Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 190: Hậu truyệnKhông thấy nữa...

Trước Sau
Dựa vào cảnh vật nơi đây thì có thể kết luận nó là một hòn đảo nằm trong khu vực ôn đới.

Khí hậu ôn đới rất thích hợp để sinh sống, động thực vật đầy đủ, không sợ thiếu ăn.

" Chim, chúng ta ở đây nhé."

Bạch Kỳ Thư đã dạo quanh một vòng, cảm thấy ở đây là tốt nhất, nơi cao như vầy chắc chỉ có khỉ mới đến được.

Cậu có khi loáng thoáng tiếng con khỉ khi chim to bay qua rừng rậm bên dưới.

" Nơi này tốt lắm, có nước, còn khá thoáng mát, an toàn, còn gần rừng rậm bên dưới, dù anh đi săn cũng có thể trở về bất cứ lúc nào."

Eagle đứng ở cửa hang động nhìn xuống rừng rậm bên dưới, ở trong tầm mắt anh, khu rừng chỉ có một chút, bay cái là hết rồi.

Giờ chỉ xem nó có con vật gì nguy hiểm hay không thôi.

Muốn kiểm tra chuyện này cũng không khó, trước khi là người thì anh là cũng là thú, thú loại đều có bản năng sợ hãi đối với cường giả, nếu trong này có bá chủ thì nó sẽ không để anh chiếm lấy nơi này, chỉ cần anh xuất hiện thì nó sẽ lòi mặt ra mà nhìn xem.

Tạm thời anh không cảm thấy có hơi thở mạnh mẽ nào uy hiếm được mình, thú nhân dù sao cũng có sức mạnh vượt trội hơn dã thú, miễn nó không lớn hơn anh, nơi này sẽ là lãnh địa của anh trong thời gian anh ở nơi này.

Và tất cả thú hoang ở nơi này đều là con mồi của anh.

" Anh sao vậy chim?"

Bạch Kỳ Thư thấy anh cứ đăm chiêu nhìn khu rừng bên dưới thì bước lại gần, ôm eo anh hỏi.

" Anh muốn xuống dưới xem thử."

Eagle ôm cậu nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống bên dưới.

" Vậy anh đi đi, em ở đây chắc là an toàn rồi, anh xem có con rắn nào không đi."

Bạch Kỳ Thư sợ nơi này có rắn, rắn khá thích nơi ẩm ướt như vầy.

Chim to gật đầu, sau đó bắt đầu xem xét cặn kẽ từng cái ngõ ngách ở nơi này, rắn cũng sợ lửa, anh sợ nó nghe thấy mùi vị của anh sẽ không dám ra, đợi anh đi lại ra cắn cho con chuột nhỏ một cái thì có hối hận cũng không kịp nên anh đốt một đống lửa, cầm một khúc củi đang bốc cháy lội qua cả cái hang động.

Vậy mà có nhé.

Bạch Kỳ Thư nhìn ba con rắn bẹp đầu nằm trên đất, con nào cũng thô to cỡ bắp tay cậu, dài ba bốn mét có hơn, da đầu tự nhiên tê dại.

" Còn nữa không anh?"

Bạch Kỳ Thư tái mặt nhìn chim to.

" Có mấy cái trứng rắn."

Chim to thản nhiên nói, đưa tay ra, bên trong tay to có mấy cái trứng nhỏ như trứng gà xo.

" Tiễn nó đi đi chim, anh thích thì giữ lại mà xơi."

Bạch Kỳ Thư tránh xa mấy cái trứng, méo mặt nói.

Eagle không nói hai lời vung tay quăng mấy cái trứng như quăng hòn đá bay khỏi miệng hang động, rơi xuống rừng rậm bên dưới, một tiếng vang cũng không có.

" Bữa nay ăn thịt rắn?"

Bạch Kỳ Thư dùng cành cây chọt chọt con rắn trên đất.

" Anh xuống bắt thêm vài con thú nữa, em ở đây nhé."

Chim to sờ sờ mặt cậu, khoan nói, cái tay đã được anh rửa sạch mới dám sờ con chuột nhỏ.

Con chuột nhỏ gật gù.

Lúc này mặt trời đã lên đến thân cây, ánh nắng chiếu rọi vào hang động, Bạch Kỳ Thư chán nãn ngồi trên cục đá, nhìn ánh lửa bập bùng, thở dài.

Không biết bao giờ đám con mới phát hiện phụ mẫu chúng biến mất rồi.



Nhưng cậu đã quên, cậu có hai đứa con làm tế ti, lại có một đứa cháu làm tế ti, ngay khi họ bị mang đi thì cả ba đều giật mình.

Nae đang ngủ chưa cũng mở vụt mắt ra, ngồi bật dậy.

" Sao vậy Nae?"

Nolan cũng bị cậu làm cho giật cả mình.

" A mẫu, a phụ... Không thấy nữa..."

Con chuột ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói.

Nolan lại không hiểu lắm, hai vị kia đã lại đi du lịch rồi, đến nay đã được nữa tháng, không thấy nữa của con chuột là sao?

" Không thấy của em là?"

Anh hỏi lại.

Nae lúc lắc đầu, kéo anh đứng lên.

" Nolan, chúng ta đến dực sư tộc, nếu em không lầm thì Eira cũng sẽ có cảm ứng, mau đi!"

Cậu vừa nói vừa biến lại thành con chuột cánh xanh.

Nolan thấy cậu như vậy thì đứng lên, cùng cậu đi ra ngoài.

Anh dùng hình người bám vào vách núi, phốc phốc mấy cái đã xuống được bên dưới, sau đó biến về hình thú, lao ra khỏi bộ lạc.

Con chuột cánh xanh bám trên tai của anh, được con sói to mang đi.

Khoảng cách của hai tộc là mười ngày đường, nhưng đến ngày thứ năm thì trên không trung vang lên một tiếng gào to.

Hai cái tai của Nolan vẫy vẫy.

Hú...

Anh ngửa đầu hú vang.

Trên không trung sà xuống một con dực sư màu vàng kim, trên người chở theo một thiếu niên nhỏ nhắn với mái tóc trắng cùng đôi mắt xanh, trên đầu có hai cái tai chuột nhỏ.

" Anh Nae!!"

Eira nhảy xuống khỏi lưng con dực sư.

" Eira! Em cũng cảm thấy đúng không?"

Nae biến trở về, gấp gáp hỏi.

" Anh có biết điểm đến gần đây của hai người không, chúng ta đến đó."

Eira lúc này đã trầm ổn hơn trước nhiều, cậu đã suy nghĩ rất nhiều trên đường đến đây.

" Anh chỉ nghe họ nói sẽ trở lại nơi trước đây hai người gặp nhau."

Nae nhăn mày nói.

Eira im lặng.

Trước nay họ đều không có hỏi đến quá trình hai người họ gặp nhau, lúc này lại thành nan đề.

Thế thú rộng lớn, biết đi đâu mà tìm...

" Tôi từng nghe a phụ nói, lúc trước ông từng gặp hai người tộc trưởng Eagle ở một ngọn núi cách tộc dực sư một ngày đường, sau đó a phụ mới mời họ về tộc dực sư ở một mùa mưa, có khi nào là chỗ đó không?"

Sam bỗng nhiên lên tiếng.



Dù tạm không biết ngọn núi đó ở đâu nhưng chỉ cần họ tìm kiếm quanh tộc dực sư một ngày đường là sẽ tìm được, còn hơn là như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi.

" A mẫu mới rồi tộc được gần nữa tháng, tính khoảng cách thì có khi là như vậy thật."

Nae ngẫm nghĩ rồi nói.

" Vậy đi thôi, đến đó rồi tính sau, nếu không có thì tìm tiếp."

Eira quyết định luôn.

Bốn người tiếp tục lên đường đi tìm kiếm phụ mẫu ham chơi của họ.

Ở bên kia Eagle trở lại thấy con chuột nhỏ ngồi thẩn thờ thì thở dài.

" Chuột nhỏ."

Anh gọi, để con mồi xuống bên cạnh, xoay mặt chuột lại nhìn xem.

" Chim..."

Đôi mắt con chuột nhỏ đỏ hồng, nước mắt lấp lánh đọng nơi khoé mắt nhưng quật cường không rơi xuống.

" Đừng khóc, chúng ta sẽ còn trở về, anh tin như vậy."

Eagle ôm cậu vào lòng, dỗ dành.

" Em cứ xem như chúng ta đang đi du lịch đi, được không?"

Anh nói.

Con chuột nhỏ trong lòng anh im lặng hồi lâu, sau đó cũng gật gật cái đầu nhỏ.

" Xem này, đôi mắt hồng hồng như mắt con thỏ rồi."

Anh hôn hôn lên đôi mắt nhỏ, trêu ghẹo.

" Con thỏ ở thế thú thật lớn, thỏ ở đây đáng yêu hơn."

Con chuột nhỏ bĩu môi.

" Vậy đi bắt về một con xem nó hay em đáng yêu hơn."

Con chim to ôm mặt cậu, dùng mũi mình dụi dụi mũi nhỏ của cậu.

" Tất nhiên là em rồi!"

Con chuột nhỏ kiêu ngạo nói.

" Con chuột nhỏ của anh mà lại."

Chim to ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, phụ hoạ theo.

" Em xem, anh hái quả dại về cho em."

Anh đưa cái bọc lá cho cậu.

Lá là lá cọ rừng, bên trong có mấy trái dại giống như trái táo dại, màu trắng xanh, có trái còn hơi đỏ, là anh nhìn thấy có mấy con vật nhảy nhót trên cây ăn nó nên mới hái đem về.

Con chuột nhỏ bóc lên một trái, xoa xoa vài cái rồi đưa lên miệng.

Rộp.

Âm thanh giòn tan vang lên, vị ngọt mát đọng trên đầu lưỡi.

" Trái táo dại nè anh."

Bạch Kỳ Thư reo lên, nhéo nguyên trái vào miệng khiến một bên má phồng lên, béo mập.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau