Chương 55: Đại Nhĩ nhi Hạ Khẩu xuất A Đấu…
(Giải thích tựa chương: Ở Hạ Khẩu, Lỗ Tai To ném A Đẩu…)
Mùng bảy tháng Tám năm Kiến An thứ mười ba.
Lưu Bị bại lui đến Hạ Khẩu, Gia Cát Lượng và Lỗ Túc qua sông đi Giang Đông, tìm Tôn Quyền bàn kế liên minh.
Ôn hầu Lã Bố xuôi Nam, chiến thuyền dừng ở bến Hạ Khẩu, chạng vạng ngày hôm đó, Lã Bố và Lưu Bị từ biệt ở Từ Châu mới gặp lại nhau lần nữa.
Lã Bố dẫn theo Triệu Vân đến nơi, trên bến tàu có hơn vạn người, đông nghịt, Kỳ Lân không dặn trước nên Cam Ninh không cho Lưu Bị lên thuyền.
Trần Cung đứng trên mũi thuyền hô: “Về rồi đấy à? Lại đi đâu thế?”
Kỳ Lân từ xa đáp lại: “Cứu người! Xuống cả đi! Mạnh Khởi đâu?”
Trần Cung nói: “Mã Siêu tướng quân bị bệnh nhẹ, đang được Hoa đại phu chăm sóc.” Nói xong dẫn theo Cam Ninh, Trương Cáp rời thuyền.
Triệu Vân trước mắt tối sầm, sau một đêm kịch chiến thân thể rã rời, được mấy tên lính Lương Châu đỡ vào giáo trường bến tàu.
“Chủ công đâu?” Triệu Vân hỏi: “Quan tướng quân đâu rồi? Chủ công đâu?”
Lưu Bị nghe tin Lã Bố đến, vội vàng dẫn nhị tướng Quan Trương đi ra, trên bến thuyền, dân chúng, binh sĩ chia làm hai bên, tạo thành con đường cho Lã Bố và Lưu Bị gặp nhau.
Lã Bố lạnh nhạt nói: “Lưu Bị, mấy năm từ biệt, sống thế nào? Xem ra có hơi vất vả nhỉ.”
Quan Vũ trừng mắt định quát mắng, Lưu Bị lại tỏ ý bảo không ngại, đi đến trước mặt Lã Bố, nâng vạt áo quỳ lạy, cao giọng nói: “Thái thú Kinh Châu Lưu Huyền Đức, bái kiến Ôn hầu Phấn Võ tướng quân.”
Lã Bố bật cười: “Thái thú Kinh Châu, cũng được đấy, ai phong cho ngươi?”
Ánh mắt Trương Phi nhạy bén, phát hiện Triệu Tử Long phía sau Lã Bố, lập tức râu tóc dựng ngược, chỉ thẳng mắng: “Bà nội nó! Ông đây biết ngay hắn theo địch mà!”
Lưu Bị quát: “Hiền đệ! Không được vô lễ! Ôn hầu là bạn không phải địch!”
Lưu Bị đứng dậy, Lã Bố rất cao, kiêu ngạo đánh giá binh tướng của Lưu Bị, nhìn lướt qua một vòng, giống như tìm đối thủ thực lực ngang với mình, đương nhiên, làm gì có.
Lã Bố lơ đãng nói: “Bản hầu từ Lương Châu đến, trên đường thấy một danh tướng dưới trướng ngươi, theo sau hắn hồi lâu, cuối cùng đến Hạ Khẩu.”
Kỳ Lân nói: “Chủ công nhà ta muốn đi đến Giang Đông, hiệp trợ Tôn Quyền chống lại đại quân Tào Tháo, nếu Huyền Đức công không chê, dù sao cũng cùng đường, xin mời lên thuyền, được chứ?”
Lưu Bị cảm động đến rơi nước mắt, nói: “Đại ân không sao tả hết, đợi Bị gọi binh sĩ và dân chúng đến, cùng nhau lên thuyền!”
Lã Bố giơ tay: “Chờ đã, bộ hạ ngươi có lời muốn nói, nghe trước.”
Lúc này, Triệu Vân mới có cơ hội nói chuyện, thở hổn hển nói: “Chủ công.”
Binh sĩ dưới trướng Lưu Bị dẫn Đích Lô đến, Lã Bố nói: “Chúng ta đi trước, lên thuyền.” Nói xong xoay người, dẫn đầu tướng sĩ đi đến bến tàu.
Lúc này có một chiếc thuyền con đi từ Giang Đông về, trên thuyền chỉ có duy nhất một tướng sĩ mặt khôi giáp, cao chín thước, cao gần bằng Lã Bố, trông như một nho tướng, cặp bờ báo danh.
Lã Bố nghĩ hắn là tín sử nên cũng không thèm để ý, nam tử kia nhảy lên bờ, nghiêng đầu quan sát chung quanh, đi ngang qua đám người Lã Bố, rồi dừng lại bên cạnh giáo trường.
“Chủ công nhà ta đang làm gì thế?” Nam tử kia nghi hoặc nhìn quanh.
Kỳ Lân chế nhạo nói: “Chủ công nhà ngươi sắp ném A Đẩu rồi đấy.”
Kỳ Lân cùng với Trần Cung, Cam Ninh, Trương Cáp, Trương Liêu đứng trên khoảnh đất trống, Lã Bố nắm vành tai Kỳ Lân xoa tới xoa lui: “Nhìn gì nữa? Còn không lên giường… lên thuyền?”
Kỳ Lân tỏ ý bảo Lã Bố chờ chút: “Cú ném thiên cổ, một cảnh tượng kinh điển thế này không thể bỏ qua.”
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn tập trung bên cạnh Kỳ Lân.
Kỳ Lân dặn trước: “Lát nữa, đợi Lưu Bị hô to ‘Vì mày’, chúng ta cùng nhau hô to với hắn ‘suýt nữa ta mất một viên đại tướng!’, nhớ chưa, chuẩn bị.”
Tín sử kia không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Kỳ Lân ăn mặc quý giá, lại thêm kim châu trên cổ, liền hiểu người này xuất thân phi phàm, không dám thờ ơ, gật đầu hỏi: “Câu đó nghĩa là gì?”
Kỳ Lân ‘suỵt’ một tiếng ý bảo hắn im lặng xem tình huống,
Đương lúc này, Triệu Vân đang quỳ trên mảnh đất trống, tóc tai bù xù, lảo đảo muốn ngã, kể rõ mọi chuyện mấy ngày qua cho Lưu Bị, lại run rẩy cởi miếng hộ tâm bế đứa trẻ còn nằm trong tả ra.
“Cam phu nhân nhảy giếng chết rồi, cốt nhục của chủ công…”
Giữa giáo trường, vạn người nín thở, thanh âm yếu ớt của Triệu Vân nghe xa xôi làm lòng người chua xót.
Triệu Vân đau khổ nói: “Mạt tướng vô năng… không thể bảo vệ chủ mẫu an toàn…”
Binh sĩ đến ôm A Đẩu đến đưa cho Lưu Bị, Lưu Bị bế A Đẩu mà thở gấp liên tục, bất chợt giơ tay, dứt khoát nén xuống đất!
Lưu Bị quát: “Vì mày!”
Đột nhiên toàn bộ võ tướng, mưu sĩ Lương Châu đồng loạt hô to phụ họa cho Lưu Bị: “Suýt nữa ta mất một viên đại tướng!”
Lưu Bị: “…”
Tướng lĩnh Lưu doanh đều há hốc mồm.
Tín sử đứng dự thính bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, hận không có cái lỗ để chui vào.
Lã Bố cười ha ha, vỗ tay đầu tiên, bốp bốp bốp, đám Cam Ninh cũng ầm ầm ăn theo, tiếng vỗ tay rần rần, khiến cho bến tàu trở thành khu vực cực kỳ vui vẻ.
“Xem xong rồi, đi, lên thuyền thôi.” Kỳ Lân hài lòng nói.
“Tiên sinh dừng bước.” Người đưa tin kia cười cười, nói: “Tiên tinh tính toán như thần, tại hạ cảm thấy vô cùng bội phục, xin thỉnh giáo cao tánh đại danh của tiên sinh.”
Trương Liêu nói: “Đây là quân sư của Lương Châu chúng ta, Kỳ Lân.”
Kỳ Lân nhẹ nhướn mày, rốt cuộc nhận ra tín sử này không phải người tầm thường, chắp tay nói: “Tiên sinh quá khen, xung hô thế nào?”
Người kia cũng chắp tay đáp: “Tại hạ là quân sư dưới trướng Huyền Đức công, Gia Cát Khổng Minh.” Nói rồi xoay người đi về chỗ Lưu Bị.
Triệu Tử Long một mình chiến Trường Phản, thất tiến thất xuất, xem mười vạn quân Tào Tháo như chỗ không người, trải qua trận này, vang danh thiên hạ. Tin tức bắt đầu truyền bá từ Tào doanh, chưa đến hai ngày theo dân chúng chạy nạn truyền đến Giang Đông, Giang Bắc, ngay cả Hạ Khẩu cũng chấn động.
Quách Gia lại tiếp tục hiến kế, Tào Tháo treo thưởng đầu Triệu Vân vạn lượng vàng ròng, muốn li gián hai phe Lưu Tôn.
Lưu Bị chạy nạn khỏi Đương Dương bỏ rơi vợ con, gặp lại con trưởng ở Hạ Khẩu lại đành lòng ném đi, cú ném này cũng thật vang danh thiên hạ.
Tào Tháo cười ha ha bình luận: “Lưu Bị chính là tên A Đẩu vô dụng.” Thế rồi chuyện này cứ thế cho qua.
Trong khi Lưu Bị lại chẳng so đo, tựa như chuyện này chưa từng xảy ra, ngay đêm đó đích thân đôn đốc cho bá tánh lên thuyền, rồi sau mới đến lượt các tướng sĩ bọc hậu.
Hơn trăm chiếc thuyền lớn khởi hành, qua sông đi Kiến Nghiệp.
Trong khoang thuyền:
Mặt Mã Siêu trắng bệch, đau khổ nằm trên thuyền, hai mắt vô định nhìn lên trần, đôi môi khô nứt khẽ nhúc nhích: “Kỳ Lân…ta… ta…”
Kỳ Lân an ủi: “Mạnh Khởi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu.”
Mã Siêu hít thở khó khăn, nói: “Ta… không qua khỏi… Sau khi ta chết… lúc Phụng Tiên làm chủ Nghiệp Thành… ngươi… ngươi đưa mộ cha ta… chuyển về… Vũ Uy…”
Kỳ Lân nói: “Ngươi sẽ không chết! Đừng nói mấy chuyện đó!”
Mã Siêu: “Cha con ta… sinh là người Tây Lương… chết làm ma Tây Lương…”
Kỳ Lân nổi sùng: “Ngươi chỉ bị say tàu thôi! Có gì đâu! Nằm yên đó cho ta!”
Kỳ Lân lên boong thuyền, Lã Bố hỏi thăm: “Thằng nhóc kia sao thế?”
Hắn dở khóc dở cười: “Không sao, say tàu thôi… Lên bờ sẽ hết.”
Lã Bố thản nhiên ừ, ngồi trên khoang thuyền tự rót tự uống, cuối Hạ đầu Thu, gió mát rượi, mang theo hơi nước ẩm ướt và sóng vỗ ì oạp, làm người nghe vô cùng thích ý.
Đại giang ngàn dặm sóng biếc, mênh mông vô bờ, mặt sông sóng cuộn nhấp nhô, chỉ không biết chiến cuộc tàn, dòng sông lịch sử lại cuốn đi bao nhiêu anh hùng.
Kỳ Lân đứng trên mũi thuyền, thổi huân, một khúc ‘Vượt Sông’ truyền đi xa xăm.
Lã Bố dùng đũa gõ lên chung, cất cao giọng hát: “Ta không thể thay lòng chiều theo những điều phàm tục, nên mang theo sầu khổ đến cuối đời…”
Xa xa, trên một chiến thuyền khác, tiếng ca mạnh mẽ của Triệu Vân hòa theo: “… Chỉ cần lòng ta ngay thẳng, dù đày ta đi xa hơn nữa, có xá gì?”
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Triệu Tử Long! Qua đây uống rượu nào!”
Hai chiếc thuyền to cách nhau trăm bộ, Kỳ Lân ngừng thổi huân, cười nói: “Sang uống rượu đi!”
Triệu Vân im lặng một hồi, cúi người lấy tấm ván gỗ, dồn sức ném vào mặt sông, sau đó đạp chân lên mạn thuyền, búng người như tên rời cung, lại mượn sức nổi của tấm ván nhảy lên.
Thấy Triệu Vân đang nhảy qua, Lã Bố khen ngợi: “Hay!”
Lã Bố tiện tay cầm một khúc gỗ thảy xuống lòng sông, vừa vặn bay về chỗ Triệu Vân vừa rơi xuống, Triệu Vân lại tung người lần nữa, Kỳ Lân ném dây thừng, Triệu Vân lên thuyền chủ soái, võ bào và ủng không dính một giọt nước.
Đang lúc bình minh, muôn vàn ánh nắng trải đầy mặt sông, sóng bạc nhấp nhô, Lã Bố cùng sóng vai với Triệu Vân ngồi trên mạn thuyền, nhìn về sông rộng, mỗi người cầm một vò rượu, chạm nhau, cùng uống.
Kỳ Lân đứng trên mũi thuyền, nhìn đất Giang Đông mờ mịt phía xa xa, nơi từng chở che hắn trong ký ức, nay Tôn Sách không còn, nhớ lại năm đó, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Chủ công lại uống rượu à?” Sáng sớm, Trần Cung đi lên mũi thuyền, hỏi: “Vị kia là ai thế?”
Kỳ Lân đáp: “Hắn là Triệu Tử Long.”
Trần Cung cảm động: “Nếu chiêu được viên mãnh tướng này, Lương Châu ta như hổ thêm cánh.”
Kỳ Lâm mỉm cười: “Còn xem bản lĩnh của chủ công thế nào.”
Phía sau hai người Lã Triệu, binh lính đổi ca lúc sáng sớm đều ngáp dài, trao đổi vài câu chuyện phiếm.
“Nghe nói Triệu Tử Long một mình đấu mười vạn quân Tào Tháo…”
“Trên đời có mãnh tướng cỡ này luôn hả?”
“So với chủ công thì sao?”
“Chủ công là ai chứ, mỗi Kỳ Lân thôi đã đánh được tám ngàn rồi…”
Lã Bố lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Mấy tên binh sĩ phía sau giật mình im bặt, đổi ca, canh gác, vài người lên kéo buồm, thấy Kỳ Lân và Trần Cung rối rít chào hỏi.
Kỳ Lân hỏi: “Khỉ con, chủ công với người kia đang nói gì thế, các ngươi có nghe được không?”
Vài tên cười đáp: “Chủ công không có nói chuyện, người kia cũng chỉ uống rượu thôi, có lúc kia khóc to lắm.”
Kỳ Lân thoáng chốc cảm động.
Trần Cung bật cười: “Còn khóc không?”
Kỳ Lân lên tiếng: “Ngươi không hiểu đâu, Lưu Bị chỉ xem trọng Quan Vũ, Trương Phi, tấm lòng thành của hắn không được báo đáp. Ta từng cùng bọn họ giao tiếp mấy lần, phát hiện chỉ có Cam Thiến đối xử tốt với hắn một chút. Mỗi lần nhìn thấy Triệu Vân, hắn đều đang theo lệnh Lưu Bị hộ tống người nhà, hoặc là đi truyền tin.”
Trần Cung thổn thức: “Không biết trọng dụng nhân tài.”
Kỳ Lân lại nói: “Triệu Vân hay tin Cam Thiến gặp nạn ở dốc Trường Phản, không thèm nghĩ đến mạng sống và thanh danh của bản thân, quay trở lại cứu người, hiện giờ hắn còn nguyên vẹn quay về, ngươi nghĩ xem, nếu hắn chết trong đại trận của Tào quân, bị đám người Trương Phi bôi nhọ ‘Phản chủ’, chết còn mang tiếng xấu trên lưng, hết đường chối cãi.”
Trần Cung trầm mặc, gật đầu, Kỳ Lân nói tiếp: “Cam Thiến có ơn với hắn đã chết rồi, giao con trai lại cho hắn, trả lại cho Lưu Bị, Lưu Bị phản ứng như vậy, tuy nói tên tai to kia đang mua chuộc lòng người, nhưng trong lòng Triệu Vân… sẽ cảm thấy áy náy đến cỡ nào.”
Trần Cung nói: “Nhân tài thế này, nếu ở trong doanh chúng ta… Thật đáng tiếc.”
Kỳ Lân và Trần Cung cùng nhìn lên hai người đang ngồi trên mạn thuyền, Triệu Vân mở rộng cổ áo, võ bào màu trắng khoát bên hông, trên vai chồng chất vết thương lớn nhỏ, eo quấn băng vải kín mít, máu đã khô đen lại.
Lã Bố lấy một viên dạ minh châu ra, ánh sáng rực rõ, nói câu gì đó, đặt vào tay Triệu Vân.
Trần Cung nói: “Người ngươi vừa ý đều là lương tướng.”
Kỳ Lân gật đầu nói: “Nhưng ta cảm thấy hắn vẫn sẽ không nhận.”
Quả nhiên, Triệu Vân không nhận, chỉ lát sau đưa dạ minh châu lại cho Lã Bố, cạn vò rượu, ném xuống sông, chân dài bước qua mạn thuyền, đứng trên boong chắp tay chào Kỳ Lân ở đằng xa.
Kỳ Lân cười thả một cái hôn gió cho Triệu Vân.
Triệu Vân thấy hành động này cũng vài lần rồi, cũng cười hôn gió trở lại, Trần Cung bước lên lệnh hạ thuyền nhỏ, đưa Triệu Vân trở về.
Mấy người nhìn theo Triệu Vân rời đi, Kỳ Lân nói: “Ngươi có thể ép hắn ở lại, dù sao ở trận Điển Vi chúng ta cứu hắn một mạng.”
Lã Bố thản nhiên nói: “Anh hùng can trường như vậy, không nên lấy ơn để ép buộc.”
Mặt trời bừng lên ở đằng Đông, mặt sông lấp lánh sáng, có thể thấy Kiến Nghiệp loáng thoáng phía trước.
Lã Bố nói: “Về thay quần áo đi! Mặc đồ đẹp nhất vào! Ai vào chỗ nấy, chuẩn bị lên bờ!”
Trong khoang thuyền rộn ràng một lúc, lát sau, thuyền lớn đến gần hơn, đám Trương Liêu, Trương Cáp, Cam Ninh dẫm qua ván cầu, ai nấy đẹp trai ngời ngời bước lên thuyền soái.
Lã Bố thay một bộ võ bào đen đỏ hai màu, búi tóc bằng bàn long quan, dây thao bện bằng chín sợi tơ vàng rũ xuống hai bên, áo thêu giao long vượt mây, chân mang giày chiến đen, eo thắt đai vàng, trên đầu lại đội một chiếc mũ đen.
Lã Bố ngạc nhiên nhìn Kỳ Lân, hỏi: “Tìm đâu ra bộ này đấy?”
Kỳ Lân mặt một bộ chiến bào đen, kiếm Tiên Khải, quần Huyền Thanh, mũ Hoa Cái, đệ nhất quân sư của Lương Châu doanh lại ăn mặc như võ tướng. Làm cho dáng người cao ráo càng nổi bật, vô cùng phong độ.
Kỳ Lân cười nói: “Sợ ta nổi hơn ngươi à?”
Lã Bố mỉm cười, thuyền lớn hạ ván cầu, hai người tay trong tay đi xuống, theo sau là văn sĩ Trần Cung, còn có Liêu Cáp Siêu Ninh tứ tướng, ai nấy anh tuấn lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong.
Quả nhiên có khí khái của hậu duệ quý tộc, võ tướng thế gia!
Một bên khác, nhóm người của Lưu Bị cũng lên bờ.
Dưới trướng hoàng thúc, ai nấy áo rách quần manh, văn sĩ đầu vấn khăn bạc phếch, võ tướng giữ tóc bằng trâm đồng đã lên xanh.
Mọi người mang giày rơm y như hoàng thúc, lưng thắt vải bố gai, mang theo Uyên Ương kiếm rỉ sét, hoặc vác Thanh Long Uyển Nguyệt đao, hoặc cầm Bát Xà Mâu trong tay…
Trương Phi mặt đen, Quan Vũ mặt đỏ, Lưu Bị mặt trắng, nhóm người xanh đỏ tím vàng, đủ màu đủ sắc.
Quả nhiên là anh hùng áo vải, hào khí ngút trời, anh hùng trong dân gian tề tựu, uy phong lẫm liệt!
Chu Du mặc chiến khải, phong thái như bảy năm trước chia tay Kỳ Lân ở Giang Đông.
Năm nay Tôn Quyền mười sáu, thân thể thiếu niên đã trưởng thành, không còn nói lắp như năm đó, đang trông chờ thuyền lớn cặp bờ.
Tôn Quyền dẫn đầu, Chu Du phía sau, sau nữa là Đại Tiểu Kiều.
Phía sau Tôn Chu, danh tướng, mưu sĩ Giang Đông đều đến, xếp hàng chờ đợi, biểu tình nghiêm trang, không ai âm thầm trò chuyện.
Lã Bố nói: “Ngay cả hai vị chị dâu của ngươi cũng đích thân ra đón, lần này cho ngươi đầy đủ thể diện, nữ tử Đại Kiều nắm tay đứng sau Tôn Quyền là ai?”
Kỳ Lân đáp: “Chắc là em gái hắn, Tôn Thượng Hương, đi thôi, rời thuyền.”
Chu Du cất cao giọng nói: “Bạn cũ đến, sao không sai người báo trước cho Công Cẩn?”
Lã Bố thản nhiên nói: “Không cần khách sáo, trận chiến này toàn bộ Lương Châu ta thề cùng sống chết với Giang Đông!”
Hai quân ầm ầm ủng hộ, mọi người đi xuống ván cầu, đôi mắt Tôn Quyền ửng đỏ.
Kỳ Lân bước lên, Tôn Quyền chưa cao bằng Kỳ Lân, hắn sờ đầu Tôn Quyền, nói: “Tôn Quyền, ngươi lớn rồi.”
Tôn Quyền nuốt nước mắt, bước lại ôm Kỳ Lân, Kỳ Lân cũng kiềm nước mắt vỗ vỗ lưng hắn.
Ngày thứ ba sau khi Lưu Bị rút lui khỏi Hạ Khẩu, Tào Tháo dẫn binh vượt sông xuôi Nam, chiến thuyền kín mặt sông.
Trận chiến đã gần kề, Chu Du biết không thể xao động, lúc trước, Gia Cát Lượng từng đến đây, hai bên đã lập giao ước, lúc này có thêm Lã Bố gia nhập, không khác gì cho Giang Đông một sự bảo đảm.
Chu Du sắp xếp lại suy nghĩ, quyết định ôn chuyện trước, sau lại bàn đến chính sự.
Nhưng Lưu Bị đã gấp lắm rồi.
Ngay đêm đó, quý phủ trong thành Kiến Nghiệp đãi tiệc, Tôn Quyền làm chủ, Chu Du làm phó, Lữ, Lưu hai người đều là khách, Ôn hầu chức vị cao hơn ngồi ghế đầu bên tay trái, Lưu Bị không dám vượt qua, đành ngồi thấp hơn.
Trong buổi tiệc, chỉ nói về những chuyện cũ ở Giang Đông, Kỳ Lân, Chu Du và Tôn Quyền ôn chuyện, Lưu Bị không chen vào được, chỉ im lặng lắng nghe.
Qua ba tuần rượu, Lưu Bị làm bộ tự nhiên nói: “Nghe nói ở thành Nghiệp Tào tặc cho xây một cái Đồng Tước đài.”
Chu Du mỉm cười: “Hao người tốn của.”
Lưu Bị gật đầu, Gia Cát Lượng đột nhiên nói: “Chủ công có từng nghe qua ‘Đổng Tước đài phú’ của Tào Thực con trai Tào Tháo chưa?”
Lưu Bị cung kính nói: “Chưa từng nghe, xin quân sư chỉ bảo.”
Gia Cát Lượng thản nhiên đọc: “Có một câu thế này: Đưa hai Kiều Đông Nam về sống, Vui cùng nhau giấc mộng hồi xuân(*).”
Chu Du, Tôn Quyền đồng thời tái mặt, Chu Du đập bàn quát: “Khinh người quá đáng!”
Lã Bố nâng chén, lạnh lùng nói: “Công Cẩn đừng nóng giận, mắng lại là được chứ gì, mắng người thì ai mà không biết? Có gì phải sợ hắn? Nào, uống một chén.”
Mọi người:”…”
Chu Du cũng nâng chén kính Lã Bố.
Quan Vũ vuốt râu nói: “Tên Tào tặc này có tiếng là thích thiếu phụ, không biết bắt bao nhiêu vợ của người ta rồi… Hầu gia, mời.”
Lã Bố không lộ cảm xúc, gật gật đầu, Lưu Bị tâng bốc: “Ôn hầu phu nhân từng có danh là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ… Quả nhiên là anh hùng giai nhân, trời phối lương duyên.”
Lã Bố gật đầu khiêm tốn nói: “Đúng vậy đúng vậy, vợ ta cũng như Chu phu nhân đây mỹ mạo vô song, nếu không sao Tào tặc lại nhớ thương chứ? Sau này ta và Công Cẩn cùng nhau ra trận, đánh hắn vãi cả ra quần, cho tên láo toét đó chừa thói láo lếu.”
Chu Du dở khóc dở cười, uống một chung rượu, lại nói: “Đáng tiếc cho tẩu tử hồng nhan bạc mệnh, mấy năm trước nghe Ôn hầu báo tang, Tôn lang có đến chùa Cam Lộ đốt cho phu nhân bốn ngọn trường minh đăng…”
Lã Bố ngửa cổ uống cạn chén rượu, rượu cay vào miệng làm hắn thở ra một hơi, giơ tay nói: “Cũng không hẳn, thê của bản Hầu…”
“Thành người khác rồi.” Lã Bố đưa ngón tay chọc chọc đầu Kỳ Lân.
Kỳ Lân lắc lư, bỗng nhiên hiểu ra mặt mũi đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
“Bề tôi là thê của quân chủ, thê của ta chính là thằng nhóc tí tởn này đây.” Lã Bố nói nhẹ hều: “Uống đi.”
Cả phòng im phăng phắc, mấy giây sau, hơi thở Chu Du đứt quãng, như ho khan, lại như thở gấp, không ai dám nói gì.
Qua chốc lát, tiếng khóc Chu Du ngày càng lớn, chắc là lại nhớ Tôn Sách.
Rượu tràn ra bàn, Chu Du úp sấp, nấm đấm vỗ lên mặt bàn, khóc lóc tang thương như chỗ không người.
——————————-
Lời tác giả: ‘Vượt sông’
Lã Bố hát: “Ta không thể thay lòng chiều theo những điều phàm tục, nên mang theo sầu khổ đến cuối đời.” — Ta không thể tự thay đổi bản thân để hùa theo những kẻ dung tục tầm thường: Ý nói Lã Bố không thể làm một kẻ bề trên chuyên thu mua lòng người như Lưu Bị hay Tào Tháo. — Cho nên ta mới gặp càng nhiều phiền não, vì đôi lần thất bại.
Triệu Vân đáp: “Chỉ cần lòng ta ngay thẳng, dù đày ta đi xa hơn nữa, có xá gì?” — Chỉ cần tâm ta chính trực, dù có trục xuất ta đi thật xa, thì lại thế nào? — Ý nói Triệu Vân không bị những điều bên ngoài tác động, mọi thứ đều xuất phát từ lòng tin, Cam Thiến từng đối đãi với hắn có nghĩa có ân, nên hắn không màng sinh tử nghĩ cách cứu nàng và A Đẩu. Đối với tình cảm nam nữ, hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
——————————-
Chân tướng dốc Trường Phản: (thất tiến thất xuất của Triệu Vân ver mù đường:)))))
Hiệp 1: Phu nhân!.. À không phải… Tên đó là đàn ông!
Hiệp 2: Sao thơm vậy? … Chỗ này là nhà bếp của Tào doanh à?
Hiệp 3: Đáng hận! Tào quân lại giả trang thành quân ta!
Tướng quân, chúng ta cùng phe mà!
… Ta đi ngược hướng hả?
Hiệp 4: Anh hùng… nhờ có người cứu… ta mới thoát khỏi Tào doanh.
Xin hỏi dốc Trường Phản đi hướng nào?
Ở đây nè.
Đa tạ!
À không… đây là… dốc Trường Phạn mà?
Hiệp 5: Hướng này là hướng Bắc à?
Phải.
Có thể đến dốc Trường Phản không?
Không, chỗ đó ở phía Nam.
Nói vậy… ta chạy lố rồi ha?
Hiệp 6: Phu nhân!
Đây mà Mi phu nhân mà? Cam phu nhân đâu?
Hiệp 7: Phu nhân!
Tử Long!
Cuối cùng cũng tìm ra rồi…
——————————-
Chú thích:
Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến trận Xích Bích là đây, Gia Cát Lượng muốn nói khích Chu Du nên cố ý đọc sai bài phú của Tào Thực, để Chu Du liên thủ với Lưu Bị đánh Tào Tháo.
Mùng bảy tháng Tám năm Kiến An thứ mười ba.
Lưu Bị bại lui đến Hạ Khẩu, Gia Cát Lượng và Lỗ Túc qua sông đi Giang Đông, tìm Tôn Quyền bàn kế liên minh.
Ôn hầu Lã Bố xuôi Nam, chiến thuyền dừng ở bến Hạ Khẩu, chạng vạng ngày hôm đó, Lã Bố và Lưu Bị từ biệt ở Từ Châu mới gặp lại nhau lần nữa.
Lã Bố dẫn theo Triệu Vân đến nơi, trên bến tàu có hơn vạn người, đông nghịt, Kỳ Lân không dặn trước nên Cam Ninh không cho Lưu Bị lên thuyền.
Trần Cung đứng trên mũi thuyền hô: “Về rồi đấy à? Lại đi đâu thế?”
Kỳ Lân từ xa đáp lại: “Cứu người! Xuống cả đi! Mạnh Khởi đâu?”
Trần Cung nói: “Mã Siêu tướng quân bị bệnh nhẹ, đang được Hoa đại phu chăm sóc.” Nói xong dẫn theo Cam Ninh, Trương Cáp rời thuyền.
Triệu Vân trước mắt tối sầm, sau một đêm kịch chiến thân thể rã rời, được mấy tên lính Lương Châu đỡ vào giáo trường bến tàu.
“Chủ công đâu?” Triệu Vân hỏi: “Quan tướng quân đâu rồi? Chủ công đâu?”
Lưu Bị nghe tin Lã Bố đến, vội vàng dẫn nhị tướng Quan Trương đi ra, trên bến thuyền, dân chúng, binh sĩ chia làm hai bên, tạo thành con đường cho Lã Bố và Lưu Bị gặp nhau.
Lã Bố lạnh nhạt nói: “Lưu Bị, mấy năm từ biệt, sống thế nào? Xem ra có hơi vất vả nhỉ.”
Quan Vũ trừng mắt định quát mắng, Lưu Bị lại tỏ ý bảo không ngại, đi đến trước mặt Lã Bố, nâng vạt áo quỳ lạy, cao giọng nói: “Thái thú Kinh Châu Lưu Huyền Đức, bái kiến Ôn hầu Phấn Võ tướng quân.”
Lã Bố bật cười: “Thái thú Kinh Châu, cũng được đấy, ai phong cho ngươi?”
Ánh mắt Trương Phi nhạy bén, phát hiện Triệu Tử Long phía sau Lã Bố, lập tức râu tóc dựng ngược, chỉ thẳng mắng: “Bà nội nó! Ông đây biết ngay hắn theo địch mà!”
Lưu Bị quát: “Hiền đệ! Không được vô lễ! Ôn hầu là bạn không phải địch!”
Lưu Bị đứng dậy, Lã Bố rất cao, kiêu ngạo đánh giá binh tướng của Lưu Bị, nhìn lướt qua một vòng, giống như tìm đối thủ thực lực ngang với mình, đương nhiên, làm gì có.
Lã Bố lơ đãng nói: “Bản hầu từ Lương Châu đến, trên đường thấy một danh tướng dưới trướng ngươi, theo sau hắn hồi lâu, cuối cùng đến Hạ Khẩu.”
Kỳ Lân nói: “Chủ công nhà ta muốn đi đến Giang Đông, hiệp trợ Tôn Quyền chống lại đại quân Tào Tháo, nếu Huyền Đức công không chê, dù sao cũng cùng đường, xin mời lên thuyền, được chứ?”
Lưu Bị cảm động đến rơi nước mắt, nói: “Đại ân không sao tả hết, đợi Bị gọi binh sĩ và dân chúng đến, cùng nhau lên thuyền!”
Lã Bố giơ tay: “Chờ đã, bộ hạ ngươi có lời muốn nói, nghe trước.”
Lúc này, Triệu Vân mới có cơ hội nói chuyện, thở hổn hển nói: “Chủ công.”
Binh sĩ dưới trướng Lưu Bị dẫn Đích Lô đến, Lã Bố nói: “Chúng ta đi trước, lên thuyền.” Nói xong xoay người, dẫn đầu tướng sĩ đi đến bến tàu.
Lúc này có một chiếc thuyền con đi từ Giang Đông về, trên thuyền chỉ có duy nhất một tướng sĩ mặt khôi giáp, cao chín thước, cao gần bằng Lã Bố, trông như một nho tướng, cặp bờ báo danh.
Lã Bố nghĩ hắn là tín sử nên cũng không thèm để ý, nam tử kia nhảy lên bờ, nghiêng đầu quan sát chung quanh, đi ngang qua đám người Lã Bố, rồi dừng lại bên cạnh giáo trường.
“Chủ công nhà ta đang làm gì thế?” Nam tử kia nghi hoặc nhìn quanh.
Kỳ Lân chế nhạo nói: “Chủ công nhà ngươi sắp ném A Đẩu rồi đấy.”
Kỳ Lân cùng với Trần Cung, Cam Ninh, Trương Cáp, Trương Liêu đứng trên khoảnh đất trống, Lã Bố nắm vành tai Kỳ Lân xoa tới xoa lui: “Nhìn gì nữa? Còn không lên giường… lên thuyền?”
Kỳ Lân tỏ ý bảo Lã Bố chờ chút: “Cú ném thiên cổ, một cảnh tượng kinh điển thế này không thể bỏ qua.”
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn tập trung bên cạnh Kỳ Lân.
Kỳ Lân dặn trước: “Lát nữa, đợi Lưu Bị hô to ‘Vì mày’, chúng ta cùng nhau hô to với hắn ‘suýt nữa ta mất một viên đại tướng!’, nhớ chưa, chuẩn bị.”
Tín sử kia không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Kỳ Lân ăn mặc quý giá, lại thêm kim châu trên cổ, liền hiểu người này xuất thân phi phàm, không dám thờ ơ, gật đầu hỏi: “Câu đó nghĩa là gì?”
Kỳ Lân ‘suỵt’ một tiếng ý bảo hắn im lặng xem tình huống,
Đương lúc này, Triệu Vân đang quỳ trên mảnh đất trống, tóc tai bù xù, lảo đảo muốn ngã, kể rõ mọi chuyện mấy ngày qua cho Lưu Bị, lại run rẩy cởi miếng hộ tâm bế đứa trẻ còn nằm trong tả ra.
“Cam phu nhân nhảy giếng chết rồi, cốt nhục của chủ công…”
Giữa giáo trường, vạn người nín thở, thanh âm yếu ớt của Triệu Vân nghe xa xôi làm lòng người chua xót.
Triệu Vân đau khổ nói: “Mạt tướng vô năng… không thể bảo vệ chủ mẫu an toàn…”
Binh sĩ đến ôm A Đẩu đến đưa cho Lưu Bị, Lưu Bị bế A Đẩu mà thở gấp liên tục, bất chợt giơ tay, dứt khoát nén xuống đất!
Lưu Bị quát: “Vì mày!”
Đột nhiên toàn bộ võ tướng, mưu sĩ Lương Châu đồng loạt hô to phụ họa cho Lưu Bị: “Suýt nữa ta mất một viên đại tướng!”
Lưu Bị: “…”
Tướng lĩnh Lưu doanh đều há hốc mồm.
Tín sử đứng dự thính bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, hận không có cái lỗ để chui vào.
Lã Bố cười ha ha, vỗ tay đầu tiên, bốp bốp bốp, đám Cam Ninh cũng ầm ầm ăn theo, tiếng vỗ tay rần rần, khiến cho bến tàu trở thành khu vực cực kỳ vui vẻ.
“Xem xong rồi, đi, lên thuyền thôi.” Kỳ Lân hài lòng nói.
“Tiên sinh dừng bước.” Người đưa tin kia cười cười, nói: “Tiên tinh tính toán như thần, tại hạ cảm thấy vô cùng bội phục, xin thỉnh giáo cao tánh đại danh của tiên sinh.”
Trương Liêu nói: “Đây là quân sư của Lương Châu chúng ta, Kỳ Lân.”
Kỳ Lân nhẹ nhướn mày, rốt cuộc nhận ra tín sử này không phải người tầm thường, chắp tay nói: “Tiên sinh quá khen, xung hô thế nào?”
Người kia cũng chắp tay đáp: “Tại hạ là quân sư dưới trướng Huyền Đức công, Gia Cát Khổng Minh.” Nói rồi xoay người đi về chỗ Lưu Bị.
Triệu Tử Long một mình chiến Trường Phản, thất tiến thất xuất, xem mười vạn quân Tào Tháo như chỗ không người, trải qua trận này, vang danh thiên hạ. Tin tức bắt đầu truyền bá từ Tào doanh, chưa đến hai ngày theo dân chúng chạy nạn truyền đến Giang Đông, Giang Bắc, ngay cả Hạ Khẩu cũng chấn động.
Quách Gia lại tiếp tục hiến kế, Tào Tháo treo thưởng đầu Triệu Vân vạn lượng vàng ròng, muốn li gián hai phe Lưu Tôn.
Lưu Bị chạy nạn khỏi Đương Dương bỏ rơi vợ con, gặp lại con trưởng ở Hạ Khẩu lại đành lòng ném đi, cú ném này cũng thật vang danh thiên hạ.
Tào Tháo cười ha ha bình luận: “Lưu Bị chính là tên A Đẩu vô dụng.” Thế rồi chuyện này cứ thế cho qua.
Trong khi Lưu Bị lại chẳng so đo, tựa như chuyện này chưa từng xảy ra, ngay đêm đó đích thân đôn đốc cho bá tánh lên thuyền, rồi sau mới đến lượt các tướng sĩ bọc hậu.
Hơn trăm chiếc thuyền lớn khởi hành, qua sông đi Kiến Nghiệp.
Trong khoang thuyền:
Mặt Mã Siêu trắng bệch, đau khổ nằm trên thuyền, hai mắt vô định nhìn lên trần, đôi môi khô nứt khẽ nhúc nhích: “Kỳ Lân…ta… ta…”
Kỳ Lân an ủi: “Mạnh Khởi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu.”
Mã Siêu hít thở khó khăn, nói: “Ta… không qua khỏi… Sau khi ta chết… lúc Phụng Tiên làm chủ Nghiệp Thành… ngươi… ngươi đưa mộ cha ta… chuyển về… Vũ Uy…”
Kỳ Lân nói: “Ngươi sẽ không chết! Đừng nói mấy chuyện đó!”
Mã Siêu: “Cha con ta… sinh là người Tây Lương… chết làm ma Tây Lương…”
Kỳ Lân nổi sùng: “Ngươi chỉ bị say tàu thôi! Có gì đâu! Nằm yên đó cho ta!”
Kỳ Lân lên boong thuyền, Lã Bố hỏi thăm: “Thằng nhóc kia sao thế?”
Hắn dở khóc dở cười: “Không sao, say tàu thôi… Lên bờ sẽ hết.”
Lã Bố thản nhiên ừ, ngồi trên khoang thuyền tự rót tự uống, cuối Hạ đầu Thu, gió mát rượi, mang theo hơi nước ẩm ướt và sóng vỗ ì oạp, làm người nghe vô cùng thích ý.
Đại giang ngàn dặm sóng biếc, mênh mông vô bờ, mặt sông sóng cuộn nhấp nhô, chỉ không biết chiến cuộc tàn, dòng sông lịch sử lại cuốn đi bao nhiêu anh hùng.
Kỳ Lân đứng trên mũi thuyền, thổi huân, một khúc ‘Vượt Sông’ truyền đi xa xăm.
Lã Bố dùng đũa gõ lên chung, cất cao giọng hát: “Ta không thể thay lòng chiều theo những điều phàm tục, nên mang theo sầu khổ đến cuối đời…”
Xa xa, trên một chiến thuyền khác, tiếng ca mạnh mẽ của Triệu Vân hòa theo: “… Chỉ cần lòng ta ngay thẳng, dù đày ta đi xa hơn nữa, có xá gì?”
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Triệu Tử Long! Qua đây uống rượu nào!”
Hai chiếc thuyền to cách nhau trăm bộ, Kỳ Lân ngừng thổi huân, cười nói: “Sang uống rượu đi!”
Triệu Vân im lặng một hồi, cúi người lấy tấm ván gỗ, dồn sức ném vào mặt sông, sau đó đạp chân lên mạn thuyền, búng người như tên rời cung, lại mượn sức nổi của tấm ván nhảy lên.
Thấy Triệu Vân đang nhảy qua, Lã Bố khen ngợi: “Hay!”
Lã Bố tiện tay cầm một khúc gỗ thảy xuống lòng sông, vừa vặn bay về chỗ Triệu Vân vừa rơi xuống, Triệu Vân lại tung người lần nữa, Kỳ Lân ném dây thừng, Triệu Vân lên thuyền chủ soái, võ bào và ủng không dính một giọt nước.
Đang lúc bình minh, muôn vàn ánh nắng trải đầy mặt sông, sóng bạc nhấp nhô, Lã Bố cùng sóng vai với Triệu Vân ngồi trên mạn thuyền, nhìn về sông rộng, mỗi người cầm một vò rượu, chạm nhau, cùng uống.
Kỳ Lân đứng trên mũi thuyền, nhìn đất Giang Đông mờ mịt phía xa xa, nơi từng chở che hắn trong ký ức, nay Tôn Sách không còn, nhớ lại năm đó, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Chủ công lại uống rượu à?” Sáng sớm, Trần Cung đi lên mũi thuyền, hỏi: “Vị kia là ai thế?”
Kỳ Lân đáp: “Hắn là Triệu Tử Long.”
Trần Cung cảm động: “Nếu chiêu được viên mãnh tướng này, Lương Châu ta như hổ thêm cánh.”
Kỳ Lâm mỉm cười: “Còn xem bản lĩnh của chủ công thế nào.”
Phía sau hai người Lã Triệu, binh lính đổi ca lúc sáng sớm đều ngáp dài, trao đổi vài câu chuyện phiếm.
“Nghe nói Triệu Tử Long một mình đấu mười vạn quân Tào Tháo…”
“Trên đời có mãnh tướng cỡ này luôn hả?”
“So với chủ công thì sao?”
“Chủ công là ai chứ, mỗi Kỳ Lân thôi đã đánh được tám ngàn rồi…”
Lã Bố lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Mấy tên binh sĩ phía sau giật mình im bặt, đổi ca, canh gác, vài người lên kéo buồm, thấy Kỳ Lân và Trần Cung rối rít chào hỏi.
Kỳ Lân hỏi: “Khỉ con, chủ công với người kia đang nói gì thế, các ngươi có nghe được không?”
Vài tên cười đáp: “Chủ công không có nói chuyện, người kia cũng chỉ uống rượu thôi, có lúc kia khóc to lắm.”
Kỳ Lân thoáng chốc cảm động.
Trần Cung bật cười: “Còn khóc không?”
Kỳ Lân lên tiếng: “Ngươi không hiểu đâu, Lưu Bị chỉ xem trọng Quan Vũ, Trương Phi, tấm lòng thành của hắn không được báo đáp. Ta từng cùng bọn họ giao tiếp mấy lần, phát hiện chỉ có Cam Thiến đối xử tốt với hắn một chút. Mỗi lần nhìn thấy Triệu Vân, hắn đều đang theo lệnh Lưu Bị hộ tống người nhà, hoặc là đi truyền tin.”
Trần Cung thổn thức: “Không biết trọng dụng nhân tài.”
Kỳ Lân lại nói: “Triệu Vân hay tin Cam Thiến gặp nạn ở dốc Trường Phản, không thèm nghĩ đến mạng sống và thanh danh của bản thân, quay trở lại cứu người, hiện giờ hắn còn nguyên vẹn quay về, ngươi nghĩ xem, nếu hắn chết trong đại trận của Tào quân, bị đám người Trương Phi bôi nhọ ‘Phản chủ’, chết còn mang tiếng xấu trên lưng, hết đường chối cãi.”
Trần Cung trầm mặc, gật đầu, Kỳ Lân nói tiếp: “Cam Thiến có ơn với hắn đã chết rồi, giao con trai lại cho hắn, trả lại cho Lưu Bị, Lưu Bị phản ứng như vậy, tuy nói tên tai to kia đang mua chuộc lòng người, nhưng trong lòng Triệu Vân… sẽ cảm thấy áy náy đến cỡ nào.”
Trần Cung nói: “Nhân tài thế này, nếu ở trong doanh chúng ta… Thật đáng tiếc.”
Kỳ Lân và Trần Cung cùng nhìn lên hai người đang ngồi trên mạn thuyền, Triệu Vân mở rộng cổ áo, võ bào màu trắng khoát bên hông, trên vai chồng chất vết thương lớn nhỏ, eo quấn băng vải kín mít, máu đã khô đen lại.
Lã Bố lấy một viên dạ minh châu ra, ánh sáng rực rõ, nói câu gì đó, đặt vào tay Triệu Vân.
Trần Cung nói: “Người ngươi vừa ý đều là lương tướng.”
Kỳ Lân gật đầu nói: “Nhưng ta cảm thấy hắn vẫn sẽ không nhận.”
Quả nhiên, Triệu Vân không nhận, chỉ lát sau đưa dạ minh châu lại cho Lã Bố, cạn vò rượu, ném xuống sông, chân dài bước qua mạn thuyền, đứng trên boong chắp tay chào Kỳ Lân ở đằng xa.
Kỳ Lân cười thả một cái hôn gió cho Triệu Vân.
Triệu Vân thấy hành động này cũng vài lần rồi, cũng cười hôn gió trở lại, Trần Cung bước lên lệnh hạ thuyền nhỏ, đưa Triệu Vân trở về.
Mấy người nhìn theo Triệu Vân rời đi, Kỳ Lân nói: “Ngươi có thể ép hắn ở lại, dù sao ở trận Điển Vi chúng ta cứu hắn một mạng.”
Lã Bố thản nhiên nói: “Anh hùng can trường như vậy, không nên lấy ơn để ép buộc.”
Mặt trời bừng lên ở đằng Đông, mặt sông lấp lánh sáng, có thể thấy Kiến Nghiệp loáng thoáng phía trước.
Lã Bố nói: “Về thay quần áo đi! Mặc đồ đẹp nhất vào! Ai vào chỗ nấy, chuẩn bị lên bờ!”
Trong khoang thuyền rộn ràng một lúc, lát sau, thuyền lớn đến gần hơn, đám Trương Liêu, Trương Cáp, Cam Ninh dẫm qua ván cầu, ai nấy đẹp trai ngời ngời bước lên thuyền soái.
Lã Bố thay một bộ võ bào đen đỏ hai màu, búi tóc bằng bàn long quan, dây thao bện bằng chín sợi tơ vàng rũ xuống hai bên, áo thêu giao long vượt mây, chân mang giày chiến đen, eo thắt đai vàng, trên đầu lại đội một chiếc mũ đen.
Lã Bố ngạc nhiên nhìn Kỳ Lân, hỏi: “Tìm đâu ra bộ này đấy?”
Kỳ Lân mặt một bộ chiến bào đen, kiếm Tiên Khải, quần Huyền Thanh, mũ Hoa Cái, đệ nhất quân sư của Lương Châu doanh lại ăn mặc như võ tướng. Làm cho dáng người cao ráo càng nổi bật, vô cùng phong độ.
Kỳ Lân cười nói: “Sợ ta nổi hơn ngươi à?”
Lã Bố mỉm cười, thuyền lớn hạ ván cầu, hai người tay trong tay đi xuống, theo sau là văn sĩ Trần Cung, còn có Liêu Cáp Siêu Ninh tứ tướng, ai nấy anh tuấn lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong.
Quả nhiên có khí khái của hậu duệ quý tộc, võ tướng thế gia!
Một bên khác, nhóm người của Lưu Bị cũng lên bờ.
Dưới trướng hoàng thúc, ai nấy áo rách quần manh, văn sĩ đầu vấn khăn bạc phếch, võ tướng giữ tóc bằng trâm đồng đã lên xanh.
Mọi người mang giày rơm y như hoàng thúc, lưng thắt vải bố gai, mang theo Uyên Ương kiếm rỉ sét, hoặc vác Thanh Long Uyển Nguyệt đao, hoặc cầm Bát Xà Mâu trong tay…
Trương Phi mặt đen, Quan Vũ mặt đỏ, Lưu Bị mặt trắng, nhóm người xanh đỏ tím vàng, đủ màu đủ sắc.
Quả nhiên là anh hùng áo vải, hào khí ngút trời, anh hùng trong dân gian tề tựu, uy phong lẫm liệt!
Chu Du mặc chiến khải, phong thái như bảy năm trước chia tay Kỳ Lân ở Giang Đông.
Năm nay Tôn Quyền mười sáu, thân thể thiếu niên đã trưởng thành, không còn nói lắp như năm đó, đang trông chờ thuyền lớn cặp bờ.
Tôn Quyền dẫn đầu, Chu Du phía sau, sau nữa là Đại Tiểu Kiều.
Phía sau Tôn Chu, danh tướng, mưu sĩ Giang Đông đều đến, xếp hàng chờ đợi, biểu tình nghiêm trang, không ai âm thầm trò chuyện.
Lã Bố nói: “Ngay cả hai vị chị dâu của ngươi cũng đích thân ra đón, lần này cho ngươi đầy đủ thể diện, nữ tử Đại Kiều nắm tay đứng sau Tôn Quyền là ai?”
Kỳ Lân đáp: “Chắc là em gái hắn, Tôn Thượng Hương, đi thôi, rời thuyền.”
Chu Du cất cao giọng nói: “Bạn cũ đến, sao không sai người báo trước cho Công Cẩn?”
Lã Bố thản nhiên nói: “Không cần khách sáo, trận chiến này toàn bộ Lương Châu ta thề cùng sống chết với Giang Đông!”
Hai quân ầm ầm ủng hộ, mọi người đi xuống ván cầu, đôi mắt Tôn Quyền ửng đỏ.
Kỳ Lân bước lên, Tôn Quyền chưa cao bằng Kỳ Lân, hắn sờ đầu Tôn Quyền, nói: “Tôn Quyền, ngươi lớn rồi.”
Tôn Quyền nuốt nước mắt, bước lại ôm Kỳ Lân, Kỳ Lân cũng kiềm nước mắt vỗ vỗ lưng hắn.
Ngày thứ ba sau khi Lưu Bị rút lui khỏi Hạ Khẩu, Tào Tháo dẫn binh vượt sông xuôi Nam, chiến thuyền kín mặt sông.
Trận chiến đã gần kề, Chu Du biết không thể xao động, lúc trước, Gia Cát Lượng từng đến đây, hai bên đã lập giao ước, lúc này có thêm Lã Bố gia nhập, không khác gì cho Giang Đông một sự bảo đảm.
Chu Du sắp xếp lại suy nghĩ, quyết định ôn chuyện trước, sau lại bàn đến chính sự.
Nhưng Lưu Bị đã gấp lắm rồi.
Ngay đêm đó, quý phủ trong thành Kiến Nghiệp đãi tiệc, Tôn Quyền làm chủ, Chu Du làm phó, Lữ, Lưu hai người đều là khách, Ôn hầu chức vị cao hơn ngồi ghế đầu bên tay trái, Lưu Bị không dám vượt qua, đành ngồi thấp hơn.
Trong buổi tiệc, chỉ nói về những chuyện cũ ở Giang Đông, Kỳ Lân, Chu Du và Tôn Quyền ôn chuyện, Lưu Bị không chen vào được, chỉ im lặng lắng nghe.
Qua ba tuần rượu, Lưu Bị làm bộ tự nhiên nói: “Nghe nói ở thành Nghiệp Tào tặc cho xây một cái Đồng Tước đài.”
Chu Du mỉm cười: “Hao người tốn của.”
Lưu Bị gật đầu, Gia Cát Lượng đột nhiên nói: “Chủ công có từng nghe qua ‘Đổng Tước đài phú’ của Tào Thực con trai Tào Tháo chưa?”
Lưu Bị cung kính nói: “Chưa từng nghe, xin quân sư chỉ bảo.”
Gia Cát Lượng thản nhiên đọc: “Có một câu thế này: Đưa hai Kiều Đông Nam về sống, Vui cùng nhau giấc mộng hồi xuân(*).”
Chu Du, Tôn Quyền đồng thời tái mặt, Chu Du đập bàn quát: “Khinh người quá đáng!”
Lã Bố nâng chén, lạnh lùng nói: “Công Cẩn đừng nóng giận, mắng lại là được chứ gì, mắng người thì ai mà không biết? Có gì phải sợ hắn? Nào, uống một chén.”
Mọi người:”…”
Chu Du cũng nâng chén kính Lã Bố.
Quan Vũ vuốt râu nói: “Tên Tào tặc này có tiếng là thích thiếu phụ, không biết bắt bao nhiêu vợ của người ta rồi… Hầu gia, mời.”
Lã Bố không lộ cảm xúc, gật gật đầu, Lưu Bị tâng bốc: “Ôn hầu phu nhân từng có danh là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ… Quả nhiên là anh hùng giai nhân, trời phối lương duyên.”
Lã Bố gật đầu khiêm tốn nói: “Đúng vậy đúng vậy, vợ ta cũng như Chu phu nhân đây mỹ mạo vô song, nếu không sao Tào tặc lại nhớ thương chứ? Sau này ta và Công Cẩn cùng nhau ra trận, đánh hắn vãi cả ra quần, cho tên láo toét đó chừa thói láo lếu.”
Chu Du dở khóc dở cười, uống một chung rượu, lại nói: “Đáng tiếc cho tẩu tử hồng nhan bạc mệnh, mấy năm trước nghe Ôn hầu báo tang, Tôn lang có đến chùa Cam Lộ đốt cho phu nhân bốn ngọn trường minh đăng…”
Lã Bố ngửa cổ uống cạn chén rượu, rượu cay vào miệng làm hắn thở ra một hơi, giơ tay nói: “Cũng không hẳn, thê của bản Hầu…”
“Thành người khác rồi.” Lã Bố đưa ngón tay chọc chọc đầu Kỳ Lân.
Kỳ Lân lắc lư, bỗng nhiên hiểu ra mặt mũi đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
“Bề tôi là thê của quân chủ, thê của ta chính là thằng nhóc tí tởn này đây.” Lã Bố nói nhẹ hều: “Uống đi.”
Cả phòng im phăng phắc, mấy giây sau, hơi thở Chu Du đứt quãng, như ho khan, lại như thở gấp, không ai dám nói gì.
Qua chốc lát, tiếng khóc Chu Du ngày càng lớn, chắc là lại nhớ Tôn Sách.
Rượu tràn ra bàn, Chu Du úp sấp, nấm đấm vỗ lên mặt bàn, khóc lóc tang thương như chỗ không người.
——————————-
Lời tác giả: ‘Vượt sông’
Lã Bố hát: “Ta không thể thay lòng chiều theo những điều phàm tục, nên mang theo sầu khổ đến cuối đời.” — Ta không thể tự thay đổi bản thân để hùa theo những kẻ dung tục tầm thường: Ý nói Lã Bố không thể làm một kẻ bề trên chuyên thu mua lòng người như Lưu Bị hay Tào Tháo. — Cho nên ta mới gặp càng nhiều phiền não, vì đôi lần thất bại.
Triệu Vân đáp: “Chỉ cần lòng ta ngay thẳng, dù đày ta đi xa hơn nữa, có xá gì?” — Chỉ cần tâm ta chính trực, dù có trục xuất ta đi thật xa, thì lại thế nào? — Ý nói Triệu Vân không bị những điều bên ngoài tác động, mọi thứ đều xuất phát từ lòng tin, Cam Thiến từng đối đãi với hắn có nghĩa có ân, nên hắn không màng sinh tử nghĩ cách cứu nàng và A Đẩu. Đối với tình cảm nam nữ, hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
——————————-
Chân tướng dốc Trường Phản: (thất tiến thất xuất của Triệu Vân ver mù đường:)))))
Hiệp 1: Phu nhân!.. À không phải… Tên đó là đàn ông!
Hiệp 2: Sao thơm vậy? … Chỗ này là nhà bếp của Tào doanh à?
Hiệp 3: Đáng hận! Tào quân lại giả trang thành quân ta!
Tướng quân, chúng ta cùng phe mà!
… Ta đi ngược hướng hả?
Hiệp 4: Anh hùng… nhờ có người cứu… ta mới thoát khỏi Tào doanh.
Xin hỏi dốc Trường Phản đi hướng nào?
Ở đây nè.
Đa tạ!
À không… đây là… dốc Trường Phạn mà?
Hiệp 5: Hướng này là hướng Bắc à?
Phải.
Có thể đến dốc Trường Phản không?
Không, chỗ đó ở phía Nam.
Nói vậy… ta chạy lố rồi ha?
Hiệp 6: Phu nhân!
Đây mà Mi phu nhân mà? Cam phu nhân đâu?
Hiệp 7: Phu nhân!
Tử Long!
Cuối cùng cũng tìm ra rồi…
——————————-
Chú thích:
Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến trận Xích Bích là đây, Gia Cát Lượng muốn nói khích Chu Du nên cố ý đọc sai bài phú của Tào Thực, để Chu Du liên thủ với Lưu Bị đánh Tào Tháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất