Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 88: Thành kiến
Chung Ý Thu cảm thấy Trịnh Lão Tam quá mức vô sỉ, vốn dĩ đã đủ chán ghét gã, mà gã như là không phục lập tức làm chuyện càng làm người ghê tởm hơn, không ngừng thử thách trình độ nhẫn nại của người ta. Đá vợ dẫn đến sinh non, là việc mà súc sinh cũng không làm được! Lưu Thanh Hồng mới ra viện, gã không những không có một chút áy náy, cũng không có ý thức chuộc tội, thế nhưng còn hạ lưu chạy đến nơi đây quấy rầy Lâm Ngọc Phương!
Chung Ý Thu không thèm để ý đến gã, nhìn Lâm Ngọc Phương quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Ngọc Phương nhẹ nhàng gật đầu để cậu yên tâm.
Trịnh Lão Tam như chó ghẻ nằm xoài trên quầy, trong miệng ngậm điếu thuốc ngạo mạn liếc nhìn Chung Ý Thu, tự cho là thú vị đùa vui nói: “Thầy Chung có ý gì? Sợ tôi khi dễ em gái Ngọc Phương à? Cậu yên tâm đi, ban ngày ban mặt tôi không dám làm gì đâu, buổi tối thì không chắc, há há há!”
Những lời này làm người nghe buồn nôn, Chung Ý Thu nghiêm túc nói: “Anh là đàn ông đã kết hôn, không thích hợp nói những lời trêu chọc này với mấy cô gái chưa chồng.”
Trịnh Lão Tam như là nghe được truyện cười, mở miệng rộng cười sằng sặc, bị sặc thuốc lá ho sù sụ, vừa cười vừa ho dáng vẻ điên khùng, Lâm Ngọc Phương và Chung Ý Thu liếc nhìn nhau không biết gã trúng tà gì. Trịnh Lão Tam vất vả lắm mới ngừng cười, khạc một tiếng lớn phun ra cục đàm lên mặt đất rồi lại làm bộ làm tịch vươn ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ Chung Ý Thu, “Giả vờ trước mặt tôi làm gì! Tôi nói này —— cẩn thận miệng mồm vào, tôi mặc kệ cậu là người thành phố hay là dân quê!”
Chung Ý Thu nổi giận nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, đồng tử hơi hơi co rút lại, đuôi mắt dài nheo lại thành mảnh nhỏ, như con sóng ngầm thầm chuyển thành bão tố. Lâm Ngọc Phương kinh hãi, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ý Thu như vậy, cho tới nay đều cho rằng cậu là người hiền lành, văn nhã, không nghĩ tới một khi bị trêu chọc thì cậu cũng có thể biến thành con báo đen đáng gờm!
“Anh ăn cơm chưa? Chúng ta trở về nấu cơm đi.” Lâm Ngọc Phương lập tức tiến lên đưa mắt ra hiệu, giữ chặt cánh tay Chung Ý Thu đẩy ra ngoài.
Chung Ý Thu quật cường đứng bất động tựa như cây kiếm sắc bén hướng về phía Trịnh Lão Tam, Lâm Ngọc Phương sợ xảy ra chuyện, ngữ khí mang khẩn cầu vội la lên, “Đi về trước đi, được không?”
Chung Ý Thu không muốn cô khó xử, xoay người đi ra ngoài, tới cửa Lâm Ngọc Phương nhờ Lý Liên Hoa nhìn quầy giúp mình, cũng vì Trịnh Lão Tam vẫn còn hùng hùng hổ hổ dựa vào nơi đó.
Ngoài cửa khí thế ngất trời, Chung Ý Thu hoài nghi người ở làng trên xóm dưới đều tới vây xem, người còn nhiều hơn cả hội chợ nữa! Cậu cùng Lâm Ngọc Phương xuyên qua vườn trường về lại sân sau, lúc này cậu lại quên mất xung đột vừa rồi với Trịnh Lão Tam, tâm tình vui vẻ vì Tiêu Minh Dạ đã gọi điện thoại tới đã thay đổi hết thảy, cậu không cảm thấy mình khác thường, còn người khác liếc mắt một cái là phát hiện ngay.
“Anh sao rồi? Vừa rồi còn đang giận mà, giờ lại vui mừng thế hở?” Lâm Ngọc Phương bị cậu làm cho không thể hiểu được.
“Không có…… Vừa rồi cũng không tức giận.”
“Còn nói không tức hả! Lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận á, dọa người lắm đó!” Lâm Ngọc Phương cố ý vỗ vỗ ngực dáng vẻ bị dọa.
Chung Ý Thu hít sâu vào một hơi, “Những lời gã nói không đáng giận, đáng giận chính là người tốt như cô Lưu mà lại gả cho gã đàn ông có nhân phẩm bỉ ổi đến thế.”
Chuyện Lưu Thanh Hồng sảy thai đã truyền ồn ào, huyên náo khắp nơi, hiển nhiên Lâm Ngọc Phương cũng nghe nói, là phụ nữ cô có thể đồng cảm, nhưng tính cách cô kiên cường không mềm yếu như Lưu Thanh Hồng, hận sắt không thành thép nói: “Lần đầu tiên động thủ thì nên quyết đoán ly hôn mới đúng.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, lần đầu cậu nghe người ở nơi này cũng cho rằng Lưu Thanh Hồng nên ly hôn, những người khác hoặc là nói ly hôn ở nông thôn không hiện thực, hoặc là nói không rảnh quan tâm chuyện nhà người ta, hoặc là nói đây là số mệnh…… Lâm Ngọc Phương là một cô gái mà có dũng cảm, có chủ kiến đúng là khó có được, không khỏi thêm kính nể với cô.
“Trịnh Lão Tam không có táy máy gì với cô chứ hả? Gã bắt đầu tìm cô từ hồi nào vậy?” Chung Ý Thu lo lắng hỏi.
Lâm Ngọc Phương bỏ khoai tây đã được cắt gọt sạch sẽ vào trong nồi, vẫy vẫy nước trên tay đáp: “Chưa tới được mấy ngày là gã đã lân la tới mua đồ rồi, sau rồi hầu như mỗi ngày đều chạy tới tìm tôi nói chuyện……”
Để con gái nói ra những lời này là biết cô chịu đựng đến mức nào rồi, Chung Ý Thu châm chước một chút lại hỏi, “Gã có từng nói qua chuyện chia tay hay động tay động chân……”
“Không có.” Lâm Ngọc Phương thầm ấm áp dễ chịu, cảm kích cười, “Anh yên tâm, Cung Tiêu Xã người đến người đi gã không dám, huống hồ tôi cũng không phải dễ chọc, gã không chiếm được tiện nghi gì đâu.”
“Có chuyện gì thì cô cứ nói cho bọn tôi biết ha.” Chung Ý Thu vẫn là không yên tâm lại lần nữa dặn dò.
“Được, cảm ơn thầy Tiểu Chung——”
Chung Ý Thu: “……”
Trên tường có treo một cái bản đồ quốc gia cùng với một tấm bản đồ thế giới, Chung Ý Thu buổi chiều không có việc gì làm thì ghé vào trên tường nghiêm túc tra tìm địa phương mà Tiêu Minh Dạ nói, di động ngón tay và đôi mắt từng chút một mới tìm ra ba chấm nhỏ xíu, Chung Ý Thu nhẹ nhàng vuốt lên tấm bản đồ đầy tro bụi như là có thể cảm nhận được độ ấm của Tiêu Minh Dạ.
Cảm tình là thứ đồ vật thần kỳ, một địa phương hoàn toàn xa lạ bởi vì vướng bận người đã từng đặt chân tới mà trở nên ấm áp đáng yêu.
Giờ học buổi chiều lão Cao không tới dạy, không biết giữa trưa đã nói gì với hiệu trưởng Trịnh nữa, Chung Ý Thu quá buồn bực, một ngày xảy ra xung đột với tận hai người, người không rõ chắc sẽ cho rằng cậu là người thích gây chuyện ……
Vương Văn Tuấn hiện tại mang hai lớp Ngữ văn, khi sắp tan học phạt đứng mười mấy đứa học sinh đứng ở bên ngoài văn phòng, tất cả đều là không làm bài tập hay chưa viết bài xong…… Y luôn nghiêm khắc dạy học, ôm cánh tay, tách hai chân đứng ở đối diện giống như kim tự tháp, Chung Ý Thu trở về đi ngang qua một loạt đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn mình, cầu cậu giúp đỡ nói một câu.
Chung Ý Thu nháy mắt với Vương Văn Tuấn ý bảo y trời sắp tối rồi đừng giữ lại quá muộn, sau đó không rên một tiếng bỏ đi, để lại một loạt tiếng hít nước mũi đầy tủi thân.
Cậu trở về rửa rau củ trước, không nấu cơm mà chờ Vương Văn Tuấn trở về, chú Nghĩa hủy hai cái cũ áo bông chuẩn bị cho Vượng Vượng làm ổ. Ổ chó hiện tại không ấm áp để nó sinh con. Hơn nữa, chỗ nằm của nó hiện giờ quá nhỏ, không thích hợp, trong góc chuồng gà có một cái rổ lớn dùng để cỏ khô cùng củi lửa, chú Nghĩa bảo cậu mấy ngày nay tìm thời gian dọn dẹp, để sau này làm ổ chó.
Chung Ý Thu trước kia không chú ý, đi ra ngoài nhìn xem thì đúng là khá tốt, bởi vì ở góc tường gió không thổi đến, chỉ là quá thấp quá nhỏ, một người khom lưng đi vào bên trong thì còn được, chứ hai người vào thì không có chỗ để xoay người. Khi trở về, cậu thuận tiện đi nhìn Vượng Vượng, thấy nó chui vào trong ổ bi thương rầm rì hoảng sợ —— nó không phải là…… Sắp sinh đó chứ!
Vượng Vượng thấy cậu ngồi xổm xuống thì cẩn thận thò lại gần, cọ đầu ở trên tay cậu hai cái, đôi mắt tròn tròn xót thương nhìn cậu chằm chằm, Chung Ý Thu hồi hộp sờ sờ cái bụng của nó không phát hiện cái gì dị thường, mở thân thể nó ra tính giúp nó xoa xoa bụng thì nhìn thấy một đống máu…… Xong rồi! Thật sự sắp sinh rồi! Chung Ý Thu khẩn trương, chân tay luống cuống đứng lên chuẩn bị đi gọi chú Nghĩa, Vượng Vượng lại rên rỉ cúi đầu liếm chân sau……
Cảm giác không quá thích hợp làm Chung Ý Thu trở về cầm đèn pin lại đây, ánh đèn chiếu sáng làm cậu lộp bộp trong lòng, bên chân sau bên trái của Vượng Vượng có một vết thương thật lớn, vết cắt sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, máu vẫn luôn không ngừng chảy, nó duỗi đầu lưỡi liếm máu đang chảy ra. Nhìn là biết ngay đó là vết dao chém, Chung Ý Thu không rảnh bận tâm tới lửa giận trong lòng, vội chạy về nói cho chú Nghĩa biết, miệng vết thương quá lớn làm cậu không dám xuống tay, ôm con chó đến trong phòng để chú Nghĩa xử lý.
“Này không được, sâu quá, cần may vết thương với đắp thuốc nữa, đi kêu bác sĩ Trương đi.” Chú Nghĩa đau lòng nhíu mày kêu lên.
Chung Ý Thu đánh đèn pin chạy ra ngoài, kết quả phòng y tế đen nhánh một mảnh, cậu gõ cửa gọi vài tiếng mà không có ai đáp lời, Trương Tây Minh không có ở đây! Thường thì sáu bảy giờ hắn mới về nhà, giờ này không nên tan tầm mới đúng chứ, Chung Ý Thu xoay quanh, đối diện đường có một cặp vợ chồng thường chặt cây vào lúc này, họ đang chuẩn bị kéo xe về, người đàn ông thấy cậu gõ cửa nên tốt bụng nói cho cậu biết bác sĩ Trương vừa xách hòm thuốc tới Trịnh gia trang rồi, còn nói là chích thuốc xong sẽ trở lại ngay thôi.
Chung Ý Thu hết cách chạy về, chú Nghĩa mặt ủ mày ê hơn cả lúc nãy, Vượng Vượng bị chém hiện tại sắp sinh……
“Sao vậy chú?” Chung Ý Thu cuống quít.
Ổ chó còn chưa dọn dẹp xong nên chú Nghĩa nhanh chóng quyết định, “Cháu đi chất rơm rạ vào nhà kho đi, rồi vào bếp xúc một chút phân tro để bên trên.”
Nhà kho không bắt điện đóm, Chung Ý Thu cầm nến dọn dẹp dựa theo miêu tả của chú Nghĩa, bụng của Vượng Vượng như là bắt đầu đau, nó nhỏ giọng rên rỉ theo bản năng.
Chung Ý Thu lần đầu tiên biết thì ra chó cũng biết rơi lệ, dáng vẻ đáng thương vì hai cơn đau làm người không dám nhìn thẳng, “Để cháu vào thôn tìm bác sĩ Trương.”
“Không cần, nó khám bệnh xong sẽ trở lại thôi, lát nữa cháu qua phòng y tế xem thử,” chú Nghĩa ngồi ở trên ghế cong lưng đau lòng vuốt ve đầu vượng vượng, “Mà nó cũng có phải là bác sĩ thú y đâu, sao biết đỡ đẻ cho chó chứ.”
Chung Ý Thu: “…… Chú biết không?”
“Không.”
“Trong thôn có bác sĩ thú y không? Cháu đi tìm.”
“Bên thôn Lý có một người mà xa quá, thú y cũng chỉ đỡ đẻ cho trâu ngựa, mặc kệ chó.” Chú Nghĩa nói.
Chung Ý Thu quấn Vượng Vượng trong cái chăn bông tới nhà kho, rồi đỡ chú Nghĩa qua đó, bụng chó kịch liệt phập phồng, miệng vết thương trên đùi còn đang không ngừng đổ máu, chú Nghĩa dùng mảnh vải cầm máu nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu.
Chung Ý Thu xoay quanh không có biện pháp nào, tự mình an ủi nói: “Nếu là Tiêu Minh Dạ có ở đây thì tốt rồi.”
“Thành kiến sâu nhỉ, trong mắt cháu Tiêu Minh Dạ lợi hại đến mức biết đỡ đẻ luôn à?”
“…… Ảnh có thể nghĩ cách mà chú.”
Chung Ý Thu chạy ba lần mới gặp Trương Tây Minh, hai ba câu nói xong tình huống cầm thuốc kéo hắn chạy tới. Trương Tây Minh vừa mới trở về lại bị cậu đòi mạng mang lại đây, trong lòng không quá nguyện ý, một con chó thôi mà quýnh quáng dữ vậy trời! Chờ đến khi nhìn thấy miệng vết thương rồi lại chậc lưỡi mắng người xuống tay quá nhẫn tâm, “Ngoại thương có thể xử lý, nhưng chân nó sẽ bị què, động đến xương cốt mà.” Nói xong hắn lập tức áy náy ngẩng đầu nhìn về phía chú Nghĩa, “Không phải…… Chú ơi con không có ý đó.”
Chung Ý Thu không hiểu được hắn vì cái gì lại bổ sung câu đó, không khí đang bình thường mà bị câu nói này của hắn làm cho xấu hổ.
“Không sao, nó bị gãy xương hay là chém tới xương cốt, chân…… Tốt nhất không cần què.”
Giọng ông cô đơn trầm thấp hơn mọi ngày, Chung Ý Thu không thể nào an ủi, chú Nghĩa chưa từng oán giận vận mệnh, cũng chưa từng nói đến chuyện cũ, như là hết thảy đều đã phai nhạt rồi, có lẽ vết thương trên đùi giống với vết thương trong lòng ông, đã thành vết sẹo cũ.
Băng bó miệng vết thương xong mấy người lại khó chịu, Trương Tây Minh là một bác sĩ nông thôn ngày thường khám bệnh kê thuốc cảm sốt còn được, đỡ đẻ cho chó cũng không có gì khó khăn, nhưng Vượng Vượng chưa tới ngày mà đã sinh non, sợ là rất gian nan.
“Để cháu đi tìm bác sĩ thú y ở thôn Lý vậy.” Chung Ý Thu rửa tay mặc áo khoác vào đẩy xe máy ra.
Chú Nghĩa lắc đầu khó xử, “Đừng đi, trời tối cháu không quen chạy xe.”
“Không sao, cháu sẽ cẩn thận một chút.”
“Đi đâu ——” Vương Văn Tuấn vào trong sân không vui nói, y ở trường học phê xong bài tập rồi mới trở về, còn tưởng rằng có thể được ăn cơm ngay, kết quả phòng bếp tối thui mà Chung Ý Thu còn chuẩn bị ra cửa.
“Vượng Vượng sắp sinh rồi, tôi đi tìm thú y.”
Vương Văn Tuấn chống nạnh nghiêng đầu hỏi, “Ở đâu?”
“Thôn Lý.”
“Ý tôi là chó đâu?” Vương Văn Tuấn trợn mắt.
“Ở nhà kho.” Chung Ý Thu thuận miệng đáp, đẩy xe ra ngoài.
Vương Văn Tuấn duỗi tay ngăn cậu lại, “Đừng đi, để tôi.”
Chung Ý Thu: “……”
“Ánh mắt gì vậy? Không tin tôi hả?” Vương Văn Tuấn khinh miệt nhếch miệng, “Tôi nói cho mà biết nhá —— trâu, bò, dê, chó, mèo ở nhà tôi đều do tôi đỡ đẻ đấy!”
Chung Ý Thu cảm giác nghe được tiếng cằm bẹp rơi trên mặt đất.
Chung Ý Thu không thèm để ý đến gã, nhìn Lâm Ngọc Phương quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lâm Ngọc Phương nhẹ nhàng gật đầu để cậu yên tâm.
Trịnh Lão Tam như chó ghẻ nằm xoài trên quầy, trong miệng ngậm điếu thuốc ngạo mạn liếc nhìn Chung Ý Thu, tự cho là thú vị đùa vui nói: “Thầy Chung có ý gì? Sợ tôi khi dễ em gái Ngọc Phương à? Cậu yên tâm đi, ban ngày ban mặt tôi không dám làm gì đâu, buổi tối thì không chắc, há há há!”
Những lời này làm người nghe buồn nôn, Chung Ý Thu nghiêm túc nói: “Anh là đàn ông đã kết hôn, không thích hợp nói những lời trêu chọc này với mấy cô gái chưa chồng.”
Trịnh Lão Tam như là nghe được truyện cười, mở miệng rộng cười sằng sặc, bị sặc thuốc lá ho sù sụ, vừa cười vừa ho dáng vẻ điên khùng, Lâm Ngọc Phương và Chung Ý Thu liếc nhìn nhau không biết gã trúng tà gì. Trịnh Lão Tam vất vả lắm mới ngừng cười, khạc một tiếng lớn phun ra cục đàm lên mặt đất rồi lại làm bộ làm tịch vươn ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ Chung Ý Thu, “Giả vờ trước mặt tôi làm gì! Tôi nói này —— cẩn thận miệng mồm vào, tôi mặc kệ cậu là người thành phố hay là dân quê!”
Chung Ý Thu nổi giận nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, đồng tử hơi hơi co rút lại, đuôi mắt dài nheo lại thành mảnh nhỏ, như con sóng ngầm thầm chuyển thành bão tố. Lâm Ngọc Phương kinh hãi, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ý Thu như vậy, cho tới nay đều cho rằng cậu là người hiền lành, văn nhã, không nghĩ tới một khi bị trêu chọc thì cậu cũng có thể biến thành con báo đen đáng gờm!
“Anh ăn cơm chưa? Chúng ta trở về nấu cơm đi.” Lâm Ngọc Phương lập tức tiến lên đưa mắt ra hiệu, giữ chặt cánh tay Chung Ý Thu đẩy ra ngoài.
Chung Ý Thu quật cường đứng bất động tựa như cây kiếm sắc bén hướng về phía Trịnh Lão Tam, Lâm Ngọc Phương sợ xảy ra chuyện, ngữ khí mang khẩn cầu vội la lên, “Đi về trước đi, được không?”
Chung Ý Thu không muốn cô khó xử, xoay người đi ra ngoài, tới cửa Lâm Ngọc Phương nhờ Lý Liên Hoa nhìn quầy giúp mình, cũng vì Trịnh Lão Tam vẫn còn hùng hùng hổ hổ dựa vào nơi đó.
Ngoài cửa khí thế ngất trời, Chung Ý Thu hoài nghi người ở làng trên xóm dưới đều tới vây xem, người còn nhiều hơn cả hội chợ nữa! Cậu cùng Lâm Ngọc Phương xuyên qua vườn trường về lại sân sau, lúc này cậu lại quên mất xung đột vừa rồi với Trịnh Lão Tam, tâm tình vui vẻ vì Tiêu Minh Dạ đã gọi điện thoại tới đã thay đổi hết thảy, cậu không cảm thấy mình khác thường, còn người khác liếc mắt một cái là phát hiện ngay.
“Anh sao rồi? Vừa rồi còn đang giận mà, giờ lại vui mừng thế hở?” Lâm Ngọc Phương bị cậu làm cho không thể hiểu được.
“Không có…… Vừa rồi cũng không tức giận.”
“Còn nói không tức hả! Lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận á, dọa người lắm đó!” Lâm Ngọc Phương cố ý vỗ vỗ ngực dáng vẻ bị dọa.
Chung Ý Thu hít sâu vào một hơi, “Những lời gã nói không đáng giận, đáng giận chính là người tốt như cô Lưu mà lại gả cho gã đàn ông có nhân phẩm bỉ ổi đến thế.”
Chuyện Lưu Thanh Hồng sảy thai đã truyền ồn ào, huyên náo khắp nơi, hiển nhiên Lâm Ngọc Phương cũng nghe nói, là phụ nữ cô có thể đồng cảm, nhưng tính cách cô kiên cường không mềm yếu như Lưu Thanh Hồng, hận sắt không thành thép nói: “Lần đầu tiên động thủ thì nên quyết đoán ly hôn mới đúng.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, lần đầu cậu nghe người ở nơi này cũng cho rằng Lưu Thanh Hồng nên ly hôn, những người khác hoặc là nói ly hôn ở nông thôn không hiện thực, hoặc là nói không rảnh quan tâm chuyện nhà người ta, hoặc là nói đây là số mệnh…… Lâm Ngọc Phương là một cô gái mà có dũng cảm, có chủ kiến đúng là khó có được, không khỏi thêm kính nể với cô.
“Trịnh Lão Tam không có táy máy gì với cô chứ hả? Gã bắt đầu tìm cô từ hồi nào vậy?” Chung Ý Thu lo lắng hỏi.
Lâm Ngọc Phương bỏ khoai tây đã được cắt gọt sạch sẽ vào trong nồi, vẫy vẫy nước trên tay đáp: “Chưa tới được mấy ngày là gã đã lân la tới mua đồ rồi, sau rồi hầu như mỗi ngày đều chạy tới tìm tôi nói chuyện……”
Để con gái nói ra những lời này là biết cô chịu đựng đến mức nào rồi, Chung Ý Thu châm chước một chút lại hỏi, “Gã có từng nói qua chuyện chia tay hay động tay động chân……”
“Không có.” Lâm Ngọc Phương thầm ấm áp dễ chịu, cảm kích cười, “Anh yên tâm, Cung Tiêu Xã người đến người đi gã không dám, huống hồ tôi cũng không phải dễ chọc, gã không chiếm được tiện nghi gì đâu.”
“Có chuyện gì thì cô cứ nói cho bọn tôi biết ha.” Chung Ý Thu vẫn là không yên tâm lại lần nữa dặn dò.
“Được, cảm ơn thầy Tiểu Chung——”
Chung Ý Thu: “……”
Trên tường có treo một cái bản đồ quốc gia cùng với một tấm bản đồ thế giới, Chung Ý Thu buổi chiều không có việc gì làm thì ghé vào trên tường nghiêm túc tra tìm địa phương mà Tiêu Minh Dạ nói, di động ngón tay và đôi mắt từng chút một mới tìm ra ba chấm nhỏ xíu, Chung Ý Thu nhẹ nhàng vuốt lên tấm bản đồ đầy tro bụi như là có thể cảm nhận được độ ấm của Tiêu Minh Dạ.
Cảm tình là thứ đồ vật thần kỳ, một địa phương hoàn toàn xa lạ bởi vì vướng bận người đã từng đặt chân tới mà trở nên ấm áp đáng yêu.
Giờ học buổi chiều lão Cao không tới dạy, không biết giữa trưa đã nói gì với hiệu trưởng Trịnh nữa, Chung Ý Thu quá buồn bực, một ngày xảy ra xung đột với tận hai người, người không rõ chắc sẽ cho rằng cậu là người thích gây chuyện ……
Vương Văn Tuấn hiện tại mang hai lớp Ngữ văn, khi sắp tan học phạt đứng mười mấy đứa học sinh đứng ở bên ngoài văn phòng, tất cả đều là không làm bài tập hay chưa viết bài xong…… Y luôn nghiêm khắc dạy học, ôm cánh tay, tách hai chân đứng ở đối diện giống như kim tự tháp, Chung Ý Thu trở về đi ngang qua một loạt đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn mình, cầu cậu giúp đỡ nói một câu.
Chung Ý Thu nháy mắt với Vương Văn Tuấn ý bảo y trời sắp tối rồi đừng giữ lại quá muộn, sau đó không rên một tiếng bỏ đi, để lại một loạt tiếng hít nước mũi đầy tủi thân.
Cậu trở về rửa rau củ trước, không nấu cơm mà chờ Vương Văn Tuấn trở về, chú Nghĩa hủy hai cái cũ áo bông chuẩn bị cho Vượng Vượng làm ổ. Ổ chó hiện tại không ấm áp để nó sinh con. Hơn nữa, chỗ nằm của nó hiện giờ quá nhỏ, không thích hợp, trong góc chuồng gà có một cái rổ lớn dùng để cỏ khô cùng củi lửa, chú Nghĩa bảo cậu mấy ngày nay tìm thời gian dọn dẹp, để sau này làm ổ chó.
Chung Ý Thu trước kia không chú ý, đi ra ngoài nhìn xem thì đúng là khá tốt, bởi vì ở góc tường gió không thổi đến, chỉ là quá thấp quá nhỏ, một người khom lưng đi vào bên trong thì còn được, chứ hai người vào thì không có chỗ để xoay người. Khi trở về, cậu thuận tiện đi nhìn Vượng Vượng, thấy nó chui vào trong ổ bi thương rầm rì hoảng sợ —— nó không phải là…… Sắp sinh đó chứ!
Vượng Vượng thấy cậu ngồi xổm xuống thì cẩn thận thò lại gần, cọ đầu ở trên tay cậu hai cái, đôi mắt tròn tròn xót thương nhìn cậu chằm chằm, Chung Ý Thu hồi hộp sờ sờ cái bụng của nó không phát hiện cái gì dị thường, mở thân thể nó ra tính giúp nó xoa xoa bụng thì nhìn thấy một đống máu…… Xong rồi! Thật sự sắp sinh rồi! Chung Ý Thu khẩn trương, chân tay luống cuống đứng lên chuẩn bị đi gọi chú Nghĩa, Vượng Vượng lại rên rỉ cúi đầu liếm chân sau……
Cảm giác không quá thích hợp làm Chung Ý Thu trở về cầm đèn pin lại đây, ánh đèn chiếu sáng làm cậu lộp bộp trong lòng, bên chân sau bên trái của Vượng Vượng có một vết thương thật lớn, vết cắt sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, máu vẫn luôn không ngừng chảy, nó duỗi đầu lưỡi liếm máu đang chảy ra. Nhìn là biết ngay đó là vết dao chém, Chung Ý Thu không rảnh bận tâm tới lửa giận trong lòng, vội chạy về nói cho chú Nghĩa biết, miệng vết thương quá lớn làm cậu không dám xuống tay, ôm con chó đến trong phòng để chú Nghĩa xử lý.
“Này không được, sâu quá, cần may vết thương với đắp thuốc nữa, đi kêu bác sĩ Trương đi.” Chú Nghĩa đau lòng nhíu mày kêu lên.
Chung Ý Thu đánh đèn pin chạy ra ngoài, kết quả phòng y tế đen nhánh một mảnh, cậu gõ cửa gọi vài tiếng mà không có ai đáp lời, Trương Tây Minh không có ở đây! Thường thì sáu bảy giờ hắn mới về nhà, giờ này không nên tan tầm mới đúng chứ, Chung Ý Thu xoay quanh, đối diện đường có một cặp vợ chồng thường chặt cây vào lúc này, họ đang chuẩn bị kéo xe về, người đàn ông thấy cậu gõ cửa nên tốt bụng nói cho cậu biết bác sĩ Trương vừa xách hòm thuốc tới Trịnh gia trang rồi, còn nói là chích thuốc xong sẽ trở lại ngay thôi.
Chung Ý Thu hết cách chạy về, chú Nghĩa mặt ủ mày ê hơn cả lúc nãy, Vượng Vượng bị chém hiện tại sắp sinh……
“Sao vậy chú?” Chung Ý Thu cuống quít.
Ổ chó còn chưa dọn dẹp xong nên chú Nghĩa nhanh chóng quyết định, “Cháu đi chất rơm rạ vào nhà kho đi, rồi vào bếp xúc một chút phân tro để bên trên.”
Nhà kho không bắt điện đóm, Chung Ý Thu cầm nến dọn dẹp dựa theo miêu tả của chú Nghĩa, bụng của Vượng Vượng như là bắt đầu đau, nó nhỏ giọng rên rỉ theo bản năng.
Chung Ý Thu lần đầu tiên biết thì ra chó cũng biết rơi lệ, dáng vẻ đáng thương vì hai cơn đau làm người không dám nhìn thẳng, “Để cháu vào thôn tìm bác sĩ Trương.”
“Không cần, nó khám bệnh xong sẽ trở lại thôi, lát nữa cháu qua phòng y tế xem thử,” chú Nghĩa ngồi ở trên ghế cong lưng đau lòng vuốt ve đầu vượng vượng, “Mà nó cũng có phải là bác sĩ thú y đâu, sao biết đỡ đẻ cho chó chứ.”
Chung Ý Thu: “…… Chú biết không?”
“Không.”
“Trong thôn có bác sĩ thú y không? Cháu đi tìm.”
“Bên thôn Lý có một người mà xa quá, thú y cũng chỉ đỡ đẻ cho trâu ngựa, mặc kệ chó.” Chú Nghĩa nói.
Chung Ý Thu quấn Vượng Vượng trong cái chăn bông tới nhà kho, rồi đỡ chú Nghĩa qua đó, bụng chó kịch liệt phập phồng, miệng vết thương trên đùi còn đang không ngừng đổ máu, chú Nghĩa dùng mảnh vải cầm máu nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu.
Chung Ý Thu xoay quanh không có biện pháp nào, tự mình an ủi nói: “Nếu là Tiêu Minh Dạ có ở đây thì tốt rồi.”
“Thành kiến sâu nhỉ, trong mắt cháu Tiêu Minh Dạ lợi hại đến mức biết đỡ đẻ luôn à?”
“…… Ảnh có thể nghĩ cách mà chú.”
Chung Ý Thu chạy ba lần mới gặp Trương Tây Minh, hai ba câu nói xong tình huống cầm thuốc kéo hắn chạy tới. Trương Tây Minh vừa mới trở về lại bị cậu đòi mạng mang lại đây, trong lòng không quá nguyện ý, một con chó thôi mà quýnh quáng dữ vậy trời! Chờ đến khi nhìn thấy miệng vết thương rồi lại chậc lưỡi mắng người xuống tay quá nhẫn tâm, “Ngoại thương có thể xử lý, nhưng chân nó sẽ bị què, động đến xương cốt mà.” Nói xong hắn lập tức áy náy ngẩng đầu nhìn về phía chú Nghĩa, “Không phải…… Chú ơi con không có ý đó.”
Chung Ý Thu không hiểu được hắn vì cái gì lại bổ sung câu đó, không khí đang bình thường mà bị câu nói này của hắn làm cho xấu hổ.
“Không sao, nó bị gãy xương hay là chém tới xương cốt, chân…… Tốt nhất không cần què.”
Giọng ông cô đơn trầm thấp hơn mọi ngày, Chung Ý Thu không thể nào an ủi, chú Nghĩa chưa từng oán giận vận mệnh, cũng chưa từng nói đến chuyện cũ, như là hết thảy đều đã phai nhạt rồi, có lẽ vết thương trên đùi giống với vết thương trong lòng ông, đã thành vết sẹo cũ.
Băng bó miệng vết thương xong mấy người lại khó chịu, Trương Tây Minh là một bác sĩ nông thôn ngày thường khám bệnh kê thuốc cảm sốt còn được, đỡ đẻ cho chó cũng không có gì khó khăn, nhưng Vượng Vượng chưa tới ngày mà đã sinh non, sợ là rất gian nan.
“Để cháu đi tìm bác sĩ thú y ở thôn Lý vậy.” Chung Ý Thu rửa tay mặc áo khoác vào đẩy xe máy ra.
Chú Nghĩa lắc đầu khó xử, “Đừng đi, trời tối cháu không quen chạy xe.”
“Không sao, cháu sẽ cẩn thận một chút.”
“Đi đâu ——” Vương Văn Tuấn vào trong sân không vui nói, y ở trường học phê xong bài tập rồi mới trở về, còn tưởng rằng có thể được ăn cơm ngay, kết quả phòng bếp tối thui mà Chung Ý Thu còn chuẩn bị ra cửa.
“Vượng Vượng sắp sinh rồi, tôi đi tìm thú y.”
Vương Văn Tuấn chống nạnh nghiêng đầu hỏi, “Ở đâu?”
“Thôn Lý.”
“Ý tôi là chó đâu?” Vương Văn Tuấn trợn mắt.
“Ở nhà kho.” Chung Ý Thu thuận miệng đáp, đẩy xe ra ngoài.
Vương Văn Tuấn duỗi tay ngăn cậu lại, “Đừng đi, để tôi.”
Chung Ý Thu: “……”
“Ánh mắt gì vậy? Không tin tôi hả?” Vương Văn Tuấn khinh miệt nhếch miệng, “Tôi nói cho mà biết nhá —— trâu, bò, dê, chó, mèo ở nhà tôi đều do tôi đỡ đẻ đấy!”
Chung Ý Thu cảm giác nghe được tiếng cằm bẹp rơi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất