Chương 24: Viên Môn thiết yến Ôn Hầu thần xạ…
(Giải thích tựa chương: Đãi tiệc ở Viên Môn, Ôn Hầu bắn cung như thần…)
Bốn tháng trước:
Lã Bố tiến công Duyện Châu ba lần, đều bị Tào Tháo đánh lui, giằng co mấy bận, thấy mùa Đông gần kề mà lương thảo phe mình không đủ để công thành, nên quyết định đánh cướp khắp nơi ngoài biên giới Duyện Châu, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, vét sạch gần hai phần mười lương thảo của Tào tháo, lui về Từ Châu.
Lã Bố vừa đến ngoại thành Từ Châu, cũng chính là lúc Đào Khiêm quy thiên, Lưu Bị bởi vì Đào Khiêm mà kết thù với Tào Tháo nên trong lòng cứ thấp thỏm không yên, thấy hơn ba vạn đại quân của Lã Bố đến ngoại thành, võ thần danh tiếng lấy lừng, Lưu Bị như người sắp chết đuối tóm được một cọng rơm, tự mình ra khỏi thành tiếp đón.
Từ khi còn ở ngoài thành, Trần Cung cứ lặp đi lặp lại nhắc nhở Lã Bố, nếu Lưu Bị muốn nhường thành thì Lã Bố tuyệt đối không được nhận.
Lã Bố nghe mà cảm thấy khó hiểu, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Coi như Trần Cung kể chuyện cười.
Nhưng mà, sau khi vào thành rồi, Lưu Bị liền ngỏ ý muốn cùng Lã Bố chia sẻ Từ Châu, kết thành đồng minh, cùng ứng phó Tào Tháo đang trên đường đến, còn giao ra cả ấn tín, tình nguyện nhường lại chức Châu mục(1) Từ Châu lại cho Lã Bố, Trần Cung nghe đến đây biến sắc, kiên quyết không đồng ý.
Lã Bố từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không từ được, nhận ấn tín.
Đêm đó, Lã Bố hỏi Trần Cung: “Làm sao ngươi biết Lưu Bị muốn đưa Từ Châu cho ta?”
Vẻ mặt Trần Cung nghiêm túc, đi lại vài bước trong lều: “Không dối gạt chủ công, năm trước Kỳ Lân có nói đến việc này…”
Lã Bố nhướn mày.
Trần Cung làm như không thấy, nói tiếp: “Kỳ Lân cho rằng, Lưu Bị là người trọng thanh danh, khinh thường chức quyền, tài phú, còn hiểu rất rõ năng lực bản thân. Hắn biết nếu đại quân của Tào Tháo đến, chắc chắn hắn sẽ không ngăn được. Sau khi Đào Khiêm quy thiên, Từ Châu rơi vào tình trạng vô cùng rối rắm, người nào có được thì người đó chịu xui xẻo, chức Châu mục Từ Châu này không làm cũng được.”
Lã Bố dựa vào tướng quân tháp, dùng một miếng vải lau chùi Phương Thiên Họa kích gác trên vai, miệng làu bàu: “Người thì không biết đã chạy đến phương trời nào, mà lại liệu sự… như thần.”
Trần Cung nhìn quan ấn trên bàn, trầm ngâm không nói, lát sau mới mở miệng: “Theo như Công Đài thấy, chủ công có ba vạn quân Tịnh Châu, nếu muốn chiếm Từ Châu cũng không phải là không được.”
“Chẳng qua, người tên Lưu Bị này lòng dạ thâm sâu, nếu ở lại trong thành, ngày sau khi giao chiến với Tào Tháo, hắn trở mặt tư thông với địch, được mất thấy trước mắt.”
Điêu Thiền nâng rèm đi vào, Lã Bố hỏi: “Gì thế? Hiện giờ không có tiền trả ngươi đâu.”
Điêu Thiền đáp: “Mọi thứ trong nhà đã thu xếp ổn thỏa, ở lại đây sao?”
Lã Bố đặt Họa kích sang một bên: “Không vội, ra ngoài trước đi, Hầu gia đang bàn chuyện chính sự.”
Điêu Thiền đành phải đi ra ngoài, Lã Bố lại nói với Trần Cung: “Kỳ Lân còn nói gì nữa không, nói hết ra Hầu gia nghe.”
Trần Cung suy nghĩ một hồi, trả lời: “Không, lúc trước có nghe Kỳ Lân nhắc đến Lầu Bạch Môn… chứ không nhắc gì đến việc ở Từ Châu.”
Lã Bố trầm ngâm rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy lập tức đi Tiểu Bái, quan ấn cứ để lại đây, đi ngay tối nay.” Nói xong, đang lúc mũ giáp chưa thay, bốn vạn tướng sĩ chưa cho ngựa nghỉ, đã lại đứng lên, suốt đêm rời thành Từ Châu, đi thẳng đến Tiểu Bái cách thành mười dặm, đóng quân ở đó.
Trần Cung còn chưa thông suốt lời nói tước đây của Kỳ Lân, thì đầu Xuân, quân đội của Viên Thuật đã đến.
Sau khi Đào Khiêm chết, cả thành viếng tang, binh của Kỉ Linh áp sát Từ Châu, tính cả hai huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị là Quan, Trương, lại thêm Triệu Vân mới đầu nhập vào, quân Hán cũng không được bao nhiêu.
Quân Từ Châu an nhàn đã quen, lâu ngày không chinh chiến, số lượng còn chưa được vạn người. Lưu Bị không có quân sư, dưới trướng chỉ có hai mưu sĩ Giản Ung, Tôn Kiền, hay tin Kỉ Linh dẫn quân đến sát sườn, quân số khoảng mười vạn, liền biết việc này là không thể tránh khỏi.
Tuy nói thành Từ Châu dễ thủ khó công, nhưng binh mã của Đào Khiêm phần lớn là lão ấu phụ nhụ(2), Tào Tháo, Lã Bố lại ở một bên như hổ rình mồi, Lưu Bị nơm nớp không dám mở cổng thành khai chiến, đành cho mời hai vị mưu sĩ Giản, Tôn đến nghị sự.
Giản Ung mói: “Lúc trước chủ công muốn nhường Từ Châu lại cho Ôn Hầu, Ôn Hầu cố ý không nhận, nghe Trần Cung khuyên giải suốt đêm rời đi, dù hai quân rơi vào thế đối chọi, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, sao không cầu viện với Tiểu Bái?”
Lưu Bị cân nhắc một phen, đành phái tín sử, hỏa tốc mang tin đi Tiểu Bái.
Lã Bố đoán trước được việc này, để tín sử của Lưu Bị chờ ở ngoài phủ, gọi Trần Cung đến thương lượng.
“Quân tiên phong của Viên Thuật đã đến gần thành Từ Châu, phía sau là mười vạn binh mã, Lưu Bị cầu viện, giờ nên làm thế nào?”
Trần Cung cau mày nghĩ thật cẩn thận: “Nếu chủ công muốn đánh một trận với Viên Thuật thì không được khinh địch. Hiện tại cho thấy, muốn cùng chống cường địch, thì toàn quân phải vào thành Từ Châu, ngoài việc này ra thì quyết chiến ở bình nguyên chính là hạ sách, nếu kiên trì thêm mấy tháng, mùa mưa đến quân Viên Thuật phải tự rút lui…”
“Báo—”
Trần Cung còn đang phân tích lợi hai, quân coi giữ thành đã nhận được tin, khoái mã đến đưa văn thư: “Viên Thuật phái tín sử, nói có mang hậu lễ đến, đang ở ngoài thành cầu kiến chủ công!”
Lã Bố nhướn mày hỏi lại: “Tín sử?”
Hắn mặc giáp tướng còn chưa đổi, sãi bước đi ra bên ngoài, thấy ngoài cửa có một thiếu niên võ tướng giáp trụ màu bạc, đang đọc thông cáo tìm người có thưởng dán ở trước cửa, thấy Lã Bố sải bước ra đây, vội nói: “Hầu gia!”
Lã Bố nói: “Ngươi là người đưa tin? Có mang món gì ngon không?”
Võ tướng giáp bạc: “…”
Trần Cung tức xạm mặt: “Bẩm chủ công. Người này là người đưa tin của Châu mục Từ Châu Lưu Bị.”
Võ tướng kia ôm quyền, vái chào nói: “Mạt tướng Triệu Vân, thành Từ Châu hiện giờ vô cùng nguy cấp, kính mong Ôn Hầu thấu hiểu nguy khốn của vạn dân Từ Châu sớm ngày xuất binh.”
Lã Bố hờ hững đánh giá Triệu Vân, gật gật đầu, để ý thấy Triệu Vân đang nhìn thông báo tìm người có thưởng, trên đó vẽ gương mặt cười hì hì của Kỳ Lân, vẽ thật là giống, Lã Bố giải thích với hắn: “Ngươi tìm được người này, phần lễ của Viên Thuật chia đôi.”
Triệu Vân: “…”
Lã Bố cũng không nói nhiều, lên Xích Thố, đi ra cửa thành.
Triệu Tử Long lúc này chẳng qua chỉ là một giáo úy dưới trướng Lưu Bị, so với chức Ôn Hầu cách nhau một trời một vực. Hơn nữa Lưu Bị đang có việc cầu người, cứ dặn đi dặn lại phải làm việc chu đáo. Triệu Vân cũng không nói gì nhiều, lên một con ngựa khác, theo sau Ôn Hầu.
Ngựa của Triệu Tử Long chính là ái mã của Lưu Bị, Đích Lô chân như có gió, rất thuần tuấn, theo sau Lã Bố cũng không bị bỏ lại quá xa, đến cửa thành Tiểu Bái mà Trần Cung còn chưa thấy.
Lã Bố ba bước, năm bước nhảy lên tường thành, Triệu Vân bám sát gót, chỉ thấy ngoài thành đứng kín gần ba ngàn binh mã, mặc khải giáp của quân Thọ Xuân, đại Kỳ thêu một chữ: TÔN.
Lại có một người cưỡi ngựa thong thả đi qua đi lại trên gò đất.
“Trên thành phải chăng là Ôn Hầu?” Người nọ cười vang: “Ta là Chu Công Cẩn của Đan Dương, hôm nay đặc biệt đem thư của chủ công ta đến gặp.”
Lã Bố lệnh: “Cho hắn vào.”
Triệu Vân vội nói: “Tuyệt đối không thể!”
Lã Bố cả giận nói: “Làn càn! Chỉ là một tên giáo úy, dám can thiệp vào quyết định của bản hầu!”
Triệu Vân vội nói: “Ôn Hầu, xin nghe ta nói một lời!”
Chu Du ở ngoài thành hô lên: “Không cần mở cổng, xin cho một người ra nhận thư là được.”
Triệu Vân nói: “Viên Thuật là kẻ lật lọng, không thể dễ dàng tin tưởng, nay đang muốn ly gián Huyền Đức công và Hầu gia, tìm thời cơ tiêu diệt từng người một…”
(Đoạn này, có 3 thế lực: Viên Thuật – Lã Bố – Lưu Bị. Viên Thuật muốn đánh Lưu Bị, lại sợ Lã Bố đứng về phía Lưu Bị. Triệu Vân, người đưa tin của Lưu Bị đến trước, bị Lã Bố cho đứng trước cửa phủ. Khi Lã Bố đang bàn bạc với Trần Cung thì có người đến báo là tín sử của Viên Thuật đến để tặng quà, lúc này Lã Bố mới đi ra, thấy Triệu Vân đứng trước cửa nên tưởng là người của Viên Thuật. Sau đó đi ra tường thành, thấy Chu Du lại tưởng là tín sử của Viên Thuật; mặc dù hiện tại Chu Du tham gia vào đại quân của Viên Thuật nhưng ông đến chủ yếu để đưa thư Tôn Sách viết ở chương trước giao cho Lã Bố, nên ông tự giới thiệu mình là Chu Công Cẩn của Đan Dương, ý là ông đại diện cho Tôn Sách mà đến, không phải tín sử của Viên Thuật.)
Nháy mắt, Lã Bố bị câu “ly gián” kia đâm trúng tim đen, đang muốn phản bác, đã nghe Chu Du nói: “Mời Ôn Hầu nhận thư!”
Ngay lúc đó, từ trong trận, không biết ai giương cung lắp tên, trong chớp mắt, mũi tên đã bay tới trước mặt Lã Bố, Triệu Vân biến sắc, giơ thương lên đỡ, đồng thời quát lớn: “Coi chừng!”
Thương bạc của Triệu Vân xoắn một cái, Lã Bố còn chưa kịp phản ứng, trước bao nhiêu cặp mắt, mũi tên đột nhiên ểnh một cái.
Lã Bố: “…”
Triệu Vân: “…”
Tên gỗ nhẹ nhàng lơ lửng, lượn qua bên trái rồi bay qua bên phải, giống như đang nhìn trộm phản ứng của Lã Bố. Triện Vân nhíu mi, giơ thương định chạm vào, mũi tên đỏng đảnh kia lại uốn éo, bay về phía cây cột gần đó, êm ái “Đinh” một tiếng muốn dính vào.
“Yêu quái—” Vệ binh ở cửa thành hoảng sợ chạy tứ tán.
Nhưng nó dính không chắc nên bị rơi xuống, lại bay lên, cố gắng mấy lần để ghim vào cây cột, cuối cũng cũng dính.
Khóe miệng Lã Bố rút gân, hỏi Triệu Vân: “Vừa rồi… ngươi thấy chứ?”
Lòng bàn tay Triệu Vân ướt mồ hôi, trợn to mắt: “Vâng, hình như …”
Lã Bố nắm mũi tên kia rút ra, mở tờ giấy ở đuôi tên, trên đó viết một dòng chữ: HÒA GIẢI XONG THÌ NÓI CHUYỆN VỚI CHU CÔNG CẨN.
Bên dưới, Chu Du ôm quyền: “Đã quấy rầy! Có duyên sẽ gặp lại!”
Lúc này, mới có một người khác cưỡi ngựa tách mọi người đi qua, mang theo quà hối lộ của Viên Thuật, giao cho thủ thành Tiểu Bái. (Đây mới là tính sử của Viên Thuật.)
Hòa giải.
Lã Bố và Trần Cung dự định thừa dịp loạn lạc cướp Từ Châu, lên kế hoạch tấn công đại bản doanh của Viên Thuật ở Thọ Xuân, cũng tính đưa quân vào Từ Châu, lại chưa từng nghĩ tới chuyện hòa giải.
Nhưng, cách này lại giải quyết được gút mắc trong lòng Lã Bố, trên thư Viên Thuật đã hứa hẹn, chỉ cần Lã Bố không giúp Lưu Bị, sẽ tặng Lã Bố ngàn thất tơ lụa, mười vạn thạch lương thảo, dê bò ngàn con, hoàng kim ngàn lượng.
Vừa qua mùa Đông, Lã Bố cần tiền, vốn định dẫn quân quay lại Duyện Châu cướp, Tào Tháo lại có phòng bị sẵn.
Viên Thuật đưa tiền tới rất đúng lúc. Nhưng vừa không thể ngồi nhìn Từ Châu bị chiếm đóng, vừa muốn lấy tiền đút lót của Viên Thuật, phương pháp duy nhất chính là hòa giải.
Trong suy nghĩ của Lã Bố, chỉ cần không giúp Lưu Bị đánh giặc thì nó có nghĩa là ‘không giúp’ rồi; Còn trong suy nghĩ của Viên Thuật thì trước khi đánh hạ được Từ Châu, Lã Bố không được nhúng tay, quan điểm bất đồng nên có lắm phiền toái. Viên Thuật đáng thương bị Lã Bố phẫn nộ đòi nợ đánh u đầu, đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập.
Trên giấy kia là chữ của Chu Du, Trần Cung cũng không nhìn ra được chuyện gì, chủ tớ đành để qua một bên không nói đến, tìm một chỗ cao giữa thành Tiểu Bái và Từ Châu, đặt một bàn tiệc rượu, gửi thư cho đôi bên, mời Lưu Bị và Kỉ Linh đến dự.
Nơi đó gọi là Viên Môn.
Ngày ấy quân Tịnh Châu vây chặt, dựng lều trên mảnh đất trống, chỉ đặt một cái bàn thấp, xếp ba chỗ ngồi, Viên quân bên trái, Lưu quân bên phải, Lã Bố mặc khải giáp chiến thần, đầu đội mũ lông trĩ, thoải mái ngồi xuống chính giữa, so với bộ dáng bị đánh te tu chạy sảng cách đây mấy tháng cứ như hai người khác nhau.
Chu Du dẫn hơn trăm người đến, Kỳ Lân mặc đồ tiểu binh đi phía sau, cố ý đeo mũ giáp to, che khuất gương mặt, tránh bị quân Tịnh Châu nhận ra, tóc tai mọc loạn xạ bị mũ giáp đè cuống, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Kỉ Linh vào chỗ ngồi, Lưu Bị cũng ngồi xuống, hai bên đều là khách.
Kỳ Lân cách buổi tiệc ngoài trời kia không đến mười bước chân, nghe giọng Lã Bố rất rõ ràng.
“Hiền đệ đang nghĩ gì thế? Khi nào mới ra gặp Ôn Hầu?” Chu Du hỏi nhỏ.
Kỳ Lân đè mũ thấp xuống, cũng nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay Lã Bố mặc giáp hay quần áo thường?”
Chu Du nhìn thoáng qua, đáp: “Giáp khải vàng đồng, giày chiến vảy rồng, đầu đội một cái mũ giáp trông rất thú vị.”
Kỳ Lân cười nói: “Có hai cái râu tiểu cường à?”
Chu Du hỏi lại: “Tiểu cường?”
Lã Bố như thiên tướng hạ phàm, tỏa ra khí phách lẫm liệt không thể xem thường.”
Sau ba ly rượu, Kỉ Linh thô lỗ nói: “Sao Ôn Hầu lại nói như thế? Châu mục Từ Châu không phải do triều đình sắc phong, đó là danh bất chính, nay lại muốn hòa giải buộc ta rút quân, chuyện đó không có đâu.”
Lưu Bị vẫn im lặng không nói.
Tay trái Lã Bố chống Phương Thiên Họa kích, một chân đạp lên bàn rượu, miễn cưỡng hỏi lại: “Ngươi quyết như thế?”
Cuối cùng Lưu Bị cũng lên tiếng, nói từ tốn: “Việc do người làm, trên đời này vốn không có việc gì là không thể.”
Kỳ Lân gật đầu nói: “Just do it.”
Chu Du: “?”
Kỳ Lân lắc đầu: “Công Cẩn chờ xem trò hay đi.”
Kỉ Linh trào phúng: “Miễn nói nhiều, ý ta đã quyết.”
Lã Bố cầm Phương Thiên Họa kích trên tay, nghiêng đầu nhìn xa xa, chỉ vào nơi nào đó, nói: “Cao Thuận, đem binh khí của ta đến cửa thành, cắm ở đó, đặt một cái chung gốm lên mũi kích.”
Cao Thuận nhận lấy Họa Kích, cảm giác trên tay nặng trịch, nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy đi, đến lúc cả người cả ngựa đều ở rất xa, trông có vẻ mơ hồ.
Mấy vạn tướng sĩ lặng ngắt như tờ.
Lã Bố nói: “Họa Kích cách đây khoảng trăm bộ(3), một tên bắn trúng mũi kích, ngươi nói xem, có thể hay không?”
Phía sau Lưu Bị, Trương Phi cất tiếng cười to: “Chắc chắn là không có cửa!”
Kỉ Linh nói: “Vốn biết vũ kỹ Hầu gia độc nhất vô nhị, nhưng tuy là Lý Quảng có sống lại cũng không thể nào.”
Khóe miệng Lã Bố nhếch lên, nói: “Nếu bản hầu bắn trúng, hai phe các ngươi ngưng chiến, nếu không trúng, bản hầu rút quân, các ngươi muốn đánh cứ đánh, thế nào?”
Trương Phi trợn tròn mắt.
Kỉ Linh: “…”
Lưu Bị rơi lệ: “Chẳng còn gì bằng, ân đức hôm nay của Ôn Hầu, mười vạn quân dân Từ Châu ta ghi khắc trong lòng.”
Kỉ Linh còn chưa lên tiếng, Lã Bố quát: “Nổi trống! Đem cung thần Trấn Cương đến đây!”
Trống trận điên cuồng rền vang, Lã Bố tháo bao cổ tay thả xuống đất “Kịch” một tiếng, ít nhấp cũng hơn mười cân, chúng tướng cùng bàn đều bị tác động.
Thấy Lã Bố xắn tay áo, nhận tên, giương cung, nghiêng đầu.
Nửa mặt nghiêng anh tuấn, chân mày ánh mắt toát ra cương quyết tự tin, một mắt hơi nheo lại, khí thế không gì ngăn nổi, nói không hết khí khái hào hùng.
Trống trận ngừng, vạn quân nín thở.
Lã Bố: “…”
Lã Bố nói: “Xa quá, kéo lại gần chút.”
Mọi người đều bật ngửa, ly mâm nghiêng ngả.
Trương Phi cười ha ha: “Đây là chuyện gì…”
Còn chưa dứt câu, Lã Bố đột nhiên quát lớn: “Đi!”
Cánh cung mở như trăng Thu đi ngang trời, mũi tên bay tựa sao băng rơi xuống đất!
Chỉ nghe dây cung vừa vang lên, kim quang vạn đạo, thần tiễn đã bắn nát chung sứ trên mũi kích cách xa trăm bộ!
Lã Bố tùy ý ném cung qua một bên, cười gian: “Thế nào?”
Chúng quân hò reo ủng hộ, quân Tịnh Châu sĩ khí tăng vọt chưa từng có, khí phách vô song người người ngưỡng mộ, Kỳ Lân kinh ngạc nhìn, nửa câu cũng không nói thành lời.
“Châm rượu, lại uống một ly, tiễn Kỉ tướng quân về Thọ Xuân.” Lã Bố căn dặn.
Lưu Bị nói: “Tài bắn tên của Tử Long thế nào so với Ôn Hầu?”
Triệu Vân lớn tiếng nói: “Ngoài trăm bộ, trúng vào mũi kích, Tử Long tự thấy hổ thẹn.”
Lưu Bị rưng rưng nước mắt: “Được thấy thần kỹ của Ôn Hầu, tài cung tiễn này trong thiên hạ không có ai bằng.”
Kỉ Linh mặt mũi sa sầm, hừ một tiếng, cầm chén rượu trên bàn, uống cạn ba chung, nghênh ngang mà đi.
Lưu Bị nước mắt lã chã, đứng dậy nói cảm ơn, Lã Bố miễn cưỡng chắp tay, làm động tác “Mời”, chúng quân giải tán.
Lã Bố đứng bên bàn tiệc nhìn Họa kích ở xa xa trong chốc lát, đột nhiên nói: “Văn Viễn, đi tìm mũi tên vừa mới bắn về đây.”
“Bẩm báo chủ công, Chu Du cầu kiến.” Trần Cung nói.
Lã Bố lạnh lùng: “Chu Du là ai, không gặp.”
Trần Cung nói: “Chu Du là người hôm trước bắn tên lên thành lâu.”
Lã Bố đã không còn kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Cung đưa Chu Du vào lều, binh sĩ vào thu dọn bàn tiệc lúc nãy, Chu Du cũng không để ý, đi về phía bàn của Lưu Bị lúc nãy ngồi xuống, ra hiệu không cần rót rượu, chắp tay nói: “ Nghe đại danh của Ôn Hầu đã lâu, hôm nay được xem thần kỹ, có thể so với Hoắc Khứ Bệnh bắn Lý Cảm, Phi tướng quân bắn đá tảng(4), làm người ta mở rộng tầm mắt.
Lã Bố nói: “Dẹp đi, có gì nói mau. Kỉ Linh lui binh rồi, tên chó săn nhà ngươi còn chuyện gì nữa?”
Chu Du cũng không buồn giận, cười nói: “Công Cẩn cũng không phải tướng lãnh của Viên Thuật, lần này ta theo lời chủ công ta là Tôn Bá Phù đến cầu Ôn Hầu một chuyện.” Nói đoạn lấy thư của Tôn Sách từ trong tay áo ra giao cho Lã Bố.
Lã Bố không thèm nhìn thư kia, hờ hững nói: “Tôn Sách là con cả của Tôn Kiên, ân oán năm xưa còn đó(5), còn muốn làm gì? Để thư lại, ngươi có thể đi.”
Chu Du nói: “Hầu gia.”
Chu Du nháy mắt ra hiệu với Kỳ Lân, Kỳ Lân đứng ở đằng xa cũng đang suy nghĩ phức tạp, lắc đầu, không muốn lộ diện.
Chu Du đành phải thuật lại kế hoạch của Kỳ Lân, cuối cùng nói: “Khẩu cầu Ôn Hầu ra tay giúp đỡ ngày sau Hầu gia muốn lấy Thọ Xuân, chỉ cần lên tiếng, binh sĩ Giang Đông ta chắc chắn liều chết tương trợ.”
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Cũng được, cứ như vậy đi, bản hầu đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Chu Du cân nhắc một lát lại nói: “Còn một việc nữa…”
Lã Bố lộ sát khí: “Cút.”
Trần Cung nháy mắt liên tục, Chu Du thấy tâm tình Lã Bố không tốt lắm, đành đứng dậy cáo lui, Trương Liêu đi ngang Chu Du vào lều, mang Họa kích và tên đến, khom người trình lên.
Một mũi tên, một cánh cung, nằm ngang trên bàn, mặt Lã Bố không có cảm xúc gì đặc biệt, bàn tay to mơn trớn cánh cung, cung tiễn dường như có linh cảm, không ngừng ong ong rung động(6).
Ngón tay Lã Bố cầm lấy mũi tên, ngẩn ngơ xuất thần.
Trong đêm đó, Kỉ Linh rút quân, Kỳ Lân theo sau binh lính Giang Đông, đại quân đi qua một khe núi, Chu Du đi một chút lại dừng một chút, rốt cuộc không im lặng được nữa: “Theo chúng ta về đi.”
Kỳ Lân: “Không được.”
Chu Du nói: “Hay ta đưa ngươi về Tiểu Bái?”
Kỳ Lân: “Không cần.”
Chu Du lại nói: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Kỳ Lân uể oải đáp: “Chưa nghĩ ra.”
Đột nhiên quân Tịnh Châu hiện ra như thủy triều, Trần Cung đứng trên khe núi với cung tiễn thủ ở hai bên sườn núi, phục kích theo kế hoạch Chu Du đã nói.
Trương Liêu cất tiếng hỏi: “Phải Chu Công Cẩn của Đan Dương đó chăng? Chủ công để ngươi rút lui theo đường mòn phía sau núi.”
Chu Du đáp: “Cảm tạ!”
Kỳ Lân dừng ngựa một lát, tiếng thét vang trời, kinh động đến đại quân của Viên Thuật, phía trước vội vàng quay đầu cứu viện, Chu Du đã mang theo binh mã rời khỏi khe núi.
Kỳ Lân đứng giữa chiến trận, do dự, lát sau mới theo hướng Chu Du rời khỏi chiến trường, Kỉ Linh phái người đến xem xét, trong sơn cốc lại có núi lở cây lăn vang ầm ầm. Viên quân quay lại đều bị đập tan xương nát thịt.
Trên đỉnh núi, đại kỳ bay phần phật trong gió, trên đó viết một chữ ‘LƯU’.
Kỳ Lân cười cười, Trần Cung vẫn vô cùng cẩn thận, còn giá họa cho Lưu Bị.
“Trở về thay ta gửi lời hỏi thăm Bá Phù.” Kỳ Lân đứng xa xa ôm quyền với Chu Du.
Chu Du lớn tiếng đáp: “Hẹn ngày gặp lại ở Giang Đông, chắc chắn sẽ dọn đường trải chiếu đón chào!”
Kỳ Lân quay đầu ngựa, nơi này cách Từ Châu gần mười dặm, hắn từ từ tìm đường rộng mà đi.
Cùng lúc đó, Lã Bố ở Tiểu Bái đã uống hai vò rượu, dưới ngọn đèn, vén lên vài sợi tóc mai của Điêu Thiền.
Điêu Thiền lộ nửa vai trần, da thịt trắng như tuyết, ánh đèn mờ mờ, trông nàng đẹp như thiên tiên, ánh mắt ẩn chứa đau buồn thê lương.
Lã Bố chăm chú nhìn nàng, lát sau lại nói: “Đi ra ngoài đi.”
Điêu Thiền nhíu mày, Lã Bố nói: “Ra ngoài, cho ta yên tĩnh một chút.”
Điêu Thiền kéo lại vai áo, đứng dậy đi ra, Lã Bố bất đắc dĩ thở dài, tiện tay cầm thư Tôn Sách gửi, mở ra xem.
Lã Bố thờ ơ đọc một hồi, như bị sét đánh, quát lớn: “Cao Thuận! Đem Xích Thố đến đây!”
Lã Bố cưỡi Xích Thố trong đêm, khải giáp chưa cởi, dẫn mấy trăm người rời Tiểu Bái, đuổi theo quân Giang Đông.
Kỳ Lân trên bình nguyên mênh mông thong dong tự tại tiến về phía trước.
Chiến mã đang cưỡi bỗng hí vang, Kỳ Lân nói: “Khát hả?”
Hắn kéo ngựa đến bên cạnh một dòng suối nhỏ cho nó uống nước, trên đầu từng điểm sao xa rực rỡ, ngân hà như dòng sông, trăng sáng dần ẩn đi chỉ còn lại một bầu trời đầy sao, Kỳ Lân đột nhiên nhớ ra đây là ngựa của Tôn Sách.
Hôm đó, Tôn Sách không đến tiễn, Đại Kiều mang Kinh Phàm tự tay giao cho hắn, Kỳ Lân chỉ nói là mượn, không ngờ trải qua vài chuyện đã quên mất rồi.
Làm sao bây giờ? Trả lại ngựa mới phải.
Kinh Phàm cũng tương tự như Xích Thố, đều là thần câu ngày đi ngàn dặm, món quà này quá lớn, không thể nhận được, huống chi giao cho mình thì cũng lãng phí.
Cách Tiểu Bái không đến ba dặm, Kỳ Lân nhìn thoáng qua phía xa xa, cắt ngang đường chân trời, thành Từ Châu một dãi đèn đuốc sáng trưng.
Cả thành Tiểu Bái đã chìm vào giấc ngủ, nơi cửa thành lập lòe ánh sáng, một đội quân Tịnh Châu giương đuốc phi như bay theo hướng Đông Nam.
Kỳ Lân lên ngựa, quyết định về Tiểu Bái gặp Lã Bố trước, có chuyện gì lại nói sau.
——————————-
Chú thích:Mục: người đứng đầu 1 châu gọi là mụcLão ấu phụ nhụ: người già, phụ nữ, trẻ em1 bộ = 5 thước = 1m65, 100 bộ =165mPhi tướng quân Lý Quảng thấy tảng đá lớn tưởng con hổ nên giương cung lên bắn, bắn xong mới biết đó là tảng đá, nhưng mũi tên đã ghim sâu vào tảng đá rồi.Lã Bố đánh với Tôn Kiên bị thua ở chương 1.Cung Trấn Cương Kỳ Lân lấy trong cung ra ở chương giết Đổng Trác, còn mũi tên này là mũi tên bắn lên tường thành ở đầu chương, cũng là của Kỳ Lân.
Bốn tháng trước:
Lã Bố tiến công Duyện Châu ba lần, đều bị Tào Tháo đánh lui, giằng co mấy bận, thấy mùa Đông gần kề mà lương thảo phe mình không đủ để công thành, nên quyết định đánh cướp khắp nơi ngoài biên giới Duyện Châu, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, vét sạch gần hai phần mười lương thảo của Tào tháo, lui về Từ Châu.
Lã Bố vừa đến ngoại thành Từ Châu, cũng chính là lúc Đào Khiêm quy thiên, Lưu Bị bởi vì Đào Khiêm mà kết thù với Tào Tháo nên trong lòng cứ thấp thỏm không yên, thấy hơn ba vạn đại quân của Lã Bố đến ngoại thành, võ thần danh tiếng lấy lừng, Lưu Bị như người sắp chết đuối tóm được một cọng rơm, tự mình ra khỏi thành tiếp đón.
Từ khi còn ở ngoài thành, Trần Cung cứ lặp đi lặp lại nhắc nhở Lã Bố, nếu Lưu Bị muốn nhường thành thì Lã Bố tuyệt đối không được nhận.
Lã Bố nghe mà cảm thấy khó hiểu, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Coi như Trần Cung kể chuyện cười.
Nhưng mà, sau khi vào thành rồi, Lưu Bị liền ngỏ ý muốn cùng Lã Bố chia sẻ Từ Châu, kết thành đồng minh, cùng ứng phó Tào Tháo đang trên đường đến, còn giao ra cả ấn tín, tình nguyện nhường lại chức Châu mục(1) Từ Châu lại cho Lã Bố, Trần Cung nghe đến đây biến sắc, kiên quyết không đồng ý.
Lã Bố từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không từ được, nhận ấn tín.
Đêm đó, Lã Bố hỏi Trần Cung: “Làm sao ngươi biết Lưu Bị muốn đưa Từ Châu cho ta?”
Vẻ mặt Trần Cung nghiêm túc, đi lại vài bước trong lều: “Không dối gạt chủ công, năm trước Kỳ Lân có nói đến việc này…”
Lã Bố nhướn mày.
Trần Cung làm như không thấy, nói tiếp: “Kỳ Lân cho rằng, Lưu Bị là người trọng thanh danh, khinh thường chức quyền, tài phú, còn hiểu rất rõ năng lực bản thân. Hắn biết nếu đại quân của Tào Tháo đến, chắc chắn hắn sẽ không ngăn được. Sau khi Đào Khiêm quy thiên, Từ Châu rơi vào tình trạng vô cùng rối rắm, người nào có được thì người đó chịu xui xẻo, chức Châu mục Từ Châu này không làm cũng được.”
Lã Bố dựa vào tướng quân tháp, dùng một miếng vải lau chùi Phương Thiên Họa kích gác trên vai, miệng làu bàu: “Người thì không biết đã chạy đến phương trời nào, mà lại liệu sự… như thần.”
Trần Cung nhìn quan ấn trên bàn, trầm ngâm không nói, lát sau mới mở miệng: “Theo như Công Đài thấy, chủ công có ba vạn quân Tịnh Châu, nếu muốn chiếm Từ Châu cũng không phải là không được.”
“Chẳng qua, người tên Lưu Bị này lòng dạ thâm sâu, nếu ở lại trong thành, ngày sau khi giao chiến với Tào Tháo, hắn trở mặt tư thông với địch, được mất thấy trước mắt.”
Điêu Thiền nâng rèm đi vào, Lã Bố hỏi: “Gì thế? Hiện giờ không có tiền trả ngươi đâu.”
Điêu Thiền đáp: “Mọi thứ trong nhà đã thu xếp ổn thỏa, ở lại đây sao?”
Lã Bố đặt Họa kích sang một bên: “Không vội, ra ngoài trước đi, Hầu gia đang bàn chuyện chính sự.”
Điêu Thiền đành phải đi ra ngoài, Lã Bố lại nói với Trần Cung: “Kỳ Lân còn nói gì nữa không, nói hết ra Hầu gia nghe.”
Trần Cung suy nghĩ một hồi, trả lời: “Không, lúc trước có nghe Kỳ Lân nhắc đến Lầu Bạch Môn… chứ không nhắc gì đến việc ở Từ Châu.”
Lã Bố trầm ngâm rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy lập tức đi Tiểu Bái, quan ấn cứ để lại đây, đi ngay tối nay.” Nói xong, đang lúc mũ giáp chưa thay, bốn vạn tướng sĩ chưa cho ngựa nghỉ, đã lại đứng lên, suốt đêm rời thành Từ Châu, đi thẳng đến Tiểu Bái cách thành mười dặm, đóng quân ở đó.
Trần Cung còn chưa thông suốt lời nói tước đây của Kỳ Lân, thì đầu Xuân, quân đội của Viên Thuật đã đến.
Sau khi Đào Khiêm chết, cả thành viếng tang, binh của Kỉ Linh áp sát Từ Châu, tính cả hai huynh đệ kết nghĩa của Lưu Bị là Quan, Trương, lại thêm Triệu Vân mới đầu nhập vào, quân Hán cũng không được bao nhiêu.
Quân Từ Châu an nhàn đã quen, lâu ngày không chinh chiến, số lượng còn chưa được vạn người. Lưu Bị không có quân sư, dưới trướng chỉ có hai mưu sĩ Giản Ung, Tôn Kiền, hay tin Kỉ Linh dẫn quân đến sát sườn, quân số khoảng mười vạn, liền biết việc này là không thể tránh khỏi.
Tuy nói thành Từ Châu dễ thủ khó công, nhưng binh mã của Đào Khiêm phần lớn là lão ấu phụ nhụ(2), Tào Tháo, Lã Bố lại ở một bên như hổ rình mồi, Lưu Bị nơm nớp không dám mở cổng thành khai chiến, đành cho mời hai vị mưu sĩ Giản, Tôn đến nghị sự.
Giản Ung mói: “Lúc trước chủ công muốn nhường Từ Châu lại cho Ôn Hầu, Ôn Hầu cố ý không nhận, nghe Trần Cung khuyên giải suốt đêm rời đi, dù hai quân rơi vào thế đối chọi, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, sao không cầu viện với Tiểu Bái?”
Lưu Bị cân nhắc một phen, đành phái tín sử, hỏa tốc mang tin đi Tiểu Bái.
Lã Bố đoán trước được việc này, để tín sử của Lưu Bị chờ ở ngoài phủ, gọi Trần Cung đến thương lượng.
“Quân tiên phong của Viên Thuật đã đến gần thành Từ Châu, phía sau là mười vạn binh mã, Lưu Bị cầu viện, giờ nên làm thế nào?”
Trần Cung cau mày nghĩ thật cẩn thận: “Nếu chủ công muốn đánh một trận với Viên Thuật thì không được khinh địch. Hiện tại cho thấy, muốn cùng chống cường địch, thì toàn quân phải vào thành Từ Châu, ngoài việc này ra thì quyết chiến ở bình nguyên chính là hạ sách, nếu kiên trì thêm mấy tháng, mùa mưa đến quân Viên Thuật phải tự rút lui…”
“Báo—”
Trần Cung còn đang phân tích lợi hai, quân coi giữ thành đã nhận được tin, khoái mã đến đưa văn thư: “Viên Thuật phái tín sử, nói có mang hậu lễ đến, đang ở ngoài thành cầu kiến chủ công!”
Lã Bố nhướn mày hỏi lại: “Tín sử?”
Hắn mặc giáp tướng còn chưa đổi, sãi bước đi ra bên ngoài, thấy ngoài cửa có một thiếu niên võ tướng giáp trụ màu bạc, đang đọc thông cáo tìm người có thưởng dán ở trước cửa, thấy Lã Bố sải bước ra đây, vội nói: “Hầu gia!”
Lã Bố nói: “Ngươi là người đưa tin? Có mang món gì ngon không?”
Võ tướng giáp bạc: “…”
Trần Cung tức xạm mặt: “Bẩm chủ công. Người này là người đưa tin của Châu mục Từ Châu Lưu Bị.”
Võ tướng kia ôm quyền, vái chào nói: “Mạt tướng Triệu Vân, thành Từ Châu hiện giờ vô cùng nguy cấp, kính mong Ôn Hầu thấu hiểu nguy khốn của vạn dân Từ Châu sớm ngày xuất binh.”
Lã Bố hờ hững đánh giá Triệu Vân, gật gật đầu, để ý thấy Triệu Vân đang nhìn thông báo tìm người có thưởng, trên đó vẽ gương mặt cười hì hì của Kỳ Lân, vẽ thật là giống, Lã Bố giải thích với hắn: “Ngươi tìm được người này, phần lễ của Viên Thuật chia đôi.”
Triệu Vân: “…”
Lã Bố cũng không nói nhiều, lên Xích Thố, đi ra cửa thành.
Triệu Tử Long lúc này chẳng qua chỉ là một giáo úy dưới trướng Lưu Bị, so với chức Ôn Hầu cách nhau một trời một vực. Hơn nữa Lưu Bị đang có việc cầu người, cứ dặn đi dặn lại phải làm việc chu đáo. Triệu Vân cũng không nói gì nhiều, lên một con ngựa khác, theo sau Ôn Hầu.
Ngựa của Triệu Tử Long chính là ái mã của Lưu Bị, Đích Lô chân như có gió, rất thuần tuấn, theo sau Lã Bố cũng không bị bỏ lại quá xa, đến cửa thành Tiểu Bái mà Trần Cung còn chưa thấy.
Lã Bố ba bước, năm bước nhảy lên tường thành, Triệu Vân bám sát gót, chỉ thấy ngoài thành đứng kín gần ba ngàn binh mã, mặc khải giáp của quân Thọ Xuân, đại Kỳ thêu một chữ: TÔN.
Lại có một người cưỡi ngựa thong thả đi qua đi lại trên gò đất.
“Trên thành phải chăng là Ôn Hầu?” Người nọ cười vang: “Ta là Chu Công Cẩn của Đan Dương, hôm nay đặc biệt đem thư của chủ công ta đến gặp.”
Lã Bố lệnh: “Cho hắn vào.”
Triệu Vân vội nói: “Tuyệt đối không thể!”
Lã Bố cả giận nói: “Làn càn! Chỉ là một tên giáo úy, dám can thiệp vào quyết định của bản hầu!”
Triệu Vân vội nói: “Ôn Hầu, xin nghe ta nói một lời!”
Chu Du ở ngoài thành hô lên: “Không cần mở cổng, xin cho một người ra nhận thư là được.”
Triệu Vân nói: “Viên Thuật là kẻ lật lọng, không thể dễ dàng tin tưởng, nay đang muốn ly gián Huyền Đức công và Hầu gia, tìm thời cơ tiêu diệt từng người một…”
(Đoạn này, có 3 thế lực: Viên Thuật – Lã Bố – Lưu Bị. Viên Thuật muốn đánh Lưu Bị, lại sợ Lã Bố đứng về phía Lưu Bị. Triệu Vân, người đưa tin của Lưu Bị đến trước, bị Lã Bố cho đứng trước cửa phủ. Khi Lã Bố đang bàn bạc với Trần Cung thì có người đến báo là tín sử của Viên Thuật đến để tặng quà, lúc này Lã Bố mới đi ra, thấy Triệu Vân đứng trước cửa nên tưởng là người của Viên Thuật. Sau đó đi ra tường thành, thấy Chu Du lại tưởng là tín sử của Viên Thuật; mặc dù hiện tại Chu Du tham gia vào đại quân của Viên Thuật nhưng ông đến chủ yếu để đưa thư Tôn Sách viết ở chương trước giao cho Lã Bố, nên ông tự giới thiệu mình là Chu Công Cẩn của Đan Dương, ý là ông đại diện cho Tôn Sách mà đến, không phải tín sử của Viên Thuật.)
Nháy mắt, Lã Bố bị câu “ly gián” kia đâm trúng tim đen, đang muốn phản bác, đã nghe Chu Du nói: “Mời Ôn Hầu nhận thư!”
Ngay lúc đó, từ trong trận, không biết ai giương cung lắp tên, trong chớp mắt, mũi tên đã bay tới trước mặt Lã Bố, Triệu Vân biến sắc, giơ thương lên đỡ, đồng thời quát lớn: “Coi chừng!”
Thương bạc của Triệu Vân xoắn một cái, Lã Bố còn chưa kịp phản ứng, trước bao nhiêu cặp mắt, mũi tên đột nhiên ểnh một cái.
Lã Bố: “…”
Triệu Vân: “…”
Tên gỗ nhẹ nhàng lơ lửng, lượn qua bên trái rồi bay qua bên phải, giống như đang nhìn trộm phản ứng của Lã Bố. Triện Vân nhíu mi, giơ thương định chạm vào, mũi tên đỏng đảnh kia lại uốn éo, bay về phía cây cột gần đó, êm ái “Đinh” một tiếng muốn dính vào.
“Yêu quái—” Vệ binh ở cửa thành hoảng sợ chạy tứ tán.
Nhưng nó dính không chắc nên bị rơi xuống, lại bay lên, cố gắng mấy lần để ghim vào cây cột, cuối cũng cũng dính.
Khóe miệng Lã Bố rút gân, hỏi Triệu Vân: “Vừa rồi… ngươi thấy chứ?”
Lòng bàn tay Triệu Vân ướt mồ hôi, trợn to mắt: “Vâng, hình như …”
Lã Bố nắm mũi tên kia rút ra, mở tờ giấy ở đuôi tên, trên đó viết một dòng chữ: HÒA GIẢI XONG THÌ NÓI CHUYỆN VỚI CHU CÔNG CẨN.
Bên dưới, Chu Du ôm quyền: “Đã quấy rầy! Có duyên sẽ gặp lại!”
Lúc này, mới có một người khác cưỡi ngựa tách mọi người đi qua, mang theo quà hối lộ của Viên Thuật, giao cho thủ thành Tiểu Bái. (Đây mới là tính sử của Viên Thuật.)
Hòa giải.
Lã Bố và Trần Cung dự định thừa dịp loạn lạc cướp Từ Châu, lên kế hoạch tấn công đại bản doanh của Viên Thuật ở Thọ Xuân, cũng tính đưa quân vào Từ Châu, lại chưa từng nghĩ tới chuyện hòa giải.
Nhưng, cách này lại giải quyết được gút mắc trong lòng Lã Bố, trên thư Viên Thuật đã hứa hẹn, chỉ cần Lã Bố không giúp Lưu Bị, sẽ tặng Lã Bố ngàn thất tơ lụa, mười vạn thạch lương thảo, dê bò ngàn con, hoàng kim ngàn lượng.
Vừa qua mùa Đông, Lã Bố cần tiền, vốn định dẫn quân quay lại Duyện Châu cướp, Tào Tháo lại có phòng bị sẵn.
Viên Thuật đưa tiền tới rất đúng lúc. Nhưng vừa không thể ngồi nhìn Từ Châu bị chiếm đóng, vừa muốn lấy tiền đút lót của Viên Thuật, phương pháp duy nhất chính là hòa giải.
Trong suy nghĩ của Lã Bố, chỉ cần không giúp Lưu Bị đánh giặc thì nó có nghĩa là ‘không giúp’ rồi; Còn trong suy nghĩ của Viên Thuật thì trước khi đánh hạ được Từ Châu, Lã Bố không được nhúng tay, quan điểm bất đồng nên có lắm phiền toái. Viên Thuật đáng thương bị Lã Bố phẫn nộ đòi nợ đánh u đầu, đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập.
Trên giấy kia là chữ của Chu Du, Trần Cung cũng không nhìn ra được chuyện gì, chủ tớ đành để qua một bên không nói đến, tìm một chỗ cao giữa thành Tiểu Bái và Từ Châu, đặt một bàn tiệc rượu, gửi thư cho đôi bên, mời Lưu Bị và Kỉ Linh đến dự.
Nơi đó gọi là Viên Môn.
Ngày ấy quân Tịnh Châu vây chặt, dựng lều trên mảnh đất trống, chỉ đặt một cái bàn thấp, xếp ba chỗ ngồi, Viên quân bên trái, Lưu quân bên phải, Lã Bố mặc khải giáp chiến thần, đầu đội mũ lông trĩ, thoải mái ngồi xuống chính giữa, so với bộ dáng bị đánh te tu chạy sảng cách đây mấy tháng cứ như hai người khác nhau.
Chu Du dẫn hơn trăm người đến, Kỳ Lân mặc đồ tiểu binh đi phía sau, cố ý đeo mũ giáp to, che khuất gương mặt, tránh bị quân Tịnh Châu nhận ra, tóc tai mọc loạn xạ bị mũ giáp đè cuống, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Kỉ Linh vào chỗ ngồi, Lưu Bị cũng ngồi xuống, hai bên đều là khách.
Kỳ Lân cách buổi tiệc ngoài trời kia không đến mười bước chân, nghe giọng Lã Bố rất rõ ràng.
“Hiền đệ đang nghĩ gì thế? Khi nào mới ra gặp Ôn Hầu?” Chu Du hỏi nhỏ.
Kỳ Lân đè mũ thấp xuống, cũng nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay Lã Bố mặc giáp hay quần áo thường?”
Chu Du nhìn thoáng qua, đáp: “Giáp khải vàng đồng, giày chiến vảy rồng, đầu đội một cái mũ giáp trông rất thú vị.”
Kỳ Lân cười nói: “Có hai cái râu tiểu cường à?”
Chu Du hỏi lại: “Tiểu cường?”
Lã Bố như thiên tướng hạ phàm, tỏa ra khí phách lẫm liệt không thể xem thường.”
Sau ba ly rượu, Kỉ Linh thô lỗ nói: “Sao Ôn Hầu lại nói như thế? Châu mục Từ Châu không phải do triều đình sắc phong, đó là danh bất chính, nay lại muốn hòa giải buộc ta rút quân, chuyện đó không có đâu.”
Lưu Bị vẫn im lặng không nói.
Tay trái Lã Bố chống Phương Thiên Họa kích, một chân đạp lên bàn rượu, miễn cưỡng hỏi lại: “Ngươi quyết như thế?”
Cuối cùng Lưu Bị cũng lên tiếng, nói từ tốn: “Việc do người làm, trên đời này vốn không có việc gì là không thể.”
Kỳ Lân gật đầu nói: “Just do it.”
Chu Du: “?”
Kỳ Lân lắc đầu: “Công Cẩn chờ xem trò hay đi.”
Kỉ Linh trào phúng: “Miễn nói nhiều, ý ta đã quyết.”
Lã Bố cầm Phương Thiên Họa kích trên tay, nghiêng đầu nhìn xa xa, chỉ vào nơi nào đó, nói: “Cao Thuận, đem binh khí của ta đến cửa thành, cắm ở đó, đặt một cái chung gốm lên mũi kích.”
Cao Thuận nhận lấy Họa Kích, cảm giác trên tay nặng trịch, nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy đi, đến lúc cả người cả ngựa đều ở rất xa, trông có vẻ mơ hồ.
Mấy vạn tướng sĩ lặng ngắt như tờ.
Lã Bố nói: “Họa Kích cách đây khoảng trăm bộ(3), một tên bắn trúng mũi kích, ngươi nói xem, có thể hay không?”
Phía sau Lưu Bị, Trương Phi cất tiếng cười to: “Chắc chắn là không có cửa!”
Kỉ Linh nói: “Vốn biết vũ kỹ Hầu gia độc nhất vô nhị, nhưng tuy là Lý Quảng có sống lại cũng không thể nào.”
Khóe miệng Lã Bố nhếch lên, nói: “Nếu bản hầu bắn trúng, hai phe các ngươi ngưng chiến, nếu không trúng, bản hầu rút quân, các ngươi muốn đánh cứ đánh, thế nào?”
Trương Phi trợn tròn mắt.
Kỉ Linh: “…”
Lưu Bị rơi lệ: “Chẳng còn gì bằng, ân đức hôm nay của Ôn Hầu, mười vạn quân dân Từ Châu ta ghi khắc trong lòng.”
Kỉ Linh còn chưa lên tiếng, Lã Bố quát: “Nổi trống! Đem cung thần Trấn Cương đến đây!”
Trống trận điên cuồng rền vang, Lã Bố tháo bao cổ tay thả xuống đất “Kịch” một tiếng, ít nhấp cũng hơn mười cân, chúng tướng cùng bàn đều bị tác động.
Thấy Lã Bố xắn tay áo, nhận tên, giương cung, nghiêng đầu.
Nửa mặt nghiêng anh tuấn, chân mày ánh mắt toát ra cương quyết tự tin, một mắt hơi nheo lại, khí thế không gì ngăn nổi, nói không hết khí khái hào hùng.
Trống trận ngừng, vạn quân nín thở.
Lã Bố: “…”
Lã Bố nói: “Xa quá, kéo lại gần chút.”
Mọi người đều bật ngửa, ly mâm nghiêng ngả.
Trương Phi cười ha ha: “Đây là chuyện gì…”
Còn chưa dứt câu, Lã Bố đột nhiên quát lớn: “Đi!”
Cánh cung mở như trăng Thu đi ngang trời, mũi tên bay tựa sao băng rơi xuống đất!
Chỉ nghe dây cung vừa vang lên, kim quang vạn đạo, thần tiễn đã bắn nát chung sứ trên mũi kích cách xa trăm bộ!
Lã Bố tùy ý ném cung qua một bên, cười gian: “Thế nào?”
Chúng quân hò reo ủng hộ, quân Tịnh Châu sĩ khí tăng vọt chưa từng có, khí phách vô song người người ngưỡng mộ, Kỳ Lân kinh ngạc nhìn, nửa câu cũng không nói thành lời.
“Châm rượu, lại uống một ly, tiễn Kỉ tướng quân về Thọ Xuân.” Lã Bố căn dặn.
Lưu Bị nói: “Tài bắn tên của Tử Long thế nào so với Ôn Hầu?”
Triệu Vân lớn tiếng nói: “Ngoài trăm bộ, trúng vào mũi kích, Tử Long tự thấy hổ thẹn.”
Lưu Bị rưng rưng nước mắt: “Được thấy thần kỹ của Ôn Hầu, tài cung tiễn này trong thiên hạ không có ai bằng.”
Kỉ Linh mặt mũi sa sầm, hừ một tiếng, cầm chén rượu trên bàn, uống cạn ba chung, nghênh ngang mà đi.
Lưu Bị nước mắt lã chã, đứng dậy nói cảm ơn, Lã Bố miễn cưỡng chắp tay, làm động tác “Mời”, chúng quân giải tán.
Lã Bố đứng bên bàn tiệc nhìn Họa kích ở xa xa trong chốc lát, đột nhiên nói: “Văn Viễn, đi tìm mũi tên vừa mới bắn về đây.”
“Bẩm báo chủ công, Chu Du cầu kiến.” Trần Cung nói.
Lã Bố lạnh lùng: “Chu Du là ai, không gặp.”
Trần Cung nói: “Chu Du là người hôm trước bắn tên lên thành lâu.”
Lã Bố đã không còn kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Cung đưa Chu Du vào lều, binh sĩ vào thu dọn bàn tiệc lúc nãy, Chu Du cũng không để ý, đi về phía bàn của Lưu Bị lúc nãy ngồi xuống, ra hiệu không cần rót rượu, chắp tay nói: “ Nghe đại danh của Ôn Hầu đã lâu, hôm nay được xem thần kỹ, có thể so với Hoắc Khứ Bệnh bắn Lý Cảm, Phi tướng quân bắn đá tảng(4), làm người ta mở rộng tầm mắt.
Lã Bố nói: “Dẹp đi, có gì nói mau. Kỉ Linh lui binh rồi, tên chó săn nhà ngươi còn chuyện gì nữa?”
Chu Du cũng không buồn giận, cười nói: “Công Cẩn cũng không phải tướng lãnh của Viên Thuật, lần này ta theo lời chủ công ta là Tôn Bá Phù đến cầu Ôn Hầu một chuyện.” Nói đoạn lấy thư của Tôn Sách từ trong tay áo ra giao cho Lã Bố.
Lã Bố không thèm nhìn thư kia, hờ hững nói: “Tôn Sách là con cả của Tôn Kiên, ân oán năm xưa còn đó(5), còn muốn làm gì? Để thư lại, ngươi có thể đi.”
Chu Du nói: “Hầu gia.”
Chu Du nháy mắt ra hiệu với Kỳ Lân, Kỳ Lân đứng ở đằng xa cũng đang suy nghĩ phức tạp, lắc đầu, không muốn lộ diện.
Chu Du đành phải thuật lại kế hoạch của Kỳ Lân, cuối cùng nói: “Khẩu cầu Ôn Hầu ra tay giúp đỡ ngày sau Hầu gia muốn lấy Thọ Xuân, chỉ cần lên tiếng, binh sĩ Giang Đông ta chắc chắn liều chết tương trợ.”
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Cũng được, cứ như vậy đi, bản hầu đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Chu Du cân nhắc một lát lại nói: “Còn một việc nữa…”
Lã Bố lộ sát khí: “Cút.”
Trần Cung nháy mắt liên tục, Chu Du thấy tâm tình Lã Bố không tốt lắm, đành đứng dậy cáo lui, Trương Liêu đi ngang Chu Du vào lều, mang Họa kích và tên đến, khom người trình lên.
Một mũi tên, một cánh cung, nằm ngang trên bàn, mặt Lã Bố không có cảm xúc gì đặc biệt, bàn tay to mơn trớn cánh cung, cung tiễn dường như có linh cảm, không ngừng ong ong rung động(6).
Ngón tay Lã Bố cầm lấy mũi tên, ngẩn ngơ xuất thần.
Trong đêm đó, Kỉ Linh rút quân, Kỳ Lân theo sau binh lính Giang Đông, đại quân đi qua một khe núi, Chu Du đi một chút lại dừng một chút, rốt cuộc không im lặng được nữa: “Theo chúng ta về đi.”
Kỳ Lân: “Không được.”
Chu Du nói: “Hay ta đưa ngươi về Tiểu Bái?”
Kỳ Lân: “Không cần.”
Chu Du lại nói: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Kỳ Lân uể oải đáp: “Chưa nghĩ ra.”
Đột nhiên quân Tịnh Châu hiện ra như thủy triều, Trần Cung đứng trên khe núi với cung tiễn thủ ở hai bên sườn núi, phục kích theo kế hoạch Chu Du đã nói.
Trương Liêu cất tiếng hỏi: “Phải Chu Công Cẩn của Đan Dương đó chăng? Chủ công để ngươi rút lui theo đường mòn phía sau núi.”
Chu Du đáp: “Cảm tạ!”
Kỳ Lân dừng ngựa một lát, tiếng thét vang trời, kinh động đến đại quân của Viên Thuật, phía trước vội vàng quay đầu cứu viện, Chu Du đã mang theo binh mã rời khỏi khe núi.
Kỳ Lân đứng giữa chiến trận, do dự, lát sau mới theo hướng Chu Du rời khỏi chiến trường, Kỉ Linh phái người đến xem xét, trong sơn cốc lại có núi lở cây lăn vang ầm ầm. Viên quân quay lại đều bị đập tan xương nát thịt.
Trên đỉnh núi, đại kỳ bay phần phật trong gió, trên đó viết một chữ ‘LƯU’.
Kỳ Lân cười cười, Trần Cung vẫn vô cùng cẩn thận, còn giá họa cho Lưu Bị.
“Trở về thay ta gửi lời hỏi thăm Bá Phù.” Kỳ Lân đứng xa xa ôm quyền với Chu Du.
Chu Du lớn tiếng đáp: “Hẹn ngày gặp lại ở Giang Đông, chắc chắn sẽ dọn đường trải chiếu đón chào!”
Kỳ Lân quay đầu ngựa, nơi này cách Từ Châu gần mười dặm, hắn từ từ tìm đường rộng mà đi.
Cùng lúc đó, Lã Bố ở Tiểu Bái đã uống hai vò rượu, dưới ngọn đèn, vén lên vài sợi tóc mai của Điêu Thiền.
Điêu Thiền lộ nửa vai trần, da thịt trắng như tuyết, ánh đèn mờ mờ, trông nàng đẹp như thiên tiên, ánh mắt ẩn chứa đau buồn thê lương.
Lã Bố chăm chú nhìn nàng, lát sau lại nói: “Đi ra ngoài đi.”
Điêu Thiền nhíu mày, Lã Bố nói: “Ra ngoài, cho ta yên tĩnh một chút.”
Điêu Thiền kéo lại vai áo, đứng dậy đi ra, Lã Bố bất đắc dĩ thở dài, tiện tay cầm thư Tôn Sách gửi, mở ra xem.
Lã Bố thờ ơ đọc một hồi, như bị sét đánh, quát lớn: “Cao Thuận! Đem Xích Thố đến đây!”
Lã Bố cưỡi Xích Thố trong đêm, khải giáp chưa cởi, dẫn mấy trăm người rời Tiểu Bái, đuổi theo quân Giang Đông.
Kỳ Lân trên bình nguyên mênh mông thong dong tự tại tiến về phía trước.
Chiến mã đang cưỡi bỗng hí vang, Kỳ Lân nói: “Khát hả?”
Hắn kéo ngựa đến bên cạnh một dòng suối nhỏ cho nó uống nước, trên đầu từng điểm sao xa rực rỡ, ngân hà như dòng sông, trăng sáng dần ẩn đi chỉ còn lại một bầu trời đầy sao, Kỳ Lân đột nhiên nhớ ra đây là ngựa của Tôn Sách.
Hôm đó, Tôn Sách không đến tiễn, Đại Kiều mang Kinh Phàm tự tay giao cho hắn, Kỳ Lân chỉ nói là mượn, không ngờ trải qua vài chuyện đã quên mất rồi.
Làm sao bây giờ? Trả lại ngựa mới phải.
Kinh Phàm cũng tương tự như Xích Thố, đều là thần câu ngày đi ngàn dặm, món quà này quá lớn, không thể nhận được, huống chi giao cho mình thì cũng lãng phí.
Cách Tiểu Bái không đến ba dặm, Kỳ Lân nhìn thoáng qua phía xa xa, cắt ngang đường chân trời, thành Từ Châu một dãi đèn đuốc sáng trưng.
Cả thành Tiểu Bái đã chìm vào giấc ngủ, nơi cửa thành lập lòe ánh sáng, một đội quân Tịnh Châu giương đuốc phi như bay theo hướng Đông Nam.
Kỳ Lân lên ngựa, quyết định về Tiểu Bái gặp Lã Bố trước, có chuyện gì lại nói sau.
——————————-
Chú thích:Mục: người đứng đầu 1 châu gọi là mụcLão ấu phụ nhụ: người già, phụ nữ, trẻ em1 bộ = 5 thước = 1m65, 100 bộ =165mPhi tướng quân Lý Quảng thấy tảng đá lớn tưởng con hổ nên giương cung lên bắn, bắn xong mới biết đó là tảng đá, nhưng mũi tên đã ghim sâu vào tảng đá rồi.Lã Bố đánh với Tôn Kiên bị thua ở chương 1.Cung Trấn Cương Kỳ Lân lấy trong cung ra ở chương giết Đổng Trác, còn mũi tên này là mũi tên bắn lên tường thành ở đầu chương, cũng là của Kỳ Lân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất