Chương 54: Kiếm thí thiên hạ Triệu Vân cứu chủ…
(Giải thích tựa chương: So tài với thiên hạ Triệu Vân cứu chủ…)
Kiến An năm thứ mười một, đại quân Nam hạ của Tào Tháo nhận được tin tức đầu tiên – Lưu Biểu ở Kinh Châu chết bệnh.
Tào Tháo chí đã quyết, đi ngang thành Uyển, chọn tuyến đường đi Diệp huyện, quân tiên phong trực chỉ Kinh Châu, bộ binh, thủy binh quanh co uốn lượn, số lượng tám mươi vạn. Lưu Biểu đã chết, Châu quận gửi gắm hy vọng cho Lưu Bị và Lưu Kỳ.
Nhưng mà, Thái phu nhân mẹ của Lưu Tông con trai thứ của Lưu Biểu xưa nay vốn có oán với con trai trưởng Lưu Kỳ, sau một phen mưu đồ, Thái phu nhân cấu kết với đại tướng Kinh Châu là Thái Mạo, bức hại Lưu Bị và Lưu Kỳ.
Lưu Tông dẫn đầu toàn bộ Kinh Châu đầu hàng Tào Tháo, Lưu Bị suốt đêm chạy khỏi Tương Dương, trở lại Tân Dã, dẫn người của mình trốn về phương Nam.
Nhưng đi đâu bây giờ?
Chu Du phái Lỗ Túc, mượn danh đi Kinh Châu phúng viếng điều tra ý đồ của Lưu Bị.
Lỗ Túc đến Nam quận, quân Tào xuôi Nam, Lưu Tông đầu hàng, Lỗ Túc thẳng lên phía Bắc, rốt cụộc hội họp với Lưu Bị ở Đương Dương.
Ôn hầu Lã Bố đích thân giữ ấn soái, Cao Thuận, Giả Hủ lưu thủ.
Kỳ Lân nhận trách nhiệm quân sư, Trần Cung làm Tế tửu, Cam Ninh dẫn một vạn thủy binh, Lã Bố dẫn một vạn kỵ, bộ binh, Mã Siêu, Trương Liêu thiên tướng, Trương Cáp lĩnh bốn ngàn cung binh, chiến thuyền hai trăm, xua quân nhập quan.
Chiến thuyền khởi hành từ thành Trường An, theo hai dòng Kính Vị nhập vào Hoàng Hà, lại theo dòng Lưỡng Hồ tiến vào Kinh Châu, do Trần Cung làm giám quân.
Lã Bố, Kỳ Lân, Mã Siêu ba người dẫn bảy ngàn kỵ binh đi đường bộ, đánh một vòng qua Duyện Châu, tránh binh chủ lực của Tào tháo, tiến vào Kinh Châu.
Tôn Quyền cũng hướng về phía Bắc, thủ hạ của Lưu Tông là Thái Mạo, Trương Duẫn đảm đương tiên phong, truy kích Lưu Bị. Trận đánh lớn nhất, nhiều thế lực tham chiến nhất, số binh lính nhiều nhất thời đại Tam quốc mở màn.
“Chúng ta dọc theo Kinh Tây tiến vào, đi tắt qua Trường Phản, Cam Hưng Bá còn đang trên đường xuôi Nam, theo một nhánh sông Hoàng Hà vòng qua Kinh Châu, cần ít nhất mười lăm ngày.” Kỳ Lân chỉ trên bản đồ.
Mã Siêu bước vào lều nói: “Tiền phương phát hiện địa quân Tào Tháo đang gấp rút hành quân, do Điển Vi lãnh quân! Chừng hai vạn người!”
Kỳ Lân nói: “Hiện giờ không phải là lúc thích hợp để giao chiến, chúng ta đi thôi, tìm Công Cẩn liên thủ trước, còn lại nói sau.”
Lã Bố nâng tay ngăn lại: “Khoan đã, bọn chúng hành quân gấp đi đâu?”
Mã Siêu cũng không biết, Lã Bố ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, nhổ trại đến nơi cao hơn, xem Điển Vi đi đâu.”
Buổi trưa cuối Hạ, nắng như thiêu, một võ tướng ngang nhiên quát lớn, áo choàng vai bay cuồn cuộn, đầu đội mũ giáp bạc lóe sáng, giữa trùng trùng Tào quân, tả xung hữu muốn đánh vào trong.
Lã Bố hỏi: “Ai vậy, nhận ra không?”
Kỳ Lân chợt nhận ra: “Lý Điển đang đuổi theo Lưu Bị phải không? Đó là Triệu Tử Long!”
Lã Bố hỏi: “Hắn đánh vào làm gì?”
Nháy mắt, Kỳ Lân hiểu ra, bản thân hắn lại làm ảnh hưởng đến lịch sử.
Cảm thấy chột dạ: “Có cần giúp Lưu Bị không?”
Lã Bố hờ hững đáng: “Ngươi nghĩ sao?”
Kỳ Lân biết Lã Bố hiếu chiến, trường hợp loại này chẳng dễ gì bỏ qua, chịu hỏi qua ý kiến của mình là đã vô cùng tôn trọng mình rồi.
“Tử Long phải phá vây vào trong cứu người.” Kỳ Lân nhớ lại phần lịch sử mình biết, chậm rãi nói: “Lưu Bị bỏ cả vợ con lại Trường Phản.”
Lã Bố cảm động nói: “Tội cho con trai hắn à?”
Kỳ Lân cười nói: “Con hắn tên A Đẩu.”
Lã Bố phì cười.
Lúc đang còn nói chuyện Tào quân đã vây kín, Triệu Vân cầm Ngân Long Thương có mấu, phóng ngã liên tục hơn mười người, giết ra khỏi vòng vây, chạy về hướng Bắc.
Lã Bố nheo mắt, gật đầu tán thưởng: “Cũng được đấy, ta đi xem một chút.”
Kỳ Lân hỏi: “Lưu Bị thì sao? Ngươi tính thế nào?”
Lã Bố trầm ngâm một chốc, nghiêm túc đáp: “Trước mắt có Tào Mạnh Đức là đại địch, cần phải giúp Lưu Bị một tay chứ nhỉ?”
Kỳ Lân vui vẻ cười, nếu là mấy năm trước, có khi Lã Bố xùy một tiếng, đáp: “Tên tai to đó liên quan gì đến ta.” Sau đó cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ biết mục đích của mình thôi.
Kỳ Lân nói: “Nếu chạm trán ở Hạ Khẩu, chúng ta cứ thế mà làm.” Kỳ Lân lệnh cho một thân binh: “Ngươi theo bờ Hán Thủy ra Bắc tìm thuyền của Cam Ninh, bảo chiến thuyền chờ ở Hạ Khẩu.”
Lã Bố gật đầu ngoắc ngoắc Mã Siêu: “Lại đây, ngươi mang theo sáu ngàn người theo con đường này tìm Lưu Bị, hộ tống họ đến Hạ Khẩu, chờ đội tàu của chúng ta.”
Kỳ Lân nói: “Không được đâu, mang nhiều người hơn đi, nguy hiểm lắm, Tào Tháo xua ít nhất mười vạn quân đến Trường Phản.”
Lã Bố chỉ mỉm cười nói: “Tiểu tử kia một mình một ngựa còn dám giết vào, bản hầu còn sợ hắn đông người hơn sao?”
Kỳ Lân chế nhạo: “Tiểu tâm can à, năm nay ngươi ba mươi lăm rồi, thành ông chú già rồi, ngày nào cũng uống rượu, coi chừng tăng xông đấy, huống chi sáu năm rồi không lên chiến trường, kiềm chế chút đi, cẩn thận cái hông…”
Lã Bố chống chế: “Thì sao nào?”
Lại cười nói: “Thử không!” Nói xong mang theo Kỳ Lân lao xuống sườn núi phía Bắc, quân tiên phong của Tào doanh bị Triệu Vân đột phá, lại bị Lã Bố chém rơi hơn trăm người như chém hoa quả, lúc này chạy trốn tan tác.
“Ai!” Lý Điển vội vàng tập hợp quân đội nghênh địch, Lã Bố thét lớn, đơn thương độc mã phi ào ào vào trận doanh, giơ kích đánh phủ đầu, Lý Điển nâng kiếm ngăn lại, nháy mắt, cả người lẫn ngựa bị một chiêu của Lã Bố đánh văng ra xa!
Tào Quân sợ hãi chạy tứ tán.
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố cười nói: “Đi!”
Ta nhớ sư phụ từng nói, trên đời này có người giống như vũ khí sắc bén thượng cổ, vĩnh viễn sẽ không bị thời gian bào mòn hay rỉ sét. Tử Tân ca ca cũng từng nói qua, võ sinh ra từ trong tâm, tâm bất tử, thần bất bại, vũ dũng trường tồn.
Có lẽ do thời đại này võ nhân đứng trên đỉnh nhân sinh, đó là người ta nói như thế, Triệu Vân sẽ vĩnh viễn không bao giờ sợ hãi vì số lượng địch nhân, cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào.
Lã Bố từng vì Điêu Thiền mà mù quáng, tự trách, sau đó là e sợ, nhưng cuối cùng hắn cũng tìm lại được dũng khí bước ra khỏi bùn lầy.
Không phải là kẻ tham sống sợ chết trước lầu Bạch Môn, làm gia nô ba họ đầu hàng Tào Tháo, mà đã trở thành Chiến Thần chân chính.
Dốc Trường Phản:
Sương chiều ảo nảo, Triệu Vân từ Đương Dương chém giết một đường đến Trường Phản, chém giết đến nỗi cánh tay mất sức, hít sâu một hơi, quét ngân thương, lại đánh ngã một toán quân dịch.
“Phu nhân!” Triệu Vân quát: “Mau lên ngựa–!”
Trong tiếng con khóc, Cam phu nhân mặt mày đầy tro bụi, mệt mỏi dựa vào bên miệng giếng hoang.
“Tử Long! Ta biết ngươi sẽ quay lại!” Cam Phu nhân rút dao bên hông, thở dốc không ngừng.
“Coi chừng!”
Trường thương của Triệu Long quét trên mặt đất rung lên, kẹp chặt bụng ngựa, hết sức nhảy lên, Đích Lô búng người nhảy bật lên khỏi mặt đất, vượt xa hơn năm bộ, ngân thương mãnh liệt quét ra, đánh cho Tào binh đang mon men đến gần miệng giếng văng ra ngoài.
“Lên ngựa.” Giáp bạc của Tử Long đầy máu tươi, thở hổn hển.
Cam phu nhân tóc tai bù xù: “Ngươi đưa A Đẩu đi đi…”
“Lên ngựa–!” Đột nhiên, Triệu Vân quát lớn: “Ta đơn thương độc mã ngàn dặm để cứu ngươi và A Đẩu! Không phải vì ngươi là phu nhân, hay hắn là con trai của chủ công!”
Cam phu nhân bị gầm một tiếng làm cho sửng sốt.
Triệu Vân thở chậm lại, vươn một tay, lạnh lùng nói: “Lên ngựa.”
Cam Thiến nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, run rẩy đưa A Đẩu còn nằm trong tả lót cho Triệu Vân, hắn ôm lấy rồi lại duỗi tay ra, gằn giọng nói: “Ngươi lên ngựa đi, hôm nay Tử Long ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn che chở cho ngươi với A Đẩu giết ra khỏi đây, dù có chết cũng không oán trách. Sinh ở một nơi, chết cũng ở một nơi.”
Cam Thiến nói: “Ngươi ôm nó cẩn thận, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Triệu Vân quát: “Không nghe! Ngươi lên ngựa!”
Khuôn mặt Cam Thiến bình tĩnh lạ thường, nhỏ nhẹ: “Ngươi về tìm Khổng Minh, về sau, A Đẩu… giao cho ngươi, khi nào nó lớn lên, đừng để nó học theo Huyền Đức.”
Triệu Vân vô cùng hoảng sợ, nhưng khi hắn nhảy xuống ngựa, Cam Thiến đã nghiêng người ngã vào trong giếng, cả người chìm dần xuống.
Nơi cao.
Từ xa nghe một tiếng hét tuyệt vọng.
“Bên kia!” Kỳ Lân nói: “Hắn làm sao vậy?”
Tiếng kêu gào thấu tận tâm can, giống như một con thú hoang giãy chết, làm người ta động lòng trắc ẩn, Lã Bố kéo cương ngựa, lát sau mới nói: “Hắn đang tuyệt vọng, cứu hắn không?”
“Không đúng.” Kỳ Lân nói: “Không chết mới đúng chứ…”
Lã Bố giục ngựa theo tiếng thét chạy đến gần một chút, dưới sườn núi, Tào binh nghe tiếng rống bi thương của Triệu Tử Long, lập tức tập trung lại chỉ mũi giáo vào trong trận, không đến nửa nén hương, có gần trăm người vây lại.
Chỉ qua một lát, hơn mười tên lính bị một cây thương bạc xiên bay ra ngoài.
Thế đến như hổ điên, hai mắt đỏ ngầu, không hề nương tay, Triệu Vân đứng giữa trấn nhỏ điên cuồng chém giết, trường thương đi đến đâu, đầu rơi máu chảy đến đó!
Lã Bố là người dũng mãnh, nhìn xem còn kinh hãi, Xích Thố lùi về sau nửa bước, ở giữa vòng vây, Triệu Vân dường như say máu, ngoài giết người hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa cả, chỉ cần có người đến gần, lập tức bị băm vằm không kịp trối!
Lã Bố chau mày nhìn trong chốc lát, Triệu Vân chém giết gần kiệt sức, chiến giáp ngập trong máu tươi, áo choàng trắng đã nhuộm một màu đen thẫm.
Chung quanh Đích Lô chất chồng thi thể, ánh mắt Triệu Vân oán hận, mắt hắn nhìn đến đâu, Tào quân lui ra đến đó, rồi hoảng sợ hét lên, quay lưng bỏ chạy.
“Ta muốn giết các ngươi—” Triệu Vân bi thống gào lớn.
Chợt, đứa trẻ trước ngực Triệu Vân hoảng sợ khóc toáng lên.
Tiếng khóc trẻ con giữa trấn nhỏ im lìm càng rõ ràng hơn bao giờ hết, Triệu Vân hồi thần, mệt mỏi khép mắt, tay nắm ngân thương run rẩy.
“Xuống giúp hắn đi.” Kỳ Lân nói.
Lã Bố nói: “Không, để xem hắn giải quyết thế nào.”
Trong ánh tịch dương, thân hình vĩ ngạn của Triệu Vân vì thở dốc mà lồng ngực nhấp nhô, giống như bóng đêm khát máu, lại như đang chờ được cứu rỗi.
Tiếng khóc trẻ con nhỏ dần.
Tiếng Triệu Vân khàn khàn: “A Đẩu… Mẹ con chết rồi.”
Hắn ôm A Đẩu, cởi áo choàng quấn thành cái bọc vải, lại xé một góc chiến bào, cột A Đẩu trước ngực, dỡ miếng hộ tâm che bên ngoài tả lót.
Đôi mắt đã bình tĩnh trở lại, con ngươi như biển sâu cuồn cuộn, vô cùng vô tận, vỗ vỗ đầu Đích Lô, quát: “Giá!”
Lã Bố hỏi: “Ngươi hiểu chưa?”
Kỳ Lân lắc đầu: “Không hiểu lắm.”
Giọng Lã Bố trầm trầm: “Người như bảo kiếm, phải có lúc ra khỏi vỏ.”
Trong phút chốc, Kỳ Lân lĩnh hội được ý của Lã Bố, giống như dưới trời tuyết trắng đất Lũng Tây, Lã Bố một mình đối diện thiên quân vạn mã Tào doanh; lại như trong thành Trường An, Mã Siêu chiêu hàng bộ hạ cũ của Viên Thiệu.
Triệu Vân cũng bước qua lằn ranh kia.
Đối diện sinh tử, dũng không thể đỡ, từ nay về sau, trong thiên hạ không ai có thể kiềm chế hắn, chẳng có điều chi khiến hắn sợ hãi, võ tướng đã phong Thần!
Triệu Vân dựa vào đêm tối giết ra khỏi vòng vây, Lã Bố và Kỳ Lân theo sát phía sau, chỉ cần Tử Long kiệt sức lập tức tương trợ, nhưng Triệu Vân chưa từng dừng tay, thế đến không thể ngăn, một mình một ngựa tiến thẳng vào liên hoàn trận của Tào quân!
Trong đêm, đuốc cháy rực thành vòng vây, Triệu Vân tiến vào từ phía Tây, qua khoảng một canh giờ, giết ta đằng Đông, quân báo liên hồi như nước chảy.
“Báo—”
“Tướng quân Tào Thuần xuất chiến, bị tướng địch đâm rơi ngựa!”
“Báo—”
“Hạ Hầu An tướng quân tử trận! Thanh Hồng kiếm đã bị cướp!”
“Báo—”
“Tướng quân Tào Nhân trọng thương, Cửu Ưng liên hoàn trận bị phá!”
“Báo—”
“Tướng địch đã giết ra khỏi đại trận của ta, tiếp tục tiến về hướng Đông!”
Tào Tháo không thể nào tin nổi, đập bàn quát: “Đến cùng là kẻ nào?!”
Quách Gia nửa đêm bị đánh thức, vội vã chạy đến, vừa cột vạt áo vừa nói: “Đừng kích động, rời khỏi đây rồi tính.”
Tào Tháo giận dữ quát thét: “Không được! Truyền lệnh cho Lý Điển! Triệu tập tất cả những ai đang đuổi theo Lưu Bị, quay về đây! Hồi viện dốc Trường Phản! Ta không tin mười vạn người không bắt được hắn!”
“Báo—”
“Tướng quân Tào Chương chống cự không nổi, bị tướng địch trảm!”
Nháy mắt, Tào Tháo choáng váng: “Ngay cả… Chương nhi cũng không phải đối thủ của hắn?!”
Quách Gia trấn an: “Chủ công, bình tĩnh, người này liều mạng như vậy, có khả năng đang ôm theo đứa con của Lưu Bị. Hỏa tốc gọi Điển Vi tướng quân quay về, kết hợp với Hạ Hầu Uyên tướng quân dẫn quân theo mặt Nam Núi Kinh chặn đường hắn.
“Dọc đường từ đây đến Hạ Khẩu nhiều núi, có thể tạo đá lăn cây đỗ chôn thây hắn, ngăn được hắn xong lại dọn đường sạch sẽ. Lưu Bị đã là cá nằm trong lưới, kế hoạch truy bắt có thể tạm hoãn.”
Tào Tháo lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Phụng Hiếu, theo ý của ngươi, người này so với võ tướng phe ta thế nào?”
Quách Gia đáp: “Một người chống vạn quân, hoàn toàn là bộc phát nhất thời, không thể kéo dài; Trừ Ôn hầu Lã Bố, đương thời không ai có năng lực như thế. Điển Vi tướng quân vũ dũng tuyệt đỉnh, tuyệt đối có thể áp chế người này, trước tiên lệnh Điển Vi xuất chiến, xem trên người hắn có mang theo vật gì hay không, nếu không có gì lạ thì từ trên cao bắn tên vây hắn…
“Nếu hắn ra tay mà vẫn còn điều e sợ, cứ xem hắn che chở chỗ nào, rồi nhằm chỗ đó đánh tới, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.”
Tào Tháo tán thưởng: “Hay! Truyền lệnh xuống, cứ thế mà làm. Cố hết sức… ừm, cố hết sức bắt sống.”
Quách Gia tái mặt: “Không được! Lệnh này vừa ra, Điển Vi tướng quân chắc chắn sẽ nhát tay. Có thể làm đại tướng phe ta bị thương, rất không sáng suốt.”
Tào Tháo gật đầu thở dài: “Vậy thì thôi, đáng tiếc cho một viên hổ tướng.”
“Người đâu! Lệnh Điển Vi tướng quân chặn đường! Giết chết không tha!”
“Tào A Man—” Kỳ Lân từ xa cười gọi.
“Tào Gian Quỷ—” Lã Bố cũng miễn cưỡng gọi.
Hai người cưỡi ngựa dừng song song, đứng xa xa trên đỉnh núi, kêu réo Tào Tháo.
Quách Gia biến sắc, quát: “Bắn tên! Địch nhân áp sát như thế nào không phát hiện là thế nào?!”
Một mũi hỏa tiễn đột ngột bay vút qua khoảng cách trăm trượng, cắm phập vào tướng đài, ‘đoong’ một tiếng.
Lã Bố thu cung, cùng với Kỳ Lân chạy nhanh xuống núi, đuổi theo hướng Triệu Vân.
Lưu Bị bỏ rơi vợ con, trốn về Hạ Khẩu, lúc hoàng hôn, Triệu Vân dứt khoát quay lại, nhất định đi cứu Cam phu nhân và A Đẩu, nương theo bóng đêm giết vào vòng vây mười vạn đại quân, một thanh ngân thương, một con ngựa tốt, lội ngược dòng, xông pha về dốc Trường Phản.
Đêm khuya, khi Triệu Vân đến được Trường Phản, Cam phu nhân gieo mình xuống giếng tự vẫn, ủy thác Tử Long.
Phụng mệnh, Triệu Tử Long thất tiến thất xuất(*), Hạ Hầu Ân dẫn một vạn binh vây kín, bị Tử Long đâm một thương xuyên ngực, đoạt đi kiếm Thanh Hồng, thần binh tiền triều chém sắt như chém bùn, từ đó nhuệ khí ngút trời. Triệu Vân bị thương khắp người, miếng hộ tâm đã dùng để bảo vệ A Đẩu, đao thương tứ phía, thi chất như núi, máu chảy thành dòng, giống như một mũi đao dũng mãnh, chẻ đôi mười vạn quân Tào!
Phụng mệnh, Tào Thuần mặt đối mặt với Triệu Vân trên chiến trường, Triệu Tử Long liên tục chém năm mươi bảy danh tướng của Tào Tháo, chém rơi tướng kỳ, đoạt ba cây giáo, tướng sĩ chết vô số kể.
Phụng mệnh, Triệu Tử Long đánh từ canh tư đến khi trời sáng, đánh tới sườn Nam núi Kinh, rốt cuộc bị Điển Vi chặn đánh.
Trời tờ mờ, ánh rạng đông từ sau rặng núi dần lên cao, bóng đen bao trùm thung lũng ùn ùn kéo đến, một tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống, nện vào lòng thung lũng.
“Triệu Tử Long?” Điển Vi xuất lĩnh ba ngàn binh sĩ, thành công chặn đứng Triệu Vân, hai tay vung cặp Đồng Giản, giận dữ hét: “Khinh Tào doanh ta không người sao!”
Tay phải Triệu Vân run rẩy không kiềm được, nửa người dường như chết lặng, cánh tay truyền đến từng đợt co rút đau đớn.
Tóc tai rối bời, dưới chiến giáp, máu chảy xối xả, Triệu Vân không đáp, trong tích tắt, giục chiến mã lướt qua bên người Điển Vi.
Điển Vi lớn tiếng thét dài, lật tay chém Đồng Giản!
Triệu Vân chuyển kiếm sang tay trái, mũi kiếm nhờ vào sức chạy của chiến mã đâm thẳng vào sống giản, Triệu Vân xoay cổ tay một cái, mượn lực đập ngang, kiếm Thanh Hồng cong thành một vòng cung.
Sườn Đông núi Kính, hơn trăm tên Tào binh đẩy một cây gỗ lớn lên đỉnh núi.
Đỉnh núi bên kia thung lũng, Lã Bố và Kỳ Lân cùng cưỡi một ngựa.
“Ngươi nên ra tay đi thôi.” Kỳ Lân lo lắng nói.
Lã Bố nói: “Rút tên.”
Kỳ Lân rút tên, Lã Bố giương cung, ngắm vào đỉnh núi đối diện cách hai trăm bộ, Lã Bố tà tà nheo mắt lại, hỏi nhỏ Kỳ Lân: “Cục cưng, nói xem Hầu gia có thể bắn trúng không?”
Kỳ Lân nói: “Viên Môn xạ kích hơn hai trăm bộ còn trúng ngay mũi kích, dĩ nhiên có thể.”
Tay cầm cung của Lã Bố bắt đầu điều chỉnh hướng bắn, nói: “Bắn thì bắn được, nhưng xa quá, không rõ ai với ai.”
Kỳ Lân cười nói: “Vậy nhắm mắt bắn bừa đi.”
“Bắn bừa.” Lã Bố cười thành tiếng, sau đó nhắm hai mắt định thần, nghiêng tai nghe, giống như đang phân biệt từng âm thanh nhỏ nhất ở xung quanh, ngón tay thon dài kéo dây cung và cánh cung tròn như trăng trằm.
“Đi.” Lã Bố nói khẽ.
Buông dây cung, ‘oong’ một tiếng rất nhỏ, Kỳ Lân chỉ thấy gió vụt qua bên má.
Hơn hai trăm bộ, tên đã rời cung.
Lã Bố cúi đầu, cùng Kỳ Lân nhìn nhau chăm chú.
Khóe miệng Lã Bố từ từ cong lên độ cong vô cùng quyến rũ: “Trúng.”
Hắn cúi đầu xuống, hai đôi môi mềm mại quấn quít hôn nhau, mũi tên kia bay xoáy từ đỉnh núi này sang đỉnh núi bên kia.
Ba, hai, một, mũi tên thép xoáy tròn ở tốc độ cao ghim vào cổ một tên Tào binh, không hề giảm tốc, cứ thế xuyên qua.
Mũi tên thép bay về phía sợi dây thừng rất to cột cây gỗ, bay xuyên qua, cắm phập vào vách núi đá.
Sợi thừng đứt hơn phân nửa, không thể chịu nỗi sức nặng, sợi cuối cùng cũng đứt đoạn, cây gỗ lớn ầm ầm lăn xuống đồi, Tào binh gào to.
“Đổi ngựa.” Lã Bố nói.
Kỳ Lân đổi ngựa, Lã Bố giục Xích Thố: “Giá!”
Cỏ dại mọc đầy, phạt ngang một cái, từ trên đỉnh núi cao mười trượng từ từ tuột xuống!
Giọt máu lăn xuống, lộ ra mũi kiếm, kiếm Thanh Hồng sáng như tuyết, hiện lên đôi mắt sâu thẳm của Triệu Vân.
Nghe tiếng kêu la trên đỉnh núi, Triệu Vân không hề do dự, cúi người tránh một giản của Điển Vi, vung tên, chiến mã của Điển Vi hí dài lần cuối rồi ngã quỵ, hất hắn xuống đất!
“Lã Phụng Tiên đến đây!”
Lã Bố tuột xuống sườn dốc, vừa tìm được chỗ đặt chân, đạp mạnh, giúp Xích Thố mượn lực đứng lên.
“Để ông đây—Lên!” Lã Bố hăng hái quát, ngay sau đó hai tay cầm kích đâm xoáy liên tục, khiến cho Điển Vi vừa rơi xuống đất bị đánh bay cả người lẫn ngựa!
Cú xoáy khiến Điển Vi hét rầm trời, thân hắn ở giữa không trung, sau lưng là chiến mã hơn trăm cân, bị hất thành hình vòng cung bay ra ngoài!
“Hay–!”
Trên đỉnh núi tiếng tán dương như sấm dậy, kích thích binh sĩ hai bên đỉnh núi bắt đầu cuồng nhiệt, điên cuồng ủng hộ một chiêu chấn động này!
Kỳ Lân lệnh: “Che chở chủ công! Bắn!”
Quân Lương Châu lớn tiếng hò hét, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Lân, từ trên đỉnh núi xông tới, kỵ binh Tây Lương vốn thiện kỵ chiến, ngàn người xuất chiến, lại là từ trên cao lao xuống, trong nháy mắt, khí thế như thiên quân vạn mã, vô cùng rung động.
Quân Tào Tháo chống cự không nổi, một mũi tên bọc thép kéo vệt ánh sáng vàng kim bắn ra, đầy trời tên bay, bắn cho Tào binh quân lính tan rã, Điển Vi thua trận, đại quân không còn tướng lĩnh, binh lính sợ hãi chạy tứ tán.
“Triệu Tử Long! Theo chúng ta!” Lã Bố gọi.
Triệu Vân dừng ngựa trước thung lũng, không hề do dự, dưới sự hộ tống của Tây Lương quân chạy về hướng Đông.
——————————-
Chú thích:
Thất tiến thất xuất là vào bảy cửa ra bảy cửa, Triệu Tử Long đột phá 14 vòng vây để cứu A Đẩu.
Kiến An năm thứ mười một, đại quân Nam hạ của Tào Tháo nhận được tin tức đầu tiên – Lưu Biểu ở Kinh Châu chết bệnh.
Tào Tháo chí đã quyết, đi ngang thành Uyển, chọn tuyến đường đi Diệp huyện, quân tiên phong trực chỉ Kinh Châu, bộ binh, thủy binh quanh co uốn lượn, số lượng tám mươi vạn. Lưu Biểu đã chết, Châu quận gửi gắm hy vọng cho Lưu Bị và Lưu Kỳ.
Nhưng mà, Thái phu nhân mẹ của Lưu Tông con trai thứ của Lưu Biểu xưa nay vốn có oán với con trai trưởng Lưu Kỳ, sau một phen mưu đồ, Thái phu nhân cấu kết với đại tướng Kinh Châu là Thái Mạo, bức hại Lưu Bị và Lưu Kỳ.
Lưu Tông dẫn đầu toàn bộ Kinh Châu đầu hàng Tào Tháo, Lưu Bị suốt đêm chạy khỏi Tương Dương, trở lại Tân Dã, dẫn người của mình trốn về phương Nam.
Nhưng đi đâu bây giờ?
Chu Du phái Lỗ Túc, mượn danh đi Kinh Châu phúng viếng điều tra ý đồ của Lưu Bị.
Lỗ Túc đến Nam quận, quân Tào xuôi Nam, Lưu Tông đầu hàng, Lỗ Túc thẳng lên phía Bắc, rốt cụộc hội họp với Lưu Bị ở Đương Dương.
Ôn hầu Lã Bố đích thân giữ ấn soái, Cao Thuận, Giả Hủ lưu thủ.
Kỳ Lân nhận trách nhiệm quân sư, Trần Cung làm Tế tửu, Cam Ninh dẫn một vạn thủy binh, Lã Bố dẫn một vạn kỵ, bộ binh, Mã Siêu, Trương Liêu thiên tướng, Trương Cáp lĩnh bốn ngàn cung binh, chiến thuyền hai trăm, xua quân nhập quan.
Chiến thuyền khởi hành từ thành Trường An, theo hai dòng Kính Vị nhập vào Hoàng Hà, lại theo dòng Lưỡng Hồ tiến vào Kinh Châu, do Trần Cung làm giám quân.
Lã Bố, Kỳ Lân, Mã Siêu ba người dẫn bảy ngàn kỵ binh đi đường bộ, đánh một vòng qua Duyện Châu, tránh binh chủ lực của Tào tháo, tiến vào Kinh Châu.
Tôn Quyền cũng hướng về phía Bắc, thủ hạ của Lưu Tông là Thái Mạo, Trương Duẫn đảm đương tiên phong, truy kích Lưu Bị. Trận đánh lớn nhất, nhiều thế lực tham chiến nhất, số binh lính nhiều nhất thời đại Tam quốc mở màn.
“Chúng ta dọc theo Kinh Tây tiến vào, đi tắt qua Trường Phản, Cam Hưng Bá còn đang trên đường xuôi Nam, theo một nhánh sông Hoàng Hà vòng qua Kinh Châu, cần ít nhất mười lăm ngày.” Kỳ Lân chỉ trên bản đồ.
Mã Siêu bước vào lều nói: “Tiền phương phát hiện địa quân Tào Tháo đang gấp rút hành quân, do Điển Vi lãnh quân! Chừng hai vạn người!”
Kỳ Lân nói: “Hiện giờ không phải là lúc thích hợp để giao chiến, chúng ta đi thôi, tìm Công Cẩn liên thủ trước, còn lại nói sau.”
Lã Bố nâng tay ngăn lại: “Khoan đã, bọn chúng hành quân gấp đi đâu?”
Mã Siêu cũng không biết, Lã Bố ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, nhổ trại đến nơi cao hơn, xem Điển Vi đi đâu.”
Buổi trưa cuối Hạ, nắng như thiêu, một võ tướng ngang nhiên quát lớn, áo choàng vai bay cuồn cuộn, đầu đội mũ giáp bạc lóe sáng, giữa trùng trùng Tào quân, tả xung hữu muốn đánh vào trong.
Lã Bố hỏi: “Ai vậy, nhận ra không?”
Kỳ Lân chợt nhận ra: “Lý Điển đang đuổi theo Lưu Bị phải không? Đó là Triệu Tử Long!”
Lã Bố hỏi: “Hắn đánh vào làm gì?”
Nháy mắt, Kỳ Lân hiểu ra, bản thân hắn lại làm ảnh hưởng đến lịch sử.
Cảm thấy chột dạ: “Có cần giúp Lưu Bị không?”
Lã Bố hờ hững đáng: “Ngươi nghĩ sao?”
Kỳ Lân biết Lã Bố hiếu chiến, trường hợp loại này chẳng dễ gì bỏ qua, chịu hỏi qua ý kiến của mình là đã vô cùng tôn trọng mình rồi.
“Tử Long phải phá vây vào trong cứu người.” Kỳ Lân nhớ lại phần lịch sử mình biết, chậm rãi nói: “Lưu Bị bỏ cả vợ con lại Trường Phản.”
Lã Bố cảm động nói: “Tội cho con trai hắn à?”
Kỳ Lân cười nói: “Con hắn tên A Đẩu.”
Lã Bố phì cười.
Lúc đang còn nói chuyện Tào quân đã vây kín, Triệu Vân cầm Ngân Long Thương có mấu, phóng ngã liên tục hơn mười người, giết ra khỏi vòng vây, chạy về hướng Bắc.
Lã Bố nheo mắt, gật đầu tán thưởng: “Cũng được đấy, ta đi xem một chút.”
Kỳ Lân hỏi: “Lưu Bị thì sao? Ngươi tính thế nào?”
Lã Bố trầm ngâm một chốc, nghiêm túc đáp: “Trước mắt có Tào Mạnh Đức là đại địch, cần phải giúp Lưu Bị một tay chứ nhỉ?”
Kỳ Lân vui vẻ cười, nếu là mấy năm trước, có khi Lã Bố xùy một tiếng, đáp: “Tên tai to đó liên quan gì đến ta.” Sau đó cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ biết mục đích của mình thôi.
Kỳ Lân nói: “Nếu chạm trán ở Hạ Khẩu, chúng ta cứ thế mà làm.” Kỳ Lân lệnh cho một thân binh: “Ngươi theo bờ Hán Thủy ra Bắc tìm thuyền của Cam Ninh, bảo chiến thuyền chờ ở Hạ Khẩu.”
Lã Bố gật đầu ngoắc ngoắc Mã Siêu: “Lại đây, ngươi mang theo sáu ngàn người theo con đường này tìm Lưu Bị, hộ tống họ đến Hạ Khẩu, chờ đội tàu của chúng ta.”
Kỳ Lân nói: “Không được đâu, mang nhiều người hơn đi, nguy hiểm lắm, Tào Tháo xua ít nhất mười vạn quân đến Trường Phản.”
Lã Bố chỉ mỉm cười nói: “Tiểu tử kia một mình một ngựa còn dám giết vào, bản hầu còn sợ hắn đông người hơn sao?”
Kỳ Lân chế nhạo: “Tiểu tâm can à, năm nay ngươi ba mươi lăm rồi, thành ông chú già rồi, ngày nào cũng uống rượu, coi chừng tăng xông đấy, huống chi sáu năm rồi không lên chiến trường, kiềm chế chút đi, cẩn thận cái hông…”
Lã Bố chống chế: “Thì sao nào?”
Lại cười nói: “Thử không!” Nói xong mang theo Kỳ Lân lao xuống sườn núi phía Bắc, quân tiên phong của Tào doanh bị Triệu Vân đột phá, lại bị Lã Bố chém rơi hơn trăm người như chém hoa quả, lúc này chạy trốn tan tác.
“Ai!” Lý Điển vội vàng tập hợp quân đội nghênh địch, Lã Bố thét lớn, đơn thương độc mã phi ào ào vào trận doanh, giơ kích đánh phủ đầu, Lý Điển nâng kiếm ngăn lại, nháy mắt, cả người lẫn ngựa bị một chiêu của Lã Bố đánh văng ra xa!
Tào Quân sợ hãi chạy tứ tán.
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố cười nói: “Đi!”
Ta nhớ sư phụ từng nói, trên đời này có người giống như vũ khí sắc bén thượng cổ, vĩnh viễn sẽ không bị thời gian bào mòn hay rỉ sét. Tử Tân ca ca cũng từng nói qua, võ sinh ra từ trong tâm, tâm bất tử, thần bất bại, vũ dũng trường tồn.
Có lẽ do thời đại này võ nhân đứng trên đỉnh nhân sinh, đó là người ta nói như thế, Triệu Vân sẽ vĩnh viễn không bao giờ sợ hãi vì số lượng địch nhân, cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào.
Lã Bố từng vì Điêu Thiền mà mù quáng, tự trách, sau đó là e sợ, nhưng cuối cùng hắn cũng tìm lại được dũng khí bước ra khỏi bùn lầy.
Không phải là kẻ tham sống sợ chết trước lầu Bạch Môn, làm gia nô ba họ đầu hàng Tào Tháo, mà đã trở thành Chiến Thần chân chính.
Dốc Trường Phản:
Sương chiều ảo nảo, Triệu Vân từ Đương Dương chém giết một đường đến Trường Phản, chém giết đến nỗi cánh tay mất sức, hít sâu một hơi, quét ngân thương, lại đánh ngã một toán quân dịch.
“Phu nhân!” Triệu Vân quát: “Mau lên ngựa–!”
Trong tiếng con khóc, Cam phu nhân mặt mày đầy tro bụi, mệt mỏi dựa vào bên miệng giếng hoang.
“Tử Long! Ta biết ngươi sẽ quay lại!” Cam Phu nhân rút dao bên hông, thở dốc không ngừng.
“Coi chừng!”
Trường thương của Triệu Long quét trên mặt đất rung lên, kẹp chặt bụng ngựa, hết sức nhảy lên, Đích Lô búng người nhảy bật lên khỏi mặt đất, vượt xa hơn năm bộ, ngân thương mãnh liệt quét ra, đánh cho Tào binh đang mon men đến gần miệng giếng văng ra ngoài.
“Lên ngựa.” Giáp bạc của Tử Long đầy máu tươi, thở hổn hển.
Cam phu nhân tóc tai bù xù: “Ngươi đưa A Đẩu đi đi…”
“Lên ngựa–!” Đột nhiên, Triệu Vân quát lớn: “Ta đơn thương độc mã ngàn dặm để cứu ngươi và A Đẩu! Không phải vì ngươi là phu nhân, hay hắn là con trai của chủ công!”
Cam phu nhân bị gầm một tiếng làm cho sửng sốt.
Triệu Vân thở chậm lại, vươn một tay, lạnh lùng nói: “Lên ngựa.”
Cam Thiến nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, run rẩy đưa A Đẩu còn nằm trong tả lót cho Triệu Vân, hắn ôm lấy rồi lại duỗi tay ra, gằn giọng nói: “Ngươi lên ngựa đi, hôm nay Tử Long ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn che chở cho ngươi với A Đẩu giết ra khỏi đây, dù có chết cũng không oán trách. Sinh ở một nơi, chết cũng ở một nơi.”
Cam Thiến nói: “Ngươi ôm nó cẩn thận, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Triệu Vân quát: “Không nghe! Ngươi lên ngựa!”
Khuôn mặt Cam Thiến bình tĩnh lạ thường, nhỏ nhẹ: “Ngươi về tìm Khổng Minh, về sau, A Đẩu… giao cho ngươi, khi nào nó lớn lên, đừng để nó học theo Huyền Đức.”
Triệu Vân vô cùng hoảng sợ, nhưng khi hắn nhảy xuống ngựa, Cam Thiến đã nghiêng người ngã vào trong giếng, cả người chìm dần xuống.
Nơi cao.
Từ xa nghe một tiếng hét tuyệt vọng.
“Bên kia!” Kỳ Lân nói: “Hắn làm sao vậy?”
Tiếng kêu gào thấu tận tâm can, giống như một con thú hoang giãy chết, làm người ta động lòng trắc ẩn, Lã Bố kéo cương ngựa, lát sau mới nói: “Hắn đang tuyệt vọng, cứu hắn không?”
“Không đúng.” Kỳ Lân nói: “Không chết mới đúng chứ…”
Lã Bố giục ngựa theo tiếng thét chạy đến gần một chút, dưới sườn núi, Tào binh nghe tiếng rống bi thương của Triệu Tử Long, lập tức tập trung lại chỉ mũi giáo vào trong trận, không đến nửa nén hương, có gần trăm người vây lại.
Chỉ qua một lát, hơn mười tên lính bị một cây thương bạc xiên bay ra ngoài.
Thế đến như hổ điên, hai mắt đỏ ngầu, không hề nương tay, Triệu Vân đứng giữa trấn nhỏ điên cuồng chém giết, trường thương đi đến đâu, đầu rơi máu chảy đến đó!
Lã Bố là người dũng mãnh, nhìn xem còn kinh hãi, Xích Thố lùi về sau nửa bước, ở giữa vòng vây, Triệu Vân dường như say máu, ngoài giết người hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa cả, chỉ cần có người đến gần, lập tức bị băm vằm không kịp trối!
Lã Bố chau mày nhìn trong chốc lát, Triệu Vân chém giết gần kiệt sức, chiến giáp ngập trong máu tươi, áo choàng trắng đã nhuộm một màu đen thẫm.
Chung quanh Đích Lô chất chồng thi thể, ánh mắt Triệu Vân oán hận, mắt hắn nhìn đến đâu, Tào quân lui ra đến đó, rồi hoảng sợ hét lên, quay lưng bỏ chạy.
“Ta muốn giết các ngươi—” Triệu Vân bi thống gào lớn.
Chợt, đứa trẻ trước ngực Triệu Vân hoảng sợ khóc toáng lên.
Tiếng khóc trẻ con giữa trấn nhỏ im lìm càng rõ ràng hơn bao giờ hết, Triệu Vân hồi thần, mệt mỏi khép mắt, tay nắm ngân thương run rẩy.
“Xuống giúp hắn đi.” Kỳ Lân nói.
Lã Bố nói: “Không, để xem hắn giải quyết thế nào.”
Trong ánh tịch dương, thân hình vĩ ngạn của Triệu Vân vì thở dốc mà lồng ngực nhấp nhô, giống như bóng đêm khát máu, lại như đang chờ được cứu rỗi.
Tiếng khóc trẻ con nhỏ dần.
Tiếng Triệu Vân khàn khàn: “A Đẩu… Mẹ con chết rồi.”
Hắn ôm A Đẩu, cởi áo choàng quấn thành cái bọc vải, lại xé một góc chiến bào, cột A Đẩu trước ngực, dỡ miếng hộ tâm che bên ngoài tả lót.
Đôi mắt đã bình tĩnh trở lại, con ngươi như biển sâu cuồn cuộn, vô cùng vô tận, vỗ vỗ đầu Đích Lô, quát: “Giá!”
Lã Bố hỏi: “Ngươi hiểu chưa?”
Kỳ Lân lắc đầu: “Không hiểu lắm.”
Giọng Lã Bố trầm trầm: “Người như bảo kiếm, phải có lúc ra khỏi vỏ.”
Trong phút chốc, Kỳ Lân lĩnh hội được ý của Lã Bố, giống như dưới trời tuyết trắng đất Lũng Tây, Lã Bố một mình đối diện thiên quân vạn mã Tào doanh; lại như trong thành Trường An, Mã Siêu chiêu hàng bộ hạ cũ của Viên Thiệu.
Triệu Vân cũng bước qua lằn ranh kia.
Đối diện sinh tử, dũng không thể đỡ, từ nay về sau, trong thiên hạ không ai có thể kiềm chế hắn, chẳng có điều chi khiến hắn sợ hãi, võ tướng đã phong Thần!
Triệu Vân dựa vào đêm tối giết ra khỏi vòng vây, Lã Bố và Kỳ Lân theo sát phía sau, chỉ cần Tử Long kiệt sức lập tức tương trợ, nhưng Triệu Vân chưa từng dừng tay, thế đến không thể ngăn, một mình một ngựa tiến thẳng vào liên hoàn trận của Tào quân!
Trong đêm, đuốc cháy rực thành vòng vây, Triệu Vân tiến vào từ phía Tây, qua khoảng một canh giờ, giết ta đằng Đông, quân báo liên hồi như nước chảy.
“Báo—”
“Tướng quân Tào Thuần xuất chiến, bị tướng địch đâm rơi ngựa!”
“Báo—”
“Hạ Hầu An tướng quân tử trận! Thanh Hồng kiếm đã bị cướp!”
“Báo—”
“Tướng quân Tào Nhân trọng thương, Cửu Ưng liên hoàn trận bị phá!”
“Báo—”
“Tướng địch đã giết ra khỏi đại trận của ta, tiếp tục tiến về hướng Đông!”
Tào Tháo không thể nào tin nổi, đập bàn quát: “Đến cùng là kẻ nào?!”
Quách Gia nửa đêm bị đánh thức, vội vã chạy đến, vừa cột vạt áo vừa nói: “Đừng kích động, rời khỏi đây rồi tính.”
Tào Tháo giận dữ quát thét: “Không được! Truyền lệnh cho Lý Điển! Triệu tập tất cả những ai đang đuổi theo Lưu Bị, quay về đây! Hồi viện dốc Trường Phản! Ta không tin mười vạn người không bắt được hắn!”
“Báo—”
“Tướng quân Tào Chương chống cự không nổi, bị tướng địch trảm!”
Nháy mắt, Tào Tháo choáng váng: “Ngay cả… Chương nhi cũng không phải đối thủ của hắn?!”
Quách Gia trấn an: “Chủ công, bình tĩnh, người này liều mạng như vậy, có khả năng đang ôm theo đứa con của Lưu Bị. Hỏa tốc gọi Điển Vi tướng quân quay về, kết hợp với Hạ Hầu Uyên tướng quân dẫn quân theo mặt Nam Núi Kinh chặn đường hắn.
“Dọc đường từ đây đến Hạ Khẩu nhiều núi, có thể tạo đá lăn cây đỗ chôn thây hắn, ngăn được hắn xong lại dọn đường sạch sẽ. Lưu Bị đã là cá nằm trong lưới, kế hoạch truy bắt có thể tạm hoãn.”
Tào Tháo lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Phụng Hiếu, theo ý của ngươi, người này so với võ tướng phe ta thế nào?”
Quách Gia đáp: “Một người chống vạn quân, hoàn toàn là bộc phát nhất thời, không thể kéo dài; Trừ Ôn hầu Lã Bố, đương thời không ai có năng lực như thế. Điển Vi tướng quân vũ dũng tuyệt đỉnh, tuyệt đối có thể áp chế người này, trước tiên lệnh Điển Vi xuất chiến, xem trên người hắn có mang theo vật gì hay không, nếu không có gì lạ thì từ trên cao bắn tên vây hắn…
“Nếu hắn ra tay mà vẫn còn điều e sợ, cứ xem hắn che chở chỗ nào, rồi nhằm chỗ đó đánh tới, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.”
Tào Tháo tán thưởng: “Hay! Truyền lệnh xuống, cứ thế mà làm. Cố hết sức… ừm, cố hết sức bắt sống.”
Quách Gia tái mặt: “Không được! Lệnh này vừa ra, Điển Vi tướng quân chắc chắn sẽ nhát tay. Có thể làm đại tướng phe ta bị thương, rất không sáng suốt.”
Tào Tháo gật đầu thở dài: “Vậy thì thôi, đáng tiếc cho một viên hổ tướng.”
“Người đâu! Lệnh Điển Vi tướng quân chặn đường! Giết chết không tha!”
“Tào A Man—” Kỳ Lân từ xa cười gọi.
“Tào Gian Quỷ—” Lã Bố cũng miễn cưỡng gọi.
Hai người cưỡi ngựa dừng song song, đứng xa xa trên đỉnh núi, kêu réo Tào Tháo.
Quách Gia biến sắc, quát: “Bắn tên! Địch nhân áp sát như thế nào không phát hiện là thế nào?!”
Một mũi hỏa tiễn đột ngột bay vút qua khoảng cách trăm trượng, cắm phập vào tướng đài, ‘đoong’ một tiếng.
Lã Bố thu cung, cùng với Kỳ Lân chạy nhanh xuống núi, đuổi theo hướng Triệu Vân.
Lưu Bị bỏ rơi vợ con, trốn về Hạ Khẩu, lúc hoàng hôn, Triệu Vân dứt khoát quay lại, nhất định đi cứu Cam phu nhân và A Đẩu, nương theo bóng đêm giết vào vòng vây mười vạn đại quân, một thanh ngân thương, một con ngựa tốt, lội ngược dòng, xông pha về dốc Trường Phản.
Đêm khuya, khi Triệu Vân đến được Trường Phản, Cam phu nhân gieo mình xuống giếng tự vẫn, ủy thác Tử Long.
Phụng mệnh, Triệu Tử Long thất tiến thất xuất(*), Hạ Hầu Ân dẫn một vạn binh vây kín, bị Tử Long đâm một thương xuyên ngực, đoạt đi kiếm Thanh Hồng, thần binh tiền triều chém sắt như chém bùn, từ đó nhuệ khí ngút trời. Triệu Vân bị thương khắp người, miếng hộ tâm đã dùng để bảo vệ A Đẩu, đao thương tứ phía, thi chất như núi, máu chảy thành dòng, giống như một mũi đao dũng mãnh, chẻ đôi mười vạn quân Tào!
Phụng mệnh, Tào Thuần mặt đối mặt với Triệu Vân trên chiến trường, Triệu Tử Long liên tục chém năm mươi bảy danh tướng của Tào Tháo, chém rơi tướng kỳ, đoạt ba cây giáo, tướng sĩ chết vô số kể.
Phụng mệnh, Triệu Tử Long đánh từ canh tư đến khi trời sáng, đánh tới sườn Nam núi Kinh, rốt cuộc bị Điển Vi chặn đánh.
Trời tờ mờ, ánh rạng đông từ sau rặng núi dần lên cao, bóng đen bao trùm thung lũng ùn ùn kéo đến, một tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống, nện vào lòng thung lũng.
“Triệu Tử Long?” Điển Vi xuất lĩnh ba ngàn binh sĩ, thành công chặn đứng Triệu Vân, hai tay vung cặp Đồng Giản, giận dữ hét: “Khinh Tào doanh ta không người sao!”
Tay phải Triệu Vân run rẩy không kiềm được, nửa người dường như chết lặng, cánh tay truyền đến từng đợt co rút đau đớn.
Tóc tai rối bời, dưới chiến giáp, máu chảy xối xả, Triệu Vân không đáp, trong tích tắt, giục chiến mã lướt qua bên người Điển Vi.
Điển Vi lớn tiếng thét dài, lật tay chém Đồng Giản!
Triệu Vân chuyển kiếm sang tay trái, mũi kiếm nhờ vào sức chạy của chiến mã đâm thẳng vào sống giản, Triệu Vân xoay cổ tay một cái, mượn lực đập ngang, kiếm Thanh Hồng cong thành một vòng cung.
Sườn Đông núi Kính, hơn trăm tên Tào binh đẩy một cây gỗ lớn lên đỉnh núi.
Đỉnh núi bên kia thung lũng, Lã Bố và Kỳ Lân cùng cưỡi một ngựa.
“Ngươi nên ra tay đi thôi.” Kỳ Lân lo lắng nói.
Lã Bố nói: “Rút tên.”
Kỳ Lân rút tên, Lã Bố giương cung, ngắm vào đỉnh núi đối diện cách hai trăm bộ, Lã Bố tà tà nheo mắt lại, hỏi nhỏ Kỳ Lân: “Cục cưng, nói xem Hầu gia có thể bắn trúng không?”
Kỳ Lân nói: “Viên Môn xạ kích hơn hai trăm bộ còn trúng ngay mũi kích, dĩ nhiên có thể.”
Tay cầm cung của Lã Bố bắt đầu điều chỉnh hướng bắn, nói: “Bắn thì bắn được, nhưng xa quá, không rõ ai với ai.”
Kỳ Lân cười nói: “Vậy nhắm mắt bắn bừa đi.”
“Bắn bừa.” Lã Bố cười thành tiếng, sau đó nhắm hai mắt định thần, nghiêng tai nghe, giống như đang phân biệt từng âm thanh nhỏ nhất ở xung quanh, ngón tay thon dài kéo dây cung và cánh cung tròn như trăng trằm.
“Đi.” Lã Bố nói khẽ.
Buông dây cung, ‘oong’ một tiếng rất nhỏ, Kỳ Lân chỉ thấy gió vụt qua bên má.
Hơn hai trăm bộ, tên đã rời cung.
Lã Bố cúi đầu, cùng Kỳ Lân nhìn nhau chăm chú.
Khóe miệng Lã Bố từ từ cong lên độ cong vô cùng quyến rũ: “Trúng.”
Hắn cúi đầu xuống, hai đôi môi mềm mại quấn quít hôn nhau, mũi tên kia bay xoáy từ đỉnh núi này sang đỉnh núi bên kia.
Ba, hai, một, mũi tên thép xoáy tròn ở tốc độ cao ghim vào cổ một tên Tào binh, không hề giảm tốc, cứ thế xuyên qua.
Mũi tên thép bay về phía sợi dây thừng rất to cột cây gỗ, bay xuyên qua, cắm phập vào vách núi đá.
Sợi thừng đứt hơn phân nửa, không thể chịu nỗi sức nặng, sợi cuối cùng cũng đứt đoạn, cây gỗ lớn ầm ầm lăn xuống đồi, Tào binh gào to.
“Đổi ngựa.” Lã Bố nói.
Kỳ Lân đổi ngựa, Lã Bố giục Xích Thố: “Giá!”
Cỏ dại mọc đầy, phạt ngang một cái, từ trên đỉnh núi cao mười trượng từ từ tuột xuống!
Giọt máu lăn xuống, lộ ra mũi kiếm, kiếm Thanh Hồng sáng như tuyết, hiện lên đôi mắt sâu thẳm của Triệu Vân.
Nghe tiếng kêu la trên đỉnh núi, Triệu Vân không hề do dự, cúi người tránh một giản của Điển Vi, vung tên, chiến mã của Điển Vi hí dài lần cuối rồi ngã quỵ, hất hắn xuống đất!
“Lã Phụng Tiên đến đây!”
Lã Bố tuột xuống sườn dốc, vừa tìm được chỗ đặt chân, đạp mạnh, giúp Xích Thố mượn lực đứng lên.
“Để ông đây—Lên!” Lã Bố hăng hái quát, ngay sau đó hai tay cầm kích đâm xoáy liên tục, khiến cho Điển Vi vừa rơi xuống đất bị đánh bay cả người lẫn ngựa!
Cú xoáy khiến Điển Vi hét rầm trời, thân hắn ở giữa không trung, sau lưng là chiến mã hơn trăm cân, bị hất thành hình vòng cung bay ra ngoài!
“Hay–!”
Trên đỉnh núi tiếng tán dương như sấm dậy, kích thích binh sĩ hai bên đỉnh núi bắt đầu cuồng nhiệt, điên cuồng ủng hộ một chiêu chấn động này!
Kỳ Lân lệnh: “Che chở chủ công! Bắn!”
Quân Lương Châu lớn tiếng hò hét, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Lân, từ trên đỉnh núi xông tới, kỵ binh Tây Lương vốn thiện kỵ chiến, ngàn người xuất chiến, lại là từ trên cao lao xuống, trong nháy mắt, khí thế như thiên quân vạn mã, vô cùng rung động.
Quân Tào Tháo chống cự không nổi, một mũi tên bọc thép kéo vệt ánh sáng vàng kim bắn ra, đầy trời tên bay, bắn cho Tào binh quân lính tan rã, Điển Vi thua trận, đại quân không còn tướng lĩnh, binh lính sợ hãi chạy tứ tán.
“Triệu Tử Long! Theo chúng ta!” Lã Bố gọi.
Triệu Vân dừng ngựa trước thung lũng, không hề do dự, dưới sự hộ tống của Tây Lương quân chạy về hướng Đông.
——————————-
Chú thích:
Thất tiến thất xuất là vào bảy cửa ra bảy cửa, Triệu Tử Long đột phá 14 vòng vây để cứu A Đẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất