Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 151: Viên mãnNgài trêu tôi sao?

Trước Sau
Nolan rất nhanh đã trở lại, trong miệng ngậm theo một con mồi giống con nai.

Cổ của con vật bị cắn rách nhưng lại không chảy nhiều máu lắm, bởi vì trên miệng của con sói đen không hề có vết máu nào.

Nolan bị đôi mắt không chút che đậy ở trên cây nhìn ngó, cũng không gọi nó xuống mà đi nhóm lửa.

Một đống lửa được đốt lên giữa rừng già đã muốn tối xuống.

Nolan để đống lửa ở đó, đi làm sạch con mồi.

Vụt.

Một bóng dáng trắng xanh bay xuống, loá một cái, biến trở về thành mỹ thiếu niên.

Chẳng thèm quan tâm ánh mắt chăm chú của con sói giảo hoạt, Nae đào một cái lỗ bên dưới đống lửa, nơi lửa nóng sẽ trực tiếp đốt nóng đến bên dưới, sau đó đi đến chỗ đống hạt dẻ mà cậu đã nhặt về lúc chiều, hốt nó thả vào cái hố nhỏ kia, rồi lấp đất lại.

Lúc này cậu cũng không biến trở về mà tìm một cái cục đá, ngồi lên đó.

Giữa rừng già xuất hiện một mỹ thiếu niên nhỏ nhắn chẳng khác nào á thú nhân... Không, có khi còn nhỏ hơn á thú nhân trong tộc, Nolan nhìn đến mức cảm thấy mắt không đủ dùng.

Tại sao anh lại thấy cậu còn hợp mắt hơn á thú nhân đẹp nhất tộc đang theo đuổi mình vậy nhỉ, cảm giác nhìn mãi cũng không đủ này là sao?

Mỹ thiếu niên trắng nõn ngồi đó được ánh lửa chiếu vào, cả người như nhuộm lên vẻ tinh khiết khó tả.

Cảm giác không thể làm vấy bẩn lại càng khiến người muốn vấy bẩn nó cứ nhộn nhạo trong lòng Nolan.

Nae từ không để ý đến chịu không nổi ánh mắt nóng rực của người kia, tức giận trừng mắt nhìn lại.

Nolan không kịp phòng bị trực diện đôi mắt đen không nhiễm hạt bụi nào của cậu, trái tim nóng rực nhảy liên hồi.

" Anh không định ăn tối?"

Nae mất kiên nhẫn mở miệng hỏi.

Âm thanh sạch sẽ truyền vào tai Nolan, có chút trầm nhưng lại mềm mại như suối chảy.

Ta bị làm sao vậy, cảm giác cứ bị cậu ta lôi kéo, rõ ràng là một thú nhân... Không, cậu ta còn nhỏ hơn á thú nhân, có chút giống a mẫu của cậu ta...

Tự nhiên trong lòng Nolan hiện lên mấy chữ: Không phải thú nhân.

Nhưng sao có thể? Nó có thể biến thành thú...

Nolan ôm suy nghĩ loạn thất bát tao mà làm sạch con mồi.

Đợi đến khi cho con mồi lên giá để nướng rồi mà Nolan vẫn chưa hồi thần được, lâu lâu sẽ ngây người nhìn Nae.

" Cuối cùng anh đang nhìn cái gì, cháy rồi kìa!"

Nae nhăn mày nhìn anh.

" À..."

Nolan chỉ đáp một tiếng, quay đầu xoay trở con mồi, nhưng một hồi sau lại chứng nào tật nấy.

Con chuột bị anh nhìn đến muốn cào người.

Bốp!

Một tiếng vang thanh thúy nổ giữa trời đêm.

Cái đầu sói bị đánh lệch đi, ngây ngây ngốc ngốc.



Cái móng nào đó giống như không có chuyện gì rụt về.

Nolan bị đánh đến ngốc luôn.

Cớ sao mình bị đánh mà lại thấy vui vẻ là sao???1

Mình bị bệnh chắc luôn!!

Nolan đờ đẫn nghĩ, đờ đẫn xoay trở con mồi.

Rồi lại đờ đẫn nhìn tiếp.

Bốp bốp bốp!!!

" Tại sao anh vẫn cứ nhìn vậy, đánh chết anh bay giờ đó, có thôi nhìn đi không thì bảo!"1

Một trận bùng nổ diễn ra giữa rừng đêm, hai cái móng nhỏ không ngừng đánh lên đầu con sói giảo hoạt, gắt giọng ra lệnh.

Nolan nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh mình, cái tay không ngừng đánh vào đầu mình, vậy mà cũng không giận, một cái móng sói mò lên cái đó nhỏ, giữ lại cơ thể đang loạng choạng của con chuột, trong lòng còn đang bận rộn với một đống suy nghĩ lớn.

Đánh cũng không giận, mắng cũng không giận, còn cảm thấy thật đáng yêu...

Quan trọng nhất là cảm xúc mềm mại trên tay, giống như lúc cầm con chuột nhỏ, thoả mãn tràn đầy trái tim...

" Cuối cùng là anh bị làm sao!!?"

Nae giữ mặt sói quát hỏi.

Nolan nhìn gương mặt nhỏ của thiếu niên đỏ bừng lên, tự nhiên cảm thấy rất thích nhìn cậu như vậy.

Thích...???

Bỗng nhiên một cái móng sói nữa được đưa lên, giữ chặt eo con chuột, kéo xuống.

" Ui!"

Nae ngã vào lòng ngực của hắn, giống như đụng vào thành đồng vách sắt vậy, đau đến cậu kêu lên.

Nolan lại giống như bị ngốc, cứ ôm thiếu niên trong lòng, cảm nhận đáy lòng như nở hoa, ý nghĩ thích kia cứ lớn hơn, lớn hơn nữa.

Đây không chỉ là cảm giác tò mò vào lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu nữa, hay ít nhất lúc đó anh cũng là có hứng thú với cậu, sẽ luôn dõi mắt theo cậu mọi lúc có thể, cho đến hiện tại, khi cậu đã thành niên rồi, lại trở nên càng theo hút lấy ánh mắt của anh, cảm giác trong lòng anh đã không còn là hứng thú bình thường nữa, mà là... Thích.

Bất chấp việc anh biết rõ cậu là thú nhân, vẫn cứ bị cậu hút lấy.

Thú thần, ngài đang trêu tôi sao?

Nae không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ biết cậu bị người này giam vào trong ngực, bị lòng ngực nóng như lửa kia hâm đến muốn chín luôn.

Bộp bộp...

" Anh buông ra!!"

Cậu quát lên, muốn giãy dụa nhưng hai tay người này cứ như gọng kiềm, không cho cậu giãy dụa lấy một cái, chỉ có thể dùng hai nắm tay nhỏ đập bộp bộp vào lưng thú nhân.

Nolan giật mình, hơi nới lỏng tay.

Nae vụt thoát ra nhưng lại loạn choạng muốn ngã ra sau.

Phía sau là bếp lửa...



Nolan không chút nghĩ ngợi nắm eo cậu kéo trở về.

Bẹp...

Rừng già yên tĩnh...

Nae trợn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của thú nhân, môi áp lên môi mỏng của thú nhân, mặt dần dần nóng lên.

Chát.

Trên mặt thú nhân đã có một bàn tay nhỏ nhắn in dấu trên đó, đẹp đẽ chói mắt.

Nae ôm cái tay có chút đau chạy về ngồi trên cục đá của mình, không nói tiếng nào.

Nolan không biết là bị đánh ngốc hay gì mà không chút phản ứng, một lúc sau lại đưa tay lên môi sờ sờ.

Cảm xúc kia giống như in vào lòng anh vậy, hằn đến sâu, xoá không được.

Muốn nhiều hơn!

Suy nghĩ này giống như pháo hoa nổ trong đầu thú nhân, khiến cho tim thú nhân đập thêm nhanh.

Thú nhân thì sao? Tôi thích em rồi, con chuột hung dữ!

Nolan nhếch miệng cười, đưa tay xoay trở con mồi đã cháy khoét nãy giờ.

Móng tay sắc bén xẹt xẹt vài cái, cắt bỏ phần thịt bị cháy, bắt đầu nghiêm túc nướng thịt.

Bên kia, Nae ôm tay bị phản dame ngồi đó, trái tim nhỏ đập bình bịch, mặt đỏ dị thường nhưng bị ánh lửa che khuất đi.

Hai người cùng im lặng, chẳng ai nói gì, riêng phần mình ngồi đó.

Rột...

Có âm thanh réo gọi từ trong bụng nhỏ của ai đó.

Nae sờ sờ bụng, lúc này mới nhớ đến ăn, cầm cái cành cây đào đào chỗ cậu đã chôn hạt dẻ.

Bên cạnh có ánh mắt nhìn cậu cậu cũng không quan tâm nữa.

Rõ ràng bình thường cậu rất trầm tĩnh, tại sao hôm nay liên tục bị chọc giận, đến nổi hành động vô thố như vậy.

Bình thường cậu chỉ cùng người nhà phản ứng mà thôi, người ngoài liên quan gì đâu.

Nae vừa ngẫm nghĩ vừa gặm gặm hạt dẻ.

Rất nhanh đã không nghĩ nữa, bị hạt dẻ thơm ngon làm cho quên mất hết.

Nolan nhìn cậu biểu tình thoả mãn gặm mà lòng mềm mại, con chuột lúc giận hay lúc ăn đều rất đáng yêu.

Anh nhìn con mồi đã chín trên giá, đưa tay cắt xuống một chỗ thịt ngon nhất, tính đưa cho con chuột thì khựng lại, đi hái một cái lá, xé thịt thành sợi nhỏ ra, bỏ vào trong cái lá.

" Ăn thịt!"

Anh vươn tay đưa cái lá qua.

Con chuột nhỏ đang gặm ngon lành giật mình, đưa mắt nhìn qua, đầu tiên là nhìn hai mắt sói, lại nhìn cái lá, rồi nhìn đến hạt dẻ trong tay, lại nhìn cái lá...

Qua lại mấy lần như vậy nhưng vẫn không vươn tay ra nhận cái lá, không biết là đang nghĩ gì, miệng vẫn còn gặm hạt dẻ.

Nolan lại nghĩ cậu còn giận nên không chịu nhận, dù vậy anh vẫn đặt cái lá xuống bên cạnh đống hạt dẻ, sau đó riêng phần mình ăn tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau