Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 57: Người rừng
Chung Ý Thu thầm cảm thán Lâm Ngọc Phương thật xinh đẹp, không giống với người thường, cậu đã từng gặp kha khá người đẹp ở đây, như là Trịnh Tiểu Bình, Viên Ngọc Lan, và cả Lưu Thanh Hồng nữa, xét theo ngũ quan thì các cô đẹp hơn Lâm Ngọc Phương, nhưng các cô ấy có trang điểm thế nào cũng không bằng một góc của người ta.
Cô không có kiểu tóc thời thượng, không mặc đồ kiểu cách, tuy bán đồ trang điểm nhưng bản thân không tô son điểm phấn, có một chút xinh đẹp hồn nhiên động lòng người, mọi người thích so sánh người đẹp với hoa, nhưng cô lại không giống một đóa hoa, mà giống như nhánh cây tùng cao khiết, như dương liễu thướt tha.
May mắn là Tiêu Minh Dạ không có ở đây…… Chung Ý Thu bị giật mình bởi ý nghĩ của bản thân, còn chưa kịp cân nhắc, thì Lâm Ngọc Phương đã chậm rãi đi tới.
“Nhìn anh đã nửa ngày rồi đó, đứng một mình ở chỗ này làm gì vậy?” Lâm Ngọc Phương nói giỡn.
Chung Ý Thu thẹn thùng, gãi gãi cằm nói: “Không làm gì, nghĩ vài chuyện thôi,” thấy cô nàng chọc ghẹo mình, cậu lại cảm thấy hổ thẹn vì ý nghĩ vừa nãy, “Đi làm sao rồi, đã quen chưa?”
“Khá tốt,” nói xong cô hơi chần chờ, Chung Ý Thu đoán cô nàng muốn hỏi thăm về Tiêu Minh Dạ, nếu hỏi thật, thì cậu có nói cho cô nghe không?
“Thầy Chung này, tôi có chuyện nhờ thầy giúp một chút.” Quả nhiên Lâm Ngọc Phương vẫn nói ra.
Chung Ý Thu: “……”
Cậu hơi hơi mở miệng, còn mặt thì rối rắm, Lâm Ngọc Phương cảm thấy chọc cậu vui quá nên đùa, “Đừng khẩn trương, không phải nhờ anh giúp tôi theo đuổi Tiêu Minh Dạ đâu!”
Chung Ý Thu nuốt nước miếng, vội xua tay phủ nhận, “Không phải…… Tôi không có ý này……”
“Ha ha, nếu tôi có ý này thật, thì anh có giúp tôi không?”
“……”
Lâm Ngọc Phương cười rạng rỡ, “Thôi, không đùa nữa! Thật ra có chuyện này nhờ anh, nhà tôi ở trên trấn, đến nơi này không có chỗ ăn trưa, hai ngày nay sáng nào tôi cũng mang cơm tới đây, nhưng mà trời lạnh quá nên đồ ăn biến thành đá hết rồi…… Tôi tính hỏi cho tôi ăn trưa cùng bọn anh được không? Tôi sẽ góp tiền.”
Thì ra là như thế, Chung Ý Thu nghĩ nghĩ nói: “Để tôi hỏi chú Nghĩa trước, chắc chú sẽ đồng ý thôi, có điều ——”
“Sao?”
Chung Ý Thu khó xử, “Chân chú Nghĩa hiện giờ không tiện để nấu cơm, Tiêu Minh Dạ biết nấu ăn nhưng mà giờ anh ta ra ngoài rồi, bây giờ là do thầy Vương Văn Tuấn nấu cơm, còn cần trưng cầu ý kiến……”
Lâm Ngọc Phương Hoàn Nhi cười, “Không sao, tôi sẽ nấu cơm.”
Chung Ý Thu: “……”
Lâm Ngọc Phương biết nấu cơm không phải là chuyện hiếm lạ, con gái lớn cỡ cô đều biết nấu cơm, hơn nữa dựa theo truyền thống ở nông thôn, con gái trước khi xuất giá thì sẽ biết giặt quần áo, nấu cơm, may vá, những việc đó là điều kiện mà nhà trai hay nhờ bà mai tham khảo, cơm nước giỏi hoặc khéo tay thì con gái tự nhiên được hoan nghênh nhiều hơn, có thể tìm được nhà chồng tốt.
Chung Ý Thu ngạc nhiên ở chỗ Lâm Ngọc Phương tự tin về tài nấu nướng của mình.
Tới bữa trưa cậu cũng được nghiệm chứng phán đoán của mình, Lâm Ngọc Phương không những biết nấu cơm, mà còn làm vô cùng tốt, Chung Ý Thu thầm đúc kết, “Tài nghệ của cả ba người chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ, Vương Văn Tuấn bằng một mình cô”.
Đàn ông nấu cơm chín là được, miễn sao mùi vị vừa miệng, còn Lâm Ngọc Phương không chỉ làm màu sắc, hương vị đều đầy đủ, mà phần nhìn cũng rất đẹp mắt, thịt kho tàu, bí đao xào với ớt đỏ, đậu que xào thịt khô, hành tây xào trứng, còn có một tô canh trứng, hương vị hoàn toàn khác với mấy món bọn họ thường nấu.
Căn bản không cần Chung Ý Thu nói gì nữa, Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa đã chủ động mời cô tới đây dùng cơm trưa cùng, buổi tối nếu có thể, thì ăn chung càng tốt!
Ăn cơm xong thì Chung Ý Thu tự giác ra sau rửa chén, ngoại trừ việc này thì cậu sẽ không còn cảm giác tồn tại nào nữa, Vương Văn Tuấn ngồi xổm bên cạnh canh chừng, thần bí đẩy bả vai cậu, “Này! Cô ấy có phải là người hôm trước chủ nhiệm Dương giới thiệu cho Tiêu Minh Dạ không?”
“Ừ.”
“Đúng là không tồi! Xứng với anh hai Tiêu quá!”
Chung Ý Thu: “Ý gì?”
“Trước kia tôi có hay tưởng tượng bạn gái của anh hai Tiêu sẽ ra sao, mà vẫn chưa nghĩ ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Phương ở đây là rõ ngay, người phải như cô ấy mới được!” Vương Văn Tuấn nhiều chuyện.
Nước giếng không lạnh lắm, thậm chí còn có chút ấm áp, nhưng không khí lạnh đến đông cả xương, bàn tay một khi lấy ra khỏi nước là như bị dao cắt đau rát, Chung Ý Thu dùng sức xoa tay hỏi y, “Tiêu Minh Dạ là dạng người gì?”
“Người rừng đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Gì đấy? Tôi nói thật mà cậu trợn mắt với tôi làm gì?” Vương Văn Tuấn lùi về sau nửa bước, bất bình nhìn về phía Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu không nói lời nào, đuôi mắt hai mí như hai mũi tên nhọn nghiêng nghiêng hướng về phía trước, dáng vẻ chờ bắn.
Vương Văn Tuấn lại dí sát vào cậu, cao thâm khó đoán nói: “Ê! Cậu không cảm thấy à? Mấy bữa nay tôi đọc sách triết học đó, trên sách nói mỗi con người chúng ta, đến từ nơi nào, đi đến đâu đều đã được định sẵn rồi…… Nhưng Tiêu Minh Dạ thì không có, anh ta phiêu bạt bốn phương, tám hướng…… Dù sao cũng là ý này, có đôi khi tôi nghĩ anh ta tồn tại là vì điều gì?”
Cũng mặc kệ Chung Ý Thu có hiểu được hay không, nói tiếp: “Anh ta không có vướng bận, không thân không thích, người thân còn tàn nhẫn hơn kẻ thù, chúng ta nỗ lực tồn tại cho dù là vì cha mẹ, vì anh chị em, hay là vợ con, ít nhất đều có một mục tiêu để sống, còn anh ta thì sao? Cái gì cũng không có, không giống người rừng thì chứ giống ai đây!”
Chung Ý Thu nghĩ đó là luận điệu vớ vẩn, càng nghe càng đau lòng, “Không có ai yêu cầu mình phải sống cho người khác cả, anh ấy sống cho bản thân được chưa!”
“Cho nên mới nói! Ý tôi là vầy, người rừng tàn nhẫn lắm á, vừa mạnh vừa hung dữ, còn không phân rõ phải trái nữa!” Vương Văn Tuấn cắn răng nói, rồi lại cười rộ, “Chỉ có cô gái kiểu Lâm Ngọc Phương mới có thể chinh phục được anh ta!”
Chung Ý Thu không thèm phản ứng, xôn xao —— đá cái chậu nước, bưng cái rổ đựng chén bát đi vào trong, thuận tiện kiến nghị, “Anh đừng xem sách triết học nữa!”
Sáng sớm thứ tư, Cao Tiểu Bao lái xe tới, mọi người đều còn chưa rời giường, hắn cũng không gọi người dậy, ở trong sân chọc Vượng Vượng.
“Nó đang mang thai đấy, anh đừng chọc nó nhảy.” Chung Ý Thu đẩy cửa ra cản.
Cao Tiểu Bao ấn Vượng Vượng ngã xuống đất, con chó hơi hơi giãy giụa, nhưng vẫn thành thật nằm xuống để mặc hắn sờ bụng, “Nó mang thai hai đứa đó, cậu tin không?”
Chung Ý Thu đương nhiên không tin, cậu thấy mấy con chó trong thôn toàn sanh năm, sáu đứa, ít nhất cũng có ba đứa, bụng Vượng Vượng lớn như vậy, sao mà chỉ có hai đứa được!
“Không tin thì mình cá cược đi?” Cao Tiểu Bao khiêu khích.
Cậu cảm thấy Cao Tiểu Bao quá nhàm chán, nhưng cũng không đánh bại tính hiếu thắng của mình, “Đánh cuộc gì?”
Cao Tiểu Bao nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đánh cuộc một cái nhân tình đi, ai thua thì sẽ giúp người kia làm một việc, cho dù là việc gì cũng phải làm!”
“Thôi, đổi thành bài bạc đi?” Chung Ý Thu đề nghị.
Cao Tiểu Bao kéo mũ len của mình, kinh ngạc cười hừ một tiếng, “Cậu thi bài bạc với tôi á! Xem ra anh hai quản miệng tốt lắm đấy, ngon thật!”
Chung Ý Thu không biết hắn có ý gì, chớp đôi mắt chờ hắn giải thích.
“Khoan bàn tới cái này đã, đánh cuộc không?” Hắn không muốn nhiều lời, đứng lên thúc giục.
“Được!” Chung Ý Thu nhìn chằm chằm cái bụng to của Vượng Vượng, dứt khoát đáp ứng.
Cậu đổi giờ dạy với Lý Hoành Phi, Lục Tử cõng chú Nghĩa ra xe rồi chui ra thùng xe ngồi một mình, vẻ mặt lạnh nhạt, Chung Ý Thu bất đắc dĩ thở dài ngồi ở ghế phụ.
Từ tối hôm qua lúc Lục Tử biết Tiêu Minh Dạ ra cửa thì đã bắt đầu giận dỗi, đơn phương tuyên bố tuyệt giao với hai người bọn họ! Chung Ý Thu có nói gì thì hắn cũng không phản ứng, nhưng chỉ được nửa giờ thì người ta đã đi tìm cậu nói chuyện rồi, hắn lại chịu không nổi trộm ngắm, hoàn toàn là dáng vẻ sao anh không cầu tôi tha thứ gì hết vậy.
Bọn họ đến nơi thì Chu Y Quán vẫn chưa mở cửa, Chung Ý Thu cho rằng hai người bọn họ còn chưa rời giường như lần trước, ai ngờ mới vừa gõ cửa thì bên trong đã mở ra, Phương Khoản Đông đón bọn họ vào rồi đóng cửa lại.
Chu Luật Thư hôm nay không có mặt, một mình y ở trước quầy điều chế thuốc, trên người mặc cái tạp dề để làm việc, đón bọn họ vào rồi đi thay bằng cái áo blouse trắng.
“Sao anh đóng cửa vậy?” Trải qua chuyện tiểu thuyết lần trước, Chung Ý Thu đột nhiên cảm thấy y không còn cao ngạo nữa, nói chuyện cũng hiền hoà hơn rất nhiều.
Phương Khoản Đông cẩn thận rửa tay, khẽ nhíu mày nói: “Phiền, nhiều người qúa.”
Chung Ý Thu: “……”
Lục Tử: “Ôi! Trời ơi! Lần đầu tiên gặp được bác sĩ như anh á, người tới nhiều mà không vui hả?”
Cao Tiểu Bao nói ra vườn trái cây đi dạo, xem có trái cây gì để mua hay không, trong phòng chỉ còn mấy người bọn họ, Phương Khoản Đông nhìn Lục Tử, nhận ra cậu chàng này đã tới đây một lần rồi, nói cách khác Chung Ý Thu không nghĩ y sẽ trả lời câu hỏi này đâu.
“Người bệnh vô tri, tôi không trị được!”
Lục Tử ham học hỏi khao khát nhìn về phía Chung Ý Thu, trong ánh mắt đầy “Anh ta đang khịa tôi đó à?”.
Chung Ý Thu vội vàng tiếp lời Phương Khoản Đông, cho Lục Tử một viên thuốc an thần, “Sao lại thế này? Gặp được phiền toái à?”
“Không phải hỏi làm sao sinh con trai? Thì cũng hỏi là sinh con trai hay con gái? Hoặc là xin phương thuốc để sinh con trai……” Phương Khoản Đông thoáng mở tay ra thủ thế bất đắc dĩ.
Chung Ý Thu: “…… Vậy anh đóng cửa để người bệnh không vào được à?”
“Trước mắt thì đều phải hẹn giờ, không tiếp người mới nữa, để sau này hẳn tính.” Y hỏi cảm giác mấy ngày nay của chú Nghĩa, rồi giơ tay bảo Chung Ý Thu tự đi châm trà.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ là bộ ấm tách trà, trong ấm trà lượn lờ hơi nóng, Lục Tử thấy thứ tinh tế nhỏ xinh này thì cảm thấy mới lạ, ừng ực ừng ực một hơi uống năm, sáu ly, mà còn cảm thấy chưa đã ghiền.
Phương Khoản Đông mở túi kim châm chuẩn bị châm cứu, động tác lưu loát, uyển chuyển, nhẹ nhàng, khi nói chuyện với chú Nghĩa thì hơi hơi cong eo, nghiêm túc ưu nhã, nhìn nghiêng cứ như là bức tranh tĩnh vật đẹp đẽ. Lục Tử nhìn thấy có chút ngốc lăng, hắn cảm giác bác sĩ này rất giống với Thu Nhi, không thể nói là giống ở đâu, dù sao cũng khác với bọn đàn ông thô kệch ở đây, hắn uống trà trịnh trọng hỏi chuyện, “Vậy rốt cuộc là anh có bí kíp sinh con trai không?”
Phương Khoản Đông: “……”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu xấu hổ muốn chết, bọn họ mới đến Chu Y Quán có ba lần thôi, mỗi lần đều chọc Phương Khoản Đông đến á khẩu không trả lời được, lúc ra về chú Nghĩa không ngừng xin lỗi, “Bác sĩ Phương đừng để ý nhé, thằng bé nó thẳng tính, không có ý gì xấu đâu.”
“Con muốn sinh con trai hay sao mà hỏi hả?” Trên đường về, chú Nghĩa hỏi.
Lục Tử tự thấy mình lỡ miệng, đúng lý hợp tình nói: “Con hỏi thôi mà, bằng không vì sao có nhiều người đến tìm ảnh chứ, khẳng định là có người truyền tin nói anh ta có bí kíp.”
Chú Nghĩa không tin, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng.
“Thì là……” Lục Tử bị cái nhìn đó làm cho chột dạ, “Chị hai con đang mang thai, đứa đầu là con gái……”
Cao Tiểu Bao lái xe, miệng không buông tha, “Thanh niên trai tráng mà đi tin ba cái vớ vẩn gì vậy! Đầu óc có bệnh à!”
“Không phải! Tôi không tin mà!” Lục Tử vội phủ nhận, “Bà mẹ chồng tin, tối ngày hỏi tìm bí kíp khắp nơi đó chứ!”
Chung Ý Thu cái hiểu cái không, “Cô ấy đã mang thai, còn cần…… Phương thuốc để làm gì?”
Lục Tử tiến lên nhỏ giọng trả lời: “Mấy người đó nói có thể đổi giới tính đó?”
Chung Ý Thu: “!”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ…… Tà giáo là đề tài xuyên dài suốt câu chuyện…… Có điều tôi bảo đảm là hai người bọn họ sẽ tới với nhau vào mùa đông năm nay!
Cô không có kiểu tóc thời thượng, không mặc đồ kiểu cách, tuy bán đồ trang điểm nhưng bản thân không tô son điểm phấn, có một chút xinh đẹp hồn nhiên động lòng người, mọi người thích so sánh người đẹp với hoa, nhưng cô lại không giống một đóa hoa, mà giống như nhánh cây tùng cao khiết, như dương liễu thướt tha.
May mắn là Tiêu Minh Dạ không có ở đây…… Chung Ý Thu bị giật mình bởi ý nghĩ của bản thân, còn chưa kịp cân nhắc, thì Lâm Ngọc Phương đã chậm rãi đi tới.
“Nhìn anh đã nửa ngày rồi đó, đứng một mình ở chỗ này làm gì vậy?” Lâm Ngọc Phương nói giỡn.
Chung Ý Thu thẹn thùng, gãi gãi cằm nói: “Không làm gì, nghĩ vài chuyện thôi,” thấy cô nàng chọc ghẹo mình, cậu lại cảm thấy hổ thẹn vì ý nghĩ vừa nãy, “Đi làm sao rồi, đã quen chưa?”
“Khá tốt,” nói xong cô hơi chần chờ, Chung Ý Thu đoán cô nàng muốn hỏi thăm về Tiêu Minh Dạ, nếu hỏi thật, thì cậu có nói cho cô nghe không?
“Thầy Chung này, tôi có chuyện nhờ thầy giúp một chút.” Quả nhiên Lâm Ngọc Phương vẫn nói ra.
Chung Ý Thu: “……”
Cậu hơi hơi mở miệng, còn mặt thì rối rắm, Lâm Ngọc Phương cảm thấy chọc cậu vui quá nên đùa, “Đừng khẩn trương, không phải nhờ anh giúp tôi theo đuổi Tiêu Minh Dạ đâu!”
Chung Ý Thu nuốt nước miếng, vội xua tay phủ nhận, “Không phải…… Tôi không có ý này……”
“Ha ha, nếu tôi có ý này thật, thì anh có giúp tôi không?”
“……”
Lâm Ngọc Phương cười rạng rỡ, “Thôi, không đùa nữa! Thật ra có chuyện này nhờ anh, nhà tôi ở trên trấn, đến nơi này không có chỗ ăn trưa, hai ngày nay sáng nào tôi cũng mang cơm tới đây, nhưng mà trời lạnh quá nên đồ ăn biến thành đá hết rồi…… Tôi tính hỏi cho tôi ăn trưa cùng bọn anh được không? Tôi sẽ góp tiền.”
Thì ra là như thế, Chung Ý Thu nghĩ nghĩ nói: “Để tôi hỏi chú Nghĩa trước, chắc chú sẽ đồng ý thôi, có điều ——”
“Sao?”
Chung Ý Thu khó xử, “Chân chú Nghĩa hiện giờ không tiện để nấu cơm, Tiêu Minh Dạ biết nấu ăn nhưng mà giờ anh ta ra ngoài rồi, bây giờ là do thầy Vương Văn Tuấn nấu cơm, còn cần trưng cầu ý kiến……”
Lâm Ngọc Phương Hoàn Nhi cười, “Không sao, tôi sẽ nấu cơm.”
Chung Ý Thu: “……”
Lâm Ngọc Phương biết nấu cơm không phải là chuyện hiếm lạ, con gái lớn cỡ cô đều biết nấu cơm, hơn nữa dựa theo truyền thống ở nông thôn, con gái trước khi xuất giá thì sẽ biết giặt quần áo, nấu cơm, may vá, những việc đó là điều kiện mà nhà trai hay nhờ bà mai tham khảo, cơm nước giỏi hoặc khéo tay thì con gái tự nhiên được hoan nghênh nhiều hơn, có thể tìm được nhà chồng tốt.
Chung Ý Thu ngạc nhiên ở chỗ Lâm Ngọc Phương tự tin về tài nấu nướng của mình.
Tới bữa trưa cậu cũng được nghiệm chứng phán đoán của mình, Lâm Ngọc Phương không những biết nấu cơm, mà còn làm vô cùng tốt, Chung Ý Thu thầm đúc kết, “Tài nghệ của cả ba người chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ, Vương Văn Tuấn bằng một mình cô”.
Đàn ông nấu cơm chín là được, miễn sao mùi vị vừa miệng, còn Lâm Ngọc Phương không chỉ làm màu sắc, hương vị đều đầy đủ, mà phần nhìn cũng rất đẹp mắt, thịt kho tàu, bí đao xào với ớt đỏ, đậu que xào thịt khô, hành tây xào trứng, còn có một tô canh trứng, hương vị hoàn toàn khác với mấy món bọn họ thường nấu.
Căn bản không cần Chung Ý Thu nói gì nữa, Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa đã chủ động mời cô tới đây dùng cơm trưa cùng, buổi tối nếu có thể, thì ăn chung càng tốt!
Ăn cơm xong thì Chung Ý Thu tự giác ra sau rửa chén, ngoại trừ việc này thì cậu sẽ không còn cảm giác tồn tại nào nữa, Vương Văn Tuấn ngồi xổm bên cạnh canh chừng, thần bí đẩy bả vai cậu, “Này! Cô ấy có phải là người hôm trước chủ nhiệm Dương giới thiệu cho Tiêu Minh Dạ không?”
“Ừ.”
“Đúng là không tồi! Xứng với anh hai Tiêu quá!”
Chung Ý Thu: “Ý gì?”
“Trước kia tôi có hay tưởng tượng bạn gái của anh hai Tiêu sẽ ra sao, mà vẫn chưa nghĩ ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Phương ở đây là rõ ngay, người phải như cô ấy mới được!” Vương Văn Tuấn nhiều chuyện.
Nước giếng không lạnh lắm, thậm chí còn có chút ấm áp, nhưng không khí lạnh đến đông cả xương, bàn tay một khi lấy ra khỏi nước là như bị dao cắt đau rát, Chung Ý Thu dùng sức xoa tay hỏi y, “Tiêu Minh Dạ là dạng người gì?”
“Người rừng đó!”
Chung Ý Thu: “……”
“Gì đấy? Tôi nói thật mà cậu trợn mắt với tôi làm gì?” Vương Văn Tuấn lùi về sau nửa bước, bất bình nhìn về phía Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu không nói lời nào, đuôi mắt hai mí như hai mũi tên nhọn nghiêng nghiêng hướng về phía trước, dáng vẻ chờ bắn.
Vương Văn Tuấn lại dí sát vào cậu, cao thâm khó đoán nói: “Ê! Cậu không cảm thấy à? Mấy bữa nay tôi đọc sách triết học đó, trên sách nói mỗi con người chúng ta, đến từ nơi nào, đi đến đâu đều đã được định sẵn rồi…… Nhưng Tiêu Minh Dạ thì không có, anh ta phiêu bạt bốn phương, tám hướng…… Dù sao cũng là ý này, có đôi khi tôi nghĩ anh ta tồn tại là vì điều gì?”
Cũng mặc kệ Chung Ý Thu có hiểu được hay không, nói tiếp: “Anh ta không có vướng bận, không thân không thích, người thân còn tàn nhẫn hơn kẻ thù, chúng ta nỗ lực tồn tại cho dù là vì cha mẹ, vì anh chị em, hay là vợ con, ít nhất đều có một mục tiêu để sống, còn anh ta thì sao? Cái gì cũng không có, không giống người rừng thì chứ giống ai đây!”
Chung Ý Thu nghĩ đó là luận điệu vớ vẩn, càng nghe càng đau lòng, “Không có ai yêu cầu mình phải sống cho người khác cả, anh ấy sống cho bản thân được chưa!”
“Cho nên mới nói! Ý tôi là vầy, người rừng tàn nhẫn lắm á, vừa mạnh vừa hung dữ, còn không phân rõ phải trái nữa!” Vương Văn Tuấn cắn răng nói, rồi lại cười rộ, “Chỉ có cô gái kiểu Lâm Ngọc Phương mới có thể chinh phục được anh ta!”
Chung Ý Thu không thèm phản ứng, xôn xao —— đá cái chậu nước, bưng cái rổ đựng chén bát đi vào trong, thuận tiện kiến nghị, “Anh đừng xem sách triết học nữa!”
Sáng sớm thứ tư, Cao Tiểu Bao lái xe tới, mọi người đều còn chưa rời giường, hắn cũng không gọi người dậy, ở trong sân chọc Vượng Vượng.
“Nó đang mang thai đấy, anh đừng chọc nó nhảy.” Chung Ý Thu đẩy cửa ra cản.
Cao Tiểu Bao ấn Vượng Vượng ngã xuống đất, con chó hơi hơi giãy giụa, nhưng vẫn thành thật nằm xuống để mặc hắn sờ bụng, “Nó mang thai hai đứa đó, cậu tin không?”
Chung Ý Thu đương nhiên không tin, cậu thấy mấy con chó trong thôn toàn sanh năm, sáu đứa, ít nhất cũng có ba đứa, bụng Vượng Vượng lớn như vậy, sao mà chỉ có hai đứa được!
“Không tin thì mình cá cược đi?” Cao Tiểu Bao khiêu khích.
Cậu cảm thấy Cao Tiểu Bao quá nhàm chán, nhưng cũng không đánh bại tính hiếu thắng của mình, “Đánh cuộc gì?”
Cao Tiểu Bao nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đánh cuộc một cái nhân tình đi, ai thua thì sẽ giúp người kia làm một việc, cho dù là việc gì cũng phải làm!”
“Thôi, đổi thành bài bạc đi?” Chung Ý Thu đề nghị.
Cao Tiểu Bao kéo mũ len của mình, kinh ngạc cười hừ một tiếng, “Cậu thi bài bạc với tôi á! Xem ra anh hai quản miệng tốt lắm đấy, ngon thật!”
Chung Ý Thu không biết hắn có ý gì, chớp đôi mắt chờ hắn giải thích.
“Khoan bàn tới cái này đã, đánh cuộc không?” Hắn không muốn nhiều lời, đứng lên thúc giục.
“Được!” Chung Ý Thu nhìn chằm chằm cái bụng to của Vượng Vượng, dứt khoát đáp ứng.
Cậu đổi giờ dạy với Lý Hoành Phi, Lục Tử cõng chú Nghĩa ra xe rồi chui ra thùng xe ngồi một mình, vẻ mặt lạnh nhạt, Chung Ý Thu bất đắc dĩ thở dài ngồi ở ghế phụ.
Từ tối hôm qua lúc Lục Tử biết Tiêu Minh Dạ ra cửa thì đã bắt đầu giận dỗi, đơn phương tuyên bố tuyệt giao với hai người bọn họ! Chung Ý Thu có nói gì thì hắn cũng không phản ứng, nhưng chỉ được nửa giờ thì người ta đã đi tìm cậu nói chuyện rồi, hắn lại chịu không nổi trộm ngắm, hoàn toàn là dáng vẻ sao anh không cầu tôi tha thứ gì hết vậy.
Bọn họ đến nơi thì Chu Y Quán vẫn chưa mở cửa, Chung Ý Thu cho rằng hai người bọn họ còn chưa rời giường như lần trước, ai ngờ mới vừa gõ cửa thì bên trong đã mở ra, Phương Khoản Đông đón bọn họ vào rồi đóng cửa lại.
Chu Luật Thư hôm nay không có mặt, một mình y ở trước quầy điều chế thuốc, trên người mặc cái tạp dề để làm việc, đón bọn họ vào rồi đi thay bằng cái áo blouse trắng.
“Sao anh đóng cửa vậy?” Trải qua chuyện tiểu thuyết lần trước, Chung Ý Thu đột nhiên cảm thấy y không còn cao ngạo nữa, nói chuyện cũng hiền hoà hơn rất nhiều.
Phương Khoản Đông cẩn thận rửa tay, khẽ nhíu mày nói: “Phiền, nhiều người qúa.”
Chung Ý Thu: “……”
Lục Tử: “Ôi! Trời ơi! Lần đầu tiên gặp được bác sĩ như anh á, người tới nhiều mà không vui hả?”
Cao Tiểu Bao nói ra vườn trái cây đi dạo, xem có trái cây gì để mua hay không, trong phòng chỉ còn mấy người bọn họ, Phương Khoản Đông nhìn Lục Tử, nhận ra cậu chàng này đã tới đây một lần rồi, nói cách khác Chung Ý Thu không nghĩ y sẽ trả lời câu hỏi này đâu.
“Người bệnh vô tri, tôi không trị được!”
Lục Tử ham học hỏi khao khát nhìn về phía Chung Ý Thu, trong ánh mắt đầy “Anh ta đang khịa tôi đó à?”.
Chung Ý Thu vội vàng tiếp lời Phương Khoản Đông, cho Lục Tử một viên thuốc an thần, “Sao lại thế này? Gặp được phiền toái à?”
“Không phải hỏi làm sao sinh con trai? Thì cũng hỏi là sinh con trai hay con gái? Hoặc là xin phương thuốc để sinh con trai……” Phương Khoản Đông thoáng mở tay ra thủ thế bất đắc dĩ.
Chung Ý Thu: “…… Vậy anh đóng cửa để người bệnh không vào được à?”
“Trước mắt thì đều phải hẹn giờ, không tiếp người mới nữa, để sau này hẳn tính.” Y hỏi cảm giác mấy ngày nay của chú Nghĩa, rồi giơ tay bảo Chung Ý Thu tự đi châm trà.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ là bộ ấm tách trà, trong ấm trà lượn lờ hơi nóng, Lục Tử thấy thứ tinh tế nhỏ xinh này thì cảm thấy mới lạ, ừng ực ừng ực một hơi uống năm, sáu ly, mà còn cảm thấy chưa đã ghiền.
Phương Khoản Đông mở túi kim châm chuẩn bị châm cứu, động tác lưu loát, uyển chuyển, nhẹ nhàng, khi nói chuyện với chú Nghĩa thì hơi hơi cong eo, nghiêm túc ưu nhã, nhìn nghiêng cứ như là bức tranh tĩnh vật đẹp đẽ. Lục Tử nhìn thấy có chút ngốc lăng, hắn cảm giác bác sĩ này rất giống với Thu Nhi, không thể nói là giống ở đâu, dù sao cũng khác với bọn đàn ông thô kệch ở đây, hắn uống trà trịnh trọng hỏi chuyện, “Vậy rốt cuộc là anh có bí kíp sinh con trai không?”
Phương Khoản Đông: “……”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu xấu hổ muốn chết, bọn họ mới đến Chu Y Quán có ba lần thôi, mỗi lần đều chọc Phương Khoản Đông đến á khẩu không trả lời được, lúc ra về chú Nghĩa không ngừng xin lỗi, “Bác sĩ Phương đừng để ý nhé, thằng bé nó thẳng tính, không có ý gì xấu đâu.”
“Con muốn sinh con trai hay sao mà hỏi hả?” Trên đường về, chú Nghĩa hỏi.
Lục Tử tự thấy mình lỡ miệng, đúng lý hợp tình nói: “Con hỏi thôi mà, bằng không vì sao có nhiều người đến tìm ảnh chứ, khẳng định là có người truyền tin nói anh ta có bí kíp.”
Chú Nghĩa không tin, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng.
“Thì là……” Lục Tử bị cái nhìn đó làm cho chột dạ, “Chị hai con đang mang thai, đứa đầu là con gái……”
Cao Tiểu Bao lái xe, miệng không buông tha, “Thanh niên trai tráng mà đi tin ba cái vớ vẩn gì vậy! Đầu óc có bệnh à!”
“Không phải! Tôi không tin mà!” Lục Tử vội phủ nhận, “Bà mẹ chồng tin, tối ngày hỏi tìm bí kíp khắp nơi đó chứ!”
Chung Ý Thu cái hiểu cái không, “Cô ấy đã mang thai, còn cần…… Phương thuốc để làm gì?”
Lục Tử tiến lên nhỏ giọng trả lời: “Mấy người đó nói có thể đổi giới tính đó?”
Chung Ý Thu: “!”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ…… Tà giáo là đề tài xuyên dài suốt câu chuyện…… Có điều tôi bảo đảm là hai người bọn họ sẽ tới với nhau vào mùa đông năm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất