn nhỏ đã có mục tiêu rõ ràng, biết mình nên làm cái gì. Mấy đứa trẻ bảy tám tuổi khác thì còn ngây thơ, mỗi ngày chỉ biết ăn và chơi, vừa nghe không đi học thì gật đầu ở nhà ngay, vì có thể rong chơi tự do mà.
Trịnh Lệ Lệ lại khác, có lẽ từ nhỏ con bé đã được dạy dỗ tầm quan trọng của tri thức, hiểu rõ muốn thay đổi vận mệnh thì cần phải đi học, con bé là một trong số rất ít học sinh chủ động đi học, chân chính nhiệt tình yêu thương học tập.
Tuy nhiên, cha mẹ cho nó hy vọng, rồi lại tự tay bóp chết hy vọng của nó.
Chu Xuân Mỹ chạy ra theo, bắt lấy cánh tay con bé kéo vào trong phòng, Trịnh Lệ Lệ không muốn, dùng sức tránh, khóc to.
Lý Hoành Phi không đành lòng, Trịnh Lệ Lệ vẫn luôn là ủy viên môn Ngữ Văn của lớp, hắn rất thích học sinh này, thường xuyên nói đùa với các giáo viên khác rằng, chờ tương lai Trịnh Lệ Lệ vào được Thanh Hoa Bắc Đại, thì đời hắn đã viên mãn rồi.
Hiện tại thấy một màn này thật sự khó chịu, tiến lên ngăn cản một chút, khuyên nhủ, “Chị dâu, chị xem Lệ Lệ rất muốn đi học đó, người lớn dù sao cũng nên ủng hộ con bé chứ.”
Chu Xuân Mỹ không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình rõ ràng, chỉ là dùng sức kéo con bé vào trong phòng thôi. Lý Hoành Phi lại đi tới trước một bước tính kéo Trịnh Lệ Lệ lại, Chu Xuân Mỹ không quay đầu lại mà trực tiếp giơ tay đẩy hắn ra, vừa vặn đụng trúng cánh tay vẫn chưa lành của hắn.
Lý Hoành Phi bị đau hét lớn, Chung Ý Thu vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lo lắng cánh tay lại bị thương.
Trịnh Tề Quân nghe thấy hắn kêu cũng đi ra, bực bội rống, “Các người mau đi đi! Nói toạc ra là bọn tôi không cho đi học đó, phiền phức quá!”
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm gương mặt giận dữ của y, nghe tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Trịnh Lệ Lệ, bên cạnh là thân thể run rẩy của Lý Hoành Phi, chán nản vô cùng, chỉ muốn mắng to mới hả giận.
“Về nhà ăn cơm.”
Tiêu Minh Dạ đột nhiên xuất hiện, mặt đen thui không thèm để ai vào mắt, chỉ nhìn Chung Ý Thu nhỏ giọng nói.
Chung Ý Thu biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh chờ, thấy hắn thì không khỏi có chút tủi thân, lại cảm nhận được sự chán nản không khuyên được người ta của mình, nghĩ thôi mặc kệ, Tiêu Minh Dạ đi đâu thì mình theo đó, làm việc gì cũng không khổ bằng làm giáo viên!
Thật sự quá mệt mỏi!
Nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả, bọn họ chỉ có thể đi về trước. Lúc đi Trịnh Lệ Lệ bị ba nó kẹp cánh tay ôm vào phòng, hai cái chân vung đá trong tuyệt vọng.
Chung Ý Thu liếc mắt nhìn Lý Hoành Phi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Hoành Phi giữa trưa ăn cơm với bọn họ, cánh tay hắn vẫn còn đau, Chung Ý Thu muốn mang hắn đi bệnh viện nhìn lại, hắn nói gì cũng không đi, chỉ có thể từ bỏ.
Cơm sáng làm quá nhiều không ăn hết, mà Tiêu Minh Dạ lại nấu cho Chung Ý Thu một nồi cháo trắng mới, để những người kia ăn đồ thừa hồi sáng……
Vương Văn Tuấn đặc biệt không thể nhẫn nhịn sự phân biệt đối xử này, ồn ào đòi ăn, không ăn cơm thừa. Tiêu Minh Dạ hoàn toàn không phản ứng, khi cầm chén đũa chỉ lấy cho bốn người, xem Vương Văn Tuấn không hề tồn tại.
Vương Văn Tuấn tức giận mắng vốn, “Chú Nghĩa, chú xem anh ta kìa!”
Tiêu Minh Dạ lạnh giọng hỏi, “Không phải không ăn sao?”
“Tôi nói tôi không ăn cơm thừa, tôi muốn ăn như Chung Ý Thu!”
Chung Ý Thu đỏ cả mặt lẫn cổ, xấu hổ không thôi. Hành vi này của Tiêu Minh Dạ quá khiến người ta nghĩ nhiều, mà lại trẻ con, đáng yêu mới chết chứ.
Chú Nghĩa nghe xong Chung Ý Thu báo kết quả, thì phiền lòng lắm, xua xua tay khuyên nhủ, “Chú ăn cơm thừa cũng không sao, muốn ăn đồ mới thì tự đi nấu đi.”
Chung Ý Thu cúi đầu không dám nói lời nào, sợ gây thêm phẫn nộ.
Tối hôm qua không ngủ cả đêm, Chung Ý Thu sáng nay điên cuồng chống đỡ, mà hôm nay trời lại đầy mây, làm cậu mơ màng buồn ngủ.
Ăn cơm trưa xong cậu muốn ngủ một lát, vậy mà nằm hoài không ngủ được.
Tiêu Minh Dạ tuy rằng rất cẩn thận, các phương diện đều chuẩn bị đầy đủ, cũng đủ dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng với kích cỡ bẩm sinh đó thì chắc chắn Chung Ý Thu phải là người chịu tội. Trừ bỏ nhức mỏi trên người, thì cái làm cậu không thoải mái chính là nơi tư mật đó, cho đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy hình như Tiêu Minh Dạ còn ở trong thân thể của mình, nó trướng đến khó chịu.
Tiêu Minh Dạ rửa chén xong tiến vào, thấy cậu gian nan động đậy ở trên giường để tìm tư thế thích hợp nhất, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết có phải đang mắng người hay không.
Ôm lấy cậu từ phía sau, Tiêu Minh Dạ nằm xuống trước rồi lại kéo người cậu sang, nói: “Nằm trên người anh đi.”
Chung Ý Thu đúng là đang lầm bầm lầu bầu mắng hắn, than vãn “cậu hai” quá hùng vĩ, sắp bị đau chết rồi. Bị ôm ở trên người hắn thì lại vui vẻ, nhẹ giọng hỏi, “Khoá cửa chưa?”
“Khóa, yên tâm ngủ đi.”
Chung Ý Thu dựa đầu vào cổ hắn, khuyên nhủ: “Anh đừng tốt với em quá, người ta nhìn ra.”
Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng vỗ về eo cậu, có chút tủi thân nói: “Anh hận không thể để cho toàn thế giới thấy.”
Chung Ý Thu hoảng sợ, cảnh cáo, “Anh không thể xằng bậy!”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu hôn lên cái trán trơn láng của cậu, trấn an, “Không xằng bậy, sau này đều nghe lời em, ngủ đi.”
Chung Ý Thu an tâm nhắm mắt chìm vào giấc mộng đẹp đẽ.
Buổi chiều, Lý Hoành Phi báo lại tình hình thăm hỏi gia đình cho hiệu trưởng Trịnh, ông không hề ngạc nhiên, ông đã đi thăm rất nhiều lần, quá hiểu nguyên nhân ở đâu, dù sao họ đã quyết tâm không đi học, không có lý do gì đặc biệt cả.
Ông xua xua tay bảo Lý Hoành Phi lên lớp, nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội đi lại một chuyến, thật sự không được thì phải từ bỏ thôi, chờ cậu ta suy nghĩ cẩn thận thì sẽ đưa con bé về trường học.”
Bọn họ biết chờ Trịnh Tề Quân suy nghĩ cẩn thận cơ hồ không có khả năng, trừ phi y không tin giáo nữa.
Buổi chiều tan học, Chung Ý Thu là người cuối cùng ra khỏi lớp. Viên Diễm vẫn luôn theo không kịp Toán học, học kỳ này con bé mới bắt đầu học phép nhân, tri thức mới với con bé mà nói thì quá khó khăn, Chung Ý Thu miệng nói tay làm, mà con bé vẫn chậm chạp không hiểu.
Không còn biện pháp nào khác, mỗi giờ chiều ở lại dạy thêm cho con bé nửa giờ.
Khóa cửa lớp xong, Chung Ý Thu tính đưa Viên Diễm về nhà. Mới ra khỏi phòng học thì thấy Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa văn phòng, khoanh tay lẳng lặng chờ cậu.
Chung Ý Thu thầm ấm áp dễ chịu, Tiêu Minh Dạ ngọt ngào làm cậu ê răng quá chừng, ngượng ngùng làm càn ở trước mặt học sinh, mà không khống chế được tâm tình, nhanh chân chạy về hướng người thương của mình.
Viên Diễm không rõ tại sao thầy Tiểu Chung lại bước nhanh hơn, cũng vội vàng đuổi theo.
Tiêu Minh Dạ đưa Viên Diễm về thôn, thuận tiện gọi Viên Lão Hổ tới ăn cơm.
Lão Bàn Tính hôm nay lại tìm tới, bảo chú Nghĩa giao lương thực cho đại đội, nói là mệnh lệnh của thư ký, chú Nghĩa muốn tìm hỏi chủ nhiệm Viên một chút.
Con gái của Viên Lão Hổ học lớp 6, Vương Văn Tuấn dạy Ngữ Văn lớp 6, ông hỏi Vương Văn Tuấn, con gái bảo thầy khuyến khích con bé tham gia thi viết Văn, có phải hay không?
Vương Văn Tuấn gần đây đang hướng dẫn vài học sinh giỏi Văn tham gia thi đấu, hơn nữa đó là thi đấu của tỉnh, tác phẩm đoạt giải có thể đăng ở tạp chí. Y cũng là nhân lúc Viên Vinh Cử xin nghỉ, bằng không lại muốn đánh nhau.
Viên Lão Hổ hình như có chút không muốn, nói: “Sắp thi tốt nghiệp rồi, còn lăn lộn cái này, lỡ không đậu Nhất Trung thì sao?”
Trên trấn có hai trường trung học, tốt nhất chính là Nhất Trung, còn Nhị Trung ở ngoại ô, chuyên môn nhận những đứa trẻ có thành tính kém, không đậu Nhất Trung. Giáo viên không lo dạy học, học sinh đánh nhau, làm phụ huynh nhắc tới đều khinh thường.
Đối mặt với công tác thì Vương Văn Tuấn vẫn rất nghiêm túc, cẩn thận giải thích với Viên Lão Hổ, phân tích tầm quan trọng trong việc bồi dưỡng hứng thú và sở trường cho học sinh, hơn nữa y đã sắp xếp kĩ càng, không để bọn nhỏ bởi vì tham gia thi đấu mà chậm trễ các môn học khác.
Viên Lão Hổ nghe xong cũng rất hoan nghênh, ông vẫn luôn quan tâm chuyện học tập của con gái, sau khi con bé vào lớp 6, cho dù có bận cỡ nào thì buổi tối ông vẫn sẽ ngồi học với nó, giáo viên chăm lo tới học sinh, thì ông sẽ ủng hộ.
Uống lên vài chén rượu, Viên Lão Hổ hỏi trước, “Cái người đổi núi với Trương Nhị Ngói có phải quen với các cậu không?”
Chuyện này sau khi truyền ra thì biến thành thông tin nóng sốt mấy ngày liền, mọi người đều hâm mộ Trương Nhị Ngói có vận khí tốt, đầu óc linh hoạt, lấy được một mảnh vườn trái cây đắt đỏ. Rồi nói cái người bị đổi núi quả thật ngốc nghếch, đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện xem xét núi Ông Tiên Lớn, chắc sắp tức chết rồi.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu nói quen.
Người khác không rõ, chứ Viên Lão Hổ có thể thấy rõ tà đạo, bội phục nói, “Người anh em này cao tay quá! Sau này Trương Nhị Ngói mà biết, chắc sẽ liều mạng với hắn!”
Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói: “Trương Nhị Ngói đấu không lại đâu.”
Viên Lão Hổ uống ly rượu gật gật đầu, đúng vậy, chuyện này làm không hề có sơ hở, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, có thể thấy được người này không phải là người tầm thường.
Ông bưng ly rượu lên chạm vào chén rượu của Tiêu Minh Dạ, cười nói: “Ầy! Có thể giới thiệu cho tôi quen không, tôi có chuyện cần nhờ người ta đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất