Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 216: Phiên ngoại 1

Trước Sau
Chung Ý Thu từ ngày bắt đầu ở cùng Tiêu Minh Dạ thì đã thầm kết luận rằng đời này hai người họ sẽ nắm tay đến già, không có khả năng có con. Tuy đôi khi ở trên giường làm trò, Tiêu Minh Dạ sẽ nói giỡn là cho cậu một đứa con, nhưng Chung Ý Thu là một người đàn ông khỏe mạnh nào để hắn có cơ hội làm nhục mình, nên lần nào cũng đá hắn xuống giường.

Nhưng ai mà ngờ được có một ngày cậu trở thành cha thật.

Chung Ý Thu quả nhiên thuận lợi thi đậu Học Viện Sư Phạm, Tiêu Minh Dạ giao chuyện trên núi cho Cao Tiểu Bao quản lý giúp, rồi cùng cậu lên tỉnh tìm nhà bắt đầu cuộc sống mới.

Học viện Sư Phạm ở vị trí tương đối phồn hoa ở trung tâm thành phố, khu dân cư gần đó đều là nhà của cán bộ, rất ít người cho thuê nhà, tìm hồi lâu mới gặp được một nhà thích hợp, một người dì vì con trai sau khi đi học rồi định cư ở Bắc Kinh, giờ sinh con cần người chăm sóc nên gọi bà qua ở cùng.

Con trai của bà vốn tính bán căn nhà này đi, Tiêu Minh Dạ còn cân nhắc kiếm tiền để mua đứt, nhưng người dì này luyến tiếc chỗ ở gắn bó nhiều năm qua, nghĩ tương lai già rồi ít nhất cần có một nơi để về hưởng tuổi già, thấy Chung Ý Thu là sinh viên, nên ký hợp đồng cho cậu thuê bốn năm luôn, thuận tiện hy vọng cậu chăm sóc nhà ở giúp mình.

Căn nhà có hai phòng, một sảnh, hai người ở thì dư dả, huống chi Tiêu Minh Dạ mỗi tháng cơ hồ có một nửa thời gian không ở. Năm nay là năm đầu tiên họ gieo trồng thảo dược, tới mùa thu hoạch, tuy số lượng không nhiều, không đủ bán ở quê, nhưng năm nay khai hoang, mở rộng diện tích trồng trọt ở trên núi, hắn muốn phát triển thị trường kinh doanh tới thành phố, nên thường xuyên chạy tới tới lui lui, không có thời gian nhàn rỗi.

Tết Nguyên Đán trường cho nghỉ mấy ngày, Chung Ý Thu vốn lên kế hoạch về quê, cậu đã hơn ba tháng không về thôn rồi, buổi tối ngủ nằm mơ đều nhớ thương căn nhà ở trên núi, nghĩ bây giờ tuyết rơi nó sẽ xinh đẹp lắm đây.

Hơn mười ngày trước Tiêu Minh Dạ nói trong nhà có việc nên về trước rồi, hắn lái xe đi nên Chung Ý Thu chỉ có thể ngồi xe lửa, cậu sắp xếp hành lý xong xuôi tính sáng mai lên đường, kết quả buổi chiều tan học giáo sư Trần tìm cậu, nói ông có mấy sinh viên đi du học vừa về nước, ông muốn Chung Ý Thu gặp mấy sinh viên ưu tú của mình để tâm sự và học tập lẫn nhau.

Đây là giáo sư cố ý bồi dưỡng và chiếu cố cho nên Chung Ý Thu không thể từ chối, hơn nữa giáo sư Trần là lão ngoan đồng, rất thích tụ tập nhân tài với nhau, không đi thì ông sẽ giận, Chung Ý Thu không dám nói kế hoạch về nhà vào ngày hôm sau của mình, nên đồng ý sẽ đi.

Chú Nghĩa biết cậu về nên đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn từ nhiều ngày trước, Chung Ý Thu chỉ có thể xám xịt gọi điện thoại nói mình không về được, an ủi chú Nghĩa một lúc lâu, đồng ý chừng nào nghỉ đông sẽ trở về, ăn tết cũng ở trong thôn luôn.

Chung Ý Thu còn tưởng rằng mấy đàn anh đàn chị đã thành giáo viên danh giá, chắc chắn đều có dáng vẻ nho nhã, thanh cao, ai mà biết lên bàn tiệc đều biến thành thứ dữ, còn là dân chơi thứ thiệt, các trò chơi thi thố, không thèm theo quy tắc, cũng chẳng nể mặt ai, cả bàn uống đến tàn tiệc thì chẳng còn xa lạ, vỗ vai kêu anh gọi em.

Dự báo thời tiết nói buổi tối có bão tuyết, mọi người không dám chơi lâu, tàn cuộc rất sớm, Chung Ý Thu đầu nặng chân nhẹ còn tính là tỉnh táo, hơn nữa cậu càng say thì càng ngoan ngoãn, bắt tay tạm biệt từng người xong, rồi bình tĩnh duỗi tay gọi xe, không hề có chút thất thố nào, nhóm con ma men đứng trước cửa nhà hàng thấy thế là đủ rồi.

Khu ở tập thể cho cán bộ không cao, cao nhất là sáu tầng, bọn họ ở tại tầng cao nhất, Chung Ý Thu vừa leo cầu thang vừa đếm số lầu, đến khi đầu đụng tới bậc thang lên sân thượng thì mới dừng bước, ngơ ngác suy nghĩ hai phút mới phản ứng là mình đã đi lố, cười ha ha hai tiếng lại xuống lầu về nhà.

Chung Ý Thu mở cửa đối mặt với ánh sáng đèn phòng chói lòa, duỗi tay che ánh sáng, uống say nên đầu óc phản ứng chậm, bằng không cậu đã sớm mừng rỡ chạy vào nhà rồi, chắc chắn là Tiêu Minh Dạ đã trở lại.

Chung Ý Thu dạo quanh một vòng mà không thấy người đâu, chỉ thấy Dương Lâm Sâm ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là tấm chăn hồng dùng để quấn em bé.

Chung Ý Thu có chút đứng không yên, một bàn tay xoa eo cúi đầu nhìn, gương mặt em bé nho nhỏ có đầy vết rạn do gió đông lạnh, vừa đỏ vừa đen như là củ khoai lang đỏ được nướng chín, đôi mắt nhắm nghiền, trên đôi lông mi dài còn treo nước mắt.

“Con anh à? Ai sinh đấy?” Chung Ý Thu chỉ vào hỏi.

Nếu cậu tỉnh táo thì tuyệt đối sẽ không hỏi vậy đâu, Dương Lâm Sâm trêu, “Không phải, anh hai Tiêu.”

Chung Ý Thu cười hi hi ha ha, “Ảnh sinh hồi nào mà em không biết vậy? Bác sĩ phụ sản cũng chẳng báo gì luôn!”

Dương Lâm Sâm giơ ngón tay cái lên khen, “Không hổ là sinh viên thi đại học hai lần, logic vô cùng rõ ràng!”

Từ phòng ngủ ra tới Tiêu Minh Dạ: “……”

“Sao uống thành như vậy?” Tiêu Minh Dạ đá Dương Lâm Sâm khỏi ghế sô pha, dìu cậu ngồi xuống.

Xa cách nhiều ngày khiến Chung Ý Thu vô cùng nhớ hắn, kéo cánh tay không buông, tố cáo nói, “Anh Dương nói anh sinh đứa nhỏ này.”

Cậu vào nhà mà áo khoác cũng chưa cởi, giày cũng không thay, tuyết trên người vào nhà liền hòa tan, toàn thân sáng lấp lánh ướt đẫm dưới ánh đèn, Tiêu Minh Dạ cởi áo khoác, lấy dép lê cho cậu đổi.



Em bé nằm trên ghế sô pha bẹp miệng rầm rì một tiếng, Chung Ý Thu nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc là con ai?”

Tiêu Minh Dạ đổ ly nước ấm đưa cho cậu, “Viên Ngọc Lan.”

“Ai?” Chung Ý Thu giữ tư thế nhận ly nước hỏi lại, “Con của Viên Ngọc Lan hả? Tìm được cô ấy rồi à? Tìm được ở đâu vậy?”

Tiêu Minh Dạ: “Ở phía Nam, cảnh sát bắt được cái người dắt nó đi, bảo bọn anh đi nhận đứa nhỏ.”

Chung Ý Thu tỉnh rượu được một nửa, trong nhà nuôi chó, nó cắn dép lê mà cậu không ngó ngàng gì tới, đứng lên lại ngồi xuống lặp đi lặp lại hai lần, đầu óc đặc quánh như keo hồi lâu mới tiếp thu được tin tức này, vui mừng cười rộ lên, Viên Ngọc Lan mất tích một năm cuối cùng cũng tìm được rồi.

Cậu bò qua ngắm đứa nhỏ, nháy mắt cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, đứa nhỏ bé tí tẹo này gọi Tiêu Minh Dạ là cậu đó, dễ thương quá đi.

“Hai người các anh sang phía Nam nhận người à? Viên Ngọc Lan đâu?” Chung Ý Thu quay đầu hỏi.

Tiêu Minh Dạ: “……”

Dương Lâm Sâm: “……”

“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu thấy hai người họ im lặng là biết có chuyện, lại đứng lên truy hỏi, “Không phải là bị bắt rồi chứ? Hồ Yến Bằng đã phán rồi mà, đâu có liên quan gì tới cô ấy đâu?”

Tiêu Minh Dạ ôm bả vai cậu rồi ngồi xuống, thở dài một hơi, có chút gian nan nói: “Không bị bắt, 2 tháng trước nó nhảy sông tự sát.”

Dương Lâm Sâm chậc một tiếng, “Cậu xem cậu đi, nói chuyện không biết lựa lời gì sất.”

Tiêu Minh Dạ nói quá thẳng, Dương Lâm Sâm cho rằng hắn ít nhất sẽ uyển chuyển lựa lời với Chung Ý Thu một chút, chiếu cố cảm xúc của cậu, ai ngờ lại sỗ sàng như cây chày gỗ.

Chung Ý Thu hoàn toàn tỉnh rượu, không thể tin được trừng mắt tìm tòi đôi mắt bình tĩnh đến đau lòng của Tiêu Minh Dạ.

Lúc Viên Ngọc Lan chạy trốn đã mang thai hơn ba tháng, cái người dẫn cô đi không ai biết tên, chỉ biết gọi là chị Cầm, nghe nói trước kia làm ăn ở phương Nam, có tiền lại từng trải. Cảnh sát ra trận vây bắt khiến Viên Ngọc Lan sợ hãi, cô ta nói rằng cô sẽ không thoát khỏi liên quan, một khi bị bắt khẳng định cũng bị phạt, còn bắt cô phá thai, nên cô càng hoang mang lo sợ.

Viên Ngọc Lan dù sao cũng là con gái thôn quê, học không nhiều cũng chẳng ra khỏi thôn bao giờ, chỉ có thể đi theo chị Cầm chạy tới phương Nam, ai mà biết việc kinh doanh của người này lại là mua bán thân xác của phụ nữ. Viên Ngọc Lan khi mới phát hiện cũng muốn chạy, nhưng cô không có can đảm, hơn nữa bụng càng lúc càng lớn, chạy cũng chạy không thoát.

Chị Cầm còn mỗi ngày tâm sự tẩy não với cô, nói sắp sinh đứa nhỏ này rồi, chẳng lẽ sinh ra rồi để nó đói chết hay sao? Còn không bằng nhân lúc còn trẻ đẹp tìm một người đàn ông để nương tựa đi, bằng không mấy năm nữa lớn tuổi hơn thì muốn tìm cũng không ai muốn, còn nói cô ta có hỏi thăm được tin tức, nói Hồ Yến Bằng đã bị bắn chết rồi, nhà cô cũng không thể quay về, không mau tìm cha mới cho đứa nhỏ này đi, để nó khỏi mang danh là con của tử tù……

Viên Ngọc Lan dần dần nghe lọt lỗ tai, sau khi sinh con được hai tháng thì gả cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thật ra người đàn ông đó cũng muốn sống an ổn với cô, tuy là tiêu tiền tìm chị Cầm mua Viên Ngọc Lan, nhưng cũng đồng ý nuôi đứa nhỏ, còn tính là thương hai mẹ con.

Viên Ngọc Lan nghĩ cha của đứa nhỏ là tội phạm đã chết, bản thân mình mang đứa nhỏ này về quê thì sẽ bị bắt lại, nên đồng ý thuận theo, ai ngờ chỉ an ổn qua hơn một tháng.

Đứa nhỏ này sinh ra thân thể yếu ớt, hay mắc bệnh, cơ hồ mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện khám. Hồi sinh con cô không dám đi bệnh viện mà trốn ở nhà thuê để chị Cầm đỡ đẻ giúp, thân thể không dưỡng tốt cũng thường thường sinh bệnh. Tình huống này thì người nhà của người đàn ông đó không chịu được, ai cũng không muốn tiêu tiền mua về hai con ma ốm cả, có bao nhiêu tiền để dành cũng không đủ để nuôi hai người này đâu.

Con trai người đàn ông này tìm họ hàng có máu mặt tới tìm chị Cầm để trả hàng, chị Cầm đã cầm tiền vào tay thì đương nhiên không muốn thả, hai bên mắng nhau gà bay chó sủa, kết quả cuối cùng là trả lại một nửa số tiền, sau đó chính bọn họ sẽ tìm nhà tiếp theo để gả Viên Ngọc Lan, tiền bán ra sẽ cho họ.

Viên Ngọc Lan ôm đứa con trai ba tháng ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn trò khôi hài này, cô từng nổi tiếng thanh cao, xinh đẹp từ làng trên đến xóm dưới, thế nhưng lưu lạc chưa tới một năm đã biến thành gia súc bị người ta mua bán, ai mà hiểu được bi thương trong lòng cô đâu chứ…… Thầm nhủ ôm con nhảy sông……

Có thể là do số mệnh an bài, đứa nhỏ yếu ớt bệnh tật này sống sót một cách kỳ tích, còn Viên Ngọc Lan lại vĩnh viễn nằm ở dưới đáy sông ở nơi đất khách quê người.

Chung Ý Thu cả đêm ngủ không được, ngơ ngác nhìn chằm chằm đứa nhỏ ở trên giường, phòng ngủ kế bên vang lên tiếng ngáy của Dương Lâm Sâm như tiếng sét đánh, cậu lại cảm thấy hình như mình bị ù tai rồi, âm thanh gì cũng không nghe thấy.



“Đưa đứa nhỏ qua cho em.” Chung Ý Thu xoay người bảo Tiêu Minh Dạ đưa qua.

Mấy tháng lang bạt làm gương mặt đứa nhỏ khô rát, đỏ ửng như quả hồng, Chung Ý Thu nhẹ nhàng lau mặt cho nó, trong lòng nghĩ ngày mai đi chợ mua khăn mềm cho nó mới được, còn muốn đi bệnh viện khám, rồi mua mấy bộ quần áo, mua sữa bột và tã……

Tiêu Minh Dạ cởi quần áo nằm ở mép giường, hai người bọn họ cũng chưa từng ngủ chung với đứa trẻ sơ sinh nào, sợ buổi tối xảy ra chuyện nên chẳng dám mở đèn giường luôn.

“Nó là con trai hay con gái? Bao lớn rồi? Tên gọi là gì?” Chung Ý Thu lẩm bẩm hỏi.

“Con trai, hơn 6 tháng, trước kia gọi là Hồ Đào, gả đi chuyển thành Vương Đào.”

Chung Ý Thu xoay người nằm ở trên vai Tiêu Minh Dạ, than nhỏ nói, “Anh nói đứa nhỏ này có biết chuyện gì đã xảy ra không? Nó có thấy cái gì không?”

Tiêu Minh Dạ vươn cánh tay cho cậu làm gối, “Nhỏ vậy chỉ biết ăn với khóc thôi, không biết gì đâu.”

“Anh đừng khổ sở.” Chung Ý Thu sờ cái cằm lún phún râu của hắn.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tiêu Minh Dạ ngày thường kiên nghị lạnh lùng nay lại dịu dàng đau thương, im lặng một hồi lâu mới đáp, “Không khổ sở.”

Cho dù là thế nào thì Viên Ngọc Lan vẫn là em gái của hắn, mặc dù là Chung Ý Thu cũng không thể chân chính đồng cảm với sự bi thương của hắn được, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn để an ủi thôi.

“Đứa nhỏ làm sao bây giờ?”

Tiêu Minh Dạ như là đã nghĩ tới rất nhiều lần, đã quyết định xong, “Anh Bảo Xương đã kết hôn, đưa về cho bọn họ nuôi, chúng ta ra tiền.”

Chung Ý Thu không nói nên lời, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất vào lúc này, tuy rằng cậu cảm thấy nó không hay ho một chút nào cả.

Chung Ý Thu ngồi dậy hỏi, “Anh nói Viên Ngọc Lan vì sao không trở về nhà? Lúc cô ấy phát hiện chị Cầm là kẻ lừa đảo, lúc đi vào đường cùng, lúc đứa nhỏ chết đói…… Không phải là không có cơ hội chạy trốn đâu.”

Trong phòng có máy sưởi ấm, Tiêu Minh Dạ vẫn lo cậu bị lạnh, kéo chăn che lại cho cậu, “Nó chết vẫn sĩ diện, từ lúc nó nói nó chỉ gả cho người thành phố thôi là biết rồi.”

“Đúng vậy.” Chung Ý Thu nói: “Vậy giờ mang đứa nhỏ này về, người trong thôn đều biết là con của Viên Ngọc Lan, biết chuyện cô ấy gặp phải ở bên ngoài, chết rồi mà vẫn bị nói xấu……”

Tiêu Minh Dạ: “Vậy nói là con anh nhặt ở ngoài.”

“Trời, anh biết là họ sẽ không tin mà, anh mang nó về mới mấy ngày là họ nghe ngóng thông tin là biết ngay.”

“Tùy vậy, người không còn thì sẽ không nghe thấy gì đâu.”

Chung Ý Thu biết đây là nói dỗi, cậu cũng thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

“Không chỉ là vì người không còn.” Chung Ý Thu quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ, “Người còn sống thì sao? Nó còn cả đời đó?”

Tiêu Minh Dạ khó chịu trong lòng, nâng cánh tay che đôi mắt, thở dài, “Là số của nó.”

Chung Ý Thu bình tĩnh nhìn bức tranh ở bức tường đối diện, là bức tranh đồng ruộng lay động dưới cơn gió vào ngày mùa xuân, tạo thành tấm thảm xanh mướt, lúa mạch non cùng gió mạnh như là đối kháng với nhau.

Từ vừa nãy đến bây giờ, trong lòng cậu vẫn luôn đắn đo, hô hấp khó chịu, lòng đau đớn, cậu biết là mình qua loa nên do dự mãi mới nói ra, “Tiêu Minh Dạ, bọn mình nuôi nó đi, coi như là tối nay mình vừa sinh con trai vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau