Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 7: Thân thế
Viên gia trang có hơn 70 hộ gia đình, đa số đều mang họ Viên, chỉ có sáu hộ là ngoài dòng, Tiêu Minh Dạ là một trong số đó.
Hắn khác với mọi người ở đây, người khác dòng đều là do chuyển tới, ví dụ như chú Khâu bán đậu hũ, năm đó hai vợ chồng chú tới đây lập nghiệp, cắm rễ ở đây, có cả cháu nội, lẫn cháu ngoại rồi.
Tiêu Minh Dạ chỉ có một mình.
Hắn không nhớ rõ cha ruột của mình là ai, bởi vì lúc cha ruột mất Tiêu Minh Dạ mới được một tuổi.
Mẹ hắn, Vương Quế Chi, nói cha hắn mất đột ngột, buổi tối nào đó đi làm về ăn hai tô mì to, thêm hai cái bánh bao, uống nửa bình rượu.
Sáng hôm sau không từ mà biệt chết ở trên giường.
Buổi sáng mẹ hắn nấu cơm xong, thấy cha hắn không dậy còn tưởng cha hắn giả vờ, lại đây hờn dỗi đẩy ông một phen, thì mới phát hiện ông đã lạnh ngắc.
Chỉ có tám tháng Tiêu Minh Dạ mở to đôi mắt to ở bên cạnh cười a a a a a.
Nhưng bác cả của hắn lại nói khác, bác cả nói mẹ hắn đã hại cha hắn chết, cha hắn là một người đàn ông cao hơn 1m90, mình đồng da sắt như người máy, ngày thường có thể dọa trẻ nhỏ khóc, không có khả năng nói chết là chết được.
Vương Quế Chi nuôi Tiêu Minh Dạ ở thủ hai năm, lúc Tiêu Minh Dạ ba tuổi bà nói sống không nổi nữa phải gả đi.
Anh em nhà họ Tiêu có sáu người, cha hắn đứng thứ ba, lúc ấy ông nội hắn còn sống, đàn ông trong nhà đập bàn nói cô có thể gả chồng, nhưng không thể mang con trai đi.
Vương Quế Chi đương nhiên luyến tiếc con trai, nhưng bà không muốn mang con trai về nhà mới, trong lòng cũng mâu thuẫn lắm, mà bọn họ nói như vậy làm bà cũng gỡ được gánh nặng trong lòng.
Sau này bà nói đó là vận mệnh.
Nhờ người giới thiệu Vương Quế Chi gả cho Viên Vinh Chiêu, Viên Vinh Chiêu lớn hơn bà mười tuổi, góa vợ được hai năm, có hai đứa con.
Vương Quế Chi gả đến Viên gia trang sống cũng không tệ lắm, chưa tới hai năm sinh ra đứa con gái Viên Ngọc Lan.
Vốn tưởng cuộc đời sẽ trôi qua bình yên như vậy, nhưng bà đã lầm.
Tiêu Minh Dạ sống với ông nội đến năm năm tuổi, tuy vất vả, nhưng cũng còn tính là an ổn.
Mùa hè năm hắn năm tuổi, ông nội qua đời.
Trước khi chết triệu tập mấy đứa con quỳ gối trước giường lập lời thề, nhất định phải nuôi Tiêu Minh Dạ khôn lớn.
Lời thề đơn giản như một cái thả rắm, có hôi thì cũng hôi trong chốc lát mà thôi.
Một ngày sau khi an táng ông nội, bác cả tới dẫn hắn đi, Tiêu Minh Dạ tưởng rằng bác cả sẽ dẫn mình về nhà, nhưng không có, ông mượn chiếc xe đạp, chở Tiêu Minh Dạ đến Viên gia trang.
Chung Ý Thu đương nhiên không được nghe chuyện xưa một cách hoàn chỉnh, khi rửa chén ngoài sân sau bữa ăn tối, cậu không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, thế là đi hỏi Lục Tử.
Lục Tử tóm tắt ngọn nguồn cho cậu nghe.
“Tôi cũng không biết nhiều lắm, đều là nghe người trong thôn nói, anh hai cũng không thích nói về chuyện này.” Lục Tử vẫy vẫy đôi tay đẫm nước.
Chung Ý Thu hỏi: “Ở nhà họ Tiêu chỉ có một mình anh ta, đến đây cũng không phải là anh hai, tại sao gọi anh ta là anh hai hở?”
“Cậu không hiểu đâu,” Lục Tử duỗi eo hứng thú bừng bừng nói, “Hai không phải là vai vế, anh hai là tôn kính đó, hiểu không?”
Nói xong nghĩ nghĩ cảm thấy mình nói chưa rõ, không đủ để Chung Ý Thu coi trọng, bổ sung thêm: “Ý là lợi hại lắm, gọi một tiếng anh hai là ai cũng sợ!”
Chung Ý Thu vẫn chưa hiểu, ở trong đêm tối nhíu mày nhìn hắn, ý là anh đang nói linh tinh cái quần gì vậy?
Lục Tử lượn qua lượn lại một hồi, cũng không nghĩ ra cái từ nào hay, hận bản thân hồi nhỏ học hành quá nát.
Chung Ý Thu thấy hắn lo lắng suông, thử hỏi: “Có phải vì anh ta hơi ngốc không?”
Lục Tử nghe cậu nói đứng hình vài giây, chờ đến khi hiểu ra thì bùng nổ, quơ chân múa tay kêu la: “Cậu nói cái gì vậy, sao lại nghĩ tới cái nghĩa đó chứ!”
Chung Ý Thu bị hắn dọa, xua tay vội nói: “Không phải, tôi không có ý đó mà!”
Kết quả Lục Tử như bị chọt trúng huyệt cười, cười ha ha ha ha, đến mức đứng không yên, phải ôm bụng ngồi xổm xuống.
Chung Ý Thu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Minh Dạ bị gọi về nhà ăn tối, bởi vì Viên Bảo Tài vừa từ huyện về.
Viên Vinh Chiêu có hai người con trai, con trai lớn Viên Bảo Xương năm nay đã 29 tuổi mà còn chưa có vợ, con trai thứ Viên Bảo Tài đi làm công nhân ở huyện, cưới vợ đã hai năm, chưa có con.
Tiêu Minh Dạ không muốn trở về, nhưng hắn biết nếu hắn không đi, thì Vương Quế Chi sẽ bắt Viên Ngọc Lan tới kêu nữa, hắn không muốn tự tìm phiền toái, càng không muốn nhìn gương mặt giận lẫy của Viên Ngọc Lan.
Cho nên hắn chỉ còn cách trở về.
Nhà hắn ở phía Đông đầu thôn, khá gần với nhà Lục Tử, trước cửa là hai cây táo lớn.
Tới nhà, Tiêu Minh Dạ trực tiếp đi tới túp lều dựng gần chuồng bò tìm Viên Bảo Xương, trong nhà không phải không có phòng ở, cộng với phòng khách thì có thêm bốn phòng ngủ, một phòng cho vợ chồng Viên Vinh Chiêu, một phòng cho vợ chồng Viên Bảo Tài, còn có một phòng cho Viên Ngọc Lan.
Vốn Viên Bảo Xương cũng ở bên trong, nhưng Viên Bảo Tài vừa cưới vợ nên dọn ra ngoài.
Lúc đầu là dọn ra ngoài căn phòng cạnh phòng bếp, sau đó Viên Bảo Tài lên huyện làm công, em dâu nói mỗi ngày ra ra vào vào bếp nấu ăn, lỡ như gặp lúc anh cả vừa rời giường sợ người ta nói xấu, đặt điều.
Viên Bảo Xương dọn hẳn ra ngoài luôn, tự dựng một túp lều cạnh chuồng bò để ngủ.
Thấy Tiêu Minh Dạ tiến vào, hắn ngừng tay, cười nói: “Tiểu Dạ về rồi à, hôm nay lên trấn lấy sách phải không?”
Đừng nói gia đình này, ngay cả toàn bộ người dân trong toàn thôn chỉ có mình anh cả gọi hắn là Tiểu Dạ.
Tiêu Minh Dạ coi như không nghe thấy xưng hô này, ừ một tiếng khom lưng sờ sờ con nghé con vừa ra đời được nửa tháng.
Viên Bảo Xương thành thật có tiếng, bằng không cũng sẽ không ở lứa tuổi này vẫn còn độc thân, người dân quê nói đàn ông thành thật quá sẽ không cưới được vợ.
Nhưng Tiêu Minh Dạ nhớ kỹ trong lòng, nếu không có Viên Bảo Xương thành thật và lương thiện, thì sợ mình không còn sống tới được bây giờ.
Cho nên ở trong cái nhà này, Vương Quế Chi khó khi nào nghe được một câu hay từ Tiêu Minh Dạ, vì hắn chỉ thân với mỗi Viên Bảo Xương mà thôi.
Hắn chưa bao giờ gọi Viên Vinh Chiêu là cha, cũng không thế nào gọi Vương Quế Chi là mẹ, càng sẽ không phản ứng với vợ chồng Viên Bảo Tài, chỉ cung kính gọi Viên Bảo Xương một tiếng anh cả.
“Bảo Tài về bảo dắt Xuân Xảo đi bệnh viện kiểm tra, ngày mai đi”, Viên Bảo Xương ngồi ở trên giường nói.
Viên Bảo Tài kết hôn đã hai năm, vẫn chưa có con, phương thuốc cổ truyền nào cũng dùng qua, cuối cùng mới nhớ tới đi bệnh viện.
Tiêu Minh Dạ không quan tâm những việc này, hắn tiện tay nhéo tai nghé con hỏi: “Chuyện xây nhà sao rồi, năm sau khởi công chưa?”
Viên Bảo Xương chưa lấy vợ, còn có một nguyên nhân là trong nhà không có phòng ở, lẽ ra bốn căn phòng là có một căn của hắn, ở căn phòng cạnh nhà bếp cũng được, nhưng mấy năm nay tân tiến, mấy cô gái không muốn ở chung với gia đình chồng, ra ra vào vào đụng mặt nhau, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Năm ngoái Viên Vinh Chiêu lên núi đốn cây với người ta, bị cây ngã trúng người, tuy chưa bị liệt nhưng vẫn không thể cử động mạnh.
Trong nhà có hơn 30 mẫu đất, chủ yếu đều là do Viên Bảo Xương chăm lo, nhưng Viên Vinh Chiêu vẫn còn là chủ nhà, quanh năm suốt tháng, vô luận thu hoạch tốt hay xấu, đều do Viên Vinh Chiêu quản tiền.
Tiêu Minh Dạ bảo anh cả giục Viên Vinh Chiêu cho mình một căn nhà mới, bằng không sẽ không cưới được vợ.
“Cha nói chờ thêm mấy tháng nữa, mấy ngày hôm trước nghe Bảo Tài nói, năm nay tiền gạch tăng thêm hai xu”, Viên Bảo Xương nhăn mặt cười.
Tiêu Minh Dạ nhìn gương mặt khô đen của anh cả, trong lòng vừa thương vừa bất đắc dĩ, cũng không hé răng.
Viên Bảo Xương sợ thấy vẻ mặt này của em mình nhất, anh không đoán ra được em mình đang nghĩ gì hay là đang nổi giận đây, vội chuyển sang đề tài khác: “Anh nghe nói trường tiểu học mới tới một sinh viên hả, tới chưa?”
“Tới rồi,” Tiêu Minh Dạ trả lời.
“Ở đâu, ở chung chỗ với em à?”
“Ừ.”
“Gia đình ở thành phố sao lại chạy tới đây ha”, Viên Bảo Xương tán gẫu, lại dặn dò hắn, “Người thành phố kiều quý, em đừng có chọc người ta.”
Tiêu Minh Dạ hừ cười một tiếng.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Viên Bảo Xương lại hỏi.
“Không có,” Tiêu Minh Dạ đáp.
Ăn cơm xong hắn về lại trường học, Vương Quế Chi kêu hắn lên trấn trên mua đồ gì về, hắn không nghe rõ cũng không muốn lo.
Viên gia trang gần trường học nhất, từ trong thôn đi thẳng ra cầu, từ cầu đi ra đường lớn, chỉ cần đi thẳng thêm mười phút là tới trường học.
Tiêu Minh Dạ qua cầu, từ xa nhìn thấy ba người thần thần bí bí đang tụ tập, nghe thấy giọng cha thằng Cẩu Thái, hắn nhớ lại chuyện giữa trưa Vương Văn Tuấn nhắc tới.
Cẩu Thái năm nay 9 tuổi, lên lớp 3, mấy ngày hôm trước nghe nói là bị bệnh, phát sốt run rẩy, còn nói mê sảng, chích thuốc hai ngày mà vẫn chưa khỏi.
Cha nó đi tìm bà thầy đồng, bà thầy nhìn rồi nói là ngày 15 tháng 7 mà thằng nhỏ xuống sông tắm rửa, nên bị thủy quái cuốn lấy.
Thủy quái truyền lời cho bà đòi tiền, bà thầy đồng xếp quần áo, xếp tiền giấy, đúng giờ tới chỗ đó hóa giấy.
Tiêu Minh Dạ không muốn gặp bọn họ, vòng đường nhỏ đi xuyên đồng ruộng, tính vào trong từ cửa nhỏ.
Mới tới ruộng bắp, từ xa đã nghe tiếng Lục Tử cười ha ha, đèn pin trong tay loạng choạng như người say rượu.
Ổ khóa cửa nhỏ có ba chìa do chú Nghĩa, Vương Văn Tuấn và hắn giữ, mỗi lần Lục Tử đi tắt đều nhảy tường vào, chú Nghĩa thấy hắn phiền quá, chắc là giao chìa khóa cho hắn luôn rồi.
“Ai dồ,” Lục Tử hỏi rồi tự trả lời luôn, “Có phải anh hai đó không?”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới hắn, chờ đến gần dạy dỗ: “Sao lại uống rượu, uống nửa ly mà so với ai?”
Lục Tử cũng có chút khó chịu, khom lưng đỡ đầu gối nói: “Chú Nghĩa xào thịt khô hồi Tết, không uống rượu là làm thịt khô thất vọng rồi!”
Tiêu Minh Dạ đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Nó không làm thịt khô thất vọng, mà là có lỗi với mày.”
“Ày, em có uống nhiêu đâu, không bằng một góc Thu Nhi nữa kìa!” Lục Tử lẩm bẩm nói.
Tiêu Minh Dạ ngây ra một lúc, đoán hắn nói Thu Nhi có thể là Chung Ý Thu.
Có điều không quá tin tưởng.
Hắn duỗi tay đập đập vài con muỗi đang vo ve xung quanh, làm bộ không thèm để ý hỏi, “Thu Nhi nào?”
“Là Bạch ——”, Lục Tử duỗi người, nói đến đây thì phát hiện ra mình nói sai, vả miệng mình một cái rồi nói, “Sai rồi, là thầy Chung, thầy Chung Ý Thu.”
“Uống có nửa ly là đổi thành Thu Nhi luôn”, Tiêu Minh Dạ cười rộ lên.
“Còn đi nổi không, hay là anh đưa mày về?” Hắn lại hỏi tiếp.
Lục Tử lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Tiêu Minh Dạ: “Vậy về mau.”
Nói xong xoay người bỏ đi.
Lục Tử nắm lấy tay hắn, nói: “Ấy anh hai, em có chuyện muốn nói với anh,” còn chưa nói xong đã cười ha ha.
“Tắt đèn đi”, hắn tới gần, đèn pin chiếu thẳng tới làm Tiêu Minh Dạ chói mắt, hắn quát lớn.
Nếu là ngày thường hắn nói như vậy, thì Lục Tử đã nói leo, “Đèn pin làm sao”, nhưng bây giờ y không rảnh lo, nghe lời tắt đèn ngay.
“Chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Em nói với anh, anh đừng nói với ai khác nghe!” Lục Tử bắt hắn đảm bảo.
Tiêu Minh Dạ xoay người bỏ đi, ra vẻ không muốn nói thì thôi, tao đi trước.
“Này này này, cái anh này ——” Lục Tử bắt lấy hắn, “Nói nói nói, được chưa!”
Tiêu Minh Dạ: “Nói.”
Lục Tử: “Hôm nay Thu Nhi hỏi em, ha ha ha —— cậu ấy hỏi em anh không phải đứng hàng thứ hai trong nhà, có phải do anh ngốc quá nên mới gọi là anh hai không, ha ha ha ha…”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Hắn khác với mọi người ở đây, người khác dòng đều là do chuyển tới, ví dụ như chú Khâu bán đậu hũ, năm đó hai vợ chồng chú tới đây lập nghiệp, cắm rễ ở đây, có cả cháu nội, lẫn cháu ngoại rồi.
Tiêu Minh Dạ chỉ có một mình.
Hắn không nhớ rõ cha ruột của mình là ai, bởi vì lúc cha ruột mất Tiêu Minh Dạ mới được một tuổi.
Mẹ hắn, Vương Quế Chi, nói cha hắn mất đột ngột, buổi tối nào đó đi làm về ăn hai tô mì to, thêm hai cái bánh bao, uống nửa bình rượu.
Sáng hôm sau không từ mà biệt chết ở trên giường.
Buổi sáng mẹ hắn nấu cơm xong, thấy cha hắn không dậy còn tưởng cha hắn giả vờ, lại đây hờn dỗi đẩy ông một phen, thì mới phát hiện ông đã lạnh ngắc.
Chỉ có tám tháng Tiêu Minh Dạ mở to đôi mắt to ở bên cạnh cười a a a a a.
Nhưng bác cả của hắn lại nói khác, bác cả nói mẹ hắn đã hại cha hắn chết, cha hắn là một người đàn ông cao hơn 1m90, mình đồng da sắt như người máy, ngày thường có thể dọa trẻ nhỏ khóc, không có khả năng nói chết là chết được.
Vương Quế Chi nuôi Tiêu Minh Dạ ở thủ hai năm, lúc Tiêu Minh Dạ ba tuổi bà nói sống không nổi nữa phải gả đi.
Anh em nhà họ Tiêu có sáu người, cha hắn đứng thứ ba, lúc ấy ông nội hắn còn sống, đàn ông trong nhà đập bàn nói cô có thể gả chồng, nhưng không thể mang con trai đi.
Vương Quế Chi đương nhiên luyến tiếc con trai, nhưng bà không muốn mang con trai về nhà mới, trong lòng cũng mâu thuẫn lắm, mà bọn họ nói như vậy làm bà cũng gỡ được gánh nặng trong lòng.
Sau này bà nói đó là vận mệnh.
Nhờ người giới thiệu Vương Quế Chi gả cho Viên Vinh Chiêu, Viên Vinh Chiêu lớn hơn bà mười tuổi, góa vợ được hai năm, có hai đứa con.
Vương Quế Chi gả đến Viên gia trang sống cũng không tệ lắm, chưa tới hai năm sinh ra đứa con gái Viên Ngọc Lan.
Vốn tưởng cuộc đời sẽ trôi qua bình yên như vậy, nhưng bà đã lầm.
Tiêu Minh Dạ sống với ông nội đến năm năm tuổi, tuy vất vả, nhưng cũng còn tính là an ổn.
Mùa hè năm hắn năm tuổi, ông nội qua đời.
Trước khi chết triệu tập mấy đứa con quỳ gối trước giường lập lời thề, nhất định phải nuôi Tiêu Minh Dạ khôn lớn.
Lời thề đơn giản như một cái thả rắm, có hôi thì cũng hôi trong chốc lát mà thôi.
Một ngày sau khi an táng ông nội, bác cả tới dẫn hắn đi, Tiêu Minh Dạ tưởng rằng bác cả sẽ dẫn mình về nhà, nhưng không có, ông mượn chiếc xe đạp, chở Tiêu Minh Dạ đến Viên gia trang.
Chung Ý Thu đương nhiên không được nghe chuyện xưa một cách hoàn chỉnh, khi rửa chén ngoài sân sau bữa ăn tối, cậu không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, thế là đi hỏi Lục Tử.
Lục Tử tóm tắt ngọn nguồn cho cậu nghe.
“Tôi cũng không biết nhiều lắm, đều là nghe người trong thôn nói, anh hai cũng không thích nói về chuyện này.” Lục Tử vẫy vẫy đôi tay đẫm nước.
Chung Ý Thu hỏi: “Ở nhà họ Tiêu chỉ có một mình anh ta, đến đây cũng không phải là anh hai, tại sao gọi anh ta là anh hai hở?”
“Cậu không hiểu đâu,” Lục Tử duỗi eo hứng thú bừng bừng nói, “Hai không phải là vai vế, anh hai là tôn kính đó, hiểu không?”
Nói xong nghĩ nghĩ cảm thấy mình nói chưa rõ, không đủ để Chung Ý Thu coi trọng, bổ sung thêm: “Ý là lợi hại lắm, gọi một tiếng anh hai là ai cũng sợ!”
Chung Ý Thu vẫn chưa hiểu, ở trong đêm tối nhíu mày nhìn hắn, ý là anh đang nói linh tinh cái quần gì vậy?
Lục Tử lượn qua lượn lại một hồi, cũng không nghĩ ra cái từ nào hay, hận bản thân hồi nhỏ học hành quá nát.
Chung Ý Thu thấy hắn lo lắng suông, thử hỏi: “Có phải vì anh ta hơi ngốc không?”
Lục Tử nghe cậu nói đứng hình vài giây, chờ đến khi hiểu ra thì bùng nổ, quơ chân múa tay kêu la: “Cậu nói cái gì vậy, sao lại nghĩ tới cái nghĩa đó chứ!”
Chung Ý Thu bị hắn dọa, xua tay vội nói: “Không phải, tôi không có ý đó mà!”
Kết quả Lục Tử như bị chọt trúng huyệt cười, cười ha ha ha ha, đến mức đứng không yên, phải ôm bụng ngồi xổm xuống.
Chung Ý Thu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Minh Dạ bị gọi về nhà ăn tối, bởi vì Viên Bảo Tài vừa từ huyện về.
Viên Vinh Chiêu có hai người con trai, con trai lớn Viên Bảo Xương năm nay đã 29 tuổi mà còn chưa có vợ, con trai thứ Viên Bảo Tài đi làm công nhân ở huyện, cưới vợ đã hai năm, chưa có con.
Tiêu Minh Dạ không muốn trở về, nhưng hắn biết nếu hắn không đi, thì Vương Quế Chi sẽ bắt Viên Ngọc Lan tới kêu nữa, hắn không muốn tự tìm phiền toái, càng không muốn nhìn gương mặt giận lẫy của Viên Ngọc Lan.
Cho nên hắn chỉ còn cách trở về.
Nhà hắn ở phía Đông đầu thôn, khá gần với nhà Lục Tử, trước cửa là hai cây táo lớn.
Tới nhà, Tiêu Minh Dạ trực tiếp đi tới túp lều dựng gần chuồng bò tìm Viên Bảo Xương, trong nhà không phải không có phòng ở, cộng với phòng khách thì có thêm bốn phòng ngủ, một phòng cho vợ chồng Viên Vinh Chiêu, một phòng cho vợ chồng Viên Bảo Tài, còn có một phòng cho Viên Ngọc Lan.
Vốn Viên Bảo Xương cũng ở bên trong, nhưng Viên Bảo Tài vừa cưới vợ nên dọn ra ngoài.
Lúc đầu là dọn ra ngoài căn phòng cạnh phòng bếp, sau đó Viên Bảo Tài lên huyện làm công, em dâu nói mỗi ngày ra ra vào vào bếp nấu ăn, lỡ như gặp lúc anh cả vừa rời giường sợ người ta nói xấu, đặt điều.
Viên Bảo Xương dọn hẳn ra ngoài luôn, tự dựng một túp lều cạnh chuồng bò để ngủ.
Thấy Tiêu Minh Dạ tiến vào, hắn ngừng tay, cười nói: “Tiểu Dạ về rồi à, hôm nay lên trấn lấy sách phải không?”
Đừng nói gia đình này, ngay cả toàn bộ người dân trong toàn thôn chỉ có mình anh cả gọi hắn là Tiểu Dạ.
Tiêu Minh Dạ coi như không nghe thấy xưng hô này, ừ một tiếng khom lưng sờ sờ con nghé con vừa ra đời được nửa tháng.
Viên Bảo Xương thành thật có tiếng, bằng không cũng sẽ không ở lứa tuổi này vẫn còn độc thân, người dân quê nói đàn ông thành thật quá sẽ không cưới được vợ.
Nhưng Tiêu Minh Dạ nhớ kỹ trong lòng, nếu không có Viên Bảo Xương thành thật và lương thiện, thì sợ mình không còn sống tới được bây giờ.
Cho nên ở trong cái nhà này, Vương Quế Chi khó khi nào nghe được một câu hay từ Tiêu Minh Dạ, vì hắn chỉ thân với mỗi Viên Bảo Xương mà thôi.
Hắn chưa bao giờ gọi Viên Vinh Chiêu là cha, cũng không thế nào gọi Vương Quế Chi là mẹ, càng sẽ không phản ứng với vợ chồng Viên Bảo Tài, chỉ cung kính gọi Viên Bảo Xương một tiếng anh cả.
“Bảo Tài về bảo dắt Xuân Xảo đi bệnh viện kiểm tra, ngày mai đi”, Viên Bảo Xương ngồi ở trên giường nói.
Viên Bảo Tài kết hôn đã hai năm, vẫn chưa có con, phương thuốc cổ truyền nào cũng dùng qua, cuối cùng mới nhớ tới đi bệnh viện.
Tiêu Minh Dạ không quan tâm những việc này, hắn tiện tay nhéo tai nghé con hỏi: “Chuyện xây nhà sao rồi, năm sau khởi công chưa?”
Viên Bảo Xương chưa lấy vợ, còn có một nguyên nhân là trong nhà không có phòng ở, lẽ ra bốn căn phòng là có một căn của hắn, ở căn phòng cạnh nhà bếp cũng được, nhưng mấy năm nay tân tiến, mấy cô gái không muốn ở chung với gia đình chồng, ra ra vào vào đụng mặt nhau, sớm muộn gì cũng có chuyện.
Năm ngoái Viên Vinh Chiêu lên núi đốn cây với người ta, bị cây ngã trúng người, tuy chưa bị liệt nhưng vẫn không thể cử động mạnh.
Trong nhà có hơn 30 mẫu đất, chủ yếu đều là do Viên Bảo Xương chăm lo, nhưng Viên Vinh Chiêu vẫn còn là chủ nhà, quanh năm suốt tháng, vô luận thu hoạch tốt hay xấu, đều do Viên Vinh Chiêu quản tiền.
Tiêu Minh Dạ bảo anh cả giục Viên Vinh Chiêu cho mình một căn nhà mới, bằng không sẽ không cưới được vợ.
“Cha nói chờ thêm mấy tháng nữa, mấy ngày hôm trước nghe Bảo Tài nói, năm nay tiền gạch tăng thêm hai xu”, Viên Bảo Xương nhăn mặt cười.
Tiêu Minh Dạ nhìn gương mặt khô đen của anh cả, trong lòng vừa thương vừa bất đắc dĩ, cũng không hé răng.
Viên Bảo Xương sợ thấy vẻ mặt này của em mình nhất, anh không đoán ra được em mình đang nghĩ gì hay là đang nổi giận đây, vội chuyển sang đề tài khác: “Anh nghe nói trường tiểu học mới tới một sinh viên hả, tới chưa?”
“Tới rồi,” Tiêu Minh Dạ trả lời.
“Ở đâu, ở chung chỗ với em à?”
“Ừ.”
“Gia đình ở thành phố sao lại chạy tới đây ha”, Viên Bảo Xương tán gẫu, lại dặn dò hắn, “Người thành phố kiều quý, em đừng có chọc người ta.”
Tiêu Minh Dạ hừ cười một tiếng.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Viên Bảo Xương lại hỏi.
“Không có,” Tiêu Minh Dạ đáp.
Ăn cơm xong hắn về lại trường học, Vương Quế Chi kêu hắn lên trấn trên mua đồ gì về, hắn không nghe rõ cũng không muốn lo.
Viên gia trang gần trường học nhất, từ trong thôn đi thẳng ra cầu, từ cầu đi ra đường lớn, chỉ cần đi thẳng thêm mười phút là tới trường học.
Tiêu Minh Dạ qua cầu, từ xa nhìn thấy ba người thần thần bí bí đang tụ tập, nghe thấy giọng cha thằng Cẩu Thái, hắn nhớ lại chuyện giữa trưa Vương Văn Tuấn nhắc tới.
Cẩu Thái năm nay 9 tuổi, lên lớp 3, mấy ngày hôm trước nghe nói là bị bệnh, phát sốt run rẩy, còn nói mê sảng, chích thuốc hai ngày mà vẫn chưa khỏi.
Cha nó đi tìm bà thầy đồng, bà thầy nhìn rồi nói là ngày 15 tháng 7 mà thằng nhỏ xuống sông tắm rửa, nên bị thủy quái cuốn lấy.
Thủy quái truyền lời cho bà đòi tiền, bà thầy đồng xếp quần áo, xếp tiền giấy, đúng giờ tới chỗ đó hóa giấy.
Tiêu Minh Dạ không muốn gặp bọn họ, vòng đường nhỏ đi xuyên đồng ruộng, tính vào trong từ cửa nhỏ.
Mới tới ruộng bắp, từ xa đã nghe tiếng Lục Tử cười ha ha, đèn pin trong tay loạng choạng như người say rượu.
Ổ khóa cửa nhỏ có ba chìa do chú Nghĩa, Vương Văn Tuấn và hắn giữ, mỗi lần Lục Tử đi tắt đều nhảy tường vào, chú Nghĩa thấy hắn phiền quá, chắc là giao chìa khóa cho hắn luôn rồi.
“Ai dồ,” Lục Tử hỏi rồi tự trả lời luôn, “Có phải anh hai đó không?”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới hắn, chờ đến gần dạy dỗ: “Sao lại uống rượu, uống nửa ly mà so với ai?”
Lục Tử cũng có chút khó chịu, khom lưng đỡ đầu gối nói: “Chú Nghĩa xào thịt khô hồi Tết, không uống rượu là làm thịt khô thất vọng rồi!”
Tiêu Minh Dạ đút tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Nó không làm thịt khô thất vọng, mà là có lỗi với mày.”
“Ày, em có uống nhiêu đâu, không bằng một góc Thu Nhi nữa kìa!” Lục Tử lẩm bẩm nói.
Tiêu Minh Dạ ngây ra một lúc, đoán hắn nói Thu Nhi có thể là Chung Ý Thu.
Có điều không quá tin tưởng.
Hắn duỗi tay đập đập vài con muỗi đang vo ve xung quanh, làm bộ không thèm để ý hỏi, “Thu Nhi nào?”
“Là Bạch ——”, Lục Tử duỗi người, nói đến đây thì phát hiện ra mình nói sai, vả miệng mình một cái rồi nói, “Sai rồi, là thầy Chung, thầy Chung Ý Thu.”
“Uống có nửa ly là đổi thành Thu Nhi luôn”, Tiêu Minh Dạ cười rộ lên.
“Còn đi nổi không, hay là anh đưa mày về?” Hắn lại hỏi tiếp.
Lục Tử lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
Tiêu Minh Dạ: “Vậy về mau.”
Nói xong xoay người bỏ đi.
Lục Tử nắm lấy tay hắn, nói: “Ấy anh hai, em có chuyện muốn nói với anh,” còn chưa nói xong đã cười ha ha.
“Tắt đèn đi”, hắn tới gần, đèn pin chiếu thẳng tới làm Tiêu Minh Dạ chói mắt, hắn quát lớn.
Nếu là ngày thường hắn nói như vậy, thì Lục Tử đã nói leo, “Đèn pin làm sao”, nhưng bây giờ y không rảnh lo, nghe lời tắt đèn ngay.
“Chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Em nói với anh, anh đừng nói với ai khác nghe!” Lục Tử bắt hắn đảm bảo.
Tiêu Minh Dạ xoay người bỏ đi, ra vẻ không muốn nói thì thôi, tao đi trước.
“Này này này, cái anh này ——” Lục Tử bắt lấy hắn, “Nói nói nói, được chưa!”
Tiêu Minh Dạ: “Nói.”
Lục Tử: “Hôm nay Thu Nhi hỏi em, ha ha ha —— cậu ấy hỏi em anh không phải đứng hàng thứ hai trong nhà, có phải do anh ngốc quá nên mới gọi là anh hai không, ha ha ha ha…”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất