Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
Chương 71: Tộc chim bị tấn công
Đợi Bạch Kỳ Thư để chén không quanh lại nhìn thì không thấy nó đâu, còn hoảng hồn một trận thì nghe trong ổ vang lên tiếng chít chít.
Bạch Kỳ Thư quay lại nhìn thì chuột nhỏ đã nằm sấp trên bụng tròn của chim con rồi.
Cậu kinh ngạc quá chừng.
Nhìn vậy mà nó bò nhanh thế, coi bộ họ đã lo quá xa, nó không có yếu như vậy.
Chim con cũng thoải mái cho nó nằm, hai cánh chim còn ôm lấy chuột con, đặc biệt ấm áp.
Nhà này có thói quen xấu, lúc ngủ thì thích nằm ngửa, chim con giống cậu, cũng thích nằm ngửa, không biết chuột con có vậy không nhưng mà nó có vẻ thích nằm trên bụng chim con, tình thương mến thương gì đâu á.1
" Kỳ Kỳ!"
Bạch Kỳ Thư đang ngồi may áo choàng thì nghe thấy tiếng gọi của Eagle.
Sao anh đi nhanh vậy?
" Eagle, là anh hả?"
Bạch Kỳ Thư mở chốt cửa cho anh.
Eagle vừa đẩy cửa ra đã nhét con Dê Dê vào, sau đó đóng cửa lại.
" Em ở bên trong, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, hiểu không?"1
Eagle hét lớn, dặn dò cậu xong thì biến thành nguyên hình bay đi.
Bạch Kỳ Thư muốn hỏi lại không thể hỏi là có chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông đứng bên trong cửa, bên cạnh là con Dê Dê.
Có chuyện gì vậy, tại sao anh lại mang con Dê Dê vào đây còn mình thì đi mất?
Anh để ý mùi của nó như vậy mà cũng không ngần ngại đem nó vào, chẳng lẽ bên ngoài không an toàn sao...?
Bạch Kỳ Thư áp tai lên cửa gỗ, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng Eagle đã đi rồi, cậu nghe được tiếng kêu của anh, ngoài ra không có gì nữa.
Bạch Kỳ Thư không biết, bên ngoài lúc này...
Bên bầu trời của tộc chim đen kịt một màu.
Chim ác đen.
Cuối cùng chúng cũng xuất hiện, lại xuất hiện với số lượng kinh người.
Nếu không phải tộc chim đều đã trang bị cửa gỗ thì lúc này sợ cũng khốn đốn.
Bình thường tộc chim chỉ dùng đá để chắn cửa, đá thì cũng không có kín hoàn toàn như cửa gỗ mà cũng không phải thú nhân nhà nào cũng sẽ trang bị.
Lúc này cơ bản là chúng không thể tấn công vào nhà được nhưng cũng không thể để như vậy.
Vậy nên thú nhân toàn tộc đã xuất động hết.
Dù vậy đám chim này quá hiểm ác, chúng đợi thú nhân đi săn hết mới đến, thành thử ra lúc này không có mấy thú nhân ở nhà.
Số còn lại chỉ là thú nhân phụ trách tuần tra trên bầu trời mỗi ngày.
Eagle vừa lúc là đi săn muộn mới vừa lúc nhìn thấy một đàn chim đen đang kéo đến đây.
Anh cũng không dại gì mà lao ra đối đầu với chúng lúc này, anh chỉ bay đi, tìm một chỗ núp, đợi chờ những thú nhân khác trở về cùng nhau hợp lực tấn công.
Nếu cứ từng người nhỏ lẽ mà xông vào thì sẽ nguy hiểm.
Anh liều mạng trở về mang con Dê Dê vào nhà xong cũng không kịp giải thích với Bạch Kỳ Thư, chỉ mong cậu thông minh mà ở trong nhà không ra.
Con Dê Dê là thức ăn của chuột con, nó không thể chết.
Chỉ hi vọng cửa gỗ đủ tốt, giúp bọn họ kéo dài thời gian.
Lúc anh bay ra ngoài đã kéo theo một đám chim ác đen đi theo, lúc này chúng vẫn đuổi theo không bỏ.
Nhưng tốc độ của nó không bằng anh.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, gió lạnh thổi từng cơn, anh mang đám chim bay một vòng xung quanh biên giới tộc chim, vừa bay vừa kêu, không ngừng kêu gọi thú nhân trở về.
Óooo...
Tiếng kêu của anh xé tan bầu trời, truyền vào tai thú nhân tộc chim Đại.
Óttttt...
Lần lượt từng tiếng chim kêu đáp lại anh.
Vụt vụt vụt...
Một, hai, ba, bốn...
Càng ngày càng nhiều người nối đuôi theo anh, mang theo đám chim ác đen kia bay vòng vòng, dù họ lo lắng cho ở nhà cũng hiểu cách làm này của anh là đúng đắn.
Lúc này đàn chim ác đen đã chia nhau ra tấn công các cửa gỗ trong tộc chim Đại.
Bộp bộp bộp...
Tiếng mỏ chim gỏ vào ván cửa nghe chói tai đến khiến người hoảng hốt.
Bạch Kỳ Thư ở trong nhà nghe tiếng này cũng giật mình.
Cậu đặt hai đứa hai vào trong ổ bông, bản thân bước nhỏ lại gần cửa nhà.
Khẽ áp tai lên ván cửa.
Bộp bộp bộp...
Phạch phạch phạch...
Quác quác quác...
Bạch Kỳ Thư giật mình lùi lại.
Lúc này mà cậu còn không biết bên ngoài có gì thì uổng phí trăm năm sống trên đời rồi.
Chim ác đen... Tấn công tộc chim...
Eagle...
Bạch Kỳ Thư dù trong lòng lo lắng cho anh nhưng cũng biết việc cậu nên làm lúc này là gì.
Tấm ván gỗ liên tục bị tấn công, nhưng nó rất nặng, còn rất dày, cái mỏ của chim ác đen dù nhọn nhưng cũng nhất thời mổ không phá được.
Bên ngoài không có tiếng đánh nhau...
Lúc này thú nhân đều đi săn...
Eagle đâu...
" Chíp?"
Con chim xanh từ trong ổ bông thò cái đầu ra ngoài nhìn xem cậu.
Bạch Kỳ Thư đi đến, ôm ổ bông vào lòng.
Chim to, anh nhất định không sao nhé, ở đây còn có ba con đang đợi anh...
Giống như cảm nhận thấy tâm tình xuống dốc của cậu mà hai đứa con cũng im lặng theo, không kêu không nháo.
...
Óooo...
Tiếng chim kêu xé tan bầu trên tộc chim.
Một đám thú nhân tộc chim mấy trăm người hình thành một mũi tên cắt qua đám chim ác đen trên bầu trời.
Quác quác...
Óttttt...
Tiếng chim kêu, tiếng đập cách, tiếng rơi lộp bộp.
Đám thú nhân dưới sự chỉ huy của Eagle không hề bay loạn mà xử lý từng đám chim một, mặc kệ đám chim ác đen đang tấn công cửa nhà họ.
Óooo...
Trong tiếng kêu của Eagle chứa đầy lo lắng nhưng anh vẫn không bỏ lại chiến trường, vùi mình vào chiến đấu, đánh chết càng nhiều chim ác đen để giải hận.
Ai mà chịu được nhà mình bị tấn công, đời cha ông năm xưa đã đánh đuổi chúng đi để chiếm nơi này cũng không phải lỗi của họ, sinh tồn trong thế thú là phải như vậy, đám chim cũng xem họ là con mồi.
Không có ai đúng ai sai, chỉ có ai cũng có điều muốn bảo vệ, nên giết thì càng phải giết, giết nhiều có nhiều thịt ăn.
Đảm bảo hôm nay họ sẽ không sợ đói.
Quác quác quác...
Đám chim ác đen bắt đầu thấy tình thế không ổn.
Liên tục có thú nhân trở về, gia nhập chiến trường.
Dù chúng có nhiều cũng chịu không nổi hơn ngàn thú nhân tộc chim.
Cuối cùng là tan đàn xẻ nghé.
Lúc bay đi chúng còn không cam lòng mà gắp theo đồng bạn đã chết của mình.
Tất nhiên không phải để chôn rồi.
Một trận chiến này đánh đến qua bữa cơm trưa, đám thú nhân lật đật thu gom chiến lợi phẩm của họ rồi trở về tìm bạn đời của mình nếu có.
Bạch Kỳ Thư ôm ổ bông ngồi một hồi, ngồi đến cứng cả lưng cũng không biết là bao lâu thì nghe thấy tiếng gỏ vào cửa đã ít đi.
Dần đà không còn nữa.
Đi rồi?
Bạch Kỳ Thư đặt cái ổ xuống, lần mò ngồi dậy.
Cậu ngồi đến ê chân nên đứng lên lại ngã xuống, cuối cùng cũng đi được đến cửa nhà.
Cậu không mở cửa ra mà áp tai lên ván cửa lạnh lẽo, nghe ngóng.
Đứng như vậy một lúc lâu thì cậu mới nghe tiếng chim kêu quen thuộc bên ngoài.
Cạch.
" Eagle!"
Bạch Kỳ Thư kêu lên, chạy ào ra.
Eagle vội vàng dùng cánh vây lấy cậu, trên người anh có chút vết thương chảy máu, lông cánh cũng bị rụng khá nhiều.
" Chim, anh không sao chứ?"
Cậu gấp gáp hỏi.
Chim to đẩy cậu vào nhà, biến thành người rồi đóng cửa lại.
" Anh không sao, em đừng lo."
Eagle kéo cậu vào nhà, đến gần đống lửa.
Anh biết cậu lo lắng nên không có mắng cậu chưa mặc thêm áo đã ra ngoài nhưng anh vẫn đau lòng.
" Anh bị thương rồi, là chim ác đen phải không?"
Bạch Kỳ Thư nhìn khắp người anh, thấy trên tay anh có những vết rách ứa máu thì đau lòng.
Bạch Kỳ Thư quay lại nhìn thì chuột nhỏ đã nằm sấp trên bụng tròn của chim con rồi.
Cậu kinh ngạc quá chừng.
Nhìn vậy mà nó bò nhanh thế, coi bộ họ đã lo quá xa, nó không có yếu như vậy.
Chim con cũng thoải mái cho nó nằm, hai cánh chim còn ôm lấy chuột con, đặc biệt ấm áp.
Nhà này có thói quen xấu, lúc ngủ thì thích nằm ngửa, chim con giống cậu, cũng thích nằm ngửa, không biết chuột con có vậy không nhưng mà nó có vẻ thích nằm trên bụng chim con, tình thương mến thương gì đâu á.1
" Kỳ Kỳ!"
Bạch Kỳ Thư đang ngồi may áo choàng thì nghe thấy tiếng gọi của Eagle.
Sao anh đi nhanh vậy?
" Eagle, là anh hả?"
Bạch Kỳ Thư mở chốt cửa cho anh.
Eagle vừa đẩy cửa ra đã nhét con Dê Dê vào, sau đó đóng cửa lại.
" Em ở bên trong, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, hiểu không?"1
Eagle hét lớn, dặn dò cậu xong thì biến thành nguyên hình bay đi.
Bạch Kỳ Thư muốn hỏi lại không thể hỏi là có chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông đứng bên trong cửa, bên cạnh là con Dê Dê.
Có chuyện gì vậy, tại sao anh lại mang con Dê Dê vào đây còn mình thì đi mất?
Anh để ý mùi của nó như vậy mà cũng không ngần ngại đem nó vào, chẳng lẽ bên ngoài không an toàn sao...?
Bạch Kỳ Thư áp tai lên cửa gỗ, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng Eagle đã đi rồi, cậu nghe được tiếng kêu của anh, ngoài ra không có gì nữa.
Bạch Kỳ Thư không biết, bên ngoài lúc này...
Bên bầu trời của tộc chim đen kịt một màu.
Chim ác đen.
Cuối cùng chúng cũng xuất hiện, lại xuất hiện với số lượng kinh người.
Nếu không phải tộc chim đều đã trang bị cửa gỗ thì lúc này sợ cũng khốn đốn.
Bình thường tộc chim chỉ dùng đá để chắn cửa, đá thì cũng không có kín hoàn toàn như cửa gỗ mà cũng không phải thú nhân nhà nào cũng sẽ trang bị.
Lúc này cơ bản là chúng không thể tấn công vào nhà được nhưng cũng không thể để như vậy.
Vậy nên thú nhân toàn tộc đã xuất động hết.
Dù vậy đám chim này quá hiểm ác, chúng đợi thú nhân đi săn hết mới đến, thành thử ra lúc này không có mấy thú nhân ở nhà.
Số còn lại chỉ là thú nhân phụ trách tuần tra trên bầu trời mỗi ngày.
Eagle vừa lúc là đi săn muộn mới vừa lúc nhìn thấy một đàn chim đen đang kéo đến đây.
Anh cũng không dại gì mà lao ra đối đầu với chúng lúc này, anh chỉ bay đi, tìm một chỗ núp, đợi chờ những thú nhân khác trở về cùng nhau hợp lực tấn công.
Nếu cứ từng người nhỏ lẽ mà xông vào thì sẽ nguy hiểm.
Anh liều mạng trở về mang con Dê Dê vào nhà xong cũng không kịp giải thích với Bạch Kỳ Thư, chỉ mong cậu thông minh mà ở trong nhà không ra.
Con Dê Dê là thức ăn của chuột con, nó không thể chết.
Chỉ hi vọng cửa gỗ đủ tốt, giúp bọn họ kéo dài thời gian.
Lúc anh bay ra ngoài đã kéo theo một đám chim ác đen đi theo, lúc này chúng vẫn đuổi theo không bỏ.
Nhưng tốc độ của nó không bằng anh.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, gió lạnh thổi từng cơn, anh mang đám chim bay một vòng xung quanh biên giới tộc chim, vừa bay vừa kêu, không ngừng kêu gọi thú nhân trở về.
Óooo...
Tiếng kêu của anh xé tan bầu trời, truyền vào tai thú nhân tộc chim Đại.
Óttttt...
Lần lượt từng tiếng chim kêu đáp lại anh.
Vụt vụt vụt...
Một, hai, ba, bốn...
Càng ngày càng nhiều người nối đuôi theo anh, mang theo đám chim ác đen kia bay vòng vòng, dù họ lo lắng cho ở nhà cũng hiểu cách làm này của anh là đúng đắn.
Lúc này đàn chim ác đen đã chia nhau ra tấn công các cửa gỗ trong tộc chim Đại.
Bộp bộp bộp...
Tiếng mỏ chim gỏ vào ván cửa nghe chói tai đến khiến người hoảng hốt.
Bạch Kỳ Thư ở trong nhà nghe tiếng này cũng giật mình.
Cậu đặt hai đứa hai vào trong ổ bông, bản thân bước nhỏ lại gần cửa nhà.
Khẽ áp tai lên ván cửa.
Bộp bộp bộp...
Phạch phạch phạch...
Quác quác quác...
Bạch Kỳ Thư giật mình lùi lại.
Lúc này mà cậu còn không biết bên ngoài có gì thì uổng phí trăm năm sống trên đời rồi.
Chim ác đen... Tấn công tộc chim...
Eagle...
Bạch Kỳ Thư dù trong lòng lo lắng cho anh nhưng cũng biết việc cậu nên làm lúc này là gì.
Tấm ván gỗ liên tục bị tấn công, nhưng nó rất nặng, còn rất dày, cái mỏ của chim ác đen dù nhọn nhưng cũng nhất thời mổ không phá được.
Bên ngoài không có tiếng đánh nhau...
Lúc này thú nhân đều đi săn...
Eagle đâu...
" Chíp?"
Con chim xanh từ trong ổ bông thò cái đầu ra ngoài nhìn xem cậu.
Bạch Kỳ Thư đi đến, ôm ổ bông vào lòng.
Chim to, anh nhất định không sao nhé, ở đây còn có ba con đang đợi anh...
Giống như cảm nhận thấy tâm tình xuống dốc của cậu mà hai đứa con cũng im lặng theo, không kêu không nháo.
...
Óooo...
Tiếng chim kêu xé tan bầu trên tộc chim.
Một đám thú nhân tộc chim mấy trăm người hình thành một mũi tên cắt qua đám chim ác đen trên bầu trời.
Quác quác...
Óttttt...
Tiếng chim kêu, tiếng đập cách, tiếng rơi lộp bộp.
Đám thú nhân dưới sự chỉ huy của Eagle không hề bay loạn mà xử lý từng đám chim một, mặc kệ đám chim ác đen đang tấn công cửa nhà họ.
Óooo...
Trong tiếng kêu của Eagle chứa đầy lo lắng nhưng anh vẫn không bỏ lại chiến trường, vùi mình vào chiến đấu, đánh chết càng nhiều chim ác đen để giải hận.
Ai mà chịu được nhà mình bị tấn công, đời cha ông năm xưa đã đánh đuổi chúng đi để chiếm nơi này cũng không phải lỗi của họ, sinh tồn trong thế thú là phải như vậy, đám chim cũng xem họ là con mồi.
Không có ai đúng ai sai, chỉ có ai cũng có điều muốn bảo vệ, nên giết thì càng phải giết, giết nhiều có nhiều thịt ăn.
Đảm bảo hôm nay họ sẽ không sợ đói.
Quác quác quác...
Đám chim ác đen bắt đầu thấy tình thế không ổn.
Liên tục có thú nhân trở về, gia nhập chiến trường.
Dù chúng có nhiều cũng chịu không nổi hơn ngàn thú nhân tộc chim.
Cuối cùng là tan đàn xẻ nghé.
Lúc bay đi chúng còn không cam lòng mà gắp theo đồng bạn đã chết của mình.
Tất nhiên không phải để chôn rồi.
Một trận chiến này đánh đến qua bữa cơm trưa, đám thú nhân lật đật thu gom chiến lợi phẩm của họ rồi trở về tìm bạn đời của mình nếu có.
Bạch Kỳ Thư ôm ổ bông ngồi một hồi, ngồi đến cứng cả lưng cũng không biết là bao lâu thì nghe thấy tiếng gỏ vào cửa đã ít đi.
Dần đà không còn nữa.
Đi rồi?
Bạch Kỳ Thư đặt cái ổ xuống, lần mò ngồi dậy.
Cậu ngồi đến ê chân nên đứng lên lại ngã xuống, cuối cùng cũng đi được đến cửa nhà.
Cậu không mở cửa ra mà áp tai lên ván cửa lạnh lẽo, nghe ngóng.
Đứng như vậy một lúc lâu thì cậu mới nghe tiếng chim kêu quen thuộc bên ngoài.
Cạch.
" Eagle!"
Bạch Kỳ Thư kêu lên, chạy ào ra.
Eagle vội vàng dùng cánh vây lấy cậu, trên người anh có chút vết thương chảy máu, lông cánh cũng bị rụng khá nhiều.
" Chim, anh không sao chứ?"
Cậu gấp gáp hỏi.
Chim to đẩy cậu vào nhà, biến thành người rồi đóng cửa lại.
" Anh không sao, em đừng lo."
Eagle kéo cậu vào nhà, đến gần đống lửa.
Anh biết cậu lo lắng nên không có mắng cậu chưa mặc thêm áo đã ra ngoài nhưng anh vẫn đau lòng.
" Anh bị thương rồi, là chim ác đen phải không?"
Bạch Kỳ Thư nhìn khắp người anh, thấy trên tay anh có những vết rách ứa máu thì đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất