Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 43: Có đẹp hay không?
Chung Ý Thu đương nhiên không hiểu ý của hiệu trưởng Trịnh là gì, vì sao gả cho một người mà phải cắn răng chịu đựng sống ở trong địa ngục, chịu tra tấn mà không thể ly hôn?
Đương nhiên cậu cũng sẽ không ngốc đến nỗi chạy tới nói những lời này với Lưu Thanh Hồng làm gì, thứ hai ở văn phòng cậu không tự chủ được nhìn về phía Lưu Thanh Hồng, mái tóc đen dài xõa tung che khuất gương mặt của cô, áo lông vũ màu đỏ rực bao trọn thân thể nhỏ gầy, sắc màu tươi đẹp gần như chói mắt.
Trịnh Tiểu Bình hôm nay mặc chiếc áo khoác nỉ màu xanh đậm, cuối tuần trước lên huyện uốn tóc xoăn, rất là thời thượng, bị mấy giáo viên nữ vây quanh hâm mộ hỏi đông hỏi tây, cô thấy Lưu Thanh Hồng ngồi cúi đầu ở một góc, nên la lớn, “Ai nha! Cái áo của cô Lưu đẹp quá nè! Màu đỏ bắt mắt ghê á!”
Mấy người đó nghe cô nói cũng dời tầm mắt theo, quay sang Lưu Thanh Hồng, “Đúng rồi! Thanh Hồng này, có phải cô mua cái áo này trước khi kết hôn không?”
“Trịnh Lão Tam tốt ghê ha, toàn lên thị trấn mua quần áo cho cô không hà, tôi đoán ở trong huyện không có bán kiểu này đâu ha?”
Trịnh Tiểu Bình đi qua sờ sờ chất liệu vải vóc, “Chắc chắn là nhờ người mua từ thành phố ha, chị họ của Trịnh Lão Tam làm việc ở thành phố mờ!” Nói xong cô đặt tay lên vai Lưu Thanh Hồng, hờn dỗi trách cứ mấy giáo viên nữ, “Mấy cô cứ nói tôi tốt số, còn tôi cứ thấy Thanh Hồng tốt số hơn tôi đó chứ!”
Chung Ý Thu không biết là cô vô tình hay là cố ý nói như vậy, dù sao hai người là người cùng thôn, mấy tối hôm trước Trịnh Lão Tam còn đánh Lưu Thanh Hồng, động tĩnh lớn đến thế sao cô lại không biết?
Nhìn mấy cô giáo ríu rít thảo luận, còn Lưu Thanh Hồng cúi đầu không đáp lại, làm Chung Ý Thu phiền lòng, không biết có nên qua đó ngắt lời hay không.
Đang muốn xuất thần, rầm —— một tiếng chồng sách rơi xuống trên mặt bàn, cậu ngơ ngác, ngẩng đầu trong đống bụi thì thấy Tiêu Minh Dạ đang nhíu mày nhìn mình, “Gọi cả nửa ngày không nghe! Tới nhìn danh sách này đi!”
Một tờ giấy viết tay danh sách kế hoạch ở đại hội thể thao đưa tới, Chung Ý Thu nhận lấy thì thấy hắn đã ghi chú rõ sồ tiền cần dùng ở từng mục, hồi trước Chung Ý Thu đã từng nói với hắn rằng lên huyện thì nên dẫn bọn trẻ đi dạo chơi vài nơi, không ngờ là Tiêu Minh Dạ vẫn nhớ rõ hơn nữa còn liệt kê ra danh sách, dẫn bọn chúng đi ăn gì, tốn bao nhiêu tiền nữa? Chung Ý Thu ấm áp trong lòng, đang muốn cảm ơn Tiêu Minh Dạ, thì người đối diện đã lạnh lùng phán một câu, “Coi chừng rớt tròng mắt ra ngoài,” sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Chung Ý Thu: “…… Sao lại nổi giận rồi? Này!”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đại hội thể thao mùa thu đã chuyển thành đại hội thể thao mùa đông, đội hình thi đấu vốn dĩ chỉ có hai mươi học sinh, trường tiểu học trên thị trấn không chịu, nói con số này không may mắn nên thêm vào mười sáu học sinh của trường họ, hợp thành hình vuông sáu ngang sáu dọc, huấn luyện càng thêm khó khăn.
Buổi chiều, Chung Ý Thu phải mang nhóm lên trấn tập luyện chung, không còn cách nào khác vì họ là trường tiểu học ở thôn, không có quyền lên tiếng, chỉ có thể nghe người phụ trách chỉ huy.
Một ngày trước khi thi đấu, vận động viên của các trường học tham gia thi đấu tập hợp ở sân trường tiểu học thị trấn, nghe lãnh đạo lăn qua lộn lại nói kỷ luật cả một buổi trưa, người phụ trách là hiệu phó Diêm Khôi Phục, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông rất nghiêm túc. Mãi cho đến khi trời sắp tối đen, thấy bọn học sinh đã đông lạnh đến run người, nên một vị lãnh đạo khác ngắt lời diễn thuyết chán ngắc của hắn, “Phát trang phục đi, trời lạnh rồi về sớm”, Chung Ý Thu nhận ra đây là cô giáo phụ trách đã khen cậu lúc gặp lần đầu tiên, người đâu mà lợi hại quá.
Mỗi người đều tới nhận quần áo và giày mới, xem ra trấn trên rất coi trọng đại hội thể thao kỳ này, không để bọn họ ra tiền túi mua, Chung Ý Thu chuẩn bị tiền chưa cần lấy ra, lúc này vui vẻ như là nhặt được tiền, Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh tạt nước lạnh vào mặt cậu, “Chưa đòi tiền, nhưng cũng chưa nói không cần.”
Chung Ý Thu: “……”
Bò lên trên máy kéo, Viên Binh bất tri bất giác dịch đến dựa sát vào người Chung Ý Thu, bữa nay nó mặc một cái áo bông cũ nát, cổ tay áo đen như mực. Vừa đến mùa đông, bọn nhỏ trong thôn đều mặc áo bông ở trong, người lớn sẽ tròng thêm một cái áo khoác mỏng nhẹ bên ngoài, đến lúc giặt thì chỉ cần giặt áo ngoài là được, áo bông có thể mặc qua một mùa đông, là sự lanh trí của mấy bà chủ gia đình.
Viên Binh chỉ có ông nội là người thân, có thể bảo đảm cho nó ăn uống là tốt lắm rồi, rất khó để ông để ý đến chuyện ăn mặc, Chung Ý Thu thấy nó chỉ mặc một cái áo mùa thu ở trong, áo lông thì mỏng dính, co ro cả người trong gió mùa đông, nhìn giống như chú cún con cầu xin chút ấm áp từ con người mà không dám tiến lên phía trước.
Chung Ý Thu dịch người tới gần nó, kéo khóa áo lông vũ xuống, vén lên vạt áo khóa người nó vào, cậu mặc áo lông màu gạo trắng ở bên trong, là chiếc áo lông do chị gái đan cho, cô chưa có bạn trai, nên đan xong thì bắt em trai mặc, ban đầu cậu rất ghét màu này, bởi vì nó không mạnh mẽ, lại rất dễ dơ, nhưng mà chị gái làm dữ ép cậu mang theo.
Nhìn chiếc áo lông màu trắng sạch sẽ trên người thầy giáo, làm Viên Binh không dám dựa vào quá gần, vì sợ mình vấy bẩn, cả người nó cứng đờ.
Chung Ý Thu kéo nó lại gần, “Lại gần đây, không được để bị cảm, ngày mai còn phải thi đấu.”
Đưa học sinh về rồi qua nhà Hai Đen, dặn ngày mai mình cần dùng xe, nên sáng mai sẽ qua lấy. Từ sau khi mua chiếc xe này, Hai Đen trở thành miếng bánh ngọt ngon lành cho mấy cô gái sắp đến tuổi lấy chồng, mấy ngày nay số lượng bà mối tới tìm đã sắp đạp gẫy cửa chính nhà hắn, làm hắn hoa cả mắt.
Hắn cười hì hì, “Được thôi, sáng mai thầy tới đây ăn sáng với nhà tôi đi, thầy Tiểu Chung chưa tới nhà tôi ăn cơm lần nào đó.”
Trịnh gia trang và Viên gia trang gần trường học nhất, thôn dân đi Cung Tiêu Xã lui tới đều nói chuyện phiếm với Chung Ý Thu, Hai Đen cũng thuộc nhóm người đó, mà quả thật tên của hắn cũng gắn với người, người khác đen là vì dầm mưa dãi nắng làm ruộng, còn hắn sinh ra đã đen, mấy năm trước làm lái xe ở xưởng gạch ngói, chạy thế nào mà gãy cả răng cửa, làm diện mạo rất khác người.
Có thể là do sự đối lập, cho nên mỗi lần hắn nhìn thấy Chung Ý Thu thì đều sinh ra một loại kính sợ không đáng có.
“Cảm ơn anh, chắc là không kịp ăn sáng đâu, để lần sau đi,” Chung Ý Thu cười trả lời.
Hai Đen: “Ừ ừ, lần sau tới với Lục Tử đi, ăn mừng chuyện tốt của nó luôn!”
Chung Ý Thu ngạc nhiên, “Chuyện tốt gì vậy?”
“Ủa, cậu không biết à?” Hai Đen kinh ngạc, “Nó không nói với cậu à? Chắc thằng này mắc cỡ rồi đây, nó sắp đính hôn rồi, bà mối xem ngày nói là ngày mốt đó!”
Chung Ý Thu không nói, chuyện lớn như vậy mà Lục Tử không nói cho bọn họ biết, lần trước mang chú Nghĩa đi bệnh viện Lục Tử có kể chuyện mai mối cho cậu nghe, cậu biết hắn có thắc mắc trong lòng, nhưng sau đó cả cậu lẫn Tiêu Minh Dạ đều bận việc, không ai rảnh quan tâm đến tâm lý của hắn cả.
Khi trở về thì trời đã tối đen như mực, đường không dễ đi, cậu như có như không dựa vào sát vào Tiêu Minh Dạ đang đi ở bên cạnh, “Anh nói xem hai đứa mình có xứng làm bạn thân không, không quan tâm tới Lục Tử?”
“Có chút.” Tiêu Minh Dạ trả lời.
Chung Ý Thu cúi đầu, gió lạnh thổi vào mặt có chút đau, hơi hối hận, “Ngày đó anh ấy có nói với tôi, không biết có nên đính hôn với cô gái đó không, hẳn là anh ấy mong có người sẽ cho ý kiến, có lẽ chỉ là muốn tìm người tâm sự thôi, mà tôi thì cứ làm lơ anh ta, ôi! Trách tôi.”
“Chính xác.” Tiêu Minh Dạ thả ra hai chữ.
Chung Ý Thu: “Mới thấy mặt một lần, nửa tháng không gặp, thì tại sao lại vội đính hôn đến thế? Hơn nữa ngày mốt đính hôn, anh ta không nói cho bọn mình biết, chắc là rất thất vọng với bọn mình ha.”
“Chắc chắn.” Tiêu Minh Dạ tiếp tục.
Chung Ý Thu: “Tôi nói là cả hai đứa, chứ không có một mình tôi đâu! Còn nữa, anh nói câu ba chữ có được không?!”
Tiêu Minh Dạ đứng lại, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đang mở to của cậu, nghĩ thầm cậu chàng này chỉ dám dựa vào đôi mắt này để làm ăn thôi, lúc dữ lên thì lợi hại thật đó, chứ có dọa được ai bao giờ!
Chung Ý Thu bị ánh mắt chăm chú đó làm nóng cả người, đã vài ngày rồi Tiêu Minh Dạ không gần với cậu như thế, mỗi lần tìm hắn hắn đều nói có việc bận, làm Chung Ý Thu như đứa trẻ lâu lâu được người lớn cho viên ô mai, ngọt ngọt chua chua. Cậu lớn đến từng này mà chưa từng có cảm giác như thế, có tò mò lẫn thẹn thùng, nước miếng trong miệng không tự giác phát ra nhiều hơn, ừng ực ừng ực nuốt xuống.
Tiêu Minh Dạ nhìn lướt qua hầu kết của cậu, đột nhiên xoay người đi, rồi mở miệng nói: “Đi uống rượu đi.”
Chung Ý Thu còn đang chìm đắm trong vị chua ngọt của quả ô mai, động tác đột nhiên bỏ chạy của hắn ngang ngược làm cậu giật mình, xui xẻo bị hạt ô mai chặn ở cổ họng, đau ân ẩn.
Cậu bực bội, chạy hai bước nhảy lên lưng Tiêu Minh Dạ, dí sát vào tai hắn nói, “Tiêu Minh Dạ này, tôi có phải là anh em tốt với anh không? Chừng nào anh đính hôn phải nói cho tôi biết nhá!”
Tiêu Minh Dạ không phòng bị đột nhiên bị áp sát, vậy mà hai chân vẫn rắn chắc, vững vàng tiếp được thân thể phía sau, nửa câu đầu nghe xong còn có lý, mà nửa câu sau nghe xong thì thấy bậy bạ vô cùng, ôm chân cậu không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước.
Hai người tới Cung Tiêu Xã để mua đồ qua thăm Lục Tử, Chung Ý Thu thấy chỉ có một mình Lý Liên Hoa ở trong, nói cái gì cũng không đi vào, đứng chờ ở bên ngoài. Chuẩn bị đi về trước để làm cơm tối cho chú Nghĩa, kết quả vừa đến trong sân thì nghe thấy tiếng cãi nhau của Lục Tử và Vương Văn Tuấn.
Hai người liếc nhau cười bất đắc dĩ, xem ra không cần đi qua đó rồi.
“Thu Nhi, cậu tới phân xử đi, Vương Văn Tuấn nói mình có mắt nhìn đồ hơn cậu đó!” Lục Tử vừa thấy Chung Ý Thu liền cáo trạng.
Vương Văn Tuấn đang thái đồ ăn, cầm dao phay vỗ cái thớt, “Tôi nói sai ở đâu? Tôi tự mua quần áo, có chỗ nào khó coi không? Đồ tôi mua đều ở trong thành phố, làm gì thua!”
Lục Tử bị hắn làm cho nóng nảy, phun nước miếng phèo phèo: “Anh có trắng bằng người ta không? Có đẹp trai bằng người ta không?”
Vương Văn Tuấn ghét nhất là nghe mấy lời đó, anh có thể nói y dạy chưa hay, có thể nói y gầy giống châu chấu, nhưng không thể nói quần áo y mua là xấu xí, không hợp thời thượng, hay là lớn lên khó coi, lần đầu tiên y bị người ta kích thích đến thế, nên hung tợn nói: “Cậu nói ai khó coi?”
Chung Ý Thu thật sự nghe không nổi nữa, không biết hai người bọn họ đang cãi nhau vì cái gì, mấy đứa choai choai cũng không con nít đến thế, cậu duỗi tay ý đồ giữ chặt Lục Tử, “Hai người đừng……”
Hai người này đã cãi nhau hơn mười phút rồi, ai cũng không phục ai, Lục Tử ngăn tay Chung Ý Thu lại, tiếp tục gây chuyện, “Tôi nói anh đó! Không tin để tôi hỏi người khác!” Hắn lại quay đầu thở phì phì hỏi Tiêu Minh Dạ, “Anh hai! Anh nói đi! Anh nói Thu Nhi trắng hay không trắng? Đẹp hay không đẹp?”
Tiêu Minh Dạ vừa tới cửa bếp, họa từ trời rơi xuống đầu, “……”
Chung Ý Thu cũng không rảnh lo khuyên can, quay đầu nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt đầy chờ mong.
Đương nhiên cậu cũng sẽ không ngốc đến nỗi chạy tới nói những lời này với Lưu Thanh Hồng làm gì, thứ hai ở văn phòng cậu không tự chủ được nhìn về phía Lưu Thanh Hồng, mái tóc đen dài xõa tung che khuất gương mặt của cô, áo lông vũ màu đỏ rực bao trọn thân thể nhỏ gầy, sắc màu tươi đẹp gần như chói mắt.
Trịnh Tiểu Bình hôm nay mặc chiếc áo khoác nỉ màu xanh đậm, cuối tuần trước lên huyện uốn tóc xoăn, rất là thời thượng, bị mấy giáo viên nữ vây quanh hâm mộ hỏi đông hỏi tây, cô thấy Lưu Thanh Hồng ngồi cúi đầu ở một góc, nên la lớn, “Ai nha! Cái áo của cô Lưu đẹp quá nè! Màu đỏ bắt mắt ghê á!”
Mấy người đó nghe cô nói cũng dời tầm mắt theo, quay sang Lưu Thanh Hồng, “Đúng rồi! Thanh Hồng này, có phải cô mua cái áo này trước khi kết hôn không?”
“Trịnh Lão Tam tốt ghê ha, toàn lên thị trấn mua quần áo cho cô không hà, tôi đoán ở trong huyện không có bán kiểu này đâu ha?”
Trịnh Tiểu Bình đi qua sờ sờ chất liệu vải vóc, “Chắc chắn là nhờ người mua từ thành phố ha, chị họ của Trịnh Lão Tam làm việc ở thành phố mờ!” Nói xong cô đặt tay lên vai Lưu Thanh Hồng, hờn dỗi trách cứ mấy giáo viên nữ, “Mấy cô cứ nói tôi tốt số, còn tôi cứ thấy Thanh Hồng tốt số hơn tôi đó chứ!”
Chung Ý Thu không biết là cô vô tình hay là cố ý nói như vậy, dù sao hai người là người cùng thôn, mấy tối hôm trước Trịnh Lão Tam còn đánh Lưu Thanh Hồng, động tĩnh lớn đến thế sao cô lại không biết?
Nhìn mấy cô giáo ríu rít thảo luận, còn Lưu Thanh Hồng cúi đầu không đáp lại, làm Chung Ý Thu phiền lòng, không biết có nên qua đó ngắt lời hay không.
Đang muốn xuất thần, rầm —— một tiếng chồng sách rơi xuống trên mặt bàn, cậu ngơ ngác, ngẩng đầu trong đống bụi thì thấy Tiêu Minh Dạ đang nhíu mày nhìn mình, “Gọi cả nửa ngày không nghe! Tới nhìn danh sách này đi!”
Một tờ giấy viết tay danh sách kế hoạch ở đại hội thể thao đưa tới, Chung Ý Thu nhận lấy thì thấy hắn đã ghi chú rõ sồ tiền cần dùng ở từng mục, hồi trước Chung Ý Thu đã từng nói với hắn rằng lên huyện thì nên dẫn bọn trẻ đi dạo chơi vài nơi, không ngờ là Tiêu Minh Dạ vẫn nhớ rõ hơn nữa còn liệt kê ra danh sách, dẫn bọn chúng đi ăn gì, tốn bao nhiêu tiền nữa? Chung Ý Thu ấm áp trong lòng, đang muốn cảm ơn Tiêu Minh Dạ, thì người đối diện đã lạnh lùng phán một câu, “Coi chừng rớt tròng mắt ra ngoài,” sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Chung Ý Thu: “…… Sao lại nổi giận rồi? Này!”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đại hội thể thao mùa thu đã chuyển thành đại hội thể thao mùa đông, đội hình thi đấu vốn dĩ chỉ có hai mươi học sinh, trường tiểu học trên thị trấn không chịu, nói con số này không may mắn nên thêm vào mười sáu học sinh của trường họ, hợp thành hình vuông sáu ngang sáu dọc, huấn luyện càng thêm khó khăn.
Buổi chiều, Chung Ý Thu phải mang nhóm lên trấn tập luyện chung, không còn cách nào khác vì họ là trường tiểu học ở thôn, không có quyền lên tiếng, chỉ có thể nghe người phụ trách chỉ huy.
Một ngày trước khi thi đấu, vận động viên của các trường học tham gia thi đấu tập hợp ở sân trường tiểu học thị trấn, nghe lãnh đạo lăn qua lộn lại nói kỷ luật cả một buổi trưa, người phụ trách là hiệu phó Diêm Khôi Phục, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông rất nghiêm túc. Mãi cho đến khi trời sắp tối đen, thấy bọn học sinh đã đông lạnh đến run người, nên một vị lãnh đạo khác ngắt lời diễn thuyết chán ngắc của hắn, “Phát trang phục đi, trời lạnh rồi về sớm”, Chung Ý Thu nhận ra đây là cô giáo phụ trách đã khen cậu lúc gặp lần đầu tiên, người đâu mà lợi hại quá.
Mỗi người đều tới nhận quần áo và giày mới, xem ra trấn trên rất coi trọng đại hội thể thao kỳ này, không để bọn họ ra tiền túi mua, Chung Ý Thu chuẩn bị tiền chưa cần lấy ra, lúc này vui vẻ như là nhặt được tiền, Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh tạt nước lạnh vào mặt cậu, “Chưa đòi tiền, nhưng cũng chưa nói không cần.”
Chung Ý Thu: “……”
Bò lên trên máy kéo, Viên Binh bất tri bất giác dịch đến dựa sát vào người Chung Ý Thu, bữa nay nó mặc một cái áo bông cũ nát, cổ tay áo đen như mực. Vừa đến mùa đông, bọn nhỏ trong thôn đều mặc áo bông ở trong, người lớn sẽ tròng thêm một cái áo khoác mỏng nhẹ bên ngoài, đến lúc giặt thì chỉ cần giặt áo ngoài là được, áo bông có thể mặc qua một mùa đông, là sự lanh trí của mấy bà chủ gia đình.
Viên Binh chỉ có ông nội là người thân, có thể bảo đảm cho nó ăn uống là tốt lắm rồi, rất khó để ông để ý đến chuyện ăn mặc, Chung Ý Thu thấy nó chỉ mặc một cái áo mùa thu ở trong, áo lông thì mỏng dính, co ro cả người trong gió mùa đông, nhìn giống như chú cún con cầu xin chút ấm áp từ con người mà không dám tiến lên phía trước.
Chung Ý Thu dịch người tới gần nó, kéo khóa áo lông vũ xuống, vén lên vạt áo khóa người nó vào, cậu mặc áo lông màu gạo trắng ở bên trong, là chiếc áo lông do chị gái đan cho, cô chưa có bạn trai, nên đan xong thì bắt em trai mặc, ban đầu cậu rất ghét màu này, bởi vì nó không mạnh mẽ, lại rất dễ dơ, nhưng mà chị gái làm dữ ép cậu mang theo.
Nhìn chiếc áo lông màu trắng sạch sẽ trên người thầy giáo, làm Viên Binh không dám dựa vào quá gần, vì sợ mình vấy bẩn, cả người nó cứng đờ.
Chung Ý Thu kéo nó lại gần, “Lại gần đây, không được để bị cảm, ngày mai còn phải thi đấu.”
Đưa học sinh về rồi qua nhà Hai Đen, dặn ngày mai mình cần dùng xe, nên sáng mai sẽ qua lấy. Từ sau khi mua chiếc xe này, Hai Đen trở thành miếng bánh ngọt ngon lành cho mấy cô gái sắp đến tuổi lấy chồng, mấy ngày nay số lượng bà mối tới tìm đã sắp đạp gẫy cửa chính nhà hắn, làm hắn hoa cả mắt.
Hắn cười hì hì, “Được thôi, sáng mai thầy tới đây ăn sáng với nhà tôi đi, thầy Tiểu Chung chưa tới nhà tôi ăn cơm lần nào đó.”
Trịnh gia trang và Viên gia trang gần trường học nhất, thôn dân đi Cung Tiêu Xã lui tới đều nói chuyện phiếm với Chung Ý Thu, Hai Đen cũng thuộc nhóm người đó, mà quả thật tên của hắn cũng gắn với người, người khác đen là vì dầm mưa dãi nắng làm ruộng, còn hắn sinh ra đã đen, mấy năm trước làm lái xe ở xưởng gạch ngói, chạy thế nào mà gãy cả răng cửa, làm diện mạo rất khác người.
Có thể là do sự đối lập, cho nên mỗi lần hắn nhìn thấy Chung Ý Thu thì đều sinh ra một loại kính sợ không đáng có.
“Cảm ơn anh, chắc là không kịp ăn sáng đâu, để lần sau đi,” Chung Ý Thu cười trả lời.
Hai Đen: “Ừ ừ, lần sau tới với Lục Tử đi, ăn mừng chuyện tốt của nó luôn!”
Chung Ý Thu ngạc nhiên, “Chuyện tốt gì vậy?”
“Ủa, cậu không biết à?” Hai Đen kinh ngạc, “Nó không nói với cậu à? Chắc thằng này mắc cỡ rồi đây, nó sắp đính hôn rồi, bà mối xem ngày nói là ngày mốt đó!”
Chung Ý Thu không nói, chuyện lớn như vậy mà Lục Tử không nói cho bọn họ biết, lần trước mang chú Nghĩa đi bệnh viện Lục Tử có kể chuyện mai mối cho cậu nghe, cậu biết hắn có thắc mắc trong lòng, nhưng sau đó cả cậu lẫn Tiêu Minh Dạ đều bận việc, không ai rảnh quan tâm đến tâm lý của hắn cả.
Khi trở về thì trời đã tối đen như mực, đường không dễ đi, cậu như có như không dựa vào sát vào Tiêu Minh Dạ đang đi ở bên cạnh, “Anh nói xem hai đứa mình có xứng làm bạn thân không, không quan tâm tới Lục Tử?”
“Có chút.” Tiêu Minh Dạ trả lời.
Chung Ý Thu cúi đầu, gió lạnh thổi vào mặt có chút đau, hơi hối hận, “Ngày đó anh ấy có nói với tôi, không biết có nên đính hôn với cô gái đó không, hẳn là anh ấy mong có người sẽ cho ý kiến, có lẽ chỉ là muốn tìm người tâm sự thôi, mà tôi thì cứ làm lơ anh ta, ôi! Trách tôi.”
“Chính xác.” Tiêu Minh Dạ thả ra hai chữ.
Chung Ý Thu: “Mới thấy mặt một lần, nửa tháng không gặp, thì tại sao lại vội đính hôn đến thế? Hơn nữa ngày mốt đính hôn, anh ta không nói cho bọn mình biết, chắc là rất thất vọng với bọn mình ha.”
“Chắc chắn.” Tiêu Minh Dạ tiếp tục.
Chung Ý Thu: “Tôi nói là cả hai đứa, chứ không có một mình tôi đâu! Còn nữa, anh nói câu ba chữ có được không?!”
Tiêu Minh Dạ đứng lại, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đang mở to của cậu, nghĩ thầm cậu chàng này chỉ dám dựa vào đôi mắt này để làm ăn thôi, lúc dữ lên thì lợi hại thật đó, chứ có dọa được ai bao giờ!
Chung Ý Thu bị ánh mắt chăm chú đó làm nóng cả người, đã vài ngày rồi Tiêu Minh Dạ không gần với cậu như thế, mỗi lần tìm hắn hắn đều nói có việc bận, làm Chung Ý Thu như đứa trẻ lâu lâu được người lớn cho viên ô mai, ngọt ngọt chua chua. Cậu lớn đến từng này mà chưa từng có cảm giác như thế, có tò mò lẫn thẹn thùng, nước miếng trong miệng không tự giác phát ra nhiều hơn, ừng ực ừng ực nuốt xuống.
Tiêu Minh Dạ nhìn lướt qua hầu kết của cậu, đột nhiên xoay người đi, rồi mở miệng nói: “Đi uống rượu đi.”
Chung Ý Thu còn đang chìm đắm trong vị chua ngọt của quả ô mai, động tác đột nhiên bỏ chạy của hắn ngang ngược làm cậu giật mình, xui xẻo bị hạt ô mai chặn ở cổ họng, đau ân ẩn.
Cậu bực bội, chạy hai bước nhảy lên lưng Tiêu Minh Dạ, dí sát vào tai hắn nói, “Tiêu Minh Dạ này, tôi có phải là anh em tốt với anh không? Chừng nào anh đính hôn phải nói cho tôi biết nhá!”
Tiêu Minh Dạ không phòng bị đột nhiên bị áp sát, vậy mà hai chân vẫn rắn chắc, vững vàng tiếp được thân thể phía sau, nửa câu đầu nghe xong còn có lý, mà nửa câu sau nghe xong thì thấy bậy bạ vô cùng, ôm chân cậu không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước.
Hai người tới Cung Tiêu Xã để mua đồ qua thăm Lục Tử, Chung Ý Thu thấy chỉ có một mình Lý Liên Hoa ở trong, nói cái gì cũng không đi vào, đứng chờ ở bên ngoài. Chuẩn bị đi về trước để làm cơm tối cho chú Nghĩa, kết quả vừa đến trong sân thì nghe thấy tiếng cãi nhau của Lục Tử và Vương Văn Tuấn.
Hai người liếc nhau cười bất đắc dĩ, xem ra không cần đi qua đó rồi.
“Thu Nhi, cậu tới phân xử đi, Vương Văn Tuấn nói mình có mắt nhìn đồ hơn cậu đó!” Lục Tử vừa thấy Chung Ý Thu liền cáo trạng.
Vương Văn Tuấn đang thái đồ ăn, cầm dao phay vỗ cái thớt, “Tôi nói sai ở đâu? Tôi tự mua quần áo, có chỗ nào khó coi không? Đồ tôi mua đều ở trong thành phố, làm gì thua!”
Lục Tử bị hắn làm cho nóng nảy, phun nước miếng phèo phèo: “Anh có trắng bằng người ta không? Có đẹp trai bằng người ta không?”
Vương Văn Tuấn ghét nhất là nghe mấy lời đó, anh có thể nói y dạy chưa hay, có thể nói y gầy giống châu chấu, nhưng không thể nói quần áo y mua là xấu xí, không hợp thời thượng, hay là lớn lên khó coi, lần đầu tiên y bị người ta kích thích đến thế, nên hung tợn nói: “Cậu nói ai khó coi?”
Chung Ý Thu thật sự nghe không nổi nữa, không biết hai người bọn họ đang cãi nhau vì cái gì, mấy đứa choai choai cũng không con nít đến thế, cậu duỗi tay ý đồ giữ chặt Lục Tử, “Hai người đừng……”
Hai người này đã cãi nhau hơn mười phút rồi, ai cũng không phục ai, Lục Tử ngăn tay Chung Ý Thu lại, tiếp tục gây chuyện, “Tôi nói anh đó! Không tin để tôi hỏi người khác!” Hắn lại quay đầu thở phì phì hỏi Tiêu Minh Dạ, “Anh hai! Anh nói đi! Anh nói Thu Nhi trắng hay không trắng? Đẹp hay không đẹp?”
Tiêu Minh Dạ vừa tới cửa bếp, họa từ trời rơi xuống đầu, “……”
Chung Ý Thu cũng không rảnh lo khuyên can, quay đầu nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt đầy chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất