Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Chương 193: Hậu truyệnCó thuyền.
Bữa tiệc trên chiếc du thuyền sẽ diễn ra liên tục trong một tháng, bởi vì chiếu cố vận hành của công ty mà các nhân viên vẫn sẽ làm việc ở trên thuyền, sau giờ làm việc có thể ăn chơi thoải mái, đãi ngộ siêu tốt.
Họ đã lênh đênh trên biển hơn mười ngày nhưng chưa từng cập bến vào bất cứ đâu, lúc này tự dưng lòi ra một hòn đảo hoang, nếu không có gì nguy hiểm thì anh cũng sẽ cho nhân viên của mình tận hưởng cảm giác ở đảo hoang nếu muốn.
Bạch Thạch biết Nam tổng là người rất coi trọng đãi ngộ đối với nhân viên, anh cũng chưa bao giờ bốc lột sức lao động của họ, ngược lại là khác, bởi vậy mỗi người đều ao ước muốn đến Nam thị làm việc, bữa tiệc này chính là bằng chứng, nên khi phát hiện đảo hoang này hắn mới không ngần ngại đến báo, hắn biết kiểu gì Nam Tư Thiệu cũng sẽ đi xem.
Nam Tư Thiệu nhìn vào kính viển vọng, chưa gì đã có hứng thú với nơi này.
Trước khi cha mẹ mất bởi tai nạn xe, Nam Tư Thiệu không hề có hứng thú với tài chính, kinh doanh gì đó, cái anh thích lại là khám phá những nơi chưa được phát hiện ra như này.
Anh không nghĩ lần này ra khơi lại để cho anh trải nghiệm một lần cảm giác được đi khám phá đảo hoang.
Nghĩ đến lại bi ai, một thiếu niên dương quang lại phải bỏ qua những mơ ước của chính mình, gồng gánh công ty, ai có hiểu được bên dưới vẻ ngoài có phần lạnh lùng đó lại là một trái tim nhiệt huyết chứ.
" Kết nối với màn hình trong các sảnh bên dưới đi."
Anh vừa nhìn vào kính viễn vọng vừa nói.
" Vâng."
Bạch Thạch biết ngay sẽ như vậy, nháy mắt với thuyền viên, rất nhanh, tất cả màn hình trong sảnh đều hiện lên khung cảnh của khoang thuyền trưởng, đám người đang vui chơi bên trong đều quay đầu nhìn lại.
" Trước mắt chúng ta đã phát hiện một hòn đảo hoang không có trên bản đồ, tôi sẽ cho thuyền cập vào nơi này ba ngày, nếu mọi người muốn xuống chơi thì có thể tùy ý, nhưng an nguy của chính mình phải do mình làm chủ, không muốn có thể ở trên thuyền, nhân viên đang làm việc có thể bắt đầu nghỉ từ bây giờ cho đến thứ hai."
Nam Tư Thiệu nhanh chóng nói, camera đã chỉ hướng đảo hoang phía trước để cho tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Đám người trên thuyền đều kinh hô, rất nhiều người nhao nhao muốn thử.
Con thuyền đã bắt đầu chuyển hướng về phía bờ biển của hòn đảo, tiếng còi tàu vang lên, đánh động một vùng biển.
Cũng đánh động hai người đang ngồi chơi đánh đu.
" Tiếng gì vậy?"
Bạch Kỳ Thư giật mình ôm cổ anh hỏi, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng còi tàu báo động cập bờ vang lên ba lần rồi ngừng lại.
" Có thuyền đang cập vào nơi này!"
Bạch Kỳ Thư rất nhanh đã hiểu ra, hai mắt toả sáng nói.
" Thuyền?"
Eagle hỏi lại.
" Chính là thứ có thể chuyên chở rất nhiều người chạy trên biển, vốn nghĩ nơi này là đảo hoang, khó mà có thuyền phát hiện nơi này, không ngờ chúng ta còn đang sầu não thì lại có thuyền đến đây."
Bạch Kỳ Thư hớn hở nói.
" Chúng ta có thể theo bọn họ rời đi?"
Anh hỏi lại, cảm thấy con chuột nhỏ là đang có ý này.
" Nhưng mà... Chúng ta không thể nói gì, không biết họ có cho chúng ta đi không?"
Bạch Kỳ Thư nhớ ra, ỉu xìu nói.
" Trước cứ nhìn xem sao."
Anh an ủi nói.
Bạch Kỳ Thư chỉ có thể gật đầu, nhiệt huyết gì đó cũng teo còn một nữa.
Nữa kia là hy vọng có thể lấy một cái lý do xoàn xĩnh mà theo họ đi, nếu được thì cho thêm cái chứng minh nữa càng tốt.
Lúc này mặt trời đã ngã về chiều, mấy tiếng nữa theo, trời sẽ tối.
Nhưng trên bờ biển đã xuất hiện mấy con thuyền phao, chở người vào đảo.
Đi đầu chính là Nam Tư Thiệu vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng thì háo hức.
Eagle đã cõng con chuột nhỏ, giống như một con khỉ mà nhanh nhẹn trèo lên ngọn núi, ở bên trên quan sát bãi biển đã có người viếng thăm kia.
" Họ ăn mặc... Thật kỳ lạ."
Chim to đưa ra nhận định đầu tiên.
Bạch Kỳ Thư bật cười.
" Người ở đây đều như vậy, nếu chúng ta rời đi nơi này cũng phải ăn mặc như vậy đó."
Cậu cười nói.
Chim to gật gù, cùng con chuột nằm dài trên đỉnh núi.
Nam Tư Thiệu vừa bước lên bãi cát trắng đã không kiềm chế được tâm tình, dù vậy anh cũng phải giữ vững hình tượng, quay đầu nhìn đám người đã theo lên bờ.
" Mọi người cũng nghe rồi đó, hòn đảo này tuy nhỏ nhưng không đảm bảo sẽ an toàn, có lẽ sẽ có dã thú, nếu mọi người sợ thì có thể ở trên bãi biển này tắm biển, uống nước dừa, nếu muốn đi vào rừng thì phải kết bạn ít nhất là năm người, và phải có nam."
Nam Tư Thiệu vừa nói vừa chỉ đám cây dừa trên bãi biển.
" Anh Thiệu, anh muốn vào rừng sao, có thể mang tôi theo cùng không, tôi cũng muốn đi xem thử."
Nhạc Linh San mặc trang điểm đậm, mái tóc gợn sóng nhuộm màu nâu đỏ, chân mang giày cao gót, người mặc một chiếc đầm xoè màu hồng cúp ngực đạp cát trắng chạy đến gần Nam Tư Thiệu.
Đám người nhìn cô ta xì xào bàn tán, tuy không nói to nhưng Nhạc Linh San cũng nghe thấy, dù vậy cô ta vẫn kiên trì mà nhìn Nam Tư Thiệu.
" Nhạc tiểu thư, cô ăn mặc như vậy, tôi nghĩ không nên đi thì hơn, hơn nữa, nếu cô có chuyện gì thì Nam thị tôi gánh không nổi."
Nam Tư Thiệu nói xong thì quay đầu đi, không thèm nhìn Nhạc Linh San đang ủy khuất cắn cắn đôi môi đỏ mọng.
Anh cười lạnh, mười mấy năm nay tuy anh không có để lộ ra nhưng vẫn âm thầm điều tra cái chết năm xưa của cha mẹ mình, dù ít dù nhiều cũng phải được một chút, chưa kể lúc này Nam thị đã lớn mạnh, cuối cùng cũng để cho anh tra ra, vụ việc năm đó vậy mà có bàn tay của Nhạc thị, vốn là đối tác làm ăn của Nam thị lúc đó.
Chỉ là anh vẫn không rõ tại sao lại như vậy, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác, Nam thị tốt thì Nhạc thị mới kiếm lời nhiều hơn mới đúng, tại sao lại muốn cha mẹ anh chết, muốn Nam thị sụp đổ đây?
Lúc Nhạc gia ngõ ý muốn kết thông gia với anh thì Nam Tư Thiệu đã lờ mờ hiểu được một chút nhưng anh vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng, chẳng vì lý do gì, anh cũng sẽ bắt kẻ chủ mưu năm xưa phải trả giá, đòi lại công đạo cho cha mẹ anh, cũng như cho anh, người đã phải từ bỏ ước mơ chỉ vì giữ gìn Nam thị thoát khỏi nguy cơ phá sản.
Nam Tư Thiệu vừa nghĩ vừa đi vào rừng, bên cạnh anh còn đi theo hai bảo vệ.
Trên bãi biển vẫn còn thư ký của anh, hắn sẽ chủ trì tình hình, không cần anh.
" Hắn muốn vào rừng."
Eagle nhẹ giọng nói.
" Miễn hắn không vào sâu thì chắc cũng không sao đâu nhỉ."
Bạch Kỳ Thư chống cằm nói, hứng thú nhìn ba người kia đi vào rừng.
Đừng quên bên trong rừng vẫn có dã thú nhé, còn có một lão hổ nữa.
" Anh xem, hắn ta rất có tiền đi, xem cái cách anh ta thể hiện thì có vẻ là lãnh đạo của đám người này, anh nói, nếu hắn xảy ra chuyện mà chúng ta đến cứu thì hắn có mang ơn mà đem chúng ta theo không, sẵn tiện cho thêm cái chứng minh thư cùng mấy trăm triệu để trả ân."
Bạch Kỳ Thư càng nói mắt càng sáng, trong đầu đã hình thành một kế hoạch thật kỹ lưỡng, chuẩn bị tóm lấy con mồi đưa đến cửa kia.
Eagle nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng đầy giảo hoạt của con chuột nhỏ, sủng nịnh cười.
" Chắc là có đi."
Họ đã lênh đênh trên biển hơn mười ngày nhưng chưa từng cập bến vào bất cứ đâu, lúc này tự dưng lòi ra một hòn đảo hoang, nếu không có gì nguy hiểm thì anh cũng sẽ cho nhân viên của mình tận hưởng cảm giác ở đảo hoang nếu muốn.
Bạch Thạch biết Nam tổng là người rất coi trọng đãi ngộ đối với nhân viên, anh cũng chưa bao giờ bốc lột sức lao động của họ, ngược lại là khác, bởi vậy mỗi người đều ao ước muốn đến Nam thị làm việc, bữa tiệc này chính là bằng chứng, nên khi phát hiện đảo hoang này hắn mới không ngần ngại đến báo, hắn biết kiểu gì Nam Tư Thiệu cũng sẽ đi xem.
Nam Tư Thiệu nhìn vào kính viển vọng, chưa gì đã có hứng thú với nơi này.
Trước khi cha mẹ mất bởi tai nạn xe, Nam Tư Thiệu không hề có hứng thú với tài chính, kinh doanh gì đó, cái anh thích lại là khám phá những nơi chưa được phát hiện ra như này.
Anh không nghĩ lần này ra khơi lại để cho anh trải nghiệm một lần cảm giác được đi khám phá đảo hoang.
Nghĩ đến lại bi ai, một thiếu niên dương quang lại phải bỏ qua những mơ ước của chính mình, gồng gánh công ty, ai có hiểu được bên dưới vẻ ngoài có phần lạnh lùng đó lại là một trái tim nhiệt huyết chứ.
" Kết nối với màn hình trong các sảnh bên dưới đi."
Anh vừa nhìn vào kính viễn vọng vừa nói.
" Vâng."
Bạch Thạch biết ngay sẽ như vậy, nháy mắt với thuyền viên, rất nhanh, tất cả màn hình trong sảnh đều hiện lên khung cảnh của khoang thuyền trưởng, đám người đang vui chơi bên trong đều quay đầu nhìn lại.
" Trước mắt chúng ta đã phát hiện một hòn đảo hoang không có trên bản đồ, tôi sẽ cho thuyền cập vào nơi này ba ngày, nếu mọi người muốn xuống chơi thì có thể tùy ý, nhưng an nguy của chính mình phải do mình làm chủ, không muốn có thể ở trên thuyền, nhân viên đang làm việc có thể bắt đầu nghỉ từ bây giờ cho đến thứ hai."
Nam Tư Thiệu nhanh chóng nói, camera đã chỉ hướng đảo hoang phía trước để cho tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Đám người trên thuyền đều kinh hô, rất nhiều người nhao nhao muốn thử.
Con thuyền đã bắt đầu chuyển hướng về phía bờ biển của hòn đảo, tiếng còi tàu vang lên, đánh động một vùng biển.
Cũng đánh động hai người đang ngồi chơi đánh đu.
" Tiếng gì vậy?"
Bạch Kỳ Thư giật mình ôm cổ anh hỏi, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng còi tàu báo động cập bờ vang lên ba lần rồi ngừng lại.
" Có thuyền đang cập vào nơi này!"
Bạch Kỳ Thư rất nhanh đã hiểu ra, hai mắt toả sáng nói.
" Thuyền?"
Eagle hỏi lại.
" Chính là thứ có thể chuyên chở rất nhiều người chạy trên biển, vốn nghĩ nơi này là đảo hoang, khó mà có thuyền phát hiện nơi này, không ngờ chúng ta còn đang sầu não thì lại có thuyền đến đây."
Bạch Kỳ Thư hớn hở nói.
" Chúng ta có thể theo bọn họ rời đi?"
Anh hỏi lại, cảm thấy con chuột nhỏ là đang có ý này.
" Nhưng mà... Chúng ta không thể nói gì, không biết họ có cho chúng ta đi không?"
Bạch Kỳ Thư nhớ ra, ỉu xìu nói.
" Trước cứ nhìn xem sao."
Anh an ủi nói.
Bạch Kỳ Thư chỉ có thể gật đầu, nhiệt huyết gì đó cũng teo còn một nữa.
Nữa kia là hy vọng có thể lấy một cái lý do xoàn xĩnh mà theo họ đi, nếu được thì cho thêm cái chứng minh nữa càng tốt.
Lúc này mặt trời đã ngã về chiều, mấy tiếng nữa theo, trời sẽ tối.
Nhưng trên bờ biển đã xuất hiện mấy con thuyền phao, chở người vào đảo.
Đi đầu chính là Nam Tư Thiệu vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng thì háo hức.
Eagle đã cõng con chuột nhỏ, giống như một con khỉ mà nhanh nhẹn trèo lên ngọn núi, ở bên trên quan sát bãi biển đã có người viếng thăm kia.
" Họ ăn mặc... Thật kỳ lạ."
Chim to đưa ra nhận định đầu tiên.
Bạch Kỳ Thư bật cười.
" Người ở đây đều như vậy, nếu chúng ta rời đi nơi này cũng phải ăn mặc như vậy đó."
Cậu cười nói.
Chim to gật gù, cùng con chuột nằm dài trên đỉnh núi.
Nam Tư Thiệu vừa bước lên bãi cát trắng đã không kiềm chế được tâm tình, dù vậy anh cũng phải giữ vững hình tượng, quay đầu nhìn đám người đã theo lên bờ.
" Mọi người cũng nghe rồi đó, hòn đảo này tuy nhỏ nhưng không đảm bảo sẽ an toàn, có lẽ sẽ có dã thú, nếu mọi người sợ thì có thể ở trên bãi biển này tắm biển, uống nước dừa, nếu muốn đi vào rừng thì phải kết bạn ít nhất là năm người, và phải có nam."
Nam Tư Thiệu vừa nói vừa chỉ đám cây dừa trên bãi biển.
" Anh Thiệu, anh muốn vào rừng sao, có thể mang tôi theo cùng không, tôi cũng muốn đi xem thử."
Nhạc Linh San mặc trang điểm đậm, mái tóc gợn sóng nhuộm màu nâu đỏ, chân mang giày cao gót, người mặc một chiếc đầm xoè màu hồng cúp ngực đạp cát trắng chạy đến gần Nam Tư Thiệu.
Đám người nhìn cô ta xì xào bàn tán, tuy không nói to nhưng Nhạc Linh San cũng nghe thấy, dù vậy cô ta vẫn kiên trì mà nhìn Nam Tư Thiệu.
" Nhạc tiểu thư, cô ăn mặc như vậy, tôi nghĩ không nên đi thì hơn, hơn nữa, nếu cô có chuyện gì thì Nam thị tôi gánh không nổi."
Nam Tư Thiệu nói xong thì quay đầu đi, không thèm nhìn Nhạc Linh San đang ủy khuất cắn cắn đôi môi đỏ mọng.
Anh cười lạnh, mười mấy năm nay tuy anh không có để lộ ra nhưng vẫn âm thầm điều tra cái chết năm xưa của cha mẹ mình, dù ít dù nhiều cũng phải được một chút, chưa kể lúc này Nam thị đã lớn mạnh, cuối cùng cũng để cho anh tra ra, vụ việc năm đó vậy mà có bàn tay của Nhạc thị, vốn là đối tác làm ăn của Nam thị lúc đó.
Chỉ là anh vẫn không rõ tại sao lại như vậy, hai bên đã ký hợp đồng hợp tác, Nam thị tốt thì Nhạc thị mới kiếm lời nhiều hơn mới đúng, tại sao lại muốn cha mẹ anh chết, muốn Nam thị sụp đổ đây?
Lúc Nhạc gia ngõ ý muốn kết thông gia với anh thì Nam Tư Thiệu đã lờ mờ hiểu được một chút nhưng anh vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng, chẳng vì lý do gì, anh cũng sẽ bắt kẻ chủ mưu năm xưa phải trả giá, đòi lại công đạo cho cha mẹ anh, cũng như cho anh, người đã phải từ bỏ ước mơ chỉ vì giữ gìn Nam thị thoát khỏi nguy cơ phá sản.
Nam Tư Thiệu vừa nghĩ vừa đi vào rừng, bên cạnh anh còn đi theo hai bảo vệ.
Trên bãi biển vẫn còn thư ký của anh, hắn sẽ chủ trì tình hình, không cần anh.
" Hắn muốn vào rừng."
Eagle nhẹ giọng nói.
" Miễn hắn không vào sâu thì chắc cũng không sao đâu nhỉ."
Bạch Kỳ Thư chống cằm nói, hứng thú nhìn ba người kia đi vào rừng.
Đừng quên bên trong rừng vẫn có dã thú nhé, còn có một lão hổ nữa.
" Anh xem, hắn ta rất có tiền đi, xem cái cách anh ta thể hiện thì có vẻ là lãnh đạo của đám người này, anh nói, nếu hắn xảy ra chuyện mà chúng ta đến cứu thì hắn có mang ơn mà đem chúng ta theo không, sẵn tiện cho thêm cái chứng minh thư cùng mấy trăm triệu để trả ân."
Bạch Kỳ Thư càng nói mắt càng sáng, trong đầu đã hình thành một kế hoạch thật kỹ lưỡng, chuẩn bị tóm lấy con mồi đưa đến cửa kia.
Eagle nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng đầy giảo hoạt của con chuột nhỏ, sủng nịnh cười.
" Chắc là có đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất