Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 42: Lo được lo mất
Lý Hoành Phi là một giáo viên trẻ không nhanh mồm như người khác, lại không quen với cán bộ, nên chỉ có thể chạy tới tìm chú Nghĩa.
Chú Nghĩa cũng không có cách, tuy trường học nằm kế với văn phòng đại đội, nhưng họ hoàn toàn tách biệt với cán bộ xã. Chuyện này phải tìm hiệu trưởng Trịnh thì đúng hơn, vì thư ký Trịnh của Đại Đội Đức Doanh là người nhà họ Trịnh, có điều Chí Tề con trai hiệu trưởng Trịnh vừa mới xuất viện về nhà, vẫn cần người chăm sóc, nên không tiện làm phiền ông ấy cho lắm.
Chú Nghĩa nghĩ chuyện này không có gì phải đáng lo, vì đóng tiền phạt khi vượt kế hoạch hóa gia đình là đề tài bàn tán của bà con lúc nông nhàn, chẳng có gì hiếm lạ như chuyện dắt trâu, dỡ nhà, đánh lộn, mọi người đã sớm xem thành thói quen, có bị bắt thì cũng chả sao, dù gì cũng đã sanh con ra rồi, Trương Quốc Ngôn không có tiền nộp phạt thì bắt y viết giấy cam kết, rồi thả y ra để y kiếm tiền đóng phạt thôi.
Khổ nhất vẫn là bọn trẻ con, vợ y mang theo cái thai không biết đang trốn ở đâu, hai đứa lớn thì được thân thích nhận nuôi, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ, Trương Quốc Ngôn có một anh trai và một chị gái, mẹ y đang ở nhà chị gái, giờ mà nuôi thêm một đứa nhỏ nữa, chắc chắn anh rể sẽ không để yên. Anh trai y hồi trẻ trong nhà không có tiền nên phải ở rể, cho nên sẽ không quản tới mấy chuyện này.
Bà con thân thích trong thôn có thể nuôi mấy đứa nhỏ trong vài ngày, nhưng bởi vì phải nộp phạt, y cơ hồ đã mượn tiền khắp nơi, nên sẽ không có ai cho y mượn nữa. Lấy lời khua môi múa mép của mấy người trong thôn thì hiện giờ cả người Trương Quốc Ngôn đầy mùi hôi, không ai nguyện ý dính vào y cả.
Lý Hoành Phi nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì tới nhà con ở vậy, để hai đứa nó ngủ với mẹ con, cha con mấy ngày nay đều ra ngủ ngoài chuồng vịt rồi, vì mấy hôm trước hàng xóm bị trộm bảy, tám con dê, nên tối phải ra canh gia súc.”
Chung Ý Thu biết nhà hắn là căn nhà gỗ ba gian, hắn ở phòng lớn, cha mẹ ngủ phòng nhỏ, tuy chưa từng vào trong, nhưng đứng ngoài nhìn vào là đã thấy nó rất nhỏ, hẹp.
Chú Nghĩa nói, “Qua ở là việc nhỏ, hai đứa nhỏ chẳng tốn cơm bao nhiêu, nhưng mà……” Sợ bọn họ không thể lý giải, chú Nghĩa suy xét một chút vẫn nói, “Chuyện này phiền phức hơn mấy đứa nghĩ nhiều! Cháu tốt bụng giúp đỡ hai đứa nhỏ, người khác nhìn vào ngứa mắt đó chứ, thôn của tụi nhỏ toàn là chú thím, ông nội, ông ngoại, đừng thấy bọn họ không quản mà cháu muốn xen vào, không được đâu! Họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới là cháu thì có quyền gì để xen vào, đạp vào mặt mũi người ta à!”
Chung Ý Thu: “…… Lập luận gì kì vậy chú!”
Lý Hoành Phi dù sao cũng là lớn lên ở đây, nên hiểu được, “Vậy phải làm sao?”
Chung Ý Thu gãi gãi đầu tóc ổ quạ của mình, trong lòng cậu có một ý tưởng nhưng không biết có nên nói hay không, trộm nhìn sắc mặt của chú Nghĩa.
“Cháu nghĩ gì chú biết chứ,” chú Nghĩa cảm nhận được đôi mắt xoay tròn của cậu, chặn đứng ngay, “Hai đứa nhỏ không thể ở đây, ở đây toàn đàn ông, mà hai đứa đó là con gái, nước miếng của hàng xóm đủ nhấn chìm cháu luôn đó! Cháu quan minh chính đại không sợ người khác nói xấu, nhưng con gái nhà người ta lớn lên sẽ làm sao?”
Chung Ý Thu bừng tỉnh hiểu ra, mình không nghĩ tới điểm này nha, đúng là gừng càng già càng cay mà! Cậu rất sùng bái mấy người học rộng hiểu nhiều như chú, nên nịnh nọt ngồi xổm bên cạnh chú Nghĩa.
Tiêu Minh Dạ đào một rổ củ cải trắng đi tới thì thấy dáng ngồi không đứng đắn của cậu, nhíu mày liếc mắt một cái rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
Vẻ mặt của Chung Ý Thu trong nháy mắt biến thành chua xót, cậu vốn đã không thích ăn củ cải, mà hôm nay đào củ cải trắng, ngày mai ăn cà rốt, ngày mốt hầm củ cải đỏ, sắp biến người ta thành con thỏ rồi đó. Hai ngày trước Vương Văn Tuấn còn chế ra món mới, hấp củ cải với cơm trắng làm Chung Ý Thu phải cắn răng ăn cho xong.
Tuy nhiên hiện giờ là đầu mùa đông, là mùa của các loại củ, nhà nào cũng như nhà này. Có điều mấy ngày trước cậu đã học được cách làm mới, vẫn chưa có cơ hội làm thử, giờ thấy Tiêu Minh Dạ cầm một rổ củ cải nên vội đứng dậy chạy theo vào phòng bếp.
Cách chế biến mới này không phải cậu học được mà chỉ nghe người ta nói qua, Lưu Thanh Hồng bởi vì mang thai nên dạ dày hay khó chịu buồn ói, cô tự muối kim chi củ cải bỏ vào trong giỏ, không thoải mái liền lấy ra ăn vài miếng. Khi ăn ở văn phòng bị Chung Ý Thu bắt gặp, nên cho ăn vài miếng, ăn xong thấy lạ miệng nên cậu hỏi cách làm.
Tiêu Minh Dạ cầm dao cắt củ cải, mỗi một nhát dao đi xuống là một miếng đứt ra, hoàn hảo đến từng centimet.
Chung Ý Thu hiếu kì nhìn kĩ, khiêm tốn thỉnh giáo, “Anh làm sao hay quá vậy? Tay đặt thế nào mà nhát nào nhát nấy đều quá đi?”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu, nhàn nhạt nói: “Ra nói với em trai cậu trưa nay ở lại ăn cơm.”
Chung Ý Thu: “…… Anh thôi đi được không?”
Sau khi nghe cậu diễn tả cách làm xong, Tiêu Minh Dạ không dám để cho cậu động vào, bảo đảm nhất định sẽ muối được kim chi củ cải cho thì mới đuổi được người đi.
Hai đứa con gái của Trương Quốc Ngôn cuối cùng vẫn ở nhà Lý Hoành Phi, băn khoăn của chú Nghĩa cũng ứng nghiệm, không chỉ có bà con chòm xóm dị nghị, mà các giáo viên trong trường cũng không để yên.
“Thầy Lý tốt bụng quá ha! Bắt đầu cho học sinh ở lại nhà mình luôn rồi!”
“Không thấy người ta kết bạn với ai à, học theo người thành phố đó!”
“Tôi không tin người nhà Trương Quốc Ngôn làm lơ đâu nha! Tự dưng đâu ra người tốt vậy!”
“Mấy người đừng có nói bừa, chuyện của Trương Quốc Ngôn chắc chắn là do người thân báo cáo rồi, cẩn thận y về tìm mấy người tính sổ bây giờ!”
“Ha, làm gì đến lượt tôi, trường học có bao nhiêu giáo viên, ai cũng không trốn thoát được đâu!”
“Y làm gì có bản lĩnh đó, nếu có thì đã sinh được con trai rồi, ha ha ha ha”
.….
Mấy lời này trước mặt thì là trêu chọc, còn sau lưng thì làm bộ bí mật, thực tế là muốn cho người nghe thấy, mỗi ngày Lý Hoành Phi là người vào văn phòng đầu tiên cũng là người cuối cùng rời khỏi, hắn không muốn để mọi người soi mói hay khinh thường mình. Chung Ý Thu lo cho tâm lý của hắn, buổi tối tan học đều tìm hắn nói chuyện phiếm an ủi, vậy mà Lý Hoành Phi lại khác với trước kia, hắn ngại ngùng nói với Chung Ý Thu như lời hắn đã nói nhỏ với chú Nghĩa, “Chung Ý Thu không sợ, con cũng không thể sợ.”
Trương Quốc Ngôn cuối cùng cũng được thả ra, y tới nhà Lý Hoành Phi đón con mà mặt mũi đỏ bừng, lẽ ra người ta đã giúp y một ân huệ lớn như thế, ít ra thì y cũng nên đem quà sang để cảm ơn, vậy mà trong nhà tìm không ra nửa chai rượu trắng nào, đồ dùng trong nhà lúc sinh đứa thứ tư đã bị Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình lấy đi hết, chỉ còn thừa một cái giường cho ba cha con họ ngủ. Trương Quốc Ngôn là người đọc sách, hai đứa đầu đã lớn, đứa thứ ba tám tuổi, đứa thứ tư cũng bảy tuổi, bắt đầu từ năm ngoái thì lúc đi ngủ y đã không cởi quần áo rồi.
Y tay không tới nhà, một hai phải dập đầu cảm ơn với nhà Lý Hoành Phi, chọc cho mọi người bật khóc, còn y cũng phát tiết được đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chung Ý Thu gần đây cũng phát sầu, không biết Tiêu Minh Dạ lại mắc phải bệnh gì mà luôn làm lơ cậu. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn chạy ở bên ngoài, khẳng định là chuyện nhận thầu sau núi rồi, cậu muốn tìm hỏi cặn kẽ thì kết quả vừa mới thấy mặt cậu là hắn xoay đầu bỏ đi một bước.
Chung Ý Thu thầm tự hỏi bản thân đã làm gì mà người ta xa lánh mình đến thế, trong lòng vừa thấp thỏm vừa có chút chua xót.
Vương Văn Tuấn mang sách trong nhà mình tới, có hơn ba bốn mươi quyển, phần lớn là sách văn học nước ngoài, còn lại là mấy quyển tiểu thuyết võ học, nào là《, 《 》, 《 》*, tất cả đều được giữ gìn cẩn thận, cho thấy chúng được quý trọng đến mức nào.
*mình để link wikipedia của tác giả các bộ truyện, ai muốn đọc thêm thì nhấn vào link nhé!
Mà mấy quyển này đâu thích hợp cho mấy đứa học sinh tiểu học đọc, mấy quyển võ thuật thì có thể cho bọn lớp năm, lớp sáu đọc, mấy đứa nhỏ hơn thì chưa nhận biết hết mặt chữ, sợ không hiểu được ý nghĩa đầy đủ của quyển truyện.
Nhưng cậu cảm kích lắm, Vương Văn Tuấn quyên góp xong mà mặt còn đầy lưu luyến, nói mấy quyển sách này đã làm bạn với mình rất nhiều năm rồi.
Chú Nghĩa gọi hiệu trưởng Trịnh tới nói kế hoạch của bọn họ, muốn mượn phòng thiết bị không dùng tới để đổi thành thư viện.
Hiệu trưởng Trịnh qua lần lên bệnh viện này, thoạt nhìn gầy mất bảy tám kí, hai má hóp vào, tuy gần đây ông hay bị chuyện của Chung Ý Thu làm phiền, nhưng chuyện này rất đáng để tâm, vì thư viện xây dựng ở trong khuôn viên trường, cũng được xem là thành tích công tác của ông.
Chung Ý Thu đang pha nước thuốc cho chú Nghĩa ngâm chân, nghe ông đồng ý nên vui vẻ nói, “Cảm ơn hiệu trưởng!”
Lúc này hiệu trưởng Trịnh đổi thái độ cảm thán người trẻ tuổi thật tốt, lớn lên có ý tưởng, tính tình dễ mến, người còn thiện lương, “Đừng cảm ơn tôi, mấy người đừng gây chuyện cho tôi là được rồi!”
Chung Ý Thu không hé răng, trong lòng yên lặng phản bác, “Tôi gây chuyện hồi nào hử?”
Chú Nghĩa hỏi: “Chí Tề sao rồi? Nên đi học lại đi, mất bài học không kịp bây giờ.”
Hiệu trưởng Trịnh rít thuốc, sương khói chậm rãi lan tỏa, “Mấy ngày nay mới xem như là bình phục lại, lúc mới về nhà chỉ ăn được một nửa chén cơm thôi, gầy sọc hẳn đi!”
Ông thương đứa nhỏ này lắm, chú Nghĩa biết ông đau lòng, “Khỏe là được, lần sau có bệnh thì phải đi bệnh viện.”
“Tôi đã chấn chỉnh tư tưởng cho mẹ nó rồi, không dám bậy bạ nữa đâu,” ông oán hận nói.
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Thầy không đánh vợ đó chứ?”
Hiệu trưởng Trịnh nổi giận, mặt ghét bỏ nói: “Cậu nghĩ tôi là Trịnh Lão Tam à?”
Chung Ý Thu không biết Trịnh Lão Tam là ai, chú Nghĩa giải thích, “Chồng của Lưu Thanh Hồng.”
Thì ra là gã đó, cậu từng nghe nói gã đánh Lưu Thanh Hồng rất nhiều lần, bây giờ mang thai hẳn là giảm bớt chứ nhỉ.
Hiệu trưởng Trịnh như là nghĩ đến cái gì, thở dài nói: “Đêm qua nghe nói còn đánh một trận, Thanh Hồng khóc lóc đòi phải về nhà mẹ đẻ, cả dòng họ vào khuyên mới nguôi.”
Cơn giận bốc lên, Chung Ý Thu sửng sốt, “Cô ấy đang mang thai mà! Vì sao còn đánh cô ấy?!”
“Trịnh Lão Tam ham bạo lực, hở một tí là lật bàn đánh người, lại còn mê rượu, một hai phải xào đồ nhắm cho gã uống rượu, Thanh Hồng mang thai thân thể mệt mỏi, nấu cơm một chút là buồn ói, nên gã nổi giận!”
Chung Ý Thu ngồi ở bên cạnh chú Nghĩa, chân run nhè nhẹ, cậu không thân thiết gì với Lưu Thanh Hồng, nhưng mà cô rất nhiều lần thầm lặng cổ vũ cho cậu, hơn nữa còn là một người phụ nữ nhu nhược, mềm yếu, đang mang thai mà còn bị chồng đánh, thật sự rất đáng giận.
Mọi người không lên tiếng, hiệu trưởng Trịnh chuẩn bị đi trở về, đột nhiên nghe thấy Chung Ý Thu nói: “Tại sao cô ấy không ly hôn với gã đàn ông đó?”
Hiệu trưởng Trịnh như là nghe được truyện cười, như người lớn nghe trẻ con hỏi, “Vì sao gọi mẹ là mẹ,” không đâu vào đâu, căn bản là lời nói vô căn cứ không hợp với thế giới thực tiễn.
Bị một người trưởng thành nói ra thì càng buồn cười, hiệu trưởng Trịnh cười nhạo một tiếng, “Đây là vùng nông thôn, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả cho đầu gỗ thì cả đời cậu cũng là khúc gỗ, không thịnh hành mấy chuyện đó như người thành phố các cậu đâu.”
Chú Nghĩa cũng không có cách, tuy trường học nằm kế với văn phòng đại đội, nhưng họ hoàn toàn tách biệt với cán bộ xã. Chuyện này phải tìm hiệu trưởng Trịnh thì đúng hơn, vì thư ký Trịnh của Đại Đội Đức Doanh là người nhà họ Trịnh, có điều Chí Tề con trai hiệu trưởng Trịnh vừa mới xuất viện về nhà, vẫn cần người chăm sóc, nên không tiện làm phiền ông ấy cho lắm.
Chú Nghĩa nghĩ chuyện này không có gì phải đáng lo, vì đóng tiền phạt khi vượt kế hoạch hóa gia đình là đề tài bàn tán của bà con lúc nông nhàn, chẳng có gì hiếm lạ như chuyện dắt trâu, dỡ nhà, đánh lộn, mọi người đã sớm xem thành thói quen, có bị bắt thì cũng chả sao, dù gì cũng đã sanh con ra rồi, Trương Quốc Ngôn không có tiền nộp phạt thì bắt y viết giấy cam kết, rồi thả y ra để y kiếm tiền đóng phạt thôi.
Khổ nhất vẫn là bọn trẻ con, vợ y mang theo cái thai không biết đang trốn ở đâu, hai đứa lớn thì được thân thích nhận nuôi, trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ, Trương Quốc Ngôn có một anh trai và một chị gái, mẹ y đang ở nhà chị gái, giờ mà nuôi thêm một đứa nhỏ nữa, chắc chắn anh rể sẽ không để yên. Anh trai y hồi trẻ trong nhà không có tiền nên phải ở rể, cho nên sẽ không quản tới mấy chuyện này.
Bà con thân thích trong thôn có thể nuôi mấy đứa nhỏ trong vài ngày, nhưng bởi vì phải nộp phạt, y cơ hồ đã mượn tiền khắp nơi, nên sẽ không có ai cho y mượn nữa. Lấy lời khua môi múa mép của mấy người trong thôn thì hiện giờ cả người Trương Quốc Ngôn đầy mùi hôi, không ai nguyện ý dính vào y cả.
Lý Hoành Phi nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì tới nhà con ở vậy, để hai đứa nó ngủ với mẹ con, cha con mấy ngày nay đều ra ngủ ngoài chuồng vịt rồi, vì mấy hôm trước hàng xóm bị trộm bảy, tám con dê, nên tối phải ra canh gia súc.”
Chung Ý Thu biết nhà hắn là căn nhà gỗ ba gian, hắn ở phòng lớn, cha mẹ ngủ phòng nhỏ, tuy chưa từng vào trong, nhưng đứng ngoài nhìn vào là đã thấy nó rất nhỏ, hẹp.
Chú Nghĩa nói, “Qua ở là việc nhỏ, hai đứa nhỏ chẳng tốn cơm bao nhiêu, nhưng mà……” Sợ bọn họ không thể lý giải, chú Nghĩa suy xét một chút vẫn nói, “Chuyện này phiền phức hơn mấy đứa nghĩ nhiều! Cháu tốt bụng giúp đỡ hai đứa nhỏ, người khác nhìn vào ngứa mắt đó chứ, thôn của tụi nhỏ toàn là chú thím, ông nội, ông ngoại, đừng thấy bọn họ không quản mà cháu muốn xen vào, không được đâu! Họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới là cháu thì có quyền gì để xen vào, đạp vào mặt mũi người ta à!”
Chung Ý Thu: “…… Lập luận gì kì vậy chú!”
Lý Hoành Phi dù sao cũng là lớn lên ở đây, nên hiểu được, “Vậy phải làm sao?”
Chung Ý Thu gãi gãi đầu tóc ổ quạ của mình, trong lòng cậu có một ý tưởng nhưng không biết có nên nói hay không, trộm nhìn sắc mặt của chú Nghĩa.
“Cháu nghĩ gì chú biết chứ,” chú Nghĩa cảm nhận được đôi mắt xoay tròn của cậu, chặn đứng ngay, “Hai đứa nhỏ không thể ở đây, ở đây toàn đàn ông, mà hai đứa đó là con gái, nước miếng của hàng xóm đủ nhấn chìm cháu luôn đó! Cháu quan minh chính đại không sợ người khác nói xấu, nhưng con gái nhà người ta lớn lên sẽ làm sao?”
Chung Ý Thu bừng tỉnh hiểu ra, mình không nghĩ tới điểm này nha, đúng là gừng càng già càng cay mà! Cậu rất sùng bái mấy người học rộng hiểu nhiều như chú, nên nịnh nọt ngồi xổm bên cạnh chú Nghĩa.
Tiêu Minh Dạ đào một rổ củ cải trắng đi tới thì thấy dáng ngồi không đứng đắn của cậu, nhíu mày liếc mắt một cái rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
Vẻ mặt của Chung Ý Thu trong nháy mắt biến thành chua xót, cậu vốn đã không thích ăn củ cải, mà hôm nay đào củ cải trắng, ngày mai ăn cà rốt, ngày mốt hầm củ cải đỏ, sắp biến người ta thành con thỏ rồi đó. Hai ngày trước Vương Văn Tuấn còn chế ra món mới, hấp củ cải với cơm trắng làm Chung Ý Thu phải cắn răng ăn cho xong.
Tuy nhiên hiện giờ là đầu mùa đông, là mùa của các loại củ, nhà nào cũng như nhà này. Có điều mấy ngày trước cậu đã học được cách làm mới, vẫn chưa có cơ hội làm thử, giờ thấy Tiêu Minh Dạ cầm một rổ củ cải nên vội đứng dậy chạy theo vào phòng bếp.
Cách chế biến mới này không phải cậu học được mà chỉ nghe người ta nói qua, Lưu Thanh Hồng bởi vì mang thai nên dạ dày hay khó chịu buồn ói, cô tự muối kim chi củ cải bỏ vào trong giỏ, không thoải mái liền lấy ra ăn vài miếng. Khi ăn ở văn phòng bị Chung Ý Thu bắt gặp, nên cho ăn vài miếng, ăn xong thấy lạ miệng nên cậu hỏi cách làm.
Tiêu Minh Dạ cầm dao cắt củ cải, mỗi một nhát dao đi xuống là một miếng đứt ra, hoàn hảo đến từng centimet.
Chung Ý Thu hiếu kì nhìn kĩ, khiêm tốn thỉnh giáo, “Anh làm sao hay quá vậy? Tay đặt thế nào mà nhát nào nhát nấy đều quá đi?”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu, nhàn nhạt nói: “Ra nói với em trai cậu trưa nay ở lại ăn cơm.”
Chung Ý Thu: “…… Anh thôi đi được không?”
Sau khi nghe cậu diễn tả cách làm xong, Tiêu Minh Dạ không dám để cho cậu động vào, bảo đảm nhất định sẽ muối được kim chi củ cải cho thì mới đuổi được người đi.
Hai đứa con gái của Trương Quốc Ngôn cuối cùng vẫn ở nhà Lý Hoành Phi, băn khoăn của chú Nghĩa cũng ứng nghiệm, không chỉ có bà con chòm xóm dị nghị, mà các giáo viên trong trường cũng không để yên.
“Thầy Lý tốt bụng quá ha! Bắt đầu cho học sinh ở lại nhà mình luôn rồi!”
“Không thấy người ta kết bạn với ai à, học theo người thành phố đó!”
“Tôi không tin người nhà Trương Quốc Ngôn làm lơ đâu nha! Tự dưng đâu ra người tốt vậy!”
“Mấy người đừng có nói bừa, chuyện của Trương Quốc Ngôn chắc chắn là do người thân báo cáo rồi, cẩn thận y về tìm mấy người tính sổ bây giờ!”
“Ha, làm gì đến lượt tôi, trường học có bao nhiêu giáo viên, ai cũng không trốn thoát được đâu!”
“Y làm gì có bản lĩnh đó, nếu có thì đã sinh được con trai rồi, ha ha ha ha”
.….
Mấy lời này trước mặt thì là trêu chọc, còn sau lưng thì làm bộ bí mật, thực tế là muốn cho người nghe thấy, mỗi ngày Lý Hoành Phi là người vào văn phòng đầu tiên cũng là người cuối cùng rời khỏi, hắn không muốn để mọi người soi mói hay khinh thường mình. Chung Ý Thu lo cho tâm lý của hắn, buổi tối tan học đều tìm hắn nói chuyện phiếm an ủi, vậy mà Lý Hoành Phi lại khác với trước kia, hắn ngại ngùng nói với Chung Ý Thu như lời hắn đã nói nhỏ với chú Nghĩa, “Chung Ý Thu không sợ, con cũng không thể sợ.”
Trương Quốc Ngôn cuối cùng cũng được thả ra, y tới nhà Lý Hoành Phi đón con mà mặt mũi đỏ bừng, lẽ ra người ta đã giúp y một ân huệ lớn như thế, ít ra thì y cũng nên đem quà sang để cảm ơn, vậy mà trong nhà tìm không ra nửa chai rượu trắng nào, đồ dùng trong nhà lúc sinh đứa thứ tư đã bị Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình lấy đi hết, chỉ còn thừa một cái giường cho ba cha con họ ngủ. Trương Quốc Ngôn là người đọc sách, hai đứa đầu đã lớn, đứa thứ ba tám tuổi, đứa thứ tư cũng bảy tuổi, bắt đầu từ năm ngoái thì lúc đi ngủ y đã không cởi quần áo rồi.
Y tay không tới nhà, một hai phải dập đầu cảm ơn với nhà Lý Hoành Phi, chọc cho mọi người bật khóc, còn y cũng phát tiết được đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chung Ý Thu gần đây cũng phát sầu, không biết Tiêu Minh Dạ lại mắc phải bệnh gì mà luôn làm lơ cậu. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn chạy ở bên ngoài, khẳng định là chuyện nhận thầu sau núi rồi, cậu muốn tìm hỏi cặn kẽ thì kết quả vừa mới thấy mặt cậu là hắn xoay đầu bỏ đi một bước.
Chung Ý Thu thầm tự hỏi bản thân đã làm gì mà người ta xa lánh mình đến thế, trong lòng vừa thấp thỏm vừa có chút chua xót.
Vương Văn Tuấn mang sách trong nhà mình tới, có hơn ba bốn mươi quyển, phần lớn là sách văn học nước ngoài, còn lại là mấy quyển tiểu thuyết võ học, nào là《, 《 》, 《 》*, tất cả đều được giữ gìn cẩn thận, cho thấy chúng được quý trọng đến mức nào.
*mình để link wikipedia của tác giả các bộ truyện, ai muốn đọc thêm thì nhấn vào link nhé!
Mà mấy quyển này đâu thích hợp cho mấy đứa học sinh tiểu học đọc, mấy quyển võ thuật thì có thể cho bọn lớp năm, lớp sáu đọc, mấy đứa nhỏ hơn thì chưa nhận biết hết mặt chữ, sợ không hiểu được ý nghĩa đầy đủ của quyển truyện.
Nhưng cậu cảm kích lắm, Vương Văn Tuấn quyên góp xong mà mặt còn đầy lưu luyến, nói mấy quyển sách này đã làm bạn với mình rất nhiều năm rồi.
Chú Nghĩa gọi hiệu trưởng Trịnh tới nói kế hoạch của bọn họ, muốn mượn phòng thiết bị không dùng tới để đổi thành thư viện.
Hiệu trưởng Trịnh qua lần lên bệnh viện này, thoạt nhìn gầy mất bảy tám kí, hai má hóp vào, tuy gần đây ông hay bị chuyện của Chung Ý Thu làm phiền, nhưng chuyện này rất đáng để tâm, vì thư viện xây dựng ở trong khuôn viên trường, cũng được xem là thành tích công tác của ông.
Chung Ý Thu đang pha nước thuốc cho chú Nghĩa ngâm chân, nghe ông đồng ý nên vui vẻ nói, “Cảm ơn hiệu trưởng!”
Lúc này hiệu trưởng Trịnh đổi thái độ cảm thán người trẻ tuổi thật tốt, lớn lên có ý tưởng, tính tình dễ mến, người còn thiện lương, “Đừng cảm ơn tôi, mấy người đừng gây chuyện cho tôi là được rồi!”
Chung Ý Thu không hé răng, trong lòng yên lặng phản bác, “Tôi gây chuyện hồi nào hử?”
Chú Nghĩa hỏi: “Chí Tề sao rồi? Nên đi học lại đi, mất bài học không kịp bây giờ.”
Hiệu trưởng Trịnh rít thuốc, sương khói chậm rãi lan tỏa, “Mấy ngày nay mới xem như là bình phục lại, lúc mới về nhà chỉ ăn được một nửa chén cơm thôi, gầy sọc hẳn đi!”
Ông thương đứa nhỏ này lắm, chú Nghĩa biết ông đau lòng, “Khỏe là được, lần sau có bệnh thì phải đi bệnh viện.”
“Tôi đã chấn chỉnh tư tưởng cho mẹ nó rồi, không dám bậy bạ nữa đâu,” ông oán hận nói.
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Thầy không đánh vợ đó chứ?”
Hiệu trưởng Trịnh nổi giận, mặt ghét bỏ nói: “Cậu nghĩ tôi là Trịnh Lão Tam à?”
Chung Ý Thu không biết Trịnh Lão Tam là ai, chú Nghĩa giải thích, “Chồng của Lưu Thanh Hồng.”
Thì ra là gã đó, cậu từng nghe nói gã đánh Lưu Thanh Hồng rất nhiều lần, bây giờ mang thai hẳn là giảm bớt chứ nhỉ.
Hiệu trưởng Trịnh như là nghĩ đến cái gì, thở dài nói: “Đêm qua nghe nói còn đánh một trận, Thanh Hồng khóc lóc đòi phải về nhà mẹ đẻ, cả dòng họ vào khuyên mới nguôi.”
Cơn giận bốc lên, Chung Ý Thu sửng sốt, “Cô ấy đang mang thai mà! Vì sao còn đánh cô ấy?!”
“Trịnh Lão Tam ham bạo lực, hở một tí là lật bàn đánh người, lại còn mê rượu, một hai phải xào đồ nhắm cho gã uống rượu, Thanh Hồng mang thai thân thể mệt mỏi, nấu cơm một chút là buồn ói, nên gã nổi giận!”
Chung Ý Thu ngồi ở bên cạnh chú Nghĩa, chân run nhè nhẹ, cậu không thân thiết gì với Lưu Thanh Hồng, nhưng mà cô rất nhiều lần thầm lặng cổ vũ cho cậu, hơn nữa còn là một người phụ nữ nhu nhược, mềm yếu, đang mang thai mà còn bị chồng đánh, thật sự rất đáng giận.
Mọi người không lên tiếng, hiệu trưởng Trịnh chuẩn bị đi trở về, đột nhiên nghe thấy Chung Ý Thu nói: “Tại sao cô ấy không ly hôn với gã đàn ông đó?”
Hiệu trưởng Trịnh như là nghe được truyện cười, như người lớn nghe trẻ con hỏi, “Vì sao gọi mẹ là mẹ,” không đâu vào đâu, căn bản là lời nói vô căn cứ không hợp với thế giới thực tiễn.
Bị một người trưởng thành nói ra thì càng buồn cười, hiệu trưởng Trịnh cười nhạo một tiếng, “Đây là vùng nông thôn, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả cho đầu gỗ thì cả đời cậu cũng là khúc gỗ, không thịnh hành mấy chuyện đó như người thành phố các cậu đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất